Chương 23: Niên thiếu thích
Sắc mặt Tô Mạn lại trở nên khó coi.
Cô nhìn thoáng qua Nguyễn Đào đang gặm quả lựu.
"Nói như vậy, cô thích hắn chỉ bởi vì những thứ đồ đó xuất hiện ở trên bàn của cô? Sao cô xác định được đều là hắn đưa? Hắn nói với cô à?"
Nguyễn Đào sửng sốt một chút, một ngụm lựu ngọt lịm hình như đang nghẹn trong cổ họng.
"Thế thì không có, nhưng mà tôi đi theo dõi phòng học của chúng tôi mỗi ngày, đều là mỗi sáng hắn đặt ở trên bàn của tôi, vậy khẳng định là hắn làm rồi."
Nguyễn Đào vàng thật không sợ lửa trả lời.
Tô Mạn cũng nhớ lại dung mạo của chàng trai trong ảnh chụp chung với Nguyễn Đào trên bàn của Nguyễn Đào, hình như vóc dáng trông cao cao, rất trắng trẻo.
Hóa ra không chỉ Nguyễn Đào quên mất một số chuyện mà đến bản thân cô cũng đã quên mất.
Tô Mạn đã từng gặp Nguyễn Đào một lần lúc Nguyễn Đào còn học cấp 3.
Lúc ấy cô cùng chị gái nhà mình uống cà phê ở quán cà phê, chị gái của Tô Mạn là Tô Đại chỉ chỉ cách đó không xa có mấy đứa học sinh đang ở quán cà phê làm bài tập.
Tô Đại trông chẳng giống Tô Mạn chút nào, cô ấy tuy xinh đẹp, nhưng vừa thấy chính là kiểu giáo viên sẽ khiến đám học sinh sợ hãi.
Toàn thân đều toát ra một hơi thở uy nghiêm.
"Này, đám học sinh kia, là chị dạy đó, bây giờ bọn trẻ cũng thật vất vả, ngày nghỉ cũng phải ở quán cà phê làm bài tập.
Tô Mạn cười nhìn qua đó liền thấy mấy thiếu niên đang ngồi cùng nhau làm bài tập.
Trong đó có cô bé búi tóc vừa nhìn thấy liền rất chói mắt.
Cô gần như liền nhận ra ngay cô bé đó là người đã tặng hoa cho mình rất nhiều lần ở dưới cầu vượt mấy năm trước.
"Cô nhóc kia, tên là gì?"
Tô Đại cười nhìn qua đó.
"À, là con gái của Nguyễn Danh Thành, tên Nguyễn Đào. Em đừng xem cái tên này của cô bé, thật ra giống như ớt cay nhỏ, không ít lần gây chuyện, chuyện trèo tường cũng làm không ít."
Tô Mạn nhớ kỹ cái tên này.
Lại như vô tình hỏi hiện tại Tô Đại đang dạy lớp nào, nói là sau này sẽ thuận tiện tìm cô ấy hơn, Tô Đại không lưu tâm nhún vai.
Mỗi ngày Tô Mạn đều bận muốn chết, hơn nữa lúc ấy cô cũng đã ở trên đỉnh cao rồi, nếu bản thân xuất hiện ở trong phòng học, đám học sinh còn không phải đều phát điên lên sao?
Sau này Tô Mạn lại cố ý vô tình từ bạn bè trong giới của chị gái đào được không ít tin tức về Nguyễn Đào.
Đi học ăn vụng hạt óc chó bị bắt quả tang.
Vào Giáng Sinh viết lên tường trường học bản thân muốn quà Giáng Sinh gì.
Nói qua sinh nhật muốn quà gì.
Nàng thích hoa gì.
Còn có rất nhiều.
Tô Mạn luôn có thể tìm ra một cái cô quan tâm nhất từ một đống tin tức phức tạp kia, trong giấy tràn ngập tư vị thanh xuân nồng nhiệt.
Nhưng mà cô quả thật không có tiện xuất hiện ở trường học, cũng không chắc chắn mình xuất hiện ở trước mặt Nguyễn Đào đối phương còn có thể nhận ra mình hay không.
Tô Mạn bảo trợ lý tìm một nam sinh cùng lớp với Nguyễn Đào.
Trợ lý lúc ấy là một tiểu cô nương trẻ tuổi, nam sinh kia cũng không để ý những cái đó, chỉ coi thành là chị của Nguyễn Đào.
Xong việc cũng không đề cập chuyện này với Nguyễn Đào.
Bản thân Tô Mạn chưa từng gặp qua nam sinh kia, chỉ nghe trợ lý nói là một nam sinh rất cao, trắng trắng.
Cô đột nhiên có chút bất đắc dĩ, hóa ra Nguyễn Đào đã từng thích một người.
Đều là bởi vì mấy nguyên nhân kia?
Thật đúng là nông cạn, lại khiến người cảm thấy nên thích như thế, người niên thiếu thích, giống như chính là nên như vậy.
Tô Mạn nhẹ nhàng hít một hơi, mạnh mẽ áp chế sự xao động và khó chịu trong lòng mình, cô mím môi, ngăn bản thân không quan tâm đến vấn đề này nữa.
Nếu mà lại hỏi nữa, cô không chắc chắn mình còn có thể duy trì phong độ ở trước màn ảnh.
Nguyễn Đào lại hoàn toàn không có ý thức được có chỗ nào không đúng, nàng cũng đi theo, một bên có qua có lại dò hỏi.
"Còn cô Tô thì sao? Trước giờ chưa từng yêu đương sao?"
Tô Mạn nhặt một cành cây cứng cáp hơn từ dưới đất lên: "Chưa."
Nguyễn Đào theo đuổi không buông: "Vậy cũng không có thích ai sao?"
Tô Mạn rốt cuộc cũng tìm được một cành cây bản thân cảm thấy cầm thuận tay từ đống cành cây, cô đứng lên, thình lình liền đụng trúng Nguyễn Đào đang nghiêng người về phía trước nói chuyện với mình.
Lưng cô đụng trúng cái mũi của Nguyễn Đào, Nguyễn Đào lập tức che mặt mình lại bắt đầu kêu oai oái.
Tô Mạn vội vàng kéo tay nàng ra, cẩn thận xem thử, phát hiện không sao lúc sau mới duỗi tay xoa xoa cái mũi của nàng.
"Không chảy máu mũi, không sao, lần sau cẩn thận một chút, đừng có gần sáp sáp như vậy. Còn về người tôi thích, trước kia từng có, thời điểm tôi vừa mới ra mắt, ước chừng là 6 năm hay 7 năm trước gì đó, không nhớ nữa."
Tay cô có một chút khô, cũng có một ít hương vị sẽ có khi gió biển thổi quét qua, xoa lên mũi của Nguyễn Đào làm Nguyễn Đào cảm thấy ngứa ngáy.
Nàng nhanh chóng né bàn tay của Tô Mạn.
Tô Mạn rút tay lại không chút dấu vết, nhặt cành cây lên đi tới chỗ nước cạn.
"Khi đó, cuộc đời tôi vẫn đang ở trong khoảng thời gian tương đối đen tối, có người xuất hiện trong cuộc đời của tôi, mỗi ngày đều đến nghe tôi hát, mỗi ngày đều sẽ tặng tôi một đóa hoa, có phải rất lãng mạn không?"
Ngữ khí của cô bình đạm, Nguyễn Đào chẳng nghe ra được chút ý "lãng mạn" nào.
Những chuyện này Nguyễn Đào chưa từng nghe nói qua, bình luận cũng không có ai biết, nhưng không ít fans cũ đều biết ban đầu Tô Mạn hát ở quán bar, có lẽ chính là lúc ấy gặp được người khiến mình rung động chăng?
【Hu hu hu bảo bối của tôi thật sự đã trải qua một chặng đường vất vả rồi.】
【Mạn Mạn vẫn luôn đều rất nỗ lực, từ hát quán bar đến trở thành đại minh tinh như hiện tại, thật sự rất không dễ dàng!】
Tô Mạn lại không nói về sự kiện kia nữa.
Cô ở bờ biển cởi giày và vớ ra, lại xoắn ống quần mình lên, mới cầm cành cây vừa tìm được kia đến dưới chỗ nước cạn.
Nguyễn Đào có chút kinh ngạc nhìn hành động của Tô Mạn: "Cô muốn xiên cá?!"
Xiên cá đơn giản như vậy sao?
Nữ nhân Tô Mạn này thật đúng là cho rằng chính mình là toàn năng sao?
Nguyễn Đào vội vàng chạy theo, sau đó vui vẻ nghĩ nghĩ, xem cô lát nữa không bắt lên được là ai mất mặt.
Fans trên bình luận chấn động theo rồi, Tô Mạn còn biết xiên cá từ khi nào vậy?
Ngay lúc Nguyễn Đào và fans trên bình luận đều đang sốc, Tô Mạn dùng cành cây trên tay mình bắt được hai con cá.
Cô cầm lấy tới nhìn nhìn, "Ừm, có thể ăn."
【Chết tiệt!!! Thấy chưa hả? Đây là thần tượng của tôi đó!】
【Thấy chưa hả? Đây là chồng của tôi đó (đầu chó)】
【Lầu trên à bởi vì những lời này của bạn mà Tô Mạn phải dỗ tôi cả một giờ đó!】
Nguyễn Đào nhìn Tô Mạn bình tĩnh đi tới, trên mặt sợ ngây người đều khống chế không được.
Lúc này nàng thật sự nuốt nuốt nước miếng, nhìn qua nhìn lại thấy Tô Mạn và hai con cá trên tay Tô Mạn.
Trong bọc nhỏ tổ đạo diễn đưa cho có một con dao gấp nhỏ, Tô Mạn liền lấy ra nhanh nhẹn làm sạch hai con cá.
Động tác cực kỳ nhanh nhẹn, thoạt nhìn chính là thường xuyên xử lý cá, bản thân biết nấu cơm.
Nguyễn Đào không biết tại sao Tô Mạn lại biết nấu cơm, Nguyễn gia đều luôn có một dì nấu cơm, gia đình Tô Mạn khá giả cũng không thiếu dì nấu cơm.
Khi nào đến lượt cô ra tay chứ?
Chẳng lẽ là sở thích? Chưa từng nghe nói Tô Mạn có sở thích nấu nướng mà?
Động tác của cô quá mức nhanh nhẹn, bão bình luận đều xếp thành đội hình【Duma sợ ngây người】.
Sôi nổi muốn quỳ gối trước mặt Tô ảnh hậu.
【Nên nói không nói, tuy rằng nhóm của Tiêu Hiểu bên cạnh kia cũng bắt được cá, nhưng mà Tiêu Hiểu là quân nhân giải ngũ QAQ】
【Hôm nay mới phát hiện thần tượng của tôi thế mà lại toàn năng vãi.】
Cô nhìn thoáng qua Nguyễn Đào đang gặm quả lựu.
"Nói như vậy, cô thích hắn chỉ bởi vì những thứ đồ đó xuất hiện ở trên bàn của cô? Sao cô xác định được đều là hắn đưa? Hắn nói với cô à?"
Nguyễn Đào sửng sốt một chút, một ngụm lựu ngọt lịm hình như đang nghẹn trong cổ họng.
"Thế thì không có, nhưng mà tôi đi theo dõi phòng học của chúng tôi mỗi ngày, đều là mỗi sáng hắn đặt ở trên bàn của tôi, vậy khẳng định là hắn làm rồi."
Nguyễn Đào vàng thật không sợ lửa trả lời.
Tô Mạn cũng nhớ lại dung mạo của chàng trai trong ảnh chụp chung với Nguyễn Đào trên bàn của Nguyễn Đào, hình như vóc dáng trông cao cao, rất trắng trẻo.
Hóa ra không chỉ Nguyễn Đào quên mất một số chuyện mà đến bản thân cô cũng đã quên mất.
Tô Mạn đã từng gặp Nguyễn Đào một lần lúc Nguyễn Đào còn học cấp 3.
Lúc ấy cô cùng chị gái nhà mình uống cà phê ở quán cà phê, chị gái của Tô Mạn là Tô Đại chỉ chỉ cách đó không xa có mấy đứa học sinh đang ở quán cà phê làm bài tập.
Tô Đại trông chẳng giống Tô Mạn chút nào, cô ấy tuy xinh đẹp, nhưng vừa thấy chính là kiểu giáo viên sẽ khiến đám học sinh sợ hãi.
Toàn thân đều toát ra một hơi thở uy nghiêm.
"Này, đám học sinh kia, là chị dạy đó, bây giờ bọn trẻ cũng thật vất vả, ngày nghỉ cũng phải ở quán cà phê làm bài tập.
Tô Mạn cười nhìn qua đó liền thấy mấy thiếu niên đang ngồi cùng nhau làm bài tập.
Trong đó có cô bé búi tóc vừa nhìn thấy liền rất chói mắt.
Cô gần như liền nhận ra ngay cô bé đó là người đã tặng hoa cho mình rất nhiều lần ở dưới cầu vượt mấy năm trước.
"Cô nhóc kia, tên là gì?"
Tô Đại cười nhìn qua đó.
"À, là con gái của Nguyễn Danh Thành, tên Nguyễn Đào. Em đừng xem cái tên này của cô bé, thật ra giống như ớt cay nhỏ, không ít lần gây chuyện, chuyện trèo tường cũng làm không ít."
Tô Mạn nhớ kỹ cái tên này.
Lại như vô tình hỏi hiện tại Tô Đại đang dạy lớp nào, nói là sau này sẽ thuận tiện tìm cô ấy hơn, Tô Đại không lưu tâm nhún vai.
Mỗi ngày Tô Mạn đều bận muốn chết, hơn nữa lúc ấy cô cũng đã ở trên đỉnh cao rồi, nếu bản thân xuất hiện ở trong phòng học, đám học sinh còn không phải đều phát điên lên sao?
Sau này Tô Mạn lại cố ý vô tình từ bạn bè trong giới của chị gái đào được không ít tin tức về Nguyễn Đào.
Đi học ăn vụng hạt óc chó bị bắt quả tang.
Vào Giáng Sinh viết lên tường trường học bản thân muốn quà Giáng Sinh gì.
Nói qua sinh nhật muốn quà gì.
Nàng thích hoa gì.
Còn có rất nhiều.
Tô Mạn luôn có thể tìm ra một cái cô quan tâm nhất từ một đống tin tức phức tạp kia, trong giấy tràn ngập tư vị thanh xuân nồng nhiệt.
Nhưng mà cô quả thật không có tiện xuất hiện ở trường học, cũng không chắc chắn mình xuất hiện ở trước mặt Nguyễn Đào đối phương còn có thể nhận ra mình hay không.
Tô Mạn bảo trợ lý tìm một nam sinh cùng lớp với Nguyễn Đào.
Trợ lý lúc ấy là một tiểu cô nương trẻ tuổi, nam sinh kia cũng không để ý những cái đó, chỉ coi thành là chị của Nguyễn Đào.
Xong việc cũng không đề cập chuyện này với Nguyễn Đào.
Bản thân Tô Mạn chưa từng gặp qua nam sinh kia, chỉ nghe trợ lý nói là một nam sinh rất cao, trắng trắng.
Cô đột nhiên có chút bất đắc dĩ, hóa ra Nguyễn Đào đã từng thích một người.
Đều là bởi vì mấy nguyên nhân kia?
Thật đúng là nông cạn, lại khiến người cảm thấy nên thích như thế, người niên thiếu thích, giống như chính là nên như vậy.
Tô Mạn nhẹ nhàng hít một hơi, mạnh mẽ áp chế sự xao động và khó chịu trong lòng mình, cô mím môi, ngăn bản thân không quan tâm đến vấn đề này nữa.
Nếu mà lại hỏi nữa, cô không chắc chắn mình còn có thể duy trì phong độ ở trước màn ảnh.
Nguyễn Đào lại hoàn toàn không có ý thức được có chỗ nào không đúng, nàng cũng đi theo, một bên có qua có lại dò hỏi.
"Còn cô Tô thì sao? Trước giờ chưa từng yêu đương sao?"
Tô Mạn nhặt một cành cây cứng cáp hơn từ dưới đất lên: "Chưa."
Nguyễn Đào theo đuổi không buông: "Vậy cũng không có thích ai sao?"
Tô Mạn rốt cuộc cũng tìm được một cành cây bản thân cảm thấy cầm thuận tay từ đống cành cây, cô đứng lên, thình lình liền đụng trúng Nguyễn Đào đang nghiêng người về phía trước nói chuyện với mình.
Lưng cô đụng trúng cái mũi của Nguyễn Đào, Nguyễn Đào lập tức che mặt mình lại bắt đầu kêu oai oái.
Tô Mạn vội vàng kéo tay nàng ra, cẩn thận xem thử, phát hiện không sao lúc sau mới duỗi tay xoa xoa cái mũi của nàng.
"Không chảy máu mũi, không sao, lần sau cẩn thận một chút, đừng có gần sáp sáp như vậy. Còn về người tôi thích, trước kia từng có, thời điểm tôi vừa mới ra mắt, ước chừng là 6 năm hay 7 năm trước gì đó, không nhớ nữa."
Tay cô có một chút khô, cũng có một ít hương vị sẽ có khi gió biển thổi quét qua, xoa lên mũi của Nguyễn Đào làm Nguyễn Đào cảm thấy ngứa ngáy.
Nàng nhanh chóng né bàn tay của Tô Mạn.
Tô Mạn rút tay lại không chút dấu vết, nhặt cành cây lên đi tới chỗ nước cạn.
"Khi đó, cuộc đời tôi vẫn đang ở trong khoảng thời gian tương đối đen tối, có người xuất hiện trong cuộc đời của tôi, mỗi ngày đều đến nghe tôi hát, mỗi ngày đều sẽ tặng tôi một đóa hoa, có phải rất lãng mạn không?"
Ngữ khí của cô bình đạm, Nguyễn Đào chẳng nghe ra được chút ý "lãng mạn" nào.
Những chuyện này Nguyễn Đào chưa từng nghe nói qua, bình luận cũng không có ai biết, nhưng không ít fans cũ đều biết ban đầu Tô Mạn hát ở quán bar, có lẽ chính là lúc ấy gặp được người khiến mình rung động chăng?
【Hu hu hu bảo bối của tôi thật sự đã trải qua một chặng đường vất vả rồi.】
【Mạn Mạn vẫn luôn đều rất nỗ lực, từ hát quán bar đến trở thành đại minh tinh như hiện tại, thật sự rất không dễ dàng!】
Tô Mạn lại không nói về sự kiện kia nữa.
Cô ở bờ biển cởi giày và vớ ra, lại xoắn ống quần mình lên, mới cầm cành cây vừa tìm được kia đến dưới chỗ nước cạn.
Nguyễn Đào có chút kinh ngạc nhìn hành động của Tô Mạn: "Cô muốn xiên cá?!"
Xiên cá đơn giản như vậy sao?
Nữ nhân Tô Mạn này thật đúng là cho rằng chính mình là toàn năng sao?
Nguyễn Đào vội vàng chạy theo, sau đó vui vẻ nghĩ nghĩ, xem cô lát nữa không bắt lên được là ai mất mặt.
Fans trên bình luận chấn động theo rồi, Tô Mạn còn biết xiên cá từ khi nào vậy?
Ngay lúc Nguyễn Đào và fans trên bình luận đều đang sốc, Tô Mạn dùng cành cây trên tay mình bắt được hai con cá.
Cô cầm lấy tới nhìn nhìn, "Ừm, có thể ăn."
【Chết tiệt!!! Thấy chưa hả? Đây là thần tượng của tôi đó!】
【Thấy chưa hả? Đây là chồng của tôi đó (đầu chó)】
【Lầu trên à bởi vì những lời này của bạn mà Tô Mạn phải dỗ tôi cả một giờ đó!】
Nguyễn Đào nhìn Tô Mạn bình tĩnh đi tới, trên mặt sợ ngây người đều khống chế không được.
Lúc này nàng thật sự nuốt nuốt nước miếng, nhìn qua nhìn lại thấy Tô Mạn và hai con cá trên tay Tô Mạn.
Trong bọc nhỏ tổ đạo diễn đưa cho có một con dao gấp nhỏ, Tô Mạn liền lấy ra nhanh nhẹn làm sạch hai con cá.
Động tác cực kỳ nhanh nhẹn, thoạt nhìn chính là thường xuyên xử lý cá, bản thân biết nấu cơm.
Nguyễn Đào không biết tại sao Tô Mạn lại biết nấu cơm, Nguyễn gia đều luôn có một dì nấu cơm, gia đình Tô Mạn khá giả cũng không thiếu dì nấu cơm.
Khi nào đến lượt cô ra tay chứ?
Chẳng lẽ là sở thích? Chưa từng nghe nói Tô Mạn có sở thích nấu nướng mà?
Động tác của cô quá mức nhanh nhẹn, bão bình luận đều xếp thành đội hình【Duma sợ ngây người】.
Sôi nổi muốn quỳ gối trước mặt Tô ảnh hậu.
【Nên nói không nói, tuy rằng nhóm của Tiêu Hiểu bên cạnh kia cũng bắt được cá, nhưng mà Tiêu Hiểu là quân nhân giải ngũ QAQ】
【Hôm nay mới phát hiện thần tượng của tôi thế mà lại toàn năng vãi.】