Chương 48: Tiết Phi, cô còn giả vờ
“Chết tiệt!”
Buổi trưa, Hạ Phương vừa hẹn ăn cơm cùng Lucy Mộ Dung thì nhận được tin tức Alice bị người của T bắt đi.
Rõ ràng cô đã trải một con đường an toàn cho Alice, cũng đã quan sát rất kỹ hành động của T.
Nhưng cuối cùng vẫn bị T bắt đi…
“Muốn chơi với tôi đến cùng à?”, Hạ Phương cắn răng, lấy một chiếc điện thoại đen tuyền to như cục gạch trông vô cùng bình thường ra rồi thoăn thoắt tháo nó ra lắp thành một chiếc máy tính nhỏ.
Tiếp đó cô nhanh chóng lướt các ngón tay mảnh khảnh của mình trên bàn phím.
Không đến vài phút, cô đã xác định được vị trí của Alice, đó là một khu biệt thự lớn ở thành phố, thấy thế cô chợt cau mày.
Hình như chỗ này trông khá quen mắt?
Tìm hiểu kĩ một chút thì phát hiện đây là khu biệt thự của nhà họ Tư ở Giang Lâm?
Vì Tư Hạo Hiên nên khi về nước Hạ Phương đã điều tra một loạt về nhà họ Tư.
Nếu cô nhớ không làm thì khu biệt thự kia do nhà họ Tư xây dựng, đồng thời vị trí hiện tại của Alice cũng là căn nhà chính mà người nhà họ Tư đang ở.
Chẳng lẽ nhà họ Tư ở Giang Lâm có liên quan đến nhà họ Tư ở Kinh Thành?
Hạ Phương sờ sờ cằm, trước đây cô đã điều tra cả hai nhà họ Tư này, nhưng chẳng phát hiện được họ có liên quan gì đến nhau quá nhiều.
Nếu nói có liên hệ gì thì cũng là từ mấy đời trước, những năm gần đây hai nhà gần như không hề qua lại với nhau.
Tất nhiên bây giờ cô không có thời gian để nghĩ ngợi nhiều như vậy, phải nhanh chóng cứu được Alice ra mới là chuyện quan trọng nhất.
Chẳng mấy chốc Hạ Phương đã điều tra rõ được tình hình an ninh ở phía bên kia, bởi vì Hạ Phương đã lắp đặt hệ thống định vị sẵn trên người Alice để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào, cô còn có thể liên lạc với Alice thông qua thiết bị định vị kia.
Dù Alice có bị trói chặt tay chân thì cũng có cách để trả lời cô.
Vậy nên Hạ Phương rất nhanh đã tra ra được khu vực nào an toàn và nguy hiểm, sắp xếp một đường thoát thân cho Alice.
“Tích tích tích…”
Máy tính của Hạ Phương đột nhiên vang lên một loạt tiếng tích tích, cô cúi đầu nhìn thì suýt nữa đã giật mình ném điện thoại đi.
“Đệt!”
Hạ Phương thầm chửi một tiếng, đen sì mặt lại: “Tên khốn kia lại có thể chặn được sự xâm nhập của mình”.
Hạ Phương là người có thể dễ dàng khống chế được hacker đứng đầu thế giới hiện này – Q. Trên thế giới này, người có thể chặn lại được thao tác của cô ngoại trừ Q ra cũng chẳng còn được mấy ai.
Tên T này rốt cuộc là thần thánh phương nào?
Hạ Phương hít sâu một hơi, cũng không cố chấp thâm nhập vào nữa.
Đối phương có thể chặn được hành động của cô, nhưng lại không xâm nhập ngược lại vào máy chủ của cô được, điều này chứng minh phía bọn họ cũng không làm gì được cô cả.
Hạ Phương lại nhìn tín hiệu Alice gửi đến trong điện thoại, quả nhiên T đến rồi.
Hạ Phương vốn còn định tranh thủ mang Alice đi trước khi T đến thẩm vấn, nhưng bây giờ xem ra chỉ có thể chờ anh ta hỏi chuyện xong để xem thử Alice có an toàn hay không.
Cùng lúc đó.
Trong khu biệt thự xa hoa nhất Giang Lâm.
Tư Thành mặc một thân quần áo màu đen bước đến trước mặt Alice, anh cười khẽ: “Cô Alice, chúng ta lại gặp mặt rồi”.
“Hừ, anh cũng chỉ được đến thế thôi? T…”
“Thật sự là thần y Tiết Phi trốn kĩ quá, tôi cũng bất đắc dĩ mới đưa ra hạ sách này, mong cô Alice đây hiểu cho”, trên gương mặt điển trai của Tư Thành hiện lên vẻ tà mị, anh ngồi xuống chiếc ghế đối diện Alice, bắt chéo hai chân với nhau.
“Tôi nghĩ thần y Tiết Phi chắc chắn biết lý do tại sao tôi đi tìm cô ấy, thế nên tôi muốn biết, tại sao thần y vang danh nhất nhì thế giới lại hết lần này đến lần khác từ chối đơn của tôi?”, Tư Thành vừa hỏi vừa cười.
Đôi mắt xanh thẳm của Alice ánh lên ý cười: “Anh giữ lời này lại để tự đi hỏi cô ấy đi”.
“Tôi cũng định thế”, Tư Thành nheo mắt lại, nhìn chằm chằm Alice: “Vậy nên Tiết thần y à, cô còn muốn giả vờ tiếp nữa à?”
Alice sững sờ, anh ta nghĩ mình là Tiết Phi?
“Mọi người đều nói Tiết Phi là người Trung Quốc, nhưng chẳng có mấy ai thật sự gặp được cô ấy cả, đúng không? Đã thế thì có khi nào cô ấy thật ra là người nước ngoài, còn trợ lý Alice của cô ấy mới là người Trung Quốc chăng?”
Lời của Tư Thành khiến Alice có chút dở khóc dở cười.
Cô ấy phải khen người này quá thông minh hay là quá ngu ngốc đây?
Nhưng cũng đúng, sau khi cô ấy bước ra khỏi phòng mổ của Tiết Lan Hâm, chắc chắn T đã xem lại camera giám sát ở đó, tuy không thấy được điều gì quan trọng, nhưng anh chắc chắn sẽ phát hiện ra có chỗ kì quái.
Rồi lại điều tra theo từng manh mối, cuối cùng hoài nghi bản thân cô ấy là Tiết Phi cũng không có gì là lạ.
“T, trí tưởng tượng của anh rất phong phú, tiếc là anh đoán sai rồi”, Alice cười: “Anh cho rằng tôi là Tiết Phi mà vẫn mạo muội bắt cóc tôi về đây à, anh không sợ tôi giận chó đánh mèo sao? Nếu vậy thì đơn yêu cầu của anh chắc sẽ bị liệt vào danh sách đen rồi”.
Tư Thành khẽ gật đầu: “Nói cũng đúng, vậy nên tôi đã chuẩn bị hết rồi”.
Tư Thành đứng dậy, chống hai tay lên bàn đối diện với Alice: “Muốn biết tôi chuẩn bị gì không? Đừng vội, đến Kinh Thành cô sẽ biết”.
Nói xong, Tư Thành lại ngồi thẳng dậy: “Cô có nửa ngày để suy nghĩ, muốn tự giác đi theo tôi hay là bị tôi bắt đi”.
“Còn nữa, đừng hi vọng có ai đến đây cứu cô, hành động xâm nhập của bạn cô đã bị tôi chặn lại rồi, tôi cũng đã bắt đầu phản công lại cô ta, nếu cô chịu phối hợp thì cô ta sẽ không gặp chuyện gì. Còn nếu cô bướng bỉnh thì tôi không đảm bảo người của mình sẽ làm ra hành vi quá phận nào đâu”.
Tư Thành để lại câu này rồi chậm rãi bước ra ngoài.
Alice giận đến đỏ mặt, cô ấy không ngờ mình lại gặp trúng người đàn ông hèn hạ như vậy!
E là anh ta đã quyết định sẽ nhốt cô ở đây rồi.
Nếu cô ấy thật sự là Tiết Phi, vậy sẽ đe dọa hoặc dụ dỗ, buộc cô phải ra tay khám bệnh.
Còn nếu cô ấy không phải là thần y, vậy cô chắc chắn sẽ nghĩ cách để liên lạc với Tiết Phi chân chính. Chỉ cần Tiết Phi tới cứu người, anh ta chắc chắn sẽ thuận thế tóm được đối phương.
Đúng là một người đàn ông quỷ kế đa đoan!
Đáng tiếc!
Khóe miệng Alice hơi nhếch lên, vị kia nhà cô không phải hạng dễ trêu đâu.
Anh ta tính toán kĩ càng như vậy, nhưng tiếc là phải hụt hẫng rồi.
Alice hít sâu một hơi, lẳng lặng ngồi yên tại chỗ, không vội gửi tín hiệu cho Hạ Phương.
Khoảng chừng một tiếng sau, Hạ Phương mới nhận được tín hiệu đơn giản từ Alice.
Hạ Phương lại lần nữa tấn công vào hệ thống biệt thự bên kia, lần này rất dễ dàng phá được tường lửa, xâm nhập vào hệ thống của bọn họ, rồi bắt đầu loại bỏ các chướng ngại trên con đường thoát thân của Alice.
Không thể không nói, T đúng là nhân tài hiếm có, những sắp đặt phòng ngự kia chặt chẽ đến mức dù là Hạ Phương cũng phải mất rất nhiều công sức mới có thể âm thầm phá hỏng được.
Sắp xếp xong đường trốn cho Alice, cũng hẹn định thời gian thích hợp nhất để hành động, Hạ Phương lập tức lái xe trở về nhà.
Nhưng cô không biết, lúc này Tư Thành đang ngồi trong phòng kỹ thuật, nhìn nhân viên đang túa mồ hôi thao tác máy tính để lần theo mạng lưới và phản kích lại máy chủ của Hạ Phương.
“Khoan đã”.
Tư Thành bỗng vỗ vai nhân viên mặc áo đen, ra hiệu bảo hắn tránh ra.
Tiếp đó, anh bỗng nở nụ cười yêu nghiệt trên khuôn mặt vô cùng đẹp trai của mình: “Để tôi tự mình đến gặp cô ấy”.
Chẳng mấy chốc Hạ Phương đã đến được nhà hàng đã hẹn với Lucy Mộ Dung, lúc này Lucy Mộ Dung đã gọi vài món trước.
Hạ Phương tận dụng thời gian lấy máy tính ra, phát hiện có dấu vết truy theo mạng lưới của mình, nhưng đã bị chặn lại.
Cô nhanh chóng sửa đổi địa chỉ IP hiện tại, rồi lại mặc định thêm vài IP giả lập, sau đó thiết lập thêm vài tầng bảo vệ.
“Cục cưng, cậu đến đây ăn mà cũng bận rộn như vậy hả, đã nhiều ngày không gặp rồi, có phải trong lòng cậu không có mình đúng không?”, Lucy Mộ Dung không nhìn nỗi nữa, chu miệng lên nói dỗi.
Hạ Phương gõ xuống vài ký tự cuối cùng rồi cất điện thoại đi, cô xoa đầu Lucy Mộ Dung: “Ngoan nào, không phải bây giờ đang ở với cậu rồi đấy sao”.
Buổi trưa, Hạ Phương vừa hẹn ăn cơm cùng Lucy Mộ Dung thì nhận được tin tức Alice bị người của T bắt đi.
Rõ ràng cô đã trải một con đường an toàn cho Alice, cũng đã quan sát rất kỹ hành động của T.
Nhưng cuối cùng vẫn bị T bắt đi…
“Muốn chơi với tôi đến cùng à?”, Hạ Phương cắn răng, lấy một chiếc điện thoại đen tuyền to như cục gạch trông vô cùng bình thường ra rồi thoăn thoắt tháo nó ra lắp thành một chiếc máy tính nhỏ.
Tiếp đó cô nhanh chóng lướt các ngón tay mảnh khảnh của mình trên bàn phím.
Không đến vài phút, cô đã xác định được vị trí của Alice, đó là một khu biệt thự lớn ở thành phố, thấy thế cô chợt cau mày.
Hình như chỗ này trông khá quen mắt?
Tìm hiểu kĩ một chút thì phát hiện đây là khu biệt thự của nhà họ Tư ở Giang Lâm?
Vì Tư Hạo Hiên nên khi về nước Hạ Phương đã điều tra một loạt về nhà họ Tư.
Nếu cô nhớ không làm thì khu biệt thự kia do nhà họ Tư xây dựng, đồng thời vị trí hiện tại của Alice cũng là căn nhà chính mà người nhà họ Tư đang ở.
Chẳng lẽ nhà họ Tư ở Giang Lâm có liên quan đến nhà họ Tư ở Kinh Thành?
Hạ Phương sờ sờ cằm, trước đây cô đã điều tra cả hai nhà họ Tư này, nhưng chẳng phát hiện được họ có liên quan gì đến nhau quá nhiều.
Nếu nói có liên hệ gì thì cũng là từ mấy đời trước, những năm gần đây hai nhà gần như không hề qua lại với nhau.
Tất nhiên bây giờ cô không có thời gian để nghĩ ngợi nhiều như vậy, phải nhanh chóng cứu được Alice ra mới là chuyện quan trọng nhất.
Chẳng mấy chốc Hạ Phương đã điều tra rõ được tình hình an ninh ở phía bên kia, bởi vì Hạ Phương đã lắp đặt hệ thống định vị sẵn trên người Alice để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào, cô còn có thể liên lạc với Alice thông qua thiết bị định vị kia.
Dù Alice có bị trói chặt tay chân thì cũng có cách để trả lời cô.
Vậy nên Hạ Phương rất nhanh đã tra ra được khu vực nào an toàn và nguy hiểm, sắp xếp một đường thoát thân cho Alice.
“Tích tích tích…”
Máy tính của Hạ Phương đột nhiên vang lên một loạt tiếng tích tích, cô cúi đầu nhìn thì suýt nữa đã giật mình ném điện thoại đi.
“Đệt!”
Hạ Phương thầm chửi một tiếng, đen sì mặt lại: “Tên khốn kia lại có thể chặn được sự xâm nhập của mình”.
Hạ Phương là người có thể dễ dàng khống chế được hacker đứng đầu thế giới hiện này – Q. Trên thế giới này, người có thể chặn lại được thao tác của cô ngoại trừ Q ra cũng chẳng còn được mấy ai.
Tên T này rốt cuộc là thần thánh phương nào?
Hạ Phương hít sâu một hơi, cũng không cố chấp thâm nhập vào nữa.
Đối phương có thể chặn được hành động của cô, nhưng lại không xâm nhập ngược lại vào máy chủ của cô được, điều này chứng minh phía bọn họ cũng không làm gì được cô cả.
Hạ Phương lại nhìn tín hiệu Alice gửi đến trong điện thoại, quả nhiên T đến rồi.
Hạ Phương vốn còn định tranh thủ mang Alice đi trước khi T đến thẩm vấn, nhưng bây giờ xem ra chỉ có thể chờ anh ta hỏi chuyện xong để xem thử Alice có an toàn hay không.
Cùng lúc đó.
Trong khu biệt thự xa hoa nhất Giang Lâm.
Tư Thành mặc một thân quần áo màu đen bước đến trước mặt Alice, anh cười khẽ: “Cô Alice, chúng ta lại gặp mặt rồi”.
“Hừ, anh cũng chỉ được đến thế thôi? T…”
“Thật sự là thần y Tiết Phi trốn kĩ quá, tôi cũng bất đắc dĩ mới đưa ra hạ sách này, mong cô Alice đây hiểu cho”, trên gương mặt điển trai của Tư Thành hiện lên vẻ tà mị, anh ngồi xuống chiếc ghế đối diện Alice, bắt chéo hai chân với nhau.
“Tôi nghĩ thần y Tiết Phi chắc chắn biết lý do tại sao tôi đi tìm cô ấy, thế nên tôi muốn biết, tại sao thần y vang danh nhất nhì thế giới lại hết lần này đến lần khác từ chối đơn của tôi?”, Tư Thành vừa hỏi vừa cười.
Đôi mắt xanh thẳm của Alice ánh lên ý cười: “Anh giữ lời này lại để tự đi hỏi cô ấy đi”.
“Tôi cũng định thế”, Tư Thành nheo mắt lại, nhìn chằm chằm Alice: “Vậy nên Tiết thần y à, cô còn muốn giả vờ tiếp nữa à?”
Alice sững sờ, anh ta nghĩ mình là Tiết Phi?
“Mọi người đều nói Tiết Phi là người Trung Quốc, nhưng chẳng có mấy ai thật sự gặp được cô ấy cả, đúng không? Đã thế thì có khi nào cô ấy thật ra là người nước ngoài, còn trợ lý Alice của cô ấy mới là người Trung Quốc chăng?”
Lời của Tư Thành khiến Alice có chút dở khóc dở cười.
Cô ấy phải khen người này quá thông minh hay là quá ngu ngốc đây?
Nhưng cũng đúng, sau khi cô ấy bước ra khỏi phòng mổ của Tiết Lan Hâm, chắc chắn T đã xem lại camera giám sát ở đó, tuy không thấy được điều gì quan trọng, nhưng anh chắc chắn sẽ phát hiện ra có chỗ kì quái.
Rồi lại điều tra theo từng manh mối, cuối cùng hoài nghi bản thân cô ấy là Tiết Phi cũng không có gì là lạ.
“T, trí tưởng tượng của anh rất phong phú, tiếc là anh đoán sai rồi”, Alice cười: “Anh cho rằng tôi là Tiết Phi mà vẫn mạo muội bắt cóc tôi về đây à, anh không sợ tôi giận chó đánh mèo sao? Nếu vậy thì đơn yêu cầu của anh chắc sẽ bị liệt vào danh sách đen rồi”.
Tư Thành khẽ gật đầu: “Nói cũng đúng, vậy nên tôi đã chuẩn bị hết rồi”.
Tư Thành đứng dậy, chống hai tay lên bàn đối diện với Alice: “Muốn biết tôi chuẩn bị gì không? Đừng vội, đến Kinh Thành cô sẽ biết”.
Nói xong, Tư Thành lại ngồi thẳng dậy: “Cô có nửa ngày để suy nghĩ, muốn tự giác đi theo tôi hay là bị tôi bắt đi”.
“Còn nữa, đừng hi vọng có ai đến đây cứu cô, hành động xâm nhập của bạn cô đã bị tôi chặn lại rồi, tôi cũng đã bắt đầu phản công lại cô ta, nếu cô chịu phối hợp thì cô ta sẽ không gặp chuyện gì. Còn nếu cô bướng bỉnh thì tôi không đảm bảo người của mình sẽ làm ra hành vi quá phận nào đâu”.
Tư Thành để lại câu này rồi chậm rãi bước ra ngoài.
Alice giận đến đỏ mặt, cô ấy không ngờ mình lại gặp trúng người đàn ông hèn hạ như vậy!
E là anh ta đã quyết định sẽ nhốt cô ở đây rồi.
Nếu cô ấy thật sự là Tiết Phi, vậy sẽ đe dọa hoặc dụ dỗ, buộc cô phải ra tay khám bệnh.
Còn nếu cô ấy không phải là thần y, vậy cô chắc chắn sẽ nghĩ cách để liên lạc với Tiết Phi chân chính. Chỉ cần Tiết Phi tới cứu người, anh ta chắc chắn sẽ thuận thế tóm được đối phương.
Đúng là một người đàn ông quỷ kế đa đoan!
Đáng tiếc!
Khóe miệng Alice hơi nhếch lên, vị kia nhà cô không phải hạng dễ trêu đâu.
Anh ta tính toán kĩ càng như vậy, nhưng tiếc là phải hụt hẫng rồi.
Alice hít sâu một hơi, lẳng lặng ngồi yên tại chỗ, không vội gửi tín hiệu cho Hạ Phương.
Khoảng chừng một tiếng sau, Hạ Phương mới nhận được tín hiệu đơn giản từ Alice.
Hạ Phương lại lần nữa tấn công vào hệ thống biệt thự bên kia, lần này rất dễ dàng phá được tường lửa, xâm nhập vào hệ thống của bọn họ, rồi bắt đầu loại bỏ các chướng ngại trên con đường thoát thân của Alice.
Không thể không nói, T đúng là nhân tài hiếm có, những sắp đặt phòng ngự kia chặt chẽ đến mức dù là Hạ Phương cũng phải mất rất nhiều công sức mới có thể âm thầm phá hỏng được.
Sắp xếp xong đường trốn cho Alice, cũng hẹn định thời gian thích hợp nhất để hành động, Hạ Phương lập tức lái xe trở về nhà.
Nhưng cô không biết, lúc này Tư Thành đang ngồi trong phòng kỹ thuật, nhìn nhân viên đang túa mồ hôi thao tác máy tính để lần theo mạng lưới và phản kích lại máy chủ của Hạ Phương.
“Khoan đã”.
Tư Thành bỗng vỗ vai nhân viên mặc áo đen, ra hiệu bảo hắn tránh ra.
Tiếp đó, anh bỗng nở nụ cười yêu nghiệt trên khuôn mặt vô cùng đẹp trai của mình: “Để tôi tự mình đến gặp cô ấy”.
Chẳng mấy chốc Hạ Phương đã đến được nhà hàng đã hẹn với Lucy Mộ Dung, lúc này Lucy Mộ Dung đã gọi vài món trước.
Hạ Phương tận dụng thời gian lấy máy tính ra, phát hiện có dấu vết truy theo mạng lưới của mình, nhưng đã bị chặn lại.
Cô nhanh chóng sửa đổi địa chỉ IP hiện tại, rồi lại mặc định thêm vài IP giả lập, sau đó thiết lập thêm vài tầng bảo vệ.
“Cục cưng, cậu đến đây ăn mà cũng bận rộn như vậy hả, đã nhiều ngày không gặp rồi, có phải trong lòng cậu không có mình đúng không?”, Lucy Mộ Dung không nhìn nỗi nữa, chu miệng lên nói dỗi.
Hạ Phương gõ xuống vài ký tự cuối cùng rồi cất điện thoại đi, cô xoa đầu Lucy Mộ Dung: “Ngoan nào, không phải bây giờ đang ở với cậu rồi đấy sao”.