Chương 42: Khiến các người tâm phục khẩu phục
“Mày đang đe dọa ai hả? Tao là bố mày! Tao… tao hại mẹ mày làm gì?”
Tuy nói vậy nhưng ánh mắt Hạ Khánh Dương rõ ràng đã lảng đi nơi khác, vì những lời vừa rồi đã chọc trúng tim đen ông ta.
Hạ Phương dựa lưng vào tường, một chân chống lên bằng mũi, lạnh lùng nheo mắt.
Cô không nói gì nữa mà chỉ im lặng nhìn họ như nhìn một đám phạm nhân, ánh mắt ấy khiến Hạ Khánh Dương ngứa ngáy vô cùng.
Hạ Oanh Oanh mở miệng lên tiếng về cái sự khó chịu của mình: “Bố mẹ với tao biết mẹ mày giải phẫu nên mang cháo gà tới hỏi thăm từ sáng sớm, mong cho mẹ mày mau khỏe. Vậy mà mày nói vậy là có ý gì hả? Bọn tao làm gì mẹ mày? Bệnh viện người qua kẻ lại thì tụi tao làm được gì?”
Triệu Lệ Chi lại giả đò làm người mẹ hiền, kéo Hạ Khánh Dương và Hạ Oanh Oanh lại: “Thôi thôi, hai bố con có phải con nít đâu mà lại đi so đo với Tiểu Phương làm gì”.
“Chị Tiết ngã bệnh bất ngờ, con bé sợ là đương nhiên, mà nhà mình lại đến thăm đúng lúc này, nó có nghĩ nhiều cũng không trách được. Tất cả là tại tôi, đáng lẽ không nên lo xa mà đến thăm đúng ngày chị Tiết giải phẫu, còn mang đồ bổ với gọi hai bố con đi cùng”.
“Con muốn trách thì trách dì đi Tiểu Phương, chỉ cần mẹ con khỏe lại thì con nói gì cũng được”.
Bà ta cúi đầu gạt lệ, trông như phải chịu oan khuất dữ dội lắm.
Làm Hạ Phương cũng phải vỗ tay: “Bà không đi tranh giải Oscar thì đúng là tổn thất cho nền điện ảnh”.
Đoạn cô đứng thẳng dậy: “Tôi cho các người cơ hội cuối cùng, có nói hay không?”
Hạ Khánh Dương cười nhạt: “Mày tưởng mày du học là ngon lắm nên không để ai vào mắt chứ gì? Bọn tao không làm chuyện thương thiên hại lý thì có gì để nói?”
Hạ Phương gật gù: “Được, vậy thì tôi nói”.
“Các người biết Tiết Phi hôm nay đến giải phẫu cho mẹ tôi, lo rằng một khi mẹ tôi khỏe lại sẽ trở về công ty, lấy đi tất cả những gì các người đang có, nên mới nhân cơ hội đi vào trước khi giải phẫu để dùng lời nói kích thích tinh thần mẹ tôi, đúng không?”
“Mẹ tôi bị bệnh tim, một khi cảm xúc dao động quá lớn sẽ đổ bệnh. Đó là lý do độ khó của cuộc giải phẫu rất cao, trừ Tiết Phi ra không ai làm được. Các ngươi rắp tâm kích động bà để cuộc giảu phẫu phải thất bại, còn không từ bất cứ thủ đoạn hay biện pháp nào làm bà nổi giận, để bệnh tim phát tác”.
Trong ba người kia chỉ có Hạ Khánh Dương lộ ra vẻ chột dạ bất an, nhưng liếc nhìn vợ con kế bên rồi thì lấy lại vẻ trấn định.
Hạ Phương cũng bái phục tâm lý của họ, bèn nói tiếp: “Hạ Oanh Oanh, mày lấy mấy tấm hình lung tung trên mạng để vu cho tao là hạng con gái lăng loàn trước mặt mẹ tao chứ gì? Tiếc rằng mẹ tao một chữ cũng không tin”.
“Còn ông, Hạ Khánh Dương, không biết tìm đâu ra mấy tờ hóa đơn phá thai, rêu rao đây là tôi làm bậy với đàn ông nên mang thai, còn lừa dối người trong nhà, đúng chứ? Nhưng ông biết gì không, đống hóa đơn đó là con gái lớn của ông lén lấy căn cước của tôi đi làm đấy”.
“Mày nói bậy bạ cái gì đấy!”, Hạ Oanh Oanh không kiềm được mà hét toáng lên với gương mặt đỏ sậm.
Hạ Khánh Dương cũng mắng to: “Vừa vu oan cho tao vừa sỉ nhục chị mày! Hạ Phương, sao mày lại trở thành thế này hả? Mẹ mày đó giờ luôn coi mày là con gái ngoan, bây giờ thấy mày như vậy sẽ nghĩ thế nào?”
“Đừng vội, tôi sẽ cho các người phải tâm phục khẩu phục”.
Nét mặt Hạ Phương sa sầm: “Vì mấy tờ hóa đơn đó mà ông khiến mẹ tôi suýt nữa ho ra máu, nhưng bà đã nhịn lại được. Bà càng kích động càng chứng tỏ bà quan tâm đến tôi nhất, nên các người tiếp tục bôi nhọ tôi để kích thích bà”.
“Triệu Lệ Chi”, Hạ Phương nhếch môi cười gằn với người nãy giờ vẫn im lặng: “Bà thì nhắc lại chuyện giữa bà và Hạ Khánh Dương nhỉ? Khi mẹ còn bận chăm sóc tôi, Hạ Khánh Dương lấy cớ bận việc không về nhà, nhưng thực chất là qua ở với bà, đúng chứ? Bà kể lể ông ta săn sóc dịu dàng thế nào, quan tâm ân cần thế nào, thiết tha ấm áp thế nào”.
“Nhưng đó không phải thứ khiến mẹ tôi dao động, mà là…”, hai mắt nheo lại, Hạ Phương dí sát đến gần Triệu Lệ Chi: “Bà nói rằng Hạ Khánh Dương ghét mẹ tôi, ghét cả tôi nên đã bỏ thuốc độc vào đồ ăn của tôi từ nhỏ, để mẹ tôi tự tay đút nó cho tôi, khiến tôi sau này không thể sinh con đẻ cái bình thường. Còn nói rằng tôi phá thai năm lớp 8 nên không thể có con được nữa, đúng không?”
“Hạ Phương, dì tự nhận từ ngày vào ở nhà họ Hạ vẫn luôn đối xử với mẹ con đúng mực, lại năm lần bảy lượt muốn chiều chuộng con, lo cho cả nhà trên dưới chu toàn. Mấy năm nay dì không có công cũng có cái khổ, con có thể không cảm ơn, có thể hận dì, trách dì, nhưng con không được gièm pha dì như vậy”.
Triệu Lệ Chi rưng rưng nhìn lên như đang đeo nỗi oan khuất trên lưng: “Dì hiểu mẹ con con không thích dì, nhưng đó giờ gì chưa từng làm gì con mà? Sao con… sao con có thể nói dì như vậy?”
Dứt lời, bà ta bổ nhào vào lòng Hạ Khánh Dương khóc rưng rức.
Làm ông ta đau đến thắt ruột, vừa chỉ vào Hạ Phương vừa quát: “Mày! Mày là thứ bất hiếu! Sao mày có thể nói ra những lời đó hả? Tao làm sao mà làm vậy với mày được? Bây giờ cái gì mày cũng dám nói để vu oan cho bọn tao đúng không?”
“Mẹ tôi không căm hận các người đã làm gì bà, mà hận các người vì muốn đối phó với bà mà mượn tay bà để hại tôi. Vì thế bà mới phẫn nộ mà hộc máu, suýt nữa mất mạng!”
Từng lời từng chữ được thốt ra rõ ràng rành mạch, mang theo lời tố cáo viết bằng máu.
Cả phòng bệnh lặng phắc như tờ, có thể nghe được tiếng kim rơi.
“Các người có biết từng câu từng chữ các người nói đều là đang giết người không?!”, Hạ Phương lạnh lùng vứt ra câu hỏi sau chót.
Sau một hồi im lặng kéo dài, Hạ Oanh Oanh ngang ngạnh cất lời: “Tất cả đều là do mày tự biên tự diễn. Mày có thể nghi ngờ nhà tao nhưng không thể vu oan giá họa. Nhà tao không làm gì hết, mắc gì phải nhận lời buộc tội vô căn cứ của mày?”
“Mày giữ lại mà nói cho cảnh sát nghe đi”, Hạ Phương hừ lạnh.
Triệu Lệ Chi thút thít: “Đã muốn đổ vấy thì kiểu gì cũng sẽ tìm cớ. Hôm nay dì chỉ sai vì đã đến đây, cho dù cảnh sát có tới dì cũng sẽ nói như vậy”.
“Vậy làm phiền các vị theo chúng tôi”.
Lời bà ta vừa chấm dứt đã nghe một giọng nói mang theo ý cười vang lên khi hai người thanh niên trong trang phục cảnh sát thoăn thoắt đi tới.
Tuy nói vậy nhưng ánh mắt Hạ Khánh Dương rõ ràng đã lảng đi nơi khác, vì những lời vừa rồi đã chọc trúng tim đen ông ta.
Hạ Phương dựa lưng vào tường, một chân chống lên bằng mũi, lạnh lùng nheo mắt.
Cô không nói gì nữa mà chỉ im lặng nhìn họ như nhìn một đám phạm nhân, ánh mắt ấy khiến Hạ Khánh Dương ngứa ngáy vô cùng.
Hạ Oanh Oanh mở miệng lên tiếng về cái sự khó chịu của mình: “Bố mẹ với tao biết mẹ mày giải phẫu nên mang cháo gà tới hỏi thăm từ sáng sớm, mong cho mẹ mày mau khỏe. Vậy mà mày nói vậy là có ý gì hả? Bọn tao làm gì mẹ mày? Bệnh viện người qua kẻ lại thì tụi tao làm được gì?”
Triệu Lệ Chi lại giả đò làm người mẹ hiền, kéo Hạ Khánh Dương và Hạ Oanh Oanh lại: “Thôi thôi, hai bố con có phải con nít đâu mà lại đi so đo với Tiểu Phương làm gì”.
“Chị Tiết ngã bệnh bất ngờ, con bé sợ là đương nhiên, mà nhà mình lại đến thăm đúng lúc này, nó có nghĩ nhiều cũng không trách được. Tất cả là tại tôi, đáng lẽ không nên lo xa mà đến thăm đúng ngày chị Tiết giải phẫu, còn mang đồ bổ với gọi hai bố con đi cùng”.
“Con muốn trách thì trách dì đi Tiểu Phương, chỉ cần mẹ con khỏe lại thì con nói gì cũng được”.
Bà ta cúi đầu gạt lệ, trông như phải chịu oan khuất dữ dội lắm.
Làm Hạ Phương cũng phải vỗ tay: “Bà không đi tranh giải Oscar thì đúng là tổn thất cho nền điện ảnh”.
Đoạn cô đứng thẳng dậy: “Tôi cho các người cơ hội cuối cùng, có nói hay không?”
Hạ Khánh Dương cười nhạt: “Mày tưởng mày du học là ngon lắm nên không để ai vào mắt chứ gì? Bọn tao không làm chuyện thương thiên hại lý thì có gì để nói?”
Hạ Phương gật gù: “Được, vậy thì tôi nói”.
“Các người biết Tiết Phi hôm nay đến giải phẫu cho mẹ tôi, lo rằng một khi mẹ tôi khỏe lại sẽ trở về công ty, lấy đi tất cả những gì các người đang có, nên mới nhân cơ hội đi vào trước khi giải phẫu để dùng lời nói kích thích tinh thần mẹ tôi, đúng không?”
“Mẹ tôi bị bệnh tim, một khi cảm xúc dao động quá lớn sẽ đổ bệnh. Đó là lý do độ khó của cuộc giải phẫu rất cao, trừ Tiết Phi ra không ai làm được. Các ngươi rắp tâm kích động bà để cuộc giảu phẫu phải thất bại, còn không từ bất cứ thủ đoạn hay biện pháp nào làm bà nổi giận, để bệnh tim phát tác”.
Trong ba người kia chỉ có Hạ Khánh Dương lộ ra vẻ chột dạ bất an, nhưng liếc nhìn vợ con kế bên rồi thì lấy lại vẻ trấn định.
Hạ Phương cũng bái phục tâm lý của họ, bèn nói tiếp: “Hạ Oanh Oanh, mày lấy mấy tấm hình lung tung trên mạng để vu cho tao là hạng con gái lăng loàn trước mặt mẹ tao chứ gì? Tiếc rằng mẹ tao một chữ cũng không tin”.
“Còn ông, Hạ Khánh Dương, không biết tìm đâu ra mấy tờ hóa đơn phá thai, rêu rao đây là tôi làm bậy với đàn ông nên mang thai, còn lừa dối người trong nhà, đúng chứ? Nhưng ông biết gì không, đống hóa đơn đó là con gái lớn của ông lén lấy căn cước của tôi đi làm đấy”.
“Mày nói bậy bạ cái gì đấy!”, Hạ Oanh Oanh không kiềm được mà hét toáng lên với gương mặt đỏ sậm.
Hạ Khánh Dương cũng mắng to: “Vừa vu oan cho tao vừa sỉ nhục chị mày! Hạ Phương, sao mày lại trở thành thế này hả? Mẹ mày đó giờ luôn coi mày là con gái ngoan, bây giờ thấy mày như vậy sẽ nghĩ thế nào?”
“Đừng vội, tôi sẽ cho các người phải tâm phục khẩu phục”.
Nét mặt Hạ Phương sa sầm: “Vì mấy tờ hóa đơn đó mà ông khiến mẹ tôi suýt nữa ho ra máu, nhưng bà đã nhịn lại được. Bà càng kích động càng chứng tỏ bà quan tâm đến tôi nhất, nên các người tiếp tục bôi nhọ tôi để kích thích bà”.
“Triệu Lệ Chi”, Hạ Phương nhếch môi cười gằn với người nãy giờ vẫn im lặng: “Bà thì nhắc lại chuyện giữa bà và Hạ Khánh Dương nhỉ? Khi mẹ còn bận chăm sóc tôi, Hạ Khánh Dương lấy cớ bận việc không về nhà, nhưng thực chất là qua ở với bà, đúng chứ? Bà kể lể ông ta săn sóc dịu dàng thế nào, quan tâm ân cần thế nào, thiết tha ấm áp thế nào”.
“Nhưng đó không phải thứ khiến mẹ tôi dao động, mà là…”, hai mắt nheo lại, Hạ Phương dí sát đến gần Triệu Lệ Chi: “Bà nói rằng Hạ Khánh Dương ghét mẹ tôi, ghét cả tôi nên đã bỏ thuốc độc vào đồ ăn của tôi từ nhỏ, để mẹ tôi tự tay đút nó cho tôi, khiến tôi sau này không thể sinh con đẻ cái bình thường. Còn nói rằng tôi phá thai năm lớp 8 nên không thể có con được nữa, đúng không?”
“Hạ Phương, dì tự nhận từ ngày vào ở nhà họ Hạ vẫn luôn đối xử với mẹ con đúng mực, lại năm lần bảy lượt muốn chiều chuộng con, lo cho cả nhà trên dưới chu toàn. Mấy năm nay dì không có công cũng có cái khổ, con có thể không cảm ơn, có thể hận dì, trách dì, nhưng con không được gièm pha dì như vậy”.
Triệu Lệ Chi rưng rưng nhìn lên như đang đeo nỗi oan khuất trên lưng: “Dì hiểu mẹ con con không thích dì, nhưng đó giờ gì chưa từng làm gì con mà? Sao con… sao con có thể nói dì như vậy?”
Dứt lời, bà ta bổ nhào vào lòng Hạ Khánh Dương khóc rưng rức.
Làm ông ta đau đến thắt ruột, vừa chỉ vào Hạ Phương vừa quát: “Mày! Mày là thứ bất hiếu! Sao mày có thể nói ra những lời đó hả? Tao làm sao mà làm vậy với mày được? Bây giờ cái gì mày cũng dám nói để vu oan cho bọn tao đúng không?”
“Mẹ tôi không căm hận các người đã làm gì bà, mà hận các người vì muốn đối phó với bà mà mượn tay bà để hại tôi. Vì thế bà mới phẫn nộ mà hộc máu, suýt nữa mất mạng!”
Từng lời từng chữ được thốt ra rõ ràng rành mạch, mang theo lời tố cáo viết bằng máu.
Cả phòng bệnh lặng phắc như tờ, có thể nghe được tiếng kim rơi.
“Các người có biết từng câu từng chữ các người nói đều là đang giết người không?!”, Hạ Phương lạnh lùng vứt ra câu hỏi sau chót.
Sau một hồi im lặng kéo dài, Hạ Oanh Oanh ngang ngạnh cất lời: “Tất cả đều là do mày tự biên tự diễn. Mày có thể nghi ngờ nhà tao nhưng không thể vu oan giá họa. Nhà tao không làm gì hết, mắc gì phải nhận lời buộc tội vô căn cứ của mày?”
“Mày giữ lại mà nói cho cảnh sát nghe đi”, Hạ Phương hừ lạnh.
Triệu Lệ Chi thút thít: “Đã muốn đổ vấy thì kiểu gì cũng sẽ tìm cớ. Hôm nay dì chỉ sai vì đã đến đây, cho dù cảnh sát có tới dì cũng sẽ nói như vậy”.
“Vậy làm phiền các vị theo chúng tôi”.
Lời bà ta vừa chấm dứt đã nghe một giọng nói mang theo ý cười vang lên khi hai người thanh niên trong trang phục cảnh sát thoăn thoắt đi tới.