Chương 49: Rung Động (H)
Việc đầu tiên Thành Luân muốn làm không phải là vồ đến ăn thịt cô vợ nhỏ, mà là ra sức giải thích tình hình bây giờ.
“Hân, anh không phải… tự nhiên anh… cái đó…”
Tuy nhiên trái với vẻ lắp ba lắp bắp của Thành Luân, Viên Hân chẳng quan tâm tình trạng hiện giờ của anh như thế nào. Cô xiêu xiêu vẹo vẹo đi vào nhà tắm. Chiếc váy ngủ đã bị tuột xuống một bên vai từ lúc nào.
“Luân, em nóng quá! Rất khó chịu! Anh xem thử có phải em bị cảm không?”
Nghe thấy cô bảo khó chịu, anh lập tức nén cảm giác tương tự trong người xuống mà đi đến bên cạnh. Bàn tay mát lạnh nhanh chóng áp lên trán của cô nhưng hình như điều này lại khiến cô dễ chịu không ít. Thậm chí cô còn vô thức dán lại gần anh.
“Thật mát!”
Hai cơ thể tiếp xúc, đồng thời ép chặt vật nam tính còn đang sừng sững ở giữa. Lúc này, Thành Luân mới nhận ra có điều gì đó không hề ổn ở đây. Anh sực nhớ tới hai ly nước cam nhận từ ông Ngô, còn cả việc bà Dương khóa trái cửa. Bây giờ còn không hiểu do cha mẹ hai bên tính kế thì anh nên quăng não mình đi luôn cho rồi.
Thành Luân nghiến răng, cảm nhận cơ thể mềm mại của Viên Hân cạ vào thằng em quý báu thì chỉ muốn bốc khói ngay lập tức. Anh nhanh chóng xoay người cô qua bên vòi nước lạnh, chủ yếu giúp cô thanh tỉnh lại đôi chút.
Quả thật cách này có hiệu nghiệm. Viên Hân bị dòng nước lạnh làm cho lấy lại thần trí. Bắt đầu trở nên ngượng ngùng khi nhớ lại bản thân chủ động sáp lại gần anh.
“Em… Em không biết sao lại vậy… Em xin lỗi…”
Thành Luân vén mái tóc ướt của cô ra đằng sau, nhẹ giọng an ủi:
“Không phải lỗi của em. Chuyện này chắc có sự nhúng tay của cha mẹ hai bên rồi.”
Anh bấm thiết lập vòi sen, khiến cho toàn bộ hệ thống phun ra dòng nước lạnh chảy ngang dọc. Cả hai đối mặt với nhau, trong mắt đều là si mê đối phương. Riêng cô lại không dám nhìn xuống bên dưới. Vật nam tính sừng sững kia làm cho cô sợ hãi.
Còn Thành Luân thà nhắm mắt chứ không dám ti hí lấy một lần. Bộ váy ướt đẫm bám sát vào da thịt của Viên Hân khiến cho những nơi lồi lõm hiện rõ hết ra bên ngoài. Điều này chả khác nào dụ dỗ anh phạm tội. Nên thay vì làm theo bản năng thì anh đang cố đọc bảng cửu chương trong đầu.
Viên Hân biết cả mình và anh đều dính thuốc kích tình. Cô không hoảng hốt cho lắm, dù sao người trước mặt với thân phận hiện tại vẫn là người chồng mà cô thương yêu nhất. Trong làn nước mờ ảo, cô có chút rung động bởi sự nhẫn nhịn của anh.
Nói cô không ảo tưởng thì đó là nói dối. Thành Luân thay đổi đã khiến nhiều thứ khác hẳn ở kiếp trước. Cô không biết có phải do tác dụng của thuốc hay không nhưng đột nhiên bản thân lại bị xúc động bởi sự cố gắng bữa giờ của anh.
Viên Hân tiến từng bước lên phía trước. Chiếc váy ngủ cũng rơi tuột xuống đất. Nếu như thế hãy để cô trở nên hoang dại một lần. Tất cả tại vì tác dụng của thuốc.
Thành Luân vốn đang đọc tới bảng cửu chương thứ bảy thì cảm nhận một vòng tay vòng qua cổ của mình. Anh hốt hoảng mở mắt. Cảnh tượng trước mặt chính là Viên Hân không còn một tấc vải nào và đang dán sát lên người anh.
“Hân… Hân… Em sao thế?”
Anh lắp bắp, gấp đến mức không biết phải làm gì. Bàn tay quơ quào trên không trung mà không dám đụng vào người của cô. Anh lùi một bước thì cô tiến hai bước, cho tới khi tấm lưng trần đụng vào bức tường mát lạnh.
Viên Hân thừa cơ hội Thành Luân không còn đường lui thì lập tức nhón chân mà ngậm lấy đôi môi mỏng của anh. Cô học tập những lần cả hai ân ái, khẽ mút môi dưới rồi lại vờn lên môi trên.
Còn Thành Luân đã chết đứng từ lúc nào. Hai bàn tay siết chặt lại và cả người căng cứng trước sự đụng chạm thân mật của Viên Hân. Từ lúc nào mà vị trí cả hai đã thay đổi, cô thành người chủ động, và anh là kẻ đang bị làm bậy.
“Luân, há miệng ra đi anh.”
Giọng nói mềm mại và gợi tình của cô vang lên, xâm chiếm cả tâm trí vốn không thể nào còn tỉnh táo được nữa của anh. Anh vô thức mở miệng, sau đó lập tức cảm nhận được chiếc lưỡi nhỏ nhắn của cô tiến vào và quấn lấy anh chặt chẽ.
Anh sắp phát điên rồi!
“Hân… Không được…”
Thành Luân lắp bắp, muốn cảnh tỉnh Viên Hân thông qua nụ hôn. Nào ngờ bản thân phải hít một trận khí lạnh khi bàn tay mát lạnh của cô đang sờ mó trên cơ bụng của anh, giây sau đã chạm vào vật nam tính.
Viên Hân có chút hoảng sợ với sự căng tràn của vật nam tính nhưng nhìn biểu hiện của Thành Luân lại khiến cô có chút thích thú. Cô dùng bàn tay nhỏ của mình xoa đầu nó, cảm nhận có chút dinh dính thì càng chơi đùa nhiều hơn.
Anh nắm chặt lấy tay cô, không khỏi rên trầm mong muốn cô dừng lại trước khi mọi thứ đi quá xa. Nào ngờ cô lại quỳ xuống, trực tiếp ngậm lấy vật nam tính. Khuôn miệng ấm nóng triệt để khiến anh giơ tay xin hàng.
“Hân… Nhả ra… Đừng…”
“Hân, anh không phải… tự nhiên anh… cái đó…”
Tuy nhiên trái với vẻ lắp ba lắp bắp của Thành Luân, Viên Hân chẳng quan tâm tình trạng hiện giờ của anh như thế nào. Cô xiêu xiêu vẹo vẹo đi vào nhà tắm. Chiếc váy ngủ đã bị tuột xuống một bên vai từ lúc nào.
“Luân, em nóng quá! Rất khó chịu! Anh xem thử có phải em bị cảm không?”
Nghe thấy cô bảo khó chịu, anh lập tức nén cảm giác tương tự trong người xuống mà đi đến bên cạnh. Bàn tay mát lạnh nhanh chóng áp lên trán của cô nhưng hình như điều này lại khiến cô dễ chịu không ít. Thậm chí cô còn vô thức dán lại gần anh.
“Thật mát!”
Hai cơ thể tiếp xúc, đồng thời ép chặt vật nam tính còn đang sừng sững ở giữa. Lúc này, Thành Luân mới nhận ra có điều gì đó không hề ổn ở đây. Anh sực nhớ tới hai ly nước cam nhận từ ông Ngô, còn cả việc bà Dương khóa trái cửa. Bây giờ còn không hiểu do cha mẹ hai bên tính kế thì anh nên quăng não mình đi luôn cho rồi.
Thành Luân nghiến răng, cảm nhận cơ thể mềm mại của Viên Hân cạ vào thằng em quý báu thì chỉ muốn bốc khói ngay lập tức. Anh nhanh chóng xoay người cô qua bên vòi nước lạnh, chủ yếu giúp cô thanh tỉnh lại đôi chút.
Quả thật cách này có hiệu nghiệm. Viên Hân bị dòng nước lạnh làm cho lấy lại thần trí. Bắt đầu trở nên ngượng ngùng khi nhớ lại bản thân chủ động sáp lại gần anh.
“Em… Em không biết sao lại vậy… Em xin lỗi…”
Thành Luân vén mái tóc ướt của cô ra đằng sau, nhẹ giọng an ủi:
“Không phải lỗi của em. Chuyện này chắc có sự nhúng tay của cha mẹ hai bên rồi.”
Anh bấm thiết lập vòi sen, khiến cho toàn bộ hệ thống phun ra dòng nước lạnh chảy ngang dọc. Cả hai đối mặt với nhau, trong mắt đều là si mê đối phương. Riêng cô lại không dám nhìn xuống bên dưới. Vật nam tính sừng sững kia làm cho cô sợ hãi.
Còn Thành Luân thà nhắm mắt chứ không dám ti hí lấy một lần. Bộ váy ướt đẫm bám sát vào da thịt của Viên Hân khiến cho những nơi lồi lõm hiện rõ hết ra bên ngoài. Điều này chả khác nào dụ dỗ anh phạm tội. Nên thay vì làm theo bản năng thì anh đang cố đọc bảng cửu chương trong đầu.
Viên Hân biết cả mình và anh đều dính thuốc kích tình. Cô không hoảng hốt cho lắm, dù sao người trước mặt với thân phận hiện tại vẫn là người chồng mà cô thương yêu nhất. Trong làn nước mờ ảo, cô có chút rung động bởi sự nhẫn nhịn của anh.
Nói cô không ảo tưởng thì đó là nói dối. Thành Luân thay đổi đã khiến nhiều thứ khác hẳn ở kiếp trước. Cô không biết có phải do tác dụng của thuốc hay không nhưng đột nhiên bản thân lại bị xúc động bởi sự cố gắng bữa giờ của anh.
Viên Hân tiến từng bước lên phía trước. Chiếc váy ngủ cũng rơi tuột xuống đất. Nếu như thế hãy để cô trở nên hoang dại một lần. Tất cả tại vì tác dụng của thuốc.
Thành Luân vốn đang đọc tới bảng cửu chương thứ bảy thì cảm nhận một vòng tay vòng qua cổ của mình. Anh hốt hoảng mở mắt. Cảnh tượng trước mặt chính là Viên Hân không còn một tấc vải nào và đang dán sát lên người anh.
“Hân… Hân… Em sao thế?”
Anh lắp bắp, gấp đến mức không biết phải làm gì. Bàn tay quơ quào trên không trung mà không dám đụng vào người của cô. Anh lùi một bước thì cô tiến hai bước, cho tới khi tấm lưng trần đụng vào bức tường mát lạnh.
Viên Hân thừa cơ hội Thành Luân không còn đường lui thì lập tức nhón chân mà ngậm lấy đôi môi mỏng của anh. Cô học tập những lần cả hai ân ái, khẽ mút môi dưới rồi lại vờn lên môi trên.
Còn Thành Luân đã chết đứng từ lúc nào. Hai bàn tay siết chặt lại và cả người căng cứng trước sự đụng chạm thân mật của Viên Hân. Từ lúc nào mà vị trí cả hai đã thay đổi, cô thành người chủ động, và anh là kẻ đang bị làm bậy.
“Luân, há miệng ra đi anh.”
Giọng nói mềm mại và gợi tình của cô vang lên, xâm chiếm cả tâm trí vốn không thể nào còn tỉnh táo được nữa của anh. Anh vô thức mở miệng, sau đó lập tức cảm nhận được chiếc lưỡi nhỏ nhắn của cô tiến vào và quấn lấy anh chặt chẽ.
Anh sắp phát điên rồi!
“Hân… Không được…”
Thành Luân lắp bắp, muốn cảnh tỉnh Viên Hân thông qua nụ hôn. Nào ngờ bản thân phải hít một trận khí lạnh khi bàn tay mát lạnh của cô đang sờ mó trên cơ bụng của anh, giây sau đã chạm vào vật nam tính.
Viên Hân có chút hoảng sợ với sự căng tràn của vật nam tính nhưng nhìn biểu hiện của Thành Luân lại khiến cô có chút thích thú. Cô dùng bàn tay nhỏ của mình xoa đầu nó, cảm nhận có chút dinh dính thì càng chơi đùa nhiều hơn.
Anh nắm chặt lấy tay cô, không khỏi rên trầm mong muốn cô dừng lại trước khi mọi thứ đi quá xa. Nào ngờ cô lại quỳ xuống, trực tiếp ngậm lấy vật nam tính. Khuôn miệng ấm nóng triệt để khiến anh giơ tay xin hàng.
“Hân… Nhả ra… Đừng…”