Chương 44: Được hưởng ánh sáng từ bà Tư
Hạ Phương giật giật khóe môi, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn còn đang nghiêm túc lập tức lộ vẻ cạn lời.
Người đàn ông này…
Sao có thể là T được?
Chắc chắn là do mình nghĩ nhiều quá rồi.
T là người tiêu mấy chục triệu trong mạng lưới đen chỉ để mua được tin tức của cô.
Từ năm ngoái đến bây giờ anh ta vẫn luôn ngóng chừng, lùng sục tin tức của cô trên khắp thế giới.
Bình thường, nếu có người thật sự rất rất cần đến y thuật của cô để cứu người, thì cô sẽ không ngồi yên bất động xem như không thấy.
Nhưng vấn đề là tên T này lại là người nhà họ Tư ở Kinh Thành.
Nhà họ Tư ở Kinh Thành là gia tộc đứng đầu, mức độ phức tạp trong đó đã vượt khỏi nhận thức của Hạ Phương.
Cô cũng từng nghe ngóng thử, T vội vàng tìm cô như vậy là vì để chữa bệnh cho ông lão nhà họ Tư.
Ông lão kia cũng từng là nhân vật tai to mặt lớn hô mưa gọi gió, những năm gần đây vẫn đang làm chủ toàn cục của nhà họ Tư.
Bây giờ mà ông lão ngã xuống thì nhà họ Tư chắc chắn sẽ loạn như cào cào.
Nội bộ thì tranh đầu quyền lợi chủ gia tộc, bên ngoài thì địch thù nhăm nhe cắn xé, chỉ vậy thôi đã đủ biến nhà họ Tư thành một trong những chỗ nguy hiểm nhất ở quốc nội.
Con người Hạ Phương từ trước đến giờ luôn yêu quý mạng sống, sợ gặp phiền phức.
Lúc này mà cô đến xem bệnh cho ông lão kia thì có trời mới biết sẽ động chạm đến lợi ích của bao nhiêu người?
Khi đó e là không chỉ phải đội một nồi oán hận, mà có khi còn ảnh hưởng đến cả mạng nhỏ của mình.
Chỉ là mấy chục triệu thôi mà, không đáng.
Không phải cô sợ người của nhà họ Tư, chỉ đơn giản là cô không muốn rước thêm phiền phức cho mình.
Ít nhất là trước khi mẹ chưa bình phục hoàn toàn, cô chỉ muốn một lòng chữa bệnh cho mẹ, những chuyện khác không có gì là quan trọng nữa.
Vì vậy Hạ Phương không chấp nhận đơn của T, anh ta gửi đến bao nhiêu yêu cầu, cô từ chối đủ bấy nhiêu yêu cầu.
Nhưng cái tên T này cứ cố chấp, cô không nhận thì anh ta cũng không bỏ cuộc, vẫn cứ đuổi theo sau cô khắp cả thế giới.
Hơn một năm nay, hai người bọn họ so chiêu mấy chục lần, cơ bản đều là hòa nhau.
Lần nào cũng là vì thế lực hai bên ngang cơ, không ai vượt mặt được ai.
Còn nếu buộc phải kể ra chỗ nào của Hạ Phương hơn người ta thì chắc là cô vẫn chưa bị người ta bắt được.
Nói tóm lại, T là đối thủ vừa mạnh vừa khó nhằn nhất của cô từ trước đến giờ.
“Bị tôi mê hoặc rồi à?”, khóe miệng Tư Thành cong lên cao, đưa tay định chạm vào mặt Hạ Phương thì bị cô dễ dàng tránh đi.
Hạ Phương lườm anh một cái: “Anh Tư, bệnh yêu bản thân của anh đã đến giai đoạn cuối rồi đó”.
“Ha ha…”, Tư Thành bật cười, ung dung thu tay về không chút xấu hổ, biếng nhác nói: “Ừm ừm, được hưởng ánh sáng từ bà Tư mà, lấy được bà xã ưu tú như bà Tư nên giờ lòng tự tin của tôi tăng cao lắm”.
Hạ Phương: …
Miệng mồm của người đàn ông này e là đã từng lừa được không biết bao nhiêu cô gái rồi nhỉ?
Hầy…
“Anh dẻo miệng như thế thì nên đi tìm cô nào phú quý đầy người mới đúng”, Hạ Phương cười gượng. giọng điệu mang theo vẻ châm biếm.
“Tôi tìm được rồi mà”, Tư Thành nở nụ cười ranh mãnh, khuôn mặt vốn đã đẹp trai nhờ đó mà càng trở nên rực rỡ.
Tư Thành lúc này cứ như hào quang di động, quanh thân đều tỏa ra ánh sáng, khiến Hạ Phương nhìn đến ngây dại, có chút không thể dời mắt đi được.
Mà Tư Thành lại nhân cơ hội đó cúi sát xuống bên tai Hạ Phương, thở ra một hơi ấm nóng, cất giọng nói tràn ngập từ tính của mình: “Em chính là phú quý lớn nhất cả đời của tôi”.
“Bịch… bịch…”
Trái tim của Hạ Phương lại một lần nữa không khống chế được mà nảy lên.
Hơi thở ngừng lại, đầu óc trống rỗng, ngực phập phồng kịch liệt, như thể linh hồn của cô đã bị lời nói nhẹ tựa lông hồng nhưng đầy mạnh mẽ đó cuốn đi mất.
Đúng lúc này, hộ lý đi mua đồ về đẩy cửa phòng ra, thấy được cảnh này nên bà rụt về lại hai bước, sau đó vội giải thích: “Ấy, xin lỗi… cô Hạ, tôi, tôi không thấy gì cả”.
Sau đó là cửa phòng bị đóng sầm lại, hộ lý đỏ mặt đến tận mang tai vội vàng chuồn khỏi hiện trường.
Sắc mặt Hạ Phương hết trắng lại đỏ đẩy Tư Thành ra rồi hung hăng lườm anh một cái, trong mắt toàn là cảnh cáo.
Không ngờ Tư Thành trước mặt lại cười trộm cô, cô giận không biết xả vào đâu: “Sau này không cho anh làm chuyện như vậy trước mặt mọi người nữa…”
Nói rồi còn bồi thêm một câu: “Anh đừng quên chúng ta chỉ là vợ chồng trên giấy tờ”.
Bởi vì Lục Anh Đường nên bây giờ Hạ Phương không còn hi vọng xa vời gì với cánh đàn ông nữa.
Nói đúng ra, những năm này cô một mình bôn ba bên ngoài đã quen rồi, cũng chưa từng nghĩ đến việc phải dựa dẫm vào ai.
Sự kì vọng duy nhất của cô với Lục Anh Đường là sau khi về nước có thể yên ổn được với hắn ta, có thể buông bỏ những gánh nặng cùng mệt nhọc năm tháng qua, chờ đợi sự dịu dàng, săn sóc và quan tâm của hắn vỗ về những phong trần tan thương suốt thời gian qua của mình, rồi sau đó sẽ an nhàn hưởng thụ cuộc sống bình dị.
Lục Anh Đường ngày trước đã từng đối xử rất tốt với Hạ Phương.
Sự dịu dàng cùng tinh tế kia đã từng là toàn bộ ước mơ của Hạ Phương.
Đâu ngờ rằng nghênh đón cô trở về lại chính là mưu toan, phản bội, cùng tầng tầng công kích…
Bọn họ đã từng đơn thuần tốt đẹp đến là thế, nhưng chỉ vỏn vẹn mấy năm trôi qua đã hóa hết thành hư vô.
Hay là bố mẹ của cô, họ từng nồng nàn đến vậy, cũng không thể ngăn được dòng chảy thời gian cùng kẻ thứ ba chen chân.
Hạ Phương vốn đã chẳng mấy chờ mong với chuyện tình cảm, nay đã hoàn toàn hết hi vọng.
Thế nên chuyện cô kết hôn với Tư Thành có kích động, cũng có thuận theo tiếng lòng.
Nhưng người đàn ông cô tùy tiện chọn lựa trong lúc kích động này lại đang quấy nhiễu lòng cô…
Đây không phải là dấu hiệu tốt, bởi vì Hạ Phương không muốn cuộc sống của mình bị rối loạn bởi anh.
Thái độ hiện tại của cô không chỉ đang cảnh cáo Tư Thành, mà còn đang cảnh tỉnh cả bản thân.
Không được làm những chuyện này trước mặt người khác, vậy có nghĩa là có thể làm ở nơi không có ai?
Tư Thành lại cong khóe môi, anh không giận, chỉ ậm ừ trả lời: “Tuân lệnh thưa bà Tư”.
Hạ Phương: …
Đợi khi hộ lý trở về, Hạ Phương xác nhận mẹ đã ổn thì phân phó vài vệ sĩ đến bảo vệ bà, xong xuôi mọi chuyện rồi mới lên xe Tư Thành trở về.
Lúc này đã hơn mười một giờ khuya.
Hạ Phương làm phẫu thuật hơn nửa ngày vô cùng uể oải, vừa lên xe đã rã rời tay chân.
Tư Thành nhìn ra được sự mỏi mệt của cô nên chỉnh điều hòa trong xe ấm hơn, giọng nói trầm thấp mang theo dịu dàng: “Mệt thì chợp mắt một lát đi”.
Hạ Phương ho khan hai tiếng, giả vờ mạnh mẽ lườm anh một cái: “Tôi không mệt”.
Cô bây giờ đang diễn vở kịch bản thân đã ngất xỉu ngủ liền tù tì bảy tám tiếng trong phòng thay đồ phẫu thuật cơ mà!
Sao có thể mệt được?
Tuy hai mí mắt của cô liên tục díu vào nhau, nhưng cô không thể để Tư Thành biết mình rất mệt được.
Tư Thành nhìn cô một lát, cũng không nói gì nữa, chỉ yên lặng lái xe.
Vì để thể hiện mình đang không hề mệt, Hạ Phương bắt đầu tìm đủ đề tài nói chuyện.
“Anh đang tìm Tiết Phi à?”, nhớ lại nội dung cuộc trò chuyện của Tư Thành ở cửa phòng bệnh, Hạ Phương quay sang hỏi anh.
Tư Thành cũng không che giấu gì, chỉ nhẹ nhàng gật đầu: “Ừ”.
“Tìm cô ấy làm gì?”
Hỏi xong thì Hạ Phương lại thấy hối hận.
Tiết Phi là bác sĩ, Tư Thành tìm cô chắc chắn là vì để chữa bệnh!
Thế là vì để che dấu sai lầm mất não khi nói chuyện trong lúc mệt mỏi quá độ, Hạ Phương rất kịp thời bồi vào một câu: “Anh bị bệnh à?”
Tư Thành một tay cầm vô lăng, một tay khoát hờ lên cửa sổ xe, khuôn mặt điển trai để lộ tia nghiêm túc: “Không phải tôi”.
Anh không nói tiếp mà chờ câu hỏi của Hạ Phương, đồng thời cũng tự hỏi bản thân phải tiếp tục chủ đề này với Hạ Phương như thế nào.
Chỉ là đợi một lúc lâu cũng không thấy Hạ Phương nói gì, nên anh không nhịn được bèn hỏi một câu: “Em biết tung tích của cô ấy à?”
Người đàn ông này…
Sao có thể là T được?
Chắc chắn là do mình nghĩ nhiều quá rồi.
T là người tiêu mấy chục triệu trong mạng lưới đen chỉ để mua được tin tức của cô.
Từ năm ngoái đến bây giờ anh ta vẫn luôn ngóng chừng, lùng sục tin tức của cô trên khắp thế giới.
Bình thường, nếu có người thật sự rất rất cần đến y thuật của cô để cứu người, thì cô sẽ không ngồi yên bất động xem như không thấy.
Nhưng vấn đề là tên T này lại là người nhà họ Tư ở Kinh Thành.
Nhà họ Tư ở Kinh Thành là gia tộc đứng đầu, mức độ phức tạp trong đó đã vượt khỏi nhận thức của Hạ Phương.
Cô cũng từng nghe ngóng thử, T vội vàng tìm cô như vậy là vì để chữa bệnh cho ông lão nhà họ Tư.
Ông lão kia cũng từng là nhân vật tai to mặt lớn hô mưa gọi gió, những năm gần đây vẫn đang làm chủ toàn cục của nhà họ Tư.
Bây giờ mà ông lão ngã xuống thì nhà họ Tư chắc chắn sẽ loạn như cào cào.
Nội bộ thì tranh đầu quyền lợi chủ gia tộc, bên ngoài thì địch thù nhăm nhe cắn xé, chỉ vậy thôi đã đủ biến nhà họ Tư thành một trong những chỗ nguy hiểm nhất ở quốc nội.
Con người Hạ Phương từ trước đến giờ luôn yêu quý mạng sống, sợ gặp phiền phức.
Lúc này mà cô đến xem bệnh cho ông lão kia thì có trời mới biết sẽ động chạm đến lợi ích của bao nhiêu người?
Khi đó e là không chỉ phải đội một nồi oán hận, mà có khi còn ảnh hưởng đến cả mạng nhỏ của mình.
Chỉ là mấy chục triệu thôi mà, không đáng.
Không phải cô sợ người của nhà họ Tư, chỉ đơn giản là cô không muốn rước thêm phiền phức cho mình.
Ít nhất là trước khi mẹ chưa bình phục hoàn toàn, cô chỉ muốn một lòng chữa bệnh cho mẹ, những chuyện khác không có gì là quan trọng nữa.
Vì vậy Hạ Phương không chấp nhận đơn của T, anh ta gửi đến bao nhiêu yêu cầu, cô từ chối đủ bấy nhiêu yêu cầu.
Nhưng cái tên T này cứ cố chấp, cô không nhận thì anh ta cũng không bỏ cuộc, vẫn cứ đuổi theo sau cô khắp cả thế giới.
Hơn một năm nay, hai người bọn họ so chiêu mấy chục lần, cơ bản đều là hòa nhau.
Lần nào cũng là vì thế lực hai bên ngang cơ, không ai vượt mặt được ai.
Còn nếu buộc phải kể ra chỗ nào của Hạ Phương hơn người ta thì chắc là cô vẫn chưa bị người ta bắt được.
Nói tóm lại, T là đối thủ vừa mạnh vừa khó nhằn nhất của cô từ trước đến giờ.
“Bị tôi mê hoặc rồi à?”, khóe miệng Tư Thành cong lên cao, đưa tay định chạm vào mặt Hạ Phương thì bị cô dễ dàng tránh đi.
Hạ Phương lườm anh một cái: “Anh Tư, bệnh yêu bản thân của anh đã đến giai đoạn cuối rồi đó”.
“Ha ha…”, Tư Thành bật cười, ung dung thu tay về không chút xấu hổ, biếng nhác nói: “Ừm ừm, được hưởng ánh sáng từ bà Tư mà, lấy được bà xã ưu tú như bà Tư nên giờ lòng tự tin của tôi tăng cao lắm”.
Hạ Phương: …
Miệng mồm của người đàn ông này e là đã từng lừa được không biết bao nhiêu cô gái rồi nhỉ?
Hầy…
“Anh dẻo miệng như thế thì nên đi tìm cô nào phú quý đầy người mới đúng”, Hạ Phương cười gượng. giọng điệu mang theo vẻ châm biếm.
“Tôi tìm được rồi mà”, Tư Thành nở nụ cười ranh mãnh, khuôn mặt vốn đã đẹp trai nhờ đó mà càng trở nên rực rỡ.
Tư Thành lúc này cứ như hào quang di động, quanh thân đều tỏa ra ánh sáng, khiến Hạ Phương nhìn đến ngây dại, có chút không thể dời mắt đi được.
Mà Tư Thành lại nhân cơ hội đó cúi sát xuống bên tai Hạ Phương, thở ra một hơi ấm nóng, cất giọng nói tràn ngập từ tính của mình: “Em chính là phú quý lớn nhất cả đời của tôi”.
“Bịch… bịch…”
Trái tim của Hạ Phương lại một lần nữa không khống chế được mà nảy lên.
Hơi thở ngừng lại, đầu óc trống rỗng, ngực phập phồng kịch liệt, như thể linh hồn của cô đã bị lời nói nhẹ tựa lông hồng nhưng đầy mạnh mẽ đó cuốn đi mất.
Đúng lúc này, hộ lý đi mua đồ về đẩy cửa phòng ra, thấy được cảnh này nên bà rụt về lại hai bước, sau đó vội giải thích: “Ấy, xin lỗi… cô Hạ, tôi, tôi không thấy gì cả”.
Sau đó là cửa phòng bị đóng sầm lại, hộ lý đỏ mặt đến tận mang tai vội vàng chuồn khỏi hiện trường.
Sắc mặt Hạ Phương hết trắng lại đỏ đẩy Tư Thành ra rồi hung hăng lườm anh một cái, trong mắt toàn là cảnh cáo.
Không ngờ Tư Thành trước mặt lại cười trộm cô, cô giận không biết xả vào đâu: “Sau này không cho anh làm chuyện như vậy trước mặt mọi người nữa…”
Nói rồi còn bồi thêm một câu: “Anh đừng quên chúng ta chỉ là vợ chồng trên giấy tờ”.
Bởi vì Lục Anh Đường nên bây giờ Hạ Phương không còn hi vọng xa vời gì với cánh đàn ông nữa.
Nói đúng ra, những năm này cô một mình bôn ba bên ngoài đã quen rồi, cũng chưa từng nghĩ đến việc phải dựa dẫm vào ai.
Sự kì vọng duy nhất của cô với Lục Anh Đường là sau khi về nước có thể yên ổn được với hắn ta, có thể buông bỏ những gánh nặng cùng mệt nhọc năm tháng qua, chờ đợi sự dịu dàng, săn sóc và quan tâm của hắn vỗ về những phong trần tan thương suốt thời gian qua của mình, rồi sau đó sẽ an nhàn hưởng thụ cuộc sống bình dị.
Lục Anh Đường ngày trước đã từng đối xử rất tốt với Hạ Phương.
Sự dịu dàng cùng tinh tế kia đã từng là toàn bộ ước mơ của Hạ Phương.
Đâu ngờ rằng nghênh đón cô trở về lại chính là mưu toan, phản bội, cùng tầng tầng công kích…
Bọn họ đã từng đơn thuần tốt đẹp đến là thế, nhưng chỉ vỏn vẹn mấy năm trôi qua đã hóa hết thành hư vô.
Hay là bố mẹ của cô, họ từng nồng nàn đến vậy, cũng không thể ngăn được dòng chảy thời gian cùng kẻ thứ ba chen chân.
Hạ Phương vốn đã chẳng mấy chờ mong với chuyện tình cảm, nay đã hoàn toàn hết hi vọng.
Thế nên chuyện cô kết hôn với Tư Thành có kích động, cũng có thuận theo tiếng lòng.
Nhưng người đàn ông cô tùy tiện chọn lựa trong lúc kích động này lại đang quấy nhiễu lòng cô…
Đây không phải là dấu hiệu tốt, bởi vì Hạ Phương không muốn cuộc sống của mình bị rối loạn bởi anh.
Thái độ hiện tại của cô không chỉ đang cảnh cáo Tư Thành, mà còn đang cảnh tỉnh cả bản thân.
Không được làm những chuyện này trước mặt người khác, vậy có nghĩa là có thể làm ở nơi không có ai?
Tư Thành lại cong khóe môi, anh không giận, chỉ ậm ừ trả lời: “Tuân lệnh thưa bà Tư”.
Hạ Phương: …
Đợi khi hộ lý trở về, Hạ Phương xác nhận mẹ đã ổn thì phân phó vài vệ sĩ đến bảo vệ bà, xong xuôi mọi chuyện rồi mới lên xe Tư Thành trở về.
Lúc này đã hơn mười một giờ khuya.
Hạ Phương làm phẫu thuật hơn nửa ngày vô cùng uể oải, vừa lên xe đã rã rời tay chân.
Tư Thành nhìn ra được sự mỏi mệt của cô nên chỉnh điều hòa trong xe ấm hơn, giọng nói trầm thấp mang theo dịu dàng: “Mệt thì chợp mắt một lát đi”.
Hạ Phương ho khan hai tiếng, giả vờ mạnh mẽ lườm anh một cái: “Tôi không mệt”.
Cô bây giờ đang diễn vở kịch bản thân đã ngất xỉu ngủ liền tù tì bảy tám tiếng trong phòng thay đồ phẫu thuật cơ mà!
Sao có thể mệt được?
Tuy hai mí mắt của cô liên tục díu vào nhau, nhưng cô không thể để Tư Thành biết mình rất mệt được.
Tư Thành nhìn cô một lát, cũng không nói gì nữa, chỉ yên lặng lái xe.
Vì để thể hiện mình đang không hề mệt, Hạ Phương bắt đầu tìm đủ đề tài nói chuyện.
“Anh đang tìm Tiết Phi à?”, nhớ lại nội dung cuộc trò chuyện của Tư Thành ở cửa phòng bệnh, Hạ Phương quay sang hỏi anh.
Tư Thành cũng không che giấu gì, chỉ nhẹ nhàng gật đầu: “Ừ”.
“Tìm cô ấy làm gì?”
Hỏi xong thì Hạ Phương lại thấy hối hận.
Tiết Phi là bác sĩ, Tư Thành tìm cô chắc chắn là vì để chữa bệnh!
Thế là vì để che dấu sai lầm mất não khi nói chuyện trong lúc mệt mỏi quá độ, Hạ Phương rất kịp thời bồi vào một câu: “Anh bị bệnh à?”
Tư Thành một tay cầm vô lăng, một tay khoát hờ lên cửa sổ xe, khuôn mặt điển trai để lộ tia nghiêm túc: “Không phải tôi”.
Anh không nói tiếp mà chờ câu hỏi của Hạ Phương, đồng thời cũng tự hỏi bản thân phải tiếp tục chủ đề này với Hạ Phương như thế nào.
Chỉ là đợi một lúc lâu cũng không thấy Hạ Phương nói gì, nên anh không nhịn được bèn hỏi một câu: “Em biết tung tích của cô ấy à?”