Chương 64: Bà xa xem có thích không nào
Hôm sau, Hạ Phương đến bệnh viện thăm mẹ, trò chuyện một hồi mới biết người nhà họ Hạ đã được thả ra.
Cô còn đang tự hỏi là thần thánh phương nào mà có bản lĩnh thả người cô muốn nhốt, sau đó đã thấy Hạ Oanh Oanh với gương mặt đắc ý dào dạt đi tới.
Cô ả mở miệng đã bắt đầu lên mặt: “Ôi kìa, không phải em gái đây sao? Xem ra không có gia đình ở đây mà em cũng sống tốt quá ha?”
Hạ Phương: Ừ, không phải gặp đứa mình ghét thì tự nhiên cũng vui lên theo.
“Chị đã biết vậy thì còn chạy ra làm bẩn mắt tôi làm gì?”
Cô buông lời mỉa mai khiến sắc mặt Hạ Oanh Oanh đanh lại, nhưng sau đó như nhớ ra gì mà mỉm cười.
“Thì chị đây sợ em cô đơn một mình mà. Em tốn công tốn sức tống họ vào đó, chắc cũng không ngờ lại được thả ra nhanh đến thế nhỉ?” .
Nói xong còn hất hất mấy lọn tóc quăn làm mùi nước hoa nồng nặc bay ra.
“Xin lỗi vì đã khiến em thất vọng nhé. Chị đây nghe tin em không lấy được cổ phần trong tay bố nên thấy thương vô cùng, bèn đến thăm em và dì đây”.
“Thôi khỏi”, Hạ Phương lạnh lùng khoanh tay lại: “Vừa ra tù đã đến thăm mẹ tôi, không sợ lây vận rủi à?”
“Mày!”, Hạ Oanh Oanh sửng cồ, hai má đỏ bừng, suýt nữa buộc miệng chửi thề.
Nhưng nhớ đến mục đích mình đến đây hôm nay, cô ta mới dằn lòng lại.
Đúng lúc này, Triệu Lệ Chi xách theo giỏ trái cây vào: “Cái con bé này nói gì vậy? Mẹ con ở đây năm này tháng nọ cũng không thấy xui xẻo, nhà mình mới ở lại đồn cảnh sát mấy ngày để phối hợp điều tra thì sao lại xui được?”
Đúng là gừng càng già càng cay.
Hạ Phương nhún vai: “Xem ra mấy người thấy được mời lên đồn uống trà là đáng kiêu ngạo lắm nhỉ, cần tôi nhờ mấy chú mời lên lại không?”
“Hạ Phương, mày tưởng bây giờ mày muốn tống tụi tao lên đồn là được à?”, Hạ Oanh Oanh mất kiểm soát mà la lên quang quác: “Tao cho mày biết, nhà tụi tao giờ được nhà họ Tần bảo kê rồi!”
“Kìa Oanh Oanh, em con mấy năm nay ở nước ngoài chắc không biết chuyện Kinh Thành đâu. Con phải nói nhà họ Tần là một trong bốn gia tộc lớn ở đó, chỉ cần nhấc tay một cái là đủ để Giang Lâm chao đảo. Ngay cả nhà họ Tư ở Giang Lâm cũng chỉ đáng xách dép cho họ chứ đừng nói làm đàn em”.
Hạ Phương chỉ liếc nhìn Triệu Lệ Chi một cái, buồn cười mà không nói.
Hạ Oanh Oanh chêm vào: “Đâu chỉ vậy mà nhà họ Tần còn giàu lên từ xây dựng, chung ngành với nhà mình và nhà họ Lục. Bọn họ đã đồng ý sẽ đầu tư một trăm triệu cho nhà họ Lục kinh doanh, nên bên ấy sớm muộn gì cũng vượt qua giai đoạn khó khăn, sau này muốn vượt mặt nhà họ Tư cũng là chuyện trong tầm tay”.
“Còn nữa, nhờ Anh Đường cứu cụ Tần mà cụ ấy cũng cho nhà họ Hạ bọn tao một khoản vốn đầu tư vào dự án lớn. Mấy hôm nay đã bắt đầu nói chuyện với bên B rồi. Có nhà họ Tần đi đầu thì không lâu nữa là có thể khởi công, khi ấy nhà chúng ta cũng sẽ trở lại như xưa”.
Hạ Oanh Oanh đã bắt đầu tưởng tượng ra cuộc sống của một quý bà giàu sang phú quý sau này, không khỏi lộ vẻ say mê.
Triệu Lệ Chi nhìn Hạ Phương vẫn giữ vẻ mặt lạnh tanh, thở dài nói: “Em gái con không theo ngành đó, con có nói con bé cũng đâu hiểu gì. Khờ quá à”.
Hạ Oanh Oanh giả vờ cười thẹn thùng: “Ấy chết, tại con vui quá nên nói thôi, quên mất em ấy không hiểu gì”.
“Nhưng chuyện này thì chắc chắn nó hiểu”, cô ả hất cằm, cười đến là ngạo mạn: “Cụ Tần đã đề cử tao làm học trò cho dancer đẳng cấp thế giới – thầy Ngụy, đồng thời được tham gia cuộc thi khiêu vũ cấp quốc gia vào tháng sau”.
“Con gái sắp phải đến Kinh Thành rồi, mà sao mẹ không nỡ”, Triệu Lệ Chi phụ họa.
Hạ Oanh Oanh chạy đến ôm tay bà ta: “Mẹ yên tâm, đợi con đạt giải thưởng rồi trở thành học trò của thầy Ngụy thì sau này có thể ở lại Kinh Thành để theo học rồi. Lúc ấy chắc bố cũng kinh doanh thành công, rồi con sẽ đón mẹ lên sống chung nha?”
“Ừ, thế thì tốt…”, Triệu Lệ Chi hớn hở vuốt ve bàn tay Hạ Oanh Oanh, hai người nhìn nhau như đang nhìn thấy nửa đời sau ngập trong phù hoa chốn Kinh Thành.
Làm Hạ Phương không nhịn được mà bật cười: “Ha ha ha! Hay lắm hay lắm!”
Cô vừa vỗ tay vừa nói: “Cuộc sống vốn tàn nhẫn nên ai cũng phải có ước mơ, có người cũng chỉ có nhiêu đó để làm động lực sống tiếp”.
Hạ Oanh Oanh kênh kiệu hất cằm: “Mày khỏi xách mé. Cụ Tần và cô Tần đều đã hứa với tao rồi. Cô Tần còn theo học thầy Ngụy từ nhỏ, được cô ấy tiến cử là tao chắc suất chín mươi phần trăm rồi”.
“Ờ, thế thì chúc may mắn”, Hạ Phương thờ ơ nhún vai.
Hạ Oanh Oanh cho rằng cô đang giả vờ, bèn nhếch mép: “Không ngờ em gái lại ghen tị vậy. Ai bảo mấy năm qua mày ở nước ngoài chơi bời lêu lổng, còn tao thì bỏ công bỏ sức luyện tập chứ. Có công mài sắt có ngày nên kim mà”.
“Cũng may là mày lấy chồng rồi nên sau này không phải lo cưới hỏi nữa. Cho dù anh ta chỉ là một tên phục vụ quèn, nhưng chắc nuôi hai mẹ con mày cũng đủ ha”.
Cô ả khoái trá cười lên: “Tao thì khác, tao sẽ cháy hết mình vì sự nghiệp khiêu vũ chứ không chọn an nhàn ở cái tuổi còn có thể xông pha được. Anh Đường đang nỗ lực vì cuộc sống tương lai của bọn tao, tao cũng sẽ sát cánh cùng anh ấy”.
Hạ Phương lại vỗ tay: “Quá hay”.
Thái độ vô cùng qua loa nhưng trong mắt Hạ Oanh Oanh lại trở thành đố kỵ.
Cô ả được thỏa mãn thói hư vinh, bèn ngẩng cao cổ, để lộ sợi dây chuyền đá quý rồi lại thẹn thùng cúi đầu: “Đây là đồ tổ truyền Anh Đường tặng tao, để chúc tao may mắn trên đường ra Kinh Thành”.
Thấy Hạ Phương không đeo trang sức gì, cô ta vờ vịt thở dài: “Chồng mày không mua được mấy thứ này cũng không sao. Tao còn vài món xài rồi đây, có gì bữa nào về nhà tao cho”.
“Sự hào phóng của cô Hạ quả thật khiến người người cảm động”.
Giọng Tư Thành bỗng vang lên từ phía sau.
Anh chỉ vừa xuống lầu mua cơm một chuyến, định trở lại dùng bữa chung với mẹ con Hạ Phương, nào ngờ mới có mấy chục phút thôi mà đã có người đến kiếm chuyện.
Là anh nghe lầm hay là con ả này đến khoe của vậy?
Vừa đúng lúc, anh đây thiếu cái gì chứ không thiếu tiền.
“Nhưng xin miễn”, Tư Thành đặt túi thức ăn trong tay qua một bên, lấy một hộp trang sức ra đưa cho Hạ Phương: “Bà xã mở ra xem có thích không nào?”
Hai chữ bà xã khiến trái tim Hạ Phương đánh cái thịch.
Rồi lại thấy nụ cười gian xảo trên gương mặt yêu nghiệt kia, cô khẽ nhướng mày nhìn lại trước khi mở hộp.
Cô còn đang tự hỏi là thần thánh phương nào mà có bản lĩnh thả người cô muốn nhốt, sau đó đã thấy Hạ Oanh Oanh với gương mặt đắc ý dào dạt đi tới.
Cô ả mở miệng đã bắt đầu lên mặt: “Ôi kìa, không phải em gái đây sao? Xem ra không có gia đình ở đây mà em cũng sống tốt quá ha?”
Hạ Phương: Ừ, không phải gặp đứa mình ghét thì tự nhiên cũng vui lên theo.
“Chị đã biết vậy thì còn chạy ra làm bẩn mắt tôi làm gì?”
Cô buông lời mỉa mai khiến sắc mặt Hạ Oanh Oanh đanh lại, nhưng sau đó như nhớ ra gì mà mỉm cười.
“Thì chị đây sợ em cô đơn một mình mà. Em tốn công tốn sức tống họ vào đó, chắc cũng không ngờ lại được thả ra nhanh đến thế nhỉ?” .
Nói xong còn hất hất mấy lọn tóc quăn làm mùi nước hoa nồng nặc bay ra.
“Xin lỗi vì đã khiến em thất vọng nhé. Chị đây nghe tin em không lấy được cổ phần trong tay bố nên thấy thương vô cùng, bèn đến thăm em và dì đây”.
“Thôi khỏi”, Hạ Phương lạnh lùng khoanh tay lại: “Vừa ra tù đã đến thăm mẹ tôi, không sợ lây vận rủi à?”
“Mày!”, Hạ Oanh Oanh sửng cồ, hai má đỏ bừng, suýt nữa buộc miệng chửi thề.
Nhưng nhớ đến mục đích mình đến đây hôm nay, cô ta mới dằn lòng lại.
Đúng lúc này, Triệu Lệ Chi xách theo giỏ trái cây vào: “Cái con bé này nói gì vậy? Mẹ con ở đây năm này tháng nọ cũng không thấy xui xẻo, nhà mình mới ở lại đồn cảnh sát mấy ngày để phối hợp điều tra thì sao lại xui được?”
Đúng là gừng càng già càng cay.
Hạ Phương nhún vai: “Xem ra mấy người thấy được mời lên đồn uống trà là đáng kiêu ngạo lắm nhỉ, cần tôi nhờ mấy chú mời lên lại không?”
“Hạ Phương, mày tưởng bây giờ mày muốn tống tụi tao lên đồn là được à?”, Hạ Oanh Oanh mất kiểm soát mà la lên quang quác: “Tao cho mày biết, nhà tụi tao giờ được nhà họ Tần bảo kê rồi!”
“Kìa Oanh Oanh, em con mấy năm nay ở nước ngoài chắc không biết chuyện Kinh Thành đâu. Con phải nói nhà họ Tần là một trong bốn gia tộc lớn ở đó, chỉ cần nhấc tay một cái là đủ để Giang Lâm chao đảo. Ngay cả nhà họ Tư ở Giang Lâm cũng chỉ đáng xách dép cho họ chứ đừng nói làm đàn em”.
Hạ Phương chỉ liếc nhìn Triệu Lệ Chi một cái, buồn cười mà không nói.
Hạ Oanh Oanh chêm vào: “Đâu chỉ vậy mà nhà họ Tần còn giàu lên từ xây dựng, chung ngành với nhà mình và nhà họ Lục. Bọn họ đã đồng ý sẽ đầu tư một trăm triệu cho nhà họ Lục kinh doanh, nên bên ấy sớm muộn gì cũng vượt qua giai đoạn khó khăn, sau này muốn vượt mặt nhà họ Tư cũng là chuyện trong tầm tay”.
“Còn nữa, nhờ Anh Đường cứu cụ Tần mà cụ ấy cũng cho nhà họ Hạ bọn tao một khoản vốn đầu tư vào dự án lớn. Mấy hôm nay đã bắt đầu nói chuyện với bên B rồi. Có nhà họ Tần đi đầu thì không lâu nữa là có thể khởi công, khi ấy nhà chúng ta cũng sẽ trở lại như xưa”.
Hạ Oanh Oanh đã bắt đầu tưởng tượng ra cuộc sống của một quý bà giàu sang phú quý sau này, không khỏi lộ vẻ say mê.
Triệu Lệ Chi nhìn Hạ Phương vẫn giữ vẻ mặt lạnh tanh, thở dài nói: “Em gái con không theo ngành đó, con có nói con bé cũng đâu hiểu gì. Khờ quá à”.
Hạ Oanh Oanh giả vờ cười thẹn thùng: “Ấy chết, tại con vui quá nên nói thôi, quên mất em ấy không hiểu gì”.
“Nhưng chuyện này thì chắc chắn nó hiểu”, cô ả hất cằm, cười đến là ngạo mạn: “Cụ Tần đã đề cử tao làm học trò cho dancer đẳng cấp thế giới – thầy Ngụy, đồng thời được tham gia cuộc thi khiêu vũ cấp quốc gia vào tháng sau”.
“Con gái sắp phải đến Kinh Thành rồi, mà sao mẹ không nỡ”, Triệu Lệ Chi phụ họa.
Hạ Oanh Oanh chạy đến ôm tay bà ta: “Mẹ yên tâm, đợi con đạt giải thưởng rồi trở thành học trò của thầy Ngụy thì sau này có thể ở lại Kinh Thành để theo học rồi. Lúc ấy chắc bố cũng kinh doanh thành công, rồi con sẽ đón mẹ lên sống chung nha?”
“Ừ, thế thì tốt…”, Triệu Lệ Chi hớn hở vuốt ve bàn tay Hạ Oanh Oanh, hai người nhìn nhau như đang nhìn thấy nửa đời sau ngập trong phù hoa chốn Kinh Thành.
Làm Hạ Phương không nhịn được mà bật cười: “Ha ha ha! Hay lắm hay lắm!”
Cô vừa vỗ tay vừa nói: “Cuộc sống vốn tàn nhẫn nên ai cũng phải có ước mơ, có người cũng chỉ có nhiêu đó để làm động lực sống tiếp”.
Hạ Oanh Oanh kênh kiệu hất cằm: “Mày khỏi xách mé. Cụ Tần và cô Tần đều đã hứa với tao rồi. Cô Tần còn theo học thầy Ngụy từ nhỏ, được cô ấy tiến cử là tao chắc suất chín mươi phần trăm rồi”.
“Ờ, thế thì chúc may mắn”, Hạ Phương thờ ơ nhún vai.
Hạ Oanh Oanh cho rằng cô đang giả vờ, bèn nhếch mép: “Không ngờ em gái lại ghen tị vậy. Ai bảo mấy năm qua mày ở nước ngoài chơi bời lêu lổng, còn tao thì bỏ công bỏ sức luyện tập chứ. Có công mài sắt có ngày nên kim mà”.
“Cũng may là mày lấy chồng rồi nên sau này không phải lo cưới hỏi nữa. Cho dù anh ta chỉ là một tên phục vụ quèn, nhưng chắc nuôi hai mẹ con mày cũng đủ ha”.
Cô ả khoái trá cười lên: “Tao thì khác, tao sẽ cháy hết mình vì sự nghiệp khiêu vũ chứ không chọn an nhàn ở cái tuổi còn có thể xông pha được. Anh Đường đang nỗ lực vì cuộc sống tương lai của bọn tao, tao cũng sẽ sát cánh cùng anh ấy”.
Hạ Phương lại vỗ tay: “Quá hay”.
Thái độ vô cùng qua loa nhưng trong mắt Hạ Oanh Oanh lại trở thành đố kỵ.
Cô ả được thỏa mãn thói hư vinh, bèn ngẩng cao cổ, để lộ sợi dây chuyền đá quý rồi lại thẹn thùng cúi đầu: “Đây là đồ tổ truyền Anh Đường tặng tao, để chúc tao may mắn trên đường ra Kinh Thành”.
Thấy Hạ Phương không đeo trang sức gì, cô ta vờ vịt thở dài: “Chồng mày không mua được mấy thứ này cũng không sao. Tao còn vài món xài rồi đây, có gì bữa nào về nhà tao cho”.
“Sự hào phóng của cô Hạ quả thật khiến người người cảm động”.
Giọng Tư Thành bỗng vang lên từ phía sau.
Anh chỉ vừa xuống lầu mua cơm một chuyến, định trở lại dùng bữa chung với mẹ con Hạ Phương, nào ngờ mới có mấy chục phút thôi mà đã có người đến kiếm chuyện.
Là anh nghe lầm hay là con ả này đến khoe của vậy?
Vừa đúng lúc, anh đây thiếu cái gì chứ không thiếu tiền.
“Nhưng xin miễn”, Tư Thành đặt túi thức ăn trong tay qua một bên, lấy một hộp trang sức ra đưa cho Hạ Phương: “Bà xã mở ra xem có thích không nào?”
Hai chữ bà xã khiến trái tim Hạ Phương đánh cái thịch.
Rồi lại thấy nụ cười gian xảo trên gương mặt yêu nghiệt kia, cô khẽ nhướng mày nhìn lại trước khi mở hộp.