Chương 39: Đã Từng Nói Thích
Viên Hân đặt dĩa đồ ăn xuống, sau đó mới nghe thấy câu hỏi của Tuấn Triết.
“Sao món này có hơi lạt hơn những món khác?”
Cô chớp mắt, rồi à lên một tiếng:
“Món này là của anh Luân ạ. Mấy anh ăn mấy món này này.”
Nói xong, cô đi vào trong bếp. Để lại vẻ mặt bất đắc dĩ của Tuấn Triết và cả Thành Luân. Còn Minh Thành vẫn gấp lấy gấp để chẳng để tâm.
“Không hiểu sao từ lúc lấy nhau tới giờ em ấy đều chuẩn bị như thế. Tôi ăn riết cũng thành quen.”
Tuấn Triết liếc nhìn về phía Thành Luân với ngụ ý sâu xa: “Thật sự là cậu không biết ư?”
Thành Luân nhíu mày, nghiêm túc lắc đầu. Sau đó mới thấy Tuấn Triết nở nụ cười châm chọc trông vô cùng khó coi.
“Cậu quên rằng bản thân đã từng bảo thích ăn nhạt sao?”
Thành Luân suy ngẫm một lúc, vẫn không nhớ rõ điều này nên hỏi lại: “Khi nào?”
Tuấn Triết nhìn vào phòng bếp, thấy Viên Hân vẫn đang tập trung làm đồ ăn, có thể sẽ không thấy ngoài này nói gì nên mới bảo:
“Là cái lần Đan Vy nấu ăn cho cậu mà quên nêm nếm gia vị nên cậu đã bảo thế mà.”
“Tôi…”
Thành Luân cứng họng. Dòng kí ức mờ nhạt dần xuất hiện rõ ràng hơn. Khi ấy, Đan Vy muốn lấy lòng anh nên mới cố tình tự nấu ăn. Ai dè cô ta cũng dở tệ ở phương diện này. Đồ ăn không khét thì cũng quên bỏ gia vị hoặc nêm nếm lộn xộn.
Thành Luân cố lấy một miếng nhìn ổn nhất trong số đó để khen ngợi, tỏ vẻ có thể bao che mọi khuyết định cho Đan Vy. Nhưng sau đó anh cũng quăng hộp đồ ăn sang một bên. Chính anh hiểu rõ lúc đó anh chỉ nói như thế để qua mặt Viên Hân, để cô hiểu lầm. Nào ngờ nó lại vận tới tận bây giờ.
Thành Luân bàng hoàng nhận ra Viên Hân luôn để ý đến những thứ nhỏ nhặt từ anh. Vậy mà anh lại nghĩ là do cô thích thế nên mới âm thầm chiều theo. Cuối cùng đem hiểu lầm càng lúc càng chồng chất.
Sự tội lỗi dần hiện rõ trong lòng Thành Luân.
“Nhằm lúc mình cứ tưởng do người khác nhưng nào ngờ họ quan tâm mình và hiểu mình hơn cả chính mình hiểu mình.” Minh Thành im lặng từ đầu đến giờ mới chịu lên tiếng, sau khi nuốt xuống cục thịt thì lại tiếp tục: “Có lẽ lời nói của giám đốc Triết cũng không phải là không có căn cứ.”
“Giờ tôi mà nói tiếp có khi cậu nhận ra cô vợ nhỏ có hàng tá lý do để chán cậu.” Tuấn Triết cảm thấy tâm trạng của Thành Luân còn chưa xuống dốc nên tiếp tục đẩy thêm vài cú.
Thành Luân bắt đầu cảm thấy bữa cơm này có chút mặn chát. Anh vẫn quyết định không động đũa, chỉ ngồi đó và chờ cô ra.
Đến khi Viên Hân quay trở về bàn thì thấy đồ ăn đã lộn xộn trở lên. Bao nhiêu món đều được đẩy về phía cô. Còn trước mặt Minh Thành và Tuấn Triết chính là dĩa đồ ăn thanh đạm mà cô làm riêng cho Thành Luân.
“Ơ cái này…” Cô thắc mắc, sau đó đánh ánh mắt qua sang cho anh.
“À. Hai người họ dạo này bị tăng huyết áp nên kiêng cử nhiều.”
Thành Luân điềm nhiên trả lời, thậm chí còn gấp nhiều đồ ăn cho vợ.
window.googletag = window.googletag || {cmd: []}; googletag.cmd.push(function() { googletag.defineSlot("/21758146787/enovel_banner_200x250", [300, 250], "gpt-passback").addService(googletag.pubads()); googletag.enableServices(); googletag.display("gpt-passback"); });
Minh Thành vốn dĩ ban nãy luôn tập trung ăn nên không đòi hỏi gì thêm: “Tôi ăn xong rồi. Xin phép chủ tịch và phu nhân, tôi phải về công ty giải quyết tiếp công chuyện.”
“Cậu không ở lại dùng thêm trái cây à?” Viên Hân vốn định đứng lên để cắt trái cây cho thư ký, nhưng lại bị Thành Luân kéo ngồi xuống.
“Không cần đâu. Minh Thành gấp về công ty lắm rồi. Mau đi đi.” Anh hạ lệnh đuổi khách chẳng nể mặt nhau.
Minh Thành đã quá quen nên cúi chào thêm lần nữa và rời đi. Đỡ tiền một bữa cơm rồi, cậu cũng không có ý định ở lại để tăng thêm mức độ hận thù của chủ tịch.
Riêng Tuấn Triết từ nãy đến giờ vẫn chưa dứt được nửa chén cơm vì lo đâm chọt Thành Luân. Hiện tại chỉ có thể nuốt những món nhạt nhẽo vào miệng. Cứ mỗi khi định gấp đồ ăn khác thì sẽ bị đũa của Thành Luân ngăn cản.
“Lo cho sức khỏe của cậu chút đi. Ăn nhiều quá coi chừng lại bị tào tháo dí.”
“Bụng tôi luôn rất tốt. Phiền chủ tịch lo lắng nhiều quá.”
Tuấn Triết nghiến răng đáp lại. Nào ngờ tới bản thân không những phải ăn đồ nhạt nhẽo mà còn phải vào bếp rửa chén.
“Tôi là khách mà.”
Tuấn Triết bĩu môi nhưng tay vẫn thuần thục rửa. Thành Luân cũng chẳng nói cho anh ta biết rằng nhà anh vốn có máy rửa chén, chỉ cần tráng sơ qua rồi bỏ vào.
“Cậu là khách không mời mà tới. Ăn chực thì cũng tự biết thân biết phận đi.”
Viên Hân đứng bên ngoài, lo sợ cho đống chén dĩa yêu quý của mình như cái lần Thành Luân đòi vào bếp.
“Để em rửa cho. Hai anh ra ngoài ăn trái cây đi.”
Thành Luân ôm eo Viên Hân, thẳng thừng dẫn cô ra ngoài mặc kệ người ở bên trong. Vì anh biết rõ dù nhìn Tuấn Triết cà lơ phất phơ thế thôi nhưng anh ta là một người tỉ mỉ và giỏi giang về chuyện bếp núc. Nếu không anh cũng không qua tầm sư học đạo.
Tuấn Triết rửa xong tất cả mới phát hiện máy rửa chén được Thành Luân dùng khăn che đậy ở bên cạnh. Tức mà không nói được gì. Đêm đó còn bị ứng nghiệm theo lời của Thành Luân, ôm nhà tắm đến sáng.
“Sao món này có hơi lạt hơn những món khác?”
Cô chớp mắt, rồi à lên một tiếng:
“Món này là của anh Luân ạ. Mấy anh ăn mấy món này này.”
Nói xong, cô đi vào trong bếp. Để lại vẻ mặt bất đắc dĩ của Tuấn Triết và cả Thành Luân. Còn Minh Thành vẫn gấp lấy gấp để chẳng để tâm.
“Không hiểu sao từ lúc lấy nhau tới giờ em ấy đều chuẩn bị như thế. Tôi ăn riết cũng thành quen.”
Tuấn Triết liếc nhìn về phía Thành Luân với ngụ ý sâu xa: “Thật sự là cậu không biết ư?”
Thành Luân nhíu mày, nghiêm túc lắc đầu. Sau đó mới thấy Tuấn Triết nở nụ cười châm chọc trông vô cùng khó coi.
“Cậu quên rằng bản thân đã từng bảo thích ăn nhạt sao?”
Thành Luân suy ngẫm một lúc, vẫn không nhớ rõ điều này nên hỏi lại: “Khi nào?”
Tuấn Triết nhìn vào phòng bếp, thấy Viên Hân vẫn đang tập trung làm đồ ăn, có thể sẽ không thấy ngoài này nói gì nên mới bảo:
“Là cái lần Đan Vy nấu ăn cho cậu mà quên nêm nếm gia vị nên cậu đã bảo thế mà.”
“Tôi…”
Thành Luân cứng họng. Dòng kí ức mờ nhạt dần xuất hiện rõ ràng hơn. Khi ấy, Đan Vy muốn lấy lòng anh nên mới cố tình tự nấu ăn. Ai dè cô ta cũng dở tệ ở phương diện này. Đồ ăn không khét thì cũng quên bỏ gia vị hoặc nêm nếm lộn xộn.
Thành Luân cố lấy một miếng nhìn ổn nhất trong số đó để khen ngợi, tỏ vẻ có thể bao che mọi khuyết định cho Đan Vy. Nhưng sau đó anh cũng quăng hộp đồ ăn sang một bên. Chính anh hiểu rõ lúc đó anh chỉ nói như thế để qua mặt Viên Hân, để cô hiểu lầm. Nào ngờ nó lại vận tới tận bây giờ.
Thành Luân bàng hoàng nhận ra Viên Hân luôn để ý đến những thứ nhỏ nhặt từ anh. Vậy mà anh lại nghĩ là do cô thích thế nên mới âm thầm chiều theo. Cuối cùng đem hiểu lầm càng lúc càng chồng chất.
Sự tội lỗi dần hiện rõ trong lòng Thành Luân.
“Nhằm lúc mình cứ tưởng do người khác nhưng nào ngờ họ quan tâm mình và hiểu mình hơn cả chính mình hiểu mình.” Minh Thành im lặng từ đầu đến giờ mới chịu lên tiếng, sau khi nuốt xuống cục thịt thì lại tiếp tục: “Có lẽ lời nói của giám đốc Triết cũng không phải là không có căn cứ.”
“Giờ tôi mà nói tiếp có khi cậu nhận ra cô vợ nhỏ có hàng tá lý do để chán cậu.” Tuấn Triết cảm thấy tâm trạng của Thành Luân còn chưa xuống dốc nên tiếp tục đẩy thêm vài cú.
Thành Luân bắt đầu cảm thấy bữa cơm này có chút mặn chát. Anh vẫn quyết định không động đũa, chỉ ngồi đó và chờ cô ra.
Đến khi Viên Hân quay trở về bàn thì thấy đồ ăn đã lộn xộn trở lên. Bao nhiêu món đều được đẩy về phía cô. Còn trước mặt Minh Thành và Tuấn Triết chính là dĩa đồ ăn thanh đạm mà cô làm riêng cho Thành Luân.
“Ơ cái này…” Cô thắc mắc, sau đó đánh ánh mắt qua sang cho anh.
“À. Hai người họ dạo này bị tăng huyết áp nên kiêng cử nhiều.”
Thành Luân điềm nhiên trả lời, thậm chí còn gấp nhiều đồ ăn cho vợ.
window.googletag = window.googletag || {cmd: []}; googletag.cmd.push(function() { googletag.defineSlot("/21758146787/enovel_banner_200x250", [300, 250], "gpt-passback").addService(googletag.pubads()); googletag.enableServices(); googletag.display("gpt-passback"); });
Minh Thành vốn dĩ ban nãy luôn tập trung ăn nên không đòi hỏi gì thêm: “Tôi ăn xong rồi. Xin phép chủ tịch và phu nhân, tôi phải về công ty giải quyết tiếp công chuyện.”
“Cậu không ở lại dùng thêm trái cây à?” Viên Hân vốn định đứng lên để cắt trái cây cho thư ký, nhưng lại bị Thành Luân kéo ngồi xuống.
“Không cần đâu. Minh Thành gấp về công ty lắm rồi. Mau đi đi.” Anh hạ lệnh đuổi khách chẳng nể mặt nhau.
Minh Thành đã quá quen nên cúi chào thêm lần nữa và rời đi. Đỡ tiền một bữa cơm rồi, cậu cũng không có ý định ở lại để tăng thêm mức độ hận thù của chủ tịch.
Riêng Tuấn Triết từ nãy đến giờ vẫn chưa dứt được nửa chén cơm vì lo đâm chọt Thành Luân. Hiện tại chỉ có thể nuốt những món nhạt nhẽo vào miệng. Cứ mỗi khi định gấp đồ ăn khác thì sẽ bị đũa của Thành Luân ngăn cản.
“Lo cho sức khỏe của cậu chút đi. Ăn nhiều quá coi chừng lại bị tào tháo dí.”
“Bụng tôi luôn rất tốt. Phiền chủ tịch lo lắng nhiều quá.”
Tuấn Triết nghiến răng đáp lại. Nào ngờ tới bản thân không những phải ăn đồ nhạt nhẽo mà còn phải vào bếp rửa chén.
“Tôi là khách mà.”
Tuấn Triết bĩu môi nhưng tay vẫn thuần thục rửa. Thành Luân cũng chẳng nói cho anh ta biết rằng nhà anh vốn có máy rửa chén, chỉ cần tráng sơ qua rồi bỏ vào.
“Cậu là khách không mời mà tới. Ăn chực thì cũng tự biết thân biết phận đi.”
Viên Hân đứng bên ngoài, lo sợ cho đống chén dĩa yêu quý của mình như cái lần Thành Luân đòi vào bếp.
“Để em rửa cho. Hai anh ra ngoài ăn trái cây đi.”
Thành Luân ôm eo Viên Hân, thẳng thừng dẫn cô ra ngoài mặc kệ người ở bên trong. Vì anh biết rõ dù nhìn Tuấn Triết cà lơ phất phơ thế thôi nhưng anh ta là một người tỉ mỉ và giỏi giang về chuyện bếp núc. Nếu không anh cũng không qua tầm sư học đạo.
Tuấn Triết rửa xong tất cả mới phát hiện máy rửa chén được Thành Luân dùng khăn che đậy ở bên cạnh. Tức mà không nói được gì. Đêm đó còn bị ứng nghiệm theo lời của Thành Luân, ôm nhà tắm đến sáng.