Chương 37: Phải gọi hoàng tẩu
Giữa hè, ánh mặt trời gay gắt, một mảnh chói mắt. Nơi xa truyền về tiếng ve sầu rả rích, mùa hè này so với hè năm nào đều nóng nảy hơn nhiều.
Lý Phù Sơ vuốt ve quả vầu chạy vào trong điện, vừa lau mồ hôi vừa nhìn Đồ Linh TRâm, ánh mắt không che giấu nổi sự sùng bái.
“Tay nghề của tỷ tỷ cao thật đấy, quả cầu này rất hợp ý ta!” Hắn nhấc chân đá đá quả cầu, lại duỗi tay kéo nàng, liếng thoắng không ngớt: “Đi đi nào! Tỷ tỷ mau theo ta đi đá cầu đi!”
Lý Phù Dao thấy vậy, cuốn sách lại, không chút lưu tình gõ lên bàn tay trắng nõn của đệ đệ, lông mày đẹp đẽ nhăn lại: “Ở ngoài nắng đến tróc da, ngươi làm càn thì thôi đi, tội gì để A Trâm cũng đi theo chịu thiệt chứ.”
Lý Phù Sơ gào lên đau đớn một tiếng, xoa bàn tay bị đập hồng lầm bầm: “Trước đây trời nóng thế nào tỷ tỷ cũng ra ngoài luyện công đó thôi. Rõ ràng là hoàng huynh nhỏ nhen.”
Lý Phù Dao nhàn nhạt liếc đệ đệ, không sinh khí cũng tự ra uy.
Lý Phù Sơ lập tức không dám nhiều lời, yếu ớt ném ném cầu: “Vậy, đệ đi đây.”
“Ấy, chờ chút!” Đồ Linh Trâm gọi hắn lại, cười nói: “Bên ngoài nóng, uống bát canh ô mai rồi đi.”
Lý Phù Sơ nhận lấy bát canh, húp một miếng, lau miệng không quên quay đầu cười tươi: “Đa tạ tỷ tỷ!”
Lý Phù Dao nghiêm nghị sửa lại: “Phải gọi hoàng tẩu.”
Ngoài điện,dưới ánh mặt trời, thiếu niên nhấn mạnh từng câu từng chữ: “Đa, tạ, tẩu, tẩu!”
Gọi xong hắn hứng thú lắc lắc tay, như con khỉ tung tăng biến mất dưới ánh mặt trời chói chang.
Đồ Linh Trâm bị trêu cũng không cảm thấy ngại, nàng nhìn Lý Phù Dao nở nụ cười, chớp chớp mắt, cười đến long lanh vạn phần.
Ngược lại tai Lý Phù Dao lại hơi ửng đỏ, buông mắt thâm trầm nuốt nước bọt.
Đồ Linh Trâm nhìn hắn, không nhịn được hiếu kỳ hỏi: “Ngươi sao vậy? Chỗ nào không thoải mái?”
Lý Phù Dao nhẹ nhở dài, cầm quyển sách trên tay che mặt, chỉ lộ đôi mắt sáng, cười nói: “A Trâm ở gần quá, ta không thể nào tập trung xem sách được.”
“Xin lỗi, ta làm phiền ngươi à? » Đồ Linh Trâm vội lùi về sau vài bước.
Lý Phù Dao nhìn nàng, con ngươi càng trở nên thâm thúy.
Đồ Linh Trâm lại ngoan ngoãn lùi về sau vài bước, Lý Phù Dao nhìn nàng, ánh mắt tỏa nhiệt.
Đồ Linh Trâm: «??? »
Nàng vội ôm đĩa bánh quay sang bên khác, lưng đối diện với hắn, nàng nghĩ: bây giờ chắc không phiền hắn rồi chứ nhỉ?
Nàng yên tĩnh gặm bánh, hoàn toàn không chú ý đến ánh mắt rạo rực phía sau rạo rực đến có thể thiêu đốt người ta.
Không biết qua bao lâu phía sau cũng không có tiếng lật sáng, nàng liền quay lưng muốn lén nhìn hắn một cái, ai ngờ vừa quay đầu đã va vào một khoang ấm áp.
Lý Phù Dao ngồi ngay phía sau nàng, hai tay ôm nàng vào trong lòng, hắn gác cằm lên vai nàng, tai cứ nhẹ nhàng trượt lên trượt xuống trên khuôn mặt nàng.
Đồ Linh Trâm sững sờ, thuận thế tiến vào lòng hắn, đem cả thân thể phó thác cho hắn. Nàng cười nói: « Không xem sách nữa à? »
Hô hấp ấm áp phả vào cổ nàng, Lý Phù Dao chôn đầu nơi vai nàng, buồn buồn bực bực nói: « Muốn xem nàng thôi. »
Đồ Linh Trâm thở dài: « Bệ hạ, ngươi như vậy nguy hiểm lắm nhé! Coi chừng từ giả bộ mà biến thành hôn quân thật bây giờ. »
« Sách sử viết thế nào, Xuân Thu xử thế nào đối với ta đều không quan trọng. Ta chỉ quan tâm tâm tình của nàng. » Lý Phù Dao ở bên tai nàng thủ thỉ, mỗi lời đều chân thành vạn phần: « Không cần lo lắng, nàng là ánh sáng của ta, là mạng sống của tam, giang sơn này ta cũng sẽ vì nàng mà bảo hộ thật tốt. »
Tình yêu và khát vọng của Lý Phù Dao đối với nàng thực vượt quá sự tưởng tượng của nàng. Phần tình cảm nhiệt liệt như lửa, thâm trầm tựa biển này, như thể nếu nàng chết đi cũng sẽ lập tức muốn đi cùng.
Nàng thỉnh thoảng cũng sẽ có chút hoảng hốt vì tình cảm giữa hai người không công bằng. Tình yêu của hắn cứ như lửa cháy lan ra đồng cỏ mỗi lúc một mãnh liệt, như ánh mặt trời rực rỡ, mà tình cảm của nàng chỉ như là giọt nước chảy tràn, nàng không yêu điên cuồng được như Phù Dao, chí ít là hiện tại không làm được.
Nàng thật hy vọng mình có thể tốt hơn chút nữa, lại tốt hơn chút nữa, mãi đến khi nào có thể xứng với tình yêu của hắn.
Một tiếng than thở nhẹ rớt xuống.
Lý Phù Dao thấy nàng là lạ liền nhẹ nhàng kéo mặt nàng qua, nhu thanh hỏi: “Sao thế?”
“Không sao.” Đồ Linh Trâm ôn nhu đổi chủ đề: “Mỗi ngày ở trong cung ta nhàn quá rồi, ngươi xem có vị trí nào còn trống sắp cho tỷ tỷ một chỗ.”
Lý Phù Dao nhìn nàng cười cười: “Nàng nói ta mới nghĩ đến, thật sự đang có một vị trí trống, giành riêng cho nàng.”
“Là gì thế?” Mắt nàng sáng lên, lập tức ngồi thẳng người.
“Vị trí Quốc mẫu Đại Ân, có hứng thú không?” Lý Phù Dao hôn lên môi nàng một cái, như hồ ly thực hiện được âm mưu.
Đồ Linh Trâm vừa giận vừa buồn cười nói: “Ta đang nghiêm túc đó.”
“Ta cũng đang nghiêm túc a, A Trâm nàng hảo hảo cân nhắc, nha?” Lý Phù Dao cầm tay nàng lên đặt lên môi hôn, thong thả ôn nhu mà tràn ngập tính xâm lược.
Lý Phù Dao cười đến điên đảo chúng sinh, Đồ Linh Trâm khó mà không sững sờ, má ửng hồng.
Lý Phù Dao thuận thế cúi xuống, đôi môi mềm mại như chuồn chuồn lướt qua khuôn mặt ửng hồng của nàng, thanh âm trầm thấp mà mê hoặc: “Đang nhìn gì thế?”
“Người thật đẹp trai.” Đồ Linh Trâm mỉm cười, thành thực nói.
“Đừng nói nữa. Còn nói nữa, ta sợ sẽ không nhịn được…” Tai hắn đỏ lên, cúi đầu chuẩn xác bắt lất môi nàng, trằn tròc mơn trớn, cười nhẹ nói: “Ăn nàng!”
Đồ Linh Trâm cảm giác cả người sắp tan chảy rồi, vất vả tách ra, nàng thở khẽ, nghi ngờ nói: “Sao ngươi cứ thích hôn thế, sáng hôn, chiều hôn tối cũng hôn, rảnh là hôn thế không ngán sao?”
“Ngon, không ngán.” Mắt hắn mỉm cười, thâm thúy đến chết người: “Lại nói nàng chưa chuẩn bị xong, không thể làm cái khác được, đành hôn nhiều một chút gọi là chữa đói vậy.”
Nói xong hắn lại bá đạo cúi người ôn nhu cắn vào môi nàng.
“Ấy, ngươi…”
Cảm giác bị khống chế này thực gay go a. Đồ Linh Trâm nghĩ: Hắn là kẻ cuồng hôn sao?
Lý Phù Dao hai mắt sáng như mặt trời. Hắn hít vào sâu một hơi, lại một hơi, âm thanh say mê: “A Trâm, hôm nay ta dạy nàng thêm một chuyện hai người yêu nhau thường làm nữa, được không?”
“Cái gì?” Đồ Linh Trâm nghiêng nghiêng đầu, dù môi bị hôn đến đỏ nhưng ánh mắt vẫn trước sau như một long lanh thanh khiết.
Bị nàng dùng ánh mắt ngây thơ như vậy nhìn, Lý Phù Dao cảm giác mình như yêu nghiệt dụ dỗ con nhà lành vậy, tai lại càng đỏ thêm. Hắn đè thấp tiếng nói: “Dạy nàng, hôn.”
“Hôn?” Nàng sờ sờ môi mình: “Chúng ta không phải hôn suốt đó sao?”
“Ngốc, đó là thơm, không phải hôn.” Hắn cười nhẹ, cánh tay đặt sau gáy nàng, cười như trăng dưới hồ: “Nào, mở miệng.”
Môi vừa hé, đầu lưỡi hắn đã lập tức xuyên vào, ôn nhu nô đùa, triền miên tận cực.
Hôn xong, khóe mắt hắn phủ một tầng sương, có chút thấp thỏm nhìn nàng: “Thế nào?”
“A” Đồ Linh Trâm không nhịn được lau lau khóe miệng, nghiêm túc suy nghĩ một phen mới đáp: “Có chút kỳ quái, nhưng cũng được.”
“Có ghét không?”
“Cũng không có” Nàng thành thật nói: “Ta sẽ nỗ lực thích ứng.”
Lý Phù Dao nở nụ cười. Nàng vẫn như nhiều năm trước, nụ cười long lanh, tính cách kiên định, trái tim mềm mà bao dung.
Hắn vô số lần cảm tạ trời đất mình đã yêu đúng người, mà càng may hơn là, người hắn yêu cũng yêu hắn.
“Có vị ô mai.” Đồ Linh Trâm đột nhiên nói.
“Cái gì?”
“Hôn ấy.” Nàng đưa ngón trỏ chỉ chỉ vào môi hắn.
“Chua sao?”
“Là ngọt.”
Lý Phù Dao lập tức ngẩn ra, lập tức áp sát nàng, úp khuôn mặt đang tỏa nhiên vào hõm vai nàng, như lẩm bẩm nói: “Làm sao đây, cành yêu nàng rồi.”
Đồ Linh Trâm bật cười, không có chút ý thức là mình đã gây ra hỏa. Nàng không nhịn được tránh tránh, không biết làm sao nói: “Thật nóng.”
“Ta còn nóng hơn.” Lý Phù Dao ôm nàng không buông.
“Vậy ngươi buông ta ra a.”
« Không buông, chết cũng không buông. »
Đồ Linh Trâm hết cách, lần đầu tiên hiểu nam nhân làm nũng mới đáng sợ làm sao. Nàng thở dài nói: « Cái kiểu này là học từ ai vậy chứ? »
« Cái này cần gì học. » Hắn ở bên tai nàng cười nhẹ, âm thanh sâu xa: « Yêu ấy mà, một khi yêu những cái này đều là bản năng. »
Một chữ « Tình » này chính là hoa tươi dệt nên, là đường mật quấn quanh, là loại hình phạt tàn khốc mà ôn nhu nhất trên thế giới…
Lý Phù Sơ vuốt ve quả vầu chạy vào trong điện, vừa lau mồ hôi vừa nhìn Đồ Linh TRâm, ánh mắt không che giấu nổi sự sùng bái.
“Tay nghề của tỷ tỷ cao thật đấy, quả cầu này rất hợp ý ta!” Hắn nhấc chân đá đá quả cầu, lại duỗi tay kéo nàng, liếng thoắng không ngớt: “Đi đi nào! Tỷ tỷ mau theo ta đi đá cầu đi!”
Lý Phù Dao thấy vậy, cuốn sách lại, không chút lưu tình gõ lên bàn tay trắng nõn của đệ đệ, lông mày đẹp đẽ nhăn lại: “Ở ngoài nắng đến tróc da, ngươi làm càn thì thôi đi, tội gì để A Trâm cũng đi theo chịu thiệt chứ.”
Lý Phù Sơ gào lên đau đớn một tiếng, xoa bàn tay bị đập hồng lầm bầm: “Trước đây trời nóng thế nào tỷ tỷ cũng ra ngoài luyện công đó thôi. Rõ ràng là hoàng huynh nhỏ nhen.”
Lý Phù Dao nhàn nhạt liếc đệ đệ, không sinh khí cũng tự ra uy.
Lý Phù Sơ lập tức không dám nhiều lời, yếu ớt ném ném cầu: “Vậy, đệ đi đây.”
“Ấy, chờ chút!” Đồ Linh Trâm gọi hắn lại, cười nói: “Bên ngoài nóng, uống bát canh ô mai rồi đi.”
Lý Phù Sơ nhận lấy bát canh, húp một miếng, lau miệng không quên quay đầu cười tươi: “Đa tạ tỷ tỷ!”
Lý Phù Dao nghiêm nghị sửa lại: “Phải gọi hoàng tẩu.”
Ngoài điện,dưới ánh mặt trời, thiếu niên nhấn mạnh từng câu từng chữ: “Đa, tạ, tẩu, tẩu!”
Gọi xong hắn hứng thú lắc lắc tay, như con khỉ tung tăng biến mất dưới ánh mặt trời chói chang.
Đồ Linh Trâm bị trêu cũng không cảm thấy ngại, nàng nhìn Lý Phù Dao nở nụ cười, chớp chớp mắt, cười đến long lanh vạn phần.
Ngược lại tai Lý Phù Dao lại hơi ửng đỏ, buông mắt thâm trầm nuốt nước bọt.
Đồ Linh Trâm nhìn hắn, không nhịn được hiếu kỳ hỏi: “Ngươi sao vậy? Chỗ nào không thoải mái?”
Lý Phù Dao nhẹ nhở dài, cầm quyển sách trên tay che mặt, chỉ lộ đôi mắt sáng, cười nói: “A Trâm ở gần quá, ta không thể nào tập trung xem sách được.”
“Xin lỗi, ta làm phiền ngươi à? » Đồ Linh Trâm vội lùi về sau vài bước.
Lý Phù Dao nhìn nàng, con ngươi càng trở nên thâm thúy.
Đồ Linh Trâm lại ngoan ngoãn lùi về sau vài bước, Lý Phù Dao nhìn nàng, ánh mắt tỏa nhiệt.
Đồ Linh Trâm: «??? »
Nàng vội ôm đĩa bánh quay sang bên khác, lưng đối diện với hắn, nàng nghĩ: bây giờ chắc không phiền hắn rồi chứ nhỉ?
Nàng yên tĩnh gặm bánh, hoàn toàn không chú ý đến ánh mắt rạo rực phía sau rạo rực đến có thể thiêu đốt người ta.
Không biết qua bao lâu phía sau cũng không có tiếng lật sáng, nàng liền quay lưng muốn lén nhìn hắn một cái, ai ngờ vừa quay đầu đã va vào một khoang ấm áp.
Lý Phù Dao ngồi ngay phía sau nàng, hai tay ôm nàng vào trong lòng, hắn gác cằm lên vai nàng, tai cứ nhẹ nhàng trượt lên trượt xuống trên khuôn mặt nàng.
Đồ Linh Trâm sững sờ, thuận thế tiến vào lòng hắn, đem cả thân thể phó thác cho hắn. Nàng cười nói: « Không xem sách nữa à? »
Hô hấp ấm áp phả vào cổ nàng, Lý Phù Dao chôn đầu nơi vai nàng, buồn buồn bực bực nói: « Muốn xem nàng thôi. »
Đồ Linh Trâm thở dài: « Bệ hạ, ngươi như vậy nguy hiểm lắm nhé! Coi chừng từ giả bộ mà biến thành hôn quân thật bây giờ. »
« Sách sử viết thế nào, Xuân Thu xử thế nào đối với ta đều không quan trọng. Ta chỉ quan tâm tâm tình của nàng. » Lý Phù Dao ở bên tai nàng thủ thỉ, mỗi lời đều chân thành vạn phần: « Không cần lo lắng, nàng là ánh sáng của ta, là mạng sống của tam, giang sơn này ta cũng sẽ vì nàng mà bảo hộ thật tốt. »
Tình yêu và khát vọng của Lý Phù Dao đối với nàng thực vượt quá sự tưởng tượng của nàng. Phần tình cảm nhiệt liệt như lửa, thâm trầm tựa biển này, như thể nếu nàng chết đi cũng sẽ lập tức muốn đi cùng.
Nàng thỉnh thoảng cũng sẽ có chút hoảng hốt vì tình cảm giữa hai người không công bằng. Tình yêu của hắn cứ như lửa cháy lan ra đồng cỏ mỗi lúc một mãnh liệt, như ánh mặt trời rực rỡ, mà tình cảm của nàng chỉ như là giọt nước chảy tràn, nàng không yêu điên cuồng được như Phù Dao, chí ít là hiện tại không làm được.
Nàng thật hy vọng mình có thể tốt hơn chút nữa, lại tốt hơn chút nữa, mãi đến khi nào có thể xứng với tình yêu của hắn.
Một tiếng than thở nhẹ rớt xuống.
Lý Phù Dao thấy nàng là lạ liền nhẹ nhàng kéo mặt nàng qua, nhu thanh hỏi: “Sao thế?”
“Không sao.” Đồ Linh Trâm ôn nhu đổi chủ đề: “Mỗi ngày ở trong cung ta nhàn quá rồi, ngươi xem có vị trí nào còn trống sắp cho tỷ tỷ một chỗ.”
Lý Phù Dao nhìn nàng cười cười: “Nàng nói ta mới nghĩ đến, thật sự đang có một vị trí trống, giành riêng cho nàng.”
“Là gì thế?” Mắt nàng sáng lên, lập tức ngồi thẳng người.
“Vị trí Quốc mẫu Đại Ân, có hứng thú không?” Lý Phù Dao hôn lên môi nàng một cái, như hồ ly thực hiện được âm mưu.
Đồ Linh Trâm vừa giận vừa buồn cười nói: “Ta đang nghiêm túc đó.”
“Ta cũng đang nghiêm túc a, A Trâm nàng hảo hảo cân nhắc, nha?” Lý Phù Dao cầm tay nàng lên đặt lên môi hôn, thong thả ôn nhu mà tràn ngập tính xâm lược.
Lý Phù Dao cười đến điên đảo chúng sinh, Đồ Linh Trâm khó mà không sững sờ, má ửng hồng.
Lý Phù Dao thuận thế cúi xuống, đôi môi mềm mại như chuồn chuồn lướt qua khuôn mặt ửng hồng của nàng, thanh âm trầm thấp mà mê hoặc: “Đang nhìn gì thế?”
“Người thật đẹp trai.” Đồ Linh Trâm mỉm cười, thành thực nói.
“Đừng nói nữa. Còn nói nữa, ta sợ sẽ không nhịn được…” Tai hắn đỏ lên, cúi đầu chuẩn xác bắt lất môi nàng, trằn tròc mơn trớn, cười nhẹ nói: “Ăn nàng!”
Đồ Linh Trâm cảm giác cả người sắp tan chảy rồi, vất vả tách ra, nàng thở khẽ, nghi ngờ nói: “Sao ngươi cứ thích hôn thế, sáng hôn, chiều hôn tối cũng hôn, rảnh là hôn thế không ngán sao?”
“Ngon, không ngán.” Mắt hắn mỉm cười, thâm thúy đến chết người: “Lại nói nàng chưa chuẩn bị xong, không thể làm cái khác được, đành hôn nhiều một chút gọi là chữa đói vậy.”
Nói xong hắn lại bá đạo cúi người ôn nhu cắn vào môi nàng.
“Ấy, ngươi…”
Cảm giác bị khống chế này thực gay go a. Đồ Linh Trâm nghĩ: Hắn là kẻ cuồng hôn sao?
Lý Phù Dao hai mắt sáng như mặt trời. Hắn hít vào sâu một hơi, lại một hơi, âm thanh say mê: “A Trâm, hôm nay ta dạy nàng thêm một chuyện hai người yêu nhau thường làm nữa, được không?”
“Cái gì?” Đồ Linh Trâm nghiêng nghiêng đầu, dù môi bị hôn đến đỏ nhưng ánh mắt vẫn trước sau như một long lanh thanh khiết.
Bị nàng dùng ánh mắt ngây thơ như vậy nhìn, Lý Phù Dao cảm giác mình như yêu nghiệt dụ dỗ con nhà lành vậy, tai lại càng đỏ thêm. Hắn đè thấp tiếng nói: “Dạy nàng, hôn.”
“Hôn?” Nàng sờ sờ môi mình: “Chúng ta không phải hôn suốt đó sao?”
“Ngốc, đó là thơm, không phải hôn.” Hắn cười nhẹ, cánh tay đặt sau gáy nàng, cười như trăng dưới hồ: “Nào, mở miệng.”
Môi vừa hé, đầu lưỡi hắn đã lập tức xuyên vào, ôn nhu nô đùa, triền miên tận cực.
Hôn xong, khóe mắt hắn phủ một tầng sương, có chút thấp thỏm nhìn nàng: “Thế nào?”
“A” Đồ Linh Trâm không nhịn được lau lau khóe miệng, nghiêm túc suy nghĩ một phen mới đáp: “Có chút kỳ quái, nhưng cũng được.”
“Có ghét không?”
“Cũng không có” Nàng thành thật nói: “Ta sẽ nỗ lực thích ứng.”
Lý Phù Dao nở nụ cười. Nàng vẫn như nhiều năm trước, nụ cười long lanh, tính cách kiên định, trái tim mềm mà bao dung.
Hắn vô số lần cảm tạ trời đất mình đã yêu đúng người, mà càng may hơn là, người hắn yêu cũng yêu hắn.
“Có vị ô mai.” Đồ Linh Trâm đột nhiên nói.
“Cái gì?”
“Hôn ấy.” Nàng đưa ngón trỏ chỉ chỉ vào môi hắn.
“Chua sao?”
“Là ngọt.”
Lý Phù Dao lập tức ngẩn ra, lập tức áp sát nàng, úp khuôn mặt đang tỏa nhiên vào hõm vai nàng, như lẩm bẩm nói: “Làm sao đây, cành yêu nàng rồi.”
Đồ Linh Trâm bật cười, không có chút ý thức là mình đã gây ra hỏa. Nàng không nhịn được tránh tránh, không biết làm sao nói: “Thật nóng.”
“Ta còn nóng hơn.” Lý Phù Dao ôm nàng không buông.
“Vậy ngươi buông ta ra a.”
« Không buông, chết cũng không buông. »
Đồ Linh Trâm hết cách, lần đầu tiên hiểu nam nhân làm nũng mới đáng sợ làm sao. Nàng thở dài nói: « Cái kiểu này là học từ ai vậy chứ? »
« Cái này cần gì học. » Hắn ở bên tai nàng cười nhẹ, âm thanh sâu xa: « Yêu ấy mà, một khi yêu những cái này đều là bản năng. »
Một chữ « Tình » này chính là hoa tươi dệt nên, là đường mật quấn quanh, là loại hình phạt tàn khốc mà ôn nhu nhất trên thế giới…