Chương 27: Gặp mặt tình địch
Đồ Linh Trâm kéo Thu Minh đao dài tám thước chậm rãi bước ra khỏi mật thất, mũi đao kéo thành tia lửa trên mật thất. Tóc dài tú lệ sau một đêm chém giết mà rối tung, sợi tóc khinh vũ, lộ ra đôi mắt vò sát khí mà đỏ ửng, váy dài không gó mà bay, khí tràng khai hoả, như thể Chiến thần đến từ địa ngục.
Khóe môi nhếch lên một nụ cười châm biếm, Đồ Linh Trâm tăng nhanh bước chân, sau đó nhấc thanh đao lao vào đám tư binh, lưỡi đao trong bóng tối lóe lên hàn quang như thể sấm sét xé rách màn đêm, đánh thức bình minh.
Xác chết của địch binh như bao cát từng cái từng cái bay ra khỏi điện, Thu Minh đao cứ như gặt hoa màu, chém lia lịa không nương tay. Ngay sau đó, cả người đẫm máu, nữ tử cầm dọc cây đao mà đứng, cây đao hơn 80 cân chạm đất. phát ra tiếng trầm nặng.
Đồ Linh Trâm lặng ngắm bốn phía, quát lên: “Còn ai dám lên trước đánh một trận!”
Trong phút chốc, thiên địa tịch liêu.
Màn đêm chậm rãi rút đi, phía chân trời hửng nắng, ánh bình minh đạm bạc chiếu vào Lai Nghi điện, chiếu sáng mắt nàng. Nàng lạnh lùng nhìn sắc mặt chợt biến của Tần Khoan, khóe miệng dâng lên tia trào phúng.
Lý Phù Dao dẫy dụa đứng lên, linh ngạc nhìn dáng người cao ngạo, nước mắt không tự chủ được trào ra. Hắn lấy tay che mặt, lẩm bẩm nghẹn ngào,, sư tỷ cuối cùng cũng trở về, hoàn hoàn chỉnh chỉnh quay về bên cạnh hắn rồi!
Trường đao quen thuộc, ánh mắt quen thuộc, khí tràng quen thuộc….Tần Khoan cơ hồ nổ đom đóm mắt: “Tiêu Nhĩ Nhã, ngươi rốt cục là ai?!”
Đồ Linh Trâm cười gằn: “Tiêu Thị hồn về tây thiên từ lâu, bây giờ ngụ dưới thân thể nàng là ai…Tần tướng thông minh như vậy, sao lại không nghĩ ra?”
Tần Khoan phút chốc trợn to mắt, lảo đảo lùi sau một bước, suýt nữa không giữ nổi thân thể.
500 tư binh bị diệt, vong linh trở về, sắc mặt Tần Khoan trở nên khó coi đến dị thường, hắn giơ tay ra hiệu: “Thả tín hiệu, dẫn binh!”
Thân vệ Tần phủ lĩnh mệnh đốt pháo hoa làm tín hiệu, pháo hoa bay thẳng lên trời, hồng quang chói mắt, chiếu sáng cả hoàng cung.
Gần như lúc đó, cửa cung truyền đến tiếng địch sắc bén nghe không có chút quy luật nào. Đôi mắt vằn vện tia máu của Đồ Linh Trâm sáng người, tiện đà cười ha hả.
Tần Khoan hừ lạnh một tiếng: “Ngươi có thể về từ địa ngục một lần, lão phu không ngại đưa ngươi xuống lại lần nữa! Sắp chết đến nơi rồi, còn cười được?”
Đồ Linh Trâm dựa vào cánh cửa rách nát trầm thấp cười nói: “Tần tướng, ngài đang đợi 50 ngàn binh mã của Trần vương? Đáng tiếc e là không đến được rồi!”
“….Ngươi!”
Tần Khoan lúc này mới thấy sai sai, đột nhiên quay đầu hướng cửa cungm xa xa là cấm quân bị phá, tiếng kêu rên truyền từ xa đến, một đám người ngã ngựa lật. Tiếp đó, hơn mười tên cao thủ áo đen từ trong cấm quân thoát ra, như đại bàng giương cánh trên không trung cuối cùng vững vàng chạm đất.
Tên hắc y cầm đầu khuôn mặt thâm thúy, tóc xoăn màu đen, da dẻ không giống người Trung Nguyên. Hắn cắm song đao vào vỏ đao sau lưng, quỳ gối trước Đồ Linh Trâm, con mắt như lang sói tỏa ánh sáng màu xanh lục.
11 cõ tướng còn lại đồng loạt ôm quyền quỳ xuống, tiếng như chuông đồng vang dội: “Thuộc hạ chậm trễ, xin tiểu chủ công thứ tội!”
‘Tiểu chủ công’ lời vừa thốt ra không những khiến đám quan lại sợ vỡ mật, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Quái lực loạn thần, quái lực loạn thần…”
Đồ gia 13 kỵ đều tới đông đủ, Đồ Linh Trâm cuối cùng cũng có thể thả lỏng, thân hình nàng run lên khó nhận ra, Ô Nha một bên thấy vội không chút biến sắc đỡ lấy nàng.
Đồ Linh Trâm kiệt sức cơ hồ hoàn toàn dựa trên vai Ô Nha. Nàng lặng lẽ đưa hai cánh tay run rẩy kịch liệt giấu phía sau, dùng âm thanh trầm thấp than thở: “Ô Nha, ngươi đến chậm.”
Đúng lúc này, thủ hạ của Tần Khoan nghiêng ngả chạy đến, quỳ trên mặt đất hô: “Tần tướng, không hay rồi! Trường Sa Vương dẫn 70 ngàn phiên binh đến bây hết binh mã của Trần Vương điên hạ!”
“Cái gì?” Tần Khoan sững người, cật lực ổn định thân thể, biểu hiện tiều tụy, nửa ngày mới phát sinh tiếng cười: “Lão phu tính trên tính dưới, chỉ không tính đến chuyện ngươi vẫn còn sống! Đúng rồi đúng rồi, Trường Sa Vương nhất sinh kiệt ngạo, lệnh Đế Vương cũng không nghe, thế gian này người chỉ có thể sai khiến hắn cũng chỉ có ngươi- Đồ Linh Trâm!”
Bốn phía an tĩnh đến nỗi có thể nghe thấy tiếng kim rơi, tất cả đều im lặng xem biến đổi. Chính trong thời khắc căng thẳng như vậy, ngoài điện đột ngột vang lên tiếng nói phong lưu bất kham: “Ôi chao chao, mấy năm không gặp, Trường An hôm nay náo nhiệt quá a!”
Mọi người hướng về phía âm thanh phát ra, chỉ thấy mỹ nam tầm 24, 25 bước đến, phía sau còn có Trần Vương Lý Hoài một mặt âm trầm.
Không chịu uốn gối trước thiên tử, chỉ nguyện khom lưng vì mỹ nhân. Thanh niên tuấn mỹ đến cùng Lý Hoài này chính là vị Vương phong lưu bất kham- Trường Sa Vương Vương Thế Lan.
Rõ ràng bốn phía đều là binh lính áo giáp đao kiếm, nhưng Vương Thế Lan một thân bào xám nhẹ nhàng, rõ ràng bốn phía là không khí căng thẳng chạm phát liền nổ, Vương Thế Lan lại quạt giấy lay động, phiên phiên như công tử thời loạn, rõ ràng sắc mặt Lý Hoài âm trầm lắm rồi, mà Vương Đời Lan một đôi mắt dâm tà, ý cười ngâm ngâm, như gió xuân ấm áp…
Nếu không phải vì xung quanh đao kiếm đâm chói mắt, mọi người hẳn sẽ cho là Trường Sa Vương tới dự tiệc chứ không phải tới tham chiến.
Lý Phu Dao loáng thoáng nghe được âm thanh của Vương Thế Lan, nhíu nhíu mày, còn cho rằng mình vì mất quá nhiều máu mà sinh ảo ảnh. Kết quả hắn vừa nhắm mắt lại đã nghe tên quỷ đáng ghét kia dùng âm thanh trong trẻo hô:
“Nếu không phải bản vương nhận được phong thư xa ngàn dặm của vợ chưa cưới, ta mới chả thèm giao du với kẻ xấu ấy! Ô Nha, chủ nhân nhà ngươi đâu? A Trâm mau ra đây, vi phu tới cứu nàng nè!”
Khóe miệng Đồ Linh Trâm và Ô Nha đồng thời giật giật,
Nghe được ‘vợ chưa cưới’ cùng ‘vi phu’ hai từ này, Lý Phù Dao quả thực tức hộc máu! Hắn không quản vết thương trên người, giẫy giụa đứng lên, lảo đảo đi ra ngoài.
Mà Vương Thế Lan không bận tâm xung quanh có ánh mắt muốn đâm chết người, chỉ nhìn thẳng về phía người bên cạnh Ô Nha, vây quanh hai bọn họ một vòng, vuốt cằm đánh giá Đồ Linh Trâm nửa ngày, sắc mặt dần chìm xuống. Hắn một tay kéo cổ áo Ô Nha, cắn răng nói: “Xảy ra chuyện gì? Tiểu tử ngươi dám lừa bản vương xuất binh rồi đưa hàng nhái này đến đùa bỡn ta?”
Đồ Linh Trâm thở dài: Dáng dấp hiện tại của mình, Vương Thế Lan không nhận ra cũng phải.
Nàng đưa tay chặn tay Vương Thế Lan, nhẹ giọng nói: “Bản hầu bất quá là thay lại thân thể, Trường Sa Vương cũng không thể nhận ra?”
Chẳng biết Lý Phù Dao chạy đến từ lúc nào, lảo đảo chắn ngang giữa hai người, dùng thân hình cao lớn ngăn cản ánh mắt dò xét của Vương Thế Lan. Lý Phù Dao không hề che giấu địch ý, thanh âm chậm chọc: “Dương bố đả cẩu, có mắt không tròng!”
Chỉ tiếc là hắn lúc này sắc mặt trắng bệch, thương tích đầy mình, không có sức uy hiếp thì thôi trái lại còn bị Vương Thế Lan chê cười.
Vương Thế Lan thu quạt giấy lại, cười cười nhìn Lý Phù Dao: “Ngươi nói ai là cẩu? Theo bản vương thấy, bệ hạ mới giống cẩu đó, một con cẩu rơi xuống nước!”
Thấy Đồ Linh Trâm trợn mắt nhìn, Vương Thế Lan nhất thời nghẹn họng, sờ mũi cười hì hì: “Được được được ta tin rồi! Có thể làm cho 13 kỵ Đồ gia quỳ xuống phục tùng cũng chỉ có A Trâm nhà ta thôi!” Dứt lời, hắn nháy mắt: “Có điều Hầu gia biến thành thế nào thì vẫn cứ là vợ chưa cưới mà bản vương yêu thương nhất mà!”
Nghe vậy, Lý Phù Dao giương mắt như con sói nhe nanh muốn chiến. Vyowng Thế Lan vui vẻ lùi ra sau đưa hai tay lên như thể mình không có ác ý, mà cặp mắt phong lưu kia đã bán đứng vẻ đắc ý của hắn rồi.
Đồ Linh Trâm đỡ trán: từ bốn năm trước, sau khi tiên để chỉ hôn cho nàng và Vương Thế Lan, Lý Phù Dao không ngừng ghét Vương Thế Lan ra mặt.
Vương Thế Lan tiêu sái vạn phần tung quạt, xoay người nhìn Tần Khoan và Lý Hoài, lắc đầu than thở: “Ta nói Trần Vương này, ngươi và Tần Khoan kéo bè kết phái ta mặc kệ, mưu đồ gây rối ta cũng không quản, mưu sát bệ hạ ta càng chả quan tâm…Thế nhưng!” Vương Thế Loan bỗng nghiêm mặt: “Các ngươi nhiều người như vậy xúm lại bắt nạt một mình vợ chưa cưới của ta, cái này thì không thể ta được rồi!”
Mắt Lý Phù Dao tối sầm lại, nếu không phải Đồ Linh Trâm kéo hắn lại, hắn quả thực muốn giết cái tên Vương Thế Lan này!
Khóe môi nhếch lên một nụ cười châm biếm, Đồ Linh Trâm tăng nhanh bước chân, sau đó nhấc thanh đao lao vào đám tư binh, lưỡi đao trong bóng tối lóe lên hàn quang như thể sấm sét xé rách màn đêm, đánh thức bình minh.
Xác chết của địch binh như bao cát từng cái từng cái bay ra khỏi điện, Thu Minh đao cứ như gặt hoa màu, chém lia lịa không nương tay. Ngay sau đó, cả người đẫm máu, nữ tử cầm dọc cây đao mà đứng, cây đao hơn 80 cân chạm đất. phát ra tiếng trầm nặng.
Đồ Linh Trâm lặng ngắm bốn phía, quát lên: “Còn ai dám lên trước đánh một trận!”
Trong phút chốc, thiên địa tịch liêu.
Màn đêm chậm rãi rút đi, phía chân trời hửng nắng, ánh bình minh đạm bạc chiếu vào Lai Nghi điện, chiếu sáng mắt nàng. Nàng lạnh lùng nhìn sắc mặt chợt biến của Tần Khoan, khóe miệng dâng lên tia trào phúng.
Lý Phù Dao dẫy dụa đứng lên, linh ngạc nhìn dáng người cao ngạo, nước mắt không tự chủ được trào ra. Hắn lấy tay che mặt, lẩm bẩm nghẹn ngào,, sư tỷ cuối cùng cũng trở về, hoàn hoàn chỉnh chỉnh quay về bên cạnh hắn rồi!
Trường đao quen thuộc, ánh mắt quen thuộc, khí tràng quen thuộc….Tần Khoan cơ hồ nổ đom đóm mắt: “Tiêu Nhĩ Nhã, ngươi rốt cục là ai?!”
Đồ Linh Trâm cười gằn: “Tiêu Thị hồn về tây thiên từ lâu, bây giờ ngụ dưới thân thể nàng là ai…Tần tướng thông minh như vậy, sao lại không nghĩ ra?”
Tần Khoan phút chốc trợn to mắt, lảo đảo lùi sau một bước, suýt nữa không giữ nổi thân thể.
500 tư binh bị diệt, vong linh trở về, sắc mặt Tần Khoan trở nên khó coi đến dị thường, hắn giơ tay ra hiệu: “Thả tín hiệu, dẫn binh!”
Thân vệ Tần phủ lĩnh mệnh đốt pháo hoa làm tín hiệu, pháo hoa bay thẳng lên trời, hồng quang chói mắt, chiếu sáng cả hoàng cung.
Gần như lúc đó, cửa cung truyền đến tiếng địch sắc bén nghe không có chút quy luật nào. Đôi mắt vằn vện tia máu của Đồ Linh Trâm sáng người, tiện đà cười ha hả.
Tần Khoan hừ lạnh một tiếng: “Ngươi có thể về từ địa ngục một lần, lão phu không ngại đưa ngươi xuống lại lần nữa! Sắp chết đến nơi rồi, còn cười được?”
Đồ Linh Trâm dựa vào cánh cửa rách nát trầm thấp cười nói: “Tần tướng, ngài đang đợi 50 ngàn binh mã của Trần vương? Đáng tiếc e là không đến được rồi!”
“….Ngươi!”
Tần Khoan lúc này mới thấy sai sai, đột nhiên quay đầu hướng cửa cungm xa xa là cấm quân bị phá, tiếng kêu rên truyền từ xa đến, một đám người ngã ngựa lật. Tiếp đó, hơn mười tên cao thủ áo đen từ trong cấm quân thoát ra, như đại bàng giương cánh trên không trung cuối cùng vững vàng chạm đất.
Tên hắc y cầm đầu khuôn mặt thâm thúy, tóc xoăn màu đen, da dẻ không giống người Trung Nguyên. Hắn cắm song đao vào vỏ đao sau lưng, quỳ gối trước Đồ Linh Trâm, con mắt như lang sói tỏa ánh sáng màu xanh lục.
11 cõ tướng còn lại đồng loạt ôm quyền quỳ xuống, tiếng như chuông đồng vang dội: “Thuộc hạ chậm trễ, xin tiểu chủ công thứ tội!”
‘Tiểu chủ công’ lời vừa thốt ra không những khiến đám quan lại sợ vỡ mật, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Quái lực loạn thần, quái lực loạn thần…”
Đồ gia 13 kỵ đều tới đông đủ, Đồ Linh Trâm cuối cùng cũng có thể thả lỏng, thân hình nàng run lên khó nhận ra, Ô Nha một bên thấy vội không chút biến sắc đỡ lấy nàng.
Đồ Linh Trâm kiệt sức cơ hồ hoàn toàn dựa trên vai Ô Nha. Nàng lặng lẽ đưa hai cánh tay run rẩy kịch liệt giấu phía sau, dùng âm thanh trầm thấp than thở: “Ô Nha, ngươi đến chậm.”
Đúng lúc này, thủ hạ của Tần Khoan nghiêng ngả chạy đến, quỳ trên mặt đất hô: “Tần tướng, không hay rồi! Trường Sa Vương dẫn 70 ngàn phiên binh đến bây hết binh mã của Trần Vương điên hạ!”
“Cái gì?” Tần Khoan sững người, cật lực ổn định thân thể, biểu hiện tiều tụy, nửa ngày mới phát sinh tiếng cười: “Lão phu tính trên tính dưới, chỉ không tính đến chuyện ngươi vẫn còn sống! Đúng rồi đúng rồi, Trường Sa Vương nhất sinh kiệt ngạo, lệnh Đế Vương cũng không nghe, thế gian này người chỉ có thể sai khiến hắn cũng chỉ có ngươi- Đồ Linh Trâm!”
Bốn phía an tĩnh đến nỗi có thể nghe thấy tiếng kim rơi, tất cả đều im lặng xem biến đổi. Chính trong thời khắc căng thẳng như vậy, ngoài điện đột ngột vang lên tiếng nói phong lưu bất kham: “Ôi chao chao, mấy năm không gặp, Trường An hôm nay náo nhiệt quá a!”
Mọi người hướng về phía âm thanh phát ra, chỉ thấy mỹ nam tầm 24, 25 bước đến, phía sau còn có Trần Vương Lý Hoài một mặt âm trầm.
Không chịu uốn gối trước thiên tử, chỉ nguyện khom lưng vì mỹ nhân. Thanh niên tuấn mỹ đến cùng Lý Hoài này chính là vị Vương phong lưu bất kham- Trường Sa Vương Vương Thế Lan.
Rõ ràng bốn phía đều là binh lính áo giáp đao kiếm, nhưng Vương Thế Lan một thân bào xám nhẹ nhàng, rõ ràng bốn phía là không khí căng thẳng chạm phát liền nổ, Vương Thế Lan lại quạt giấy lay động, phiên phiên như công tử thời loạn, rõ ràng sắc mặt Lý Hoài âm trầm lắm rồi, mà Vương Đời Lan một đôi mắt dâm tà, ý cười ngâm ngâm, như gió xuân ấm áp…
Nếu không phải vì xung quanh đao kiếm đâm chói mắt, mọi người hẳn sẽ cho là Trường Sa Vương tới dự tiệc chứ không phải tới tham chiến.
Lý Phu Dao loáng thoáng nghe được âm thanh của Vương Thế Lan, nhíu nhíu mày, còn cho rằng mình vì mất quá nhiều máu mà sinh ảo ảnh. Kết quả hắn vừa nhắm mắt lại đã nghe tên quỷ đáng ghét kia dùng âm thanh trong trẻo hô:
“Nếu không phải bản vương nhận được phong thư xa ngàn dặm của vợ chưa cưới, ta mới chả thèm giao du với kẻ xấu ấy! Ô Nha, chủ nhân nhà ngươi đâu? A Trâm mau ra đây, vi phu tới cứu nàng nè!”
Khóe miệng Đồ Linh Trâm và Ô Nha đồng thời giật giật,
Nghe được ‘vợ chưa cưới’ cùng ‘vi phu’ hai từ này, Lý Phù Dao quả thực tức hộc máu! Hắn không quản vết thương trên người, giẫy giụa đứng lên, lảo đảo đi ra ngoài.
Mà Vương Thế Lan không bận tâm xung quanh có ánh mắt muốn đâm chết người, chỉ nhìn thẳng về phía người bên cạnh Ô Nha, vây quanh hai bọn họ một vòng, vuốt cằm đánh giá Đồ Linh Trâm nửa ngày, sắc mặt dần chìm xuống. Hắn một tay kéo cổ áo Ô Nha, cắn răng nói: “Xảy ra chuyện gì? Tiểu tử ngươi dám lừa bản vương xuất binh rồi đưa hàng nhái này đến đùa bỡn ta?”
Đồ Linh Trâm thở dài: Dáng dấp hiện tại của mình, Vương Thế Lan không nhận ra cũng phải.
Nàng đưa tay chặn tay Vương Thế Lan, nhẹ giọng nói: “Bản hầu bất quá là thay lại thân thể, Trường Sa Vương cũng không thể nhận ra?”
Chẳng biết Lý Phù Dao chạy đến từ lúc nào, lảo đảo chắn ngang giữa hai người, dùng thân hình cao lớn ngăn cản ánh mắt dò xét của Vương Thế Lan. Lý Phù Dao không hề che giấu địch ý, thanh âm chậm chọc: “Dương bố đả cẩu, có mắt không tròng!”
Chỉ tiếc là hắn lúc này sắc mặt trắng bệch, thương tích đầy mình, không có sức uy hiếp thì thôi trái lại còn bị Vương Thế Lan chê cười.
Vương Thế Lan thu quạt giấy lại, cười cười nhìn Lý Phù Dao: “Ngươi nói ai là cẩu? Theo bản vương thấy, bệ hạ mới giống cẩu đó, một con cẩu rơi xuống nước!”
Thấy Đồ Linh Trâm trợn mắt nhìn, Vương Thế Lan nhất thời nghẹn họng, sờ mũi cười hì hì: “Được được được ta tin rồi! Có thể làm cho 13 kỵ Đồ gia quỳ xuống phục tùng cũng chỉ có A Trâm nhà ta thôi!” Dứt lời, hắn nháy mắt: “Có điều Hầu gia biến thành thế nào thì vẫn cứ là vợ chưa cưới mà bản vương yêu thương nhất mà!”
Nghe vậy, Lý Phù Dao giương mắt như con sói nhe nanh muốn chiến. Vyowng Thế Lan vui vẻ lùi ra sau đưa hai tay lên như thể mình không có ác ý, mà cặp mắt phong lưu kia đã bán đứng vẻ đắc ý của hắn rồi.
Đồ Linh Trâm đỡ trán: từ bốn năm trước, sau khi tiên để chỉ hôn cho nàng và Vương Thế Lan, Lý Phù Dao không ngừng ghét Vương Thế Lan ra mặt.
Vương Thế Lan tiêu sái vạn phần tung quạt, xoay người nhìn Tần Khoan và Lý Hoài, lắc đầu than thở: “Ta nói Trần Vương này, ngươi và Tần Khoan kéo bè kết phái ta mặc kệ, mưu đồ gây rối ta cũng không quản, mưu sát bệ hạ ta càng chả quan tâm…Thế nhưng!” Vương Thế Loan bỗng nghiêm mặt: “Các ngươi nhiều người như vậy xúm lại bắt nạt một mình vợ chưa cưới của ta, cái này thì không thể ta được rồi!”
Mắt Lý Phù Dao tối sầm lại, nếu không phải Đồ Linh Trâm kéo hắn lại, hắn quả thực muốn giết cái tên Vương Thế Lan này!