Chương 34: Đồ Rắn độc
Hạ Phương vừa rời khỏi bệnh viện, Âu Dương Như Tuyết lại xuống xe đi vào.
Chỉ hai phút sau đã đến trước phòng bệnh của Tiết Lan Hâm.
Vừa khéo y tá đã đi chuẩn bị bữa tối, không có ai bên trong.
Âu Dương Như Tuyết gõ cửa rồi đi vào, thấy người phụ nữ sắc mặt tái xanh nhưng tinh thần khỏe khoắn nằm trên giường bệnh thì mỉm cười, đặt giỏ trái cây trong tay xuống: “Chào chị Hạ”.
Tiết Lan Hâm nhìn lên, thấy đối phương mặc kỳ bào xa hoa quý phái, cả người toát ra khí chất cao quý sang trọng thì biết đây không phải nhân vật tầm thường, bèn gật đầu đáp: “Xin hỏi chị là…”
Âu Dương Như Tuyết đi đến trước giường bệnh, đưa mắt nhìn xuống: “Tôi là Âu Dương Như Tuyết, người nhà họ Tư”.
Nói đến đây, suy nghĩ đầu tiên bật ra trong đầu Tiết Lan Hâm là Tư Thành.
Thanh niên đó được Hạ Phương giới thiệu là nhân viên khách sạn, nhưng bà lại không cho là thế.
Bởi vì người lớn lên trong gia đình bình dân không thể nào sở hữu được khí chất như vậy, mà cho dù có thật sự là nhân viên quèn thì bối cảnh gia đình chắc chắn cũng không hề đơn giản.
Chẳng lẽ là người của nhà họ Tư thật?
Nếu vậy thì bà càng phải bảo vệ con gái kỹ lưỡng hơn, tuyệt đối không để nó bị cuốn vào vũng nước đục này.
“Chẳng hay giám đốc Hạ có đề cập với chị về chuyện giữa Tiểu Phương và con trai tôi chưa?”, Âu Dương Như Tuyết nở nụ cười đoan trang: “Thằng bé nhà tôi nhìn trúng Tiểu Phương, chỉ một lòng muốn cưới con bé. Nhà chúng tôi cũng đồng ý với ông Hạ, chỉ cần Tiểu Phương và Hạo Hiên nên duyên thì vấn đề tài chính của nhà họ Hạ sẽ không còn là vấn đề nữa. Ngoài ra…”
“Chị cũng sẽ được sử dụng các loại thuốc và thiết bị tối tân nhất mà không cần bận tâm về chi phí. Tiểu Phương về làm dâu nhà chúng tôi cũng được ăn no mặc ấm, hưởng hết vinh hoa phú quý”.
Tiết Lan Hâm nghe đến đây thì không hiểu sao bỗng thở phào nhẹ nhõm.
Cũng may người này không phải mẹ của Tư Thành, bằng không thì con gái bà sống kiểu gì với một bà mẹ chồng như vậy?
“Thì ra là chị Tư. Con gái đúng là có nói chuyện này với tôi. Con tôi đã là người trưởng thành, có suy nghĩ và quyết định riêng, chị đến tìm tôi e rằng tìm nhầm người rồi”.
Tiết Lan Hâm tuy thân mang bệnh nặng nhưng vẫn giữ thái độ ung dung từ tốn. Bà nở nụ cười nhẹ nhàng, toát ra vẻ lãnh đạm điềm tĩnh không thua kém gì quý phu nhân Âu Dương Như Tuyết.
Âu Dương Như Tuyết nheo mắt, lại nghe Tiết Lan Hâm nói: “Con gái tôi là người rất có chủ kiến, muốn yêu ai cưới ai đều có cái nhìn và nhận định riêng. Người lớn như chúng ta chỉ có thể làm mẫu cho chúng chứ không nên can thiệp nhiều, chị nói có đúng không?”
Ánh mắt Âu Dương Như Tuyết trở nên sắc bén: “Ý chị Hạ là nhà chúng tôi, con trai tôi không lọt vào mắt xanh của chị?”
Tiết Lan Hâm lắc đầu: “Chị Tư nói đùa rồi. Gia đình chị thuộc giới thượng lưu ở Giang Lâm, được cậu Hạo Hiên chú ý tới là phúc phận mấy đời của Tiểu Phương. Tiếc rằng con bé trời sinh mệnh khổ, không có số hưởng thụ cái phúc này”.
“Nhà họ Tư tường cao cửa rộng, bình dân như chúng tôi không vào được, có vào cũng khó mà làm quen như chị Tư”.
Tiết Lan Hâm vừa tâng bốc Âu Dương Như Tuyết vừa giẫm chính con gái mình xuống, nhưng thái độ của bà không hề khiến đối phương thấy khoái trá, ngược lại còn cảm thấy khí thế của mình như nước đổ lá khoai.
Sắc mặt sa sầm, bà ta cất giọng: “Chị Hạ cần gì phải nói thế? Bây giờ nhà họ Tư đang xin được cưới Hạ Phương, chị chỉ cần gật đầu mà thôi, nói nhiều cũng không có ý nghĩa”.
“Nếu người cưới là tôi thì tôi gật đầu là đương nhiên, nhưng đây là con gái tôi, tôi không thể tự tiện quyết định thay nó”, Tiết Lan Hâm cười cười: “Chị Tư nếu có con gái thì hẳn cũng hiểu cho lòng tôi”.
“Vậy chị không muốn con mình có một đời hạnh phúc ấm no sao?”, Âu Dương Như Tuyết dần mất kiên nhẫn, giọng cũng đanh lại.
“Chị Tư sai rồi. Tôi không thể cho con tôi, nhưng tôi tin nó có thể tự xây dựng cuộc sống an bình ấm êm cho mình. Cho dù con tôi có quyết định thế nào đi nữa, tôi cũng sẽ ủng hộ nó”.
Đôi môi Tiết Lan Hâm vẽ ra một nụ cười nhàn nhạt, gương mặt tái mét trở nên kiên định vững vàng, như thể không một thứ gì có thể lay chuyển được bà.
Âu Dương Như Tuyết cười nhạt: “Cho dù có cưới một nhân viên khách sạn, chị cũng ủng hộ?”
Tiết Lan Hâm chưa biết chuyện Hạ Phương và Tư Thành đã đi làm giấy chứng hôn, chỉ cho rằng Âu Dương Như Tuyết đang nói về tương lai, bèn tỉnh bơ đáp.
“Con cháu tự có phúc của con cháu. Người đã bước một chân vào quan tài như tôi cần gì phải quan tâm nhiều vậy?”
“Được, các người đã không biết phải trái thì cứ chờ đấy. Sẽ có lúc các người phải hối hận van xin”, Âu Dương Như Tuyết buông một tiếng hừ lạnh rồi cau có rời đi.
Hạ Phương chỉ biết được chuyến viếng thăm này sau đó.
Y tá nói tâm trạng của mẹ cô vẫn ổn định, còn dặn dò đừng nói cho cô biết.
Thế là Hạ Phương làm bộ như chưa nghe thấy gì, cũng không hỏi thăm gì thêm.
Điều tối quan trọng mấy ngày này là phải nghỉ ngơi thật tốt, chuẩn bị tâm lý kỹ càng cho cuộc phẫu thuật kế tiếp.
Nhưng vẫn có người không biết tốt xấu đến quấy rầy.
“Mở cửa ra! Hạ Phương! Tao biết mày trốn trong này! Bước ra đây con rắn độc!”
Ruỳnh ruỳnh ruỳnh!
“Con điếm nhà mày! Mở cửa ra mau! Mày dám phá hoại tình cảm của tao với Anh Đường mà không dám đối mặt tao hả?”
Chất giọng the thé của Hạ Oanh Oanh kết hợp với tiếng đập cửa ầm ĩ khiến Hạ Phương không tài nào ngon giấc.
Hàng xóm lầu trên lầu dưới cũng bắt đầu ló ra hóng kịch.
Hạ Phương mặc áo ngủ đi ra mở cửa với gương mặt hầm hầm, quắc mắt trừng Hạ Oanh Oanh: “Sủa đi”.
“Mày, mày…”, Hạ Oanh Oanh hốt hoảng giật mình, một hồi sau mới lấy lại tinh thần, vung tay mắng vào mặt cô: “Rốt cuộc mày muốn làm gì hả? Mày có biết tao với Anh Đường phải trải qua bao nhiêu khó khăn mới đến được với nhau không? Chỉ vì mày mà lễ đính hôn của tụi tao trở thành trò cười cho thiên hạ, tao thành tội đồ của hai nhà Hạ-Lục”.
“Mày cố tình đúng không? Bản thân mày lăng loàn đê tiện, bồ bịch với bao nhiêu thằng còn chưa đủ hay sao mà còn muốn hại cả Anh Đường? Sao mày không tha cho anh ấy được hả? Mày có biết hành động của mày sẽ phá hoại cuộc đời của tao và anh ấy không?”
Tâm tình Hạ Phương vốn đã kém vì bị đánh thức giữa chừng, nay nghe vậy thì nhe răng cười ruồi: “Chị quên chuyện tối qua là do ai sắp xếp rồi à? Tôi phá lễ đính hôn, phá hoại tình cảm giữa bọn chị? Nực cười!”
“Tôi đã nói rồi, Hạ Oanh Oanh, tao khinh thường hạng đàn ông bẩn tưởi như Lục Anh Đường. Chị thích thì nhặt về mà xài, đừng có cái gì cũng đổ lên đầu tôi, bằng không người hối hận sẽ là chị”.
Cô nói xong thì sập cửa lại đánh rầm.
Để Hạ Oanh Oanh ở bên ngoài với gương mặt đỏ lừ, vừa giơ tay lên muốn đập cửa tiếp thì Hạ Phương đã bất ngờ mở ra khiến cô ta mất thăng bằng chúi nhủi về trước.
Hạ Phương phản ứng cực nhanh, lập tức nghiêng người đi né, nhìn Hạ Oanh Oanh ngã huỵch xuống, vồ được một con ếch thật to.
Chỉ hai phút sau đã đến trước phòng bệnh của Tiết Lan Hâm.
Vừa khéo y tá đã đi chuẩn bị bữa tối, không có ai bên trong.
Âu Dương Như Tuyết gõ cửa rồi đi vào, thấy người phụ nữ sắc mặt tái xanh nhưng tinh thần khỏe khoắn nằm trên giường bệnh thì mỉm cười, đặt giỏ trái cây trong tay xuống: “Chào chị Hạ”.
Tiết Lan Hâm nhìn lên, thấy đối phương mặc kỳ bào xa hoa quý phái, cả người toát ra khí chất cao quý sang trọng thì biết đây không phải nhân vật tầm thường, bèn gật đầu đáp: “Xin hỏi chị là…”
Âu Dương Như Tuyết đi đến trước giường bệnh, đưa mắt nhìn xuống: “Tôi là Âu Dương Như Tuyết, người nhà họ Tư”.
Nói đến đây, suy nghĩ đầu tiên bật ra trong đầu Tiết Lan Hâm là Tư Thành.
Thanh niên đó được Hạ Phương giới thiệu là nhân viên khách sạn, nhưng bà lại không cho là thế.
Bởi vì người lớn lên trong gia đình bình dân không thể nào sở hữu được khí chất như vậy, mà cho dù có thật sự là nhân viên quèn thì bối cảnh gia đình chắc chắn cũng không hề đơn giản.
Chẳng lẽ là người của nhà họ Tư thật?
Nếu vậy thì bà càng phải bảo vệ con gái kỹ lưỡng hơn, tuyệt đối không để nó bị cuốn vào vũng nước đục này.
“Chẳng hay giám đốc Hạ có đề cập với chị về chuyện giữa Tiểu Phương và con trai tôi chưa?”, Âu Dương Như Tuyết nở nụ cười đoan trang: “Thằng bé nhà tôi nhìn trúng Tiểu Phương, chỉ một lòng muốn cưới con bé. Nhà chúng tôi cũng đồng ý với ông Hạ, chỉ cần Tiểu Phương và Hạo Hiên nên duyên thì vấn đề tài chính của nhà họ Hạ sẽ không còn là vấn đề nữa. Ngoài ra…”
“Chị cũng sẽ được sử dụng các loại thuốc và thiết bị tối tân nhất mà không cần bận tâm về chi phí. Tiểu Phương về làm dâu nhà chúng tôi cũng được ăn no mặc ấm, hưởng hết vinh hoa phú quý”.
Tiết Lan Hâm nghe đến đây thì không hiểu sao bỗng thở phào nhẹ nhõm.
Cũng may người này không phải mẹ của Tư Thành, bằng không thì con gái bà sống kiểu gì với một bà mẹ chồng như vậy?
“Thì ra là chị Tư. Con gái đúng là có nói chuyện này với tôi. Con tôi đã là người trưởng thành, có suy nghĩ và quyết định riêng, chị đến tìm tôi e rằng tìm nhầm người rồi”.
Tiết Lan Hâm tuy thân mang bệnh nặng nhưng vẫn giữ thái độ ung dung từ tốn. Bà nở nụ cười nhẹ nhàng, toát ra vẻ lãnh đạm điềm tĩnh không thua kém gì quý phu nhân Âu Dương Như Tuyết.
Âu Dương Như Tuyết nheo mắt, lại nghe Tiết Lan Hâm nói: “Con gái tôi là người rất có chủ kiến, muốn yêu ai cưới ai đều có cái nhìn và nhận định riêng. Người lớn như chúng ta chỉ có thể làm mẫu cho chúng chứ không nên can thiệp nhiều, chị nói có đúng không?”
Ánh mắt Âu Dương Như Tuyết trở nên sắc bén: “Ý chị Hạ là nhà chúng tôi, con trai tôi không lọt vào mắt xanh của chị?”
Tiết Lan Hâm lắc đầu: “Chị Tư nói đùa rồi. Gia đình chị thuộc giới thượng lưu ở Giang Lâm, được cậu Hạo Hiên chú ý tới là phúc phận mấy đời của Tiểu Phương. Tiếc rằng con bé trời sinh mệnh khổ, không có số hưởng thụ cái phúc này”.
“Nhà họ Tư tường cao cửa rộng, bình dân như chúng tôi không vào được, có vào cũng khó mà làm quen như chị Tư”.
Tiết Lan Hâm vừa tâng bốc Âu Dương Như Tuyết vừa giẫm chính con gái mình xuống, nhưng thái độ của bà không hề khiến đối phương thấy khoái trá, ngược lại còn cảm thấy khí thế của mình như nước đổ lá khoai.
Sắc mặt sa sầm, bà ta cất giọng: “Chị Hạ cần gì phải nói thế? Bây giờ nhà họ Tư đang xin được cưới Hạ Phương, chị chỉ cần gật đầu mà thôi, nói nhiều cũng không có ý nghĩa”.
“Nếu người cưới là tôi thì tôi gật đầu là đương nhiên, nhưng đây là con gái tôi, tôi không thể tự tiện quyết định thay nó”, Tiết Lan Hâm cười cười: “Chị Tư nếu có con gái thì hẳn cũng hiểu cho lòng tôi”.
“Vậy chị không muốn con mình có một đời hạnh phúc ấm no sao?”, Âu Dương Như Tuyết dần mất kiên nhẫn, giọng cũng đanh lại.
“Chị Tư sai rồi. Tôi không thể cho con tôi, nhưng tôi tin nó có thể tự xây dựng cuộc sống an bình ấm êm cho mình. Cho dù con tôi có quyết định thế nào đi nữa, tôi cũng sẽ ủng hộ nó”.
Đôi môi Tiết Lan Hâm vẽ ra một nụ cười nhàn nhạt, gương mặt tái mét trở nên kiên định vững vàng, như thể không một thứ gì có thể lay chuyển được bà.
Âu Dương Như Tuyết cười nhạt: “Cho dù có cưới một nhân viên khách sạn, chị cũng ủng hộ?”
Tiết Lan Hâm chưa biết chuyện Hạ Phương và Tư Thành đã đi làm giấy chứng hôn, chỉ cho rằng Âu Dương Như Tuyết đang nói về tương lai, bèn tỉnh bơ đáp.
“Con cháu tự có phúc của con cháu. Người đã bước một chân vào quan tài như tôi cần gì phải quan tâm nhiều vậy?”
“Được, các người đã không biết phải trái thì cứ chờ đấy. Sẽ có lúc các người phải hối hận van xin”, Âu Dương Như Tuyết buông một tiếng hừ lạnh rồi cau có rời đi.
Hạ Phương chỉ biết được chuyến viếng thăm này sau đó.
Y tá nói tâm trạng của mẹ cô vẫn ổn định, còn dặn dò đừng nói cho cô biết.
Thế là Hạ Phương làm bộ như chưa nghe thấy gì, cũng không hỏi thăm gì thêm.
Điều tối quan trọng mấy ngày này là phải nghỉ ngơi thật tốt, chuẩn bị tâm lý kỹ càng cho cuộc phẫu thuật kế tiếp.
Nhưng vẫn có người không biết tốt xấu đến quấy rầy.
“Mở cửa ra! Hạ Phương! Tao biết mày trốn trong này! Bước ra đây con rắn độc!”
Ruỳnh ruỳnh ruỳnh!
“Con điếm nhà mày! Mở cửa ra mau! Mày dám phá hoại tình cảm của tao với Anh Đường mà không dám đối mặt tao hả?”
Chất giọng the thé của Hạ Oanh Oanh kết hợp với tiếng đập cửa ầm ĩ khiến Hạ Phương không tài nào ngon giấc.
Hàng xóm lầu trên lầu dưới cũng bắt đầu ló ra hóng kịch.
Hạ Phương mặc áo ngủ đi ra mở cửa với gương mặt hầm hầm, quắc mắt trừng Hạ Oanh Oanh: “Sủa đi”.
“Mày, mày…”, Hạ Oanh Oanh hốt hoảng giật mình, một hồi sau mới lấy lại tinh thần, vung tay mắng vào mặt cô: “Rốt cuộc mày muốn làm gì hả? Mày có biết tao với Anh Đường phải trải qua bao nhiêu khó khăn mới đến được với nhau không? Chỉ vì mày mà lễ đính hôn của tụi tao trở thành trò cười cho thiên hạ, tao thành tội đồ của hai nhà Hạ-Lục”.
“Mày cố tình đúng không? Bản thân mày lăng loàn đê tiện, bồ bịch với bao nhiêu thằng còn chưa đủ hay sao mà còn muốn hại cả Anh Đường? Sao mày không tha cho anh ấy được hả? Mày có biết hành động của mày sẽ phá hoại cuộc đời của tao và anh ấy không?”
Tâm tình Hạ Phương vốn đã kém vì bị đánh thức giữa chừng, nay nghe vậy thì nhe răng cười ruồi: “Chị quên chuyện tối qua là do ai sắp xếp rồi à? Tôi phá lễ đính hôn, phá hoại tình cảm giữa bọn chị? Nực cười!”
“Tôi đã nói rồi, Hạ Oanh Oanh, tao khinh thường hạng đàn ông bẩn tưởi như Lục Anh Đường. Chị thích thì nhặt về mà xài, đừng có cái gì cũng đổ lên đầu tôi, bằng không người hối hận sẽ là chị”.
Cô nói xong thì sập cửa lại đánh rầm.
Để Hạ Oanh Oanh ở bên ngoài với gương mặt đỏ lừ, vừa giơ tay lên muốn đập cửa tiếp thì Hạ Phương đã bất ngờ mở ra khiến cô ta mất thăng bằng chúi nhủi về trước.
Hạ Phương phản ứng cực nhanh, lập tức nghiêng người đi né, nhìn Hạ Oanh Oanh ngã huỵch xuống, vồ được một con ếch thật to.