Chương : 12
Editor: Mai Tuyết Vân
Chơi đùa với cô sao?
Nếu là lúc trước, dưới sự xúi giục của mọi người có lẽ Thích Hà sẽ nổi lòng tà dâm, thật sự sẽ đi chơi đùa cô nhóc ngốc này.
Lòng người tàn ác.
Từ xưa đến này đều bắt đầu từ chèn ép kẻ yếu.
Vấn đề là cô ngốc Vân Phồn Tinh này vừa không yếu vừa không nhỏ bé đâu!
Ở phía trước cô có hai chiếc bánh bao, ngày đó khi ở bờ sông hắn đã thấy được.
Thậm chí hắn còn hoài nghi, trí tuệ của cô thấp có phải vì đôi bánh bao xinh đẹp kia, hấp thụ hết chất dinh dưỡng của não rồi...
Chết tiệt!
Đợi đến khi Thích Hà ý thức được bản thân vừa suy nghĩ cái gì, hai tai lập tức ửng đổ, cơ thể nóng bừng giống nhưng say rượu.
Nếu không phải ở đây có nhiều người, hắn sẽ tát lên mặt hai cái để lấy lại bình tĩnh.
"Chơi cái gì hả? Khẩu vị của tôi cũng không nặng như vậy."" Thích Hà ghét bỏ nói.
Thật ra trong lòng thầm nghĩ không muốn để bọn họ biết hắn có liên quan đến cô ngốc.
Thích Hà ngây thơ không chú ý tới Phồn Tinh, đã đi theo cô ngốc đến mức ngốc theo rồi.
*
"Nhóc ngốc, tôi dặn cô này, không được nói với bất kỳ ai chuyện chúng ta quen nhau, biết không? Mẹ kiếp..."
Đổ thức ăn vào dầu nóng, lập tức khiến dầu văng lên!
Mu bàn tay bị phỏng nổi bóng, Thích Hà cố nhịn không chửi mẹ nó.
"Còn nữa nhóc ngốc, hai ta bàn bạc chuyện này chút, cô đừng ăn châu chấu trụng dầu nữa được không?" Hắn đây cmn sau này tự mình bắt rắn hổ mang cho cô, còn lột da rửa sạch đều làm được!
Còn châu chấu trụng dầu, tính nguy hiểm cmn quá cao rồi!
Phồn Tinh đang nằm sấp trên bàn học của Thích Hà, bên cạnh đặt một mảnh giấy vệ sinh, trên giấy là một cây kẹo que bị cắn một nửa.
Nghe Thích Hà nói, Phồn Tinh mất một lúc mới phản ứng.
Chậm chạp ngẩng đầu lên.
"Quan hệ giữa chúng ta..."" Giọng nói của cô chậm rãi giống như nước, dường như đang tự hỏi mình vậy: "Là quan hệ gì?"
Lúc đó Thích Hà tức giận đến mức...
Tức giận đến mức muốn nhảy vào chảo dầu có biết không?
Cô ngốc này quả thực rất xấu xa.
Trong chảo còn có châu chấu hắn chiên cho cô, kết quả quay đầu lại hỏi ông đây có quan hệ gì với cô sao?
Thích Hà nổi giận hung hăng ném cái muôi vào chảo dầu, sau đó lập tức phát ra tiếng thét vô cùng thảm thiết...
"Á!" Chết tiệt!
Dầu bắn lên tay rồi!
Đau đớn khiến người ta tỉnh táo, Thích Hà bừng tỉnh trong tích tắc, tự hỏi mình một câu: "Đúng vậy, hắn và nhóc ngốc này có quan hệ gì?"
Rất rõ ràng, không có quan hệ gì cả!
Cùng lắm là hắn nhìn cô ngốc này có IQ thấp đến đáng thương, nên mới có lòng tốt làm chút đồ ăn cho cô mà thôi.
Bố thí, là mối quan hệ bố thí.
Sau khi trụng dầu châu chấu xong, Thích Hà đặt lên bàn, Phồn Tinh đưa mắt nhìn hắn.
Trong lòng Thích Hà có một dự cảm xấu.
Lúc trước, lần đầu tiên cô ngốc này muốn hắn làm đồ ăn, cũng nhìn hắn tha thiết như vậy.
Cô lại muốn làm cái quỷ gì thế?
"Bài này, tôi không làm được."" Phồn Tinh cắn nát đầu bút chì, chỉ chỉ vào bài tập, sau đó lại bắt đầu cắn bút.
Thích Hà phiền chán nhìn cô một cái: "Cô không làm được thì liên quan gì đến tôi chứ?" Hắn là một kẻ không có lý tưởng, học tập cũng không giỏi đấy!
"Răng rắc..."" Một tiếng động vang lên.
Phồn Tinh yên lặng nhổ đầu bút chì bị cắn đứt trong miệng ra.
Nghiêng đầu đáng yêu, kẹp tóc bảy mày trên đầu lấp lánh, lại nói với Thích Hà: "Cậu không như thế, có thể học."" Làm một bông hoa nhỏ học tập tốt còn tiện thể dạy cô nữa.
Tuy IQ của Phồn Tinh không cao, nhưng không biết vì sao trong người lại ẩn chứa sự bá đạo và cố chấp.
Hơn nữa còn không để bất kỳ ai bất tuân sự bá đạo của mình, cô nói điều gì sẽ mạnh mẽ bắt người ta đi làm.
Chỉ là với tình huống bình thường, không thể nói lại mà thôi.
Thích Hà: "???"
Cô ấy nói tiếng người sao?
Cô không hiểu vì sao không học?
Tại sao lại bắt ông đây học?
Chơi đùa với cô sao?
Nếu là lúc trước, dưới sự xúi giục của mọi người có lẽ Thích Hà sẽ nổi lòng tà dâm, thật sự sẽ đi chơi đùa cô nhóc ngốc này.
Lòng người tàn ác.
Từ xưa đến này đều bắt đầu từ chèn ép kẻ yếu.
Vấn đề là cô ngốc Vân Phồn Tinh này vừa không yếu vừa không nhỏ bé đâu!
Ở phía trước cô có hai chiếc bánh bao, ngày đó khi ở bờ sông hắn đã thấy được.
Thậm chí hắn còn hoài nghi, trí tuệ của cô thấp có phải vì đôi bánh bao xinh đẹp kia, hấp thụ hết chất dinh dưỡng của não rồi...
Chết tiệt!
Đợi đến khi Thích Hà ý thức được bản thân vừa suy nghĩ cái gì, hai tai lập tức ửng đổ, cơ thể nóng bừng giống nhưng say rượu.
Nếu không phải ở đây có nhiều người, hắn sẽ tát lên mặt hai cái để lấy lại bình tĩnh.
"Chơi cái gì hả? Khẩu vị của tôi cũng không nặng như vậy."" Thích Hà ghét bỏ nói.
Thật ra trong lòng thầm nghĩ không muốn để bọn họ biết hắn có liên quan đến cô ngốc.
Thích Hà ngây thơ không chú ý tới Phồn Tinh, đã đi theo cô ngốc đến mức ngốc theo rồi.
*
"Nhóc ngốc, tôi dặn cô này, không được nói với bất kỳ ai chuyện chúng ta quen nhau, biết không? Mẹ kiếp..."
Đổ thức ăn vào dầu nóng, lập tức khiến dầu văng lên!
Mu bàn tay bị phỏng nổi bóng, Thích Hà cố nhịn không chửi mẹ nó.
"Còn nữa nhóc ngốc, hai ta bàn bạc chuyện này chút, cô đừng ăn châu chấu trụng dầu nữa được không?" Hắn đây cmn sau này tự mình bắt rắn hổ mang cho cô, còn lột da rửa sạch đều làm được!
Còn châu chấu trụng dầu, tính nguy hiểm cmn quá cao rồi!
Phồn Tinh đang nằm sấp trên bàn học của Thích Hà, bên cạnh đặt một mảnh giấy vệ sinh, trên giấy là một cây kẹo que bị cắn một nửa.
Nghe Thích Hà nói, Phồn Tinh mất một lúc mới phản ứng.
Chậm chạp ngẩng đầu lên.
"Quan hệ giữa chúng ta..."" Giọng nói của cô chậm rãi giống như nước, dường như đang tự hỏi mình vậy: "Là quan hệ gì?"
Lúc đó Thích Hà tức giận đến mức...
Tức giận đến mức muốn nhảy vào chảo dầu có biết không?
Cô ngốc này quả thực rất xấu xa.
Trong chảo còn có châu chấu hắn chiên cho cô, kết quả quay đầu lại hỏi ông đây có quan hệ gì với cô sao?
Thích Hà nổi giận hung hăng ném cái muôi vào chảo dầu, sau đó lập tức phát ra tiếng thét vô cùng thảm thiết...
"Á!" Chết tiệt!
Dầu bắn lên tay rồi!
Đau đớn khiến người ta tỉnh táo, Thích Hà bừng tỉnh trong tích tắc, tự hỏi mình một câu: "Đúng vậy, hắn và nhóc ngốc này có quan hệ gì?"
Rất rõ ràng, không có quan hệ gì cả!
Cùng lắm là hắn nhìn cô ngốc này có IQ thấp đến đáng thương, nên mới có lòng tốt làm chút đồ ăn cho cô mà thôi.
Bố thí, là mối quan hệ bố thí.
Sau khi trụng dầu châu chấu xong, Thích Hà đặt lên bàn, Phồn Tinh đưa mắt nhìn hắn.
Trong lòng Thích Hà có một dự cảm xấu.
Lúc trước, lần đầu tiên cô ngốc này muốn hắn làm đồ ăn, cũng nhìn hắn tha thiết như vậy.
Cô lại muốn làm cái quỷ gì thế?
"Bài này, tôi không làm được."" Phồn Tinh cắn nát đầu bút chì, chỉ chỉ vào bài tập, sau đó lại bắt đầu cắn bút.
Thích Hà phiền chán nhìn cô một cái: "Cô không làm được thì liên quan gì đến tôi chứ?" Hắn là một kẻ không có lý tưởng, học tập cũng không giỏi đấy!
"Răng rắc..."" Một tiếng động vang lên.
Phồn Tinh yên lặng nhổ đầu bút chì bị cắn đứt trong miệng ra.
Nghiêng đầu đáng yêu, kẹp tóc bảy mày trên đầu lấp lánh, lại nói với Thích Hà: "Cậu không như thế, có thể học."" Làm một bông hoa nhỏ học tập tốt còn tiện thể dạy cô nữa.
Tuy IQ của Phồn Tinh không cao, nhưng không biết vì sao trong người lại ẩn chứa sự bá đạo và cố chấp.
Hơn nữa còn không để bất kỳ ai bất tuân sự bá đạo của mình, cô nói điều gì sẽ mạnh mẽ bắt người ta đi làm.
Chỉ là với tình huống bình thường, không thể nói lại mà thôi.
Thích Hà: "???"
Cô ấy nói tiếng người sao?
Cô không hiểu vì sao không học?
Tại sao lại bắt ông đây học?