Chương 28: Hạ Phương, em vẫn còn kiếm cớ à
“Chờ đã…”, thấy Hạ Phương đẩy cửa, Triệu Lệ Chi hoảng hốt, vội vàng lao tới muốn ngăn cản.
Biết trước Triệu Lệ Chi sẽ ngăn cản mình, khi Hạ Phương mở cửa thì cũng giơ chân lên, nhẹ nhàng khiến Triệu Lệ Chi đang lao tới vấp ngã trên đất.
“Á…”
“A, không, ưm, đừng, đừng…”
Tiếng kêu của Triệu Lệ Chi bị một loạt tiếng kêu kỳ lạ trong phòng át mất.
Những ánh mắt vốn đổ dồn về Triệu Lệ Chi, gần như đồng loạt hướng về phía phòng thay đồ.
Hạ Phương mặc kệ Triệu Lệ Chi bị mình làm vấp, thảng thốt chỉ vào phòng, kinh hãi hét lên: “Trời, trời ơi… Chị, hai người đang làm gì vậy?”
Lời nói của Hạ Phương khiến những người còn chưa hoàn hồn lần lượt kéo hồn về, ai cũng là người thích hóng chuyện, đồng loạt xúm lên phía trước.
Chỉ thấy trong phòng trang điểm rộng rãi, trên sàn nhà phủ một bộ lễ phục tinh xảo màu vàng lông ngỗng, một người đàn ông cao lớn mặc áo sơ mi hồng đang đè một người phụ nữ váy trắng xuống đất.
Áo sơ mi của người đàn ông đã mở ra một nửa, anh ta đang vùi đầu vào người phụ nữ.
Mà bộ lễ phục cúp ngực của người phụ nữ đã bị kéo xuống tận thắt lưng, để lộ ra làn da trắng nõn mềm mịn, chiếc váy lộn xộn cũng bị kéo lên đến đùi, khung cảnh rất loạn khiến nhóm người hóng hớt bên ngoài không khỏi ngạc nhiên cảm thán.
Hạ Phương chỉ sợ thiên hạ chưa đủ loạn, kích động hét toáng lên: “Cậu chủ Tư, anh, anh làm gì chị gái tôi vậy?”
Sau khi tới gần Lục Anh Đường mới phát hiện ra Hạ Phương đã trang điểm, nhìn khuôn mặt trắng nõn và ngũ quan thanh tú của cô, cho dù chỉ mặc bộ trang phục bình thường cũng không giấu được vẻ ngọt ngào và khí chất của cô.
Chỉ nhìn một cái, Lục Anh Đường đã không thể dời mắt được nữa.
Cô giống như nàng tiên bước ra từ trong tranh, đẹp một cách không chân thực.
Mà cô xinh đẹp quyến rũ thế này, đã từng thuộc về hắn…
Chỉ nghĩ tới đây thôi Lục Anh Đường đã thấy máu nóng sôi trào, chỉ muốn lao tới trước mặt Hạ Phương, nói cho mọi người biết cô là của hắn.
Nhưng tiếng hét kích động của Hạ Phương đã đánh thức Lục Anh Đường khỏi giấc mộng ngọt ngào.
Hắn nhìn vào phòng, bong bóng màu hồng do Hạ Phương tạo ra lập tức bị xua tan, chỉ còn lại sự hoảng hốt như bị sét đánh.
“Hạ Oanh Oanh…”, Lục Anh Đường gầm lên, đẩy người đứng xem ngoài cửa ra, lao vào.
“Hu hu, cứu với, Tư Hạo Hiên, anh buông tôi ra, mẹ ơi, Anh Đường, cứu em…”
Nghe thấy giọng của Lục Anh Đường, Hạ Oanh Oanh hoàn toàn tỉnh táo lại, trong đôi mắt mê man ban đầu hiện đầy vẻ hoảng sợ, cô ta bắt đầu kêu cứu.
Trước đó Hạ Phương đã uống nước, lễ phục đưa cho cô cũng đã có thuốc, nói cách khác, khi Hạ Phương mở lễ phục ra, trong phòng đã có mùi.
Tương tự, trước khi Tư Hạo Hiên vào cũng đã uống rượu.
Triệu Lệ Chi và Hạ Oanh Oanh đã sắp xếp, chỉ cần Hạ Phương mở chiếc váy ra, chỉ cần Tư Hạo Hiên đi vào phòng này thì họ sẽ không thể rời khỏi đây mà không xảy ra chuyện gì.
Nhưng Hạ Oanh Oanh nằm mơ cũng không ngờ Hạ Phương không chỉ bình an vô sự rời khỏi đây mà còn kéo cô ta vào.
Điều đáng sợ hơn nữa là thuốc của Tư Hạo Hiên đã có hiệu lực, anh ta bất chấp tất cả nhào tới ra tay với cô ta.
Nếu hôm nay không phải ngày đính hôn của cô ta, nếu không phải Triệu Lệ Chi đã gọi người, có thể tới bất cứ lúc nào thì Hạ Oanh Oanh cũng không ngại có gì đó với cậu chủ nhỏ họ Tư này.
Nhưng cô ta rất rõ, lúc nào cũng được, nhưng không phải hôm nay.
Cho nên khi Hạ Phương vừa mở cửa, cô ta vẫn chưa hoàn hồn, cũng chưa kêu cứu.
Mãi đến khi Lục Anh Đường xuất hiện, cô ta mới hoàn toàn hoảng sợ.
“Tư Hạo Hiên, tên khốn này, mày làm gì thế hả?”, Lục Anh Đường phẫn nộ kéo Tư Hạo Hiên đã mất lý trí, vẫn bất chấp động tay động chân với Hạ Oanh Oanh ra.
“Đáng chết!”, trán Lục Anh Đường nổi gân xanh, hắn cắn răng cởi áo vest trên người mình ra đắp lên người Hạ Oanh Oanh.
Hắn quay lại túm Tư Hạo Hiên lên đánh một trận thô bạo.
Tất cả diễn ra quá nhanh, Tư Hạo Hiên bị thuốc chi phối, hoàn toàn không phải đối thủ của Lục Anh Đường.
Anh ta nhanh chóng bị đánh mặt mũi bầm dập, nhưng rồi cũng tỉnh táo lại và bắt đầu đánh trả.
Thế là hai người đánh nhau trong phòng trang điểm.
Triệu Lệ Chi bò dậy khỏi mặt đất, nhìn thấy cảnh này suýt nữa thì sợ hãi ngất đi.
“Anh Đường, con làm gì vậy? Mau dừng tay…”, Triệu Lệ Chi xông lên, định kéo Lục Anh Đường ra, nhưng hắn và Tư Hạo Hiên đều đang hăng máu, mỗi người tung một đấm lên người Triệu Lệ Chi.
“A…”, Triệu Lệ Chi hét lên một tiếng, lại ngã xuống đất.
Lục Anh Đường và Tư Hạo Hiên cũng vì thế mà tỉnh táo hơn một chút, hai người trợn mắt nhìn nhau, Lục Anh Đường nghiến răng nghiến lợi nói: “Tư Hạo Hiên, tốt nhất anh hãy cho tôi một lời giải thích”.
Anh ta lau vết máu bên khóe miệng, cười khẩy: “Giải thích? Ha, anh nên hỏi vợ chưa cưới của anh mới phải”.
Lục Anh Đường cau mày, cúi đầu nhìn Hạ Oanh Oanh đang run rẩy trên mặt đất, lửa giận đã vơi đi lại dâng lên hừng hực.
Hắn đấm vào tường, một lúc sau mới ngồi xổm xuống hỏi: “Oanh Oanh, rốt cuộc là có chuyện gì?”
Hạ Oanh Oanh khóc nức nở, nghe thấy Lục Anh Đường hỏi, cô ta nhìn hắn với đôi mắt đẫm lệ, tủi thân hỏi: “Anh Đường, anh không tin em ư?”
Đương nhiên Lục Anh Đường tin Hạ Oanh Oanh, nhưng chuyện này xảy ra trong tiệc đính hôn của bọn họ, hắn tin thì có ích gì?
Lục Anh Đường đã bình tĩnh lại, giọng nói lạnh lùng tới tận xương: “Ở trước mặt nhiều người thế này, cho dù anh tin em thì cũng cần giải thích cho mọi người chứ, đúng không?”
Lúc này Hạ Oanh Oanh mới nhìn thấy một nhóm người đang đứng ở cửa, cô ta tức giận nắm chặt áo vest, cắn răng trừng mắt nhìn Hạ Phương ở ngoài cửa, nức nở đáng thương hỏi: “Tiểu Phương, sao em lại làm vậy với chị?”
Lời này của Hạ Oanh Oanh đã thành công chuyển hướng sự chú ý sang Hạ Phương.
Dù là Tư Hạo Hiên nửa mê nửa tỉnh cũng cau mày nhìn Hạ Phương.
Anh ta cũng không hiểu khi mình đi vào rõ ràng người trong phòng là Hạ Phương, vì sao sau khi bị đánh một trận đã thành người khác?
Tư Hạo Hiên không ngốc, anh ta có hứng thú với Hạ Phương, nhưng cũng không đến nỗi vừa thấy cô là đã lên cơn.
Rõ ràng trong phòng này có vấn đề, anh ta đi vào đã trở nên kỳ lạ.
Anh ta nhìn Hạ Phương, lại nhìn Hạ Oanh Oanh đang tủi thân ngồi trên đất, khóe miệng nhếch lên vẻ tà ác, khoanh tay nghiêng người sang một bên chuẩn bị xem kịch hay.
“Không phải tôi…”, Hạ Phương cắn môi, cố chấp nhìn Hạ Oanh Oanh: “Tôi không hề”.
Tuy ánh mắt của cô cố chấp nhưng giọng điệu lại rất tủi thân, tay cũng nắm chặt như thể chịu oan lớn lắm.
“Không phải em? Hạ Phương, em còn ngụy biện à!”
Giọng điệu Hạ Oanh Oanh sắc bén the thé: “Em dám nói không phải vì em muốn được thuận lợi kết hôn với cậu chủ nhỏ Tư nên cố ý hẹn người ta tới phòng trang điểm, còn bỏ thuốc cậu chủ nhỏ Tư với ý đồ để cậu ấy có âm mưu bất chính với em không?”
“Nếu không phải chị tình cờ đi ngang qua, nghe thấy động tĩnh nên vào xem thì chắc là em đã thành công rồi”.
Hạ Oanh Oanh nói rồi cúi đầu xuống, oan ức nói: “Ai ngờ sau khi âm mưu của em bị chị nhìn thấy, em lại thẹn quá hóa giận, kéo chị vào phòng, còn mình thì chạy ra ngoài. Hạ Phương, rốt cuộc em có ý gì?”
Biết trước Triệu Lệ Chi sẽ ngăn cản mình, khi Hạ Phương mở cửa thì cũng giơ chân lên, nhẹ nhàng khiến Triệu Lệ Chi đang lao tới vấp ngã trên đất.
“Á…”
“A, không, ưm, đừng, đừng…”
Tiếng kêu của Triệu Lệ Chi bị một loạt tiếng kêu kỳ lạ trong phòng át mất.
Những ánh mắt vốn đổ dồn về Triệu Lệ Chi, gần như đồng loạt hướng về phía phòng thay đồ.
Hạ Phương mặc kệ Triệu Lệ Chi bị mình làm vấp, thảng thốt chỉ vào phòng, kinh hãi hét lên: “Trời, trời ơi… Chị, hai người đang làm gì vậy?”
Lời nói của Hạ Phương khiến những người còn chưa hoàn hồn lần lượt kéo hồn về, ai cũng là người thích hóng chuyện, đồng loạt xúm lên phía trước.
Chỉ thấy trong phòng trang điểm rộng rãi, trên sàn nhà phủ một bộ lễ phục tinh xảo màu vàng lông ngỗng, một người đàn ông cao lớn mặc áo sơ mi hồng đang đè một người phụ nữ váy trắng xuống đất.
Áo sơ mi của người đàn ông đã mở ra một nửa, anh ta đang vùi đầu vào người phụ nữ.
Mà bộ lễ phục cúp ngực của người phụ nữ đã bị kéo xuống tận thắt lưng, để lộ ra làn da trắng nõn mềm mịn, chiếc váy lộn xộn cũng bị kéo lên đến đùi, khung cảnh rất loạn khiến nhóm người hóng hớt bên ngoài không khỏi ngạc nhiên cảm thán.
Hạ Phương chỉ sợ thiên hạ chưa đủ loạn, kích động hét toáng lên: “Cậu chủ Tư, anh, anh làm gì chị gái tôi vậy?”
Sau khi tới gần Lục Anh Đường mới phát hiện ra Hạ Phương đã trang điểm, nhìn khuôn mặt trắng nõn và ngũ quan thanh tú của cô, cho dù chỉ mặc bộ trang phục bình thường cũng không giấu được vẻ ngọt ngào và khí chất của cô.
Chỉ nhìn một cái, Lục Anh Đường đã không thể dời mắt được nữa.
Cô giống như nàng tiên bước ra từ trong tranh, đẹp một cách không chân thực.
Mà cô xinh đẹp quyến rũ thế này, đã từng thuộc về hắn…
Chỉ nghĩ tới đây thôi Lục Anh Đường đã thấy máu nóng sôi trào, chỉ muốn lao tới trước mặt Hạ Phương, nói cho mọi người biết cô là của hắn.
Nhưng tiếng hét kích động của Hạ Phương đã đánh thức Lục Anh Đường khỏi giấc mộng ngọt ngào.
Hắn nhìn vào phòng, bong bóng màu hồng do Hạ Phương tạo ra lập tức bị xua tan, chỉ còn lại sự hoảng hốt như bị sét đánh.
“Hạ Oanh Oanh…”, Lục Anh Đường gầm lên, đẩy người đứng xem ngoài cửa ra, lao vào.
“Hu hu, cứu với, Tư Hạo Hiên, anh buông tôi ra, mẹ ơi, Anh Đường, cứu em…”
Nghe thấy giọng của Lục Anh Đường, Hạ Oanh Oanh hoàn toàn tỉnh táo lại, trong đôi mắt mê man ban đầu hiện đầy vẻ hoảng sợ, cô ta bắt đầu kêu cứu.
Trước đó Hạ Phương đã uống nước, lễ phục đưa cho cô cũng đã có thuốc, nói cách khác, khi Hạ Phương mở lễ phục ra, trong phòng đã có mùi.
Tương tự, trước khi Tư Hạo Hiên vào cũng đã uống rượu.
Triệu Lệ Chi và Hạ Oanh Oanh đã sắp xếp, chỉ cần Hạ Phương mở chiếc váy ra, chỉ cần Tư Hạo Hiên đi vào phòng này thì họ sẽ không thể rời khỏi đây mà không xảy ra chuyện gì.
Nhưng Hạ Oanh Oanh nằm mơ cũng không ngờ Hạ Phương không chỉ bình an vô sự rời khỏi đây mà còn kéo cô ta vào.
Điều đáng sợ hơn nữa là thuốc của Tư Hạo Hiên đã có hiệu lực, anh ta bất chấp tất cả nhào tới ra tay với cô ta.
Nếu hôm nay không phải ngày đính hôn của cô ta, nếu không phải Triệu Lệ Chi đã gọi người, có thể tới bất cứ lúc nào thì Hạ Oanh Oanh cũng không ngại có gì đó với cậu chủ nhỏ họ Tư này.
Nhưng cô ta rất rõ, lúc nào cũng được, nhưng không phải hôm nay.
Cho nên khi Hạ Phương vừa mở cửa, cô ta vẫn chưa hoàn hồn, cũng chưa kêu cứu.
Mãi đến khi Lục Anh Đường xuất hiện, cô ta mới hoàn toàn hoảng sợ.
“Tư Hạo Hiên, tên khốn này, mày làm gì thế hả?”, Lục Anh Đường phẫn nộ kéo Tư Hạo Hiên đã mất lý trí, vẫn bất chấp động tay động chân với Hạ Oanh Oanh ra.
“Đáng chết!”, trán Lục Anh Đường nổi gân xanh, hắn cắn răng cởi áo vest trên người mình ra đắp lên người Hạ Oanh Oanh.
Hắn quay lại túm Tư Hạo Hiên lên đánh một trận thô bạo.
Tất cả diễn ra quá nhanh, Tư Hạo Hiên bị thuốc chi phối, hoàn toàn không phải đối thủ của Lục Anh Đường.
Anh ta nhanh chóng bị đánh mặt mũi bầm dập, nhưng rồi cũng tỉnh táo lại và bắt đầu đánh trả.
Thế là hai người đánh nhau trong phòng trang điểm.
Triệu Lệ Chi bò dậy khỏi mặt đất, nhìn thấy cảnh này suýt nữa thì sợ hãi ngất đi.
“Anh Đường, con làm gì vậy? Mau dừng tay…”, Triệu Lệ Chi xông lên, định kéo Lục Anh Đường ra, nhưng hắn và Tư Hạo Hiên đều đang hăng máu, mỗi người tung một đấm lên người Triệu Lệ Chi.
“A…”, Triệu Lệ Chi hét lên một tiếng, lại ngã xuống đất.
Lục Anh Đường và Tư Hạo Hiên cũng vì thế mà tỉnh táo hơn một chút, hai người trợn mắt nhìn nhau, Lục Anh Đường nghiến răng nghiến lợi nói: “Tư Hạo Hiên, tốt nhất anh hãy cho tôi một lời giải thích”.
Anh ta lau vết máu bên khóe miệng, cười khẩy: “Giải thích? Ha, anh nên hỏi vợ chưa cưới của anh mới phải”.
Lục Anh Đường cau mày, cúi đầu nhìn Hạ Oanh Oanh đang run rẩy trên mặt đất, lửa giận đã vơi đi lại dâng lên hừng hực.
Hắn đấm vào tường, một lúc sau mới ngồi xổm xuống hỏi: “Oanh Oanh, rốt cuộc là có chuyện gì?”
Hạ Oanh Oanh khóc nức nở, nghe thấy Lục Anh Đường hỏi, cô ta nhìn hắn với đôi mắt đẫm lệ, tủi thân hỏi: “Anh Đường, anh không tin em ư?”
Đương nhiên Lục Anh Đường tin Hạ Oanh Oanh, nhưng chuyện này xảy ra trong tiệc đính hôn của bọn họ, hắn tin thì có ích gì?
Lục Anh Đường đã bình tĩnh lại, giọng nói lạnh lùng tới tận xương: “Ở trước mặt nhiều người thế này, cho dù anh tin em thì cũng cần giải thích cho mọi người chứ, đúng không?”
Lúc này Hạ Oanh Oanh mới nhìn thấy một nhóm người đang đứng ở cửa, cô ta tức giận nắm chặt áo vest, cắn răng trừng mắt nhìn Hạ Phương ở ngoài cửa, nức nở đáng thương hỏi: “Tiểu Phương, sao em lại làm vậy với chị?”
Lời này của Hạ Oanh Oanh đã thành công chuyển hướng sự chú ý sang Hạ Phương.
Dù là Tư Hạo Hiên nửa mê nửa tỉnh cũng cau mày nhìn Hạ Phương.
Anh ta cũng không hiểu khi mình đi vào rõ ràng người trong phòng là Hạ Phương, vì sao sau khi bị đánh một trận đã thành người khác?
Tư Hạo Hiên không ngốc, anh ta có hứng thú với Hạ Phương, nhưng cũng không đến nỗi vừa thấy cô là đã lên cơn.
Rõ ràng trong phòng này có vấn đề, anh ta đi vào đã trở nên kỳ lạ.
Anh ta nhìn Hạ Phương, lại nhìn Hạ Oanh Oanh đang tủi thân ngồi trên đất, khóe miệng nhếch lên vẻ tà ác, khoanh tay nghiêng người sang một bên chuẩn bị xem kịch hay.
“Không phải tôi…”, Hạ Phương cắn môi, cố chấp nhìn Hạ Oanh Oanh: “Tôi không hề”.
Tuy ánh mắt của cô cố chấp nhưng giọng điệu lại rất tủi thân, tay cũng nắm chặt như thể chịu oan lớn lắm.
“Không phải em? Hạ Phương, em còn ngụy biện à!”
Giọng điệu Hạ Oanh Oanh sắc bén the thé: “Em dám nói không phải vì em muốn được thuận lợi kết hôn với cậu chủ nhỏ Tư nên cố ý hẹn người ta tới phòng trang điểm, còn bỏ thuốc cậu chủ nhỏ Tư với ý đồ để cậu ấy có âm mưu bất chính với em không?”
“Nếu không phải chị tình cờ đi ngang qua, nghe thấy động tĩnh nên vào xem thì chắc là em đã thành công rồi”.
Hạ Oanh Oanh nói rồi cúi đầu xuống, oan ức nói: “Ai ngờ sau khi âm mưu của em bị chị nhìn thấy, em lại thẹn quá hóa giận, kéo chị vào phòng, còn mình thì chạy ra ngoài. Hạ Phương, rốt cuộc em có ý gì?”