Chương 52: Sắc bén
Khi Sở Lâm Xuyên chạy đến cửa hàng chuyên doanh, Tư Thành đã đưa Hạ Phương đi.
Để lại Tần Như Sương với con tim tan nát đang làm trời làm đất bên trong.
Các nhân viên trong cửa hàng dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn theo đôi vợ chồng đã rời đi.
Nam ngang tàng, nữ giỏi giang, đứng cùng nhau đúng là trời sinh một cặp.
Đặc biệt là động tác đưa thẻ tín dụng ra cho nhân viên quẹt đã khiến không ít người bị mê hoặc, chẳng ai thoát nổi.
Thấy Tần Như Sương ngồi bệt xuống đất khóc bù lu bù loa, Sở Lâm Xuyên chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ.
Anh ấy ân cần dỗ dành cả buổi mà cô ta vẫn không chịu yên.
Đến nỗi Sở Lâm Xuyên sắp tuyệt vọng đến nơi.
Cũng may anh bóng gió hỏi thăm mới biết Tư Thành đã đến đây, còn bỏ tiền mua một chiếc váy cho môt người phụ nữ.
Nhân viên không dám tiết lộ thân phận của Hạ Phương nên chỉ nói là người của LM.
Nhưng Sở Lâm Xuyên lại hiểu ngay.
Thì ra Tần Như Sương biết chuyện anh Hai thích Ngô Bội Bội nên cố tình đến đây gây khó dễ cho người ta?
Không ngờ lại gặp đúng anh hai ở đây, đã không gây sự được mà còn bị anh hai dằn mặt lại?
Chẳng trách sao khóc dữ vậy.
Sở Lâm Xuyên thở dài: “Anh đã nói từ trước đó rồi Tiểu Sương à. Anh Hai không có hợp với em đâu. Em còn trẻ, cứ nghe lời anh, xem ảnh như anh trai trong nhà là được. Phải biết dũng cảm đứng lên, đừng phụ lòng mong mỏi của anh em, được chứ?”
Không biết mấy lời này kích thích được cái gì trong lòng Tần Như Sương mà cô ta túm lấy tay Sở Lâm Xuyên, giương đôi mắt vừa rưng rưng chực khóc lại vừa quyết tâm mà nói: “Anh ba ơi, em quyết định rồi, em muốn đi làm”.
Sở Lâm Xuyên:???
Cô tiểu thư này lại nghĩ đi đâu vậy?
Muốn đi làm?
Thiệt luôn??
“Anh ba sẽ giúp em mà đúng không?”
Sở Lâm Xuyên đương nhiên là ủng hộ ý tưởng này, bởi vì Tần Như Sương đã tốt nghiệp đại học nhiều năm mà chỉ biết chơi bời ăn uống, chẳng thấy đi làm kiếm sống, khiến ấn tượng của người khác về cô ta chỉ là một bình hoa di động. Mà Tư Thành thì sao có thể thích kiểu con gái thế này?
Nếu Tần Như Sương chịu đi làm, tiếp xúc với nhiều người hơn thì có thể sẽ trị được bệnh công chúa, biết đâu sẽ không còn tự hành hạ mình như bây giờ nữa?
Kết quả Sở Lâm Xuyên còn chưa kịp gật đầu thì đã nghe cô ta chân thành nói: “Em muốn làm ở LM cơ”.
Sở Lâm Xuyên:???
Anh nghe lộn hay gì?
Làm ở LM?
Có thật là đi làm không hay đi phá??!
Sở Lâm Xuyên tái cả mặt, vội vàng nuốt khan, không dám trả lời ngay mà lập tức gọi điện cho Tư Thành.
“Toang rồi anh hai ơi! Tiểu Sương muốn vào LM làm này!!”
“Anh làm ơn tìm cách ngăn con bé lại đi! Em làm ăn vất vả lắm, không muốn thấy công ty bị phá đâu!”
Như chợt nghĩ đến gì đó, anh ấy còn bồi thêm một câu: “Không vì em thì cũng vì người ấy của anh nữa, Tiểu Sương mà tới thì cổ tiêu tùng á!”
…
Tư Thành chỉ đưa Hạ Phương ra xe rồi rời đi.
Chỉ còn lại hai cô gái với nhau. Lucy Mộ Dung kích động túm lấy vai Hạ Phương lắc lắc.
“Áaaaaa Tiểu Phương cưng à, anh chồng của cậu ngầu quá trời quá đất, mình ghen tị luôn ấy!!”
“Sao hai người lại đẹp đôi vậy hả? Cậu không nói là mình không biết cậu mới cưới chưa đầy một tháng luôn đó! Phối hợp quá ăn ý, quá hoàn hảo!”
Hạ Phương phải làm dịu lại sự phát cuồng của Lucy Mộ Dung.
“Chỉ là ứng biến lâm thời thôi, có nhiêu đó mà anh ta còn không biết làm thì xem như mình bị mù”, cô ngả lưng ra ghế, khóe môi lại cong cong lên.
Phải công nhận, sống chung với người EQ cao như Tư Thành đúng là thoải mái.
Có khi không cần phải tốn công giải thích mà chỉ cần dùng ánh mắt là đối phương đã hiểu.
Lucy Mộ Dung nói không tin cũng là đúng, bởi hai người này thật sự rất giống đôi vợ chồng đã cưới nhiều năm.
“Ứng biến?”, cô ấy lắc đầu: “Không cưng à, nhân viên thật sự quẹt thẻ anh ta để trả tiền váy cho cậu đó, mình tận mắt thấy luôn mà”.
Rồi lại kích động reo lên: “Một triệu mấy tệ lận!”
Hạ Phương:???
Giỡn chắc?
Tư Thành đào đâu ra số tiền đó?
Lúc ấy cô đã dùng ánh mắt ra hiệu cho người bán hàng chỉ giả vờ quẹt thẻ thôi.
Dù sao thì mục đích chính vẫn là để chọc ngoáy cô ả Tần Như Sương phách lối.
Bản thân Hạ Phương căn bản không cần bỏ tiền ra cho chiếc váy này, mà người bán hàng xem thẻ của cô xong cũng phải biết tình hình thế nào, làm sao lại còn lấy tiền của Tư Thành được?
Quan trọng là, một nhân viên phục vụ bình thường như anh ta, làm cách nào có được số tiền ấy?
“Không tin cậu cứ nhìn mác đi, giảm 40% cho nhà thiết kế nội bộ có phải tầm một triệu không?”
Lucy Mộ Dung nói đến đây xong lại kích động: “Tiểu Phương, cậu có chắc chồng cậu chỉ là phục vụ khách sạn thôi chứ? Số tiền này từ đâu ra?”
Đây cũng là điều Hạ Phương mãi không hiểu được.
Cô chỉ mấp máy môi một hồi rồi rơi vào im lặng.
Xem ra khi nào về phải nói chuyện ra ngô ra khoai với Tư Thành.
Tài khoản của một nhân viên phục vụ không thể nào có số tiền khổng lồ đó được, trừ khi…
Anh ta không phải nhân viên bình thường!
Đưa Lucy Mộ Dung đến thăm mẹ xong, Hạ Phương cứ thế im lặng trở về nhà.
Vừa đi vào, cô đã nhận được tin Alice thành công thoát thân dưới sự yểm hộ của cô.
Làm Hạ Phương thở phào nhẹ nhõm, lập tức gọi điện sang.
Đảm bảo rằng Alice đã thật sự an toàn, Hạ Phương lại nói cô ấy đến trụ sở Hiên Lan Các mà lánh tạm một phen.
Sau đó cô bắt đầu ngâm mình thư giãn trong bồn tắm.
Đây là phương pháp thư giãn mà Hạ Phương thích nhất, còn thích nhì là ngủ.
Đặt cơ thể trong nước, cảm giác các tế bào toàn thân được hô hấp tự do, đầu óc thả lỏng không phải nghĩ suy gì, một cảm giác quá sức tuyệt vời.
Chỉ có điều…
Cô giật mình ngồi bật dậy, la lên: “Thôi xong!”
Phủ khăn choàng lên người, Hạ Phương chạy ào khỏi phòng tắm, nhào tới bàn làm việc, mở máy tính lên thao tác nhanh như điện xẹt.
Nào ngờ còn chưa hoàn thành, một dòng chữ chợt nhảy ra trên màn hình.
“Tiết Phi, cô chạy không thoát đâu”.
Thế là Hạ Phương không vội vã gì nữa, đưa tay vuốt mấy lọn tóc còn nhỏ nước, nhắn lại một câu: “Tôi đợi anh lâu lắm rồi T à”.
“Đợi lâu lắm rồi” nghe có vẻ rất bình thường, nhưng thật ra là đang mỉa mai đối phương bao năm rình bắt mình mà vẫn hụt.
Người thông minh chỉ cần nhìn là hiểu.
Trong ghế ngồi tại công ty, Tư Thành nở nụ cười yêu nghiệt: “Lần sau tôi sẽ nhanh hơn”.
Hạ Phương nhếch môi, đáp: “Không có lần sau đâu”.
“Vậy không biết Tiết thần y cao quý có thể nể mặt tôi, bớt chút thời giờ dùng bữa cùng tôi không?”
Thái độ rất đàng hoàng, không có gì khó chịu.
Hạ Phương chần chừ một lúc mới gõ lại: “Sáu giờ tối mai, sân thượng Nâu Nhạt”.
“OK”.
Tư Thành nhắn xong thì lười biếng tựa vào lưng ghế, khóe môi không kiềm được mà giương lên.
Anh vơ điện thoại mở wechat, sau đó nhìn thấy chuỗi tin nhắn cầu cứu om sòm từ Sở Lâm Xuyên.
Ấy nhưng anh lại không trả lời, vừa định bỏ qua thì vô tình nhìn thấy tấm ảnh chụp do em tư đăng lên vòng bạn bè.
Vừa phóng to hình lên, ánh mắt Tư Thành lập tức trở nên sắc bén.
Để lại Tần Như Sương với con tim tan nát đang làm trời làm đất bên trong.
Các nhân viên trong cửa hàng dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn theo đôi vợ chồng đã rời đi.
Nam ngang tàng, nữ giỏi giang, đứng cùng nhau đúng là trời sinh một cặp.
Đặc biệt là động tác đưa thẻ tín dụng ra cho nhân viên quẹt đã khiến không ít người bị mê hoặc, chẳng ai thoát nổi.
Thấy Tần Như Sương ngồi bệt xuống đất khóc bù lu bù loa, Sở Lâm Xuyên chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ.
Anh ấy ân cần dỗ dành cả buổi mà cô ta vẫn không chịu yên.
Đến nỗi Sở Lâm Xuyên sắp tuyệt vọng đến nơi.
Cũng may anh bóng gió hỏi thăm mới biết Tư Thành đã đến đây, còn bỏ tiền mua một chiếc váy cho môt người phụ nữ.
Nhân viên không dám tiết lộ thân phận của Hạ Phương nên chỉ nói là người của LM.
Nhưng Sở Lâm Xuyên lại hiểu ngay.
Thì ra Tần Như Sương biết chuyện anh Hai thích Ngô Bội Bội nên cố tình đến đây gây khó dễ cho người ta?
Không ngờ lại gặp đúng anh hai ở đây, đã không gây sự được mà còn bị anh hai dằn mặt lại?
Chẳng trách sao khóc dữ vậy.
Sở Lâm Xuyên thở dài: “Anh đã nói từ trước đó rồi Tiểu Sương à. Anh Hai không có hợp với em đâu. Em còn trẻ, cứ nghe lời anh, xem ảnh như anh trai trong nhà là được. Phải biết dũng cảm đứng lên, đừng phụ lòng mong mỏi của anh em, được chứ?”
Không biết mấy lời này kích thích được cái gì trong lòng Tần Như Sương mà cô ta túm lấy tay Sở Lâm Xuyên, giương đôi mắt vừa rưng rưng chực khóc lại vừa quyết tâm mà nói: “Anh ba ơi, em quyết định rồi, em muốn đi làm”.
Sở Lâm Xuyên:???
Cô tiểu thư này lại nghĩ đi đâu vậy?
Muốn đi làm?
Thiệt luôn??
“Anh ba sẽ giúp em mà đúng không?”
Sở Lâm Xuyên đương nhiên là ủng hộ ý tưởng này, bởi vì Tần Như Sương đã tốt nghiệp đại học nhiều năm mà chỉ biết chơi bời ăn uống, chẳng thấy đi làm kiếm sống, khiến ấn tượng của người khác về cô ta chỉ là một bình hoa di động. Mà Tư Thành thì sao có thể thích kiểu con gái thế này?
Nếu Tần Như Sương chịu đi làm, tiếp xúc với nhiều người hơn thì có thể sẽ trị được bệnh công chúa, biết đâu sẽ không còn tự hành hạ mình như bây giờ nữa?
Kết quả Sở Lâm Xuyên còn chưa kịp gật đầu thì đã nghe cô ta chân thành nói: “Em muốn làm ở LM cơ”.
Sở Lâm Xuyên:???
Anh nghe lộn hay gì?
Làm ở LM?
Có thật là đi làm không hay đi phá??!
Sở Lâm Xuyên tái cả mặt, vội vàng nuốt khan, không dám trả lời ngay mà lập tức gọi điện cho Tư Thành.
“Toang rồi anh hai ơi! Tiểu Sương muốn vào LM làm này!!”
“Anh làm ơn tìm cách ngăn con bé lại đi! Em làm ăn vất vả lắm, không muốn thấy công ty bị phá đâu!”
Như chợt nghĩ đến gì đó, anh ấy còn bồi thêm một câu: “Không vì em thì cũng vì người ấy của anh nữa, Tiểu Sương mà tới thì cổ tiêu tùng á!”
…
Tư Thành chỉ đưa Hạ Phương ra xe rồi rời đi.
Chỉ còn lại hai cô gái với nhau. Lucy Mộ Dung kích động túm lấy vai Hạ Phương lắc lắc.
“Áaaaaa Tiểu Phương cưng à, anh chồng của cậu ngầu quá trời quá đất, mình ghen tị luôn ấy!!”
“Sao hai người lại đẹp đôi vậy hả? Cậu không nói là mình không biết cậu mới cưới chưa đầy một tháng luôn đó! Phối hợp quá ăn ý, quá hoàn hảo!”
Hạ Phương phải làm dịu lại sự phát cuồng của Lucy Mộ Dung.
“Chỉ là ứng biến lâm thời thôi, có nhiêu đó mà anh ta còn không biết làm thì xem như mình bị mù”, cô ngả lưng ra ghế, khóe môi lại cong cong lên.
Phải công nhận, sống chung với người EQ cao như Tư Thành đúng là thoải mái.
Có khi không cần phải tốn công giải thích mà chỉ cần dùng ánh mắt là đối phương đã hiểu.
Lucy Mộ Dung nói không tin cũng là đúng, bởi hai người này thật sự rất giống đôi vợ chồng đã cưới nhiều năm.
“Ứng biến?”, cô ấy lắc đầu: “Không cưng à, nhân viên thật sự quẹt thẻ anh ta để trả tiền váy cho cậu đó, mình tận mắt thấy luôn mà”.
Rồi lại kích động reo lên: “Một triệu mấy tệ lận!”
Hạ Phương:???
Giỡn chắc?
Tư Thành đào đâu ra số tiền đó?
Lúc ấy cô đã dùng ánh mắt ra hiệu cho người bán hàng chỉ giả vờ quẹt thẻ thôi.
Dù sao thì mục đích chính vẫn là để chọc ngoáy cô ả Tần Như Sương phách lối.
Bản thân Hạ Phương căn bản không cần bỏ tiền ra cho chiếc váy này, mà người bán hàng xem thẻ của cô xong cũng phải biết tình hình thế nào, làm sao lại còn lấy tiền của Tư Thành được?
Quan trọng là, một nhân viên phục vụ bình thường như anh ta, làm cách nào có được số tiền ấy?
“Không tin cậu cứ nhìn mác đi, giảm 40% cho nhà thiết kế nội bộ có phải tầm một triệu không?”
Lucy Mộ Dung nói đến đây xong lại kích động: “Tiểu Phương, cậu có chắc chồng cậu chỉ là phục vụ khách sạn thôi chứ? Số tiền này từ đâu ra?”
Đây cũng là điều Hạ Phương mãi không hiểu được.
Cô chỉ mấp máy môi một hồi rồi rơi vào im lặng.
Xem ra khi nào về phải nói chuyện ra ngô ra khoai với Tư Thành.
Tài khoản của một nhân viên phục vụ không thể nào có số tiền khổng lồ đó được, trừ khi…
Anh ta không phải nhân viên bình thường!
Đưa Lucy Mộ Dung đến thăm mẹ xong, Hạ Phương cứ thế im lặng trở về nhà.
Vừa đi vào, cô đã nhận được tin Alice thành công thoát thân dưới sự yểm hộ của cô.
Làm Hạ Phương thở phào nhẹ nhõm, lập tức gọi điện sang.
Đảm bảo rằng Alice đã thật sự an toàn, Hạ Phương lại nói cô ấy đến trụ sở Hiên Lan Các mà lánh tạm một phen.
Sau đó cô bắt đầu ngâm mình thư giãn trong bồn tắm.
Đây là phương pháp thư giãn mà Hạ Phương thích nhất, còn thích nhì là ngủ.
Đặt cơ thể trong nước, cảm giác các tế bào toàn thân được hô hấp tự do, đầu óc thả lỏng không phải nghĩ suy gì, một cảm giác quá sức tuyệt vời.
Chỉ có điều…
Cô giật mình ngồi bật dậy, la lên: “Thôi xong!”
Phủ khăn choàng lên người, Hạ Phương chạy ào khỏi phòng tắm, nhào tới bàn làm việc, mở máy tính lên thao tác nhanh như điện xẹt.
Nào ngờ còn chưa hoàn thành, một dòng chữ chợt nhảy ra trên màn hình.
“Tiết Phi, cô chạy không thoát đâu”.
Thế là Hạ Phương không vội vã gì nữa, đưa tay vuốt mấy lọn tóc còn nhỏ nước, nhắn lại một câu: “Tôi đợi anh lâu lắm rồi T à”.
“Đợi lâu lắm rồi” nghe có vẻ rất bình thường, nhưng thật ra là đang mỉa mai đối phương bao năm rình bắt mình mà vẫn hụt.
Người thông minh chỉ cần nhìn là hiểu.
Trong ghế ngồi tại công ty, Tư Thành nở nụ cười yêu nghiệt: “Lần sau tôi sẽ nhanh hơn”.
Hạ Phương nhếch môi, đáp: “Không có lần sau đâu”.
“Vậy không biết Tiết thần y cao quý có thể nể mặt tôi, bớt chút thời giờ dùng bữa cùng tôi không?”
Thái độ rất đàng hoàng, không có gì khó chịu.
Hạ Phương chần chừ một lúc mới gõ lại: “Sáu giờ tối mai, sân thượng Nâu Nhạt”.
“OK”.
Tư Thành nhắn xong thì lười biếng tựa vào lưng ghế, khóe môi không kiềm được mà giương lên.
Anh vơ điện thoại mở wechat, sau đó nhìn thấy chuỗi tin nhắn cầu cứu om sòm từ Sở Lâm Xuyên.
Ấy nhưng anh lại không trả lời, vừa định bỏ qua thì vô tình nhìn thấy tấm ảnh chụp do em tư đăng lên vòng bạn bè.
Vừa phóng to hình lên, ánh mắt Tư Thành lập tức trở nên sắc bén.