Chương 28: Giúp Vợ Lau Người
Viên Hân chẳng biết phải trả lời như nào. Chẳng lẽ bảo rằng hiện tại cô muốn cùng anh cách xa nhau một chút và cũng tập trước cho lần trở thành hai người lạ từng quen sao?
May mắn Thành Luân cũng không làm khó dễ gì cô cả. Anh làm vệ sinh cá nhân rồi đỡ cô đi vào nhà tắm.
“Có cần anh giúp không?”
Thấy cô vẫn chưa có tí sức lực nào trở lại thì anh chen hẳn cả người vào nhà tắm rồi đóng cửa lại. Điều này khiến cô hoảng sợ.
“Không… Không cần đâu ạ. Em tự làm được…”
Anh nhíu mày: “Tay em nhất lên còn không nổi mà đòi làm cái gì. Ngồi xuống đi, anh giúp em.”
Viên Hân chẳng thể nào thay đổi được sự kiên định trong giọng nói của Thành Luân. Vì thế chỉ có thể ngồi xuống chiếc ghế được chuẩn bị sẵn cho bệnh nhân, sau đó dõi theo từng cử chỉ của anh.
Anh lấy kem ra bàn chải, nhẹ nhàng nắm lấy cằm của cô và giúp cô súc miệng. Hơi thở cả hai càng lúc càng sát lại gần nhau hơn. Trong miệng chứa đầy bọt khiến cô không thể nói năng được gì, chỉ có thể né tránh ánh mắt sâu thăm thẳm của anh.
Hai tay cô siết chặt góc váy, cố ngăn cho trái tim đừng đập mạnh. Mỗi lần nó mất kiểm soát thì trong đầu lại hiện về vô số kí ức đau buồn lúc trước như đang nhắc nhở cô phải tỉnh táo lại.
Sục miệng vài cái, Viên Hân mới thầm thở phào khi đã súc miệng xong. Nào ngờ Thành Luân lại bắt đầu đổ nước ấm ra và nhúng khăn vào rồi đứng ở một bên chờ đợi.
“Em cởi áo ra đi. Anh giúp em lau người.”
“Cái gì?”
Cô mấp máy môi, cánh tay giữ chặt lấy đồ trên người mình, lần này nhất định kiên quyết sẽ không để anh giúp.
“Em ngại ngùng gì? Chúng ta là vợ chồng, cái gì cũng đã mần qua cả rồi.”
Anh nở nụ cười nham hiểm, sau đó chỉ cần dùng chút sức lực nhỏ mà đã khiến cho cô trở nên trần truồng. Cô gục mặt ngại ngùng, cảm nhận khăn ấm cứ lướt qua lại trên da của mình.
Thành Luân cũng có lòng riêng, nên lâu lâu sẽ bóp nhẹ phần mỡ trên người Viên Hân một cách thích thú.
“Á! Anh… Anh làm gì thế?”
“Anh kiểm tra xem đã sạch chưa.”
Vẻ mặt anh vẫn vô cùng bình tĩnh sau khi vừa làm điều xấu xong. Nhưng cũng không muốn để quá lâu khiến cô bị lạnh nên anh nhanh chóng giúp cô mặc đồ vào. Lúc này gương mặt của cô đã đỏ như quả gấc.
Thành Luân đỡ Viên Hân lên giường, sau đó tiếng điện thoại bất ngờ reo lên inh ỏi. Anh bật máy, mở loa ngoài và tiếp tục giúp cô chắn mền lại.
“Chủ tịch! Hôm nay ngài có lên công ty không ạ?”
Anh thẳng thừng đáp: “Không! Có chuyện gấp thì cứ gửi mail cho tôi. Cuộc họp với các nhà bán lẻ cũng chuyển dời sang tuần sau đi. Nói với họ rằng tôi cho thêm một tuần để hoàn thiện bản báo cáo tốt nhất.”
“Vâng thưa chủ tịch. Tôi đã đặt cháo ba bữa cho phu nhân theo lời của chủ tịch. Vậy tôi cúp máy trước ạ.” Minh Thành nhanh chóng trả lời không gian riêng cho chủ tịch và phu nhân.
window.googletag = window.googletag || {cmd: []}; googletag.cmd.push(function() { googletag.defineSlot("/21758146787/enovel_banner_200x250", [300, 250], "gpt-passback").addService(googletag.pubads()); googletag.enableServices(); googletag.display("gpt-passback"); });
Ở bên này, Viên Hân nghe thấy toàn bộ. Nếu là kiếp trước thì có lẽ lòng của cô sẽ nở cả vườn hoa vì Thành Luân bỏ lỡ công việc vì mình. Còn hiện tại cô lại lo sợ sau này anh sẽ thấy chuyện này là một chuyện không đáng và dư thừa.
“Em ổn rồi. Anh cứ lo chuyện công ty đi ạ.”
Cô mở lời, cũng tự mình giữ lấy chăn. Từ nhỏ, cô đã tự lo lắng cho bản thân khi cha mẹ quá bận rộn với công việc. Vì thế hiện tại khi không còn để tâm đến việc tranh giành tình cảm thì cô cũng chẳng cô đơn nếu chỉ có một mình.
Dù thế, Thành Luân vẫn ngồi xuống bên cạnh Viên Hân, âm thầm nắm lấy tay cô.
“Chúng ta nói chuyện một chút được chứ?”
Tim khẽ giật thót một cái. Cô bắt đầu liên tưởng đến những kết quả xấu nhất mà mình có thể nhận được. Anh đã nhận ra tình cảm của mình không đặt ở cô? Anh muốn ly hôn?
Cố gắng trấn tĩnh trái tim đau nhói nhưng lại không thể khiến cho giọng nói của mình bớt khàn đặc đi:
“Chuyện gì ạ?”
Anh nhìn sâu vào mắt cô, bao nhiêu tâm tư từ ngày hôm qua vẫn ứ nghẹn mà không biết bắt đầu từ đâu. Im lặng một lúc, anh chỉ có thể thốt ra một câu hỏi:
“Anh là một người chồng tồi đúng không em?”
Viên Hân không cần suy nghĩ mà lập tức lắc đầu. Trên gương mặt còn là nụ cười khổ sở. Anh không tồi, chỉ là anh lấy phải người mình không yêu. Thì làm sao cô có thể đòi hỏi những sự quan tâm và chiều chuộng từ anh chứ.
Trong suốt đoạn thời gian hôn nhân dằn vặt kia, anh chưa từng để cô thiếu thốn điều gì. Cô luôn có được những thứ cô yêu thích. Anh cũng chưa từng quên ngày lễ kỷ niệm nào và sẽ xuất hiện bằng một bó hoa. Chỉ là việc đó đã bị cắt ngang bởi sự trở lại của Đan Vy.
Anh như vậy đã là đối xử tốt với cô lắm rồi!
“Không, chỉ là có những thứ không thể cưỡng cầu được. Em yêu anh nên trong mắt em, anh luôn là tốt nhất. Tuy nhiên nhằm lúc cho nhau những không gian riêng… sẽ tốt cho chúng ta.”
Bàn tay của anh bất ngờ siết chặt lấy tay cô.
May mắn Thành Luân cũng không làm khó dễ gì cô cả. Anh làm vệ sinh cá nhân rồi đỡ cô đi vào nhà tắm.
“Có cần anh giúp không?”
Thấy cô vẫn chưa có tí sức lực nào trở lại thì anh chen hẳn cả người vào nhà tắm rồi đóng cửa lại. Điều này khiến cô hoảng sợ.
“Không… Không cần đâu ạ. Em tự làm được…”
Anh nhíu mày: “Tay em nhất lên còn không nổi mà đòi làm cái gì. Ngồi xuống đi, anh giúp em.”
Viên Hân chẳng thể nào thay đổi được sự kiên định trong giọng nói của Thành Luân. Vì thế chỉ có thể ngồi xuống chiếc ghế được chuẩn bị sẵn cho bệnh nhân, sau đó dõi theo từng cử chỉ của anh.
Anh lấy kem ra bàn chải, nhẹ nhàng nắm lấy cằm của cô và giúp cô súc miệng. Hơi thở cả hai càng lúc càng sát lại gần nhau hơn. Trong miệng chứa đầy bọt khiến cô không thể nói năng được gì, chỉ có thể né tránh ánh mắt sâu thăm thẳm của anh.
Hai tay cô siết chặt góc váy, cố ngăn cho trái tim đừng đập mạnh. Mỗi lần nó mất kiểm soát thì trong đầu lại hiện về vô số kí ức đau buồn lúc trước như đang nhắc nhở cô phải tỉnh táo lại.
Sục miệng vài cái, Viên Hân mới thầm thở phào khi đã súc miệng xong. Nào ngờ Thành Luân lại bắt đầu đổ nước ấm ra và nhúng khăn vào rồi đứng ở một bên chờ đợi.
“Em cởi áo ra đi. Anh giúp em lau người.”
“Cái gì?”
Cô mấp máy môi, cánh tay giữ chặt lấy đồ trên người mình, lần này nhất định kiên quyết sẽ không để anh giúp.
“Em ngại ngùng gì? Chúng ta là vợ chồng, cái gì cũng đã mần qua cả rồi.”
Anh nở nụ cười nham hiểm, sau đó chỉ cần dùng chút sức lực nhỏ mà đã khiến cho cô trở nên trần truồng. Cô gục mặt ngại ngùng, cảm nhận khăn ấm cứ lướt qua lại trên da của mình.
Thành Luân cũng có lòng riêng, nên lâu lâu sẽ bóp nhẹ phần mỡ trên người Viên Hân một cách thích thú.
“Á! Anh… Anh làm gì thế?”
“Anh kiểm tra xem đã sạch chưa.”
Vẻ mặt anh vẫn vô cùng bình tĩnh sau khi vừa làm điều xấu xong. Nhưng cũng không muốn để quá lâu khiến cô bị lạnh nên anh nhanh chóng giúp cô mặc đồ vào. Lúc này gương mặt của cô đã đỏ như quả gấc.
Thành Luân đỡ Viên Hân lên giường, sau đó tiếng điện thoại bất ngờ reo lên inh ỏi. Anh bật máy, mở loa ngoài và tiếp tục giúp cô chắn mền lại.
“Chủ tịch! Hôm nay ngài có lên công ty không ạ?”
Anh thẳng thừng đáp: “Không! Có chuyện gấp thì cứ gửi mail cho tôi. Cuộc họp với các nhà bán lẻ cũng chuyển dời sang tuần sau đi. Nói với họ rằng tôi cho thêm một tuần để hoàn thiện bản báo cáo tốt nhất.”
“Vâng thưa chủ tịch. Tôi đã đặt cháo ba bữa cho phu nhân theo lời của chủ tịch. Vậy tôi cúp máy trước ạ.” Minh Thành nhanh chóng trả lời không gian riêng cho chủ tịch và phu nhân.
window.googletag = window.googletag || {cmd: []}; googletag.cmd.push(function() { googletag.defineSlot("/21758146787/enovel_banner_200x250", [300, 250], "gpt-passback").addService(googletag.pubads()); googletag.enableServices(); googletag.display("gpt-passback"); });
Ở bên này, Viên Hân nghe thấy toàn bộ. Nếu là kiếp trước thì có lẽ lòng của cô sẽ nở cả vườn hoa vì Thành Luân bỏ lỡ công việc vì mình. Còn hiện tại cô lại lo sợ sau này anh sẽ thấy chuyện này là một chuyện không đáng và dư thừa.
“Em ổn rồi. Anh cứ lo chuyện công ty đi ạ.”
Cô mở lời, cũng tự mình giữ lấy chăn. Từ nhỏ, cô đã tự lo lắng cho bản thân khi cha mẹ quá bận rộn với công việc. Vì thế hiện tại khi không còn để tâm đến việc tranh giành tình cảm thì cô cũng chẳng cô đơn nếu chỉ có một mình.
Dù thế, Thành Luân vẫn ngồi xuống bên cạnh Viên Hân, âm thầm nắm lấy tay cô.
“Chúng ta nói chuyện một chút được chứ?”
Tim khẽ giật thót một cái. Cô bắt đầu liên tưởng đến những kết quả xấu nhất mà mình có thể nhận được. Anh đã nhận ra tình cảm của mình không đặt ở cô? Anh muốn ly hôn?
Cố gắng trấn tĩnh trái tim đau nhói nhưng lại không thể khiến cho giọng nói của mình bớt khàn đặc đi:
“Chuyện gì ạ?”
Anh nhìn sâu vào mắt cô, bao nhiêu tâm tư từ ngày hôm qua vẫn ứ nghẹn mà không biết bắt đầu từ đâu. Im lặng một lúc, anh chỉ có thể thốt ra một câu hỏi:
“Anh là một người chồng tồi đúng không em?”
Viên Hân không cần suy nghĩ mà lập tức lắc đầu. Trên gương mặt còn là nụ cười khổ sở. Anh không tồi, chỉ là anh lấy phải người mình không yêu. Thì làm sao cô có thể đòi hỏi những sự quan tâm và chiều chuộng từ anh chứ.
Trong suốt đoạn thời gian hôn nhân dằn vặt kia, anh chưa từng để cô thiếu thốn điều gì. Cô luôn có được những thứ cô yêu thích. Anh cũng chưa từng quên ngày lễ kỷ niệm nào và sẽ xuất hiện bằng một bó hoa. Chỉ là việc đó đã bị cắt ngang bởi sự trở lại của Đan Vy.
Anh như vậy đã là đối xử tốt với cô lắm rồi!
“Không, chỉ là có những thứ không thể cưỡng cầu được. Em yêu anh nên trong mắt em, anh luôn là tốt nhất. Tuy nhiên nhằm lúc cho nhau những không gian riêng… sẽ tốt cho chúng ta.”
Bàn tay của anh bất ngờ siết chặt lấy tay cô.