Chương 50: Không mua được thì đừng thể hiện
Nghe vậy, Lucy Mộ Dung bị vẻ đẹp của Hạ Phương mê đắm, sửng sốt không nói nên lời liền chớp mắt, quay đầu nhìn về phía cửa.
Nhìn thấy một cô gái khoảng chừng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi đang đứng ở cửa, mái tóc xoăn sóng to màu nâu, trên đầu thắt nơ con bướm, trên khuôn mặt hơi nhọn hiện lên vẻ ngông cuồng và kiêu ngạo.
Cô ta mặc váy ngắn màu hồng nhạt, đi giày cao gót lạnh lùng ngông nghênh đi vào cửa hàng, chỉ vào Hạ Phương, lại nói: “Tôi nói tôi muốn bộ này, nhân viên đâu? Không nghe thấy à?”
“Cô có biết thế nào là thứ tự trước sau không?”, Lucy Mộ Dung cười khẩy, bảo vệ trước mặt Hạ Phương, buồn cười nhìn cô gái kiêu ngạo mạn ấy: “Không thấy bạn tôi đang thử à?”
“Thử thì thế nào? Cô ta cũng đã mua đâu”, Tần Như Sương vuốt tóc, đắc ý nói: “Cô ta thử thì là của cô ta luôn à? Chưa mua đồ trên mạng bao giờ hả? Ai trả tiền trước thì là của người đó?”
Lucy Mộ Dung tức quá bật cười: “Vậy bây giờ cô đã trả tiền chưa? Chưa đúng không? Dù sao bây giờ bộ quần áo này cũng đang ở trên người bạn tôi, còn cô thì sao?”
“Ồ? Có biết bao nhiêu người đang thử ở trong cửa hàng này, ai thử cũng sẽ mua à? Hay là ai thử cũng có thể mua được?”, Tần Như Sương cười lạnh lùng, quay đầu nhìn sang Hạ Phương.
Chiếc váy babydoll dễ thương, người bình thường mặc vào chắc chắn sẽ dễ thương đằm thắm.
Nhưng Hạ Phương lại buộc tóc đuôi ngựa thấp, còn quấn phần đuôi ngựa lên, chỉ để lại hai lọn tóc mái tô điểm cho khuôn mặt, trên mặt mặt nhỏ nhắn hai má phúng phính không có phấn son nhưng trắng trẻo mịn màng, vô cùng xinh xắn.
Cô lười biếng đứng đó, trên môi nở nụ cười tà mị, mang lại cho người ta cảm giác vừa ngầu vừa quyến rũ.
Cô như người mẫu quốc tế bắt mắt nhất trên sàn catwalk, hơi hất cằm lên, mỉm cười nhưng không mất đi vẻ tà mị, cực kỳ có khí thế.
Trông cô cũng giống như nữ hoàng ngạo nghễ nhìn xuống dưới, đầy bá đạo, dù là váy babydoll dễ thương cũng thành phượng bào bá khí.
Đứng trước mặt cô, Tần Như Sương chợt có cảm giác thấp bé hơn một chút.
Cô ta vốn đã không vui, giờ càng đen mặt hơn, cắn môi khẽ quát: “Nhìn gì mà nhìn? Không hiểu tiếng người à? Tôi đã nói tôi mua chiếc váy này rồi, còn không mau cởi ra?”
Nói xong cô ta cười chế nhạo: “Thế nào? Cần tôi tìm người cởi giúp cô à?”
Hạ Phương không nói gì, lười biếng cầm chiếc túi nhỏ trong tay Lucy Mộ Dung, lấy một tấm thẻ màu trắng ra đưa cho nhân viên bán hàng đang không biết phải làm sao, khóe miệng cô ngạo nghễ nhếch lên: “Quẹt thẻ đi”.
“Dạ, à… vâng, tôi, tôi đi ngay đây”, nhân viên bán hàng nhìn thấy tấm thẻ, ngẩn ra một lúc mới hoàn hồn, vội vàng nhận lấy, mau chóng tới quầy thanh toán.
Chỉ là khi về tới quầy, nhìn thấy rõ đường vẫn khảm ở giữa và một viên kim cương xinh đẹp trên thẻ, cô ấy giật mình suýt thì đánh rơi tấm thẻ xuống sàn.
“Phương, Phương…”, nhân viên bán hàng ngơ ngác nhìn Hạ Phương, miệng há to đến mức có thể nhét vừa một quả trứng.
Cô ấy cứ “Phương” hồi lâu cũng không nói được hết câu.
Cho đến khi thấy Hạ Phương nháy mắt với mình, cô ấy mới ôm ngực, giống như được mũi tên của thần Cupid bắn trúng, hơi thở gấp gáp, mặt đỏ bừng, toàn thân như muốn bay lên.
Tất cả những người làm việc tại LM, dù là nhân viên công ty hay nhân viên bán hàng, không ai không ngưỡng mộ và khâm phục nhà thiết kế trưởng Phương Hạ của họ.
Trong mắt họ, Phương Hạ giống như đại thần.
Mà nhân viên bán hàng này trong một ngày bình thường lại gặp được đại thần của mình.
Làm sao cô ấy có thể không kích động được?
Cô ấy gần như đã kích động tới nỗi đầu óc trống rỗng, choáng váng trước sự bất ngờ từ trên trời rơi xuống này, đến nỗi quên cả mình là ai, đây là đâu.
“Sao? Không phải đang quẹt thẻ à?”
Tần Như Sương vốn đang sợ hãi trước động tác bá đạo đột nhiên rút thẻ ra của Hạ Phương, nhanh chóng bị tức giận thay thế.
Người phụ nữ này thật to gan, dám giành đồ với cô ta ư?
Cô ta đen mặt, nổi giận đùng đùng, đang định phát điên thì thấy nhân viên bán hàng cầm thẻ cứ ngẩn ra mãi.
Sự tức giận của cô ta lại ngay lập tức được thay thế bằng sự tự tin và cảm giác ưu việt.
Cô ta cười nhạo: “Để tôi đoán xem nào… chuyện gì đang xảy ra thế này?”
“Chẳng lẽ số tiền trong thẻ không mua nổi bộ váy này sao?”
Tần Như Sương vừa nói vừa cười to: “Nói ra cũng phải, nếu tôi nhớ không nhầm thì đây là phiên bản giới hạn do nhà thiết kế trưởng của LM sản xuất mỗi quý một lần, trên thế giới chỉ có vài chục bộ. Nếu không phải trụ sở chính trong nước ở thành phố Giang Lâm thì sợ rằng cửa hàng này cũng không có nổi một chiếc ấy chứ?”
“Người bình thường đừng nói là thử, chỉ cần được thấy thôi đã là sang lắm rồi, không thể nào mua nổi”.
Tần Như Sương quan sát Hạ Phương và Lucy Mộ Dung từ trên xuống dưới: “Nhìn cách ăn mặc của hai cô, cắn răng mua một bộ kiểu khác của LM có lẽ cũng được, nhưng muốn mua bộ phiên bản giới hạn này, ha, làm ơn hãy nhìn lại thân phận của mình và số dư tài khoản trước đi đã nhé. Nếu ai cũng như hai cô, đi vào là thử, thì bản giới hạn này chẳng phải chưa bán đi đã bị thử hỏng rồi sao?”
Câu cuối cùng là cô ta nói với nhân viên bán hàng không biết nhìn người.
Quả nhiên khi nghe xong, nhân viên bán hàng sầm mặt, sau đó mím môi, một lúc sau cô ấy mới nói: “Cô à, cảm ơn cô rất nhiều vì đã thích LM của chúng tôi. Cô nói đúng, nếu ai đến cũng thử thì bộ phiên bản giới hạn này còn chưa bán đi đã hỏng mất. Nhưng…”
Cô ấy ngẩng đầu, kiên định nhìn thẳng vào Tần Như Sương: “Chúng tôi mở cửa hàng để kinh doanh, quần áo không thử làm sao biết có vừa hay không? Chúng tôi không chỉ bán quần áo và thiết kế, mà còn là bán vẻ đẹp”.
“Cô gái kia mặc bộ váy này gần như đã thể hiện được hoàn toàn vẻ đẹp và giá trị của nó, đây không chỉ thể hiện giá trị của chiếc váy mà còn thể hiện giá trị của nhà thiết kế. Ngoài ra…”
Nhân viên bán hàng mau chóng quẹt thẻ trên máy, không chút bất ngờ khi thấy hai chữ Phương Hạ trên máy tính, cô ấy nở nụ cười phấn khích, cầm thẻ bằng hai tay, cung kính về lại trước mặt Hạ Phương, trả thẻ cho cô.
“Thưa cô, không có ai phù hợp với bộ váy này hơn cô, cô mặc nó mới thể hiện được hết vẻ đẹp của nó, xin cô nhận lại thẻ của mình, hoan nghênh cô lần sau lại tới”.
Những lời nói này của nhân viên bán hàng khiến cho Tần Như Sương ngớ người.
Đùa gì đấy?
Người phụ nữ kia thực sự có thể mua được chiếc váy này?
Cô ta đen mặt không cam lòng hỏi: “Ý cô là gì? Sao cô ta có thể mua được chiếc váy này?”
Nhân viên bán hàng lịch sự trả lời: “Thưa cô, chiếc váy này đã tìm được chủ nhân của nó, cô có thể xem các kiểu dáng khác trong cửa hàng”.
“Tôi đồng ý cho cô bán chiếc váy này cho cô ta chưa?”, Tần Như Sương sầm mặt quát lên.
Sau đó cô ta cầm điện thoại lên, vừa gọi vừa nói: “Cô có biết tôi là ai không? Tôi nói cho các người biết, ông chủ của LM là anh trai của tôi, bây giờ tôi sẽ gọi anh ấy tới. Chiếc váy này chỉ có thể là của tôi, đừng ai hòng cướp nó đi”.
Mà cảnh tượng này đã bị Tư Thành chứng kiến toàn bộ, mặt anh đen sịt u ám.
Nhìn thấy một cô gái khoảng chừng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi đang đứng ở cửa, mái tóc xoăn sóng to màu nâu, trên đầu thắt nơ con bướm, trên khuôn mặt hơi nhọn hiện lên vẻ ngông cuồng và kiêu ngạo.
Cô ta mặc váy ngắn màu hồng nhạt, đi giày cao gót lạnh lùng ngông nghênh đi vào cửa hàng, chỉ vào Hạ Phương, lại nói: “Tôi nói tôi muốn bộ này, nhân viên đâu? Không nghe thấy à?”
“Cô có biết thế nào là thứ tự trước sau không?”, Lucy Mộ Dung cười khẩy, bảo vệ trước mặt Hạ Phương, buồn cười nhìn cô gái kiêu ngạo mạn ấy: “Không thấy bạn tôi đang thử à?”
“Thử thì thế nào? Cô ta cũng đã mua đâu”, Tần Như Sương vuốt tóc, đắc ý nói: “Cô ta thử thì là của cô ta luôn à? Chưa mua đồ trên mạng bao giờ hả? Ai trả tiền trước thì là của người đó?”
Lucy Mộ Dung tức quá bật cười: “Vậy bây giờ cô đã trả tiền chưa? Chưa đúng không? Dù sao bây giờ bộ quần áo này cũng đang ở trên người bạn tôi, còn cô thì sao?”
“Ồ? Có biết bao nhiêu người đang thử ở trong cửa hàng này, ai thử cũng sẽ mua à? Hay là ai thử cũng có thể mua được?”, Tần Như Sương cười lạnh lùng, quay đầu nhìn sang Hạ Phương.
Chiếc váy babydoll dễ thương, người bình thường mặc vào chắc chắn sẽ dễ thương đằm thắm.
Nhưng Hạ Phương lại buộc tóc đuôi ngựa thấp, còn quấn phần đuôi ngựa lên, chỉ để lại hai lọn tóc mái tô điểm cho khuôn mặt, trên mặt mặt nhỏ nhắn hai má phúng phính không có phấn son nhưng trắng trẻo mịn màng, vô cùng xinh xắn.
Cô lười biếng đứng đó, trên môi nở nụ cười tà mị, mang lại cho người ta cảm giác vừa ngầu vừa quyến rũ.
Cô như người mẫu quốc tế bắt mắt nhất trên sàn catwalk, hơi hất cằm lên, mỉm cười nhưng không mất đi vẻ tà mị, cực kỳ có khí thế.
Trông cô cũng giống như nữ hoàng ngạo nghễ nhìn xuống dưới, đầy bá đạo, dù là váy babydoll dễ thương cũng thành phượng bào bá khí.
Đứng trước mặt cô, Tần Như Sương chợt có cảm giác thấp bé hơn một chút.
Cô ta vốn đã không vui, giờ càng đen mặt hơn, cắn môi khẽ quát: “Nhìn gì mà nhìn? Không hiểu tiếng người à? Tôi đã nói tôi mua chiếc váy này rồi, còn không mau cởi ra?”
Nói xong cô ta cười chế nhạo: “Thế nào? Cần tôi tìm người cởi giúp cô à?”
Hạ Phương không nói gì, lười biếng cầm chiếc túi nhỏ trong tay Lucy Mộ Dung, lấy một tấm thẻ màu trắng ra đưa cho nhân viên bán hàng đang không biết phải làm sao, khóe miệng cô ngạo nghễ nhếch lên: “Quẹt thẻ đi”.
“Dạ, à… vâng, tôi, tôi đi ngay đây”, nhân viên bán hàng nhìn thấy tấm thẻ, ngẩn ra một lúc mới hoàn hồn, vội vàng nhận lấy, mau chóng tới quầy thanh toán.
Chỉ là khi về tới quầy, nhìn thấy rõ đường vẫn khảm ở giữa và một viên kim cương xinh đẹp trên thẻ, cô ấy giật mình suýt thì đánh rơi tấm thẻ xuống sàn.
“Phương, Phương…”, nhân viên bán hàng ngơ ngác nhìn Hạ Phương, miệng há to đến mức có thể nhét vừa một quả trứng.
Cô ấy cứ “Phương” hồi lâu cũng không nói được hết câu.
Cho đến khi thấy Hạ Phương nháy mắt với mình, cô ấy mới ôm ngực, giống như được mũi tên của thần Cupid bắn trúng, hơi thở gấp gáp, mặt đỏ bừng, toàn thân như muốn bay lên.
Tất cả những người làm việc tại LM, dù là nhân viên công ty hay nhân viên bán hàng, không ai không ngưỡng mộ và khâm phục nhà thiết kế trưởng Phương Hạ của họ.
Trong mắt họ, Phương Hạ giống như đại thần.
Mà nhân viên bán hàng này trong một ngày bình thường lại gặp được đại thần của mình.
Làm sao cô ấy có thể không kích động được?
Cô ấy gần như đã kích động tới nỗi đầu óc trống rỗng, choáng váng trước sự bất ngờ từ trên trời rơi xuống này, đến nỗi quên cả mình là ai, đây là đâu.
“Sao? Không phải đang quẹt thẻ à?”
Tần Như Sương vốn đang sợ hãi trước động tác bá đạo đột nhiên rút thẻ ra của Hạ Phương, nhanh chóng bị tức giận thay thế.
Người phụ nữ này thật to gan, dám giành đồ với cô ta ư?
Cô ta đen mặt, nổi giận đùng đùng, đang định phát điên thì thấy nhân viên bán hàng cầm thẻ cứ ngẩn ra mãi.
Sự tức giận của cô ta lại ngay lập tức được thay thế bằng sự tự tin và cảm giác ưu việt.
Cô ta cười nhạo: “Để tôi đoán xem nào… chuyện gì đang xảy ra thế này?”
“Chẳng lẽ số tiền trong thẻ không mua nổi bộ váy này sao?”
Tần Như Sương vừa nói vừa cười to: “Nói ra cũng phải, nếu tôi nhớ không nhầm thì đây là phiên bản giới hạn do nhà thiết kế trưởng của LM sản xuất mỗi quý một lần, trên thế giới chỉ có vài chục bộ. Nếu không phải trụ sở chính trong nước ở thành phố Giang Lâm thì sợ rằng cửa hàng này cũng không có nổi một chiếc ấy chứ?”
“Người bình thường đừng nói là thử, chỉ cần được thấy thôi đã là sang lắm rồi, không thể nào mua nổi”.
Tần Như Sương quan sát Hạ Phương và Lucy Mộ Dung từ trên xuống dưới: “Nhìn cách ăn mặc của hai cô, cắn răng mua một bộ kiểu khác của LM có lẽ cũng được, nhưng muốn mua bộ phiên bản giới hạn này, ha, làm ơn hãy nhìn lại thân phận của mình và số dư tài khoản trước đi đã nhé. Nếu ai cũng như hai cô, đi vào là thử, thì bản giới hạn này chẳng phải chưa bán đi đã bị thử hỏng rồi sao?”
Câu cuối cùng là cô ta nói với nhân viên bán hàng không biết nhìn người.
Quả nhiên khi nghe xong, nhân viên bán hàng sầm mặt, sau đó mím môi, một lúc sau cô ấy mới nói: “Cô à, cảm ơn cô rất nhiều vì đã thích LM của chúng tôi. Cô nói đúng, nếu ai đến cũng thử thì bộ phiên bản giới hạn này còn chưa bán đi đã hỏng mất. Nhưng…”
Cô ấy ngẩng đầu, kiên định nhìn thẳng vào Tần Như Sương: “Chúng tôi mở cửa hàng để kinh doanh, quần áo không thử làm sao biết có vừa hay không? Chúng tôi không chỉ bán quần áo và thiết kế, mà còn là bán vẻ đẹp”.
“Cô gái kia mặc bộ váy này gần như đã thể hiện được hoàn toàn vẻ đẹp và giá trị của nó, đây không chỉ thể hiện giá trị của chiếc váy mà còn thể hiện giá trị của nhà thiết kế. Ngoài ra…”
Nhân viên bán hàng mau chóng quẹt thẻ trên máy, không chút bất ngờ khi thấy hai chữ Phương Hạ trên máy tính, cô ấy nở nụ cười phấn khích, cầm thẻ bằng hai tay, cung kính về lại trước mặt Hạ Phương, trả thẻ cho cô.
“Thưa cô, không có ai phù hợp với bộ váy này hơn cô, cô mặc nó mới thể hiện được hết vẻ đẹp của nó, xin cô nhận lại thẻ của mình, hoan nghênh cô lần sau lại tới”.
Những lời nói này của nhân viên bán hàng khiến cho Tần Như Sương ngớ người.
Đùa gì đấy?
Người phụ nữ kia thực sự có thể mua được chiếc váy này?
Cô ta đen mặt không cam lòng hỏi: “Ý cô là gì? Sao cô ta có thể mua được chiếc váy này?”
Nhân viên bán hàng lịch sự trả lời: “Thưa cô, chiếc váy này đã tìm được chủ nhân của nó, cô có thể xem các kiểu dáng khác trong cửa hàng”.
“Tôi đồng ý cho cô bán chiếc váy này cho cô ta chưa?”, Tần Như Sương sầm mặt quát lên.
Sau đó cô ta cầm điện thoại lên, vừa gọi vừa nói: “Cô có biết tôi là ai không? Tôi nói cho các người biết, ông chủ của LM là anh trai của tôi, bây giờ tôi sẽ gọi anh ấy tới. Chiếc váy này chỉ có thể là của tôi, đừng ai hòng cướp nó đi”.
Mà cảnh tượng này đã bị Tư Thành chứng kiến toàn bộ, mặt anh đen sịt u ám.