Chương 56
Mặt trời lặn, Tiêu Dao sơn trang.
Đồ Anh dẫn nhi tử ba tuổi đến Lạc Dương làm khách, Đồ Linh Trâm trêu đùa với đứa cháu, trong mắt đầy thích thú.
ĐồAnh vóc người đẫ.y đà không ít, trêu ghẹo nói: “Ta tỷ thích hài tử như vậy, sao không cùng tỷ phu sinh một đứa. Hai người cũng thành thân hơn ba năm rồi, sao không chút động tĩnh vậy?”
Đồ Linh TRâm lắc lắc trống đồ chơi, cười cười nói: “Ta rất muốn sinh nhưng được trước đi xem bói, đại sư nói cả người ta đã chết, linh hồn mạnh mẽ mới lưu lại được thế gian, đã không còn cách nào sinh nữa, có lẽ kiếp này định sẵn không con rồi.”
Đồ Anh ngẩn ra, lập tức cảm thấy mất mát.
Lý Phù Dao một thân võ bào, cả người anh khí bộc phát. Hắn nhẹ ôm nàng vào lòng, lúc này mới cười nhẹ nói: “Hài tử không có cũng được, chỉ cần nương tử tối ngày bầu bạn, cả đời ta không còn gì tiếc nuối.”
Đồ Linh Trâm nặn hai má hắn, cười nói: “Nhưng sư tỷ cũng rất muốn sinh con cho ngươi a.”
“Thế thì để Đồ Anh cùng muội phu nỗ lực thêm chút nữa, đứa kế sẽ mang qua cho chúng ta.” Lý Phù Dao nghiêm mặt nói.
Đồ Anh đỏ mặt một hồi mới hướng Lý Phù Sơ bĩu môi: “Sao huynh không để đệ đệ của mình nỗ lực ấy?”
Lý Phù Sơ lúc này mới nhận ra mọi người đã nói đến hắn rồi, mím môi thẹn thùng cười cười.
“Phù Sơ bây giờ thân là đế vương, đi nhận hoàng tử làm con nuôi, ta cũng không dám!” Đồ Linh Trâm ôm lấy cháu trai, lại kéo tay muội muội: “Đi thôi, giờ đang là mùa mẫu đan nở, cùng ta ra ngoài thưởng hoa nào.”
Nói xong, tỷ muội hai người vui vẻ bước ra cửa.
Trong phòng chỉ còn lại hai huynh đệ họ Lý.
Lý Phù Dao đưa rượu cho đệ đệ, lúc này mới cười cười nói: “Ngươi cả ngày đủ thứ việc, một ngày cũng lên điện ba lần, nói đi, lần này gặp phải vấn đề nan giải gì hả?”
Lý Phù Sơ nhấp một ngụm rượu, mắt thoáng vài phần khó xử, sau đó mới cúi đầu, thấp giọng nói: “Huynh trưởng, ta hình như là thích một người rồi?”
“Là việc tư?” Lý Phù Dao có chút kinh ngạc, nâng chén lên uống hết: “Thích chính là hình, gì mà hình như. Nói đi, là cô nương nhà nào?”
“Mộ Dung Bảo Chân.” Lòng bàn tay Lý Phù Sơ ma sát chén rượu, không cất cũng không uống.
Lý Phù Dao đặt chén xuống, nhíu mày: “Chuyện này có chút nan giải.”
Lý Phù Sơ trầm mặc.
Lý Phù Dao hỏi: “Còn nhớ lúc ta giao ngôi vị hoàng đế cho đệ đã nói gì không?”
Lý Phù Sơ môi hơi động, ách thanh nói: “Tuân thủ nghiêm ngặt đạo làm vua, không sát phạt, không cắt đất, không bồi khoản, không liên hôn.”
“Không liên hôn.” Lý Phù Dao lặp lại một lần, lại gật đầu: “Đệ có lý do nào đó bắt buộc phải cưới nàng ta sao?”
“Nàng ấy rất tốt, đệ thích nàng ấy.”
“Ta không có quyền trói buộc đệ, dù sao năm ấy ta cũng làm không ít chuyện điên rồ. Nhưng có một điều, giang sơn không thể tùy ý đùa bỡn, còn lại do đệ quyết định.”
Lý Phù Dao lại lần nữa châm đầy rượu, ngẩng đầu dốc cạn. Hắn lau khóe miệng, mặc sức cười: “Nếu đệ có bản b liên hôn với Bắc Yên, ngăn chặn ý đồ của chúng thì cũng xem như ghi công sử sách. Bất quá làm huynh ta phải nhắc nhở đệ: Luật Đại Ân, người ngoại tộc không lập hậu, huyết thống ngoại tộc không thể lập thái tử. Cũng chính là nói, dù đệ có cưới Mộ Dung Bảo Chân thật, nàng ta cũng không thể làm hoàng hậu, con của hai đứa cũng không thể làm thái tử, đệ có thể tưởng tượng được chứ?”
Lý Phù Sơ cảm thấy như nghìn cân treo trên người.
Hắn nắm chặt, lại thả lỏng, lại nắm chặt tay, gian nan gậtđầu: “Đệ sẽ dốc toàn lực.”
Lý Phù Dao nhìn đệ đệ, mỉm cười nói: “Vậy buông tay đi!”
Ai ngờ, Lý Phù Sơ vừa rời khỏi Lạc Dương đã bị phục kích.
Muốn giết hắn, là người Bắc Yên.
Lý Phù Sơ trong lúc giao chiến bị thương, trở lại cung không lâu đã thấy Mộ Dung Bảo Chân hai mắt ướt đỏ chạy đến.
Nhìn nhau một chút, Mộ Dung Bảo Chân không nhịn được rơi lệ: “Người ám sát ngươi không phải ta.”
Lý Phù Sơ không nói, mệt mỏi nhắm mắt lại.
Một lúc lâu, hắn hỏi: “Bảo Chân, ngươi muốn làm hoàng hậu Đại Ân không?”
Mộ Dung Bảo Chân thoạt tiên sững sờ, sau đó gật đầu như giã tội, nói: “Muốn, ta nằm mơ cũng muốn! Ta muốn cùng ngươi sóng vai mà đứng, muốn vì ngươi sinh con…”
“Vậy.” Lý Phù Sơ cắt đứt lời nàng: “Ngươi đi đi?”
Nét cười trong nháy mắt rời đi, Mộ Dung Bảo Chân run rẩy nói: “Ngươi là ý gì?”
“Ngươi ở Trường An cũng lâu rồi, nghe lời Mộ Dung Tuy, quay về Bắc Yên đi.” Ngừng ngừng, hắn cật lực bình tĩnh nói: “Đừng quay lại Trường An nữa.”
“Ngươi không phải đang oán Tam ca hành thích ngươi?” Mộ Dung Bảo Chân run môi, sợ hãi nói: “Đó là ca ca của ta, ta không cách nào giết ca ca báo thù cho ngươi. Ngươi tức giận thì cứ đâm ta một đao đi!”
Nói xong, nàng lấy một cây dao từ eo, đưa tới trước mặt Lý Phù Sơ.
Hắn nhìn con dao, không đưa tay ra nhận. Nàng không hiểu. Hắn không hận Mộ Dung Tuy, mà là thứ nàng muốn, hắn không cách nào cho được.
Ngoại tộc không thể làm hậu, không thể sinh thái tử, buồn cười biết bao!
Mộ Dung Bảo Chân nhìn vẻ thống khổ của hắn, liền kiên quyết nói: “Nếu ngươi không xuống tay được, vậy để ta!”
Nói xong, nàng rút dao, mạnh mẽ đâm xuống đầu vai mình.
Lý Phù Sơ ngẩn người, chờ hắn phản ứng lại đã kịp đưa tay qua, tay không cầm lấy con dao trong tay nàng.
Lưỡi dao sắc nhọn cách vai nàng một tấc miễn cưỡng dừng lại, Lý Phù Sơ lỏng tay ra, không để ý tay mình bị lưỡi dao cắt đến máu tươi xối xả.
Máu tươi chói mắt nàng, nàng sợ hãi nước mắt rơi như ngọc: “Ngươi làm gì vậy chứ, ngươi chê ta chưa đủ đau lòng sao!”
Thấy bộ dạng nàng, Lý Phù Sơ động tâm, không để tâm thương thế, ôm nàng vào lòng.
Mộ Dung Bảo Chân cũng siết chặt hắn.
“Đừng khóc, trẫm càng đau lòng.” Hắn nói.
“Phu quân…”
Lý Phù Sơ bật cười: “Cái này, gọi quá sớm rồi?”
“Ta mặc kệ, ngươi cho ta thời gian, ta về Bắc Yên cầu xin phụ hoàng để người đồng ý chúng ta!” Nói xong nàng lại vùi mặt vào vai hắn,lau lau nước mắt, lúc này mới trừng mắt đỏ cảnh cáo: “Sau khi ta đi, ngươi phải thủ thân như ngọc, không được tìm nữ nhân khác! Nhìn cũng không được nhìn!”
“….Được.” Nếu nàng có thể thuyết phục Bắc Yên vương, vậy hắn sẽ thuyết phục đám triều thần cổ hủ, đến khi cả hai không còn trở ngại.
Mộ Dung Bảo Chân khịt khịt mũi, nín khóc cười: “Ngươi kiên trì một chút, ta nhất định không phụ sự mong chờ của ngươi.”
“Ừ, được.”
…..
Việc thành thân của Lý Phù Sơ cùng Mộ Dung Bảo Chân thực sự dấy lên làn sóng thần ở cả hai nước. Hai nước là địch thủ lâu năm chưa từng một ngày đoàn kết: Không đồng ý, tuyệt đối không đồng ý!
Bắc Yên không nỡ gả công chúa xa, mà Đại Ân cũng quyết không lập ngoại tộc làm hoàng hậu, song phương chướng khí nháo nhằng, giằng co không xong.
Chớp mắt qua được hơn nửa năm, cuối thu, mưa không ngớt.
Mộ Dung Bảo Chân cả người ướt nhẹp xuất hiện trước mặt hắn.
Lý Phù Sơ kinh ngạc nhìn nàng, đột nhiên nở nụ cười: “Lại mơ thấy nàng.”
Ai ngờ sau một khắc, Mộ Dung Bảo Chân đã phi thân lại, ôm chặt hắn.
“Không phải mơ, là ta lén chạt đến.” Nàng vùi đầu vào l.ồng ngực hắn, trầm thấp cười, lại giương đôi mắt long lanh, nghiêm túc nói: « Ta nhớ chàng, rất nhớ chàng! »
Lý Phù Sơ sờ sờ mặt nàng, lập tức khóe mắt ướt đỏ, đau lòng nói: « Nàng gầy đi nhiều quá. »
« Thật sao, rất khó nhìn sao, xấu rồi sao? » Nàng sờ sờ mặt mình, hai má đỏ ửng: « Một đường gió mưa nên có chút tiều tụy. Bất quá phu quân ta tuấn lãng thế này, khiến ta….đứng không vững… »
Nàng thanh âm mỗi lúc một nhỏ, mặt cũng tái nhợt. Lý Phù Sơ đỡ lấy thân thể vô lực của nàng, áp tay lên trán nàng, nhất thời nhíu mày.
Thật nóng, nàng phát sốt.
Mộ Dung Bảo Chân tạm thời ở lại cung.
Mùa đông bắt đầu không lâu, bên trong hoàng cung tiếp một lão già râu bạc, theo sau là mười mấy hán tử cao to hung hãn.
Lão râu bạc chuyển động vài vòng quanh người Lý Phù Sơ, trừng mắt trầm giọng nói: « Nhìn cũng không tồi. »
Mười mấy hán tử phía sau liền bất mãn: « Tên này nhìn quá yếu ớt, một tay cũng có thể quật ngã! Nam nhân không thể chỉ nhìn tướng mạo, đặc biệt là nam nhân của tiểu muội! »
Lý Phù Sơ ưu nhã, lạnh nhạt nói: « Trẫm không kém không yếu, các hạ cứ thử liền biết. »
….Sau một nén nhang, đám thân hữu đã ngã hết một nửa.
Lý Phù Sơ phủi bụi trên người, khiêm tốn nói: « Các vị nhường rồi. »
Lão râu bạc nhìn hắn một lúc sau, thở dài một tiếng, mới thả mềm ngữ điệu: « Để Bảo Chân đến gặp trẫm. »
Hai bên hội đàm, nói chuyện suốt đêm.
Hừng đông, Mộ Dung Bảo Chân lau nước mắt, lưu luyến không rời theo cả đoàn thân hữu về Bắc Yên.
Câu chuyện đến đây là hết?
Không không không.
Song phương chỉ định ba năm, trong ba năm nếu hai bên không giao chiến cũng không qua lại, nếu sau ba năm hai người vẫn yêu nhau, vậy Bắc Yên sẽ đồng ý hôn sự.
Cùng với đó điều kiện của Bắc Yên là: Đình chiến nghỉ ngơi, cho phép thông thương, dùng da chồn nhân sâm cùng quánh thạch Bắc Yên đổi lấy lương thảo Đại Ân. Mộ Dung Bảo Chân nếu gả sang sẽ phải là Hoàng hậu.
Đây xem như là nhượng bộ lớn nhất từ phía Bắc Yên.
Lý Phù Sơ suy nghĩ chốc lát vẫn đồng ý. Tuy những điều kiện khác đều ổn, nhưng bắt hắn và nàng phải xa nhau tận ba năm không gặp, thật có chút khó khăn…
Ba năm sau, Mộ Dung Bảo Chân lại lên đường, một lần nữa đến Trường An.
Chỉ là lần này, nàng vĩnh viễn sẽ không rời đi nữa.
Cái gì? Ngươi nói Mộ Dung Bảo Chân là nữ tử ngoại tộc, không thể làm hoàng hậu?
Bảo Chân công chúa nói nàng theo họ phu quân, đổi làm họ Lý, Lý Bảo Chân.
Người hán không phải nói « đi không đổi tên ngồi không đổi họ » sao? Nàng vì được ở bên phu quân mà đến tên cha mẹ ban cho cao quý vậy còn đổi đi, các người còn có lý do gì mà chán ghét nữa?
Tóm lại là, giai thoại kết thúc trong vui vẻ.
Đồ Anh dẫn nhi tử ba tuổi đến Lạc Dương làm khách, Đồ Linh Trâm trêu đùa với đứa cháu, trong mắt đầy thích thú.
ĐồAnh vóc người đẫ.y đà không ít, trêu ghẹo nói: “Ta tỷ thích hài tử như vậy, sao không cùng tỷ phu sinh một đứa. Hai người cũng thành thân hơn ba năm rồi, sao không chút động tĩnh vậy?”
Đồ Linh TRâm lắc lắc trống đồ chơi, cười cười nói: “Ta rất muốn sinh nhưng được trước đi xem bói, đại sư nói cả người ta đã chết, linh hồn mạnh mẽ mới lưu lại được thế gian, đã không còn cách nào sinh nữa, có lẽ kiếp này định sẵn không con rồi.”
Đồ Anh ngẩn ra, lập tức cảm thấy mất mát.
Lý Phù Dao một thân võ bào, cả người anh khí bộc phát. Hắn nhẹ ôm nàng vào lòng, lúc này mới cười nhẹ nói: “Hài tử không có cũng được, chỉ cần nương tử tối ngày bầu bạn, cả đời ta không còn gì tiếc nuối.”
Đồ Linh Trâm nặn hai má hắn, cười nói: “Nhưng sư tỷ cũng rất muốn sinh con cho ngươi a.”
“Thế thì để Đồ Anh cùng muội phu nỗ lực thêm chút nữa, đứa kế sẽ mang qua cho chúng ta.” Lý Phù Dao nghiêm mặt nói.
Đồ Anh đỏ mặt một hồi mới hướng Lý Phù Sơ bĩu môi: “Sao huynh không để đệ đệ của mình nỗ lực ấy?”
Lý Phù Sơ lúc này mới nhận ra mọi người đã nói đến hắn rồi, mím môi thẹn thùng cười cười.
“Phù Sơ bây giờ thân là đế vương, đi nhận hoàng tử làm con nuôi, ta cũng không dám!” Đồ Linh Trâm ôm lấy cháu trai, lại kéo tay muội muội: “Đi thôi, giờ đang là mùa mẫu đan nở, cùng ta ra ngoài thưởng hoa nào.”
Nói xong, tỷ muội hai người vui vẻ bước ra cửa.
Trong phòng chỉ còn lại hai huynh đệ họ Lý.
Lý Phù Dao đưa rượu cho đệ đệ, lúc này mới cười cười nói: “Ngươi cả ngày đủ thứ việc, một ngày cũng lên điện ba lần, nói đi, lần này gặp phải vấn đề nan giải gì hả?”
Lý Phù Sơ nhấp một ngụm rượu, mắt thoáng vài phần khó xử, sau đó mới cúi đầu, thấp giọng nói: “Huynh trưởng, ta hình như là thích một người rồi?”
“Là việc tư?” Lý Phù Dao có chút kinh ngạc, nâng chén lên uống hết: “Thích chính là hình, gì mà hình như. Nói đi, là cô nương nhà nào?”
“Mộ Dung Bảo Chân.” Lòng bàn tay Lý Phù Sơ ma sát chén rượu, không cất cũng không uống.
Lý Phù Dao đặt chén xuống, nhíu mày: “Chuyện này có chút nan giải.”
Lý Phù Sơ trầm mặc.
Lý Phù Dao hỏi: “Còn nhớ lúc ta giao ngôi vị hoàng đế cho đệ đã nói gì không?”
Lý Phù Sơ môi hơi động, ách thanh nói: “Tuân thủ nghiêm ngặt đạo làm vua, không sát phạt, không cắt đất, không bồi khoản, không liên hôn.”
“Không liên hôn.” Lý Phù Dao lặp lại một lần, lại gật đầu: “Đệ có lý do nào đó bắt buộc phải cưới nàng ta sao?”
“Nàng ấy rất tốt, đệ thích nàng ấy.”
“Ta không có quyền trói buộc đệ, dù sao năm ấy ta cũng làm không ít chuyện điên rồ. Nhưng có một điều, giang sơn không thể tùy ý đùa bỡn, còn lại do đệ quyết định.”
Lý Phù Dao lại lần nữa châm đầy rượu, ngẩng đầu dốc cạn. Hắn lau khóe miệng, mặc sức cười: “Nếu đệ có bản b liên hôn với Bắc Yên, ngăn chặn ý đồ của chúng thì cũng xem như ghi công sử sách. Bất quá làm huynh ta phải nhắc nhở đệ: Luật Đại Ân, người ngoại tộc không lập hậu, huyết thống ngoại tộc không thể lập thái tử. Cũng chính là nói, dù đệ có cưới Mộ Dung Bảo Chân thật, nàng ta cũng không thể làm hoàng hậu, con của hai đứa cũng không thể làm thái tử, đệ có thể tưởng tượng được chứ?”
Lý Phù Sơ cảm thấy như nghìn cân treo trên người.
Hắn nắm chặt, lại thả lỏng, lại nắm chặt tay, gian nan gậtđầu: “Đệ sẽ dốc toàn lực.”
Lý Phù Dao nhìn đệ đệ, mỉm cười nói: “Vậy buông tay đi!”
Ai ngờ, Lý Phù Sơ vừa rời khỏi Lạc Dương đã bị phục kích.
Muốn giết hắn, là người Bắc Yên.
Lý Phù Sơ trong lúc giao chiến bị thương, trở lại cung không lâu đã thấy Mộ Dung Bảo Chân hai mắt ướt đỏ chạy đến.
Nhìn nhau một chút, Mộ Dung Bảo Chân không nhịn được rơi lệ: “Người ám sát ngươi không phải ta.”
Lý Phù Sơ không nói, mệt mỏi nhắm mắt lại.
Một lúc lâu, hắn hỏi: “Bảo Chân, ngươi muốn làm hoàng hậu Đại Ân không?”
Mộ Dung Bảo Chân thoạt tiên sững sờ, sau đó gật đầu như giã tội, nói: “Muốn, ta nằm mơ cũng muốn! Ta muốn cùng ngươi sóng vai mà đứng, muốn vì ngươi sinh con…”
“Vậy.” Lý Phù Sơ cắt đứt lời nàng: “Ngươi đi đi?”
Nét cười trong nháy mắt rời đi, Mộ Dung Bảo Chân run rẩy nói: “Ngươi là ý gì?”
“Ngươi ở Trường An cũng lâu rồi, nghe lời Mộ Dung Tuy, quay về Bắc Yên đi.” Ngừng ngừng, hắn cật lực bình tĩnh nói: “Đừng quay lại Trường An nữa.”
“Ngươi không phải đang oán Tam ca hành thích ngươi?” Mộ Dung Bảo Chân run môi, sợ hãi nói: “Đó là ca ca của ta, ta không cách nào giết ca ca báo thù cho ngươi. Ngươi tức giận thì cứ đâm ta một đao đi!”
Nói xong, nàng lấy một cây dao từ eo, đưa tới trước mặt Lý Phù Sơ.
Hắn nhìn con dao, không đưa tay ra nhận. Nàng không hiểu. Hắn không hận Mộ Dung Tuy, mà là thứ nàng muốn, hắn không cách nào cho được.
Ngoại tộc không thể làm hậu, không thể sinh thái tử, buồn cười biết bao!
Mộ Dung Bảo Chân nhìn vẻ thống khổ của hắn, liền kiên quyết nói: “Nếu ngươi không xuống tay được, vậy để ta!”
Nói xong, nàng rút dao, mạnh mẽ đâm xuống đầu vai mình.
Lý Phù Sơ ngẩn người, chờ hắn phản ứng lại đã kịp đưa tay qua, tay không cầm lấy con dao trong tay nàng.
Lưỡi dao sắc nhọn cách vai nàng một tấc miễn cưỡng dừng lại, Lý Phù Sơ lỏng tay ra, không để ý tay mình bị lưỡi dao cắt đến máu tươi xối xả.
Máu tươi chói mắt nàng, nàng sợ hãi nước mắt rơi như ngọc: “Ngươi làm gì vậy chứ, ngươi chê ta chưa đủ đau lòng sao!”
Thấy bộ dạng nàng, Lý Phù Sơ động tâm, không để tâm thương thế, ôm nàng vào lòng.
Mộ Dung Bảo Chân cũng siết chặt hắn.
“Đừng khóc, trẫm càng đau lòng.” Hắn nói.
“Phu quân…”
Lý Phù Sơ bật cười: “Cái này, gọi quá sớm rồi?”
“Ta mặc kệ, ngươi cho ta thời gian, ta về Bắc Yên cầu xin phụ hoàng để người đồng ý chúng ta!” Nói xong nàng lại vùi mặt vào vai hắn,lau lau nước mắt, lúc này mới trừng mắt đỏ cảnh cáo: “Sau khi ta đi, ngươi phải thủ thân như ngọc, không được tìm nữ nhân khác! Nhìn cũng không được nhìn!”
“….Được.” Nếu nàng có thể thuyết phục Bắc Yên vương, vậy hắn sẽ thuyết phục đám triều thần cổ hủ, đến khi cả hai không còn trở ngại.
Mộ Dung Bảo Chân khịt khịt mũi, nín khóc cười: “Ngươi kiên trì một chút, ta nhất định không phụ sự mong chờ của ngươi.”
“Ừ, được.”
…..
Việc thành thân của Lý Phù Sơ cùng Mộ Dung Bảo Chân thực sự dấy lên làn sóng thần ở cả hai nước. Hai nước là địch thủ lâu năm chưa từng một ngày đoàn kết: Không đồng ý, tuyệt đối không đồng ý!
Bắc Yên không nỡ gả công chúa xa, mà Đại Ân cũng quyết không lập ngoại tộc làm hoàng hậu, song phương chướng khí nháo nhằng, giằng co không xong.
Chớp mắt qua được hơn nửa năm, cuối thu, mưa không ngớt.
Mộ Dung Bảo Chân cả người ướt nhẹp xuất hiện trước mặt hắn.
Lý Phù Sơ kinh ngạc nhìn nàng, đột nhiên nở nụ cười: “Lại mơ thấy nàng.”
Ai ngờ sau một khắc, Mộ Dung Bảo Chân đã phi thân lại, ôm chặt hắn.
“Không phải mơ, là ta lén chạt đến.” Nàng vùi đầu vào l.ồng ngực hắn, trầm thấp cười, lại giương đôi mắt long lanh, nghiêm túc nói: « Ta nhớ chàng, rất nhớ chàng! »
Lý Phù Sơ sờ sờ mặt nàng, lập tức khóe mắt ướt đỏ, đau lòng nói: « Nàng gầy đi nhiều quá. »
« Thật sao, rất khó nhìn sao, xấu rồi sao? » Nàng sờ sờ mặt mình, hai má đỏ ửng: « Một đường gió mưa nên có chút tiều tụy. Bất quá phu quân ta tuấn lãng thế này, khiến ta….đứng không vững… »
Nàng thanh âm mỗi lúc một nhỏ, mặt cũng tái nhợt. Lý Phù Sơ đỡ lấy thân thể vô lực của nàng, áp tay lên trán nàng, nhất thời nhíu mày.
Thật nóng, nàng phát sốt.
Mộ Dung Bảo Chân tạm thời ở lại cung.
Mùa đông bắt đầu không lâu, bên trong hoàng cung tiếp một lão già râu bạc, theo sau là mười mấy hán tử cao to hung hãn.
Lão râu bạc chuyển động vài vòng quanh người Lý Phù Sơ, trừng mắt trầm giọng nói: « Nhìn cũng không tồi. »
Mười mấy hán tử phía sau liền bất mãn: « Tên này nhìn quá yếu ớt, một tay cũng có thể quật ngã! Nam nhân không thể chỉ nhìn tướng mạo, đặc biệt là nam nhân của tiểu muội! »
Lý Phù Sơ ưu nhã, lạnh nhạt nói: « Trẫm không kém không yếu, các hạ cứ thử liền biết. »
….Sau một nén nhang, đám thân hữu đã ngã hết một nửa.
Lý Phù Sơ phủi bụi trên người, khiêm tốn nói: « Các vị nhường rồi. »
Lão râu bạc nhìn hắn một lúc sau, thở dài một tiếng, mới thả mềm ngữ điệu: « Để Bảo Chân đến gặp trẫm. »
Hai bên hội đàm, nói chuyện suốt đêm.
Hừng đông, Mộ Dung Bảo Chân lau nước mắt, lưu luyến không rời theo cả đoàn thân hữu về Bắc Yên.
Câu chuyện đến đây là hết?
Không không không.
Song phương chỉ định ba năm, trong ba năm nếu hai bên không giao chiến cũng không qua lại, nếu sau ba năm hai người vẫn yêu nhau, vậy Bắc Yên sẽ đồng ý hôn sự.
Cùng với đó điều kiện của Bắc Yên là: Đình chiến nghỉ ngơi, cho phép thông thương, dùng da chồn nhân sâm cùng quánh thạch Bắc Yên đổi lấy lương thảo Đại Ân. Mộ Dung Bảo Chân nếu gả sang sẽ phải là Hoàng hậu.
Đây xem như là nhượng bộ lớn nhất từ phía Bắc Yên.
Lý Phù Sơ suy nghĩ chốc lát vẫn đồng ý. Tuy những điều kiện khác đều ổn, nhưng bắt hắn và nàng phải xa nhau tận ba năm không gặp, thật có chút khó khăn…
Ba năm sau, Mộ Dung Bảo Chân lại lên đường, một lần nữa đến Trường An.
Chỉ là lần này, nàng vĩnh viễn sẽ không rời đi nữa.
Cái gì? Ngươi nói Mộ Dung Bảo Chân là nữ tử ngoại tộc, không thể làm hoàng hậu?
Bảo Chân công chúa nói nàng theo họ phu quân, đổi làm họ Lý, Lý Bảo Chân.
Người hán không phải nói « đi không đổi tên ngồi không đổi họ » sao? Nàng vì được ở bên phu quân mà đến tên cha mẹ ban cho cao quý vậy còn đổi đi, các người còn có lý do gì mà chán ghét nữa?
Tóm lại là, giai thoại kết thúc trong vui vẻ.