Chương 25: Tôi nhìn thấy cả rồi, tôi còn có bằng chứng nữa
Đã có kết quả phỏng vấn tuyển dụng mới nhất của LM.
Hạ Phương không ngạc nhiên khi thấy tên Ngô Bội Bội trong danh sách những người vượt qua vòng phỏng vấn.
Quả thực, Ngô Bội Bội có lợi thế rất lớn khi tốt nghiệp UCL ở nước Y, tuy cô đánh trượt cô ta nhưng cô ta vần có lợi thế hơn những người khác.
Hạ Phương là thiết kế trưởng, điều duy nhất có thể làm là tự chọn trợ lý trưởng của mình, cô sẽ không can thiệp quá nhiều vào những vị trí ứng tuyển khác.
Ngày người mới đến báo danh, Hạ Phương đến văn phòng từ rất sớm.
Hôm nay Hạ Phương cô’ ý ăn mặc chỉn chu, cô mặc váy sơ mi lịch sự có thắt lưng, đi đôi bốt cao cố, mái tóc dài vẩn giấu trong mũ tóc giả, thay bằng mái tóc ngắn, trông rất thời trang, nhưng lại đơn giản và có khí chất.
“Chào buổi sáng, sếp Phương”, cô vừa đến văn phòng, sở Lâm Khôn đã đến, tươi cười nói: “Chưa được cô đồng ý đã tự thêm cây xanh và một chiếc bàn họp nhỏ trong văn phòng của cô, mong là cô sẽ thích”.
Hạ Phương nhìn văn phòng đã có thêm sức sống, khẽ gật đầu: “Đúng vậy, anh thật có lòng”.
Nụ cười của sở Lâm Khôn càng thêm ấm áp: “Sếp Phương thích là tốt rồi, cần trang trí thêm gì nữa cô cứ nói với tôi”.
Hạ Phương gật đầu, ngồi vào chồ của mình.
Sở Lâm Khôn đích thân rót cho cô một tách cà phê rồi bưng lên, đứng ở một bên, do dự muốn nói lại thôi.
Hạ Phương cắm ổ USB, nhanh chóng chuyển toàn bộ phần mềm văn phòng mình thường dùng sang máy tính mới.
Thao tác xong, thấy sở Lâm Khôn vẩn ở đây, cô nhíu mày hỏi: “Có chuyện gì à?”
sở Lâm Khôn đang định lên tiếng thì cửa bị đẩy ra.
Sở Lâm Xuyên mang theo đôi mắt gấu trúc vội vàng chạy vào: “Sếp Phương, người mới đang báo danh ở phòng nhân sự, chúng tôi định mười một giờ sẽ tổ chức tiệc chào mừng, lúc đó cô có thể nói vài lời được không?”
Người mới đều là nhà thiết kế, như vậy đều là cấp dưới của mình, Hạ Phương không từ chối: “Cũng được”.
“Được, để tôi đi sắp xếp”, Sớ Lâm Xuyên nói xong thì nhìn đứa em trai của mình đang có vẻ mặt khó coi: “ồ em trai, hình như cậu không phụ trách mảng thiết kế mà nhỉ? Thế nào, chạy tới chỗ sếp Phương để tìm cảm giác tồn tại à?”
Mặt Sở Lâm Khôn lại đen đi: “Xét về tìm cảm giác tồn tại, có ai so được với anh đâu”.
Sau đó cậu ta mỉm cười ấm áp với Hạ Phương: “Sếp Phương, đúng là tôi có chuyện muốn báo cáo với cô, nếu cô không rảnh thì mấy ngày nữa tôi lại tới nhé?”
Vốn tưởng Hạ Phương sẽ bảo mình nói luôn, Sở Lâm Khôn đã nghĩ ra kế đè bẹp sở Lâm Xuyên dưới chân như thế nào rồi.
Không ngờ Hạ Phương lại gật đầu: “Đúng là hôm nay tôi không rảnh thật”.
Nói xong cô lại nói thêm: “Còn nữa, sếp Xuyên mới là người phụ trách của công ty, có chuyện gì anh có thể bàn bạc với sếp Xuyên trước”.
Ngụ ý là không có chuyện gì đừng đến làm phiền tôi.
Thấy em trai bị đáp trá, sở Lâm Xuyên đắc ý suýt thì cười ra tiếng.
Hạ Phương phớt lờ sự tương tác giữa hai anh em, cô không có hứng thú nên lập tức hạ lệnh đuổi khách.
Hơn mười giờ sáng.
Hạ Phương làm xong việc, định ra ngoài đi dạo một vòng rồi chuẩn bị họp.
Không ngờ vừa bước ra khỏi văn phòng đã thấy Ngô Bội Bội đang nhìn đông ngó tây bên ngoài, muốn vào nhưng không dám vào.
Bốn người mới đúng chín giờ sáng đã tới báo danh, sau đó theo sự sắp xếp của bộ phận nhân sự, được người của các bộ phận đưa đi.
Ngô Bội Bội cứ tưởng mình có thể làm thiết kế trưởng, nhưng cuối cùng vị trí được giao cho cô ta lại là trợ lý thiết kế.
Vị trí này kém xa so với mong đợi của cô ta!
Cô ta không cam lòng, muốn nhân lúc đi vệ sinh, tìm đến văn phòng thiết kế trưởng để xem ai là người đã cướp mất vị trí của mình.
Nào ngờ Hạ Phương lại từ bên trong đi ra.
Cô ta mở to mắt, kích động hét lên: “Cô, là cô à? Sao cô lại ờ đây?”
Hạ Phương biếng nhác nhìn Ngô Bội Bội: “Tôi không được ở đây à?”
“Trợ lý trướng sếp Phương chọn là cô ư?”, Ngô Bội Bội tức không thở được, suýt thì ngất xíu.
Cô ta luôn nghĩ phải là người xuất sắc cỡ nào mới được sếp Phương trong truyền thuyết lựa chọn, nếu đối phương giỏi hơn mình thì cô ta tâm phục khẩu phục.
Nhưng người này lại là người phụ nữ chưa nghe danh bao giờ, thậm chí còn gian lận trong buổi phỏng vấn?!
Sao cô ta có thể phục được?
“Ha, ăn mặc thế này cũng ra dáng phết đấy, nhưng cô tưởng là không ai biết hành vi xấu xa của cô à?”, Ngô Bội Bội ghen tỵ tới mức mặt mũi vặn vẹo: ‘Tôi nói cho cô biết, tôi nhìn thấy cả rồi!”
Hạ Phương biết Ngô Bội Bội đã hiểu íâm, nhưng không giải thích, chỉ buồn cười nhìn cô ta: “Nhìn thấy cái gì?”
“Cô tướng không ai biết cô gian lận à? Tôi nói cho cô hay, tôi không chỉ nhìn thấy, tôi còn có chứng cứ nữa!”, Ngô Bội Bội nheo mắt, khuôn mặt trang điếm đậm trở nên âm trầm.
“ồ?”, Hạ Phương bắt đầu thấy hứng thú: “Tôi gian lận thế nào?”
“Bây giờ tôi nói ra để cô nghĩ xem nên cãi thế nào à?”, Ngô Bội Bội cười lạnh: “Nếu cô có gan thì bây giờ cùng tôi tới tham gia buổi tiệc chào mừng, tôi sẽ cho cô được chết minh bạch”.
Hạ Phương nhìn đồng hồ: “Được thôi”.
Ngô Bội Bội hừ lạnh, lấy điện thoại ra gửi tin nhắn, vừa đi về phía phòng họp vừa nhìn Hạ Phương cảnh cáo: “Tốt nhất cô đừng có bỏ chạy”.
Hạ Phương cũng đi theo cô ta, cô không chỉ không bỏ chạy mà còn muốn mau chóng bắt đầu buổi tiệc chào mừng.
Khi hai người tới phòng họp thì vần còn hơn mười phút nữa cuộc họp mới bắt đầu.
Hai người mới khác đã ngồi sẵn ở bên trong.
Nhìn thấy Hạ Phương và Ngô Bội Bội đi vào, một cô gái trong số đó đứng lên chào hỏi Ngô Bội Bội: “Bội Bội, cô thực sự thành công ứng tuyển được vào vị trí trợ lý trưởng rồi à? Chúc mừng nhé!”
Sắc mặt Ngô Bội Bội tối sầm, tay nắm chặt thành quả đấm: “Cô chúc mừng nhầm người rồi, trợ lý trưởng là người bên cạnh tôi đây…”
“Cái gì? Cô… Cô ta á?”, người phụ nữ thảng thốt trợn tròn mắt: “Làm sao có thể thế được…”
“Tôi cũng rất tò mò, không biết sao cô gái này lại được chọn nữa?” Ngô Bội Bội cười trào phúng nhìn Hạ Phương: “Cô dám nói thật không?”
“Cô ta, cô ta…”, người phụ nữ còn lại ngạc nhiên che miệng, giọng nói lớn hơn: “Không phải cô ta gian lận đấy chứ?”
Nghe vậy, chàng trai trẻ lặng lẽ vào ngồi đó với họ hơi cau mày, giọng nói hơi lạnh lùng: “Lâm Thư Nhã, đây là LM, ăn có thể ăn bừa, nhưng nói không được nói bừa đâu”.
Lâm Thư Nhã mở to mắt: “Nhưng sao cô ta có thể lợi hại hơn Bội Bội được”.
“Có chuyện gì đấy?”, lúc này sở Lâm Xuyên dẩn theo mấy vị giám đốc đi tới, thấy Hạ Phương, anh ấy đang định chào thì bị cô giơ tay ngăn lại.
Nhìn thấy Ngô Bội Bội, sở Lâm Xuyên lập tức hiểu ra, hơi đau đầu nháy mắt với Ngô Bội Bội, ý bảo cô ta đi vào trước, đừng nói nữa.
Dù sao Ngô Bội Bội cũng là người Tư Thành muốn bảo vệ, với tính bảo vệ người mình của Tư Thành, lỡ như cô ta còn nảy sinh xung đột với sếp Phương thì anh ấy cũng không biết phải làm thế nào.
Một bên là anh hai ác ma, một bên là nữ thần thần tượng, anh ấy không muốn đắc tội ai hết!
Ánh mắt của sở Lâm Xuyên khiến Ngô Bội Bội vui mừng.
Cô ta biết sếp Xuyên đối xử với mình khác với mọi người.
Ngô Bội Bội hơi cúi đầu, tỏ vẻ ngượng ngùng, trong lòng càng thêm tự tin vạch trần Hạ Phương.
“Mọi người ngồi đi, cuộc họp sắp bắt đầu rồi”, Sớ Lâm Xuyên ho khan hai tiếng rồi vào phòng họp trước, trong lòng cầu nguyện bà cô tổ này đừng chọc giận sếp Phương nhà mình nữa.
Nhưng mọi người vừa ngồi xuống, Ngô Bội Bội đã sốt ruột đứng dậy: “Sếp Xuyên, tôi có chuyện muốn nói”.
Hạ Phương không ngạc nhiên khi thấy tên Ngô Bội Bội trong danh sách những người vượt qua vòng phỏng vấn.
Quả thực, Ngô Bội Bội có lợi thế rất lớn khi tốt nghiệp UCL ở nước Y, tuy cô đánh trượt cô ta nhưng cô ta vần có lợi thế hơn những người khác.
Hạ Phương là thiết kế trưởng, điều duy nhất có thể làm là tự chọn trợ lý trưởng của mình, cô sẽ không can thiệp quá nhiều vào những vị trí ứng tuyển khác.
Ngày người mới đến báo danh, Hạ Phương đến văn phòng từ rất sớm.
Hôm nay Hạ Phương cô’ ý ăn mặc chỉn chu, cô mặc váy sơ mi lịch sự có thắt lưng, đi đôi bốt cao cố, mái tóc dài vẩn giấu trong mũ tóc giả, thay bằng mái tóc ngắn, trông rất thời trang, nhưng lại đơn giản và có khí chất.
“Chào buổi sáng, sếp Phương”, cô vừa đến văn phòng, sở Lâm Khôn đã đến, tươi cười nói: “Chưa được cô đồng ý đã tự thêm cây xanh và một chiếc bàn họp nhỏ trong văn phòng của cô, mong là cô sẽ thích”.
Hạ Phương nhìn văn phòng đã có thêm sức sống, khẽ gật đầu: “Đúng vậy, anh thật có lòng”.
Nụ cười của sở Lâm Khôn càng thêm ấm áp: “Sếp Phương thích là tốt rồi, cần trang trí thêm gì nữa cô cứ nói với tôi”.
Hạ Phương gật đầu, ngồi vào chồ của mình.
Sở Lâm Khôn đích thân rót cho cô một tách cà phê rồi bưng lên, đứng ở một bên, do dự muốn nói lại thôi.
Hạ Phương cắm ổ USB, nhanh chóng chuyển toàn bộ phần mềm văn phòng mình thường dùng sang máy tính mới.
Thao tác xong, thấy sở Lâm Khôn vẩn ở đây, cô nhíu mày hỏi: “Có chuyện gì à?”
sở Lâm Khôn đang định lên tiếng thì cửa bị đẩy ra.
Sở Lâm Xuyên mang theo đôi mắt gấu trúc vội vàng chạy vào: “Sếp Phương, người mới đang báo danh ở phòng nhân sự, chúng tôi định mười một giờ sẽ tổ chức tiệc chào mừng, lúc đó cô có thể nói vài lời được không?”
Người mới đều là nhà thiết kế, như vậy đều là cấp dưới của mình, Hạ Phương không từ chối: “Cũng được”.
“Được, để tôi đi sắp xếp”, Sớ Lâm Xuyên nói xong thì nhìn đứa em trai của mình đang có vẻ mặt khó coi: “ồ em trai, hình như cậu không phụ trách mảng thiết kế mà nhỉ? Thế nào, chạy tới chỗ sếp Phương để tìm cảm giác tồn tại à?”
Mặt Sở Lâm Khôn lại đen đi: “Xét về tìm cảm giác tồn tại, có ai so được với anh đâu”.
Sau đó cậu ta mỉm cười ấm áp với Hạ Phương: “Sếp Phương, đúng là tôi có chuyện muốn báo cáo với cô, nếu cô không rảnh thì mấy ngày nữa tôi lại tới nhé?”
Vốn tưởng Hạ Phương sẽ bảo mình nói luôn, Sở Lâm Khôn đã nghĩ ra kế đè bẹp sở Lâm Xuyên dưới chân như thế nào rồi.
Không ngờ Hạ Phương lại gật đầu: “Đúng là hôm nay tôi không rảnh thật”.
Nói xong cô lại nói thêm: “Còn nữa, sếp Xuyên mới là người phụ trách của công ty, có chuyện gì anh có thể bàn bạc với sếp Xuyên trước”.
Ngụ ý là không có chuyện gì đừng đến làm phiền tôi.
Thấy em trai bị đáp trá, sở Lâm Xuyên đắc ý suýt thì cười ra tiếng.
Hạ Phương phớt lờ sự tương tác giữa hai anh em, cô không có hứng thú nên lập tức hạ lệnh đuổi khách.
Hơn mười giờ sáng.
Hạ Phương làm xong việc, định ra ngoài đi dạo một vòng rồi chuẩn bị họp.
Không ngờ vừa bước ra khỏi văn phòng đã thấy Ngô Bội Bội đang nhìn đông ngó tây bên ngoài, muốn vào nhưng không dám vào.
Bốn người mới đúng chín giờ sáng đã tới báo danh, sau đó theo sự sắp xếp của bộ phận nhân sự, được người của các bộ phận đưa đi.
Ngô Bội Bội cứ tưởng mình có thể làm thiết kế trưởng, nhưng cuối cùng vị trí được giao cho cô ta lại là trợ lý thiết kế.
Vị trí này kém xa so với mong đợi của cô ta!
Cô ta không cam lòng, muốn nhân lúc đi vệ sinh, tìm đến văn phòng thiết kế trưởng để xem ai là người đã cướp mất vị trí của mình.
Nào ngờ Hạ Phương lại từ bên trong đi ra.
Cô ta mở to mắt, kích động hét lên: “Cô, là cô à? Sao cô lại ờ đây?”
Hạ Phương biếng nhác nhìn Ngô Bội Bội: “Tôi không được ở đây à?”
“Trợ lý trướng sếp Phương chọn là cô ư?”, Ngô Bội Bội tức không thở được, suýt thì ngất xíu.
Cô ta luôn nghĩ phải là người xuất sắc cỡ nào mới được sếp Phương trong truyền thuyết lựa chọn, nếu đối phương giỏi hơn mình thì cô ta tâm phục khẩu phục.
Nhưng người này lại là người phụ nữ chưa nghe danh bao giờ, thậm chí còn gian lận trong buổi phỏng vấn?!
Sao cô ta có thể phục được?
“Ha, ăn mặc thế này cũng ra dáng phết đấy, nhưng cô tưởng là không ai biết hành vi xấu xa của cô à?”, Ngô Bội Bội ghen tỵ tới mức mặt mũi vặn vẹo: ‘Tôi nói cho cô biết, tôi nhìn thấy cả rồi!”
Hạ Phương biết Ngô Bội Bội đã hiểu íâm, nhưng không giải thích, chỉ buồn cười nhìn cô ta: “Nhìn thấy cái gì?”
“Cô tướng không ai biết cô gian lận à? Tôi nói cho cô hay, tôi không chỉ nhìn thấy, tôi còn có chứng cứ nữa!”, Ngô Bội Bội nheo mắt, khuôn mặt trang điếm đậm trở nên âm trầm.
“ồ?”, Hạ Phương bắt đầu thấy hứng thú: “Tôi gian lận thế nào?”
“Bây giờ tôi nói ra để cô nghĩ xem nên cãi thế nào à?”, Ngô Bội Bội cười lạnh: “Nếu cô có gan thì bây giờ cùng tôi tới tham gia buổi tiệc chào mừng, tôi sẽ cho cô được chết minh bạch”.
Hạ Phương nhìn đồng hồ: “Được thôi”.
Ngô Bội Bội hừ lạnh, lấy điện thoại ra gửi tin nhắn, vừa đi về phía phòng họp vừa nhìn Hạ Phương cảnh cáo: “Tốt nhất cô đừng có bỏ chạy”.
Hạ Phương cũng đi theo cô ta, cô không chỉ không bỏ chạy mà còn muốn mau chóng bắt đầu buổi tiệc chào mừng.
Khi hai người tới phòng họp thì vần còn hơn mười phút nữa cuộc họp mới bắt đầu.
Hai người mới khác đã ngồi sẵn ở bên trong.
Nhìn thấy Hạ Phương và Ngô Bội Bội đi vào, một cô gái trong số đó đứng lên chào hỏi Ngô Bội Bội: “Bội Bội, cô thực sự thành công ứng tuyển được vào vị trí trợ lý trưởng rồi à? Chúc mừng nhé!”
Sắc mặt Ngô Bội Bội tối sầm, tay nắm chặt thành quả đấm: “Cô chúc mừng nhầm người rồi, trợ lý trưởng là người bên cạnh tôi đây…”
“Cái gì? Cô… Cô ta á?”, người phụ nữ thảng thốt trợn tròn mắt: “Làm sao có thể thế được…”
“Tôi cũng rất tò mò, không biết sao cô gái này lại được chọn nữa?” Ngô Bội Bội cười trào phúng nhìn Hạ Phương: “Cô dám nói thật không?”
“Cô ta, cô ta…”, người phụ nữ còn lại ngạc nhiên che miệng, giọng nói lớn hơn: “Không phải cô ta gian lận đấy chứ?”
Nghe vậy, chàng trai trẻ lặng lẽ vào ngồi đó với họ hơi cau mày, giọng nói hơi lạnh lùng: “Lâm Thư Nhã, đây là LM, ăn có thể ăn bừa, nhưng nói không được nói bừa đâu”.
Lâm Thư Nhã mở to mắt: “Nhưng sao cô ta có thể lợi hại hơn Bội Bội được”.
“Có chuyện gì đấy?”, lúc này sở Lâm Xuyên dẩn theo mấy vị giám đốc đi tới, thấy Hạ Phương, anh ấy đang định chào thì bị cô giơ tay ngăn lại.
Nhìn thấy Ngô Bội Bội, sở Lâm Xuyên lập tức hiểu ra, hơi đau đầu nháy mắt với Ngô Bội Bội, ý bảo cô ta đi vào trước, đừng nói nữa.
Dù sao Ngô Bội Bội cũng là người Tư Thành muốn bảo vệ, với tính bảo vệ người mình của Tư Thành, lỡ như cô ta còn nảy sinh xung đột với sếp Phương thì anh ấy cũng không biết phải làm thế nào.
Một bên là anh hai ác ma, một bên là nữ thần thần tượng, anh ấy không muốn đắc tội ai hết!
Ánh mắt của sở Lâm Xuyên khiến Ngô Bội Bội vui mừng.
Cô ta biết sếp Xuyên đối xử với mình khác với mọi người.
Ngô Bội Bội hơi cúi đầu, tỏ vẻ ngượng ngùng, trong lòng càng thêm tự tin vạch trần Hạ Phương.
“Mọi người ngồi đi, cuộc họp sắp bắt đầu rồi”, Sớ Lâm Xuyên ho khan hai tiếng rồi vào phòng họp trước, trong lòng cầu nguyện bà cô tổ này đừng chọc giận sếp Phương nhà mình nữa.
Nhưng mọi người vừa ngồi xuống, Ngô Bội Bội đã sốt ruột đứng dậy: “Sếp Xuyên, tôi có chuyện muốn nói”.