Chương 17: Thịt Khô Ngũ Vị Hương
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vệ Nhược Hoài vừa nghĩ tới khả năng mẫu thân và muội muội có thể xem thường Tam Nữu, cũng không biết phải đối mặt như thế nào. Vệ Nhược Du thấy Đại ca hắn trong lòng muốn đi mà lần lữa mãi không quyết, lầm tưởng y lại thận trọng mù quáng: "Không đi thì không có mà ăn đâu đấy."
"Tổ phụ bảo đệ đi gọi huynh à?" Vệ Nhược Hoài không phải là người chú trọng nhu cầu ăn uống, huống chi Tiền nương tử được Tam Nữu chỉ dạy không tệ, hắn ở nhà cũng có thể ăn được.
Vệ Nhược Du trợn mắt, nghĩ thầm: Không phải tổ phụ gọi thì huynh không đi à. "Là Tam Nữu tỷ. Huynh thật sự không đi à?" Nói xong, giả vờ bỏ rơi hắn.
"Ta, đi!" Hai chữ Tam Nữu nháy mắt đánh vỡ lòng kiên trì của Vệ Nhược Hoài —— trước đó hắn đã quyết tâm sẽ không xuất hiện trước mặt Tam Nữu.
Khách nhân đến nhà Tam Nữu ngồi đầy sáu bàn, song nàng lại chuẩn bị đến tám bàn ăn. Nàng mượn bàn lớn từ nhà Đại bá và Nhị bá, để các nam nhân đến phụ ngồi một bàn, nữ nhân ngồi một bàn, thức ăn trên bàn còn phong phú hơn so với bàn tiệc đãi khách.
Tứ Hỉ phát hiện có rất nhiều cách thức làm ruột già xào tỏi non và gan dê xào lăn[1], hắn lại được nước làm tới: "Tam cô nãi nãi, con thấy dưới thớt còn một miếng thịt bò, hay chúng ta làm một ít ăn thử xem?"
[1] Gan dê xào lăn (爆炒羊杂).
"Con lo ăn hết đồ ăn trong miệng đi." Lý Nguyệt Quý lườm hắn một cái, nói tiếp. "Đừng để ý nó, Tam Nữu, đồ ăn nhiều thế này, mọi người ăn không hết đâu."
"Con biết rồi." Tam Nữu vừa gặm xương sườn vừa hỏi. "Thịt lợn bán trong huyện thường được mổ lúc nào?"
Lý Nguyệt Quý nói: "Con muốn bán thịt heo trong nhà à?"
"Không bán, thịt lợn và thịt bò giữ lại để con nấu ăn." Tam Nữu nói. "Tứ Hỉ, ăn cơm xong con lên huyện xem thử, nếu vừa hay có thể gặp nhà đồ tể giết lợn thì mua hết giò lợn và lòng lợn đi, nồi nước muối của nhà ta con cứ mang về, có thể dùng một lần nữa."
"Tứ Hỉ mua mấy thứ này để ăn à?" Lý Nguyệt Quý kinh ngạc nói. "Hai ngày nay con còn chưa ăn đủ sao? Ăn ít một chút, để tiền đó mà sửa sang lại nhà cửa, để ta còn giới thiệu cho con một tức phụ."
Khuôn mặt Tứ Hỉ lập tức đỏ ửng, không dám nói lần trước hắn từ trên huyện về nhà sớm là để đi xem mắt, đối phương rất hài lòng với hắn, nhưng khi thấy mẫu thân, phụ mẫu nhà gái lập tức đổi ý: "Con mới mười lăm tuổi, chờ thêm mấy năm nữa đã, con không gấp."
"Giờ cứ định thân đã, chờ con mười bảy mười tám thì thành thân." Lý Nguyệt Quý nói. "Đợi đến mười bảy mười tám tuổi thì lại thấy muộn đấy."
Tam Nữu nghe mấy lời này mà đau đầu, sao thời đại nào cũng có mấy cô bác thím dì ăn no rửng mỡ, lúc nào cũng nhìn chằm chằm chuyện hôn nhân của người ta thế: "Đại bá nương, con không nghĩ giống người, tương lai nếu Tứ Hỉ xây nhà năm gian lợp ngói, sân rộng thênh thang, cho dù nó hai mươi tuổi thì cũng có cô nương khóc lóc đòi gả cho nó mà."
"Nói đi nói lại, Tứ Hỉ không xấu xí lại còn biết chữ, đến lúc đó tìm một môn hộ ở xa một chút, trước khi thành thân đừng để mẫu thân nó ra ngoài nói nhăng nói cuội, đặt điều nói không thành có. Nhìn con này, đừng nói đâu xa, con định để Tứ Hỉ bán thịt đầu lợn. Nếu người và Nhị bá nương muốn làm, con sẽ không dạy Tứ Hỉ nữa."
Tứ Hỉ biến sắc, vừa định mở miệng thì thấy Vệ Nhược Hoài kéo tay hắn, Tứ Hỉ quay đầu lại như muốn hỏi, ngài làm gì vậy? Lại nghe Lý Nguyệt Quý nói: "Ta không làm món đó đâu, cạo lông lợn làm ta mệt chết. Thà là cùng con đi nấu tiệc hỉ, ngày nào có ăn thì sẽ ăn ngon, sống thế cho nhàn hạ." Bà dừng một chút. "Ta thấy việc này cũng không hợp với nam hài tử như Tứ Hỉ, mà hợp với Nhị quả phụ. Để mỗi ngày bà ấy cực khổ làm, sẽ không động một chút là tìm người khác gây gổ."
Tứ Hỉ đen mặt, rốt cuộc mẫu thân hắn bị kỳ thị tới mức nào chứ: "Con đi mua, lát nữa con sẽ đi mua ngay."
Tam Nữu cũng dở khóc dở cười: "Nhị tỷ nhà ta có xe lừa, một lát con dùng xe kéo nước muối theo đi." Nàng định chỉ hắn cách định giá đầu lợn, nhưng thấy xung quanh có nhiều người, bèn quyết định buổi tối sẽ đến nhà Tứ Hỉ một chuyến.
Sau bữa cơm trưa thết đãi thân thích đường xa và tân lang tân nương, cữu cữu, cữu nương và hai bá nương của Tam Nữu cũng giúp dọn bàn, Tam Nữu cũng không phải người hẹp hòi, nàng gửi mỗi nhà hai cân thịt dê và năm cân thịt lợn, gói kỹ trong giấy dầu: "Mọi người mang về đi, đây không phải đồ ăn thừa lại đâu."
"Ta không lấy thịt tươi đâu." Lý Nguyệt Quý nói. "Còn thừa thịt lợn kho, lấy cho ta một bát đi."
"Cho ta một bát luôn." Cữu nương của Tam Nữu nói. "Cho ta thêm chút đậu tằm chiên với đậu phộng nhé, ta mang về cho tôn tử ta ăn." Giao thông không thuận tiện, phân nửa người ở đây muốn đi đâu đều là đi bộ, hôm nay tới dùng cơm chỉ toàn là người lớn, không có lấy một hài tử.
Tam Nữu thấy hai người không khách sáo với nàng thì cũng thoải mái: "Dạ được. Mẫu thân, người đi chuẩn bị, con có chút việc muốn nói với cữu cữu."
"Ta sao?" Nhị cữu của Tam Nữu là Đinh Phong Thu trỏ vào mình. Tam Nữu gật đầu. "Là công thức bột ngũ vị hương, Đại tỷ phu con cho con ba lượng bạc nhưng con không bán, Nhị cữu, người cho con ba lượng bạc thì con sẽ bán cho người."
"Trời, ba lượng?" Lý Nguyệt Quý đột ngột trợn tròn mắt, Đoàn Thủ Nghĩa vội vàng. "Sao muội nói lời không giữ lấy lời thế?"
Tam Nữu ngạo nghễ liếc mắt nhìn hắn: "Muội nói cái gì? Từ đầu đến cuối có một mình huynh nói. Đại tỷ phu, huynh đừng chê muội nói khó nghe, mặc dù huynh cưới tỷ của muội nhưng có câu truyền rằng, nam nhân mà tin được thì lợn nái cũng có thể leo cây. Huynh cảm thấy giữa huynh với cữu cữu của muội, muội thân với huynh hơn hay thân với cữu cữu hơn?"
Đoàn Thủ Nghĩa nghẹn họng: "Muội, huynh, huynh là phụ thân của ngoại sanh nữ của muội."
"Vậy thì sao? Tức phụ chán thì có thể tái giá, hài tử muốn thì có thể sinh thêm, cữu cữu của muội thì chỉ có hai người." Tam Nữu vừa dứt lời, sân viện lớn như vậy chợt yên tĩnh. Lý Nguyệt Quý túm lấy y phục của Đinh Xuân Hoa, muội mặc kệ thế à?!
Đinh Xuân Hoa vỗ tay Đại tẩu, ra hiệu bà đừng lo lắng, Tam Nữu sẽ biết điểm dừng.
Trong nhất thời, Đoàn Thủ Nghĩa bị nàng làm cho tức giận mà hít thở không thông: "Muội ước gì huynh với Đại tỷ muội hoà ly, đúng không hả? Đỗ Tam Nữu."
"Không phải." Tam Nữu thốt ra. "Muội chỉ đang thảo luận vấn đề này mà thôi. Từ xưa đến nay, không biết có bao nhiêu nam nhân lúc công thành danh toại mà giữ lời hứa hẹn thuở trước hoa dưới trăng[2]. Tỷ của muội xuất thân hương dã, ai có thể cam đoan huynh ngày sau sẽ không vì chuyện tỷ ấy không thể sinh được nhi tử mà hoà ly với tỷ ấy. Thế gian không có gì vẹn cả đôi đường, muội chừa lại đường lui thì có gì không đúng? Nếu huynh dám nói mình không có lòng riêng, không muốn độc quyền công thức bột ngũ vị hương, không ngại cho muội nói cho người khác biết. Tỷ phu, chỉ cần huynh dám gật đầu, muội sẽ tặng miễn phí công thức cho huynh."
[2] Nguyên văn là "hoa tiền nguyệt hạ" (花前月下), đây là chốn hẹn hò của nam nữ, ở đây chỉ thời điểm hẹn hò.
Đoàn Thủ Nghĩa cứng họng, đối diện đôi mắt cười mà không cười của nàng, hắn suy nghĩ rất nhanh: "Muội cố ý, cho dù huynh nói thế nào thì cũng không được."
Tam Nữu bật cười, xem như hắn phản ứng nhanh. Từ ban đầu nàng đã không có ý định đem công thức bột ngũ vị hương đưa cho Đoàn Thủ Nghĩa, nàng cố tình lấy miếng mỡ này treo lên là vì muốn có cơ hội cảnh cáo hắn. Đại tỷ nàng là người trung thực, dịu dàng ngoan ngoãn, cho đến bây giờ đều là tốt khoe xấu che. Nơi này là thời phong kiến phân biệt cấp bậc nặng nề, trọng nam khinh nữ là hiện tượng bình thường ở thời đại, Tam Nữu không tin, mẫu thân Đoàn Thủ Nghĩa chưa từng quở trách Đại tỷ.
Kỳ thật cho dù hai vị bề trên của Đoàn gia khó chịu vì Đại Ni không sinh được nhi tử, chỉ cần Đoàn Thủ Nghĩa cứng rắn giống phụ thân nàng Đỗ Phát Tài, không có nhi tử thì kén rể cho nữ nhi, Tam Nữu cũng sẽ không bắt bẻ hắn từng tí. Nhưng theo Tam Nữu quan sát, Đoàn Thủ Nghĩa cũng không phải người rộng lượng như phụ thân nàng.
"Đồ là của muội, muội muốn làm cái gì mà chẳng được." Tam Nữu ỷ vào mình còn nhỏ tuổi mới dám vô lại thế này, nếu đôi ba năm nữa mà còn nói ra lời này thì tức là nàng không hiểu chuyện, lời đến tai Đoàn Thủ Nghĩa cũng sẽ không có uy lực. "Huynh là nam nhân của Đại tỷ, không có nửa văn tiền quan hệ với muội. Một bàn tiệc hỷ trưa nay, huynh cho muội một cỗ xe lừa, muội sẽ đưa hết công thức cho huynh."
"Tam Nữu!" Đỗ Phát Tài không khỏi nhăn mày. "Thế này có khác gì uy hiếp đâu?"
"Khác chứ." Tam Nữu thẳng thắn nói lời hào hùng. "Phụ thân, nếu nhà mình dư dả, nếu ngày sau Đại tỷ khó sống, muốn hoà ly với Đại tỷ phu thì cũng không sợ về nhà phụ mẫu không có cơm ăn. Phụ thân, chúng ta là chỗ dựa của Đại tỷ và Nhị tỷ. Lúc con đi học có nghe phu tử nói, vô dục tắc cương[3]. Nói trắng ra chính là nếu Đại tỷ không màng đến danh lợi Đoàn gia, chỉ quan tâm đến cuộc sống của phu gia và Đại tỷ phu, nên sẽ không vì tiền mà làm bản thân thiệt thòi."
[3] Vô dục tắc cương (无欲则刚): không có dục vọng thì mới không sợ bị kiềm chế.
Đoàn Thủ Nghĩa tức điên: "Muội đòi huynh một cỗ xe lừa để cho Đại Ni có thể thoải mái hoà ly với huynh hả? Đỗ Tam Nữu, tuổi nhỏ mà đã thành tinh thế này, muội không sợ không có nam nhân dám lấy muội hả?"
"Người không dám cưới muội là vì hắn quá nhát gan, muội cũng không thèm loại người đó." Tam Nữu trừng mắt nhìn hắn. "Một câu thôi, có đổi hay không?"
Đoàn Thủ Nghĩa tính toán một chút, vụ mua bán này nhìn xa thì cũng không thiệt thòi, vừa rồi chẳng qua hắn kinh ngạc với công phu sư tử ngoạm của Tam Nữu thôi: "Suốt ngày muội cứ lo huynh đối xử không tốt với Đại Ni, còn Nhị Nha nữa mà?"
"Nhị tỷ sẽ giữ tiền riêng cho mình, Đại tỷ của muội lại hơi khờ khạo. Tam Nữu nói xong, Đại Ni cười khổ, mọi người cũng im lặng. "Nhị tỷ phu cũng không có lòng dạ giống huynh. Huynh ấy biết cơm nhà muội ngon nhưng cũng không hỏi muội công thức, đâu có như huynh, muội chiên đậu tằm thế nào cũng nhìn chằm chằm không rời."
"Đó là vì Triệu gia bán vải mà." Đoàn Thủ Nghĩa nói.
Tam Nữu khịt mũi khinh bỉ: "Đừng có chối, Nhị tỷ phu không mặt dày như huynh. Mà này, muội mệt lắm, nếu có lòng thì một tay giao đồ một tay giao công thức, huynh cũng có thể bảo phụ thân huynh tới đàm phán với muội. Nhị cữu, ba lượng bạc."
Đinh Phong Thu mở tiệm tạp hoá, không thiếu kim chỉ, rau muối thịt khô cũng rất nhiều, bán bột ngũ vị hương sẽ thích hợp hơn Đoàn Thủ Nghĩa: "Ta không mang theo nhiều bạc như vậy."
"Không sao." Tam Nữu vừa dứt lời, Đoàn Thủ Nghĩa vừa định quay lưng rời đi, hắn bị phân biệt đối xử, ai ngờ chân còn chưa nhấc lên, lại nghe nàng nói. "Khi nào đưa con tiền, con sẽ đưa cho nhà cữu công thức."
"Tam Nữu!" Đinh Xuân Hoa thật sự muốn che mặt. Tam Nữu lại không hề chột dạ xấu hổ. "Nhị cữu và Đại tỷ phu đều là thân thích như nhau, con phải đối xử giống nhau."
"Ha ha..." Đoàn Thủ Nghĩa thật sự muốn cho nàng một tràng pháo tay. "Huynh thật sự nghi ngờ muội đầu thai nhầm chỗ đấy."
Tam Nữu rất tán thành: "Huynh nói đúng đó, muội cảm thấy lúc muội đi đầu thai chắc Diêm Vương gia đang ngủ gục, nếu không..." Nàng nhìn hắn từ trên xuống dưới. "Thì đâu cần phiền phức như vậy, ai dám khi dễ tỷ tỷ của muội, muội lập tức đánh hắn không thấy đường về. Tiếc là, muội là nữ nhi, Nhị cữu, người đừng giận, con phải kiếm tiền dưỡng lão cho phụ mẫu."
"Nhà mình có đất đai, bọn ta có thể xài bao nhiêu được chứ." Đỗ Phát Tài vừa đau lòng vừa buồn cười.
Tam Nữu nói: "Bệnh nặng ốm lâu không thấy bóng con cái[4], nếu có tiền lại khác, có tiền mua tiên cũng được mà. Đại bá, Nhị bá, mọi người cũng phải tiết kiệm chút ít. Nếu sau này đường tẩu không còn kiên nhẫn hầu hạ người, người có thể sai tiểu tử trong thôn lên huyện mua đồ ăn cho người, để bọn nó thèm chết mà cũng không dám nhăn nhó với người."
[4] Nguyên văn là "cửu bệnh sàng tiền vô hiếu tử" (久病床前无孝子), ý chỉ người già bệnh nặng, nằm lâu trên giường bệnh thì dù con cái có hiếu thuận đến đâu đi nữa cũng không có thời gian chăm sóc.
"Nói nhiều như vậy, câu này thì hợp lý này." Lý Nguyệt Quý nói. "Ta phải tiết kiệm hơn mới được."
"Tẩu nói ít vài câu đi." Đinh Xuân Hoa thấy hai đường tẩu mình có vẻ không giống nói đùa. "Tam Nữu, con ra ngoài đi chơi đi, ở đây không cần con làm đâu."
Tam Nữu nói: "Phụ thân, mang thịt lợn với thịt bò con giữ lại vào nhà đi, mai con sẽ làm đồ ăn ngon."
"Món gì?" Đỗ Phát Tài tiện miệng hỏi.
Tam Nữu mỉm cười với Đoàn Thủ Nghĩa: "Thịt khô ngũ vị hương[5], ăn rất ngon miệng. Ngày mai nếu huynh có duyên đến chơi, muội sẽ chỉ huynh miễn phí."
[5] Thịt khô ngũ vị hương (五香肉干哟).
Lời tác giả:
Không tiết kiệm, không thể giàu (ㄒoㄒ)~~
Truyện được edit và đăng duy nhất ở Wattpad Ve Sa Lai và vesalai.wordpress.com. Vui lòng đọc ở trang chính chủ để ủng hộ Editor.
Vệ Nhược Hoài vừa nghĩ tới khả năng mẫu thân và muội muội có thể xem thường Tam Nữu, cũng không biết phải đối mặt như thế nào. Vệ Nhược Du thấy Đại ca hắn trong lòng muốn đi mà lần lữa mãi không quyết, lầm tưởng y lại thận trọng mù quáng: "Không đi thì không có mà ăn đâu đấy."
"Tổ phụ bảo đệ đi gọi huynh à?" Vệ Nhược Hoài không phải là người chú trọng nhu cầu ăn uống, huống chi Tiền nương tử được Tam Nữu chỉ dạy không tệ, hắn ở nhà cũng có thể ăn được.
Vệ Nhược Du trợn mắt, nghĩ thầm: Không phải tổ phụ gọi thì huynh không đi à. "Là Tam Nữu tỷ. Huynh thật sự không đi à?" Nói xong, giả vờ bỏ rơi hắn.
"Ta, đi!" Hai chữ Tam Nữu nháy mắt đánh vỡ lòng kiên trì của Vệ Nhược Hoài —— trước đó hắn đã quyết tâm sẽ không xuất hiện trước mặt Tam Nữu.
Khách nhân đến nhà Tam Nữu ngồi đầy sáu bàn, song nàng lại chuẩn bị đến tám bàn ăn. Nàng mượn bàn lớn từ nhà Đại bá và Nhị bá, để các nam nhân đến phụ ngồi một bàn, nữ nhân ngồi một bàn, thức ăn trên bàn còn phong phú hơn so với bàn tiệc đãi khách.
Tứ Hỉ phát hiện có rất nhiều cách thức làm ruột già xào tỏi non và gan dê xào lăn[1], hắn lại được nước làm tới: "Tam cô nãi nãi, con thấy dưới thớt còn một miếng thịt bò, hay chúng ta làm một ít ăn thử xem?"
[1] Gan dê xào lăn (爆炒羊杂).
"Con lo ăn hết đồ ăn trong miệng đi." Lý Nguyệt Quý lườm hắn một cái, nói tiếp. "Đừng để ý nó, Tam Nữu, đồ ăn nhiều thế này, mọi người ăn không hết đâu."
"Con biết rồi." Tam Nữu vừa gặm xương sườn vừa hỏi. "Thịt lợn bán trong huyện thường được mổ lúc nào?"
Lý Nguyệt Quý nói: "Con muốn bán thịt heo trong nhà à?"
"Không bán, thịt lợn và thịt bò giữ lại để con nấu ăn." Tam Nữu nói. "Tứ Hỉ, ăn cơm xong con lên huyện xem thử, nếu vừa hay có thể gặp nhà đồ tể giết lợn thì mua hết giò lợn và lòng lợn đi, nồi nước muối của nhà ta con cứ mang về, có thể dùng một lần nữa."
"Tứ Hỉ mua mấy thứ này để ăn à?" Lý Nguyệt Quý kinh ngạc nói. "Hai ngày nay con còn chưa ăn đủ sao? Ăn ít một chút, để tiền đó mà sửa sang lại nhà cửa, để ta còn giới thiệu cho con một tức phụ."
Khuôn mặt Tứ Hỉ lập tức đỏ ửng, không dám nói lần trước hắn từ trên huyện về nhà sớm là để đi xem mắt, đối phương rất hài lòng với hắn, nhưng khi thấy mẫu thân, phụ mẫu nhà gái lập tức đổi ý: "Con mới mười lăm tuổi, chờ thêm mấy năm nữa đã, con không gấp."
"Giờ cứ định thân đã, chờ con mười bảy mười tám thì thành thân." Lý Nguyệt Quý nói. "Đợi đến mười bảy mười tám tuổi thì lại thấy muộn đấy."
Tam Nữu nghe mấy lời này mà đau đầu, sao thời đại nào cũng có mấy cô bác thím dì ăn no rửng mỡ, lúc nào cũng nhìn chằm chằm chuyện hôn nhân của người ta thế: "Đại bá nương, con không nghĩ giống người, tương lai nếu Tứ Hỉ xây nhà năm gian lợp ngói, sân rộng thênh thang, cho dù nó hai mươi tuổi thì cũng có cô nương khóc lóc đòi gả cho nó mà."
"Nói đi nói lại, Tứ Hỉ không xấu xí lại còn biết chữ, đến lúc đó tìm một môn hộ ở xa một chút, trước khi thành thân đừng để mẫu thân nó ra ngoài nói nhăng nói cuội, đặt điều nói không thành có. Nhìn con này, đừng nói đâu xa, con định để Tứ Hỉ bán thịt đầu lợn. Nếu người và Nhị bá nương muốn làm, con sẽ không dạy Tứ Hỉ nữa."
Tứ Hỉ biến sắc, vừa định mở miệng thì thấy Vệ Nhược Hoài kéo tay hắn, Tứ Hỉ quay đầu lại như muốn hỏi, ngài làm gì vậy? Lại nghe Lý Nguyệt Quý nói: "Ta không làm món đó đâu, cạo lông lợn làm ta mệt chết. Thà là cùng con đi nấu tiệc hỉ, ngày nào có ăn thì sẽ ăn ngon, sống thế cho nhàn hạ." Bà dừng một chút. "Ta thấy việc này cũng không hợp với nam hài tử như Tứ Hỉ, mà hợp với Nhị quả phụ. Để mỗi ngày bà ấy cực khổ làm, sẽ không động một chút là tìm người khác gây gổ."
Tứ Hỉ đen mặt, rốt cuộc mẫu thân hắn bị kỳ thị tới mức nào chứ: "Con đi mua, lát nữa con sẽ đi mua ngay."
Tam Nữu cũng dở khóc dở cười: "Nhị tỷ nhà ta có xe lừa, một lát con dùng xe kéo nước muối theo đi." Nàng định chỉ hắn cách định giá đầu lợn, nhưng thấy xung quanh có nhiều người, bèn quyết định buổi tối sẽ đến nhà Tứ Hỉ một chuyến.
Sau bữa cơm trưa thết đãi thân thích đường xa và tân lang tân nương, cữu cữu, cữu nương và hai bá nương của Tam Nữu cũng giúp dọn bàn, Tam Nữu cũng không phải người hẹp hòi, nàng gửi mỗi nhà hai cân thịt dê và năm cân thịt lợn, gói kỹ trong giấy dầu: "Mọi người mang về đi, đây không phải đồ ăn thừa lại đâu."
"Ta không lấy thịt tươi đâu." Lý Nguyệt Quý nói. "Còn thừa thịt lợn kho, lấy cho ta một bát đi."
"Cho ta một bát luôn." Cữu nương của Tam Nữu nói. "Cho ta thêm chút đậu tằm chiên với đậu phộng nhé, ta mang về cho tôn tử ta ăn." Giao thông không thuận tiện, phân nửa người ở đây muốn đi đâu đều là đi bộ, hôm nay tới dùng cơm chỉ toàn là người lớn, không có lấy một hài tử.
Tam Nữu thấy hai người không khách sáo với nàng thì cũng thoải mái: "Dạ được. Mẫu thân, người đi chuẩn bị, con có chút việc muốn nói với cữu cữu."
"Ta sao?" Nhị cữu của Tam Nữu là Đinh Phong Thu trỏ vào mình. Tam Nữu gật đầu. "Là công thức bột ngũ vị hương, Đại tỷ phu con cho con ba lượng bạc nhưng con không bán, Nhị cữu, người cho con ba lượng bạc thì con sẽ bán cho người."
"Trời, ba lượng?" Lý Nguyệt Quý đột ngột trợn tròn mắt, Đoàn Thủ Nghĩa vội vàng. "Sao muội nói lời không giữ lấy lời thế?"
Tam Nữu ngạo nghễ liếc mắt nhìn hắn: "Muội nói cái gì? Từ đầu đến cuối có một mình huynh nói. Đại tỷ phu, huynh đừng chê muội nói khó nghe, mặc dù huynh cưới tỷ của muội nhưng có câu truyền rằng, nam nhân mà tin được thì lợn nái cũng có thể leo cây. Huynh cảm thấy giữa huynh với cữu cữu của muội, muội thân với huynh hơn hay thân với cữu cữu hơn?"
Đoàn Thủ Nghĩa nghẹn họng: "Muội, huynh, huynh là phụ thân của ngoại sanh nữ của muội."
"Vậy thì sao? Tức phụ chán thì có thể tái giá, hài tử muốn thì có thể sinh thêm, cữu cữu của muội thì chỉ có hai người." Tam Nữu vừa dứt lời, sân viện lớn như vậy chợt yên tĩnh. Lý Nguyệt Quý túm lấy y phục của Đinh Xuân Hoa, muội mặc kệ thế à?!
Đinh Xuân Hoa vỗ tay Đại tẩu, ra hiệu bà đừng lo lắng, Tam Nữu sẽ biết điểm dừng.
Trong nhất thời, Đoàn Thủ Nghĩa bị nàng làm cho tức giận mà hít thở không thông: "Muội ước gì huynh với Đại tỷ muội hoà ly, đúng không hả? Đỗ Tam Nữu."
"Không phải." Tam Nữu thốt ra. "Muội chỉ đang thảo luận vấn đề này mà thôi. Từ xưa đến nay, không biết có bao nhiêu nam nhân lúc công thành danh toại mà giữ lời hứa hẹn thuở trước hoa dưới trăng[2]. Tỷ của muội xuất thân hương dã, ai có thể cam đoan huynh ngày sau sẽ không vì chuyện tỷ ấy không thể sinh được nhi tử mà hoà ly với tỷ ấy. Thế gian không có gì vẹn cả đôi đường, muội chừa lại đường lui thì có gì không đúng? Nếu huynh dám nói mình không có lòng riêng, không muốn độc quyền công thức bột ngũ vị hương, không ngại cho muội nói cho người khác biết. Tỷ phu, chỉ cần huynh dám gật đầu, muội sẽ tặng miễn phí công thức cho huynh."
[2] Nguyên văn là "hoa tiền nguyệt hạ" (花前月下), đây là chốn hẹn hò của nam nữ, ở đây chỉ thời điểm hẹn hò.
Đoàn Thủ Nghĩa cứng họng, đối diện đôi mắt cười mà không cười của nàng, hắn suy nghĩ rất nhanh: "Muội cố ý, cho dù huynh nói thế nào thì cũng không được."
Tam Nữu bật cười, xem như hắn phản ứng nhanh. Từ ban đầu nàng đã không có ý định đem công thức bột ngũ vị hương đưa cho Đoàn Thủ Nghĩa, nàng cố tình lấy miếng mỡ này treo lên là vì muốn có cơ hội cảnh cáo hắn. Đại tỷ nàng là người trung thực, dịu dàng ngoan ngoãn, cho đến bây giờ đều là tốt khoe xấu che. Nơi này là thời phong kiến phân biệt cấp bậc nặng nề, trọng nam khinh nữ là hiện tượng bình thường ở thời đại, Tam Nữu không tin, mẫu thân Đoàn Thủ Nghĩa chưa từng quở trách Đại tỷ.
Kỳ thật cho dù hai vị bề trên của Đoàn gia khó chịu vì Đại Ni không sinh được nhi tử, chỉ cần Đoàn Thủ Nghĩa cứng rắn giống phụ thân nàng Đỗ Phát Tài, không có nhi tử thì kén rể cho nữ nhi, Tam Nữu cũng sẽ không bắt bẻ hắn từng tí. Nhưng theo Tam Nữu quan sát, Đoàn Thủ Nghĩa cũng không phải người rộng lượng như phụ thân nàng.
"Đồ là của muội, muội muốn làm cái gì mà chẳng được." Tam Nữu ỷ vào mình còn nhỏ tuổi mới dám vô lại thế này, nếu đôi ba năm nữa mà còn nói ra lời này thì tức là nàng không hiểu chuyện, lời đến tai Đoàn Thủ Nghĩa cũng sẽ không có uy lực. "Huynh là nam nhân của Đại tỷ, không có nửa văn tiền quan hệ với muội. Một bàn tiệc hỷ trưa nay, huynh cho muội một cỗ xe lừa, muội sẽ đưa hết công thức cho huynh."
"Tam Nữu!" Đỗ Phát Tài không khỏi nhăn mày. "Thế này có khác gì uy hiếp đâu?"
"Khác chứ." Tam Nữu thẳng thắn nói lời hào hùng. "Phụ thân, nếu nhà mình dư dả, nếu ngày sau Đại tỷ khó sống, muốn hoà ly với Đại tỷ phu thì cũng không sợ về nhà phụ mẫu không có cơm ăn. Phụ thân, chúng ta là chỗ dựa của Đại tỷ và Nhị tỷ. Lúc con đi học có nghe phu tử nói, vô dục tắc cương[3]. Nói trắng ra chính là nếu Đại tỷ không màng đến danh lợi Đoàn gia, chỉ quan tâm đến cuộc sống của phu gia và Đại tỷ phu, nên sẽ không vì tiền mà làm bản thân thiệt thòi."
[3] Vô dục tắc cương (无欲则刚): không có dục vọng thì mới không sợ bị kiềm chế.
Đoàn Thủ Nghĩa tức điên: "Muội đòi huynh một cỗ xe lừa để cho Đại Ni có thể thoải mái hoà ly với huynh hả? Đỗ Tam Nữu, tuổi nhỏ mà đã thành tinh thế này, muội không sợ không có nam nhân dám lấy muội hả?"
"Người không dám cưới muội là vì hắn quá nhát gan, muội cũng không thèm loại người đó." Tam Nữu trừng mắt nhìn hắn. "Một câu thôi, có đổi hay không?"
Đoàn Thủ Nghĩa tính toán một chút, vụ mua bán này nhìn xa thì cũng không thiệt thòi, vừa rồi chẳng qua hắn kinh ngạc với công phu sư tử ngoạm của Tam Nữu thôi: "Suốt ngày muội cứ lo huynh đối xử không tốt với Đại Ni, còn Nhị Nha nữa mà?"
"Nhị tỷ sẽ giữ tiền riêng cho mình, Đại tỷ của muội lại hơi khờ khạo. Tam Nữu nói xong, Đại Ni cười khổ, mọi người cũng im lặng. "Nhị tỷ phu cũng không có lòng dạ giống huynh. Huynh ấy biết cơm nhà muội ngon nhưng cũng không hỏi muội công thức, đâu có như huynh, muội chiên đậu tằm thế nào cũng nhìn chằm chằm không rời."
"Đó là vì Triệu gia bán vải mà." Đoàn Thủ Nghĩa nói.
Tam Nữu khịt mũi khinh bỉ: "Đừng có chối, Nhị tỷ phu không mặt dày như huynh. Mà này, muội mệt lắm, nếu có lòng thì một tay giao đồ một tay giao công thức, huynh cũng có thể bảo phụ thân huynh tới đàm phán với muội. Nhị cữu, ba lượng bạc."
Đinh Phong Thu mở tiệm tạp hoá, không thiếu kim chỉ, rau muối thịt khô cũng rất nhiều, bán bột ngũ vị hương sẽ thích hợp hơn Đoàn Thủ Nghĩa: "Ta không mang theo nhiều bạc như vậy."
"Không sao." Tam Nữu vừa dứt lời, Đoàn Thủ Nghĩa vừa định quay lưng rời đi, hắn bị phân biệt đối xử, ai ngờ chân còn chưa nhấc lên, lại nghe nàng nói. "Khi nào đưa con tiền, con sẽ đưa cho nhà cữu công thức."
"Tam Nữu!" Đinh Xuân Hoa thật sự muốn che mặt. Tam Nữu lại không hề chột dạ xấu hổ. "Nhị cữu và Đại tỷ phu đều là thân thích như nhau, con phải đối xử giống nhau."
"Ha ha..." Đoàn Thủ Nghĩa thật sự muốn cho nàng một tràng pháo tay. "Huynh thật sự nghi ngờ muội đầu thai nhầm chỗ đấy."
Tam Nữu rất tán thành: "Huynh nói đúng đó, muội cảm thấy lúc muội đi đầu thai chắc Diêm Vương gia đang ngủ gục, nếu không..." Nàng nhìn hắn từ trên xuống dưới. "Thì đâu cần phiền phức như vậy, ai dám khi dễ tỷ tỷ của muội, muội lập tức đánh hắn không thấy đường về. Tiếc là, muội là nữ nhi, Nhị cữu, người đừng giận, con phải kiếm tiền dưỡng lão cho phụ mẫu."
"Nhà mình có đất đai, bọn ta có thể xài bao nhiêu được chứ." Đỗ Phát Tài vừa đau lòng vừa buồn cười.
Tam Nữu nói: "Bệnh nặng ốm lâu không thấy bóng con cái[4], nếu có tiền lại khác, có tiền mua tiên cũng được mà. Đại bá, Nhị bá, mọi người cũng phải tiết kiệm chút ít. Nếu sau này đường tẩu không còn kiên nhẫn hầu hạ người, người có thể sai tiểu tử trong thôn lên huyện mua đồ ăn cho người, để bọn nó thèm chết mà cũng không dám nhăn nhó với người."
[4] Nguyên văn là "cửu bệnh sàng tiền vô hiếu tử" (久病床前无孝子), ý chỉ người già bệnh nặng, nằm lâu trên giường bệnh thì dù con cái có hiếu thuận đến đâu đi nữa cũng không có thời gian chăm sóc.
"Nói nhiều như vậy, câu này thì hợp lý này." Lý Nguyệt Quý nói. "Ta phải tiết kiệm hơn mới được."
"Tẩu nói ít vài câu đi." Đinh Xuân Hoa thấy hai đường tẩu mình có vẻ không giống nói đùa. "Tam Nữu, con ra ngoài đi chơi đi, ở đây không cần con làm đâu."
Tam Nữu nói: "Phụ thân, mang thịt lợn với thịt bò con giữ lại vào nhà đi, mai con sẽ làm đồ ăn ngon."
"Món gì?" Đỗ Phát Tài tiện miệng hỏi.
Tam Nữu mỉm cười với Đoàn Thủ Nghĩa: "Thịt khô ngũ vị hương[5], ăn rất ngon miệng. Ngày mai nếu huynh có duyên đến chơi, muội sẽ chỉ huynh miễn phí."
[5] Thịt khô ngũ vị hương (五香肉干哟).
Lời tác giả:
Không tiết kiệm, không thể giàu (ㄒoㄒ)~~
Truyện được edit và đăng duy nhất ở Wattpad Ve Sa Lai và vesalai.wordpress.com. Vui lòng đọc ở trang chính chủ để ủng hộ Editor.