Chương 30: Phong hầu (2)
Nhất thời, đám văn thần sợ chết liền xôn xao phụ họa, xin Lý Bình Thu bỏ cuộc, ngưng chống đối Bắc Yên. Truyện được dịch và đăng tại Sắc - Cấm Thành fanpage. Copy xin vui lòng xin phép, giữ nguyên credit và up sau page 5 chương. Không up 10 chương cuối và ngoại truyện. Cám ơn.
“Cầu hòa?!” Lý Phù Dao đứng dậy, nắn tay căm phẫn: “Chư vị cũng biết điều kiện cầu hòa là gì? Cắt đất bồi khoản! Hoàng HÀ đã chia rõ lãnh thổ, Đại Ân ta ngàn dặm đất, bách tính vô tội đều sẽ phải trở thành nô lệ Bắc Yên! Chư khanh ăn bổng lộc của quân, không giúp quân phân ưu, sao đối mặt được với bách tính Đại Ân, với thiên hạ thương sinh?
“Điện hạ cũng biết nếu giờ phản kháng sẽ chết thương bao nhiêu người? Điện hạ cũng biết đánh một trận cần bao nhiêu khoản chi?” Lâu Hạo cười nhạo nói: “Thay vì để nhân dân cùng quốc khố bị hao hụt chi bằng lui binh cầu hòa, bây giờ bảo vệ thực lực, tương lai biết đâu được. Nhưng nếu Thái tử điện hạ muốn kiên trì chiến, hại quốc không nói, nhân dân lầm than, đúng là dồn Đại Ân vào đường cùng!”
“Đây rốt cục là đạo lý gì chứ!” Lý Phù Dao nhìn bốn phía ai nấy người sợ sết người lặng lẽ, lồng ngực non nớt vẫn thẳng tắp, một tay chỉ trời, nổi giận nói: “Lúc quốc gặp nguy, quan văn tham tài, quan võ sợ chết! Gì mà vệ quốc trung lương, đúng là nực cười!”
Nói xong, hắn lại quỳ xuống, ôm quyền nói: “Phụ Hoàng, nhi thần thỉnh cầu đánh trận này! Sinh làm người, chết làm hồn, tuyệt không trở thành tay sai bán nước sống tạm bợ!”
Lý Bình Thu nhăn mày nghĩ ngợi, không thể quyết định được. Lúc này Đồ Linh Trâm ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn quanh, cuối cùng cố định trên thân ảnh của vị hoàng đế mềm yếu.
Nàng đỡ lấy trường đao đứng lên, áo bào tung bay, chế nhạo nở nụ cười, nhẹ nhàng mà kiên định nói: “Bệ hạ không xuất binh cũng được, thần nữ thu lại sáu vạn tàn binh, quyết đánh trận này!”
“Tuổi nhỏ mà dám ăn nói phách lối!” Lâu Hạo khinh miệt cười gằn.
Đồ Linh Trâm vẫn oai nghiêm mà đứng, không chút run sợ: “Vậy ta dùng cả tính mạng này tuyên thề, không phá Bắc Yên thề không quay về!”
“Tính mạng một mình ngươi sao đủ? Dù sao Đại Ân cũng chưa có tiền lệ nữ nhân xuất binh đánh trận!” Lâu Hạo xoay người, hướng tiên đế ôm quyền, nở nụ cười tàn nhẫn: “Bệ hạ làm chứng, nếu Đồ Linh Trâm tác chiến thất bại, liền chém đầu cả nhà nàng ta, coi như là lễ vật cầu hòa!”
Nghe đến đây, Lý Phù Dao gầm lên: “Lâu Hạo, ngươi khịn người quá đáng!”
“Thần phụ đáp ứng!”
Cả Lý Phù Dao lẫn Đồ Linh Trâm đều sững sờ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một phụ nhân khuôn mặt thanh tú, cả người quấn tang được Hoắc Thành Công dìu đến, hướng Lý Bình Thu cúi đầu. Mặc dù sắc mặt tái nhợt, nàng vẫn kiên cường nói: “Thần phụ nguyện lấy tính mạng một già một trẻ ra khẩn cầu bệ hạ để A Trâm thay phụ thân xuất chinh!”
“Nương!” Đồ Linh Trâm cắn môi, cật lực không để lệ rơi.
Đồ Phu nhân hướng nàng nở nụ cười tái nhợt: “A Trâm, đều nhờ cả vào con! Nhất định phải đem thi thể cha con…cùng trở về nhà!”
Đồ Linh Trâm lau lau khóe mắt ướt hồng, dựa vào trường đao tám thước, từng câu từng chữ cắn răng nói với đám triều thần: “Lâu Hạo tướng quân sợ chết, ta không sợ! Người nào sợ cứ trốn đằng sau ta là được! Nguyện tử vì quốc, mời theo ta chiến trận này!”
Hoắc Thành Công cùng một vài binh lính vừa bước vào cùng Đồ phu nhân đều quỳ xuống, hùng hồn đáp vang vọng cả Kim Loan điện: “Thuộc hạ nguyện chiến!”
….
Đồ Linh Trâm để tang xuất chinh, Lý Bình Thu cật lực điều động lắm cũng chỉ có thể điều động Hoắc Thành Công dẫn ba vạn nhân mã đi theo.
Ba vạn nhân mã đối kháng với hơn mười vạn quân của Mộ Dung Khác, ai cũng biết đây chính là lấy trứng chọi đá. Truyện được dịch và đăng tại Sắc - Cấm Thành fanpage. Copy xin vui lòng xin phép, giữ nguyên credit và up sau page 5 chương. Không up 10 chương cuối và ngoại truyện. Cám ơn.
Cách Hoàng Hà, Đồ Linh Trâm một thần hồng bào, chấp nhất trường đao tám thước, đối mặt với quân Bắc Yên. 23 tháng 10, mưa rào vừa dừng, thủy thế Hoàng Hà khá hoãn, Mộ Dung Khác cùng đại quân liền đốn củi tạo thuyền, chuẩn bị vượt Hoàng Hà ép đến Trường An.
Đồ Linh Trâm đứng trên sườn núi, Hoắc Thành Công bên cạnh nói: “Sợ là đêm nay chúng sẽ qua sông, có cần ném đá?”
“Không cần.” Đồ Linh Trâm trầm tư, nhìn thủy thế, hỏi: “Thượng nguồn thế nào?”
“Thượng nguồn thủy thế cực đạo. Bách tính vì không để ảnh hưởng đến ruộng nên xây bê đá trên khe núi….” Nói đến đây, Hoắc Thành Công như bừng tỉnh nhìn Đồ Linh Trâm: “Ngươi định cho phá đê?”
Đồ Linh Trâm gật đầu: “Có liều mạng chúng ta cũng không thắng nổi, giờ chỉ có cách khiến nguyên khí bên kia tổn hại, mà Bắc Yên không giỏi bơi, đây chính là biện pháp tốt nhất.”
“Vậy bách tính ở đây…” Hoắc Thành Công muốn nói lại thôi, hiển nhiên có chút kiêng kỵ.
Đồ Linh Trâm nhìn thấu ý hắn, trầm tĩnh nói: “Không cần lo, ta đã để Ô Nha tìm hiểu qua, thôn xóm vùng này đều đã đến phương Nam lánh nạn hết rồi.”
Màn đêm buông xuống rất nhanh, Đồ Linh Trâ, để đại quân lùi tới mặt trái sườn núi cắm trại. Để không làm Mộ Dung Khác nghi ngờ, buổi tối đại quân cũng không nhóm lửa làm cơm, chỉ gặm chút lương thực khô cứng ngắc.
Cuối tháng mười, khí trời vô cùng lạnh giá, ban đêm còn có sương mù dày đặc. Quân doanh không nhóm lửa, Đồ Linh Trâm cuộn mình cùng quần áo mà ngủ, dù đã đắp chăn bông vẫn lạnh đến lợi hại.
Thật vất vả mới mơ mơ màng màng tiến vào giấc mộng. chợt lờ mờ nghe được ngoài lều có người đi qua, tiếp đó, một bóng người non nớt lặng lẽ sờ soạng tiến đến.
Bước chân người kia rất nhẹ, nhưng Đồ Linh Trâm cũng ngủ chưa sâu, gần như ngay lập tức tỉnh lại. Bóng đen nhón tay nhón chân tiến đến trước giường nàng, Đồ Linh Trâm hé mắt, thuận thế nắm lấy tay bóng đen, hất lên giường, sau đó chặn cổ hắn, quát lên: “Ngươi là ai?!”
“Sư tỷ…” Một giọng nói quen thuộc khó khăn vang lên.
Đồ Linh Trâm trừng mắt, vội buông lỏng tay, dưới ánh trăng mỏng manh nhìn thiếu niên trên giường, ngạc nhiên hỏi: “Ngươi sao lại ở đây? Đến từ khi nào?”
Lý Phù Dao mang y phục binh lính, ho nhẹ vài gái, lúc này mới cuốn chăn lên người, ánh mắt trong trẻo rạng rỡ dưới trăng: “Ta chuồn đi đấy, theo tỷ cả đường rồi.”
“Ngươi!” Đồ Linh Trâm gần như tức chết: “Ngươi đứng dậy, ta tìm người đưa ngươi về!”
“Ta không đi!” Thấy Đồ Linh Trâm tức giận, Lý Phù Dao cật lực lên tiếng: “Chỗ này cách Trường An xa vậy, lại loạn, giao ta cho người khác tỷ yên tâm sao?”
Đồ Linh Trâm ôm cánh tay lạnh lùng nhìn hắn.
Lý Phù Dao giật giật mũi, đáng thương nói: “Sư tỷ đừng đuổi ta đi, ta lạnh…”
Đồ Linh Trâm đang muốn phản bác đã nghe Hoắc Thành Công ở ngoài màn che nói vào: “Đồ tướng quân, Mộ Dung Khác bắt đầu qua sông rồi!”
Đồ Linh Trâm không thể làm gì khác hơn là đem chăn trùm kín người hắn, vươn mình xuống giường, không quên dặn dò: “Ở bên trong, không được ra ngoài!”
Dưới chăn, Lý Phù Dao chớp chớp mắt, như thế nói nàng an tâm đi.
Đồ Linh Trâm cùng Hoắc Thành Công ẩn người sau đã, nhìn bè gỗ trên Hoàng Hà, đám Bắc Yên đã tới gần.
“Bọn hắn lên bờ.” Hoắc Thành Công đè thấp thanh âm: “Giết hay không giết?”
“Khoan đã.” Đồ Linh Trâm nhìn đám lính Bắc Yên, suy nghĩ chốc lát mới nói: “Đến quá ít, hẳn là được phái đến thăm dò. Chúng ta ra tay hẳn sẽ rút dây động rừng…Chờ một chút.”
Quả nhiên đám lính này tra xét bốn bề, không phát hiện quân mã Đại Ân mai phục liền quơ quơ đuốc, phát tín hiệu an toàn. Truyện được dịch và đăng tại Sắc - Cấm Thành fanpage. Copy xin vui lòng xin phép, giữ nguyên credit và up sau page 5 chương. Không up 10 chương cuối và ngoại truyện. Cám ơn.
Không tới hai khắc, ngạn bên kia xuống thuyền, bè gỗ tràn gập mặt sông.
Thời cơ đã đến, Đồ Linh Trâm thủ thế, ra hiệu: “Thả tín hiệu, thông báo Ô Nha phá đê!”
Hồng khói nổ tung trong đêm như lưỡi dao phá vỡ màn đêm. Một nửa binh lính đang qua sông bối rối, Mộ Dung Khác nhận thấy bất thường vội hạ lệnh rút binh.
Nhưng đã chậm.
Một tiếng vang lớn, địa động sơn lắc, sống thần cuốn đá đổ xuống, gần như trong nháy mắt nhấn chìm hàng trăm hàng ngàn bè gỗ. Mộ Dung Khác dù cập thời hạ lệnh lui binh nhưng vẫn có đến nửa binh rơi xuống nước. Trong nháy mắt oan thanh kêu la không dứt bên tai. Truyện được dịch và đăng tại Sắc - Cấm Thành fanpage. Copy xin vui lòng xin phép, giữ nguyên credit và up sau page 5 chương. Không up 10 chương cuối và ngoại truyện. Cám ơn.
Đồ Linh Trâm dương tay dẫn Hoắc Thành Công cùng suất lình đầu ra ngoài tham chiến. Lúc này Hoàng Hạ dâng thủy, bốn vạn tên địch không phải chết đuối mà chính là bị sóng vỗ vào đá ngầm mà chết. Hoắc Thành Công sai người chờ bên bờ đâm chết đám lính may mắn bò được lên bờ.
Một đêm ngắn, Mộ Dung Khác tổn thất đến 4 vạn binh, không thể làm gì khác là bỏ cuộc quay về, vội vã lùi về Bắc.
Thủ chiến báo cáo thắng lợi, đợi thủy thế Hoàng Hà ổn định, Đồ Linh Trâm dẫn quân qua sông Bắc tiến, tới Thương Châu. Ở đây, nàng gặp lại Đồ Gia 13 kỵ, thu lại tàn binh cũng được hơn hai vạn người.
Hồi ức về những ngày tháng này chỉ có ngày đêm giết giết giết. Có vô số ngày khắp người nàng chỉ là máu, không dám tháo giáp, máu thẩm tháu cùng da thịt, áo quần đan chặt vào nhau, lúc gỡ bỏ quần áo thì gần như xé toạc cả tầng da.
Một đường thu phục ba châu mười huyện, ai ngờ đến U Châu, Mộ Dung Khác đã có 5 vạn viện binh, áp đảo nhân số bức chặt U Châu, Đồ Linh Trâm lần đầu trong đời thất bại, đành lui về U Châu cầm cố/
Dưới thành, nàng cùng Lý Phù Dao tựa lưng ngồi, cả người đẫm máu, thương tích đầy mình, xung quanh là lang khói cuồn cuồn, Lý Phù Dao lau khuôn mặt đầy máu tươi, khàn giọng hỏi: “Sư tỷ, làm sao giờ?”
Đồ Linh Trâm sững sờ nhìn bầu trời xám xịt, gió tuyết bay bay, nhạn thanh thê lương, nàng không có cảm giác lạnh, cũng không thấy đau, ánh mắt trống rỗng.
Một hồi lâu, nàng mới khàn giọng nói: “Phù Dao, để Ô Nha đưa ngươi về Trường An.”
Lý Phù Dao kinh ngạc nhìn nàng, khuôn mặt lộ vẻ lo sợ: “Ta không đi, ta phải đi cùng tỷ! Sư tỷ, ngươi đừng bỏ cuộc, nhớ đến dì Liên, nhớ đến A Anh, nhớ đến ta…”
Nói đoạn, hắn đột nhiên ôm lấy Đồ Linh Trâm, hai tay hơn run rẩy: “Sư tỷ, coi như ta cầu xin tỷ, đừng bỏ cuộc!” Truyện được dịch và đăng tại Sắc - Cấm Thành fanpage. Copy xin vui lòng xin phép, giữ nguyên credit và up sau page 5 chương. Không up 10 chương cuối và ngoại truyện. Cám ơn.
“Cầu hòa?!” Lý Phù Dao đứng dậy, nắn tay căm phẫn: “Chư vị cũng biết điều kiện cầu hòa là gì? Cắt đất bồi khoản! Hoàng HÀ đã chia rõ lãnh thổ, Đại Ân ta ngàn dặm đất, bách tính vô tội đều sẽ phải trở thành nô lệ Bắc Yên! Chư khanh ăn bổng lộc của quân, không giúp quân phân ưu, sao đối mặt được với bách tính Đại Ân, với thiên hạ thương sinh?
“Điện hạ cũng biết nếu giờ phản kháng sẽ chết thương bao nhiêu người? Điện hạ cũng biết đánh một trận cần bao nhiêu khoản chi?” Lâu Hạo cười nhạo nói: “Thay vì để nhân dân cùng quốc khố bị hao hụt chi bằng lui binh cầu hòa, bây giờ bảo vệ thực lực, tương lai biết đâu được. Nhưng nếu Thái tử điện hạ muốn kiên trì chiến, hại quốc không nói, nhân dân lầm than, đúng là dồn Đại Ân vào đường cùng!”
“Đây rốt cục là đạo lý gì chứ!” Lý Phù Dao nhìn bốn phía ai nấy người sợ sết người lặng lẽ, lồng ngực non nớt vẫn thẳng tắp, một tay chỉ trời, nổi giận nói: “Lúc quốc gặp nguy, quan văn tham tài, quan võ sợ chết! Gì mà vệ quốc trung lương, đúng là nực cười!”
Nói xong, hắn lại quỳ xuống, ôm quyền nói: “Phụ Hoàng, nhi thần thỉnh cầu đánh trận này! Sinh làm người, chết làm hồn, tuyệt không trở thành tay sai bán nước sống tạm bợ!”
Lý Bình Thu nhăn mày nghĩ ngợi, không thể quyết định được. Lúc này Đồ Linh Trâm ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn quanh, cuối cùng cố định trên thân ảnh của vị hoàng đế mềm yếu.
Nàng đỡ lấy trường đao đứng lên, áo bào tung bay, chế nhạo nở nụ cười, nhẹ nhàng mà kiên định nói: “Bệ hạ không xuất binh cũng được, thần nữ thu lại sáu vạn tàn binh, quyết đánh trận này!”
“Tuổi nhỏ mà dám ăn nói phách lối!” Lâu Hạo khinh miệt cười gằn.
Đồ Linh Trâm vẫn oai nghiêm mà đứng, không chút run sợ: “Vậy ta dùng cả tính mạng này tuyên thề, không phá Bắc Yên thề không quay về!”
“Tính mạng một mình ngươi sao đủ? Dù sao Đại Ân cũng chưa có tiền lệ nữ nhân xuất binh đánh trận!” Lâu Hạo xoay người, hướng tiên đế ôm quyền, nở nụ cười tàn nhẫn: “Bệ hạ làm chứng, nếu Đồ Linh Trâm tác chiến thất bại, liền chém đầu cả nhà nàng ta, coi như là lễ vật cầu hòa!”
Nghe đến đây, Lý Phù Dao gầm lên: “Lâu Hạo, ngươi khịn người quá đáng!”
“Thần phụ đáp ứng!”
Cả Lý Phù Dao lẫn Đồ Linh Trâm đều sững sờ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một phụ nhân khuôn mặt thanh tú, cả người quấn tang được Hoắc Thành Công dìu đến, hướng Lý Bình Thu cúi đầu. Mặc dù sắc mặt tái nhợt, nàng vẫn kiên cường nói: “Thần phụ nguyện lấy tính mạng một già một trẻ ra khẩn cầu bệ hạ để A Trâm thay phụ thân xuất chinh!”
“Nương!” Đồ Linh Trâm cắn môi, cật lực không để lệ rơi.
Đồ Phu nhân hướng nàng nở nụ cười tái nhợt: “A Trâm, đều nhờ cả vào con! Nhất định phải đem thi thể cha con…cùng trở về nhà!”
Đồ Linh Trâm lau lau khóe mắt ướt hồng, dựa vào trường đao tám thước, từng câu từng chữ cắn răng nói với đám triều thần: “Lâu Hạo tướng quân sợ chết, ta không sợ! Người nào sợ cứ trốn đằng sau ta là được! Nguyện tử vì quốc, mời theo ta chiến trận này!”
Hoắc Thành Công cùng một vài binh lính vừa bước vào cùng Đồ phu nhân đều quỳ xuống, hùng hồn đáp vang vọng cả Kim Loan điện: “Thuộc hạ nguyện chiến!”
….
Đồ Linh Trâm để tang xuất chinh, Lý Bình Thu cật lực điều động lắm cũng chỉ có thể điều động Hoắc Thành Công dẫn ba vạn nhân mã đi theo.
Ba vạn nhân mã đối kháng với hơn mười vạn quân của Mộ Dung Khác, ai cũng biết đây chính là lấy trứng chọi đá. Truyện được dịch và đăng tại Sắc - Cấm Thành fanpage. Copy xin vui lòng xin phép, giữ nguyên credit và up sau page 5 chương. Không up 10 chương cuối và ngoại truyện. Cám ơn.
Cách Hoàng Hà, Đồ Linh Trâm một thần hồng bào, chấp nhất trường đao tám thước, đối mặt với quân Bắc Yên. 23 tháng 10, mưa rào vừa dừng, thủy thế Hoàng Hà khá hoãn, Mộ Dung Khác cùng đại quân liền đốn củi tạo thuyền, chuẩn bị vượt Hoàng Hà ép đến Trường An.
Đồ Linh Trâm đứng trên sườn núi, Hoắc Thành Công bên cạnh nói: “Sợ là đêm nay chúng sẽ qua sông, có cần ném đá?”
“Không cần.” Đồ Linh Trâm trầm tư, nhìn thủy thế, hỏi: “Thượng nguồn thế nào?”
“Thượng nguồn thủy thế cực đạo. Bách tính vì không để ảnh hưởng đến ruộng nên xây bê đá trên khe núi….” Nói đến đây, Hoắc Thành Công như bừng tỉnh nhìn Đồ Linh Trâm: “Ngươi định cho phá đê?”
Đồ Linh Trâm gật đầu: “Có liều mạng chúng ta cũng không thắng nổi, giờ chỉ có cách khiến nguyên khí bên kia tổn hại, mà Bắc Yên không giỏi bơi, đây chính là biện pháp tốt nhất.”
“Vậy bách tính ở đây…” Hoắc Thành Công muốn nói lại thôi, hiển nhiên có chút kiêng kỵ.
Đồ Linh Trâm nhìn thấu ý hắn, trầm tĩnh nói: “Không cần lo, ta đã để Ô Nha tìm hiểu qua, thôn xóm vùng này đều đã đến phương Nam lánh nạn hết rồi.”
Màn đêm buông xuống rất nhanh, Đồ Linh Trâ, để đại quân lùi tới mặt trái sườn núi cắm trại. Để không làm Mộ Dung Khác nghi ngờ, buổi tối đại quân cũng không nhóm lửa làm cơm, chỉ gặm chút lương thực khô cứng ngắc.
Cuối tháng mười, khí trời vô cùng lạnh giá, ban đêm còn có sương mù dày đặc. Quân doanh không nhóm lửa, Đồ Linh Trâm cuộn mình cùng quần áo mà ngủ, dù đã đắp chăn bông vẫn lạnh đến lợi hại.
Thật vất vả mới mơ mơ màng màng tiến vào giấc mộng. chợt lờ mờ nghe được ngoài lều có người đi qua, tiếp đó, một bóng người non nớt lặng lẽ sờ soạng tiến đến.
Bước chân người kia rất nhẹ, nhưng Đồ Linh Trâm cũng ngủ chưa sâu, gần như ngay lập tức tỉnh lại. Bóng đen nhón tay nhón chân tiến đến trước giường nàng, Đồ Linh Trâm hé mắt, thuận thế nắm lấy tay bóng đen, hất lên giường, sau đó chặn cổ hắn, quát lên: “Ngươi là ai?!”
“Sư tỷ…” Một giọng nói quen thuộc khó khăn vang lên.
Đồ Linh Trâm trừng mắt, vội buông lỏng tay, dưới ánh trăng mỏng manh nhìn thiếu niên trên giường, ngạc nhiên hỏi: “Ngươi sao lại ở đây? Đến từ khi nào?”
Lý Phù Dao mang y phục binh lính, ho nhẹ vài gái, lúc này mới cuốn chăn lên người, ánh mắt trong trẻo rạng rỡ dưới trăng: “Ta chuồn đi đấy, theo tỷ cả đường rồi.”
“Ngươi!” Đồ Linh Trâm gần như tức chết: “Ngươi đứng dậy, ta tìm người đưa ngươi về!”
“Ta không đi!” Thấy Đồ Linh Trâm tức giận, Lý Phù Dao cật lực lên tiếng: “Chỗ này cách Trường An xa vậy, lại loạn, giao ta cho người khác tỷ yên tâm sao?”
Đồ Linh Trâm ôm cánh tay lạnh lùng nhìn hắn.
Lý Phù Dao giật giật mũi, đáng thương nói: “Sư tỷ đừng đuổi ta đi, ta lạnh…”
Đồ Linh Trâm đang muốn phản bác đã nghe Hoắc Thành Công ở ngoài màn che nói vào: “Đồ tướng quân, Mộ Dung Khác bắt đầu qua sông rồi!”
Đồ Linh Trâm không thể làm gì khác hơn là đem chăn trùm kín người hắn, vươn mình xuống giường, không quên dặn dò: “Ở bên trong, không được ra ngoài!”
Dưới chăn, Lý Phù Dao chớp chớp mắt, như thế nói nàng an tâm đi.
Đồ Linh Trâm cùng Hoắc Thành Công ẩn người sau đã, nhìn bè gỗ trên Hoàng Hà, đám Bắc Yên đã tới gần.
“Bọn hắn lên bờ.” Hoắc Thành Công đè thấp thanh âm: “Giết hay không giết?”
“Khoan đã.” Đồ Linh Trâm nhìn đám lính Bắc Yên, suy nghĩ chốc lát mới nói: “Đến quá ít, hẳn là được phái đến thăm dò. Chúng ta ra tay hẳn sẽ rút dây động rừng…Chờ một chút.”
Quả nhiên đám lính này tra xét bốn bề, không phát hiện quân mã Đại Ân mai phục liền quơ quơ đuốc, phát tín hiệu an toàn. Truyện được dịch và đăng tại Sắc - Cấm Thành fanpage. Copy xin vui lòng xin phép, giữ nguyên credit và up sau page 5 chương. Không up 10 chương cuối và ngoại truyện. Cám ơn.
Không tới hai khắc, ngạn bên kia xuống thuyền, bè gỗ tràn gập mặt sông.
Thời cơ đã đến, Đồ Linh Trâm thủ thế, ra hiệu: “Thả tín hiệu, thông báo Ô Nha phá đê!”
Hồng khói nổ tung trong đêm như lưỡi dao phá vỡ màn đêm. Một nửa binh lính đang qua sông bối rối, Mộ Dung Khác nhận thấy bất thường vội hạ lệnh rút binh.
Nhưng đã chậm.
Một tiếng vang lớn, địa động sơn lắc, sống thần cuốn đá đổ xuống, gần như trong nháy mắt nhấn chìm hàng trăm hàng ngàn bè gỗ. Mộ Dung Khác dù cập thời hạ lệnh lui binh nhưng vẫn có đến nửa binh rơi xuống nước. Trong nháy mắt oan thanh kêu la không dứt bên tai. Truyện được dịch và đăng tại Sắc - Cấm Thành fanpage. Copy xin vui lòng xin phép, giữ nguyên credit và up sau page 5 chương. Không up 10 chương cuối và ngoại truyện. Cám ơn.
Đồ Linh Trâm dương tay dẫn Hoắc Thành Công cùng suất lình đầu ra ngoài tham chiến. Lúc này Hoàng Hạ dâng thủy, bốn vạn tên địch không phải chết đuối mà chính là bị sóng vỗ vào đá ngầm mà chết. Hoắc Thành Công sai người chờ bên bờ đâm chết đám lính may mắn bò được lên bờ.
Một đêm ngắn, Mộ Dung Khác tổn thất đến 4 vạn binh, không thể làm gì khác là bỏ cuộc quay về, vội vã lùi về Bắc.
Thủ chiến báo cáo thắng lợi, đợi thủy thế Hoàng Hà ổn định, Đồ Linh Trâm dẫn quân qua sông Bắc tiến, tới Thương Châu. Ở đây, nàng gặp lại Đồ Gia 13 kỵ, thu lại tàn binh cũng được hơn hai vạn người.
Hồi ức về những ngày tháng này chỉ có ngày đêm giết giết giết. Có vô số ngày khắp người nàng chỉ là máu, không dám tháo giáp, máu thẩm tháu cùng da thịt, áo quần đan chặt vào nhau, lúc gỡ bỏ quần áo thì gần như xé toạc cả tầng da.
Một đường thu phục ba châu mười huyện, ai ngờ đến U Châu, Mộ Dung Khác đã có 5 vạn viện binh, áp đảo nhân số bức chặt U Châu, Đồ Linh Trâm lần đầu trong đời thất bại, đành lui về U Châu cầm cố/
Dưới thành, nàng cùng Lý Phù Dao tựa lưng ngồi, cả người đẫm máu, thương tích đầy mình, xung quanh là lang khói cuồn cuồn, Lý Phù Dao lau khuôn mặt đầy máu tươi, khàn giọng hỏi: “Sư tỷ, làm sao giờ?”
Đồ Linh Trâm sững sờ nhìn bầu trời xám xịt, gió tuyết bay bay, nhạn thanh thê lương, nàng không có cảm giác lạnh, cũng không thấy đau, ánh mắt trống rỗng.
Một hồi lâu, nàng mới khàn giọng nói: “Phù Dao, để Ô Nha đưa ngươi về Trường An.”
Lý Phù Dao kinh ngạc nhìn nàng, khuôn mặt lộ vẻ lo sợ: “Ta không đi, ta phải đi cùng tỷ! Sư tỷ, ngươi đừng bỏ cuộc, nhớ đến dì Liên, nhớ đến A Anh, nhớ đến ta…”
Nói đoạn, hắn đột nhiên ôm lấy Đồ Linh Trâm, hai tay hơn run rẩy: “Sư tỷ, coi như ta cầu xin tỷ, đừng bỏ cuộc!” Truyện được dịch và đăng tại Sắc - Cấm Thành fanpage. Copy xin vui lòng xin phép, giữ nguyên credit và up sau page 5 chương. Không up 10 chương cuối và ngoại truyện. Cám ơn.