Chương 17: Vậy Bao Lâu Nay Nàng Vẫn Luôn Lừa Ta
Nghe cách nói của bọn yêu quái ấy thì đích thực linh hồn mà chúng đang nhắc đến chính là của Thanh Đề.
Thiên Hạo, Phùng Thiên Hạc vật Sương Ly nhanh chóng lẻn đi theo sau lưng bọn chúng.
Đến nơi, đây là một căn phòng đặc biệt, nó to hơn rất nhiều so với các căn phòng khác. Trong phòng còn có rất nhiều đồ trang sức, trâm cài đủ loại, chắc hẳn là phòng của nữ nhân. Nhưng ngoài Cơ Phát ra thì còn có ai? Chẳng lẽ là ý trung nhân của hắn nên mới được hưởng sự ưa ái này?.
Mặc kệ là ai, điều quan trọng hiện giờ là phải nhanh chóng lấy lại linh hồn cho Thanh Đề để bọn họ trở về nhà.
Hai tên yêu quái ấy nhanh chóng tiến đến phía tủ và mở ra. Bên trong bỗng loé lên một tia sáng màu xanh lục, ánh sáng này khiến bọn chúng chói mắt.
"Ngươi nhìn đi, nó vẫn còn ở đây".
"Vậy thì tốt quá rồi. Mau đóng cửa tủ lại".
Tên còn ráo riết đóng cửa tủ lại, sau khi dòm ngó khắp mọi nơi để chắc chắn không có ai theo dõi thì bọn chúng chậm rãi mà đi ra ngoài.
Không chờ đợi thêm một giây phút nào, Phùng Thiên Hạc vội vã chạy đến cái tủ ấy, mở toạc tủ ra. Hai tay y từ từ cầm lấy cái lọ chứa linh hồn của Thanh Đề, cầm thật chắc, thật chắc. Cuối cùng ngày này cũng đã đến, cái ngày mà Thanh Đề được tỉnh dậy.
Sương Ly ra tín hiệu cho bọn họ bảo rằng bên ngoài không có người, mau nhanh chóng thoát khỏi nơi quỷ quái này.
Cả ba người bọn họ vội vàng chạy về phía lối ra, bất chợt Thiên Hạo dừng lại rồi đứng bất động ở đấy. Những dòng suy nghĩ như thế mà tuôn trào ra khắp đầu óc của y.
Có gì đó không đúng ở đây!!!!.
Phải, không hề đúng, chắc chắn có gì đó đã xảy ra không theo kế hoạch đã định
Sương Ly và Phùng Thiên Hạc đang vội vã chạy bỗng nhiên thấy Thiên Hạo đứng yên ở đấy, họ vô cùng khó hiểu và bận tâm.
Phùng Thiên Hạc sốt ruột nói:
"Thiên Hạo! Còn không mau đi, Ngài đứng ngay ra đấy làm gì?".
Sau thoáng chốc suy tư, cuối cùng Thiên Hạo cũng chịu thốt lên một tiếng:
"Khoan đã! Mọi chuyện không đơn giản như chúng ta nghĩ".
Bọn họ im lặng để Thiên Hạo tiếp tục nói rõ:
"Mọi người không cảm thấy lạ sao? Tại sao mọi chuyện lại quá suôn sẻ như vậy? Chỉ cần tạo ra huyễn cảnh thì chúng ta có thể dễ dàng đi vào trong. Rồi khi không có bọn yêu quái dẫn đường đến nơi cất giữ linh hồn của Thanh Đề. Rồi lại thuận lợi quay về mà không một thứ gì cản trở, còn Cơ Phát cũng chẳng thấy tung tích hắn đâu".
Những lời nói của Thiên Hạo khiến bọn họ suy nghĩ rất nhiều, quả thật là quá thuận lợi, không có bất kỳ khó khăn gì có thể cản trở.
Mọi chuyện giống như là có ai đó đã sắp đặt từ trước.
"Haha! Cuối cùng vẫn bị ngươi phát hiện".
Một giọng cười vang lên rất lớn, nụ cười vừa chua chát vừa có nét gì đó ma mị.
Thiên Hạo, Phùng Thiên Hạc và Sương Ly vội quay người về phía sau, hướng mắt lên phía trên.
Là Cơ Phát, hắn đang đứng phía trên với dáng vẻ kiêu ngạo và có phần thách thức. Trên trán của hắn có một vết gì đó màu đen sẫm, trên người toát ra ma khí dữ dội.
Hắn ta phì cười rồi nói một cách đầy khinh bỉ:
"Lấy được đồ các ngươi cần rồi, còn không mau đi?".
Mặc dù nhát gan nhưng cái mồm của Sương Ly lúc nào cũng trong trạng thái hoạt động, cô vội nói:
"Ngươi dễ dàng thả bọn ta như thế sao?".
Cơ Phát vội nhìn sang Sương Ly, ánh mắt có phần ngạc nhiên đọng lại trên người cô.
"Hồ ly tinh?".
Chỉ nói vẻn vẹn ba từ nhưng lại khiến Sương Ly run cầm cập, cô vội đến cạnh Thiên Hạo, nắm chặt cánh tay áo và nấp phía sau y.
Phùng Thiên Hạc đứng cạnh không hết đỗi bàng hoàng, thì ra người đi cạnh hắn cũng là một con yêu quái.
Thiên Hạo ôn nhu nhìn Cơ Phát, y không thể hiện một chút thần sắc khác thường gì, nhẹ nhàng nói:
"Hôm nay bọn ta không đi cùng Mộ Nhung, chắc ngươi hụt hẫng lắm?".
Nghe thấy thế, Cơ Phát phá lên cười to, hắn cười như chưa từng được cười. Nụ cười của hắn làm tan đi không gian u ám, ngộp ngạc của chốn Trấn Phù Âm này.
Hắn đáp lời Thiên Hạo bằng giọng mỉa mai:
"Ngươi chắc chứ".
Nói rồi Cơ Phát hướng mắt về phía sau, bóng dáng một người nào đó từ bên trong bước ra ngoài.
Là một nữ nhân - nàng ta có dáng đi ung dung, cao ngạo không khác gì Cơ Phát. Trên người khoác lên bào y màu đen sẫm, có phần viền màu đỏ ửng. Mái tóc xoã dài đến tận lưng, trên tóc chỉ cài duy nhất một chiếc trâm trơn nhẵn.
Khi nhìn thấy hình ảnh này, trong lòng Thiên Hạo có suy nghĩ rằng nàng ta chắc hẳn là ý trung nhân của Cơ Phát nên mới được sự ưa ái như thế, được ở trong một căn phòng rộng lớn, được hắn ban tặng rất nhiều thứ quý giá và đặc biệt là được sự tin tưởng của hắn nên mới để lọ chứa linh hồn của Thanh Đề trong phòng nàng ta.
Khi nàng ta bước ra đều khiến ai nấy hết thảy ngạc nhiên và bất ngờ. Ánh mắt mọi người đổ dồn về cô ta, nhưng không phải là ánh mắt của sự tò mò mà là kinh ngạc tột độ, không muốn tin vào mắt mình.
Đó chẳng phải là Sở Yên sao?.
Sở Yên bước những bước đi ngang tàng, ung dung và tự tại. Nàng ta đứng cạnh Cơ Phát, ánh mắt nhìn thẳng xuống đám người của Thiên Hạo.
Ánh mắt của Sở Yên không hề nhìn Thiên Hạo, nàng ta chỉ hờ hững nhìn xuống. Vẻ mặt cao ngạo của nàng khiến người ta cảm thấy vô cùng chướng mắt.
Thiên Hạo không muốn tin vào mắt của mình, y nhẹ nhàng nói:
"Mộ Nhung?".
Sở Yên khẽ quay đầu nhìn Thiên Hạo, không nói một lời gì.
Sương Ly thấy thế liền nói:
"Cô ta không còn là Sở Yên (Mộ Nhung) nữa mà là Ma Tôn - kẻ thù của Tiên giới".
Thiên Hạo ngạc nhiên quay đầu nhìn Sương Ly, ánh mắt giận dữ hỏi:
"Sao cô biết?".
"Lúc ta chuẩn bị rời đi, ta có đến phòng của Sở Yên. Không ngờ thấy được cảnh vô cùng kì dị".
* Kể lại: Sương Ly đứng bên ngoài cánh cửa đã thấy được toàn bộ sự việc. Sở Yên bị Thiên Hạo điểm huyệt, với đạo hạnh cũng như pháp lực của Thiên Hạo thì chắc chắn chỉ có y mới có thể giải huyệt cho Sở Yên, ấy thế mà nàng ta có thể tự giải và ngồi dậy một cách bình thường, cứ như là diễn cho Thiên Hạo xem vậy, sau khi Thiên Hạo vừa đi thì nàng ta cũng vừa tỉnh dậy. Vả lại nàng ta đã mất hết linh lực, làm sao có thể tự giải huyệt được?. Khi Sở Yên giải huyệt xong, nàng ta ngồi dậy, vươn vai tỏ ra đã ngủ rất lâu mới có cơ hội dậy, toàn thân đau nhứt. Kể từ lúc ấy, ánh mắt của Sở Yên cũng trở nên khác đi, nàng như một con người khác.
Sau khi nghe Sương Ly nói, Thiên Hạo vẫn cố chấp không tin đây là sự thật, y lại hỏi:
"Chỉ có như vậy mà cô lại khẳng định nàng ấy là Ma Tôn?".
Sương Ly nhăn mặt, cô thở dài một tiếng rồi khẽ nói một cách thật nghiêm túc:
"Sự việc để đến nước này, ta sẽ kể lại hết toàn bộ cho huynh nghe".
Trong hang động năm đó đã xảy ra rất nhiều thứ:
* Kể lại: Lúc Mộ Nhung (Sở Yên) cho phép Sương Ly nhìn mình, Sương Ly hết sức kinh hãi trước những thứ mình đang thấy trước mắt. Trên trán Mộ Nhung có một vét gì đó màu đen sẫm, Sương Ly cảm nhận được lệ khí ảm đạm toả ra khắp người của Mộ Nhung. Cô sợ hãi lùi dần về phía sau, Mộ Nhung thấy vẻ mặt kinh hãi của Sương Ly thì thích thú vô cùng, Sương Ly tiếp tục lùi thì Mộ Nhung càng tiến đến. Không chịu nổi lệ khí quá nặng, Sương Ly nói: "Cô muốn làm gì?". Mộ Nhung liền bật cười, nói khẽ: "Không gì cả".
Sương Ly chắc chắn Mộ Nhung không phải là một người phàm trần bình thường, cũng chả phải người tu tiên gì cả mà cô ấy chính là một thứ tà đạo.
Thế là những suy nghĩ mông lung cứ rạo rực trong đầu Sương Ly. Mặc dù rất sợ hãi trước kẻ người không ra người, yêu không ra yêu đang đứng trước mặt mình, nhưng Sương Ly vẫn nói: "Ma Tôn?".
Hai tiếng "Ma Tôn" mà Sương Ly vừa phát ra khiến Mộ Nhung trở nên trầm lặng trở lại. Nàng ta đắc ý nói: "Ngươi biết ta?".
Thế là những suy đoán của Sương Ly đều đúng, cô vội nói: "Ừm".
Mộ Nhung từ từ đi đến tảng đá gần đó, nàng ta ngồi bệch xuống, chân này để vắt lên chân kia. Khuôn mặt cao ngạo cùng ánh mắt vô cảm khiến Sương Ly cảm thấy chướng mắt. Mộ Nhung tiếp tục nói: "Khá hay cho ngươi khi nhận ra ta".
Sương Ly im lặng không nói một lời.
Mộ Nhung lại nói: "Ta cũng không rảnh mà ở đây cùng ngươi trò chuyện". Nói rồi Mộ Nhung đi tiếp về phía trước.
........................................
Sau khi nghe được những lời này của Sương Ly, Thiên Hạo bần thần không nói một lời, ánh mắt vẫn luôn dõi theo Sở Yên (Mộ Nhung) đang ở trên cao.
Sở Yên đưa đôi mắt vô cảm cùng nét mặt kiêu ngạo nhìn Thiên Hạo, rồi nàng ta phì cười.
Thiên Hạo đưa hai mắt thất thần nhìn chằm chằm Sở Yên, vội nói:
"Vậy bao lâu nay nàng vẫn luôn lừa ta?".
Thiên Hạo, Phùng Thiên Hạc vật Sương Ly nhanh chóng lẻn đi theo sau lưng bọn chúng.
Đến nơi, đây là một căn phòng đặc biệt, nó to hơn rất nhiều so với các căn phòng khác. Trong phòng còn có rất nhiều đồ trang sức, trâm cài đủ loại, chắc hẳn là phòng của nữ nhân. Nhưng ngoài Cơ Phát ra thì còn có ai? Chẳng lẽ là ý trung nhân của hắn nên mới được hưởng sự ưa ái này?.
Mặc kệ là ai, điều quan trọng hiện giờ là phải nhanh chóng lấy lại linh hồn cho Thanh Đề để bọn họ trở về nhà.
Hai tên yêu quái ấy nhanh chóng tiến đến phía tủ và mở ra. Bên trong bỗng loé lên một tia sáng màu xanh lục, ánh sáng này khiến bọn chúng chói mắt.
"Ngươi nhìn đi, nó vẫn còn ở đây".
"Vậy thì tốt quá rồi. Mau đóng cửa tủ lại".
Tên còn ráo riết đóng cửa tủ lại, sau khi dòm ngó khắp mọi nơi để chắc chắn không có ai theo dõi thì bọn chúng chậm rãi mà đi ra ngoài.
Không chờ đợi thêm một giây phút nào, Phùng Thiên Hạc vội vã chạy đến cái tủ ấy, mở toạc tủ ra. Hai tay y từ từ cầm lấy cái lọ chứa linh hồn của Thanh Đề, cầm thật chắc, thật chắc. Cuối cùng ngày này cũng đã đến, cái ngày mà Thanh Đề được tỉnh dậy.
Sương Ly ra tín hiệu cho bọn họ bảo rằng bên ngoài không có người, mau nhanh chóng thoát khỏi nơi quỷ quái này.
Cả ba người bọn họ vội vàng chạy về phía lối ra, bất chợt Thiên Hạo dừng lại rồi đứng bất động ở đấy. Những dòng suy nghĩ như thế mà tuôn trào ra khắp đầu óc của y.
Có gì đó không đúng ở đây!!!!.
Phải, không hề đúng, chắc chắn có gì đó đã xảy ra không theo kế hoạch đã định
Sương Ly và Phùng Thiên Hạc đang vội vã chạy bỗng nhiên thấy Thiên Hạo đứng yên ở đấy, họ vô cùng khó hiểu và bận tâm.
Phùng Thiên Hạc sốt ruột nói:
"Thiên Hạo! Còn không mau đi, Ngài đứng ngay ra đấy làm gì?".
Sau thoáng chốc suy tư, cuối cùng Thiên Hạo cũng chịu thốt lên một tiếng:
"Khoan đã! Mọi chuyện không đơn giản như chúng ta nghĩ".
Bọn họ im lặng để Thiên Hạo tiếp tục nói rõ:
"Mọi người không cảm thấy lạ sao? Tại sao mọi chuyện lại quá suôn sẻ như vậy? Chỉ cần tạo ra huyễn cảnh thì chúng ta có thể dễ dàng đi vào trong. Rồi khi không có bọn yêu quái dẫn đường đến nơi cất giữ linh hồn của Thanh Đề. Rồi lại thuận lợi quay về mà không một thứ gì cản trở, còn Cơ Phát cũng chẳng thấy tung tích hắn đâu".
Những lời nói của Thiên Hạo khiến bọn họ suy nghĩ rất nhiều, quả thật là quá thuận lợi, không có bất kỳ khó khăn gì có thể cản trở.
Mọi chuyện giống như là có ai đó đã sắp đặt từ trước.
"Haha! Cuối cùng vẫn bị ngươi phát hiện".
Một giọng cười vang lên rất lớn, nụ cười vừa chua chát vừa có nét gì đó ma mị.
Thiên Hạo, Phùng Thiên Hạc và Sương Ly vội quay người về phía sau, hướng mắt lên phía trên.
Là Cơ Phát, hắn đang đứng phía trên với dáng vẻ kiêu ngạo và có phần thách thức. Trên trán của hắn có một vết gì đó màu đen sẫm, trên người toát ra ma khí dữ dội.
Hắn ta phì cười rồi nói một cách đầy khinh bỉ:
"Lấy được đồ các ngươi cần rồi, còn không mau đi?".
Mặc dù nhát gan nhưng cái mồm của Sương Ly lúc nào cũng trong trạng thái hoạt động, cô vội nói:
"Ngươi dễ dàng thả bọn ta như thế sao?".
Cơ Phát vội nhìn sang Sương Ly, ánh mắt có phần ngạc nhiên đọng lại trên người cô.
"Hồ ly tinh?".
Chỉ nói vẻn vẹn ba từ nhưng lại khiến Sương Ly run cầm cập, cô vội đến cạnh Thiên Hạo, nắm chặt cánh tay áo và nấp phía sau y.
Phùng Thiên Hạc đứng cạnh không hết đỗi bàng hoàng, thì ra người đi cạnh hắn cũng là một con yêu quái.
Thiên Hạo ôn nhu nhìn Cơ Phát, y không thể hiện một chút thần sắc khác thường gì, nhẹ nhàng nói:
"Hôm nay bọn ta không đi cùng Mộ Nhung, chắc ngươi hụt hẫng lắm?".
Nghe thấy thế, Cơ Phát phá lên cười to, hắn cười như chưa từng được cười. Nụ cười của hắn làm tan đi không gian u ám, ngộp ngạc của chốn Trấn Phù Âm này.
Hắn đáp lời Thiên Hạo bằng giọng mỉa mai:
"Ngươi chắc chứ".
Nói rồi Cơ Phát hướng mắt về phía sau, bóng dáng một người nào đó từ bên trong bước ra ngoài.
Là một nữ nhân - nàng ta có dáng đi ung dung, cao ngạo không khác gì Cơ Phát. Trên người khoác lên bào y màu đen sẫm, có phần viền màu đỏ ửng. Mái tóc xoã dài đến tận lưng, trên tóc chỉ cài duy nhất một chiếc trâm trơn nhẵn.
Khi nhìn thấy hình ảnh này, trong lòng Thiên Hạo có suy nghĩ rằng nàng ta chắc hẳn là ý trung nhân của Cơ Phát nên mới được sự ưa ái như thế, được ở trong một căn phòng rộng lớn, được hắn ban tặng rất nhiều thứ quý giá và đặc biệt là được sự tin tưởng của hắn nên mới để lọ chứa linh hồn của Thanh Đề trong phòng nàng ta.
Khi nàng ta bước ra đều khiến ai nấy hết thảy ngạc nhiên và bất ngờ. Ánh mắt mọi người đổ dồn về cô ta, nhưng không phải là ánh mắt của sự tò mò mà là kinh ngạc tột độ, không muốn tin vào mắt mình.
Đó chẳng phải là Sở Yên sao?.
Sở Yên bước những bước đi ngang tàng, ung dung và tự tại. Nàng ta đứng cạnh Cơ Phát, ánh mắt nhìn thẳng xuống đám người của Thiên Hạo.
Ánh mắt của Sở Yên không hề nhìn Thiên Hạo, nàng ta chỉ hờ hững nhìn xuống. Vẻ mặt cao ngạo của nàng khiến người ta cảm thấy vô cùng chướng mắt.
Thiên Hạo không muốn tin vào mắt của mình, y nhẹ nhàng nói:
"Mộ Nhung?".
Sở Yên khẽ quay đầu nhìn Thiên Hạo, không nói một lời gì.
Sương Ly thấy thế liền nói:
"Cô ta không còn là Sở Yên (Mộ Nhung) nữa mà là Ma Tôn - kẻ thù của Tiên giới".
Thiên Hạo ngạc nhiên quay đầu nhìn Sương Ly, ánh mắt giận dữ hỏi:
"Sao cô biết?".
"Lúc ta chuẩn bị rời đi, ta có đến phòng của Sở Yên. Không ngờ thấy được cảnh vô cùng kì dị".
* Kể lại: Sương Ly đứng bên ngoài cánh cửa đã thấy được toàn bộ sự việc. Sở Yên bị Thiên Hạo điểm huyệt, với đạo hạnh cũng như pháp lực của Thiên Hạo thì chắc chắn chỉ có y mới có thể giải huyệt cho Sở Yên, ấy thế mà nàng ta có thể tự giải và ngồi dậy một cách bình thường, cứ như là diễn cho Thiên Hạo xem vậy, sau khi Thiên Hạo vừa đi thì nàng ta cũng vừa tỉnh dậy. Vả lại nàng ta đã mất hết linh lực, làm sao có thể tự giải huyệt được?. Khi Sở Yên giải huyệt xong, nàng ta ngồi dậy, vươn vai tỏ ra đã ngủ rất lâu mới có cơ hội dậy, toàn thân đau nhứt. Kể từ lúc ấy, ánh mắt của Sở Yên cũng trở nên khác đi, nàng như một con người khác.
Sau khi nghe Sương Ly nói, Thiên Hạo vẫn cố chấp không tin đây là sự thật, y lại hỏi:
"Chỉ có như vậy mà cô lại khẳng định nàng ấy là Ma Tôn?".
Sương Ly nhăn mặt, cô thở dài một tiếng rồi khẽ nói một cách thật nghiêm túc:
"Sự việc để đến nước này, ta sẽ kể lại hết toàn bộ cho huynh nghe".
Trong hang động năm đó đã xảy ra rất nhiều thứ:
* Kể lại: Lúc Mộ Nhung (Sở Yên) cho phép Sương Ly nhìn mình, Sương Ly hết sức kinh hãi trước những thứ mình đang thấy trước mắt. Trên trán Mộ Nhung có một vét gì đó màu đen sẫm, Sương Ly cảm nhận được lệ khí ảm đạm toả ra khắp người của Mộ Nhung. Cô sợ hãi lùi dần về phía sau, Mộ Nhung thấy vẻ mặt kinh hãi của Sương Ly thì thích thú vô cùng, Sương Ly tiếp tục lùi thì Mộ Nhung càng tiến đến. Không chịu nổi lệ khí quá nặng, Sương Ly nói: "Cô muốn làm gì?". Mộ Nhung liền bật cười, nói khẽ: "Không gì cả".
Sương Ly chắc chắn Mộ Nhung không phải là một người phàm trần bình thường, cũng chả phải người tu tiên gì cả mà cô ấy chính là một thứ tà đạo.
Thế là những suy nghĩ mông lung cứ rạo rực trong đầu Sương Ly. Mặc dù rất sợ hãi trước kẻ người không ra người, yêu không ra yêu đang đứng trước mặt mình, nhưng Sương Ly vẫn nói: "Ma Tôn?".
Hai tiếng "Ma Tôn" mà Sương Ly vừa phát ra khiến Mộ Nhung trở nên trầm lặng trở lại. Nàng ta đắc ý nói: "Ngươi biết ta?".
Thế là những suy đoán của Sương Ly đều đúng, cô vội nói: "Ừm".
Mộ Nhung từ từ đi đến tảng đá gần đó, nàng ta ngồi bệch xuống, chân này để vắt lên chân kia. Khuôn mặt cao ngạo cùng ánh mắt vô cảm khiến Sương Ly cảm thấy chướng mắt. Mộ Nhung tiếp tục nói: "Khá hay cho ngươi khi nhận ra ta".
Sương Ly im lặng không nói một lời.
Mộ Nhung lại nói: "Ta cũng không rảnh mà ở đây cùng ngươi trò chuyện". Nói rồi Mộ Nhung đi tiếp về phía trước.
........................................
Sau khi nghe được những lời này của Sương Ly, Thiên Hạo bần thần không nói một lời, ánh mắt vẫn luôn dõi theo Sở Yên (Mộ Nhung) đang ở trên cao.
Sở Yên đưa đôi mắt vô cảm cùng nét mặt kiêu ngạo nhìn Thiên Hạo, rồi nàng ta phì cười.
Thiên Hạo đưa hai mắt thất thần nhìn chằm chằm Sở Yên, vội nói:
"Vậy bao lâu nay nàng vẫn luôn lừa ta?".