Chương 78: - Không đến mức đó chú?
Có lẽ là Tư Thành đã dặn nên thím Trương nấu bốn món thì ba món đều thêm ớt.
Hạ Phương đã hai ngày không ăn, vừa cầm đũa lên là gắp không ngừng.
Tư Thành nấu ăn cũng ngon, nhưng anh không ăn cay, cũng không có thói quen thêm ớt vào đồ ăn, vì vậy tuy ăn ngon nhưng không thể hợp miệng Hạ Phương hơn một bàn đồ ăn vừa thơm vừa cay mà thím Trương nấu này.
Dù đang ăn rất nhanh nhưng động tác của Hạ Phương vẫn tao nhã, tự nhiên, không hề có vẻ thận trọng, giả tạo như các cô chủ nhà giàu, ngược lại còn có thêm vẻ phóng khoáng.
Vẻ mặt hài lòng của cô khiến dì Trương cũng không khỏi mỉm cười hài lòng theo.
Ăn xong, Hạ Phương cảm thấy toàn thân thoải mái.
“Bà chủ, đồ ăn có hợp khẩu vị của bà không?”, thấy Hạ Phương buông đũa, thím Trương thận trọng hỏi.
Hạ Phương gật đầu: “ừm, thím Trương nấu rất ngon, tôi rất thích”.
Nhìn thấy thím Trương vui vẻ bắt đầu dọn dẹp, khóe miệng Hạ Phương cũng nhếch lên.
Đã ba giờ chiều, Hạ Phương không đến nhà họ Tư tìm Tư Thành, mà bắt xe đi đến một con hẻm hẻo lánh.
Sau khi xuống xe, cô đội chiếc mũ lưỡi trai lên, rẽ trái quẹo phải nhiều lần, cuối cùng đẩy một cánh cửa sắt không mấy nổi bật ra rồi đi vào.
Mọi người đều biết tổ chức tình báo lớn nhất cá nước – Hiên Lan Các ở Kinh Thành.
Nhưng không ai biết vị trí cụ thế của Hiên Lan Các lại ở một góc không dễ thấy như thế này.
Hạ Phương quẹt thẻ ở cửa rồi đi lên lầu, cô gặp một người vừa quen vừa lạ ở đầu cầu thang.
Đối phương nhìn chằm chằm Hạ Phương, cô chỉ nhìn thoáng qua, nhớ lại hôm nay mình đã cái trang một chút nên đành làm như không có chuyện gì và rời đi.
Nhưng cô có thể cảm nhận được ánh mắt của đối phương vẫn luôn nhìn mình chằm chằm cho đến tận khi cửa thang máy đóng lại.
“Người vừa rồi là ai thế?”, người đàn ông cau mày, hỏi cậu thanh niên dẫn đường cho mình.
Đối phương lắc đầu: “Tôi chỉ biết các tiền bối từ tầng bốn trở xuống thôi, trên tầng bốn đều là các đại lão”.
Ý là anh ta không quen người này, mà người đó lại có thể tự do ra vào nơi này thoải mái nên chắc có lẽ là một đại lão?
Khi lên tới tầng cao nhất, Hạ Phương gõ cửa đi vào thì thấy Bạch Hạc đang bận.
Nghe thấy tiếng gõ cửa, Bạch Hạc còn tưởng là trợ lý nên ném tập tài liệu trong tay ra: “Tiêu hủy thông tin này rồi gọi người nhận đơn này đến cho tôi, cấp trên đã tỏ rõ ý không thể tiết lộ thông tin của người này nữa rồi mà sao vẫn có người dám nhận thế?”
Hạ Phương tiện tay cầm tập tài liệu đó lên xem thử, đáy mắt thoáng qua vẻ sắc bén: “Người điều tra thông tin này là nhân viên nội bộ, bọn họ tự mình không cho điều tra nhưng sau lưng lại âm thầm điều tra, rất giá tạo”.
Hạ Phương nói xong thì ném tài liệu lên bàn, uể oải nói: “Những đơn kiểu như thế này nên từ chối ngay từ trên hệ thống, đừng nói là nhận đơn, đến cơ hội lập đơn cũng không được cho”.
“Cô… Cô…”, Hạ Phương vừa dứt lời, Bạch Hạc đã ngẩng phắt đầu lên, tròn mắt nhìn chằm chằm vào cô.
“X? Cô tới Kinh Thành khi nào vậy? Sao không nói với tôi một tiếng?”, Bạch Hạc kích động đứng lên như nhìn thấy cái gì, sau đó vui mừng phấn khởi nhìn Hạ Phương: “Cô có biết từ khi cô không nhận đơn nữa là tôi gần như đã bị đám người tìm cô làm cho phiền muốn chết không! Nhất là tên T kia!”
Nhắc tới T, Bạch Hạc lại kích động.
“Nói đến T mới nhớ, mấy ngày nay tên đó lạ lắm, đã bám riết theo cô suốt bao nhiêu năm, đã bao giờ cô thấy anh ta dừng lại chưa?”, Bạch Hạc sờ cằm, trầm tư suy nghĩ: “Cô nghĩ có phái anh ta đã ủ mưu gì đó không?”
Hạ Phương:
Tên này vân thích tưởng tượng như thế.
Cô bắt đầu nghi ngờ làm thê’ nào mà anh ta được ngồi ở vị trí này.
“X, tốt nhất thời gian này cô hãy cẩn thận. Tôi nghe nói ông cụ nhà họ Tư sẳp chết rồi, T dừng lại vào lúc này chắc chẳn không phải chuyện tốt”.
“Tiết Phi đã đến nhà họ Tư chữa khỏi bệnh cho ông cụ Tư rồi, anh là boss của Hiên Lan Các mà không biết gì à?”, Hạ Phương lười biếng nhướng mày, giọng điệu mang theo vẻ giều cợt.
Bạch Hạc biến sắc, kinh ngạc hỏi: “Cái đệch, cô đi lúc nào đấy?”
Nói xong Bạch Hạc lại nuốt nước miếng: “Không phải chứ, tôi nói này X, chuyện cô không muốn cho người khác biết, Hiên Lan Các của tôi có thể điều tra ra được không? Hiên Lan Các còn có ai lợi hại hơn cô được chắc? Q còn bị cô chơi tới mức mắc chứng tự kỷ luôn rồi…”
Hạ Phương sờ mũi: “Không đến mức đó… chứ?”
“Một tuần không đi làm rồi, sao lại không đến nỗi?”, Bạch Hạc bĩu môi không nói nên lời.
Sau đó anh ta lại tò mò hỏi: “Không phải cô đã từ chối đơn hàng rồi à? Đang yên đang lành sao tự nhiên lại thỏa hiệp? T đã làm gì cô sao?”
Hạ Phương cạn lời, lườm anh ta: “Anh gần bốn mươi rồi đúng không?”
Bạch Hạc sửng sốt: “ờm, năm sau…”
“Đã kết hôn chưa?”
Bạch Hạc chợt có dự cảm không lành, kinh hãi nhìn Hạ Phương: “Chưa…”
“Anh thích hóng chuyện như vậy, bảo sao không tìm được đối tượng”, Hạ Phương nhếch môi, quay người ngồi xuống chiếc ghế sofa bên cạnh, nói đùa: “Có thời gian thì đọc nhiều sách lên, rảnh rỗi thì ra ngoài đi dạo, dành nhiều thời gian và tâm tư cho việc tìm bạn đời hơn đi, đừng hóng hớt buôn chuyện nữa”.
Bạch Hạc lau mồ hôi, không nói được một lời.
Anh ta sợ mình nói thêm vài lời, cô sẽ bắt đầu sắp xếp đối tượng cho mình đi xem mắt, vì cuộc sống thoải mái tự do của mình, anh ta chọn cách thỏa hiệp, lặng lẽ pha một ấm trà cho Hạ Phương.
“Không biết đại lão đột nhiên đến đây là có chuyện gì vậy?”, là người đứng đầu bảng xếp hạng Hiên Lan Các, số lần X tới đây có thể đếm trên đầu ngón tay.
Mồi lần cô tới, Bạch Hạc lại đều đau đầu.
Lần này… có lẽ cũng không phải chuyện tốt gì.
Hạ Phương lấy từ trong túi ra một vật, đưa cho Bạch Hạc: “Gần đây khu K hơi loạn, anh điều tra giúp tôi thông tin này, tìm người giải mã”.
Bạch Hạc trở nên nghiêm túc: “Còn có thứ mà cò không giải mã được ư?”
Vậy thì anh ta phải chú trọng hơn, xem phải giải quyết thế nào mới được.
Suy cho cùng, thứ mà đến người đứng đầu bảng cũng không giải ra được thì Hiên Lan Các còn ai có thể giải được?
Kết quá là khi Bạch Hạc đã bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ xem ai làm việc này thì hợp lý, Hạ Phương lại uống một ngụm trà, lười biếng nói: “Tốn quá nhiều thời gian”.
Bạch Hạc:???
“Cả nghìn trang, lại không phải kích chuột một cái là chuyển mã được ngay, mười ngày nửa tháng mới giải ra được”, Hạ Phương sờ cắm, lại cười bảo: “Nhớ ra chỗ anh có nhiều người nên tôi tới đây nhờ anh giải hộ mà”.
Chuyện này…
Cô đến đây để tìm cu li à?
Bạch Hạc sầm mặt, đã định chửi rồi nhưng không biết có nên nói hay không.
Hạ Phương vổ vai Bạch Hạc, cười nói: “Tôi còn có việc nữa cần nhờ anh giải quyết giúp”.
Bạch Hạc cảnh giác cau mày lại thấy Hạ Phương ghé vào tai mình nói vài câu, sau đó lặng lẽ đi tới trước máy tính của Bạch Hạc, nói với anh ta một câu: “Làm phiền anh nhé, tôi mượn máy tính của anh một lát, tôi cần tìm ít tư liệu”.
Vậy cô tới đây là đế mượn máy tính anh ta làm việc, sau đó ném cho anh ta một đống việc rắc rối khó chịu này?
Hạ Phương nhanh chóng thao tác trên máy tính, ước chừng mười phút sau mới thoát ra khỏi hệ thống, ủ rũ nói: “Gần đây Kinh Thành khá bất ổn, các anh làm việc phải cân thận, chuyện liên quan đến bốn gia tộc lớn, bớt can thiệp thì hơn”.
Đây có được coi là phần thưởng vì anh ta làm việc giúp cô không?
Bạch Hạc cũng trở nên cảnh giác.
Hạ Phương đã hai ngày không ăn, vừa cầm đũa lên là gắp không ngừng.
Tư Thành nấu ăn cũng ngon, nhưng anh không ăn cay, cũng không có thói quen thêm ớt vào đồ ăn, vì vậy tuy ăn ngon nhưng không thể hợp miệng Hạ Phương hơn một bàn đồ ăn vừa thơm vừa cay mà thím Trương nấu này.
Dù đang ăn rất nhanh nhưng động tác của Hạ Phương vẫn tao nhã, tự nhiên, không hề có vẻ thận trọng, giả tạo như các cô chủ nhà giàu, ngược lại còn có thêm vẻ phóng khoáng.
Vẻ mặt hài lòng của cô khiến dì Trương cũng không khỏi mỉm cười hài lòng theo.
Ăn xong, Hạ Phương cảm thấy toàn thân thoải mái.
“Bà chủ, đồ ăn có hợp khẩu vị của bà không?”, thấy Hạ Phương buông đũa, thím Trương thận trọng hỏi.
Hạ Phương gật đầu: “ừm, thím Trương nấu rất ngon, tôi rất thích”.
Nhìn thấy thím Trương vui vẻ bắt đầu dọn dẹp, khóe miệng Hạ Phương cũng nhếch lên.
Đã ba giờ chiều, Hạ Phương không đến nhà họ Tư tìm Tư Thành, mà bắt xe đi đến một con hẻm hẻo lánh.
Sau khi xuống xe, cô đội chiếc mũ lưỡi trai lên, rẽ trái quẹo phải nhiều lần, cuối cùng đẩy một cánh cửa sắt không mấy nổi bật ra rồi đi vào.
Mọi người đều biết tổ chức tình báo lớn nhất cá nước – Hiên Lan Các ở Kinh Thành.
Nhưng không ai biết vị trí cụ thế của Hiên Lan Các lại ở một góc không dễ thấy như thế này.
Hạ Phương quẹt thẻ ở cửa rồi đi lên lầu, cô gặp một người vừa quen vừa lạ ở đầu cầu thang.
Đối phương nhìn chằm chằm Hạ Phương, cô chỉ nhìn thoáng qua, nhớ lại hôm nay mình đã cái trang một chút nên đành làm như không có chuyện gì và rời đi.
Nhưng cô có thể cảm nhận được ánh mắt của đối phương vẫn luôn nhìn mình chằm chằm cho đến tận khi cửa thang máy đóng lại.
“Người vừa rồi là ai thế?”, người đàn ông cau mày, hỏi cậu thanh niên dẫn đường cho mình.
Đối phương lắc đầu: “Tôi chỉ biết các tiền bối từ tầng bốn trở xuống thôi, trên tầng bốn đều là các đại lão”.
Ý là anh ta không quen người này, mà người đó lại có thể tự do ra vào nơi này thoải mái nên chắc có lẽ là một đại lão?
Khi lên tới tầng cao nhất, Hạ Phương gõ cửa đi vào thì thấy Bạch Hạc đang bận.
Nghe thấy tiếng gõ cửa, Bạch Hạc còn tưởng là trợ lý nên ném tập tài liệu trong tay ra: “Tiêu hủy thông tin này rồi gọi người nhận đơn này đến cho tôi, cấp trên đã tỏ rõ ý không thể tiết lộ thông tin của người này nữa rồi mà sao vẫn có người dám nhận thế?”
Hạ Phương tiện tay cầm tập tài liệu đó lên xem thử, đáy mắt thoáng qua vẻ sắc bén: “Người điều tra thông tin này là nhân viên nội bộ, bọn họ tự mình không cho điều tra nhưng sau lưng lại âm thầm điều tra, rất giá tạo”.
Hạ Phương nói xong thì ném tài liệu lên bàn, uể oải nói: “Những đơn kiểu như thế này nên từ chối ngay từ trên hệ thống, đừng nói là nhận đơn, đến cơ hội lập đơn cũng không được cho”.
“Cô… Cô…”, Hạ Phương vừa dứt lời, Bạch Hạc đã ngẩng phắt đầu lên, tròn mắt nhìn chằm chằm vào cô.
“X? Cô tới Kinh Thành khi nào vậy? Sao không nói với tôi một tiếng?”, Bạch Hạc kích động đứng lên như nhìn thấy cái gì, sau đó vui mừng phấn khởi nhìn Hạ Phương: “Cô có biết từ khi cô không nhận đơn nữa là tôi gần như đã bị đám người tìm cô làm cho phiền muốn chết không! Nhất là tên T kia!”
Nhắc tới T, Bạch Hạc lại kích động.
“Nói đến T mới nhớ, mấy ngày nay tên đó lạ lắm, đã bám riết theo cô suốt bao nhiêu năm, đã bao giờ cô thấy anh ta dừng lại chưa?”, Bạch Hạc sờ cằm, trầm tư suy nghĩ: “Cô nghĩ có phái anh ta đã ủ mưu gì đó không?”
Hạ Phương:
Tên này vân thích tưởng tượng như thế.
Cô bắt đầu nghi ngờ làm thê’ nào mà anh ta được ngồi ở vị trí này.
“X, tốt nhất thời gian này cô hãy cẩn thận. Tôi nghe nói ông cụ nhà họ Tư sẳp chết rồi, T dừng lại vào lúc này chắc chẳn không phải chuyện tốt”.
“Tiết Phi đã đến nhà họ Tư chữa khỏi bệnh cho ông cụ Tư rồi, anh là boss của Hiên Lan Các mà không biết gì à?”, Hạ Phương lười biếng nhướng mày, giọng điệu mang theo vẻ giều cợt.
Bạch Hạc biến sắc, kinh ngạc hỏi: “Cái đệch, cô đi lúc nào đấy?”
Nói xong Bạch Hạc lại nuốt nước miếng: “Không phải chứ, tôi nói này X, chuyện cô không muốn cho người khác biết, Hiên Lan Các của tôi có thể điều tra ra được không? Hiên Lan Các còn có ai lợi hại hơn cô được chắc? Q còn bị cô chơi tới mức mắc chứng tự kỷ luôn rồi…”
Hạ Phương sờ mũi: “Không đến mức đó… chứ?”
“Một tuần không đi làm rồi, sao lại không đến nỗi?”, Bạch Hạc bĩu môi không nói nên lời.
Sau đó anh ta lại tò mò hỏi: “Không phải cô đã từ chối đơn hàng rồi à? Đang yên đang lành sao tự nhiên lại thỏa hiệp? T đã làm gì cô sao?”
Hạ Phương cạn lời, lườm anh ta: “Anh gần bốn mươi rồi đúng không?”
Bạch Hạc sửng sốt: “ờm, năm sau…”
“Đã kết hôn chưa?”
Bạch Hạc chợt có dự cảm không lành, kinh hãi nhìn Hạ Phương: “Chưa…”
“Anh thích hóng chuyện như vậy, bảo sao không tìm được đối tượng”, Hạ Phương nhếch môi, quay người ngồi xuống chiếc ghế sofa bên cạnh, nói đùa: “Có thời gian thì đọc nhiều sách lên, rảnh rỗi thì ra ngoài đi dạo, dành nhiều thời gian và tâm tư cho việc tìm bạn đời hơn đi, đừng hóng hớt buôn chuyện nữa”.
Bạch Hạc lau mồ hôi, không nói được một lời.
Anh ta sợ mình nói thêm vài lời, cô sẽ bắt đầu sắp xếp đối tượng cho mình đi xem mắt, vì cuộc sống thoải mái tự do của mình, anh ta chọn cách thỏa hiệp, lặng lẽ pha một ấm trà cho Hạ Phương.
“Không biết đại lão đột nhiên đến đây là có chuyện gì vậy?”, là người đứng đầu bảng xếp hạng Hiên Lan Các, số lần X tới đây có thể đếm trên đầu ngón tay.
Mồi lần cô tới, Bạch Hạc lại đều đau đầu.
Lần này… có lẽ cũng không phải chuyện tốt gì.
Hạ Phương lấy từ trong túi ra một vật, đưa cho Bạch Hạc: “Gần đây khu K hơi loạn, anh điều tra giúp tôi thông tin này, tìm người giải mã”.
Bạch Hạc trở nên nghiêm túc: “Còn có thứ mà cò không giải mã được ư?”
Vậy thì anh ta phải chú trọng hơn, xem phải giải quyết thế nào mới được.
Suy cho cùng, thứ mà đến người đứng đầu bảng cũng không giải ra được thì Hiên Lan Các còn ai có thể giải được?
Kết quá là khi Bạch Hạc đã bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ xem ai làm việc này thì hợp lý, Hạ Phương lại uống một ngụm trà, lười biếng nói: “Tốn quá nhiều thời gian”.
Bạch Hạc:???
“Cả nghìn trang, lại không phải kích chuột một cái là chuyển mã được ngay, mười ngày nửa tháng mới giải ra được”, Hạ Phương sờ cắm, lại cười bảo: “Nhớ ra chỗ anh có nhiều người nên tôi tới đây nhờ anh giải hộ mà”.
Chuyện này…
Cô đến đây để tìm cu li à?
Bạch Hạc sầm mặt, đã định chửi rồi nhưng không biết có nên nói hay không.
Hạ Phương vổ vai Bạch Hạc, cười nói: “Tôi còn có việc nữa cần nhờ anh giải quyết giúp”.
Bạch Hạc cảnh giác cau mày lại thấy Hạ Phương ghé vào tai mình nói vài câu, sau đó lặng lẽ đi tới trước máy tính của Bạch Hạc, nói với anh ta một câu: “Làm phiền anh nhé, tôi mượn máy tính của anh một lát, tôi cần tìm ít tư liệu”.
Vậy cô tới đây là đế mượn máy tính anh ta làm việc, sau đó ném cho anh ta một đống việc rắc rối khó chịu này?
Hạ Phương nhanh chóng thao tác trên máy tính, ước chừng mười phút sau mới thoát ra khỏi hệ thống, ủ rũ nói: “Gần đây Kinh Thành khá bất ổn, các anh làm việc phải cân thận, chuyện liên quan đến bốn gia tộc lớn, bớt can thiệp thì hơn”.
Đây có được coi là phần thưởng vì anh ta làm việc giúp cô không?
Bạch Hạc cũng trở nên cảnh giác.