Chương : 74
Trần Lạc tạm thời gác lại chuyện tập luyện Toàn Phong Thuật, tính toán đợi đến lúc bên cạnh không có ai lại nói.
Trước mắt, tinh thần lực của hắn còn chưa đủ để khống chế lốc xoáy, sử dụng lung tung ma pháp hệ Phong rất dễ dàng bị Isabella xem như lưu manh, mượn chuyện luyện tập ma pháp để vén váy nữ sinh.
Hiện tại trong đầu Trần Lạc chứa gần 20 ma pháp biến thể và cải tiến, nhưng suy nghĩ kỹ một chút, uy lực lớn nhất ở trong đó vẫn là hai phép thuật vừa rồi cô Britney dạy cho hắn.
Kỳ thật hầu hết ma pháp biến thể của hiệp hội Ma Pháp đều là gân gà. So với ma pháp cơ sở, uy lực của bọn chúng không có tăng lên bao nhiêu, thậm chí còn yếu bớt.
Ý nghĩa tồn tại của bọn chúng chính là để Ma Pháp sư đột phá bình cảnh tinh thần lực.
Nhưng Bạo Liệt Hỏa Cầu và Toàn Phong Thuật thì không phải.
Bảo Liệt Hỏa Cầu là biến hỏa cầu thành ma pháp công kích ở phạm vi lớn, phạm vi của một hỏa cầu nổ tung đã đủ lớn, mười hỏa cầu, mấy chục hỏa cầu cùng một lúc nổ tung, quả thực là lợi khí có một không hai trong quần chiến.
Mà loại ma pháp tấn công trong phạm vi lớn này, bình thường Ma Pháp sư cao cấp mới có thể nắm giữ.
Về phần Toàn Phong Thuật, đây không phải là biến thể của ma pháp học đồ hệ Phong. Uy lực của nó sẽ theo đẳng cấp của Ma Pháp sư mà không ngừng tăng lên, tình huống cụ thể tùy từng người mà khác nhau.
Toàn Phong Thuật của Trần Lạc chỉ có thể dùng để vén váy nữ sinh, Toàn Phong Thuật của cô Britney có thể triệu hồi một lốc xoáy khổng lồ, đủ để phá hủy một thành phố.
Ma Pháp sư có thể sáng tạo ra ma pháp biến thể kiểu này, đến cùng là có thiên phú ma pháp như thế nào?
Việc này khiến hắn càng thêm kiên định tín nhiệm ôm chặt đùi của cô Britney.
Nghĩ đến đây, ánh mắt của Trần Lạc không khỏi nhìn về phía Britney đang trò chuyện rôm rả trên trời dưới đất với một cô giáo khác.
Dáng cô Britney dong dỏng, áng chừng cao 1m7 trở lên, hai chân càng thon dài. Xa xa nhìn lại, có thể cho người ta một loại mỹ cảm cực lớn.
Kỳ thật cô giáo kia cũng không thấp, xấp xỉ bằng cô Britney, dáng dấp cũng coi như tinh tế, nhưng hai người đứng chung một chỗ, chân của nàng nhìn rõ ràng ngắn hơn một chút.
Đây chính là vấn đề về tỉ lệ dáng người, Chúng Thần đích thật rất bất công. Các ngài ban cho một ít cô gái dung mạo mỹ lệ, vóc dáng ngạo nhân, chuẩn tỉ lệ vàng, ngoài ra còn ban cho các nàng thiên phú ma pháp, thiên phú toán học...
Những người này trời sinh chính là con cưng của thần.
Isabella lặng lẽ từ bên cạnh đi lại, hỏi nhỏ: “Cô Britney xem được không?”
“Được...” Trần Lạc nhìn Isabella một chút. “Cố gắng luyện tập ma pháp, tớ trở về nấu cơm...”
Isabella đứng ở chỗ của Trần Lạc, hướng tầm mắt về một phía khác, trong lòng thầm xì một tiếng. Gia hỏa này quá biết chọn chỗ đứng, từ góc độ này trông qua, vóc dáng của cô Britney lộ ra đường cong hoàn mỹ...
...
Cuối tuần này, ngoại trừ sáng sớm ngày đầu tiên Trần Lạc đi đến hiệp hội Toán Học và hiệp hội Ma Pháp, thời gian còn lại đều đợi trong nhà.
Từ khi mua sắm ma pháp mới ở hiệp hội Ma Pháp, hắn đã đủ phương tiện để học tập rất lâu, chớ nói chi còn những phép thuật cô Britney dạy cho hắn. Ít nhất trong vòng một tháng, Trần Lạc cũng không cần lại đến hiệp hội Ma Pháp.
Isabella trở về nhà một lần, trước khi giờ cơm nàng lại trở về trường học.
Gần đây, Isabella bỗng nhiên trở nên chăm chỉ hẳn, nàng từ bỏ toán học, trên phương diện học tập ma pháp và chiến đấu đuổi sát Trần Lạc.
Từ tốc độ học tập Phiêu Phù Thuật của Isabella đến xem, nàng sở dĩ còn dừng ở đẳng cấp Ma Pháp học đồ, thật ra bởi vì nàng quá ham chơi.
Nếu như trước kia nàng cố gắng như hiện tại, chỉ sợ nàng đã sớm là Ma Pháp sư sơ cấp.
Mặc dù đối với việc này, Trần Lạc có phần hâm mộ nhưng hắn cũng không sốt ruột.
Hắn đã tìm được con đường ma pháp thích hợp cho bản thân, trở thành Ma Pháp sơ cấp, chẳng qua là chuyện sớm hay muộn mà thôi. Cho dù là Đại Ma Đạo Sư, Thánh Ma Đạo sư cũng không phải không thể.
Một tuần mới đã đến, Trần Lạc theo thường lệ nấu xong điểm tâm sáng, sau khi cơm nước xong xuôi, hắn và Isabella cùng nhau đi về phía khu lớp học.
Hôm nay Isabella dạy trễ, Trần Lạc đợi nàng một hồi, gần như là người cuối cùng vào lớp.
Lúc hắn bước vào lớp học, bọn người Toby đang rôm rả thảo luận chuyện gì đó.
“Blair, hôm nay cậu đến trễ thế...” Toby lên tiếng chào hỏi với hắn, ánh mắt hướng trở về phía Tracey, hỏi: “Sau đó thì sao, nói tiếp nào...”
“Chuyện về sau, tớ cũng không biết.” Tracey lắc đầu. “Hai ngày nay, các học giả toán học thành Yapool đều đang tìm người này, nhưng không một ai tìm được.”
Ông của Tracey là chấp sự của hiệp hội Toán Học, liên quan đến tin tức trong giới toán học, trong lớp chỉ có mình nàng linh thông nhất.
Trần Lạc ngồi vào chỗ của mình, Toby quay sang nhìn hắn, hỏi: “Blair, cậu biết không, hiệp hội Toán Học lại xảy ra chuyện lớn...”
Trần Lạc lắc đầu. “Không biết.”
Toby dựa vào bên cạnh hắn. “Nghe nói có người giải ra tất cả bài toán treo thưởng của hiệp hội Toán Học...”
Mặt của Trần Lạc không biểu tình. “Thật sao?”
“Tracey nói, hắn là sự thật.” Toby sờ lấy cằm mình. “Cậu nói hắn có phải là đại học giả hay không, chẳng qua Tracey nói những bài toán kia đại học giả cũng không giải ra. Chẳng phải là nói, người kia còn lợi hại hơn đại học giải rất nhiều lần sao?”
Trần Lạc thuận miệng đáp: “Đại học giả cũng không phải toàn năng, vấn đề bọn họ giải không được có rất nhiều, chuyện này tương đối không có ý nghĩa.:
Trên mặt của Toby lộ ra vẻ chợt hiểu: “Khó trách...”
“Khó trách gì?”
“Khó trách những người kia gọi hắn là ‘Lạc Thần’, bọn họ nói chuyện này chỉ có thần mới làm được.”
Trần Lạc phất tay. “Hắn nhiều lắm thì so với đại học giả lợi hại hơn một chút mà thôi, kêu là thần cũng hơi khoa trương.”
Toby rất tán thành gật đầu. “Tớ cũng cảm thấy tên kia không phải là thần, mà là quái vật. Đầu óc của hắn khẳng định không giống với chúng ta...”
Trần Lạc nhìn Toby, hỏi: “Động tác tớ dạy cho cậu, cậu rèn luyện chưa?”
Toby lắc đầu, “Còn không có...”
“Không có thì rèn luyện cho tốt vào, luyện không quen hôm nay không cần ăn cơm!”
...
Sự thật chứng minh, ý nghĩ của Trần Lạc rất chính xác, người lăn lộn trong giang hồ, bảo mệnh là quan trọng nhất, hắn đã lấy được tiền thưởng kếch xù từ hiệp hội Toán Học, không cần thiết đặt mình vào nguy hiểm.
Lấy thái độ điên cuồng của những nhà nghiên cứu toán học kia, nhất định sẽ gây nên những đại học giả chú ý, Trần Lạc vẫn hiểu đạo lý súng bắn chim đầu đàn.
Chẳng qua biệt danh ‘Lạc Thần’[1] này lại nghe hơi ẻo lả...
Nhưng ngẫm lại một biệt danh khác của hắn, Trần Lạc lại rất nhanh bình thường trở lại.
Dù sao, so với ‘Ma Quỷ’, cái tên này cũng không khó tiếp nhận như vậy.
Chữ ‘Thần’ này mặc dù hơi khoa trương, nhưng nếu có người giải quyết tất cả vấn đề được góp nhặt nhiều năm trong lĩnh vực nào đó, đối với những nhà nghiên cứu trong lĩnh vực đó mà nói, hắn và thần cũng không có gì khác nhau.
Hắn lấy một thân phận khác làm chuyện này, cũng không gây nên oanh động quá lớn trong lớp. Dù sao ngoại trừ Tracey xem nó như chuyện độc nhất vô nhị để tán dóc, rất ít người sẽ chú ý tới chuyện của giới toán học.
Bọn hắn chú ý nhiều hơn chính là tin tức xung quanh học tỷ Isabella, có thể là kích cỡ của học tỷ Alice, thậm chỉ có người nói bóng nói gió hỏi thăm Trần Lạc vấn đề thứ hai.
Người hỏi vấn đề này quả thực là bệnh tâm thần. Ngược lại Isabella và cô Britney Trần Lạc có biết một hai, lúc các nàng đo quần áo, Trần lạc vô tình thấy qua, còn Alice lại không thân với hắn...
Sau khi tan học, Trần Lạc ôm đống bài tập của lớp đi vào phòng bộ môn toán. Lúc bước vào cửa, hắn phát hiện bầu không khí nơi này có phần kỳ quái.
Văn phòng ngày thường ồn ào sôi động, giờ phút này lại yên tĩnh lạ thường.
Hiện tại đã tới giờ ra về, vẫn chưa có người nào rời đi.
Bao gồm cả cô Britney, tất cả mọi người đang vùi đầu suy tư.
Trần Lạc đi vào văn phòng, rốt cục nhịn không được mở miệng.
“Hóa ra đề này cần giải như thế...”
“Phương pháp này chưa từng nghe thấy bao giờ!”
“Để chứng minh vấn đề này, thế mà hắn lại chứng minh hai định lý mới. Hai định lý này, vô luận cái nào đều so với đề gốc có ý nghĩa hơn...”
“23 bài, 23 bài... hắn thế mà một mình giải tất cả đề toán, Trần Lạc, Trần Lạc, hắn thật sự là thần sao!”
...
Khuôn mặt của tất cả giáo viên dạy toán đều mờ mịt và chấn kinh, tin tức này mang đến chấn động cho bọn họ, so với sự xuất hiện số vô tỉ còn lớn hơn.
Thậm chí để bọn họ bắt đầu hoài nghi ------ Thần tồn tại.
Không ai có thể làm được như vậy, không ai có thể bằng vào sức một mình, giải khai toàn bộ bí ẩn trong mấy năm qua của lịch sử toán học, xem như đại học giả cũng không thể.
Ngoại trừ Thần.
Thần Toán Học.
Trần Lạc yên lặng đặt xấp bài tập lên bàn của cô Britney, cũng không quấy rầy nàng, chuẩn bị lặng lẽ chui ra ngoài.
Isabella ôm một xấp bài tập toán đứng trước cửa bộ môn, kinh ngạc nói: “Trần Lạc, cái tên này giống như nghe qua ở chỗ nào, ở chỗ nào ta... A, Blair, cậu làm gì!”
Trần Lạc kéo nàng ra ngoài cửa, làm một dấu im lặng với nàng. “Nhỏ giọng một chút, không thấy cô Britney đang suy nghĩ à...”
- ---
[1] Lạc Thần: biệt danh của Văn Chiêu Hoàng Hậu, bà tên là Chân Lạc, sinh năm 182, thời Hán Linh Đế, người quận Trung Sơn (nay là Chính Định, tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc). Bà là nguyên phối phu nhân của Tào Ngụy Văn Đế Tào Phi, vị Hoàng đế đầu tiên nhà Tào Ngụy. Bà là mẹ của Tào Ngụy Minh Đế Tào Duệ, người kế vị của triều đại này. Có nhiều truyền thuyết xoay quanh bà, trong đó Chân phu nhân được lưu truyền trong dân gian với sắc đẹp lộng lẫy, đã làm say mê 3 cha con họ Tào là Tào Tháo, Tào Phi và Tào Thực. Trong dân gian có câu nói miêu tả nhan sắc của bà: "Giang Nam hữu Nhị Kiều, Hà Bắc Chân Mật tiếu". Tào Thực có viết bài "Lạc Thần Phú" để ca ngợi vẻ đẹp của bà, nên sau này bà còn được gọi là Lạc Thần.
Trước mắt, tinh thần lực của hắn còn chưa đủ để khống chế lốc xoáy, sử dụng lung tung ma pháp hệ Phong rất dễ dàng bị Isabella xem như lưu manh, mượn chuyện luyện tập ma pháp để vén váy nữ sinh.
Hiện tại trong đầu Trần Lạc chứa gần 20 ma pháp biến thể và cải tiến, nhưng suy nghĩ kỹ một chút, uy lực lớn nhất ở trong đó vẫn là hai phép thuật vừa rồi cô Britney dạy cho hắn.
Kỳ thật hầu hết ma pháp biến thể của hiệp hội Ma Pháp đều là gân gà. So với ma pháp cơ sở, uy lực của bọn chúng không có tăng lên bao nhiêu, thậm chí còn yếu bớt.
Ý nghĩa tồn tại của bọn chúng chính là để Ma Pháp sư đột phá bình cảnh tinh thần lực.
Nhưng Bạo Liệt Hỏa Cầu và Toàn Phong Thuật thì không phải.
Bảo Liệt Hỏa Cầu là biến hỏa cầu thành ma pháp công kích ở phạm vi lớn, phạm vi của một hỏa cầu nổ tung đã đủ lớn, mười hỏa cầu, mấy chục hỏa cầu cùng một lúc nổ tung, quả thực là lợi khí có một không hai trong quần chiến.
Mà loại ma pháp tấn công trong phạm vi lớn này, bình thường Ma Pháp sư cao cấp mới có thể nắm giữ.
Về phần Toàn Phong Thuật, đây không phải là biến thể của ma pháp học đồ hệ Phong. Uy lực của nó sẽ theo đẳng cấp của Ma Pháp sư mà không ngừng tăng lên, tình huống cụ thể tùy từng người mà khác nhau.
Toàn Phong Thuật của Trần Lạc chỉ có thể dùng để vén váy nữ sinh, Toàn Phong Thuật của cô Britney có thể triệu hồi một lốc xoáy khổng lồ, đủ để phá hủy một thành phố.
Ma Pháp sư có thể sáng tạo ra ma pháp biến thể kiểu này, đến cùng là có thiên phú ma pháp như thế nào?
Việc này khiến hắn càng thêm kiên định tín nhiệm ôm chặt đùi của cô Britney.
Nghĩ đến đây, ánh mắt của Trần Lạc không khỏi nhìn về phía Britney đang trò chuyện rôm rả trên trời dưới đất với một cô giáo khác.
Dáng cô Britney dong dỏng, áng chừng cao 1m7 trở lên, hai chân càng thon dài. Xa xa nhìn lại, có thể cho người ta một loại mỹ cảm cực lớn.
Kỳ thật cô giáo kia cũng không thấp, xấp xỉ bằng cô Britney, dáng dấp cũng coi như tinh tế, nhưng hai người đứng chung một chỗ, chân của nàng nhìn rõ ràng ngắn hơn một chút.
Đây chính là vấn đề về tỉ lệ dáng người, Chúng Thần đích thật rất bất công. Các ngài ban cho một ít cô gái dung mạo mỹ lệ, vóc dáng ngạo nhân, chuẩn tỉ lệ vàng, ngoài ra còn ban cho các nàng thiên phú ma pháp, thiên phú toán học...
Những người này trời sinh chính là con cưng của thần.
Isabella lặng lẽ từ bên cạnh đi lại, hỏi nhỏ: “Cô Britney xem được không?”
“Được...” Trần Lạc nhìn Isabella một chút. “Cố gắng luyện tập ma pháp, tớ trở về nấu cơm...”
Isabella đứng ở chỗ của Trần Lạc, hướng tầm mắt về một phía khác, trong lòng thầm xì một tiếng. Gia hỏa này quá biết chọn chỗ đứng, từ góc độ này trông qua, vóc dáng của cô Britney lộ ra đường cong hoàn mỹ...
...
Cuối tuần này, ngoại trừ sáng sớm ngày đầu tiên Trần Lạc đi đến hiệp hội Toán Học và hiệp hội Ma Pháp, thời gian còn lại đều đợi trong nhà.
Từ khi mua sắm ma pháp mới ở hiệp hội Ma Pháp, hắn đã đủ phương tiện để học tập rất lâu, chớ nói chi còn những phép thuật cô Britney dạy cho hắn. Ít nhất trong vòng một tháng, Trần Lạc cũng không cần lại đến hiệp hội Ma Pháp.
Isabella trở về nhà một lần, trước khi giờ cơm nàng lại trở về trường học.
Gần đây, Isabella bỗng nhiên trở nên chăm chỉ hẳn, nàng từ bỏ toán học, trên phương diện học tập ma pháp và chiến đấu đuổi sát Trần Lạc.
Từ tốc độ học tập Phiêu Phù Thuật của Isabella đến xem, nàng sở dĩ còn dừng ở đẳng cấp Ma Pháp học đồ, thật ra bởi vì nàng quá ham chơi.
Nếu như trước kia nàng cố gắng như hiện tại, chỉ sợ nàng đã sớm là Ma Pháp sư sơ cấp.
Mặc dù đối với việc này, Trần Lạc có phần hâm mộ nhưng hắn cũng không sốt ruột.
Hắn đã tìm được con đường ma pháp thích hợp cho bản thân, trở thành Ma Pháp sơ cấp, chẳng qua là chuyện sớm hay muộn mà thôi. Cho dù là Đại Ma Đạo Sư, Thánh Ma Đạo sư cũng không phải không thể.
Một tuần mới đã đến, Trần Lạc theo thường lệ nấu xong điểm tâm sáng, sau khi cơm nước xong xuôi, hắn và Isabella cùng nhau đi về phía khu lớp học.
Hôm nay Isabella dạy trễ, Trần Lạc đợi nàng một hồi, gần như là người cuối cùng vào lớp.
Lúc hắn bước vào lớp học, bọn người Toby đang rôm rả thảo luận chuyện gì đó.
“Blair, hôm nay cậu đến trễ thế...” Toby lên tiếng chào hỏi với hắn, ánh mắt hướng trở về phía Tracey, hỏi: “Sau đó thì sao, nói tiếp nào...”
“Chuyện về sau, tớ cũng không biết.” Tracey lắc đầu. “Hai ngày nay, các học giả toán học thành Yapool đều đang tìm người này, nhưng không một ai tìm được.”
Ông của Tracey là chấp sự của hiệp hội Toán Học, liên quan đến tin tức trong giới toán học, trong lớp chỉ có mình nàng linh thông nhất.
Trần Lạc ngồi vào chỗ của mình, Toby quay sang nhìn hắn, hỏi: “Blair, cậu biết không, hiệp hội Toán Học lại xảy ra chuyện lớn...”
Trần Lạc lắc đầu. “Không biết.”
Toby dựa vào bên cạnh hắn. “Nghe nói có người giải ra tất cả bài toán treo thưởng của hiệp hội Toán Học...”
Mặt của Trần Lạc không biểu tình. “Thật sao?”
“Tracey nói, hắn là sự thật.” Toby sờ lấy cằm mình. “Cậu nói hắn có phải là đại học giả hay không, chẳng qua Tracey nói những bài toán kia đại học giả cũng không giải ra. Chẳng phải là nói, người kia còn lợi hại hơn đại học giải rất nhiều lần sao?”
Trần Lạc thuận miệng đáp: “Đại học giả cũng không phải toàn năng, vấn đề bọn họ giải không được có rất nhiều, chuyện này tương đối không có ý nghĩa.:
Trên mặt của Toby lộ ra vẻ chợt hiểu: “Khó trách...”
“Khó trách gì?”
“Khó trách những người kia gọi hắn là ‘Lạc Thần’, bọn họ nói chuyện này chỉ có thần mới làm được.”
Trần Lạc phất tay. “Hắn nhiều lắm thì so với đại học giả lợi hại hơn một chút mà thôi, kêu là thần cũng hơi khoa trương.”
Toby rất tán thành gật đầu. “Tớ cũng cảm thấy tên kia không phải là thần, mà là quái vật. Đầu óc của hắn khẳng định không giống với chúng ta...”
Trần Lạc nhìn Toby, hỏi: “Động tác tớ dạy cho cậu, cậu rèn luyện chưa?”
Toby lắc đầu, “Còn không có...”
“Không có thì rèn luyện cho tốt vào, luyện không quen hôm nay không cần ăn cơm!”
...
Sự thật chứng minh, ý nghĩ của Trần Lạc rất chính xác, người lăn lộn trong giang hồ, bảo mệnh là quan trọng nhất, hắn đã lấy được tiền thưởng kếch xù từ hiệp hội Toán Học, không cần thiết đặt mình vào nguy hiểm.
Lấy thái độ điên cuồng của những nhà nghiên cứu toán học kia, nhất định sẽ gây nên những đại học giả chú ý, Trần Lạc vẫn hiểu đạo lý súng bắn chim đầu đàn.
Chẳng qua biệt danh ‘Lạc Thần’[1] này lại nghe hơi ẻo lả...
Nhưng ngẫm lại một biệt danh khác của hắn, Trần Lạc lại rất nhanh bình thường trở lại.
Dù sao, so với ‘Ma Quỷ’, cái tên này cũng không khó tiếp nhận như vậy.
Chữ ‘Thần’ này mặc dù hơi khoa trương, nhưng nếu có người giải quyết tất cả vấn đề được góp nhặt nhiều năm trong lĩnh vực nào đó, đối với những nhà nghiên cứu trong lĩnh vực đó mà nói, hắn và thần cũng không có gì khác nhau.
Hắn lấy một thân phận khác làm chuyện này, cũng không gây nên oanh động quá lớn trong lớp. Dù sao ngoại trừ Tracey xem nó như chuyện độc nhất vô nhị để tán dóc, rất ít người sẽ chú ý tới chuyện của giới toán học.
Bọn hắn chú ý nhiều hơn chính là tin tức xung quanh học tỷ Isabella, có thể là kích cỡ của học tỷ Alice, thậm chỉ có người nói bóng nói gió hỏi thăm Trần Lạc vấn đề thứ hai.
Người hỏi vấn đề này quả thực là bệnh tâm thần. Ngược lại Isabella và cô Britney Trần Lạc có biết một hai, lúc các nàng đo quần áo, Trần lạc vô tình thấy qua, còn Alice lại không thân với hắn...
Sau khi tan học, Trần Lạc ôm đống bài tập của lớp đi vào phòng bộ môn toán. Lúc bước vào cửa, hắn phát hiện bầu không khí nơi này có phần kỳ quái.
Văn phòng ngày thường ồn ào sôi động, giờ phút này lại yên tĩnh lạ thường.
Hiện tại đã tới giờ ra về, vẫn chưa có người nào rời đi.
Bao gồm cả cô Britney, tất cả mọi người đang vùi đầu suy tư.
Trần Lạc đi vào văn phòng, rốt cục nhịn không được mở miệng.
“Hóa ra đề này cần giải như thế...”
“Phương pháp này chưa từng nghe thấy bao giờ!”
“Để chứng minh vấn đề này, thế mà hắn lại chứng minh hai định lý mới. Hai định lý này, vô luận cái nào đều so với đề gốc có ý nghĩa hơn...”
“23 bài, 23 bài... hắn thế mà một mình giải tất cả đề toán, Trần Lạc, Trần Lạc, hắn thật sự là thần sao!”
...
Khuôn mặt của tất cả giáo viên dạy toán đều mờ mịt và chấn kinh, tin tức này mang đến chấn động cho bọn họ, so với sự xuất hiện số vô tỉ còn lớn hơn.
Thậm chí để bọn họ bắt đầu hoài nghi ------ Thần tồn tại.
Không ai có thể làm được như vậy, không ai có thể bằng vào sức một mình, giải khai toàn bộ bí ẩn trong mấy năm qua của lịch sử toán học, xem như đại học giả cũng không thể.
Ngoại trừ Thần.
Thần Toán Học.
Trần Lạc yên lặng đặt xấp bài tập lên bàn của cô Britney, cũng không quấy rầy nàng, chuẩn bị lặng lẽ chui ra ngoài.
Isabella ôm một xấp bài tập toán đứng trước cửa bộ môn, kinh ngạc nói: “Trần Lạc, cái tên này giống như nghe qua ở chỗ nào, ở chỗ nào ta... A, Blair, cậu làm gì!”
Trần Lạc kéo nàng ra ngoài cửa, làm một dấu im lặng với nàng. “Nhỏ giọng một chút, không thấy cô Britney đang suy nghĩ à...”
- ---
[1] Lạc Thần: biệt danh của Văn Chiêu Hoàng Hậu, bà tên là Chân Lạc, sinh năm 182, thời Hán Linh Đế, người quận Trung Sơn (nay là Chính Định, tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc). Bà là nguyên phối phu nhân của Tào Ngụy Văn Đế Tào Phi, vị Hoàng đế đầu tiên nhà Tào Ngụy. Bà là mẹ của Tào Ngụy Minh Đế Tào Duệ, người kế vị của triều đại này. Có nhiều truyền thuyết xoay quanh bà, trong đó Chân phu nhân được lưu truyền trong dân gian với sắc đẹp lộng lẫy, đã làm say mê 3 cha con họ Tào là Tào Tháo, Tào Phi và Tào Thực. Trong dân gian có câu nói miêu tả nhan sắc của bà: "Giang Nam hữu Nhị Kiều, Hà Bắc Chân Mật tiếu". Tào Thực có viết bài "Lạc Thần Phú" để ca ngợi vẻ đẹp của bà, nên sau này bà còn được gọi là Lạc Thần.