Chương : 40
“ Giày cao gót màu đỏ, nó ở đâu?” Dư Bân chỉ tay ra ngoài cửa sổ hỏi tôi.
Tôi nhìn đi nhìn lại, chỉ là không nhìn thấy, thật quái lạ, rõ ràng vừa nãy vẫn còn đó, làm thế nào nháy mắt lại biến mất. Điều này cũng khẳng định suy nghĩ của tôi, căn phòng này chắn chắn có thứ không sạch sẽ.
Dư Bân ngáp và trở lại chăn đệm trên sàn nhà, vừa nằm vừa nói: “ Được rồi, ngủ đi, đừng nghi thần nghi quỷ, chúng ta đều là người tu hành có đạo hộ thần, ma bình thường cũng không dám đến gần đâu.”
Tim tôi lại đập rất là dữ dội, tôi không phải là người có tư tưởng thoải mái như anh ta.
Thể nhưng là đêm đã khuya, tôi cũng không chịu được sự mệt mỏi của những ngày qua, mệt mỏi như vậy, nghĩ thầm chợp mắt một chút cũng không sao cả.
Vì vậy tôi tựa lên tường, đầu dựa vào tường, nhắm mặt lại và nghỉ ngơi một chút.
Tôi mơ mơ hồ hồ nghe thấy bên trong nhà vệ sinh có tiếng di chuyển của ngăn kéo.
Đã muộn như vậy rồi, còn là ai đây? Lẽ nào là Dư Bân nhàn rỗi không có gì để làm?
Tôi mở to mắt nhìn, nhưng thấy Dư Bân vẫn ngủ ở đó, không có di chuyển, tôi lại nhìn qua Trần Viên, anh ta cũng ngủ rất sâu, không có dấu hiệu thức giấc.
Hai người bọn họ đều đang ngủ, vậy ai đang trong phòng tắm đây?
Điều đầu tiên tôi nghĩ đến là một tên trộm, trong thời đại bất ổn này, trộm rất điên cuồng và ngang ngược.
Tôi nhanh chóng thức dậy,, rón rén, đi đến phòng tắm không đi dép vì sợ người bên trong nghe thấy tiếng bước chân.
Một bước, hai bước, ba bước, tôi từ từ đến cửa nhà vệ sinh.
Sau đó,tôi lặng lẽ mở cửa, đưa mắt qua xem xem ai đang bên trong.
Lúc tôi mở cửa, trong nháy mắt, khuôn mặt màu xanh xám của một người phụ nữ xuất hiện trước mặt tôi khi cánh cửa mở ra. Vừa vặn ở ngay gần đầu và chăm chú nhìn tôi.
Cô ấy có mái tóc đen dài, đôi môi màu tím, hai con mắt không nhúc nhích, giống như là đang nhìn tôi cũng không giống như nhìn tôi.
Tôi sợ hãi,hét lên, ngã phịch mông xuống sàn nha, không ngừng bò lùi về phía sau, mồ hôi lạnh chảy xuống cổ.
“Ai đó”
Khi cô ấy cách xa tôi hơn một mét, tôi mới nhìn rõ diện mạo của cô ấy, quần áo trên người màu xanh, trong tay cầm một tấm gương, chiếc gương đó trông rất quen mắt.
Tôi nhớ ra nó. Đó là chiếc gương trên bàn trang điểm. Cô ấy thực sự đã tháo nó ra.
Là Maaaa, không sai!!!!
Mặc dù đây không phải là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một con ma nữ, nhưng nhìn thấy trong giây lát, tôi vẫn cảm thấy nhảy dựng trong lòng.
Tôi nhìn theo từ quần áo xuống chân cô ấy, một chân ở trần, và chân kia đang đi giày cao gót màu đỏ!
Tôi nuốt nước bọt và kìm hãm sự sợ hãi.
Ma nữ áo xanh giống như là không thèm quan tâm đến tôi có nhìn cô hay không, cô ấy vẫn soi gương, một bên vẫn chỉnh lại cách ăn mặc.
Cô ấy xoay người, quay lưng với tôi, nhưng tôi cũng không dám di chuyển.
Đột nhiên, cô ấy nhìn thấy mặt tôi ở trong gương và quay lại lớn tiếng nói: “ Không phải anh, anh không phải chồng của ta”.
Nói xong cô ấy liền bóp cổ tôi.
Tôi không biết có phải ma quỷ rất thích bóp cổ người hay không, ma là như thế này, cương thi cũng như vậy, có thể có gì mới mẻ hơn một chút không.
Lúc này, Dư Bân hắt xì và nói: "Tại sao trời lạnh thế?" Rồi anh dụi mắt và ngồi dậy.
Ma nữa áo xanh sau khi nhìn thấy Dư Bân, sắc mặt biến đổi, trốn trở lại nhà vệ sinh. Cánh cửa đóng lại liền không thấy động tĩnh gì.
Dư Bân nhìn thấy tôi thở hổn hển trên sàn nhà, buồn cười nói: “ này, anh làm sao vậy? gặp ác mộng hay ngã xuống à?”
Tôi không có tâm trạng để đùa với anh ta, tôi chỉ biết rằng căn phòng này không thể ở lại.
Tôi thấy trên cổ Dư Bân deo phật châu, đã hiểu rõ, có lẽ do sự bảo vệ của pháp khí, cả Trần viên cũng không bị gì, cũng chỉ có tôi bị ma nữ quấy rối.
Họ ở trong phòng này không có vấn đề gì, nhưng tôi không thể ở lại.
Tôi phất tay với Dư Bân và nói: “ Anh tiếp tục ngủ đi, tôi không ngủ được, ra ngoài đi dạo một chút”.
“ Ồ,muộn rồi, không có việc gì thì đừng chạy linh tinh, người ta lại tưởng bọn buôn người bắt lại” Dư Bân trêu chọc hai câu lại đi ngủ.
Tôi lấy ra kẹo cao su, bây giờ chỉ có điều này mới làm tôi bình tĩnh lại.
Tôi lấy chìa khóa, bước ra khỏi phòng,đóng cửa lại rồi tự mình ra ngoài.
Bên ngoài khá náo nhiệt, mặc dù trời đã khuya, trước mặt là KTV và tiệm cắt tóc, cửa hang ngâm chân bên đường đều mở cửa kinh doanh và thi thoảng có khách đến.
Tôi còn chưa ra vài bước, thì một người phụ nữ mặc bộ đồ đơn giản bước đến và nói: “ này, anh chàng đẹp trai, chăm sóc sức khỏe chứ?” (ND: game là dễ:v)
Tôi nhìn lại cô ấy, cô ấy khoảng hơn hai mươi tuôi, ngoại hình khá tốt, trang điềm quá dày còn đang hút thuốc.
Tôi thực sự không hứng thú với kiểu phụ nữa này nên lắc đầu “ Không làm”
Cô khinh bỉ nhổ vào tôi,rồi lại gặp gỡ một người đàn ông khác.
Cuộc sống lăn lộn của mỗi người đúng là không dễ dàng. Trong công việc của họ. ăn một bữa khi trẻ. Đợi già với một cơ thể yếu đuối và bẩn thỉu, không biết người đàn ông nào sẽ chấp nhận.
Tôi ngồi xuống một băng ghế dài bên đường, vì đoán bên ngoài sẽ lạnh hơn trong phòng, vì vậy tôi đã mang thêm chiếc áo khoác ngoài, mặc cho chính mình.
Gió đêm lạnh lẽo, nhìn lại những năm tháng, lắng nghe "Im lặng là vàng" của Trương Quốc Vinh và cảm nhận sự cô đơn lạnh lẽo của màn đêm một mình. Dần dần, tôi nhắm mắt và ngủ thiếp đi.
Trời đã sáng sớm khi tôi thức dậy, tôi mở mắt ra và thấy rằng túi trên và dưới của tôi bị kéo ra khắp nơi, và các túi bị lật.
Cũng may là tôi không có gì có giá trị, ra ngoài chỉ cầm một hộp kẹo cao su và một chùm chìa khóa.
Tôi nhìn nhìn, chìa khóa vẫn còn đó, nhưng kẹo cao su đã biến mất.
Chưa kể, sáng sớm, trời khá lạnh. Tôi không thể chịu được lạnh, kéo áo che kín người và trở về khách sạn.
Lên tầng hai, ban ngày ma nữ áo xanh không dám ra ngoài và gây rắc rối, tôi nhét chìa khóa vào ổ,vặn, mở khóa.
Tôi mở cửa và khi thấy tình hình bên trong, tôi không thể không cảm thấy toát mồ hôi lạnh.
Tôi không thấy gì cả.
Chăn đệm vẫn còn đó, Dư Bân đã biến mất, chiếc giường lớn vẫn còn đó, Trần Viên cũng đã biến mất.
Tôi hét lên trong phòng, tìm khắp nơi, cũng không thấy được hình ảnh hai người. Tôi đã tìm kiếm trong nhà vệ sinh, cũng không tìm thấy.
Bây giờ tôi có chút hối hận, tại sao không để hai người bọn họ ra ngoài, rời khỏi căn phòng không sạch sẽ này, nếu có chuyện gì xảy ra với hai người họ, tôi phải làm gì đây, bây giờ mọi chuyện đều là tại tôi.
Càng tìm tôi càng lo lắng.
Đột nhiên có hai cô gái khóc to ở phòng đối diện
“ lưu manh ~!!!!!”
“ cứu mạng ~!!!!”
Tôi bước ra khỏi phòng, không biết chuyện gì đang xảy ra, tôi thấy cánh cửa bên kia phòng đột nhiên mở ra. Dư Bân và Trần Viên mặc đồ ngủ chạy ra bên ngoài.
Tôi nhìn đi nhìn lại, chỉ là không nhìn thấy, thật quái lạ, rõ ràng vừa nãy vẫn còn đó, làm thế nào nháy mắt lại biến mất. Điều này cũng khẳng định suy nghĩ của tôi, căn phòng này chắn chắn có thứ không sạch sẽ.
Dư Bân ngáp và trở lại chăn đệm trên sàn nhà, vừa nằm vừa nói: “ Được rồi, ngủ đi, đừng nghi thần nghi quỷ, chúng ta đều là người tu hành có đạo hộ thần, ma bình thường cũng không dám đến gần đâu.”
Tim tôi lại đập rất là dữ dội, tôi không phải là người có tư tưởng thoải mái như anh ta.
Thể nhưng là đêm đã khuya, tôi cũng không chịu được sự mệt mỏi của những ngày qua, mệt mỏi như vậy, nghĩ thầm chợp mắt một chút cũng không sao cả.
Vì vậy tôi tựa lên tường, đầu dựa vào tường, nhắm mặt lại và nghỉ ngơi một chút.
Tôi mơ mơ hồ hồ nghe thấy bên trong nhà vệ sinh có tiếng di chuyển của ngăn kéo.
Đã muộn như vậy rồi, còn là ai đây? Lẽ nào là Dư Bân nhàn rỗi không có gì để làm?
Tôi mở to mắt nhìn, nhưng thấy Dư Bân vẫn ngủ ở đó, không có di chuyển, tôi lại nhìn qua Trần Viên, anh ta cũng ngủ rất sâu, không có dấu hiệu thức giấc.
Hai người bọn họ đều đang ngủ, vậy ai đang trong phòng tắm đây?
Điều đầu tiên tôi nghĩ đến là một tên trộm, trong thời đại bất ổn này, trộm rất điên cuồng và ngang ngược.
Tôi nhanh chóng thức dậy,, rón rén, đi đến phòng tắm không đi dép vì sợ người bên trong nghe thấy tiếng bước chân.
Một bước, hai bước, ba bước, tôi từ từ đến cửa nhà vệ sinh.
Sau đó,tôi lặng lẽ mở cửa, đưa mắt qua xem xem ai đang bên trong.
Lúc tôi mở cửa, trong nháy mắt, khuôn mặt màu xanh xám của một người phụ nữ xuất hiện trước mặt tôi khi cánh cửa mở ra. Vừa vặn ở ngay gần đầu và chăm chú nhìn tôi.
Cô ấy có mái tóc đen dài, đôi môi màu tím, hai con mắt không nhúc nhích, giống như là đang nhìn tôi cũng không giống như nhìn tôi.
Tôi sợ hãi,hét lên, ngã phịch mông xuống sàn nha, không ngừng bò lùi về phía sau, mồ hôi lạnh chảy xuống cổ.
“Ai đó”
Khi cô ấy cách xa tôi hơn một mét, tôi mới nhìn rõ diện mạo của cô ấy, quần áo trên người màu xanh, trong tay cầm một tấm gương, chiếc gương đó trông rất quen mắt.
Tôi nhớ ra nó. Đó là chiếc gương trên bàn trang điểm. Cô ấy thực sự đã tháo nó ra.
Là Maaaa, không sai!!!!
Mặc dù đây không phải là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một con ma nữ, nhưng nhìn thấy trong giây lát, tôi vẫn cảm thấy nhảy dựng trong lòng.
Tôi nhìn theo từ quần áo xuống chân cô ấy, một chân ở trần, và chân kia đang đi giày cao gót màu đỏ!
Tôi nuốt nước bọt và kìm hãm sự sợ hãi.
Ma nữ áo xanh giống như là không thèm quan tâm đến tôi có nhìn cô hay không, cô ấy vẫn soi gương, một bên vẫn chỉnh lại cách ăn mặc.
Cô ấy xoay người, quay lưng với tôi, nhưng tôi cũng không dám di chuyển.
Đột nhiên, cô ấy nhìn thấy mặt tôi ở trong gương và quay lại lớn tiếng nói: “ Không phải anh, anh không phải chồng của ta”.
Nói xong cô ấy liền bóp cổ tôi.
Tôi không biết có phải ma quỷ rất thích bóp cổ người hay không, ma là như thế này, cương thi cũng như vậy, có thể có gì mới mẻ hơn một chút không.
Lúc này, Dư Bân hắt xì và nói: "Tại sao trời lạnh thế?" Rồi anh dụi mắt và ngồi dậy.
Ma nữa áo xanh sau khi nhìn thấy Dư Bân, sắc mặt biến đổi, trốn trở lại nhà vệ sinh. Cánh cửa đóng lại liền không thấy động tĩnh gì.
Dư Bân nhìn thấy tôi thở hổn hển trên sàn nhà, buồn cười nói: “ này, anh làm sao vậy? gặp ác mộng hay ngã xuống à?”
Tôi không có tâm trạng để đùa với anh ta, tôi chỉ biết rằng căn phòng này không thể ở lại.
Tôi thấy trên cổ Dư Bân deo phật châu, đã hiểu rõ, có lẽ do sự bảo vệ của pháp khí, cả Trần viên cũng không bị gì, cũng chỉ có tôi bị ma nữ quấy rối.
Họ ở trong phòng này không có vấn đề gì, nhưng tôi không thể ở lại.
Tôi phất tay với Dư Bân và nói: “ Anh tiếp tục ngủ đi, tôi không ngủ được, ra ngoài đi dạo một chút”.
“ Ồ,muộn rồi, không có việc gì thì đừng chạy linh tinh, người ta lại tưởng bọn buôn người bắt lại” Dư Bân trêu chọc hai câu lại đi ngủ.
Tôi lấy ra kẹo cao su, bây giờ chỉ có điều này mới làm tôi bình tĩnh lại.
Tôi lấy chìa khóa, bước ra khỏi phòng,đóng cửa lại rồi tự mình ra ngoài.
Bên ngoài khá náo nhiệt, mặc dù trời đã khuya, trước mặt là KTV và tiệm cắt tóc, cửa hang ngâm chân bên đường đều mở cửa kinh doanh và thi thoảng có khách đến.
Tôi còn chưa ra vài bước, thì một người phụ nữ mặc bộ đồ đơn giản bước đến và nói: “ này, anh chàng đẹp trai, chăm sóc sức khỏe chứ?” (ND: game là dễ:v)
Tôi nhìn lại cô ấy, cô ấy khoảng hơn hai mươi tuôi, ngoại hình khá tốt, trang điềm quá dày còn đang hút thuốc.
Tôi thực sự không hứng thú với kiểu phụ nữa này nên lắc đầu “ Không làm”
Cô khinh bỉ nhổ vào tôi,rồi lại gặp gỡ một người đàn ông khác.
Cuộc sống lăn lộn của mỗi người đúng là không dễ dàng. Trong công việc của họ. ăn một bữa khi trẻ. Đợi già với một cơ thể yếu đuối và bẩn thỉu, không biết người đàn ông nào sẽ chấp nhận.
Tôi ngồi xuống một băng ghế dài bên đường, vì đoán bên ngoài sẽ lạnh hơn trong phòng, vì vậy tôi đã mang thêm chiếc áo khoác ngoài, mặc cho chính mình.
Gió đêm lạnh lẽo, nhìn lại những năm tháng, lắng nghe "Im lặng là vàng" của Trương Quốc Vinh và cảm nhận sự cô đơn lạnh lẽo của màn đêm một mình. Dần dần, tôi nhắm mắt và ngủ thiếp đi.
Trời đã sáng sớm khi tôi thức dậy, tôi mở mắt ra và thấy rằng túi trên và dưới của tôi bị kéo ra khắp nơi, và các túi bị lật.
Cũng may là tôi không có gì có giá trị, ra ngoài chỉ cầm một hộp kẹo cao su và một chùm chìa khóa.
Tôi nhìn nhìn, chìa khóa vẫn còn đó, nhưng kẹo cao su đã biến mất.
Chưa kể, sáng sớm, trời khá lạnh. Tôi không thể chịu được lạnh, kéo áo che kín người và trở về khách sạn.
Lên tầng hai, ban ngày ma nữ áo xanh không dám ra ngoài và gây rắc rối, tôi nhét chìa khóa vào ổ,vặn, mở khóa.
Tôi mở cửa và khi thấy tình hình bên trong, tôi không thể không cảm thấy toát mồ hôi lạnh.
Tôi không thấy gì cả.
Chăn đệm vẫn còn đó, Dư Bân đã biến mất, chiếc giường lớn vẫn còn đó, Trần Viên cũng đã biến mất.
Tôi hét lên trong phòng, tìm khắp nơi, cũng không thấy được hình ảnh hai người. Tôi đã tìm kiếm trong nhà vệ sinh, cũng không tìm thấy.
Bây giờ tôi có chút hối hận, tại sao không để hai người bọn họ ra ngoài, rời khỏi căn phòng không sạch sẽ này, nếu có chuyện gì xảy ra với hai người họ, tôi phải làm gì đây, bây giờ mọi chuyện đều là tại tôi.
Càng tìm tôi càng lo lắng.
Đột nhiên có hai cô gái khóc to ở phòng đối diện
“ lưu manh ~!!!!!”
“ cứu mạng ~!!!!”
Tôi bước ra khỏi phòng, không biết chuyện gì đang xảy ra, tôi thấy cánh cửa bên kia phòng đột nhiên mở ra. Dư Bân và Trần Viên mặc đồ ngủ chạy ra bên ngoài.