Chương 17: Ván cờ trong tối
Trong đêm tối lặng lẽ của bóng đêm, vốn tĩnh mịch, bỗng chốc vang vọng những tiếng lách tách như tiếng vọng từ địa ngục đang đến gần. Bầu trời được bao trùm bởi bóng đêm tịch mịch lại được thắp sáng bởi ngọn lửa của lòng đố kỵ cùng căm hận. Ngọn lửa bừng cháy dữ dội như con thú hoang muốn nuốt chửng con mồi. Trong phút chốc cả căn biệt thự chìm vào biển lửa, người bên ngoài trở nên càng hoảng loạn, người người nối tiếp nhau. Dù nỗ lực thế nào ngọn lửa vẫn cứ như bất tận mà cháy rực cả một vùng trời. Chiếc xe dừng lại trước biệt thự, Lam Hạo bước xuống xe vẻ mặt không chút lo lắng, bình thản mà đi đến, hỏi một câu:
- Người đã đưa ra rồi đúng không?
- Tất cả đã được sắp xếp an toàn, bao gồm cả phu nhân.
- Được vậy cứ kêu người đến dập lửa nhưng nhớ phải từ từ, nếu được cứ để nó cháy thành tro, như vậy mới có thể dụ con mồi vào bẫy.
- Tôi hiểu rồi, tổng giám đốc.
- Sở Du chuyện còn lại giao cho cậu, nhớ phải thông báo tin tức nhanh nhất, tôi muốn trong đêm nay khắp các mặt báo đều tràn ngập tin tức biệt thự nhà họ Lam cháy, cùng với thông tin trả thù vì lợi ích cá nhân.
- Vâng tổng giám đốc.
Lam Hạo rời đi, ngồi trên xe nhìn về phía căn biệt thự đang bốc cháy, ánh mắt hiện lên ý cười, bàn tay nắm chặt chiếc USB, cũng đã đến lúc có những kẻ nên sống thật với chính mình.
- A Hạ, nào ăn nhiều vào, đứa trẻ không muốn mẹ của nó chịu khổ.
- Cảm ơn dì.
- Con bé này sau này đừng khách sáo như vậy với dì. Lam Hạo cũng thật là đưa con đến đây cũng không nói với dì, để dì lo lắng. Nhưng cũng nhờ vậy con mới không sao. Không biết ai ra tay tàn nhẫn như vậy, lại dám phóng hỏa biệt thự của nhà họ Lam.
- Dì căn biệt thự cháy rồi ạ.
- Đúng cháy thành tro, đêm đó rất đáng sợ, con không biết dì đứng ở bên ngoài nhìn mà cảm thấy sợ. Mọi người dập lửa nhưng cuối cùng cả nơi đó trở thành đống đổ nát.
- Dì ơi con ăn xong rồi con lên phòng một chút được không ạ.
- Được...
Diệp Hạ bước vào phòng đi đến bên cạnh mở ngăn tủ lấy ra một bức thư, là anh trai gửi cho cô, trong lúc cô được đưa đến nơi này đã nhận được trong lúc đó.
“ A Hạ bây giờ anh và mẹ vẫn rất tốt, hiện tại anh tìm được một công việc tuy rằng phải làm việc cho Lam Thời nhưng vẫn rất tốt. Anh biết em hiện tại chịu rất nhiều đau khổ, chịu đựng nhiều tổn thương. A Hạ là anh không tốt, không thể bảo vệ em trước bàn tay của Lam Hạo. Nhưng hiện tại cậu ta sẽ không hại em, sẽ không làm gì đứa trẻ. Cậu ta dốc lòng đưa em vào kế hoạch khiến đứa trẻ xuất hiện dù biết rằng đó là sai nhưng A Hạ em có ý định muốn từ bỏ đứa bé. Cho dù là gì anh đều sẽ ủng hộ, đứng về phía em cho nên em nhất định đừng làm tổn thương bản thân.
A Hạ em có từng nghĩ sẽ nói với Ngụy Thành về đứa trẻ, cậu ấy đến tìm anh nói hết tất cả, cậu ấy muốn gặp em, muốn xin lỗi nhưng Lam Hạo không để bọn anh tìm được tung tích của em. A Hạ dù là vô tình hay cố ý tất cả những chuyện này đều bắt nguồn từ sai lầm cũng như tội lỗi của chính anh. Cho nên khiến cuộc đời em sống trong đau khổ lẫn bi kịch.
A Hạ bây giờ anh chỉ muốn gia đình chúng ta quay trở về như ban đầu, anh muốn em và mẹ sống thật hạnh phúc, nếu có thể thì thật tốt.
A Hạ chúng ta sẽ có thể giống như trước đây, cho nên em nhất định phải chăm sóc tốt cho bản thân, được không?”
Cầm lá thư trên tay Diệp Hạ không khỏi đau lòng nhưng càng nhẹ lòng hơn vì anh trai cô và mẹ vẫn bình an, chỉ cần họ sống tốt cho dù bắt cô trải qua những điều tồi tệ nhất cô cũng cam lòng. Nhẹ nhàng xoa bụng cảm nhận sinh mệnh đang lớn dần theo thời gian, lắng nghe cảm giác hạnh phúc đang dần trở lại, đứa trẻ này chính là ánh sáng duy nhất khiến cô chấp nhận đương đầu với tất cả. Mỉm cười nụ cười hạnh phúc thật sự, nụ cười từ lâu đã biến mất nay lại được thắp lên. " Cảm ơn con vì đã đến thế giới này".
Chỉ vài phút sau khi biệt thự nhà họ Lam bốc cháy, trên khắp các mặt báo, phương tiện truyền thông tin tức tràn ngập. Tin tức này nhanh chóng lan truyền, khu vực xảy ra vụ cháy đêm đó trở nên đông đúc, phóng viên túc trực nhầm lấy được những hình ảnh đặc sắc nhất. Tin tức nhà họ Lam bị thiêu rụi chỉ trong một đêm trở thành tin tức được săn đón nhất, trên trang nhất xuất hiện tiêu đề báo thù vì lợi ích cá nhân hay vì tình. Tin tức trở thành tâm điểm, từ sau sự việc này độ nhận diện của Lam Thời ngày càng phủ khắp, danh tiếng ngày càng vang xa, đây dường như đang mượn sự cố để đánh bóng tên tuổi đưa vị thế của tập đoàn trở nên vững chắc hơn. Trở thành ông hoàng nắm giữ truyền thông, đứng đầu cả nước về độ nhận diện, tiềm lực càng trở nên lớn mạnh.
3 ngày sau Lý Huyền Ngọc từ Anh quay trở về, trên môi luôn thường trực nụ cười, ánh mắt ẩn chứa đầy bí mật, nhưng từ đầu vốn dĩ không quên vai diễn của chính mình. Kéo vali rời khỏi sân bay, cô vốn không nhận ra đã có một điều vốn đã không còn như cũ, bầu trời đầy nắng ấm áp, không khí pha chút hơi lạnh, khiến tâm trạng càng trở nên háo hức chờ đợi. Chiếc xe dừng trước cổng biệt thự, cách bày trí tinh tế, thể hiện sự trân trọng của chủ nhân, bên trong có một khu vườn oải hương tím rực, hương thơm nhẹ nhàng đầy lưu luyến, Lam Hạo đứng ngược hướng với ánh sáng nhìn về hướng vườn hoa, cơn gió thổi nhẹ hình ảnh cô gái với vẻ thanh thuần ngọt ngào mỉm cười.
- Hạo, anh nhất định phải hạnh phúc, nhất định phải sống thật hạnh phúc.
Ảo mộng lập tức tan biến, Lý Huyền Ngọc bước vào vui vẻ chạy đến trước mặt Lam Hạo mỉm cười:
- Hạo, chào anh em về rồi.
- Về rồi thì tốt
- Anh không vui đúng không?
- Không thật lòng tôi rất vui, em đừng nghĩ nhiều, vào nghỉ ngơi đi.
- Được em biết anh tốt nhất với em
Tuy miệng cười, tỏ ra không nghĩ đến nhưng ánh mắt đầy nghi hoặc, cẩn trọng toan tính cho sau này. Bước vào màu sắc của biệt thự là tím và trắng đan xen nhau trên tường ở góc phòng là bức tranh cánh đồng oải hương rực rỡ ở giữa cánh đồng là hình ảnh thấp thoáng bóng dáng cô gái với mái tóc xoã dài mặc một chiếc váy màu lam nhẹ nhàng quay mặt về phía ánh mặt trời dàn khuất dạng. Hình ảnh đó khiến Lý Huyền Ngọc trở nên hoài nghi, ánh mắt cứ rơi vào bóng lưng cô gái trong bức tranh, bàn tay vô thức nắm chặt, ánh mắt đầy thâm độc. Lam Hạo ở bên cạnh quan sát từng cử chỉ của Lý Huyền Ngọc, trong lòng bình tĩnh chậm rãi mà mỉm cười.
- Hạo, căn biệt thự này trang trí rất đẹp, hình như tất cả đều là màu tím, có phải anh sắp xếp nơi này là dành cho cô ấy. Hạo có phải anh đang nhớ Lâm Nguyệt, cũng đã gần 6 năm, em cũng nhớ cô ấy.
- Nhớ, cũng sẽ có người thật lòng nhớ về người đã rời đi nhưng cũng mấy ai thật lòng mong chờ...hmh. Em biết không tôi cũng từng nghĩ thời gian sẽ khiến trái tim sẽ không còn đau khổ nhưng lại không ngờ suốt ngần ấy năm sự thật vốn dĩ nên chôn vùi lại một lần nữa sống lại, lần này có lẽ lớp mặt nạ giả tạo sẽ thực sự không còn hay lại tiếp tục vai diễn nhàm chán. Em nói xem một người cứ luôn đeo mặt nạ có thật lòng mong nhớ người đã rời đi?
- Hạo, anh sao vậy? Hình như anh có chuyện muốn nói đúng không? Em cảm thấy anh hôm nay rất kì lạ?
- Tôi không sao cũng không có gì thay đổi chỉ là em khiến tôi nhớ một chút khoảng thời gian xưa... Được rồi tôi đưa em lên phòng nghỉ ngơi...
- Được...
Bước theo Lam Hạo về phòng trong lòng Lý Huyền Ngọc dường như nhận ra điều gì đó giống như mọi thứ đang chờ đợi cô. Ánh mắt đầy nghi hoặc, bàn tay nắm chặt, cảm giác bất an trong lòng càng rõ rệt. Dừng lại Lam Hạo mở cửa, Lý Huyền Ngọc mỉm cười bước vào, người vừa đi khuôn mặt trở về dáng vẻ vốn có, ánh mắt đầy sắc lạnh, mở điện thoại gọi điện cho ai đó, vừa nghe câu trả lời bên kia ánh mắt rơi vào trầm lặng, sau đó đặt điện thoại sang một bên, mở chiếc hộp trong vali hình ảnh chiếc nhẫn đơn giản phía trong mặt nhẫn khắc một dòng chữ “ mãi mãi yêu con Lâm Tịch”, ánh mắt trở nên đầy nhạt nhòa, bàn tay nắm chặt những hồi ức năm xưa cứ thế mà tồn tại, quá khứ từng chút hiện lên, nước mắt cứ vô thức rơi trả thù từ đầu vốn không phải là ý nghĩ mà là kể từ giây phút cô biết được sự thật đã bắt đầu nung nấu ý định trả thù. Những gì họ đã làm từng chút từng chút cũng phải trả lại.
- Đình tổng tất cả đều theo ý của ngài. Những gì mà Lam Hạo điều tra được đều là sự thật dối trá.
- Vậy tiếp sau đây để người đó xuất hiện đi nhưng nhớ phải sắp xếp tình cờ một chút, như vậy mới khiến tất cả đều không nghi ngờ, trên bàn cờ này tôi mới chính là người điều khiển, ai thắng chỉ có thể được quyết định bởi ai sẽ hận nhiều hơn...
- Vâng Đình tổng
- Lam Hạo con đường cậu đang đi đến cuối cùng vẫn là con đường mà tôi vẽ nên, sau này nếu biết hết tất cả cậu sẽ có vẻ mặt như thế nào, tôi thật sự rất muốn chứng kiến...ha...ha...
Ly rượu đỏ rực ánh lên trong bóng tối, người đàn ông ngồi trên ghế khuôn mặt khuất sau bóng tối, ẩn hiện trong màn đêm là ánh mắt đầy ngạo nghễ, đầy thống trị của kẻ nắm trong tay quyền quyết định, ánh mắt như con sói đầy mưu mô, nằm đợi chờ con mồi mình thích thú bị đùa trong lòng bàn tay.
- Chị đến lúc xuất hiện rồi.
- Được không phải chờ đợi quá lâu rồi sao. Trò chơi đang đi đến hồi kết, cũng không thể phụ sự kì vọng của chủ nhân. Lần này nhất định sẽ chơi thật vui, thật thỏa thích...
- Chị lần này chị phải diễn thật tốt đừng để bị nhìn ra, diễn đến mức họ không nhận ra mà buộc lòng phải tin chị là người đó.
- Lần này sẽ không thất bại.
Trong căn phòng sang trọng ấy, hình ảnh quen thuộc xuất hiện, chỉ là dường như đã không còn như trước, trong ánh mắt tràn đầy ý cười, dường như đã sống thật với chính mình... Cuối cùng sự chờ đợi, mong nhớ, cùng tình yêu suốt 5 năm đó có lẽ sắp bắt đầu lại một lần nữa, người cứ ngỡ đã biến mất nay lại xuất hiện, đến sao cùng là tốt hay không. Ván cờ trong bóng tối liệu ai sẽ là con cờ ai sẽ là người điều khiển tất cả.
- Người đã đưa ra rồi đúng không?
- Tất cả đã được sắp xếp an toàn, bao gồm cả phu nhân.
- Được vậy cứ kêu người đến dập lửa nhưng nhớ phải từ từ, nếu được cứ để nó cháy thành tro, như vậy mới có thể dụ con mồi vào bẫy.
- Tôi hiểu rồi, tổng giám đốc.
- Sở Du chuyện còn lại giao cho cậu, nhớ phải thông báo tin tức nhanh nhất, tôi muốn trong đêm nay khắp các mặt báo đều tràn ngập tin tức biệt thự nhà họ Lam cháy, cùng với thông tin trả thù vì lợi ích cá nhân.
- Vâng tổng giám đốc.
Lam Hạo rời đi, ngồi trên xe nhìn về phía căn biệt thự đang bốc cháy, ánh mắt hiện lên ý cười, bàn tay nắm chặt chiếc USB, cũng đã đến lúc có những kẻ nên sống thật với chính mình.
- A Hạ, nào ăn nhiều vào, đứa trẻ không muốn mẹ của nó chịu khổ.
- Cảm ơn dì.
- Con bé này sau này đừng khách sáo như vậy với dì. Lam Hạo cũng thật là đưa con đến đây cũng không nói với dì, để dì lo lắng. Nhưng cũng nhờ vậy con mới không sao. Không biết ai ra tay tàn nhẫn như vậy, lại dám phóng hỏa biệt thự của nhà họ Lam.
- Dì căn biệt thự cháy rồi ạ.
- Đúng cháy thành tro, đêm đó rất đáng sợ, con không biết dì đứng ở bên ngoài nhìn mà cảm thấy sợ. Mọi người dập lửa nhưng cuối cùng cả nơi đó trở thành đống đổ nát.
- Dì ơi con ăn xong rồi con lên phòng một chút được không ạ.
- Được...
Diệp Hạ bước vào phòng đi đến bên cạnh mở ngăn tủ lấy ra một bức thư, là anh trai gửi cho cô, trong lúc cô được đưa đến nơi này đã nhận được trong lúc đó.
“ A Hạ bây giờ anh và mẹ vẫn rất tốt, hiện tại anh tìm được một công việc tuy rằng phải làm việc cho Lam Thời nhưng vẫn rất tốt. Anh biết em hiện tại chịu rất nhiều đau khổ, chịu đựng nhiều tổn thương. A Hạ là anh không tốt, không thể bảo vệ em trước bàn tay của Lam Hạo. Nhưng hiện tại cậu ta sẽ không hại em, sẽ không làm gì đứa trẻ. Cậu ta dốc lòng đưa em vào kế hoạch khiến đứa trẻ xuất hiện dù biết rằng đó là sai nhưng A Hạ em có ý định muốn từ bỏ đứa bé. Cho dù là gì anh đều sẽ ủng hộ, đứng về phía em cho nên em nhất định đừng làm tổn thương bản thân.
A Hạ em có từng nghĩ sẽ nói với Ngụy Thành về đứa trẻ, cậu ấy đến tìm anh nói hết tất cả, cậu ấy muốn gặp em, muốn xin lỗi nhưng Lam Hạo không để bọn anh tìm được tung tích của em. A Hạ dù là vô tình hay cố ý tất cả những chuyện này đều bắt nguồn từ sai lầm cũng như tội lỗi của chính anh. Cho nên khiến cuộc đời em sống trong đau khổ lẫn bi kịch.
A Hạ bây giờ anh chỉ muốn gia đình chúng ta quay trở về như ban đầu, anh muốn em và mẹ sống thật hạnh phúc, nếu có thể thì thật tốt.
A Hạ chúng ta sẽ có thể giống như trước đây, cho nên em nhất định phải chăm sóc tốt cho bản thân, được không?”
Cầm lá thư trên tay Diệp Hạ không khỏi đau lòng nhưng càng nhẹ lòng hơn vì anh trai cô và mẹ vẫn bình an, chỉ cần họ sống tốt cho dù bắt cô trải qua những điều tồi tệ nhất cô cũng cam lòng. Nhẹ nhàng xoa bụng cảm nhận sinh mệnh đang lớn dần theo thời gian, lắng nghe cảm giác hạnh phúc đang dần trở lại, đứa trẻ này chính là ánh sáng duy nhất khiến cô chấp nhận đương đầu với tất cả. Mỉm cười nụ cười hạnh phúc thật sự, nụ cười từ lâu đã biến mất nay lại được thắp lên. " Cảm ơn con vì đã đến thế giới này".
Chỉ vài phút sau khi biệt thự nhà họ Lam bốc cháy, trên khắp các mặt báo, phương tiện truyền thông tin tức tràn ngập. Tin tức này nhanh chóng lan truyền, khu vực xảy ra vụ cháy đêm đó trở nên đông đúc, phóng viên túc trực nhầm lấy được những hình ảnh đặc sắc nhất. Tin tức nhà họ Lam bị thiêu rụi chỉ trong một đêm trở thành tin tức được săn đón nhất, trên trang nhất xuất hiện tiêu đề báo thù vì lợi ích cá nhân hay vì tình. Tin tức trở thành tâm điểm, từ sau sự việc này độ nhận diện của Lam Thời ngày càng phủ khắp, danh tiếng ngày càng vang xa, đây dường như đang mượn sự cố để đánh bóng tên tuổi đưa vị thế của tập đoàn trở nên vững chắc hơn. Trở thành ông hoàng nắm giữ truyền thông, đứng đầu cả nước về độ nhận diện, tiềm lực càng trở nên lớn mạnh.
3 ngày sau Lý Huyền Ngọc từ Anh quay trở về, trên môi luôn thường trực nụ cười, ánh mắt ẩn chứa đầy bí mật, nhưng từ đầu vốn dĩ không quên vai diễn của chính mình. Kéo vali rời khỏi sân bay, cô vốn không nhận ra đã có một điều vốn đã không còn như cũ, bầu trời đầy nắng ấm áp, không khí pha chút hơi lạnh, khiến tâm trạng càng trở nên háo hức chờ đợi. Chiếc xe dừng trước cổng biệt thự, cách bày trí tinh tế, thể hiện sự trân trọng của chủ nhân, bên trong có một khu vườn oải hương tím rực, hương thơm nhẹ nhàng đầy lưu luyến, Lam Hạo đứng ngược hướng với ánh sáng nhìn về hướng vườn hoa, cơn gió thổi nhẹ hình ảnh cô gái với vẻ thanh thuần ngọt ngào mỉm cười.
- Hạo, anh nhất định phải hạnh phúc, nhất định phải sống thật hạnh phúc.
Ảo mộng lập tức tan biến, Lý Huyền Ngọc bước vào vui vẻ chạy đến trước mặt Lam Hạo mỉm cười:
- Hạo, chào anh em về rồi.
- Về rồi thì tốt
- Anh không vui đúng không?
- Không thật lòng tôi rất vui, em đừng nghĩ nhiều, vào nghỉ ngơi đi.
- Được em biết anh tốt nhất với em
Tuy miệng cười, tỏ ra không nghĩ đến nhưng ánh mắt đầy nghi hoặc, cẩn trọng toan tính cho sau này. Bước vào màu sắc của biệt thự là tím và trắng đan xen nhau trên tường ở góc phòng là bức tranh cánh đồng oải hương rực rỡ ở giữa cánh đồng là hình ảnh thấp thoáng bóng dáng cô gái với mái tóc xoã dài mặc một chiếc váy màu lam nhẹ nhàng quay mặt về phía ánh mặt trời dàn khuất dạng. Hình ảnh đó khiến Lý Huyền Ngọc trở nên hoài nghi, ánh mắt cứ rơi vào bóng lưng cô gái trong bức tranh, bàn tay vô thức nắm chặt, ánh mắt đầy thâm độc. Lam Hạo ở bên cạnh quan sát từng cử chỉ của Lý Huyền Ngọc, trong lòng bình tĩnh chậm rãi mà mỉm cười.
- Hạo, căn biệt thự này trang trí rất đẹp, hình như tất cả đều là màu tím, có phải anh sắp xếp nơi này là dành cho cô ấy. Hạo có phải anh đang nhớ Lâm Nguyệt, cũng đã gần 6 năm, em cũng nhớ cô ấy.
- Nhớ, cũng sẽ có người thật lòng nhớ về người đã rời đi nhưng cũng mấy ai thật lòng mong chờ...hmh. Em biết không tôi cũng từng nghĩ thời gian sẽ khiến trái tim sẽ không còn đau khổ nhưng lại không ngờ suốt ngần ấy năm sự thật vốn dĩ nên chôn vùi lại một lần nữa sống lại, lần này có lẽ lớp mặt nạ giả tạo sẽ thực sự không còn hay lại tiếp tục vai diễn nhàm chán. Em nói xem một người cứ luôn đeo mặt nạ có thật lòng mong nhớ người đã rời đi?
- Hạo, anh sao vậy? Hình như anh có chuyện muốn nói đúng không? Em cảm thấy anh hôm nay rất kì lạ?
- Tôi không sao cũng không có gì thay đổi chỉ là em khiến tôi nhớ một chút khoảng thời gian xưa... Được rồi tôi đưa em lên phòng nghỉ ngơi...
- Được...
Bước theo Lam Hạo về phòng trong lòng Lý Huyền Ngọc dường như nhận ra điều gì đó giống như mọi thứ đang chờ đợi cô. Ánh mắt đầy nghi hoặc, bàn tay nắm chặt, cảm giác bất an trong lòng càng rõ rệt. Dừng lại Lam Hạo mở cửa, Lý Huyền Ngọc mỉm cười bước vào, người vừa đi khuôn mặt trở về dáng vẻ vốn có, ánh mắt đầy sắc lạnh, mở điện thoại gọi điện cho ai đó, vừa nghe câu trả lời bên kia ánh mắt rơi vào trầm lặng, sau đó đặt điện thoại sang một bên, mở chiếc hộp trong vali hình ảnh chiếc nhẫn đơn giản phía trong mặt nhẫn khắc một dòng chữ “ mãi mãi yêu con Lâm Tịch”, ánh mắt trở nên đầy nhạt nhòa, bàn tay nắm chặt những hồi ức năm xưa cứ thế mà tồn tại, quá khứ từng chút hiện lên, nước mắt cứ vô thức rơi trả thù từ đầu vốn không phải là ý nghĩ mà là kể từ giây phút cô biết được sự thật đã bắt đầu nung nấu ý định trả thù. Những gì họ đã làm từng chút từng chút cũng phải trả lại.
- Đình tổng tất cả đều theo ý của ngài. Những gì mà Lam Hạo điều tra được đều là sự thật dối trá.
- Vậy tiếp sau đây để người đó xuất hiện đi nhưng nhớ phải sắp xếp tình cờ một chút, như vậy mới khiến tất cả đều không nghi ngờ, trên bàn cờ này tôi mới chính là người điều khiển, ai thắng chỉ có thể được quyết định bởi ai sẽ hận nhiều hơn...
- Vâng Đình tổng
- Lam Hạo con đường cậu đang đi đến cuối cùng vẫn là con đường mà tôi vẽ nên, sau này nếu biết hết tất cả cậu sẽ có vẻ mặt như thế nào, tôi thật sự rất muốn chứng kiến...ha...ha...
Ly rượu đỏ rực ánh lên trong bóng tối, người đàn ông ngồi trên ghế khuôn mặt khuất sau bóng tối, ẩn hiện trong màn đêm là ánh mắt đầy ngạo nghễ, đầy thống trị của kẻ nắm trong tay quyền quyết định, ánh mắt như con sói đầy mưu mô, nằm đợi chờ con mồi mình thích thú bị đùa trong lòng bàn tay.
- Chị đến lúc xuất hiện rồi.
- Được không phải chờ đợi quá lâu rồi sao. Trò chơi đang đi đến hồi kết, cũng không thể phụ sự kì vọng của chủ nhân. Lần này nhất định sẽ chơi thật vui, thật thỏa thích...
- Chị lần này chị phải diễn thật tốt đừng để bị nhìn ra, diễn đến mức họ không nhận ra mà buộc lòng phải tin chị là người đó.
- Lần này sẽ không thất bại.
Trong căn phòng sang trọng ấy, hình ảnh quen thuộc xuất hiện, chỉ là dường như đã không còn như trước, trong ánh mắt tràn đầy ý cười, dường như đã sống thật với chính mình... Cuối cùng sự chờ đợi, mong nhớ, cùng tình yêu suốt 5 năm đó có lẽ sắp bắt đầu lại một lần nữa, người cứ ngỡ đã biến mất nay lại xuất hiện, đến sao cùng là tốt hay không. Ván cờ trong bóng tối liệu ai sẽ là con cờ ai sẽ là người điều khiển tất cả.