Chương 101
Bởi vì quá căng thẳng, Lục Chỉ còn cố ý giơ tay chỉnh lại cổ áo.
Khi phỏng vấn, ấn tượng ban đầu với các giám khảo rất quan trọng.
Cũng không biết thần y là nam hay nữ. Lục Chỉ đang nghĩ như vậy thì trông thấy Doanh Tử Khâm bước vào. Thậm chí cô vẫn mặc đồng phục màu xanh trắng của trường Thanh Trí trên mình, vô cùng bình thường.
Nụ cười trên mặt Lục Chỉ bỗng tan biến, cô ta đanh mặt: “Tao vừa nói lúc nãy sao đột nhiên mày biến đâu mất tăm, thì ra là đứng đây đợi tao hả, sao vậy, mày tưởng vào đây thì có thể phá hoại buổi phỏng vấn của tao ư?”
Cô ta biết, chó sủa là chó không cắn.
Lục Chỉ lại ngoảnh đầu, vẻ mặt khó chịu: “Không phải chúng ta đang đợi thần y sao? Nó đến đây là sao? Các vị cũng nhận các ứng viên không có trình độ, bằng cấp như thế này ư?”
Nếu là như vậy, bệnh viện Thiệu Nhân thật sự không xứng mời cô ta vào làm.
Trưởng phòng nhân sự không hề quan tâm đến cô ta, ông ta bật người dậy, khiến cho ghế cũng di chuyển theo, thái độ vô cùng kính trọng: “Cô Doanh, cô đến thật đúng lúc, chỗ của cô ở đây, mời cô ngồi.” Doanh Tử Khâm gật đầu, cô ngồi xuống vị trí trung tâm.
Hai bác sĩ chuyên gia cũng ngồi dạt sang hai bên để chừa đủ chỗ trống cho cô.
Lục Chỉ nhìn cô gái ngồi trước mặt cô ta, phút chốc như chết lặng, không còn suy nghĩ gì nữa.
Hai tai cô ta lùng bùng, không nghe thấy gì hết, dáng vẻ không thể hiểu nổi cảnh tượng trước mắt, đứng ngây ra như phỗng.
Thấy cô ta như vậy, trưởng phòng nhân sự cau mày. Nhưng vì lịch sự, ông vẫn giới thiệu cho Lục Chỉ: “Cô Lục Chỉ, đây là vị thần y của bệnh viện Thiệu Nhân chúng tôi, hai người… có quen biết nhau đúng không?”
Câu nói này tựa sét đánh ngang tai, khiến đầu óc Lục Chỉ như nổ tung, không còn khả năng suy xét gì nữa.
Tận mắt chứng kiến, nhưng vẫn không đả kích bằng chính miệng trưởng phòng nhân sự thừa nhận.
Lục Chỉ nhìn cô gái, không thể tin được, hai tay run rẩy.
Doanh Tử Khâm là thần y của bệnh viên Thiệu Nhân ư?
Là vị thần y cứu sống bệnh nhân mà ngay đến bệnh viện Số 1 cũng không cứu được ư? Là vị thần y mà ngay cả thầy của cô ta cũng hết lời khen ngợi, kính phục?
Sao có thể được!
Năm nay Doanh Tử Khâm mới bao nhiêu tuổi?
Vừa bước qua sinh nhật thứ mười bảy, thành tích học tập còn thua em trai Lục Phóng của cô ta gần ba trăm điểm, là một học sinh của Thanh Trí mà ngay cả trường đại học 211* cũng không đậu nổi.
* Trường đại học 211 là dự án về các trường đại học và cao đẳng trọng điểm quốc gia do Bộ Giáo dục nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa khởi xướng năm 1995 với mục đích nâng cao tiêu chuẩn nghiên cứu của các trường đại học trình độ cao và xây dựng chiến lược phát triển kinh tế – xã hội.
Thì làm sao có thể đột nhiên trở thành thần y được?
Lục Chỉ cứng đơ người, suy nghĩ chồng chéo hỗn loạn, hoàn toàn quên mất phản ứng lại lời giới thiệu của trưởng phòng nhân sự.
Ông ta càng cau mày hơn: “Cô Lục Chỉ?”
Áng chừng mất đến một phút, Lục Chỉ mới bình tĩnh lại được đôi chút.
Cô ta mím môi, đưa tập tài liệu trong tay cho giám khảo, giọng nói run run: “Chào mọi người, tôi là Lục Chỉ, đây là hồ sơ xin việc của tôi.”
Trưởng phòng nhân sự không cầm lấy ngay, ông ta đưa mắt nhìn cô gái, ý tứ rất rõ ràng.
Buổi phỏng vấn tối hôm nay, lời nói của Doanh Tử Khâm có trọng lượng nhất.
Sắc mặt Lục Chỉ vô cùng khó coi, căng thẳng tắm chặt lấy quần áo.
Đến bây giờ cô ta vẫn chưa thể chấp nhận, cô ta đi xin việc mà còn cần sự chấp thuận của một đứa con nuôi. Doanh Tử Khâm không buồn mở hồ sơ xin việc của Lục Chỉ, cô dựa lưng vào ghế, ngước mắt lên, bình tĩnh nói ba chữ: “Không cần cô.”
Trưởng phòng nhân sự và hai chuyên gia đều cảm thấy kỳ lạ.
Họ biết Lục Chỉ tốt nghiệp Đại học Y học cổ truyền Để đô, với trình độ học vấn như vậy, đã rất lợi hại rồi. Lục Chỉ vừa thẹn vừa giận, nhưng giận nhiều hơn: “Ngay đến hồ sơ của tôi mà cô vẫn chưa mở ra xem, cô dựa vào đầu nói không cần tôi? Lấy việc công trả thù việc riêng, không phải báo thù như vậy đâu!”
Việc công và việc tư, chẳng lẽ không thể tách riêng?
Huống hồ, cô ta cũng chưa làm việc gì trái với luân thường đạo lý. Nghe thấy câu này, cuối cùng Doanh Tử Khâm cũng ngước lên nhìn thắng Lục Chỉ.
“Cô nghĩ nhiều rồi.” Cô hạ thấp giọng cười khẽ một tiếng, chậm rãi cất lời: “Cô chưa quan trọng đến mức đó đâu.”
Ý của câu đó là cô đừng tự mình đa tình.
Câu nói ấy khiến tim Lục Chỉ không thể chịu đựng nổi nữa, cánh môi bắt đầu run run. Cô ta bị nhục nhã đến mức cả người run rẩy, nói năng cũng không trôi chảy: “Doanh Tử Khâm, mày… mày.”
Tuy vậy, những lời phía sau không thể thốt ra được. “Lục Chỉ, năm 2012 đỗ trường Đại học Y học cổ truyền Đế đô, năm 2017 tốt nghiệp.” Giọng nói cô gái lạnh lùng: “Cùng năm đó học lên nghiên cứu sinh, khi bảo vệ luận án tốt nghiệp năm 2020, vì luận văn sao chép quá nhiều mà không lấy được bằng.”
“Thật ra, cô đã từng thực tập trong bệnh viện số 3 ở Để đồ, nhận nhầm nấm Hủ Thản có độc thành nấm không có độc, bỏ lẫn vào trong thuốc, ngoài việc này ra, ít nhất cô đã gây ra sau sự cố y tế.”
Lần này Lục Chỉ đã hoàn toàn thay đổi sắc mặt, mặt trắng bệch: “Mày… mày, làm sao mày biết!”
Trong hồ sơ xin việc của cô ta không hề đề cập đến những điều này.
Doanh Tử Khâm không đáp, vẻ mặt điềm nhiên: “Gọi người khác vào.”
“Không… không được!” Dương như nghĩ đến gì đó, Lục Chỉ run lẩy bẩy cả người, cô ta bắt đầu cầu xin: “Doanh Tử Khâm, xin cô, tôi nhất định phải có được công việc này.”
“Tôi có thể bắt đầu từ một bác sĩ bình thường, tôi cũng không cần lương thử việc, cô hãy để tôi thử đi.”
Lục Chỉ gấp gáp đến mức suýt bật khóc: “Lúc trước tôi không hề cố ý, tôi cũng không chế giễu cô thật đầu, cô bao dung rộng lượng, đừng so đo với tôi có được không?” Nếu cô ta biết trước Doanh Tử Khâm biết y thuật, còn là thần y, làm sao có chuyện cô ta không lấy lòng Doanh Tử Khâm chứ?
Doanh Tử Khâm chẳng thèm nhìn Lục Chỉ, lạnh lùng nói hai chữ “Ra ngoài.”
Cảm giác nhục nhã ê chề khiển Lục Chỉ chạm đến giới hạn sụp đổ.
Dù cô ta có mặt dày đến cỡ nào cũng không thể tiếp tục là mặt ở lại.
Lục Chỉ cầm lấy túi xách, cũng không lấy lại hồ sơ xin việc, phi như bay ra ngoài. Trưởng phòng nhân sự ngồi bên cạnh nghe mà tim đập chân run, lặng lẽ lau mồ hôi.
Ông ta luôn cảm thấy, thần y của bọn họ không chỉ giỏi y thuật mà còn giỏi ở mặt khác nữa.
Nhưng ông ta không thể nói rõ là cái gì. Lòng ôm nghi hoặc, trưởng phòng nhân sự gọi ứng viên tiếp theo vào.
***
Sau khi vụ việc nhà họ Ngô xong xuôi, bây giờ thầy của Lục Chỉ mới thoát thân, có thời gian rảnh, ông ta bay tới thành phố Hộ.
Vừa hạ cánh, ông ta đã đến thẳng đến bệnh viện Số 1 của thành phố Hộ.
Bà cụ Doanh đã được chuyển từ phòng chăm sóc đặc biệt sang phòng bệnh bình thường, nhưng vì bệnh của bà ta chưa được chữa trị triệt để nên một ngày mười lăm tiếng đều ngủ li bì. Doanh Lộ Vi đợi nửa ngày mới thấy thầy của Lục Chỉ xuất hiện.
Cô ta vội vàng tiến lên, hỏi ngay: “Xin hỏi tình hình của mẹ tôi thế nào rồi?”
“Không mấy khả quan.” Ông ta lắc đầu, thở dài một tiếng, vô cùng hổ thẹn: “Chỉ trách y thuật của tôi không đủ tinh thông, quả thực không khám được căn nguyên căn bệnh đau đầu của lão phu nhân.”
Tây y không kiểm tra được, Đông y cũng không kiểm tra được.
Thật là kỳ lạ.
“Vậy phải làm sao…” Doanh Lộ Vi hơi hoảng loạn: “Lẽ nào mẹ tôi cứ phải như vậy mãi?”
“Cô Lộ Vi đừng lo lắng quá.” Ông ta thảo kính bảo hộ xuống: “Tôi đã dùng kim châm cứu đóng lại một số huyệt đạo của lão phu nhân, tạm thời giúp bà ấy không cảm thấy đau đớn.”
“Nhưng đây không phải cách lâu dài, bắt buộc phải tìm được nguồn cắn gây bệnh đau đầu của lão phu nhân.”
Doanh Lộ Vì mím chặt môi, lòng rối bời.
Căn bệnh đau đầu của bà cụ Doanh không phải mới mắc ngày một ngày hai, mà đã bị từ hai năm trước, đến dạo gần đây thì nó càng ngày càng nghiêm trọng hơn.
Doanh Lộ Vi vô cùng muộn phiền, nén vẻ sốt ruột hỏi: “Vậy bây giờ nên làm thế nào?” “Xin lỗi cô Lộ Vi, quả thực tôi đành lực bất tòng tâm.”
Ông ta nói: “Gia đình cô cũng đã tìm các bác sĩ khác ở Đế đô, họ đều bó tay, điều ấy chứng tỏ căn bệnh này không phải căn bệnh mà các bác sĩ thông thường có thể chữa trị.”
“E là phải nhờ đến nhà họ Mộng.”
Doanh Lộ Vị hít một hơi thật sâu, cười nhạt: “Ông nói vậy là nói liều.”
Nhà họ Mộng là gia tộc lớn của Để đô.
Người nhà họ Mộng đầu dễ dàng mời như thế?
Thầy của Lục Chỉ cũng vô cùng khó xử, ông ta trông thấy Lục Chỉ ở bên cạnh bên chau mày nói: “Tiểu Chỉ, hai hôm nay em làm sao vậy?”
Lục Chỉ như người trên mây, không nghe thấy câu hỏi của ông ta.
“Tiểu Chỉ? Tiểu Chỉ!”
Lục Chỉ giật mình thoát khỏi những suy tư “Dạ thầy.”
“Tiểu Chỉ, em làm sao thế?” Ông ta có vẻ không vui: “Làm nghề y kỵ nhất là mất tập trung, em đã tìm được việc chưa?”
Vừa nhắc đến chuyện công việc, Lục Chỉ cắn môi, cô ta không biết trả lời như thế nào.
“Thôi vậy, thầy thấy sắc mặt em không được tốt lắm, thôi thì cứ nghỉ ngơi cho khoẻ đi.” Thầy của Lục Chỉ vẫy tay, lại nói với Doanh Lộ Vi:
“Cô Lộ Vi, tôi sẽ kê ít thuốc cho lão phu nhân, cô đi theo lấy đơn thuốc với tôi đi.”
Trong vòng ba ngày phỏng vấn gần năm trăm ứng viên, cuối cùng bệnh viện Thiệu Nhân chỉ nhận hai mươi người vào làm.
Hai mươi người này còn phải trải qua ba tháng thử việc mới có thể trở thành nhân viên chính thức.
Doanh Tử Khâm nhìn bao quát bảng tên, sau khi xác nhận không có nhầm lẫn mới giao lại cho trưởng phòng nhân sự.
Nhân viên bắt đầu nhiều lên, cô có thể rảnh tay. Suy cho cùng không phải ngày nào cũng có những ca khó, hiếm gặp. Ngoài việc phải giảng bài cho đám nhóc ngốc nghếch lớp A19, Doanh Tử Khâm rất hài lòng với cuộc sống dưỡng lão trước mắt của mình.
Sau tiết Sinh học là tiết Thể dục.
Giang Nhiên một tay cầm bóng rổ, dẫn bọn đàn em đến sân vận động trước.
Doanh Tử Khâm đeo tai nghe, chậm rãi đi theo phía sau.
Lúc ban đầu, Tu Vũ còn giành một bên tai nghe, bây giờ cô ấy không nghe cùng nữa. Bởi vì cô ấy thật sự không thể hiểu nổi, bố Doanh của họ không phải nghe nhạc, mà nghe radio Tiếng Anh. Tốc độ nói cực kỳ nhanh, cô ấy nghe mà đau hết cả đầu. Đại lão quả nhiên không phải người thường.
Tu Vũ không biết, kỳ thực Doanh Tử Khâm không nghe Tiếng Anh, mà là tiếng La Tinh. Bây giờ cơ bản không có ai học tiếng La Tinh nữa, bởi vì ngôn ngữ này rất khó nhằn, trừ phi nghĩ không thông muốn đi tranh biện với Giáo Hoàng.
Nhưng vào thời châu Âu cổ, ngôn ngữ La Tinh là nguồn gốc của rất nhiều loại ngôn ngữ. Rất nhiều văn tự cổ được viết bằng chữ La Tinh, bởi vì quá khó học nên vẫn còn rất nhiều văn tự chưa được phiên dịch.
Bao gồm một vài bí mật của thế giới.
“A a a a a!”
Lúc này, Tu Vũ bất ngờ tóm lấy vai cô gái, dùng sức lắc mạnh, hơi kích động: “Bố Doanh, cậu xem, cậu xem kìa.”
Khi phỏng vấn, ấn tượng ban đầu với các giám khảo rất quan trọng.
Cũng không biết thần y là nam hay nữ. Lục Chỉ đang nghĩ như vậy thì trông thấy Doanh Tử Khâm bước vào. Thậm chí cô vẫn mặc đồng phục màu xanh trắng của trường Thanh Trí trên mình, vô cùng bình thường.
Nụ cười trên mặt Lục Chỉ bỗng tan biến, cô ta đanh mặt: “Tao vừa nói lúc nãy sao đột nhiên mày biến đâu mất tăm, thì ra là đứng đây đợi tao hả, sao vậy, mày tưởng vào đây thì có thể phá hoại buổi phỏng vấn của tao ư?”
Cô ta biết, chó sủa là chó không cắn.
Lục Chỉ lại ngoảnh đầu, vẻ mặt khó chịu: “Không phải chúng ta đang đợi thần y sao? Nó đến đây là sao? Các vị cũng nhận các ứng viên không có trình độ, bằng cấp như thế này ư?”
Nếu là như vậy, bệnh viện Thiệu Nhân thật sự không xứng mời cô ta vào làm.
Trưởng phòng nhân sự không hề quan tâm đến cô ta, ông ta bật người dậy, khiến cho ghế cũng di chuyển theo, thái độ vô cùng kính trọng: “Cô Doanh, cô đến thật đúng lúc, chỗ của cô ở đây, mời cô ngồi.” Doanh Tử Khâm gật đầu, cô ngồi xuống vị trí trung tâm.
Hai bác sĩ chuyên gia cũng ngồi dạt sang hai bên để chừa đủ chỗ trống cho cô.
Lục Chỉ nhìn cô gái ngồi trước mặt cô ta, phút chốc như chết lặng, không còn suy nghĩ gì nữa.
Hai tai cô ta lùng bùng, không nghe thấy gì hết, dáng vẻ không thể hiểu nổi cảnh tượng trước mắt, đứng ngây ra như phỗng.
Thấy cô ta như vậy, trưởng phòng nhân sự cau mày. Nhưng vì lịch sự, ông vẫn giới thiệu cho Lục Chỉ: “Cô Lục Chỉ, đây là vị thần y của bệnh viện Thiệu Nhân chúng tôi, hai người… có quen biết nhau đúng không?”
Câu nói này tựa sét đánh ngang tai, khiến đầu óc Lục Chỉ như nổ tung, không còn khả năng suy xét gì nữa.
Tận mắt chứng kiến, nhưng vẫn không đả kích bằng chính miệng trưởng phòng nhân sự thừa nhận.
Lục Chỉ nhìn cô gái, không thể tin được, hai tay run rẩy.
Doanh Tử Khâm là thần y của bệnh viên Thiệu Nhân ư?
Là vị thần y cứu sống bệnh nhân mà ngay đến bệnh viện Số 1 cũng không cứu được ư? Là vị thần y mà ngay cả thầy của cô ta cũng hết lời khen ngợi, kính phục?
Sao có thể được!
Năm nay Doanh Tử Khâm mới bao nhiêu tuổi?
Vừa bước qua sinh nhật thứ mười bảy, thành tích học tập còn thua em trai Lục Phóng của cô ta gần ba trăm điểm, là một học sinh của Thanh Trí mà ngay cả trường đại học 211* cũng không đậu nổi.
* Trường đại học 211 là dự án về các trường đại học và cao đẳng trọng điểm quốc gia do Bộ Giáo dục nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa khởi xướng năm 1995 với mục đích nâng cao tiêu chuẩn nghiên cứu của các trường đại học trình độ cao và xây dựng chiến lược phát triển kinh tế – xã hội.
Thì làm sao có thể đột nhiên trở thành thần y được?
Lục Chỉ cứng đơ người, suy nghĩ chồng chéo hỗn loạn, hoàn toàn quên mất phản ứng lại lời giới thiệu của trưởng phòng nhân sự.
Ông ta càng cau mày hơn: “Cô Lục Chỉ?”
Áng chừng mất đến một phút, Lục Chỉ mới bình tĩnh lại được đôi chút.
Cô ta mím môi, đưa tập tài liệu trong tay cho giám khảo, giọng nói run run: “Chào mọi người, tôi là Lục Chỉ, đây là hồ sơ xin việc của tôi.”
Trưởng phòng nhân sự không cầm lấy ngay, ông ta đưa mắt nhìn cô gái, ý tứ rất rõ ràng.
Buổi phỏng vấn tối hôm nay, lời nói của Doanh Tử Khâm có trọng lượng nhất.
Sắc mặt Lục Chỉ vô cùng khó coi, căng thẳng tắm chặt lấy quần áo.
Đến bây giờ cô ta vẫn chưa thể chấp nhận, cô ta đi xin việc mà còn cần sự chấp thuận của một đứa con nuôi. Doanh Tử Khâm không buồn mở hồ sơ xin việc của Lục Chỉ, cô dựa lưng vào ghế, ngước mắt lên, bình tĩnh nói ba chữ: “Không cần cô.”
Trưởng phòng nhân sự và hai chuyên gia đều cảm thấy kỳ lạ.
Họ biết Lục Chỉ tốt nghiệp Đại học Y học cổ truyền Để đô, với trình độ học vấn như vậy, đã rất lợi hại rồi. Lục Chỉ vừa thẹn vừa giận, nhưng giận nhiều hơn: “Ngay đến hồ sơ của tôi mà cô vẫn chưa mở ra xem, cô dựa vào đầu nói không cần tôi? Lấy việc công trả thù việc riêng, không phải báo thù như vậy đâu!”
Việc công và việc tư, chẳng lẽ không thể tách riêng?
Huống hồ, cô ta cũng chưa làm việc gì trái với luân thường đạo lý. Nghe thấy câu này, cuối cùng Doanh Tử Khâm cũng ngước lên nhìn thắng Lục Chỉ.
“Cô nghĩ nhiều rồi.” Cô hạ thấp giọng cười khẽ một tiếng, chậm rãi cất lời: “Cô chưa quan trọng đến mức đó đâu.”
Ý của câu đó là cô đừng tự mình đa tình.
Câu nói ấy khiến tim Lục Chỉ không thể chịu đựng nổi nữa, cánh môi bắt đầu run run. Cô ta bị nhục nhã đến mức cả người run rẩy, nói năng cũng không trôi chảy: “Doanh Tử Khâm, mày… mày.”
Tuy vậy, những lời phía sau không thể thốt ra được. “Lục Chỉ, năm 2012 đỗ trường Đại học Y học cổ truyền Đế đô, năm 2017 tốt nghiệp.” Giọng nói cô gái lạnh lùng: “Cùng năm đó học lên nghiên cứu sinh, khi bảo vệ luận án tốt nghiệp năm 2020, vì luận văn sao chép quá nhiều mà không lấy được bằng.”
“Thật ra, cô đã từng thực tập trong bệnh viện số 3 ở Để đồ, nhận nhầm nấm Hủ Thản có độc thành nấm không có độc, bỏ lẫn vào trong thuốc, ngoài việc này ra, ít nhất cô đã gây ra sau sự cố y tế.”
Lần này Lục Chỉ đã hoàn toàn thay đổi sắc mặt, mặt trắng bệch: “Mày… mày, làm sao mày biết!”
Trong hồ sơ xin việc của cô ta không hề đề cập đến những điều này.
Doanh Tử Khâm không đáp, vẻ mặt điềm nhiên: “Gọi người khác vào.”
“Không… không được!” Dương như nghĩ đến gì đó, Lục Chỉ run lẩy bẩy cả người, cô ta bắt đầu cầu xin: “Doanh Tử Khâm, xin cô, tôi nhất định phải có được công việc này.”
“Tôi có thể bắt đầu từ một bác sĩ bình thường, tôi cũng không cần lương thử việc, cô hãy để tôi thử đi.”
Lục Chỉ gấp gáp đến mức suýt bật khóc: “Lúc trước tôi không hề cố ý, tôi cũng không chế giễu cô thật đầu, cô bao dung rộng lượng, đừng so đo với tôi có được không?” Nếu cô ta biết trước Doanh Tử Khâm biết y thuật, còn là thần y, làm sao có chuyện cô ta không lấy lòng Doanh Tử Khâm chứ?
Doanh Tử Khâm chẳng thèm nhìn Lục Chỉ, lạnh lùng nói hai chữ “Ra ngoài.”
Cảm giác nhục nhã ê chề khiển Lục Chỉ chạm đến giới hạn sụp đổ.
Dù cô ta có mặt dày đến cỡ nào cũng không thể tiếp tục là mặt ở lại.
Lục Chỉ cầm lấy túi xách, cũng không lấy lại hồ sơ xin việc, phi như bay ra ngoài. Trưởng phòng nhân sự ngồi bên cạnh nghe mà tim đập chân run, lặng lẽ lau mồ hôi.
Ông ta luôn cảm thấy, thần y của bọn họ không chỉ giỏi y thuật mà còn giỏi ở mặt khác nữa.
Nhưng ông ta không thể nói rõ là cái gì. Lòng ôm nghi hoặc, trưởng phòng nhân sự gọi ứng viên tiếp theo vào.
***
Sau khi vụ việc nhà họ Ngô xong xuôi, bây giờ thầy của Lục Chỉ mới thoát thân, có thời gian rảnh, ông ta bay tới thành phố Hộ.
Vừa hạ cánh, ông ta đã đến thẳng đến bệnh viện Số 1 của thành phố Hộ.
Bà cụ Doanh đã được chuyển từ phòng chăm sóc đặc biệt sang phòng bệnh bình thường, nhưng vì bệnh của bà ta chưa được chữa trị triệt để nên một ngày mười lăm tiếng đều ngủ li bì. Doanh Lộ Vi đợi nửa ngày mới thấy thầy của Lục Chỉ xuất hiện.
Cô ta vội vàng tiến lên, hỏi ngay: “Xin hỏi tình hình của mẹ tôi thế nào rồi?”
“Không mấy khả quan.” Ông ta lắc đầu, thở dài một tiếng, vô cùng hổ thẹn: “Chỉ trách y thuật của tôi không đủ tinh thông, quả thực không khám được căn nguyên căn bệnh đau đầu của lão phu nhân.”
Tây y không kiểm tra được, Đông y cũng không kiểm tra được.
Thật là kỳ lạ.
“Vậy phải làm sao…” Doanh Lộ Vi hơi hoảng loạn: “Lẽ nào mẹ tôi cứ phải như vậy mãi?”
“Cô Lộ Vi đừng lo lắng quá.” Ông ta thảo kính bảo hộ xuống: “Tôi đã dùng kim châm cứu đóng lại một số huyệt đạo của lão phu nhân, tạm thời giúp bà ấy không cảm thấy đau đớn.”
“Nhưng đây không phải cách lâu dài, bắt buộc phải tìm được nguồn cắn gây bệnh đau đầu của lão phu nhân.”
Doanh Lộ Vì mím chặt môi, lòng rối bời.
Căn bệnh đau đầu của bà cụ Doanh không phải mới mắc ngày một ngày hai, mà đã bị từ hai năm trước, đến dạo gần đây thì nó càng ngày càng nghiêm trọng hơn.
Doanh Lộ Vi vô cùng muộn phiền, nén vẻ sốt ruột hỏi: “Vậy bây giờ nên làm thế nào?” “Xin lỗi cô Lộ Vi, quả thực tôi đành lực bất tòng tâm.”
Ông ta nói: “Gia đình cô cũng đã tìm các bác sĩ khác ở Đế đô, họ đều bó tay, điều ấy chứng tỏ căn bệnh này không phải căn bệnh mà các bác sĩ thông thường có thể chữa trị.”
“E là phải nhờ đến nhà họ Mộng.”
Doanh Lộ Vị hít một hơi thật sâu, cười nhạt: “Ông nói vậy là nói liều.”
Nhà họ Mộng là gia tộc lớn của Để đô.
Người nhà họ Mộng đầu dễ dàng mời như thế?
Thầy của Lục Chỉ cũng vô cùng khó xử, ông ta trông thấy Lục Chỉ ở bên cạnh bên chau mày nói: “Tiểu Chỉ, hai hôm nay em làm sao vậy?”
Lục Chỉ như người trên mây, không nghe thấy câu hỏi của ông ta.
“Tiểu Chỉ? Tiểu Chỉ!”
Lục Chỉ giật mình thoát khỏi những suy tư “Dạ thầy.”
“Tiểu Chỉ, em làm sao thế?” Ông ta có vẻ không vui: “Làm nghề y kỵ nhất là mất tập trung, em đã tìm được việc chưa?”
Vừa nhắc đến chuyện công việc, Lục Chỉ cắn môi, cô ta không biết trả lời như thế nào.
“Thôi vậy, thầy thấy sắc mặt em không được tốt lắm, thôi thì cứ nghỉ ngơi cho khoẻ đi.” Thầy của Lục Chỉ vẫy tay, lại nói với Doanh Lộ Vi:
“Cô Lộ Vi, tôi sẽ kê ít thuốc cho lão phu nhân, cô đi theo lấy đơn thuốc với tôi đi.”
Trong vòng ba ngày phỏng vấn gần năm trăm ứng viên, cuối cùng bệnh viện Thiệu Nhân chỉ nhận hai mươi người vào làm.
Hai mươi người này còn phải trải qua ba tháng thử việc mới có thể trở thành nhân viên chính thức.
Doanh Tử Khâm nhìn bao quát bảng tên, sau khi xác nhận không có nhầm lẫn mới giao lại cho trưởng phòng nhân sự.
Nhân viên bắt đầu nhiều lên, cô có thể rảnh tay. Suy cho cùng không phải ngày nào cũng có những ca khó, hiếm gặp. Ngoài việc phải giảng bài cho đám nhóc ngốc nghếch lớp A19, Doanh Tử Khâm rất hài lòng với cuộc sống dưỡng lão trước mắt của mình.
Sau tiết Sinh học là tiết Thể dục.
Giang Nhiên một tay cầm bóng rổ, dẫn bọn đàn em đến sân vận động trước.
Doanh Tử Khâm đeo tai nghe, chậm rãi đi theo phía sau.
Lúc ban đầu, Tu Vũ còn giành một bên tai nghe, bây giờ cô ấy không nghe cùng nữa. Bởi vì cô ấy thật sự không thể hiểu nổi, bố Doanh của họ không phải nghe nhạc, mà nghe radio Tiếng Anh. Tốc độ nói cực kỳ nhanh, cô ấy nghe mà đau hết cả đầu. Đại lão quả nhiên không phải người thường.
Tu Vũ không biết, kỳ thực Doanh Tử Khâm không nghe Tiếng Anh, mà là tiếng La Tinh. Bây giờ cơ bản không có ai học tiếng La Tinh nữa, bởi vì ngôn ngữ này rất khó nhằn, trừ phi nghĩ không thông muốn đi tranh biện với Giáo Hoàng.
Nhưng vào thời châu Âu cổ, ngôn ngữ La Tinh là nguồn gốc của rất nhiều loại ngôn ngữ. Rất nhiều văn tự cổ được viết bằng chữ La Tinh, bởi vì quá khó học nên vẫn còn rất nhiều văn tự chưa được phiên dịch.
Bao gồm một vài bí mật của thế giới.
“A a a a a!”
Lúc này, Tu Vũ bất ngờ tóm lấy vai cô gái, dùng sức lắc mạnh, hơi kích động: “Bố Doanh, cậu xem, cậu xem kìa.”