Chương 15: Hạ độc
Cảnh xuân lung linh, mặt trời xuyên qua kẽ lá thả từng giọt nắng xuống bàn trà.
Trên bàn trà, một bình trà xanh cùng lư hương lượn lờ. Lý Phù Dao điềm đạm gõ lên quân cờ, tóc đen mềm mại buông xuống, ánh nắng xuyên qua cửa đọng lên đôi mắt sâu không thấy đáy, nhuộm vàng ánh mắt như lưu ly long lanh.
Sáng nay, Tần Khoan cùng Lâu Hạo đến đại náo một trận, kết quả tan rã không vui. Mà chỉ mới qua vài canh giờ, đến Đồ Linh Trâm cũng đánh hơi được không khí giương cung bạt kiếm trong cung, thế mà Lý Phù Dao còn có tâm tình rủ nàng chơi cờ.
Lúc gần lúc xa, lúc nóng lúc lạnh, nàng thật sự không đoán ra con người hắn. Đồ Linh Trâm cầm quân cờ trắng, thật lâu vẫn chưa hạ xuống.
Lý Phù Dao gõ gõ đốt tay dài lên bàn trà, nheo mắt, cười cười: “Ngươi thất thần rồi.”
Đồ Linh Trâm hoàn hồn, hạ quân cờ xuống. Lý Phù Dao hôm nay thực sự quá dịu dàng, ôn nhu… gần như là khác thường.
Cuối cùng, Lý Phù Dao ném quân cờ, miễn cưỡng nói: “Trẫm thua.”
Đồ Linh Trâm nhìn ván cờ, thầm nghĩ: Vậy là xong? Ván này đến tinh thần của chính mình cũng thơ thẩn không dốc toàn lực. Thắng thế này thật quá dễ dàng rồi.
Đang nghĩ ngợi, Lý Phù Dao đã đẩy bánh đậu xanh về phía nàng: “Phần thưởng của ngươi.”
Đồ Linh Trâm nhìn đĩa bánh ngọt nửa ngày, hơi mỉm cười nói: “Lần này chưa đến mấy chiêu đã thắng rồi?”
“Mỹ nhân mà, trẫm không thể cứ chơi xấu.” Dứt lời, hắn ung dung tự rót trà cho mình, nhếch môi nhấp một ngụm, con ngươi uyển chuyển lưu quang.
Đồ Linh Trâm nâng chiếc bánh thơm ngát lên, đột nhiên ngẫm lại: sững sờ. Nàng chưa bao giờ cảm nhận rõ ràng như bây giờ: Tiểu sư đệ của nàng đã trở thành một nam nhân chân chính rồi.
Rõ ràng lần đầu gặp gỡ, hắn chỉ là đứa trẻ gầy yếu. Mới chớp mắt đã vung tay nhấc chân đều toát ra vẻ quý khí. Lông mày đẹp đẽ anh khí, sóng mắt lưu chuyển, đủ đốn tim vạn ngàn thiếu nữ. Cũng khó trách Tần Yên và Lâu Tâm Nguyệt lại si mê hắn đến vậy.
Đồ Linh Trâm cắn hết bên ngoài mới ăn nhân bên trong, cười nói: “Ngon thật! Bệ hạ thật là một người tốt.”
Lý Phù Dao nhìn nàng chằm chằm, tựa như đang ngẫm nghĩ gì, bỗng nhiên nhẹ giọng: “Dáng vẻ ăn bánh ngọt của ngươi, rất giống một cố nhân.”
Đồ Linh Trâm làm bộ không nghe, hỏi lại: “Sao cơ?”
“Không có gì.” Lý Phù Dao buông mắt xuống, chuyển đề tài, mang theo mấy phần tự giễu: “Người trong thiên hạ đều mắng ta là hôn quân mặc người khác định đoạt. Nói ta là người tốt, ngươi là người đầu tiên.”
Đồ Linh Trâm có chút cảm khái. Lần trước nàng cùng hắn ôn hòa tán gẫu cũng đã là chuyện của kiếp trước rồi. Khi đó giữa hai người không nghi kỵ, không cừu hận… Nếu sự ôn hòa này có thể duy trì, thật tốt biết bao nhiêu.
“Bệ hạ có phải hoàng đế tốt hay không ta không dám đoán bừa. Nhưng ta biết bệ hạ nhất định là một huynh trưởng tốt, là nam tử đầu đội trời chân đạp đất.”
Dừng một chút, nàng nhỏ giọng thì thầm nói: “Kỳ thật, vị bánh đậu xanh hình như có thay đổi.”
“Thay đổi?” Nghe vậy, trong mắt Lý Phù Dao xoẹt qua một tia ám sắc không dễ phát giác. Hắn chống cằm, đôi mắt chằm chằm nhìn nàng: “Nói vậy, trước đây ngươi từng ăn qua?”
“Ấy, ta…” Quả nhiên Lý Phù Dao hơi ôn nhu một chút, bản thân lại thả lỏng cảnh giác, nói chuyện để lộ sơ hở rồi.
Nàng ngẩng đầu lên, muốn nhìn rõ mặt Lý Phù Dao nhưng tầm mắt ngày càng trở nên mơ hồ. Nàng đột nhiên đứng dậy nhưng vì chân run mà đứng không vững, chống tay lên bàn trà, đôi môi trắng xám run rẩy kịch liệt.
“Bệ hạ…”
Nàng cảm thấy lục phủ ngũ tạng đều như bị thiêu đốt, trước mắt một mảnh hỗn độn, đất trời quay cuồng. Nàng không thể tin nhìn Lý Phù Dao, cứ như vậy đến nửa ngày mới thống khổ thoát ra một câu: “Bệ hạ muốn giết ta cũng không cần dùng biện pháp phiền toái như vậy?”
Nàng không nhìn rõ nét mặt của hắn, có thể giờ đây hắn đang cười gằn, cao cao tại thượng thưởng thức dáng vẻ khổ sở của nàng chăng?
Lý Phù Dao giơ tay, giữa không trung do dự một chút, cuối cùng nắm lấy cằm nàng. Hơi lạnh của bàn tay nhẹ nhàng đặt lên môi nàng, lau đi vết máu.
Đồ Linh Trâm quay đầu hất tay hắn ra, nhưng cũng vì động tác này mà mất hết sức lực, ngã xuống đất, như cá mất nước thở hổn hển.
Nàng thấy Phù Dao đến sát cạnh, nhưng thanh âm lại xa xăm. Hắn nói: “Nói cho trẫm thân phận thực sự của ngươi, trẫm cho ngươi thuốc giải.”
Một khắc trước là thiên đường, một khắc sau đã là địa ngục.
Đồ Linh Trâm đau đến run lên, nhưng khó nén nỗi bi thương. Nàng giãy dụa cố vực dậy nhưng cuối cùng vẫn là phí công, nằm trên mặt đất cười gằn, càng cười càng lớn tiếng. Cuối cùng biến thành bi thương vạn phần, tựa hồ muốn xé cả lồng ngực, đem cả đau khổ của kiếp này lẫn kiếp trước đổ ra.
Chốc lát, tiếng cười im bặt đi, nàng đưa tay lau lau vết máu nơi khóe miệng, bình tĩnh nói với Lý Phù Dao: “Lý Phù Dao, thế nhân nói không sai, ngươi trung gian không phân biệt, là đại hôn quân từ đầu đến cuối.”
“Ngươi nói cái gì?” Lý Phù Dao lập tức đứng dậy, trong mắt ngập tràn kinh ngạc.
“...” Không kịp trả lời, Đồ Linh Trâm chỉ cảm thấy hai mắt tối sầm lại, ngã trên mặt đất.
Ở ngoài cánh cửa là ánh nắng tươi sáng, mà bên trong phòng lại âm u tĩnh mịch.
Không biết qua bao lâu, Lý Phù Dao mới chậm rãi đến bên người Đồ Linh Trâm, đánh giá dung nhan xa lạ này, nửa ngày mới giễu cợt một tiếng, biểu hiện phức tạp nói: “Không có nàng ấy, giang sơn bất quá chỉ là đống đổ nát, có gì đáng để ta lưu luyến?”
Vừa dứt lời, một nam nhân từ góc tối bước ra, chậm rãi quỳ trên mặt đất, hỏi: “Bệ hạ, người này xử lý thế nào?”
Lý Phù Dao lấy lại tinh thần, thu lại vẻ mặt, lạnh nhạt nói: “Mang nàng ta ra khỏi cung, âm thầm quan sát xem sau khi nàng ta tỉnh lại tiếp xúc với người nào, điều tra rõ thân phận nàng ta.”
Suy nghĩ một chút, hắn lại uy nghiêm nở nụ cười đáng sợ: “Nếu nàng ta gặp Tần Khoan hoặc Lâu Hạo, trực tiếp giết.”
“Tuân lệnh!” Khuôn mặt nam nhân không chút ôn nhu nhìn Đồ Linh Trâm, rất nhanh đã biến mất trong bóng tối.
…
Đồ Linh Trâm tỉnh lại đã là lúc trời ngả về tây. Nàng nằm bên dưới thành tường, cả người được che kín bởi chiếu cói rách.
Nàng xoa xoa huyệt thái dương, đầu vẫn đau nhức, nhưng bụng lại không còn đau. Nàng đứng lên đi hai bước, ngoại trừ đầu có chút choáng, tính mạng cũng không có gì nguy hiểm.
Sau sự việc, nàng không hiểu sao Lý Phù Dao lại hạ độc vào bánh, sao nàng lại ở dưới tường thành tỉnh lại?
Ai đã mang nàng ra khỏi cung? Ô Nha sao?
Không! Nếu là Ô Nha, sẽ không đời nào bỏ nàng lại ngoài thành.
Chẳng lẽ là Lý Phù Dao? Người này rốt cuộc suy nghĩ gì vậy? Khắc trước thì đầu độc mình, khắc sau lại ném mình ra khỏi cung.
Vệ binh ở cửa thành đã gõ la, lớn tiếng hét lớn đã đóng thành rồi.
Đồ Linh Trâm sờ sờ ngực, cái bình “Vạn dặm truy tung” Ô Nha đưa vẫn còn đó. Nàng thở phào nhẹ nhõm, mở lọ ra lau lau một ít lên người, lúc này mới bước ra khỏi thành vào phút cuối.
Màn đêm chậm rãi buông. Chưa biết thế nào, trước khi Ô Nha đến cứ tìm chốn dừng chân đã.
Đồ Linh Trâm tiêu sái bước trên đường cái, thân thể còn độc tố khiến giác quan nàng chậm đi không ít, hoàn toàn không nhận ra được bóng đen phía sau.
Đồ Linh Trâm cuối cùng cũng tới phố Trường An. Bụng có chút đói, nàng liền tìm sạp hàng đầu hẻm. Đáng tiếc sạp Nguyên tiêu không mở. Lại nghĩ đến Phù Dao, trong lòng ngổn ngang, mì nóng hổi cũng không ăn nổi. Vội ăn hai miếng, như thể ăn lại vốn cái trâm đồng trên đầu, xoay người chuẩn bị rời đi.
Vừa đứng dậy đã thấy một bóng người mang đồ đen từ trên giáng xuống trước mặt Đồ Linh Trâm.
“Tiểu chủ công!” Ô Nha mặc một thân vũ bào đen, lại buộc khăn che khuất nửa khuôn mặt thâm thúy, chỉ lộ ra con mắt xanh biếc đang hưng phấn. Hắn nhìn Đồ Linh Trâm, không biết nói gì mới phải.
Đồ Linh Trâm cười nói: “Ngươi đúng là nhanh thật! Ta còn lo ngươi đã xuất phát đi đưa tin cho Vương Thế Lan. Nếu thế ta thật sự đầu đường xó chợ rồi.”
Ô Nha quơ quơ vò rượu, con mắt xanh hơi nheo lại, trong giọng nói khó nén cảm xúc tương phùng vui sướng: “Ta hôm qua đã bố trí nhân mã, hôm nay muốn chuẩn bị lương thực để ra ngoài truyền tin. Kết quả uống rượu đến muộn mãi đến khi thấy Kim Linh phong có động, ta mới biết ngươi ở gần đây…”
Còn chưa nói xong, Đồ Linh Trâm cảm nhận được một trận choáng váng, suýt chút nữa là ngã. Ô Nha tay mắt mau lẹ đỡ lấy nàng, lo lắng nói: “Ngươi làm sao thế?”
Đồ Linh Trâm lắc lắc đầu: “Không sao, đầu hơi choáng thôi.”
Ô Nha bắt mạch, chốc lát mới nói: “Ngươi trúng độc! Có điều độc tính không mạnh, hẳn là mê hồn tán thêm chút dược liệu âm hàn, sẽ dẫn đến choáng váng đau bụng, ngũ giác trì độn. Chỉ cần nghỉ ngơi một đêm liền không đáng ngại nữa.”
Nghe vậy nàng thở phào nhẹ nhõm, như thể tảng đá nơi ngực cũng được rút đi.
Không kịp nghĩ đến tại sao Lý Phù Dao làm vậy, đã thấy Ô Nha đưa tay chắn lấy bảo hộ nàng phía sau, đôi mắt xanh cảnh giác nhìn đám người tới lui, sát khí phân tán.
Đồ Linh Trâm tựa hồ đoán được cái gì, hỏi: “Có người theo dõi.”
Ô Nha ừ một tiếng, sát khí trên người hắn tản đi, thả lỏng người: “ Hắn chạy rồi.”
Đồ Linh Trâm mệt mỏi nói: “Ta bây giờ cũng không về cung được, ngươi dẫn ta đi gặp A Anh đi!”
Ô Nha gật đầu, quả thực cầu còn không được.
Hai người đi tới thành, cửa thành đóng chặt. Ô Nha liền bay người lên tường thành, thấy Đồ Linh Trâm không theo tới, hắn nghi hoặc nhìn xuống ra hiệu với nàng.
Đồ Linh Trâm bất đắc dĩ nói: “Trọng sinh rồi, chuyện này bây giờ với ta mà nói có chút khó.”
Ô Nha lúc này mới nhớ lại công lực của nàng đã không còn như trước rồi.
Hắn gật đầu tỏ ý đã hiểu, giơ tay ôm lấy bờ eo nhỏ bé mềm mại của nàng, mang theo nàng nhảy qua thành tường.
Dưới ánh trăng, hai bóng đen xoẹt qua, binh lính tuần tra dụi dụi mắt nhưng không thấy gì, đành ngáp một cái, tiếp tục gà gật.
...
Trăng lên giữa trời, trong tiểu thôn dưới chân núi.
Ô Nha dẫn Đồ Linh Trâm đến một phòng xá, đẩy cửa. Mới vừa vào sân, đã thấy gian chính phút chốc điểm sáng, một tiểu mỹ nhân tầm 18, 19 tuổi đứng trước cửa chống nạnh, mày dựng thẳng, thanh âm trong trẻo pha tức giận:
“Ô Nha, ngươi lại lêu lỏng chỗ nào?”
Nói nửa câu nàng đột nhiên thấy Đồ Linh Trâm bên cạnh, nhất thời như gặp phải đại địch, nhấc váy chạy tới, đánh giá nàng từ trên xuống dưới, trừng mắt, cắn răng nói với Ô Nha: “Được lắm! Ngươi còn dám đem tiểu nương tử vào nhà, ngươi…”
Đồ Linh Trâm cố nén chua xót nơi sống mũi, nhẹ giọng gọi: “A Anh, là ta.”
Đồ Anh như thể con rối mất dây, âm thanh im bặt đi.
Nàng kinh ngạc nhìn Đồ Linh Trâm, mắt dần ướt hồng, môi đóng mở vài lần mới run rẩy hỏi: “A… A tỷ?”
“Là ta.”
Đồ Linh Trâm cũng đỏ mắt. Nàng bước lên đưa tay ra, đang muốn ôm lấy muội muội thì đã thấy Đồ Anh đột nhiên lùi về sau một bước, bưng mặt lảo đảo chạy vào phòng. Tiếng nghẹn ngào nức nở nổi bật rõ ràng trong đêm yên tĩnh.
Trên bàn trà, một bình trà xanh cùng lư hương lượn lờ. Lý Phù Dao điềm đạm gõ lên quân cờ, tóc đen mềm mại buông xuống, ánh nắng xuyên qua cửa đọng lên đôi mắt sâu không thấy đáy, nhuộm vàng ánh mắt như lưu ly long lanh.
Sáng nay, Tần Khoan cùng Lâu Hạo đến đại náo một trận, kết quả tan rã không vui. Mà chỉ mới qua vài canh giờ, đến Đồ Linh Trâm cũng đánh hơi được không khí giương cung bạt kiếm trong cung, thế mà Lý Phù Dao còn có tâm tình rủ nàng chơi cờ.
Lúc gần lúc xa, lúc nóng lúc lạnh, nàng thật sự không đoán ra con người hắn. Đồ Linh Trâm cầm quân cờ trắng, thật lâu vẫn chưa hạ xuống.
Lý Phù Dao gõ gõ đốt tay dài lên bàn trà, nheo mắt, cười cười: “Ngươi thất thần rồi.”
Đồ Linh Trâm hoàn hồn, hạ quân cờ xuống. Lý Phù Dao hôm nay thực sự quá dịu dàng, ôn nhu… gần như là khác thường.
Cuối cùng, Lý Phù Dao ném quân cờ, miễn cưỡng nói: “Trẫm thua.”
Đồ Linh Trâm nhìn ván cờ, thầm nghĩ: Vậy là xong? Ván này đến tinh thần của chính mình cũng thơ thẩn không dốc toàn lực. Thắng thế này thật quá dễ dàng rồi.
Đang nghĩ ngợi, Lý Phù Dao đã đẩy bánh đậu xanh về phía nàng: “Phần thưởng của ngươi.”
Đồ Linh Trâm nhìn đĩa bánh ngọt nửa ngày, hơi mỉm cười nói: “Lần này chưa đến mấy chiêu đã thắng rồi?”
“Mỹ nhân mà, trẫm không thể cứ chơi xấu.” Dứt lời, hắn ung dung tự rót trà cho mình, nhếch môi nhấp một ngụm, con ngươi uyển chuyển lưu quang.
Đồ Linh Trâm nâng chiếc bánh thơm ngát lên, đột nhiên ngẫm lại: sững sờ. Nàng chưa bao giờ cảm nhận rõ ràng như bây giờ: Tiểu sư đệ của nàng đã trở thành một nam nhân chân chính rồi.
Rõ ràng lần đầu gặp gỡ, hắn chỉ là đứa trẻ gầy yếu. Mới chớp mắt đã vung tay nhấc chân đều toát ra vẻ quý khí. Lông mày đẹp đẽ anh khí, sóng mắt lưu chuyển, đủ đốn tim vạn ngàn thiếu nữ. Cũng khó trách Tần Yên và Lâu Tâm Nguyệt lại si mê hắn đến vậy.
Đồ Linh Trâm cắn hết bên ngoài mới ăn nhân bên trong, cười nói: “Ngon thật! Bệ hạ thật là một người tốt.”
Lý Phù Dao nhìn nàng chằm chằm, tựa như đang ngẫm nghĩ gì, bỗng nhiên nhẹ giọng: “Dáng vẻ ăn bánh ngọt của ngươi, rất giống một cố nhân.”
Đồ Linh Trâm làm bộ không nghe, hỏi lại: “Sao cơ?”
“Không có gì.” Lý Phù Dao buông mắt xuống, chuyển đề tài, mang theo mấy phần tự giễu: “Người trong thiên hạ đều mắng ta là hôn quân mặc người khác định đoạt. Nói ta là người tốt, ngươi là người đầu tiên.”
Đồ Linh Trâm có chút cảm khái. Lần trước nàng cùng hắn ôn hòa tán gẫu cũng đã là chuyện của kiếp trước rồi. Khi đó giữa hai người không nghi kỵ, không cừu hận… Nếu sự ôn hòa này có thể duy trì, thật tốt biết bao nhiêu.
“Bệ hạ có phải hoàng đế tốt hay không ta không dám đoán bừa. Nhưng ta biết bệ hạ nhất định là một huynh trưởng tốt, là nam tử đầu đội trời chân đạp đất.”
Dừng một chút, nàng nhỏ giọng thì thầm nói: “Kỳ thật, vị bánh đậu xanh hình như có thay đổi.”
“Thay đổi?” Nghe vậy, trong mắt Lý Phù Dao xoẹt qua một tia ám sắc không dễ phát giác. Hắn chống cằm, đôi mắt chằm chằm nhìn nàng: “Nói vậy, trước đây ngươi từng ăn qua?”
“Ấy, ta…” Quả nhiên Lý Phù Dao hơi ôn nhu một chút, bản thân lại thả lỏng cảnh giác, nói chuyện để lộ sơ hở rồi.
Nàng ngẩng đầu lên, muốn nhìn rõ mặt Lý Phù Dao nhưng tầm mắt ngày càng trở nên mơ hồ. Nàng đột nhiên đứng dậy nhưng vì chân run mà đứng không vững, chống tay lên bàn trà, đôi môi trắng xám run rẩy kịch liệt.
“Bệ hạ…”
Nàng cảm thấy lục phủ ngũ tạng đều như bị thiêu đốt, trước mắt một mảnh hỗn độn, đất trời quay cuồng. Nàng không thể tin nhìn Lý Phù Dao, cứ như vậy đến nửa ngày mới thống khổ thoát ra một câu: “Bệ hạ muốn giết ta cũng không cần dùng biện pháp phiền toái như vậy?”
Nàng không nhìn rõ nét mặt của hắn, có thể giờ đây hắn đang cười gằn, cao cao tại thượng thưởng thức dáng vẻ khổ sở của nàng chăng?
Lý Phù Dao giơ tay, giữa không trung do dự một chút, cuối cùng nắm lấy cằm nàng. Hơi lạnh của bàn tay nhẹ nhàng đặt lên môi nàng, lau đi vết máu.
Đồ Linh Trâm quay đầu hất tay hắn ra, nhưng cũng vì động tác này mà mất hết sức lực, ngã xuống đất, như cá mất nước thở hổn hển.
Nàng thấy Phù Dao đến sát cạnh, nhưng thanh âm lại xa xăm. Hắn nói: “Nói cho trẫm thân phận thực sự của ngươi, trẫm cho ngươi thuốc giải.”
Một khắc trước là thiên đường, một khắc sau đã là địa ngục.
Đồ Linh Trâm đau đến run lên, nhưng khó nén nỗi bi thương. Nàng giãy dụa cố vực dậy nhưng cuối cùng vẫn là phí công, nằm trên mặt đất cười gằn, càng cười càng lớn tiếng. Cuối cùng biến thành bi thương vạn phần, tựa hồ muốn xé cả lồng ngực, đem cả đau khổ của kiếp này lẫn kiếp trước đổ ra.
Chốc lát, tiếng cười im bặt đi, nàng đưa tay lau lau vết máu nơi khóe miệng, bình tĩnh nói với Lý Phù Dao: “Lý Phù Dao, thế nhân nói không sai, ngươi trung gian không phân biệt, là đại hôn quân từ đầu đến cuối.”
“Ngươi nói cái gì?” Lý Phù Dao lập tức đứng dậy, trong mắt ngập tràn kinh ngạc.
“...” Không kịp trả lời, Đồ Linh Trâm chỉ cảm thấy hai mắt tối sầm lại, ngã trên mặt đất.
Ở ngoài cánh cửa là ánh nắng tươi sáng, mà bên trong phòng lại âm u tĩnh mịch.
Không biết qua bao lâu, Lý Phù Dao mới chậm rãi đến bên người Đồ Linh Trâm, đánh giá dung nhan xa lạ này, nửa ngày mới giễu cợt một tiếng, biểu hiện phức tạp nói: “Không có nàng ấy, giang sơn bất quá chỉ là đống đổ nát, có gì đáng để ta lưu luyến?”
Vừa dứt lời, một nam nhân từ góc tối bước ra, chậm rãi quỳ trên mặt đất, hỏi: “Bệ hạ, người này xử lý thế nào?”
Lý Phù Dao lấy lại tinh thần, thu lại vẻ mặt, lạnh nhạt nói: “Mang nàng ta ra khỏi cung, âm thầm quan sát xem sau khi nàng ta tỉnh lại tiếp xúc với người nào, điều tra rõ thân phận nàng ta.”
Suy nghĩ một chút, hắn lại uy nghiêm nở nụ cười đáng sợ: “Nếu nàng ta gặp Tần Khoan hoặc Lâu Hạo, trực tiếp giết.”
“Tuân lệnh!” Khuôn mặt nam nhân không chút ôn nhu nhìn Đồ Linh Trâm, rất nhanh đã biến mất trong bóng tối.
…
Đồ Linh Trâm tỉnh lại đã là lúc trời ngả về tây. Nàng nằm bên dưới thành tường, cả người được che kín bởi chiếu cói rách.
Nàng xoa xoa huyệt thái dương, đầu vẫn đau nhức, nhưng bụng lại không còn đau. Nàng đứng lên đi hai bước, ngoại trừ đầu có chút choáng, tính mạng cũng không có gì nguy hiểm.
Sau sự việc, nàng không hiểu sao Lý Phù Dao lại hạ độc vào bánh, sao nàng lại ở dưới tường thành tỉnh lại?
Ai đã mang nàng ra khỏi cung? Ô Nha sao?
Không! Nếu là Ô Nha, sẽ không đời nào bỏ nàng lại ngoài thành.
Chẳng lẽ là Lý Phù Dao? Người này rốt cuộc suy nghĩ gì vậy? Khắc trước thì đầu độc mình, khắc sau lại ném mình ra khỏi cung.
Vệ binh ở cửa thành đã gõ la, lớn tiếng hét lớn đã đóng thành rồi.
Đồ Linh Trâm sờ sờ ngực, cái bình “Vạn dặm truy tung” Ô Nha đưa vẫn còn đó. Nàng thở phào nhẹ nhõm, mở lọ ra lau lau một ít lên người, lúc này mới bước ra khỏi thành vào phút cuối.
Màn đêm chậm rãi buông. Chưa biết thế nào, trước khi Ô Nha đến cứ tìm chốn dừng chân đã.
Đồ Linh Trâm tiêu sái bước trên đường cái, thân thể còn độc tố khiến giác quan nàng chậm đi không ít, hoàn toàn không nhận ra được bóng đen phía sau.
Đồ Linh Trâm cuối cùng cũng tới phố Trường An. Bụng có chút đói, nàng liền tìm sạp hàng đầu hẻm. Đáng tiếc sạp Nguyên tiêu không mở. Lại nghĩ đến Phù Dao, trong lòng ngổn ngang, mì nóng hổi cũng không ăn nổi. Vội ăn hai miếng, như thể ăn lại vốn cái trâm đồng trên đầu, xoay người chuẩn bị rời đi.
Vừa đứng dậy đã thấy một bóng người mang đồ đen từ trên giáng xuống trước mặt Đồ Linh Trâm.
“Tiểu chủ công!” Ô Nha mặc một thân vũ bào đen, lại buộc khăn che khuất nửa khuôn mặt thâm thúy, chỉ lộ ra con mắt xanh biếc đang hưng phấn. Hắn nhìn Đồ Linh Trâm, không biết nói gì mới phải.
Đồ Linh Trâm cười nói: “Ngươi đúng là nhanh thật! Ta còn lo ngươi đã xuất phát đi đưa tin cho Vương Thế Lan. Nếu thế ta thật sự đầu đường xó chợ rồi.”
Ô Nha quơ quơ vò rượu, con mắt xanh hơi nheo lại, trong giọng nói khó nén cảm xúc tương phùng vui sướng: “Ta hôm qua đã bố trí nhân mã, hôm nay muốn chuẩn bị lương thực để ra ngoài truyền tin. Kết quả uống rượu đến muộn mãi đến khi thấy Kim Linh phong có động, ta mới biết ngươi ở gần đây…”
Còn chưa nói xong, Đồ Linh Trâm cảm nhận được một trận choáng váng, suýt chút nữa là ngã. Ô Nha tay mắt mau lẹ đỡ lấy nàng, lo lắng nói: “Ngươi làm sao thế?”
Đồ Linh Trâm lắc lắc đầu: “Không sao, đầu hơi choáng thôi.”
Ô Nha bắt mạch, chốc lát mới nói: “Ngươi trúng độc! Có điều độc tính không mạnh, hẳn là mê hồn tán thêm chút dược liệu âm hàn, sẽ dẫn đến choáng váng đau bụng, ngũ giác trì độn. Chỉ cần nghỉ ngơi một đêm liền không đáng ngại nữa.”
Nghe vậy nàng thở phào nhẹ nhõm, như thể tảng đá nơi ngực cũng được rút đi.
Không kịp nghĩ đến tại sao Lý Phù Dao làm vậy, đã thấy Ô Nha đưa tay chắn lấy bảo hộ nàng phía sau, đôi mắt xanh cảnh giác nhìn đám người tới lui, sát khí phân tán.
Đồ Linh Trâm tựa hồ đoán được cái gì, hỏi: “Có người theo dõi.”
Ô Nha ừ một tiếng, sát khí trên người hắn tản đi, thả lỏng người: “ Hắn chạy rồi.”
Đồ Linh Trâm mệt mỏi nói: “Ta bây giờ cũng không về cung được, ngươi dẫn ta đi gặp A Anh đi!”
Ô Nha gật đầu, quả thực cầu còn không được.
Hai người đi tới thành, cửa thành đóng chặt. Ô Nha liền bay người lên tường thành, thấy Đồ Linh Trâm không theo tới, hắn nghi hoặc nhìn xuống ra hiệu với nàng.
Đồ Linh Trâm bất đắc dĩ nói: “Trọng sinh rồi, chuyện này bây giờ với ta mà nói có chút khó.”
Ô Nha lúc này mới nhớ lại công lực của nàng đã không còn như trước rồi.
Hắn gật đầu tỏ ý đã hiểu, giơ tay ôm lấy bờ eo nhỏ bé mềm mại của nàng, mang theo nàng nhảy qua thành tường.
Dưới ánh trăng, hai bóng đen xoẹt qua, binh lính tuần tra dụi dụi mắt nhưng không thấy gì, đành ngáp một cái, tiếp tục gà gật.
...
Trăng lên giữa trời, trong tiểu thôn dưới chân núi.
Ô Nha dẫn Đồ Linh Trâm đến một phòng xá, đẩy cửa. Mới vừa vào sân, đã thấy gian chính phút chốc điểm sáng, một tiểu mỹ nhân tầm 18, 19 tuổi đứng trước cửa chống nạnh, mày dựng thẳng, thanh âm trong trẻo pha tức giận:
“Ô Nha, ngươi lại lêu lỏng chỗ nào?”
Nói nửa câu nàng đột nhiên thấy Đồ Linh Trâm bên cạnh, nhất thời như gặp phải đại địch, nhấc váy chạy tới, đánh giá nàng từ trên xuống dưới, trừng mắt, cắn răng nói với Ô Nha: “Được lắm! Ngươi còn dám đem tiểu nương tử vào nhà, ngươi…”
Đồ Linh Trâm cố nén chua xót nơi sống mũi, nhẹ giọng gọi: “A Anh, là ta.”
Đồ Anh như thể con rối mất dây, âm thanh im bặt đi.
Nàng kinh ngạc nhìn Đồ Linh Trâm, mắt dần ướt hồng, môi đóng mở vài lần mới run rẩy hỏi: “A… A tỷ?”
“Là ta.”
Đồ Linh Trâm cũng đỏ mắt. Nàng bước lên đưa tay ra, đang muốn ôm lấy muội muội thì đã thấy Đồ Anh đột nhiên lùi về sau một bước, bưng mặt lảo đảo chạy vào phòng. Tiếng nghẹn ngào nức nở nổi bật rõ ràng trong đêm yên tĩnh.