Chương 40: Không cần nữa cũng được
“Á…”
Một tiếng hét chói tai phát ra từ phòng phẫu thuật.
Sau đó Hạ Phương cất tiếng lạnh lùng và giễu cợt: “Phó viện trưởng Tần đã từng này tuổi rồi mới có được thành tựu như hôm nay, tại sao lại phải hủy hoại tương lai của mình?”
“Nếu ông không coi trọng tương lai của mình, chỉ vì lợi nhuận nhỏ mà quên mất y đức, làm những việc vô đạo đức như vậy với bệnh nhân trong phòng phẫu thuật, vậy thì… bàn tay cầm kim chỉ này, không cần nữa cũng được”.
Hạ Phương nhận lại kim chỉ trong tay phó viện trưởng Tần, đang định đẩy ông ta ra thì thấy ông ta bất ngờ tấn công.
Ông ta đột nhiên chộp lấy con dao phẫu thuật, đâm về phía Hạ Phương một cách hung ác.
Lúc này ông ta giống như dã thú bị dồn vào chân tường, ông ta đã sớm quên y đức, cũng chẳng quan tâm thần y Tiết Phi nữa.
Ông ta chỉ biết là một khi chuyện của mình bại lộ thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Bây giờ ông ta phải khống chế người phụ nữ này và lôi cô xuống nước thì mới có thể sống được.
“Tấn công bác sĩ khâu vết thương trong phòng phẫu thuật là y đức mà thần y nên có ư?”, phó viện trưởng Tần cắn răng, con dao phẫu thuật trong tay nhanh chuẩn ác, đâm thẳng vào Hạ Phương.
Lúc này Hạ Phương đang đứng trước bàn phẫu thuật, cô mà tránh con dao phẫu thuật của phó viện trưởng Tần thì con dao sẽ đâm vào Tiết Lan Hâm đang nằm trên bàn phẫu thuật.
Tiết Lan Hâm vừa mới phẫu thuật xong, có thể nói là vừa từ quỷ môn quan trở về, bây giờ nếu nhận thêm một nhát dao này, công sức vất vả bảy tám tiếng vừa rồi của Hạ Phương sẽ đều vô nghĩa.
Là Hạ Phương, cô sẽ mất đi mẹ của mình.
Mà là thần y bất bại Tiết Phi, cô sẽ phá vỡ huyền thoại bất bại của mình, danh tiếng trong giới sẽ giảm mạnh và trở thành trò cười.
Cho dù sau này cô vẫn có thể cứu người chữa bệnh, dùng y thuật cao siêu của mình để giải quyết những vấn đề khó khăn trong y học thì cũng không thể thay đổi được sự thất bại ngày hôm nay.
Đây sẽ là một thất bại lớn trong cuộc đời cô, không bao giờ có thể xóa bỏ được.
Đương nhiên phó viện trưởng Tần không biết Hạ Phương chính là Tiết Phi, cũng không biết người nằm trên bàn phẫu thuật là mẹ của Tiết Phi.
Cho nên điều ông ta muốn làm là phá vỡ thần thoại của Tiết Phi.
Để uy hiếp Tiết Phi, kéo cô xuống nước.
Hạ Phương đã nhìn thấu thủ đoạn của phó viện trưởng Tần, cười khẩy một tiếng, nhẹ nhàng né tránh con dao, sau đó nắm chặt bàn tay cầm dao phẫu thuật của ông ta.
“Phó viện trưởng Tần, nếu tôi bóp mạnh hơn một chút nữa thì liệu tay trái của ông có gãy luôn không?”
Hạ Phương nheo mắt, giọng nói sắc bén, toàn thân phát ra khí thế lạnh lẽo, gần như lan ra khắp phòng phẫu thuật.
Alice lập tức bước tới, cầm con dao phẫu thuật trong tay phó viện trưởng Tần, sau đó gọi các y tá, mau chóng bảo vệ Tiết Lan Hâm, tránh xa tên điên phó viện trưởng Tần này.
“Tiết Phi, cô đừng tưởng mình có chút năng lực thì ghê gớm lắm, tôi nói cho cô biết, tôi không sợ cô”, phó viện trưởng Tần ngoài miệng nói không sợ nhưng ông ta cũng không dám cử động.
Nỗi sợ khi xương cổ tay phải bị bóp gãy, kèm theo cơn đau xuyên thấu tâm can khiến ông ta gần như không thở được.
Ông ta tin chắc chỉ cần mình cử động một chút thì người phụ nữ trang bị đầy đủ vũ khí trước mặt này sẽ bẽ gảy nốt tay còn lại của mình ngay.
Ông ta đã mất tay phải, là bác sĩ, ông ta biết rõ tay phải cho dù có nối lại thì sau này cũng không thể cầm kim được nữa, cũng chẳng thể cầm dao phẫu thuật được nữa.
Vậy nên ông ta không thể để mất tay trái được nữa.
Ông ta không dám cử động tay và cơ thể, nhưng miệng thì không nhàn rỗi, ông ta mỉa mai: “Cô dám để lộ khuôn mặt của mình ra không? Đừng ra vẻ thần bí nữa, có gan thì cho mọi người được thấy khuôn mặt thật của cô đi”.
Hạ Phương cười: “Tôi có lộ mặt hay không, không liên quan đến việc tôi có tài hay không. Huống hồ, bây giờ ông không có tư cách nói điều kiện với tôi”.
Nói xong, Hạ Phương đâm nhanh hai mũi vào chân phó viện trưởng Tần.
Phó viện trưởng Tần hét lên một tiếng đau đớn rồi quỳ xuống đất, không thể cử động.
Hạ Phương không nhìn ông ta nữa mà gọi nhóm viện trưởng Triệu tới:”Nhìn cho kỹ xem phó viện trưởng Tần của các ông khi khâu vết thương đã làm gì”.
Hạ Phương cắt vết thương đã khâu ra từng chút một.
Ngay lập tức, từng sợi dây sắt khó phát hiện quanh miệng vết thương hiện ra trước mặt mọi người.
Quan trọng nhất là dây sắt ấy có màu đen.
Rõ ràng là nó đã bị nhiễm chất độc nào đó.
Hạ Phương dùng nhíp gắp toàn bộ dây sắt ra, đưa cho viện trưởng Triệu: “Phiền viện trưởng Triệu hóa nghiệm giúp tôi xem bên trên có gì”.
Nói xong, Hạ Phương nhanh chóng xử lý vết thương, sau nhiều lần khử trùng và giải độc, vết thương bắt đầu rỉ máu.
Hạ Phương có phần hối hận vì sự tự tin của mình, để nắm thóp của phó viện trưởng Tần, cô lại khiến mẹ mình gặp nguy hiểm như vậ
Nhưng Hạ Phương cũng chỉ đoán được phó viện trưởng Tần định gây hại cho mẹ chứ không ngờ ông ta lại hung ác như vậy.
“Alice, giúp chị”.
“Bác sĩ Trương, phiền ông báo cảnh sát giúp tôi”.
Hạ Phương không khách sáo ra lệnh, sau đó tự mình khâu vết thương cho mẹ.
Nhìn mặt Tiết Lan Hâm tái nhợt, không một chút máu, trong lòng Hạ Phương vô cùng tự trách, cô nắm tay bà nhưng không thể biểu đạt được gì nhiều.
“Phi, Q nhận được tin T đang ở ngoài chờ chặn chị”, Alice nói thầm bên tai Hạ Phương.
Hạ Phương gật đầu: “Ừ, lát nữa em yểm hộ cho chị, chị có cách thoát được”.
“Vâng”.
Hạ Phương nhanh chóng cùng nhóm Alice vào phòng thay đồ, sau khi thay lại quần áo của mình, cô bảo Alice thay một bộ đồ giản dị màu đen, đội mũ và đeo khẩu trang, giả làm Tiết Phi.
Cánh cửa phòng phẫu thuật mở ra, người bên ngoài lập tức chạy đến.
Người kích động nhất không phải Tư Thành, cũng không phải Hạ Khánh Dương, mà là Triệu Lệ Chi và Hạ Oanh Oanh.
“Bác sĩ Trương, thế nào rồi?”, trên mặt Triệu Lệ Chi lộ rõ vẻ lo lắng, nhưng lại không giấu được vẻ mong đợi trong mắt.
Phó viện trưởng Tần đã đồng ý với họ cho dù Tiết Lan Hâm ra được khỏi phòng phòng phẫu thuật thì cũng không sống được quá ba ngày.
Sao Triệu Lệ Chi có thể không vui được?
“Bác sĩ Trương, vợ cũ của tôi thế nào rồi?”, Hạ Khánh Dương cũng tiến lên hỏi.
Tư Thành hơi cau mày, tầm mắt liếc nhìn phía sau bác sĩ Trương, dường như đang tìm Tiết Phi, lại như đang tìm ai đó.
“Ông Hạ bà Hạ, mọi người yên tâm, nhờ sự nỗ lực của thần y Tiết, ca phẫu thuật của bệnh nhân rất thành công, chỉ cần chú ý nghỉ ngơi tĩnh dưỡng là sẽ hoàn toàn bình phục nhanh thôi”.
Giọng nói của bác sĩ Trương hơi khàn, cũng hơi kích động.
Kích động là vì được tận mắt chứng kiến kỳ tích y học.
Còn khàn là vì ông ta đã quá mệt, hơn nữa hành vi của phó viện trưởng Tần khiến ông ta đến giờ vẫn chưa hoàn hồn.
“Vậy, vậy thì tốt quá rồi”, khóe miệng Hạ Khánh Dương giật giật, trong mắt rõ ràng có chút thất vọng.
Nếu ca phẫu thuật thất bại thì tốt biết mấy, cho dù phó viện trưởng Tần đã bảo đảm, nhưng phải chờ ba ngày, ông ta vẫn thấy dài.
“Tốt quá rồi, ông bà Hạ phải cảm ơn thần y Tiết nhiều vào, ca phẫu thuật lần này thành công viên mãn hoàn toàn là nhờ công lao của thần y Tiết. Tôi giới thiệu một chút, đây chính là thần y Tiết…”
Bác sĩ Trương còn chưa nói xong đã thấy sau lưng mình vụt qua một bóng người.
Gần như cùng lúc đó, Tư Thành ở phía trước cũng vụt đi, mau chóng đuổi theo.
“Ơ, đâu rồi?”, bác sĩ Trương quay đầu lại, nhưng phía sau ông ta làm gì còn có Tiết Phi và Alice nữa?
Một tiếng hét chói tai phát ra từ phòng phẫu thuật.
Sau đó Hạ Phương cất tiếng lạnh lùng và giễu cợt: “Phó viện trưởng Tần đã từng này tuổi rồi mới có được thành tựu như hôm nay, tại sao lại phải hủy hoại tương lai của mình?”
“Nếu ông không coi trọng tương lai của mình, chỉ vì lợi nhuận nhỏ mà quên mất y đức, làm những việc vô đạo đức như vậy với bệnh nhân trong phòng phẫu thuật, vậy thì… bàn tay cầm kim chỉ này, không cần nữa cũng được”.
Hạ Phương nhận lại kim chỉ trong tay phó viện trưởng Tần, đang định đẩy ông ta ra thì thấy ông ta bất ngờ tấn công.
Ông ta đột nhiên chộp lấy con dao phẫu thuật, đâm về phía Hạ Phương một cách hung ác.
Lúc này ông ta giống như dã thú bị dồn vào chân tường, ông ta đã sớm quên y đức, cũng chẳng quan tâm thần y Tiết Phi nữa.
Ông ta chỉ biết là một khi chuyện của mình bại lộ thì hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Bây giờ ông ta phải khống chế người phụ nữ này và lôi cô xuống nước thì mới có thể sống được.
“Tấn công bác sĩ khâu vết thương trong phòng phẫu thuật là y đức mà thần y nên có ư?”, phó viện trưởng Tần cắn răng, con dao phẫu thuật trong tay nhanh chuẩn ác, đâm thẳng vào Hạ Phương.
Lúc này Hạ Phương đang đứng trước bàn phẫu thuật, cô mà tránh con dao phẫu thuật của phó viện trưởng Tần thì con dao sẽ đâm vào Tiết Lan Hâm đang nằm trên bàn phẫu thuật.
Tiết Lan Hâm vừa mới phẫu thuật xong, có thể nói là vừa từ quỷ môn quan trở về, bây giờ nếu nhận thêm một nhát dao này, công sức vất vả bảy tám tiếng vừa rồi của Hạ Phương sẽ đều vô nghĩa.
Là Hạ Phương, cô sẽ mất đi mẹ của mình.
Mà là thần y bất bại Tiết Phi, cô sẽ phá vỡ huyền thoại bất bại của mình, danh tiếng trong giới sẽ giảm mạnh và trở thành trò cười.
Cho dù sau này cô vẫn có thể cứu người chữa bệnh, dùng y thuật cao siêu của mình để giải quyết những vấn đề khó khăn trong y học thì cũng không thể thay đổi được sự thất bại ngày hôm nay.
Đây sẽ là một thất bại lớn trong cuộc đời cô, không bao giờ có thể xóa bỏ được.
Đương nhiên phó viện trưởng Tần không biết Hạ Phương chính là Tiết Phi, cũng không biết người nằm trên bàn phẫu thuật là mẹ của Tiết Phi.
Cho nên điều ông ta muốn làm là phá vỡ thần thoại của Tiết Phi.
Để uy hiếp Tiết Phi, kéo cô xuống nước.
Hạ Phương đã nhìn thấu thủ đoạn của phó viện trưởng Tần, cười khẩy một tiếng, nhẹ nhàng né tránh con dao, sau đó nắm chặt bàn tay cầm dao phẫu thuật của ông ta.
“Phó viện trưởng Tần, nếu tôi bóp mạnh hơn một chút nữa thì liệu tay trái của ông có gãy luôn không?”
Hạ Phương nheo mắt, giọng nói sắc bén, toàn thân phát ra khí thế lạnh lẽo, gần như lan ra khắp phòng phẫu thuật.
Alice lập tức bước tới, cầm con dao phẫu thuật trong tay phó viện trưởng Tần, sau đó gọi các y tá, mau chóng bảo vệ Tiết Lan Hâm, tránh xa tên điên phó viện trưởng Tần này.
“Tiết Phi, cô đừng tưởng mình có chút năng lực thì ghê gớm lắm, tôi nói cho cô biết, tôi không sợ cô”, phó viện trưởng Tần ngoài miệng nói không sợ nhưng ông ta cũng không dám cử động.
Nỗi sợ khi xương cổ tay phải bị bóp gãy, kèm theo cơn đau xuyên thấu tâm can khiến ông ta gần như không thở được.
Ông ta tin chắc chỉ cần mình cử động một chút thì người phụ nữ trang bị đầy đủ vũ khí trước mặt này sẽ bẽ gảy nốt tay còn lại của mình ngay.
Ông ta đã mất tay phải, là bác sĩ, ông ta biết rõ tay phải cho dù có nối lại thì sau này cũng không thể cầm kim được nữa, cũng chẳng thể cầm dao phẫu thuật được nữa.
Vậy nên ông ta không thể để mất tay trái được nữa.
Ông ta không dám cử động tay và cơ thể, nhưng miệng thì không nhàn rỗi, ông ta mỉa mai: “Cô dám để lộ khuôn mặt của mình ra không? Đừng ra vẻ thần bí nữa, có gan thì cho mọi người được thấy khuôn mặt thật của cô đi”.
Hạ Phương cười: “Tôi có lộ mặt hay không, không liên quan đến việc tôi có tài hay không. Huống hồ, bây giờ ông không có tư cách nói điều kiện với tôi”.
Nói xong, Hạ Phương đâm nhanh hai mũi vào chân phó viện trưởng Tần.
Phó viện trưởng Tần hét lên một tiếng đau đớn rồi quỳ xuống đất, không thể cử động.
Hạ Phương không nhìn ông ta nữa mà gọi nhóm viện trưởng Triệu tới:”Nhìn cho kỹ xem phó viện trưởng Tần của các ông khi khâu vết thương đã làm gì”.
Hạ Phương cắt vết thương đã khâu ra từng chút một.
Ngay lập tức, từng sợi dây sắt khó phát hiện quanh miệng vết thương hiện ra trước mặt mọi người.
Quan trọng nhất là dây sắt ấy có màu đen.
Rõ ràng là nó đã bị nhiễm chất độc nào đó.
Hạ Phương dùng nhíp gắp toàn bộ dây sắt ra, đưa cho viện trưởng Triệu: “Phiền viện trưởng Triệu hóa nghiệm giúp tôi xem bên trên có gì”.
Nói xong, Hạ Phương nhanh chóng xử lý vết thương, sau nhiều lần khử trùng và giải độc, vết thương bắt đầu rỉ máu.
Hạ Phương có phần hối hận vì sự tự tin của mình, để nắm thóp của phó viện trưởng Tần, cô lại khiến mẹ mình gặp nguy hiểm như vậ
Nhưng Hạ Phương cũng chỉ đoán được phó viện trưởng Tần định gây hại cho mẹ chứ không ngờ ông ta lại hung ác như vậy.
“Alice, giúp chị”.
“Bác sĩ Trương, phiền ông báo cảnh sát giúp tôi”.
Hạ Phương không khách sáo ra lệnh, sau đó tự mình khâu vết thương cho mẹ.
Nhìn mặt Tiết Lan Hâm tái nhợt, không một chút máu, trong lòng Hạ Phương vô cùng tự trách, cô nắm tay bà nhưng không thể biểu đạt được gì nhiều.
“Phi, Q nhận được tin T đang ở ngoài chờ chặn chị”, Alice nói thầm bên tai Hạ Phương.
Hạ Phương gật đầu: “Ừ, lát nữa em yểm hộ cho chị, chị có cách thoát được”.
“Vâng”.
Hạ Phương nhanh chóng cùng nhóm Alice vào phòng thay đồ, sau khi thay lại quần áo của mình, cô bảo Alice thay một bộ đồ giản dị màu đen, đội mũ và đeo khẩu trang, giả làm Tiết Phi.
Cánh cửa phòng phẫu thuật mở ra, người bên ngoài lập tức chạy đến.
Người kích động nhất không phải Tư Thành, cũng không phải Hạ Khánh Dương, mà là Triệu Lệ Chi và Hạ Oanh Oanh.
“Bác sĩ Trương, thế nào rồi?”, trên mặt Triệu Lệ Chi lộ rõ vẻ lo lắng, nhưng lại không giấu được vẻ mong đợi trong mắt.
Phó viện trưởng Tần đã đồng ý với họ cho dù Tiết Lan Hâm ra được khỏi phòng phòng phẫu thuật thì cũng không sống được quá ba ngày.
Sao Triệu Lệ Chi có thể không vui được?
“Bác sĩ Trương, vợ cũ của tôi thế nào rồi?”, Hạ Khánh Dương cũng tiến lên hỏi.
Tư Thành hơi cau mày, tầm mắt liếc nhìn phía sau bác sĩ Trương, dường như đang tìm Tiết Phi, lại như đang tìm ai đó.
“Ông Hạ bà Hạ, mọi người yên tâm, nhờ sự nỗ lực của thần y Tiết, ca phẫu thuật của bệnh nhân rất thành công, chỉ cần chú ý nghỉ ngơi tĩnh dưỡng là sẽ hoàn toàn bình phục nhanh thôi”.
Giọng nói của bác sĩ Trương hơi khàn, cũng hơi kích động.
Kích động là vì được tận mắt chứng kiến kỳ tích y học.
Còn khàn là vì ông ta đã quá mệt, hơn nữa hành vi của phó viện trưởng Tần khiến ông ta đến giờ vẫn chưa hoàn hồn.
“Vậy, vậy thì tốt quá rồi”, khóe miệng Hạ Khánh Dương giật giật, trong mắt rõ ràng có chút thất vọng.
Nếu ca phẫu thuật thất bại thì tốt biết mấy, cho dù phó viện trưởng Tần đã bảo đảm, nhưng phải chờ ba ngày, ông ta vẫn thấy dài.
“Tốt quá rồi, ông bà Hạ phải cảm ơn thần y Tiết nhiều vào, ca phẫu thuật lần này thành công viên mãn hoàn toàn là nhờ công lao của thần y Tiết. Tôi giới thiệu một chút, đây chính là thần y Tiết…”
Bác sĩ Trương còn chưa nói xong đã thấy sau lưng mình vụt qua một bóng người.
Gần như cùng lúc đó, Tư Thành ở phía trước cũng vụt đi, mau chóng đuổi theo.
“Ơ, đâu rồi?”, bác sĩ Trương quay đầu lại, nhưng phía sau ông ta làm gì còn có Tiết Phi và Alice nữa?