Chương 47
Đồ Linh Trâm run rẩy đưa hai bàn tay rút thanh loan đao ra khỏi người Lý Phù Dao. Đau đớn, bi thống khiến từng mảnh ký ức trong nháy mặt hiện ra, tâm như đao cắt.
Nàng vất vả nâng Lý Phù Dao khỏi vủng máu, dán gò má tái nhợt của hắn dính vào khoang ngực đau đớn của nàng, hoàn toàn không để ý tên áo đen đang giơ loan đao đứng sau nàng.
Lý Hoài lạnh lùng nhìn Đồ Linh TRâm đang bi thống tuyệt độ, thong thả nhắm mắt lại, một lúc lâu mới như quyết tâm đưa ra mệnh lệnh: “Giết chúng đi, đừng để lại người sống.”
Nói xong hắn cầm ngọc tỷ cùng thánh chỉ vội rời đi. Chỉ là sự vội vàng của hắn như đau trốn tránh cái gì đó, chật vật không thể tả.
Lý Hoài đi rồi, đám áo đen vây lấy Đồ Linh TRâm, thong thả nhấc loan đao lên.
Nhưng trong nháy mắt, hơn mười bóng người phá cửa mà vào, chém sạch đám lính của Lý Hoài.
“Đồ Gia 13 kỵ cứu giá muộn, xin chủ công thứ tội!”
Trong nháy mắt, quang ảnh đao kiếm xa dần, gió tuyết ảm đạm, Đồ Linh TRâm đỡ lấy Lý Phù Dao vẫn mặt mày tái nhợt, nức nở: “Chàng sao lại ngốc đến thế, sao lại đỡ mũi tên kia, chẳng nhẽ ta lại không trốn được sao?”
Lý Phù Dao hai mắt đóng chặt, hoàn toàn không có phản ứng.
Đồ Linh Trâm duỗi đôi tay đang kịch liệt run rẩy, nhẹ xóa đi vết từng máu trên mặt hắn. Bỗng nhiên một giọt lên rơi trên môi Lý Phù Dao, nàng ngơ ngấn, mím môi muốn lau đi giọt nước mắt này, kết quả lại thêm một giọt, một giọt nữa, nước mắt không ngừng rơi.
“Ta hiểu rồi.” Nàng cười khổ: “Hóa ra đây là yêu sao, vì chàng mà khóc, vì chàng mà đau lòng, vhif chàng mà…ruột gan đứt từng đoạn.”
“Phù Dao, ta nhớ ra rồi. Chàng cố chống cự thêm chốc nữa, chúng ta cùng về TRường An, đừng chết mà… »
« Chúng ta còn phải đi xem hoa đăng, đi ăn Nguyên tiêu ngoài cung. Ta còn muốn ngồi trên kiệu đỏ, sau đó ngươi nhẹ nhàng ôm ta xuống, bước qua chậu tha…Phù Dao, chúng ta còn nhiều chuyện phải làm lắm mà. »
Lý Phù Dao cố nhấc mí mắt nặng nề, nhưng vô ích. Không thể làm gì khác hơn là nâng đôi tay máu me nhẹ nhàng đặt lên má nàng, Đồ Linh Trâm ngẩn ra, mừng rỡ nắm lấy tay hắn, dùng sức đặt lên má mình ma sát.
« Ta đều…nghe thấy hết rồi. » Lý Phù Dao sắc mặt nhợt nhạt cười đến trong sáng, dùng tiếng nói khó khăn: « A Trâm…đừng có đổi ý… »
Đồ Linh Trâm điên cuồng gật đầu.
Nàng nhìn sắc mặt tái nhợt của hắn, muốn nói gì đó, lại thấy ngoài trời, màn đêm bao phủ.
Ý cười trên môi dần dần cứng ngắc, sau đó biến mất. Nàng mờ mịt nhìn bốn phía, lại nhìn người nam nhân đầy máu nằm trong lòng mình, con ngươi dần mờ đục, như một con rối…
Ô Nha cùng 13 kỵ giải quyết xong đám áo đen liền quỳ xuống đồng thanh: « Tiểu chủ công, kẻ địch đã được xử lý xong, có cần tức khắc quay về Trường An? »
Ánh mắt Đồ Linh Trâm trống rỗng, không có phản ứng.
13 kỵ không hiểu ngẩng đầu nhiều nàng, không biết đã xảy ra chuyện gì cũng không thể làm gì khác hơn là tiếp tục quỳ chờ lệnh nàng.
Ô Nha thấy nàng có gì đó không đúng, đứng lên thăm dò: « …Tiểu chủ công? »
Đồ Linh Trâm mắt không có tiêu cự, mơ màng đối mặt Ô Nha, đôi môi tái nhợt mấp máy vài lần chung quy mới hỏi: « Ngươi là ai? »
« Ta sao lại ở đây? »
« Đã xảy ra chuyện gì? »
« Người trong lòng ta là…ai? »
….
Vĩnh Ninh năm thứ tư mùng hai tháng một, Hoàng đế vì bệnh mà truyền ngôi cho Lý Hoài, thiên hạ đại kinh.
Đương kim thiên đế không có con, dù có truyền ngôi cũng nên truyền cho thân đệ - Sở Vương Lý Phù Sơ mới đúng, sao lại nhường ngôi cho con trai của phế thái tử?
Ngươi không biết nghị luận liền miên, thở dài trách Hoàng đế dù đã thoát khỏi hai gian tướng Lâu Tần mà vẫn làm ra chuyện hoang đường không đoái hoài hậu quả. Bất quá Trần Vương cũng ôn nhu như ngọc, khiêm khiêm quân tử, bách tính cũng không bài xích việc hắn làm hoàng đế, vì thế Trường An chỉ ngồi cửa đem chuyện ra nghị luận vậy thôi.
Âm phong phất phới, tinh kỳ tung bay, trong con ngươi của hắn phản chiếu tinh kỳ đại điện, phản chiếu thành Trường An mênh mông ngàn năm trong thay đổi, mỗi một bước, khóe miệng hắn lại cong lên một phần, đến cuối cùng không kìm được mà cười đến điên cuồng.
16 năm, hơn năm ngàn sáu trăm ngày đêm, hắn cuối cùng cũng khoác lên mình hoàng bào, thay phụ vương từng vì ngai báu mà bỏ mạng nơi tha phương để leo lên vị trí này.
Dưới lớp ngụy trang ôn nhu, hắn vì cừu hận mà sống, bỏ đi bản thân, bỏ cả người thương, chỉ một lòng muốn có ngày hôm nay.
Như thiêu thân lao vào lửa, bất luận thịt nát xương tan cũng chỉ muốn hướng về ánh sáng mà đi, đến chết mới thôi.
Thấy Lý Hoài đến, bá quan văn võ đứng đây từ lâu tự động nhượng đường cho hắn, các loại ánh mắt khinh bỉ rơi trên người hắn như vạn tiễn xuyên tim. Hắn cũng theo đó mà ôn nhu nho nhã mỉm cười, ánh mắt cao ngạo ôm ngọc tỷ một đường hướng đến ngai vàng.
Lý Phù Sơ 16 tuổi thay thế vị trí hoàng huynh,uy nghiêm ngồi trên ghế rồng, hai tay nắm chặt, hung ác trừng mắt nhìn Lý Hoài.
Khi Lý Hoài bước gần đến phía quan hàng đầu thì đột nhiên Lý Phù Sơ ra lệnh một tiếng, lập tức vô số cấm quân từ đại điện hai bên tuôn ra, bao vây một mình Lý Hoài.
Khắp điện là binh khí chói mắt, Lý Hoài lại như không để ý. Hắn đứng cách ghế rồng ba trượng, sau đó xoay người về phía văn võ bá quan, nhấc quốc tỷ, ngạo nghễ nói: « Thánh chỉ cùng ngọc tỷ truyền quốc ở đây, thấy thánh chỉ như thấy hoàng đế! »
Quần thần liền nhìn nhau sau đó quỳ xuống, đồng thanh hô lớn: « Ngô Hoàng vạn tuế! »
Lý Phù Sơ hừ lạnh.
Rõ ràng chỉ mới là thiếu niên, trước tình thế này hắn vẫn uy nghiêm, giữa vầng trán vẫn bừng bừng khí phách:
«Trần Vương có thánh chỉ, bản vương cũng có thánh chỉ của Hoàng huynh! »
« Ồ? » Lý Hoài như đã biết sẵn từ trước, ánh mắt không gợn sóng, cười cười: Lý Phù Sao quả nhiên có lưu lại cái thứ hai.
Lý Phù Sơ hai mắt đỏ hồng, dùng thanh ầm khản đặc mà cao giọng: « Chúng quan nghe lệnh…Di chiếu! »
« Chúng thần nghe! »
Lý Phù Sơ mở thánh chỉ, như dùng hết lực toàn thân, tuyên đọc: « Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết: Trẫm bị Trần Vương uy hiếp, ép giao ngọc tỷ, bất đắc dĩ mới phải làm theo. Vọng vạn dân phân rõ. Nếu hôm nay trẫm vạn dặm bỏ mình, tức khắc bắt lấy phản tặc Trần Vương. »
« Sở Vương điện hạ. » Lý Hoài vẫn lỗi lạc đứng đó, cười cười: « Bản vương sao biết được di chiếu trong tay ngài là thật hay giả? »
Lý Phù Sơ chưa trả lời, ngự sử đã bước lên trước: « Chiếu thư này là bệ hạ tuyên cáo sau khi thoái vị, chính miệng ngài ấy ban bố chiếu thư thứ hai, khi ấy quần thần đều ở đây lĩnh chỉ, từng câu từng chữ rõ ràng, tuyệt đối không phải là giả! »
Lý Phù Sơ tiếp lời: « Lý Hoài, ngươi bắt con tin bức Hoàng huynh nhường ngôi, mưu đồ phản nghịch! Nếu hoàng huynh không bình an quay về, ngươi nhất định phải chôn cùng! »
Lý Hoài thả ngọc tỷ trong tay, con mắt lành lạnh nhìn đám quần thần, vẫn không có chút nao núng.
Trong triều, một vị lão thần tóc bạc trắng thở dài: « Trần Vương, ngươi dám một mình làm đến nước này cũng coi như một đời kiêu hùng rồi. Đáng tiếc, ngươi đã vô binh vô quyền, làm một Vương gia phú quý có gì không tốt, sao lại u mê không tỉnh, đòi có bằng được thiên hạ? »
Lý Hoài cười nhạt không nói.
Thiên hạ vạn vật chỉ một câu « vì sao? » có thể giải thích hết? Phận phù du, triều sinh mộ tử, bất quá là mệnh sao chịu vậy mà thôi.
Không lâu sau, một toán bước chân vội vàng phá vỡ sự an tĩnh của đại điện.
Hoắc Thành Công sải bước đến, hướng Lý Phù Sơ hành lễ, yết hầu run rẩy vài bận mới nâng mắt đỏ lên, trầm giọng nói: « Khởi bẩm điện hạ, Đồ gia 13 kỵ đến phục mệnh! »
« Nhanh mời vào! » Phù Sơ hai mắt sáng ngời, vui vẻ nói: « Bọn hắn có đón hoàng huynh về chứ? »
Hoắc Thành Công phục đầu, nghẹn ngào không nói.
Tiếp đó, 13 người cả người đẫm máu, đầu đeo khăn trắng từng bước đi vào điện, dưới ánh mắt kinh ngạc không ngớt của quần thần đồng loạt quỳ xuống, bi thống: « Chúng thần có tội, không thể mang bình an trở về! »
Ý cười trên miệng cứng đờ, Lý Phù Sơ lùi lại một bước: « Các ngươi…đang nói gì? »
«Bệ hạ trúng tên của Trần Vương, đã bỏ mình… »
« Bệ hạ, băng hà ____ »
Lý Phù Sơ cật lực giữ vững thân thể không để ngã xuống, mắt đỏ trừng lên rất lâu mới phát ra một tiếng gào thét đau khổ.
Văn võ bá quan đều phủ phục lập tức khóc rống.
Chỉ có Lý Hoài cười đến sung sướng, cười đến mắt đều chảy lệ. Hoắc Thành Công đứng dậy, lệnh cho cấm quân: « Tuân theo di chiếu, bắt Trần Vương! »
Một khắc sau, đao kiếm đều đồng loạt nhắm về phía Lý Hoài.
Lý Hoài tháo lớp ngụy trang xuống, ý cười thống khoái, đối mặt với đao kiếm hắn không sợ hãi, hướng ghế rồng bước đến.
« Các ngươi đã nghe nói đến Hình Thiên chưa? Hình Thiên cùng Đế tranh thần, bị đế chặt đầu, bồi táng tại Thường Dương Sơn Lộc. Hình Thiên mặc dù mất đầu nhưng vẫn không nản chí. Hắn lấy núm vú làm mắt, lấy rốn làm miệng, sử dụng khiên, búa tiếp tục vung vẩy, lại quyết sống mái cùng Hoàng Đế.
Hắn trở nên điên cuồng, như thiêu thân một mực lao vào lửa.
“Bảo vệ Sở Vương điện hạ!” Hoắc Thành Công rút kiếm, chém lên tay hắn, cố ngăn hắn đến gần Lý Phù Sơ.
Máu tươi trong nháy mắt phun trào, Lý Hoài vẫn không đoái hoài vết thương trên người, tiếp tục bước về phía ghế rồng. Hô hấp vì đau đớn mà run rẩy, nói:
“….Tinh Vệ dùng đá lấp biển, Hình Thiên liều chết với Đế. Đã làm là không hối hận. Trí ngay tim, thời cơ là phải chờ đợi…”
Nói đến đây, hắn chỉ còn cách ghế rồng ba bước chân.
Lý Hoài bỗng đứng lại, đưa tay vào trong lòng như muốn lấy cái gì đó.
Chúng nhân lập tức hô: “Cẩn thận có ám khí!”
Tiếp đó, Hoắc Thành Công rút kiếm, xuyên qua lồng ngực Lý Hoài.
Thời gian dường như ngưng đọng.
Lý Hoài nhìn đoạn kiếm đâm ra từ chính lồng ngực mình, đôi mắt phượng mở lớn, như thống khổ lại như thư thái. Hắn rút thanh kiếm lạnh lẽo ra, như tượng gỗ vô lực ngã xuống đất. Túi thơm trong tay bị máu tươi nhuộm thấm, nhìn không ra màu sắc.
Hắn nắm chặt túi thơm như bảo bối, liều mạng rướn người về phía trước, như muốn chạm đến ghế rồng trong gang tấc, như muốn nắm chặt nhánh cỏ cứu mạng.
Ngón tay đầy máu tươi trong một khắc chạm đến ghế rồng, hắn lại vô lực trượt xuống, vẽ nên một đường máu thê thương. Lý Hoài ngã trên mặt đất, máu tươi ồ ạt chảy, ướt đẫm áo khoác trắng.
Hắn xé ra một vệt cười, khóe miệng chuyển động nhưng cuối cùng không thành, không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt, khí âm ngắt quãng, vẽ nên kết cục hoàn mỹ cho chính mình:
“…Bản vương là Tinh Vệ lấp biển, là Hình Thiên mất đầu cũng muốn đấu cùng kẻ địch đến cùng. Chết…là số mệnh của ta.”
Hắn nhắm mắt, như than thở lại như cảm thán: “Có Lý Phù Dao làm bạn dưới suối vàng, đáng giá.”
Nói xong, hắn nghiêng đầu, không thanh tức. Một giọt lệ trên khóe mắt trượt xuống, thấm lên vết chu sa.
Mà cùng lúc đó, ở ngàn dặm Sóc Châu.
Trên giường bệnh, Lý Phù Dao cả người đẫm máu, khóe môi hơi cong, loan ra vệt cười.
Vĩnh biệt, Lý Hoài.
Nàng vất vả nâng Lý Phù Dao khỏi vủng máu, dán gò má tái nhợt của hắn dính vào khoang ngực đau đớn của nàng, hoàn toàn không để ý tên áo đen đang giơ loan đao đứng sau nàng.
Lý Hoài lạnh lùng nhìn Đồ Linh TRâm đang bi thống tuyệt độ, thong thả nhắm mắt lại, một lúc lâu mới như quyết tâm đưa ra mệnh lệnh: “Giết chúng đi, đừng để lại người sống.”
Nói xong hắn cầm ngọc tỷ cùng thánh chỉ vội rời đi. Chỉ là sự vội vàng của hắn như đau trốn tránh cái gì đó, chật vật không thể tả.
Lý Hoài đi rồi, đám áo đen vây lấy Đồ Linh TRâm, thong thả nhấc loan đao lên.
Nhưng trong nháy mắt, hơn mười bóng người phá cửa mà vào, chém sạch đám lính của Lý Hoài.
“Đồ Gia 13 kỵ cứu giá muộn, xin chủ công thứ tội!”
Trong nháy mắt, quang ảnh đao kiếm xa dần, gió tuyết ảm đạm, Đồ Linh TRâm đỡ lấy Lý Phù Dao vẫn mặt mày tái nhợt, nức nở: “Chàng sao lại ngốc đến thế, sao lại đỡ mũi tên kia, chẳng nhẽ ta lại không trốn được sao?”
Lý Phù Dao hai mắt đóng chặt, hoàn toàn không có phản ứng.
Đồ Linh Trâm duỗi đôi tay đang kịch liệt run rẩy, nhẹ xóa đi vết từng máu trên mặt hắn. Bỗng nhiên một giọt lên rơi trên môi Lý Phù Dao, nàng ngơ ngấn, mím môi muốn lau đi giọt nước mắt này, kết quả lại thêm một giọt, một giọt nữa, nước mắt không ngừng rơi.
“Ta hiểu rồi.” Nàng cười khổ: “Hóa ra đây là yêu sao, vì chàng mà khóc, vì chàng mà đau lòng, vhif chàng mà…ruột gan đứt từng đoạn.”
“Phù Dao, ta nhớ ra rồi. Chàng cố chống cự thêm chốc nữa, chúng ta cùng về TRường An, đừng chết mà… »
« Chúng ta còn phải đi xem hoa đăng, đi ăn Nguyên tiêu ngoài cung. Ta còn muốn ngồi trên kiệu đỏ, sau đó ngươi nhẹ nhàng ôm ta xuống, bước qua chậu tha…Phù Dao, chúng ta còn nhiều chuyện phải làm lắm mà. »
Lý Phù Dao cố nhấc mí mắt nặng nề, nhưng vô ích. Không thể làm gì khác hơn là nâng đôi tay máu me nhẹ nhàng đặt lên má nàng, Đồ Linh Trâm ngẩn ra, mừng rỡ nắm lấy tay hắn, dùng sức đặt lên má mình ma sát.
« Ta đều…nghe thấy hết rồi. » Lý Phù Dao sắc mặt nhợt nhạt cười đến trong sáng, dùng tiếng nói khó khăn: « A Trâm…đừng có đổi ý… »
Đồ Linh Trâm điên cuồng gật đầu.
Nàng nhìn sắc mặt tái nhợt của hắn, muốn nói gì đó, lại thấy ngoài trời, màn đêm bao phủ.
Ý cười trên môi dần dần cứng ngắc, sau đó biến mất. Nàng mờ mịt nhìn bốn phía, lại nhìn người nam nhân đầy máu nằm trong lòng mình, con ngươi dần mờ đục, như một con rối…
Ô Nha cùng 13 kỵ giải quyết xong đám áo đen liền quỳ xuống đồng thanh: « Tiểu chủ công, kẻ địch đã được xử lý xong, có cần tức khắc quay về Trường An? »
Ánh mắt Đồ Linh Trâm trống rỗng, không có phản ứng.
13 kỵ không hiểu ngẩng đầu nhiều nàng, không biết đã xảy ra chuyện gì cũng không thể làm gì khác hơn là tiếp tục quỳ chờ lệnh nàng.
Ô Nha thấy nàng có gì đó không đúng, đứng lên thăm dò: « …Tiểu chủ công? »
Đồ Linh Trâm mắt không có tiêu cự, mơ màng đối mặt Ô Nha, đôi môi tái nhợt mấp máy vài lần chung quy mới hỏi: « Ngươi là ai? »
« Ta sao lại ở đây? »
« Đã xảy ra chuyện gì? »
« Người trong lòng ta là…ai? »
….
Vĩnh Ninh năm thứ tư mùng hai tháng một, Hoàng đế vì bệnh mà truyền ngôi cho Lý Hoài, thiên hạ đại kinh.
Đương kim thiên đế không có con, dù có truyền ngôi cũng nên truyền cho thân đệ - Sở Vương Lý Phù Sơ mới đúng, sao lại nhường ngôi cho con trai của phế thái tử?
Ngươi không biết nghị luận liền miên, thở dài trách Hoàng đế dù đã thoát khỏi hai gian tướng Lâu Tần mà vẫn làm ra chuyện hoang đường không đoái hoài hậu quả. Bất quá Trần Vương cũng ôn nhu như ngọc, khiêm khiêm quân tử, bách tính cũng không bài xích việc hắn làm hoàng đế, vì thế Trường An chỉ ngồi cửa đem chuyện ra nghị luận vậy thôi.
Âm phong phất phới, tinh kỳ tung bay, trong con ngươi của hắn phản chiếu tinh kỳ đại điện, phản chiếu thành Trường An mênh mông ngàn năm trong thay đổi, mỗi một bước, khóe miệng hắn lại cong lên một phần, đến cuối cùng không kìm được mà cười đến điên cuồng.
16 năm, hơn năm ngàn sáu trăm ngày đêm, hắn cuối cùng cũng khoác lên mình hoàng bào, thay phụ vương từng vì ngai báu mà bỏ mạng nơi tha phương để leo lên vị trí này.
Dưới lớp ngụy trang ôn nhu, hắn vì cừu hận mà sống, bỏ đi bản thân, bỏ cả người thương, chỉ một lòng muốn có ngày hôm nay.
Như thiêu thân lao vào lửa, bất luận thịt nát xương tan cũng chỉ muốn hướng về ánh sáng mà đi, đến chết mới thôi.
Thấy Lý Hoài đến, bá quan văn võ đứng đây từ lâu tự động nhượng đường cho hắn, các loại ánh mắt khinh bỉ rơi trên người hắn như vạn tiễn xuyên tim. Hắn cũng theo đó mà ôn nhu nho nhã mỉm cười, ánh mắt cao ngạo ôm ngọc tỷ một đường hướng đến ngai vàng.
Lý Phù Sơ 16 tuổi thay thế vị trí hoàng huynh,uy nghiêm ngồi trên ghế rồng, hai tay nắm chặt, hung ác trừng mắt nhìn Lý Hoài.
Khi Lý Hoài bước gần đến phía quan hàng đầu thì đột nhiên Lý Phù Sơ ra lệnh một tiếng, lập tức vô số cấm quân từ đại điện hai bên tuôn ra, bao vây một mình Lý Hoài.
Khắp điện là binh khí chói mắt, Lý Hoài lại như không để ý. Hắn đứng cách ghế rồng ba trượng, sau đó xoay người về phía văn võ bá quan, nhấc quốc tỷ, ngạo nghễ nói: « Thánh chỉ cùng ngọc tỷ truyền quốc ở đây, thấy thánh chỉ như thấy hoàng đế! »
Quần thần liền nhìn nhau sau đó quỳ xuống, đồng thanh hô lớn: « Ngô Hoàng vạn tuế! »
Lý Phù Sơ hừ lạnh.
Rõ ràng chỉ mới là thiếu niên, trước tình thế này hắn vẫn uy nghiêm, giữa vầng trán vẫn bừng bừng khí phách:
«Trần Vương có thánh chỉ, bản vương cũng có thánh chỉ của Hoàng huynh! »
« Ồ? » Lý Hoài như đã biết sẵn từ trước, ánh mắt không gợn sóng, cười cười: Lý Phù Sao quả nhiên có lưu lại cái thứ hai.
Lý Phù Sơ hai mắt đỏ hồng, dùng thanh ầm khản đặc mà cao giọng: « Chúng quan nghe lệnh…Di chiếu! »
« Chúng thần nghe! »
Lý Phù Sơ mở thánh chỉ, như dùng hết lực toàn thân, tuyên đọc: « Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết: Trẫm bị Trần Vương uy hiếp, ép giao ngọc tỷ, bất đắc dĩ mới phải làm theo. Vọng vạn dân phân rõ. Nếu hôm nay trẫm vạn dặm bỏ mình, tức khắc bắt lấy phản tặc Trần Vương. »
« Sở Vương điện hạ. » Lý Hoài vẫn lỗi lạc đứng đó, cười cười: « Bản vương sao biết được di chiếu trong tay ngài là thật hay giả? »
Lý Phù Sơ chưa trả lời, ngự sử đã bước lên trước: « Chiếu thư này là bệ hạ tuyên cáo sau khi thoái vị, chính miệng ngài ấy ban bố chiếu thư thứ hai, khi ấy quần thần đều ở đây lĩnh chỉ, từng câu từng chữ rõ ràng, tuyệt đối không phải là giả! »
Lý Phù Sơ tiếp lời: « Lý Hoài, ngươi bắt con tin bức Hoàng huynh nhường ngôi, mưu đồ phản nghịch! Nếu hoàng huynh không bình an quay về, ngươi nhất định phải chôn cùng! »
Lý Hoài thả ngọc tỷ trong tay, con mắt lành lạnh nhìn đám quần thần, vẫn không có chút nao núng.
Trong triều, một vị lão thần tóc bạc trắng thở dài: « Trần Vương, ngươi dám một mình làm đến nước này cũng coi như một đời kiêu hùng rồi. Đáng tiếc, ngươi đã vô binh vô quyền, làm một Vương gia phú quý có gì không tốt, sao lại u mê không tỉnh, đòi có bằng được thiên hạ? »
Lý Hoài cười nhạt không nói.
Thiên hạ vạn vật chỉ một câu « vì sao? » có thể giải thích hết? Phận phù du, triều sinh mộ tử, bất quá là mệnh sao chịu vậy mà thôi.
Không lâu sau, một toán bước chân vội vàng phá vỡ sự an tĩnh của đại điện.
Hoắc Thành Công sải bước đến, hướng Lý Phù Sơ hành lễ, yết hầu run rẩy vài bận mới nâng mắt đỏ lên, trầm giọng nói: « Khởi bẩm điện hạ, Đồ gia 13 kỵ đến phục mệnh! »
« Nhanh mời vào! » Phù Sơ hai mắt sáng ngời, vui vẻ nói: « Bọn hắn có đón hoàng huynh về chứ? »
Hoắc Thành Công phục đầu, nghẹn ngào không nói.
Tiếp đó, 13 người cả người đẫm máu, đầu đeo khăn trắng từng bước đi vào điện, dưới ánh mắt kinh ngạc không ngớt của quần thần đồng loạt quỳ xuống, bi thống: « Chúng thần có tội, không thể mang bình an trở về! »
Ý cười trên miệng cứng đờ, Lý Phù Sơ lùi lại một bước: « Các ngươi…đang nói gì? »
«Bệ hạ trúng tên của Trần Vương, đã bỏ mình… »
« Bệ hạ, băng hà ____ »
Lý Phù Sơ cật lực giữ vững thân thể không để ngã xuống, mắt đỏ trừng lên rất lâu mới phát ra một tiếng gào thét đau khổ.
Văn võ bá quan đều phủ phục lập tức khóc rống.
Chỉ có Lý Hoài cười đến sung sướng, cười đến mắt đều chảy lệ. Hoắc Thành Công đứng dậy, lệnh cho cấm quân: « Tuân theo di chiếu, bắt Trần Vương! »
Một khắc sau, đao kiếm đều đồng loạt nhắm về phía Lý Hoài.
Lý Hoài tháo lớp ngụy trang xuống, ý cười thống khoái, đối mặt với đao kiếm hắn không sợ hãi, hướng ghế rồng bước đến.
« Các ngươi đã nghe nói đến Hình Thiên chưa? Hình Thiên cùng Đế tranh thần, bị đế chặt đầu, bồi táng tại Thường Dương Sơn Lộc. Hình Thiên mặc dù mất đầu nhưng vẫn không nản chí. Hắn lấy núm vú làm mắt, lấy rốn làm miệng, sử dụng khiên, búa tiếp tục vung vẩy, lại quyết sống mái cùng Hoàng Đế.
Hắn trở nên điên cuồng, như thiêu thân một mực lao vào lửa.
“Bảo vệ Sở Vương điện hạ!” Hoắc Thành Công rút kiếm, chém lên tay hắn, cố ngăn hắn đến gần Lý Phù Sơ.
Máu tươi trong nháy mắt phun trào, Lý Hoài vẫn không đoái hoài vết thương trên người, tiếp tục bước về phía ghế rồng. Hô hấp vì đau đớn mà run rẩy, nói:
“….Tinh Vệ dùng đá lấp biển, Hình Thiên liều chết với Đế. Đã làm là không hối hận. Trí ngay tim, thời cơ là phải chờ đợi…”
Nói đến đây, hắn chỉ còn cách ghế rồng ba bước chân.
Lý Hoài bỗng đứng lại, đưa tay vào trong lòng như muốn lấy cái gì đó.
Chúng nhân lập tức hô: “Cẩn thận có ám khí!”
Tiếp đó, Hoắc Thành Công rút kiếm, xuyên qua lồng ngực Lý Hoài.
Thời gian dường như ngưng đọng.
Lý Hoài nhìn đoạn kiếm đâm ra từ chính lồng ngực mình, đôi mắt phượng mở lớn, như thống khổ lại như thư thái. Hắn rút thanh kiếm lạnh lẽo ra, như tượng gỗ vô lực ngã xuống đất. Túi thơm trong tay bị máu tươi nhuộm thấm, nhìn không ra màu sắc.
Hắn nắm chặt túi thơm như bảo bối, liều mạng rướn người về phía trước, như muốn chạm đến ghế rồng trong gang tấc, như muốn nắm chặt nhánh cỏ cứu mạng.
Ngón tay đầy máu tươi trong một khắc chạm đến ghế rồng, hắn lại vô lực trượt xuống, vẽ nên một đường máu thê thương. Lý Hoài ngã trên mặt đất, máu tươi ồ ạt chảy, ướt đẫm áo khoác trắng.
Hắn xé ra một vệt cười, khóe miệng chuyển động nhưng cuối cùng không thành, không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt, khí âm ngắt quãng, vẽ nên kết cục hoàn mỹ cho chính mình:
“…Bản vương là Tinh Vệ lấp biển, là Hình Thiên mất đầu cũng muốn đấu cùng kẻ địch đến cùng. Chết…là số mệnh của ta.”
Hắn nhắm mắt, như than thở lại như cảm thán: “Có Lý Phù Dao làm bạn dưới suối vàng, đáng giá.”
Nói xong, hắn nghiêng đầu, không thanh tức. Một giọt lệ trên khóe mắt trượt xuống, thấm lên vết chu sa.
Mà cùng lúc đó, ở ngàn dặm Sóc Châu.
Trên giường bệnh, Lý Phù Dao cả người đẫm máu, khóe môi hơi cong, loan ra vệt cười.
Vĩnh biệt, Lý Hoài.