Chương 1: Bị bắt cóc
Đêm nay trăng bị che khuất, xung quanh không một ánh đèn. Sâu trong con ngõ tối đen ẩn hiện bóng dáng cao ráo của một ai đó. “Hộc hộc”, Hạo Hiên đang chạy bán sống bán chết. Cậu không biết mình đang hướng đến đâu, càng không rõ bản thân đang trốn khỏi thứ gì. Chỉ biết rằng cậu vừa rời nhà thằng bạn thì liền có cảm giác không đúng.
Vì khu nhà này không bắt được xe, nên cậu đành phải đi bộ ra đường lớn. Lúc đầu cậu không quá để ý, nhưng càng đi thì cảm giác kia càng trở nên cổ quái, đáng sợ. Cảm nhận được có gì đó nguy hiểm đột ngột đuổi theo, Hạo Hiên không kịp suy nghĩ mà chạy thẳng về phía trước. Một khoảng không tĩnh mịch, lại thêm bóng tối bao trùm, cậu dần trở nên mất phương hướng.
Chân không may vấp ngã, người đổ nhào về trước. Hạo Hiên bèn chửi thầm, “Chết tiệt, sao lại đen như chó vậy!”. Trong khoảnh khắc cậu gắng đứng dậy, “thứ đó” đã ở trước mặt cậu.
Dưới sự thiếu thốn ánh sáng, cậu chỉ ngờ ngợ thấy một bóng đen to lớn, khuôn mặt lờ mờ không thể nhìn rõ, chỉ có điều hình như nó méo mó một cách ghê tởm! Thấy vậy, cậu lại ngã ngược về sau, khuỷu tay đập mạnh xuống đất. Quá đáng sợ! Hạo Hiên cậu từ trước đến nay trời không sợ, đất không sợ, chỉ duy có một điều là sợ ma!
“Ahh!!”, cậu không kiềm chế được mà hét lớn, “Cứu!”.
***
Lúc này, Khải Trạch lấy một lon Coca mát lạnh từ trong tủ ra. *Cạch* Cậu tu một hơi thật lớn, nước văng khắp nơi. “Ôi, quá là đã! Mai là thứ Bảy rồi, há há.” Cảm khái một tiếng, Khải Trạch liền ra sofa ngồi phịch xuống, mở TV lên xem.
Vừa mở lên, TV liền hiện bảng tin về vụ mất tích hàng loạt gần đây. Trong chưa đầy một tháng mà đã có hơn 25 vụ mất tích được trình báo, hơn nữa, nạn nhân đều là những thanh niên trẻ từ độ tuổi 16 đến 24. Chuyện này dù có nói là ngẫu nhiên thì cũng quá khó tin rồi.
“Eo ơi nghe sợ vậy. Hiên đại ca vừa mới về liệu có sao không? Trời cũng tối rồi.” Vừa nói xong, cậu liền gạt phăng ý nghĩ đó đi. “Đùa à, thằng đấy thì chỉ có ma mới bắt được nó, chứ dù có ba đánh một nó cũng ăn đứt.” Ngẫm nghĩ một hồi, Khải Trạch lại nhấn nút đổi kênh.
***
Trong căn phòng bị khóa kín, Hạo Hiên cảm thấy một lực đạo đang lay người cậu. “Cậu gì ơi, tỉnh dậy đi.” Hạo Hiên lờ mờ mở mắt, nhìn thấy chàng trai đang cố đánh thức cậu. Dần thích nghi với ánh sáng, cậu trở nên tỉnh táo hơn, di mắt nhìn xung quanh.
Một căn phòng trống trơn, không hề có nội thất, nhưng đường nét hoa văn trên các góc tường lại tinh xảo, tỉ mỉ. Có rất nhiều chàng trai trẻ bị nhốt trong căn phòng này. Họ đang nói chuyện với nhau, vài người đang khóc, cũng có người ngồi một mình mà không ai bắt chuyện.
Cậu đang ở đâu đây? Sao lại có nhiều người thế này? Bất chợt nhớ ra gì đó, Hạo Hiên rụt người lại run rẩy. “Đúng rồi! Mình đang về nhà thì tự nhiên bị ma rượt, sau đó thì ngất luôn…” Cậu trầm ngâm một hồi, liền cảm thấy hai bên cổ tay truyền tới một cơn đau nhói.
“…” Tay cậu bị khóa lại bằng còng tay, hai vòng thép dày bó chặt vào cổ tay cậu, dù cố gắng đến mấy cũng không di chuyển được. Giờ mới nhận ra, mọi người xung quanh cũng bị khóa hai tay giống cậu. Nhìn thêm một lượt, Hạo Hiên phát hiện cậu cùng bọn họ đều đang đeo một vòng số ở cổ, số của mỗi người là khác nhau.
“A hèm. Chào cậu, tôi là Lý Nhuận Ngọc.” Chàng trai bên cạnh cậu lên tiếng, đánh thức cậu khỏi dòng suy nghĩ. Hạo Hiên nhìn anh ta, ánh mắt mang vài phần nghi ngờ.
Anh trai này, nhìn bề ngoài quả thật không tồi. Mặt chữ điền nam tính, cặp chân mày rậm rạp theo khuôn, mái tóc được cắt ngắn gọn gàng. Theo tướng số học thì có thể miêu tả là kiên nghị, mạnh mẽ, khiến người khác có cảm giác tin tưởng. Hạo Hiên cậu thật ra cũng không hiểu biết nhiều về tướng mặt, nhưng vẫn luôn tin vào trực giác của mình.
Sau khi xác nhận Nhuận Ngọc là một người đáng tin tưởng, cậu mở miệng, “Chào anh, tôi là Tần Hạo Hiên. Cho hỏi chúng ta đang ở đâu vậy?”
“Thực tình tôi cũng không rõ, nhưng có thể chắc chắn rằng chúng ta đều là bị bắt cóc tới đây. Chỉ là, tất cả mọi người ở đây đều nói rằng kẻ bắt họ không phải người thường… có khả năng là ma. Chắc hẳn cậu cũng đã đại khái biết được rồi.” Nhuận Ngọc lưỡng lự trả lời. Anh xưa nay là một người mạnh mẽ, vốn không tin vào việc có ma quỷ tồn tại. Nhưng bất quá, chính anh cũng mơ hồ nhớ rằng mình bị bắt bởi một thứ quỷ dị khó miêu tả, không những thế, các nạn nhân còn lại cũng tường thuật điều tương tự.
Hạo Hiên nghe xong liền giật mình, “A đù! Còn tưởng bị ma ghẹo, ai ngờ lại đến mức này.” Cậu thật sự rất sợ ma, vốn xưa nay đi đâu cũng có người bên cạnh, vậy mà lại bị ma bắt vào đúng hôm cậu ở ngoài một mình. “Cái thằng Khải Trạch này, đã bảo đi cùng mình bắt xe rồi!” Hạo Hiên chửi thầm một tiếng.
Dựa trên tình hình, có vẻ manh mối về việc bọn cậu bị bắt cũng chỉ dừng lại ở đó. Nếu để ý thì có thể nhận thấy một điểm chung, bọn hắn đều là đàn ông. Không đúng, phải gọi là thanh niên! Họ đều trông khá trẻ, chắc hẳn hầu hết đều trạc tuổi cậu.
“Nhuận Ngọc, anh bao nhiêu tuổi?” Hạo Hiên hỏi người bên cạnh.
“Tôi 21… là bảo vệ ở một quán bar. Tôi tốt nghiệp cấp ba xong thì không học nữa, tập trung kiếm tiền thôi.” Nhuận Ngọc đáp lại.
“…” Hạo Hiên có đôi chút buồn cười. Cậu chỉ đơn giản là hỏi tuổi anh, vậy mà anh lại tự giác khai nghề nghiệp, còn cả sơ yếu lý lịch ra nữa chứ. Con người này, vậy mà lại không như cậu nghĩ, khá dễ thương.
Cơ mà nhìn lại, Nhuận Ngọc không chỉ có khuôn mặt ưa nhìn, body anh ta cũng rất đẹp. Lướt qua chiếc áo ngắn tay không quá dày, cậu có thể nhìn thấy cơ thể to lớn cùng bắp tay anh lộ ra. Bảo vệ quán bar bây giờ đều là như vậy ư?
Hạo Hiên thực tình rất tự tin vào cơ thể khỏe khoắn của mình. Cậu cao 1m82 lận, muốn cơ ở đâu thì có cơ ở đó, nói chung là có phần nhỉnh hơn so với bạn bè xung quanh. Dẫu vậy, so với anh, cậu dường như trông nhỏ bé hơn bình thường. Sao tự dưng lại có chút cảm giác hụt hẫng vậy nhỉ…
Vì khu nhà này không bắt được xe, nên cậu đành phải đi bộ ra đường lớn. Lúc đầu cậu không quá để ý, nhưng càng đi thì cảm giác kia càng trở nên cổ quái, đáng sợ. Cảm nhận được có gì đó nguy hiểm đột ngột đuổi theo, Hạo Hiên không kịp suy nghĩ mà chạy thẳng về phía trước. Một khoảng không tĩnh mịch, lại thêm bóng tối bao trùm, cậu dần trở nên mất phương hướng.
Chân không may vấp ngã, người đổ nhào về trước. Hạo Hiên bèn chửi thầm, “Chết tiệt, sao lại đen như chó vậy!”. Trong khoảnh khắc cậu gắng đứng dậy, “thứ đó” đã ở trước mặt cậu.
Dưới sự thiếu thốn ánh sáng, cậu chỉ ngờ ngợ thấy một bóng đen to lớn, khuôn mặt lờ mờ không thể nhìn rõ, chỉ có điều hình như nó méo mó một cách ghê tởm! Thấy vậy, cậu lại ngã ngược về sau, khuỷu tay đập mạnh xuống đất. Quá đáng sợ! Hạo Hiên cậu từ trước đến nay trời không sợ, đất không sợ, chỉ duy có một điều là sợ ma!
“Ahh!!”, cậu không kiềm chế được mà hét lớn, “Cứu!”.
***
Lúc này, Khải Trạch lấy một lon Coca mát lạnh từ trong tủ ra. *Cạch* Cậu tu một hơi thật lớn, nước văng khắp nơi. “Ôi, quá là đã! Mai là thứ Bảy rồi, há há.” Cảm khái một tiếng, Khải Trạch liền ra sofa ngồi phịch xuống, mở TV lên xem.
Vừa mở lên, TV liền hiện bảng tin về vụ mất tích hàng loạt gần đây. Trong chưa đầy một tháng mà đã có hơn 25 vụ mất tích được trình báo, hơn nữa, nạn nhân đều là những thanh niên trẻ từ độ tuổi 16 đến 24. Chuyện này dù có nói là ngẫu nhiên thì cũng quá khó tin rồi.
“Eo ơi nghe sợ vậy. Hiên đại ca vừa mới về liệu có sao không? Trời cũng tối rồi.” Vừa nói xong, cậu liền gạt phăng ý nghĩ đó đi. “Đùa à, thằng đấy thì chỉ có ma mới bắt được nó, chứ dù có ba đánh một nó cũng ăn đứt.” Ngẫm nghĩ một hồi, Khải Trạch lại nhấn nút đổi kênh.
***
Trong căn phòng bị khóa kín, Hạo Hiên cảm thấy một lực đạo đang lay người cậu. “Cậu gì ơi, tỉnh dậy đi.” Hạo Hiên lờ mờ mở mắt, nhìn thấy chàng trai đang cố đánh thức cậu. Dần thích nghi với ánh sáng, cậu trở nên tỉnh táo hơn, di mắt nhìn xung quanh.
Một căn phòng trống trơn, không hề có nội thất, nhưng đường nét hoa văn trên các góc tường lại tinh xảo, tỉ mỉ. Có rất nhiều chàng trai trẻ bị nhốt trong căn phòng này. Họ đang nói chuyện với nhau, vài người đang khóc, cũng có người ngồi một mình mà không ai bắt chuyện.
Cậu đang ở đâu đây? Sao lại có nhiều người thế này? Bất chợt nhớ ra gì đó, Hạo Hiên rụt người lại run rẩy. “Đúng rồi! Mình đang về nhà thì tự nhiên bị ma rượt, sau đó thì ngất luôn…” Cậu trầm ngâm một hồi, liền cảm thấy hai bên cổ tay truyền tới một cơn đau nhói.
“…” Tay cậu bị khóa lại bằng còng tay, hai vòng thép dày bó chặt vào cổ tay cậu, dù cố gắng đến mấy cũng không di chuyển được. Giờ mới nhận ra, mọi người xung quanh cũng bị khóa hai tay giống cậu. Nhìn thêm một lượt, Hạo Hiên phát hiện cậu cùng bọn họ đều đang đeo một vòng số ở cổ, số của mỗi người là khác nhau.
“A hèm. Chào cậu, tôi là Lý Nhuận Ngọc.” Chàng trai bên cạnh cậu lên tiếng, đánh thức cậu khỏi dòng suy nghĩ. Hạo Hiên nhìn anh ta, ánh mắt mang vài phần nghi ngờ.
Anh trai này, nhìn bề ngoài quả thật không tồi. Mặt chữ điền nam tính, cặp chân mày rậm rạp theo khuôn, mái tóc được cắt ngắn gọn gàng. Theo tướng số học thì có thể miêu tả là kiên nghị, mạnh mẽ, khiến người khác có cảm giác tin tưởng. Hạo Hiên cậu thật ra cũng không hiểu biết nhiều về tướng mặt, nhưng vẫn luôn tin vào trực giác của mình.
Sau khi xác nhận Nhuận Ngọc là một người đáng tin tưởng, cậu mở miệng, “Chào anh, tôi là Tần Hạo Hiên. Cho hỏi chúng ta đang ở đâu vậy?”
“Thực tình tôi cũng không rõ, nhưng có thể chắc chắn rằng chúng ta đều là bị bắt cóc tới đây. Chỉ là, tất cả mọi người ở đây đều nói rằng kẻ bắt họ không phải người thường… có khả năng là ma. Chắc hẳn cậu cũng đã đại khái biết được rồi.” Nhuận Ngọc lưỡng lự trả lời. Anh xưa nay là một người mạnh mẽ, vốn không tin vào việc có ma quỷ tồn tại. Nhưng bất quá, chính anh cũng mơ hồ nhớ rằng mình bị bắt bởi một thứ quỷ dị khó miêu tả, không những thế, các nạn nhân còn lại cũng tường thuật điều tương tự.
Hạo Hiên nghe xong liền giật mình, “A đù! Còn tưởng bị ma ghẹo, ai ngờ lại đến mức này.” Cậu thật sự rất sợ ma, vốn xưa nay đi đâu cũng có người bên cạnh, vậy mà lại bị ma bắt vào đúng hôm cậu ở ngoài một mình. “Cái thằng Khải Trạch này, đã bảo đi cùng mình bắt xe rồi!” Hạo Hiên chửi thầm một tiếng.
Dựa trên tình hình, có vẻ manh mối về việc bọn cậu bị bắt cũng chỉ dừng lại ở đó. Nếu để ý thì có thể nhận thấy một điểm chung, bọn hắn đều là đàn ông. Không đúng, phải gọi là thanh niên! Họ đều trông khá trẻ, chắc hẳn hầu hết đều trạc tuổi cậu.
“Nhuận Ngọc, anh bao nhiêu tuổi?” Hạo Hiên hỏi người bên cạnh.
“Tôi 21… là bảo vệ ở một quán bar. Tôi tốt nghiệp cấp ba xong thì không học nữa, tập trung kiếm tiền thôi.” Nhuận Ngọc đáp lại.
“…” Hạo Hiên có đôi chút buồn cười. Cậu chỉ đơn giản là hỏi tuổi anh, vậy mà anh lại tự giác khai nghề nghiệp, còn cả sơ yếu lý lịch ra nữa chứ. Con người này, vậy mà lại không như cậu nghĩ, khá dễ thương.
Cơ mà nhìn lại, Nhuận Ngọc không chỉ có khuôn mặt ưa nhìn, body anh ta cũng rất đẹp. Lướt qua chiếc áo ngắn tay không quá dày, cậu có thể nhìn thấy cơ thể to lớn cùng bắp tay anh lộ ra. Bảo vệ quán bar bây giờ đều là như vậy ư?
Hạo Hiên thực tình rất tự tin vào cơ thể khỏe khoắn của mình. Cậu cao 1m82 lận, muốn cơ ở đâu thì có cơ ở đó, nói chung là có phần nhỉnh hơn so với bạn bè xung quanh. Dẫu vậy, so với anh, cậu dường như trông nhỏ bé hơn bình thường. Sao tự dưng lại có chút cảm giác hụt hẫng vậy nhỉ…