Chương : 20
Những điều này chỉ là suy đoán của Trần Lạc, ma pháp nguyên tố rốt cuộc là thứ gì, hắn không thể nào biết được, nói chúng nó là nguyên tố hóa học phổ biến giống như H, He, Li, Be, B...có thể trên bảng tuần hoàn các nguyên tố hóa học cũng tìm không ra vị trí...
Kiến thức hóa học của Trần Lạc cũng chỉ có trình độ lớp 12 mà thôi, hắn cũng không có khả năng sắp xếp lại bảng tuần hoàn các nguyên tố hóa học một lần nữa.
Huống chi, còn có tinh thần lực, thần chú và kết ấn, loại chuyện này đánh chết hắn cũng không giải thích được.
Những giả thuyết chỉ là hắn phỏng đoán một cách vô trách nhiệm, còn có quá nhiều đồ vật Trần Lạc không nghĩ ra. Ma pháp nguyên tố trên thế giới này cũng nhất định không có hắn tưởng tượng đơn giản như vậy.
Không ai có thể giải đáp phóng đoán của Trần Lạc, trước mắt hắn chỉ biết một phép Hỏa Cầu Thuật, cũng không có cách nào đi nghiệm chứng phần lớn giả thuyết của mình.
Tuy nhiên, về suy đoán đơn giản của Hỏa Cầu Thuật, ngược lại Trần Lạc có thể tiến hành thí nghiệm nho nhỏ một phen.
Trong lòng ý tưởng một khi dâng lên rốt cuộc ức chế không nổi, Trần Lạc từ trên giường đứng dậy, lặng lẽ đi ra thư viện, sau đó hắn đi vào vườn hoa sau khu lớp học.
Lúc này đêm đã khuya, yên lặng như tờ, vị trí hắn chọn tối đen như mực, cơn gió nhẹ lay động lá cây truyền đến tiếng sàn sạt để cho lòng hắn run rẩy một trận.
Nếu như không tất yếu, Trần Lạc cũng không muốn đi vào nơi vắng vẻ này, chỉ có điều hắn lo lắng nếu không khống chế được ma pháp trong phòng mình, vấn đề đó nhưng lớn lắm.
Phòng kho chứa đồ nếu bị đốt trụi, ngay cả chỗ ngủ Trần Lạc cũng không có, huống chi nơi đó là thư viện, hắn cũng đảm đương không nổi trách nhiệm.
Hắn ngồi trên một băng ghế đá lạnh tanh, tùy ý triệu hồi ra một hỏa cầu.
Sau đó, hắn lấy ra một lọ thủy tinh vừa rồi mới chuẩn bị, hắn bèn lật úp lọ thủy tinh lại từ từ đội lên hỏa cầu trong lòng bàn tay.
Đây là vì nghiệm chứng phỏng đoán trong lòng của hắn, ma pháp Hỏa hệ có cần khí ô-xy làm chất dẫn cháy hay không. Sau một chốc, một chuyện để Trần Lạc giật mình xuất hiện.
Hắn cũng không tán đi tinh thần lực, nhưng mà hỏa cầu trong lọ thủy tinh lại chầm chậm yếu bớt, cuối cùng từ từ tiêu tán.
Trần Lạc lặp lại mấy lần, kết quả đều giống nhau như đúc, mãi cho đến khi hắn lấy lọ thủy tinh ra, một lần nữa triệu hồi hỏa cầu khác. Hỏa cầu kia lơ lửng tại lòng bàn tay của hắn, tiếp tục ổn định cháy ngùn ngụt.
Trong mắt Trần Lạc hiện ra một tia hiểu rõ, hắn lẩm bẩm: "Quả nhiên cần khí ô-xy..."
Nói cách khác, Hỏa Cầu Thuật, nhưng thật ra là một loại sản phẩm của phản ứng giữa nguyên tố nào đó Trần Lạc không biết với khí ô-xy. Mặc dù hắn không biết nguyên tố này là gì, nhưng biết rõ nguyên lý, trong lòng Trần Lạc, ma pháp nguyên tố thần bí lập tức rút đi một tấm khăn che mặt bí ẩn.
Nếu Hỏa Cầu Thuật rất có thể là một loại phản ứng oxi hóa nào đó, vậy nó cũng hẳn là tuân theo tính chất của phản ứng oxi hóa, vừa nghĩ đến đây, trong lòng Trần Lạc lập tức dâng lên một ý nghĩ to gan.
Hắn triệu hồi ra một cái hỏa cầu một lần nữa, cũng không dùng lọ thủy tinh đậy lại.
Ngược lại, trong lúc khống chế Hỏa Cầu Thuật, hắn đồng thời tản ra một bộ phận tinh thần lực ngưng tụ một loại vật chất nào đó có hàm lượng chiếm vị trí thứ hai trong không khí chung quanh.
Những Ma Pháp sư khác coi loại vật chất này là nguyên tố tạp chất, trong mắt bọn họ, vật này không chỉ không có một chút tác dụng nào, ngược lại sẽ ảnh hưởng bọn hắn câu thông ma pháp nguyên tố.
Nhưng trong lòng Trần Lạc rõ ràng, nó căn bản không phải là nguyên tố tạp chất gì cả, nó chính là khí ô-xy. Nếu không có nguyên tố tạp chất này, cái gì Đại Ma Đạo Sư Thánh Ma Đạo Sư, tất cả đều ngạt thở mà chết.
Ma Pháp sư không chỉ có thể khống chế ma pháp nguyên tố, cũng có thể khống chế nguyên tố tạp chất, chỉ có điều có rất ít người lãng phí tinh thần lực ở trên loại chuyện không có ý nghĩa này.
Nhưng mà Trần Lạc biết, chuyện này ý nghĩa nặng bực nào lớn lao.
Khi cùng lúc khống chế Hỏa Cầu Thuật, còn phân ra một bộ phận tinh thần lực đi ngưng tụ khí ô-xy, đối với Trần Lạc tới nói là một chuyện cũng không dễ dàng. Điều này gần như đã là cực hạn lực khống chế của hắn, ngay cả khống chế hỏa cầu cũng xuất hiện một tia lắc lư.
Hắn cẩn thận đưa đoàn khí ô-xy vừa ngưng kết tới gần hỏa cầu. Trong chớp mắt cả hai chạm vào nhau, quả cầu lửa trong tay của hắn bỗng nhiên sinh ra chấn động kịch liệt. Trần Lạc dùng tinh thần lực cẩn thận từng li từng tí khống chế hỏa cầu, mới không để hỏa cầu trong lòng bàn tay sụp đổ.
Mà theo cả hai dung hợp, trong hỏa cầu vốn dĩ hiện lên màu đỏ, dần dần xuất hiện một tia lam quang.
Tia lam quang này lan tràn cực nhanh, gần như trong chớp mắt, hỏa cầu trong lòng bàn tay Trần Lạc hoàn toàn biến thành màu xanh.
"Đốt cháy hoàn toàn à..." Trần Lạc cứ thế đứng như trời trồng tại chỗ, sau khi thì thào một câu, sắc mặt bỗng nhiên biến đổi, theo bản năng hắn phất tay vung hỏa cầu ra.
Cùng với cảm giác ấm áp của hỏa cầu màu đỏ khác biệt, ngay lúc quả cầu lửa trong tay của hắn hoàn toàn biến thành màu lam, nơi lòng bàn tay lập tức truyền đến một loại cảm giác phỏng dữ dội.
Ầm!
Trần Lạc vung ra hỏa cầu vào một gốc đại thụ phía trước. Sau một khắc, trước mắt của hắn xuất hiện ánh lửa phô thiên cái địa.
Chỉ trong chớp mắt, hắn tận mắt chứng kiến một gốc đại thụ cao hơn mười mét bị đốt cháy thành tro tàn.
...
"Đây là Hỏa Cầu Thuật sao?"
Mặc dù bây giờ đã là sáng sớm hôm sau, nhưng nhớ tới hỏa cầu màu lam tối qua, Trần Lạc vẫn còn có chút không rét mà run.
Hỏa Cầu Thuật sở dĩ bị chia làm ma pháp Hỏa hệ học đồ, cũng bởi vì uy lực của nó rất nhỏ, nhiều nhất đối với người bình thường tạo thành một điểm uy hiếp nho nhỏ mà thôi, có thể lưu lại một vết tích cháy đep trên cành cây đã có thể tính là Hỏa Cầu Thuật đạt tiêu chuẩn.
Ai có thể nghĩ tới, uy lực của đốt cháy hoàn toàn Hỏa nguyên tố sẽ lớn như vậy, một gốc đại thụ cao hơn mười mét, trong mấy hơi thở công phu biến thành tro tàn cơ chứ. Nếu không phải Trần Lạc thấy tình thế không đúng, hắn rất có thể là tên Ma Pháp sư đầu tiên bị Hỏa Cầu Thuật do chính mình tạo ra thiêu chết.
Loại trình độ Hỏa Cầu Thuật này xem như phân chia đến ma pháp cao cấp cũng chưa đủ.
Nghĩ đến chuyện tối ngày hôm qua, đến tận bây giờ hắn còn hơi sợ hãi trong lòng.
Lúc đầu hắn dự định tiến hành thí nghiệm tiếp theo là trộn một hỗn hợp khí hydro và ô-xy với số lượng nhất định, thông qua ma pháp nhóm lửa, để xem uy lực đến cùng lớn cỡ nào. Nhưng sau khi trải nghiệm một khắc hung hiểm tối qua, Trần Lạc vẫn quyết định trước tiên thả ra chuyện này một chút.
Dù sao, lòng hiếu kỳ xa xa không quan trọng bằng mạng chó...
Đêm qua, Trần Lạc gần như một đêm không ngủ, kết hợp với đặc thù của ma pháp nguyên tố, hắn mơ hồ cảm thấy ma pháp nguyên tố hẳn cũng không phải là chất trên bảng tuần hoàn các nguyên tố hóa học, nhưng chúng nó với nguyên tố hóa học cũng không phải hoàn toàn cách ly, Hỏa nguyên tố kết hợp với khí ô-xy sinh ra Biến Dị Hỏa Cầu Thuật đã có thể nói rõ điểm này.
Ngoài ra, gần núi lửa nồng đậm Hỏa nguyên tố, chung quanh sông hồ Thủy nguyên tố dồi dào, Phong nguyên tố và Thổ nguyên tố càng ở khắp mọi nơi, cũng tuyệt đối không phải là trùng hợp, chẳng trách mọi người coi bốn nguyên tố chính là bản nguyên của thế giới.
Khi Trần Lạc đang suy nghĩ lung tung, Toby từ bên ngoài đi tới, lầm bầm nói: "Nghe nói đêm qua, có một vị Ma Pháp sư cao cấp đốt đi một gốc Ngô Đồng Thụ của học viện, hiện tại học viện đang điều tra, cũng không biết là vị Ma Pháp sư cao cấp nào nhàm chán như vậy..."
Trần Lạc ho nhẹ một tiếng, không nói tiếng nào.
Toby ngồi xuống bên cạnh hắn, vô cùng chờ mong nói: “Nếu tớ cũng có thể trở thành Ma Pháp sư cao cấp thì tốt biết mấy, đàn ông con trai nên trở thành một vị Ma Pháp sư vĩ đại, tớ không muốn kế thừa phá trang viên của cha đâu.."
Mộng tưởng của Toby là trở thành một vị Ma Pháp sư vĩ đại, chỉ tiếc, đến bây giờ hắn còn chưa thể thành công phóng thích ra Hỏa Cầu Thuật.
Toby đang huyên thuyên một mình, bỗng nhiên nhìn về phía Trần Lạc, hỏi: "Blair, ước mơ của cậu là gì?"
Chuyện Isabella qua đi, Trần Lạc đương nhiên sẽ không treo ước mơ hắn muốn trở thành Thánh Ma Đạo Sư ở ngoài miệng, hắn lạnh nhạt đáp: "Thuận lợi tốt nghiệp học viện Thánh Donas."
Toby hơi kinh ngạc, nhỏ giọng nói: "Tớ cho rằng ước mơ của cậu là cô Britney chứ, năm ngoái lúc tớ hỏi cậu, cậu còn nói ước mơ của cậu chính là cô Britney mà..."
"Cô Britney thế nào?" Một giọng nói dễ nghe từ phía sau truyền đến.
Toby ngoảnh đầu lại, lập tức đứng phắt dậy, kích động nói: "Chị Isabella!"
Isabella mỉm cười với hắn, hỏi: "Tôi có thể ngồi ở chỗ này hay không?"
"Có thể, đương nhiên có thể!" Toby gật đầu lia lịa, hắn lộn nhào một cái, trước khi đi hắn còn đối với Trần Lạc nháy mắt ra hiệu, biểu lộ hèn mọn đến cực điểm.
Isabella ngồi ở bên người Trần Lạc, duỗi ra bàn tay mảnh khảnh chìa trước mặt hắn, nàng nói: "Đưa tôi."
"Đưa gì?" Trần Lạc liếc mắt nhìn nàng, nói: "Tôi không nhớ rõ đã mượn thứ gì của cô."
"Quà xin lỗi." Isabella nói: “Lúc cậu xin lỗi tặng cho tôi."
Trần Lạc nhíu mày, hỏi: "Cô không phải không cần sao?"
Isabella không cần chiếc vòng tay kia, ngược lại để cho hắn tiết kiệm được 10 đồng bạc, lúc đầu Trần Lạc dự định hôm nay sau khi tan học sẽ đem trả nó.
Isabella nói: "Hiện tại tôi lại muốn nó, không được sao?"
Trần Lạc lười nhác cùng nàng dây dưa, từ trong túi xách lấy ra chiếc một cái hộp đẹp đẽ, tiện tay đưa cho nàng.
Isabella cầm ở trong tay, cũng không trực tiếp mở ra, nàng biết lấy tình huống kinh tế chẳng mấy khá khẩm của Trần Lạc không có khả năng tặng đồ quý giá gì. Nếu mình mở ra ở chỗ này, có lẽ sẽ làm cho hắn bẽ mặt.
Sau khi trải qua sự kiện cá cược, ấn tượng nàng đối với Trần Lạc đã hoàn toàn đổi mới.
Dứt bỏ hai người ân oán nhỏ không so đo giữa hai người, hai người có chung giáo viên hướng dẫn, tại học viện Thánh Donas, quan hệ giữa bọn họ xem như thân cận nhất.
Huống chi, trong nội tâm nàng còn lo lắng về định luật vật rơi "Blair - Isabella" đâu.
Trong lòng Trần Lạc đang suy nghĩ về chuyện Hỏa Cầu Thuật biến dị, hắn cũng không nói tiếng nào với Isabella, tâm tư cũng không tại việc thảo luận định luật vật rơi.
Baader vừa mới bước vào phòng học, lập tức thấy Isabella ngồi bên cạnh Blair, vừa nói vừa cười gì đó với hắn.
Điều này khiến mặt của hắn lập tức trầm xuống.
Giữa chị Isabella xinh đẹp và thằng Blair đáng chết đến cùng là quan hệ như thế nào.
"Vì sao chị Isabella lại đến tìm Blair nhỉ?"
"Bọn họ không phải là đang hẹn hò thật chứ?"
"Rất có thể, vừa rồi tớ thấy Blair tặng quà cho chị Isabella..."
...
Tiếng xì xầm chung quanh truyền vào trong tai Baader để sắc mặt của hắn càng thêm khó coi, chị Isabella tựa như nữ thần trên thánh sơn, cho dù là Baader cho tới bây giờ cũng không nghĩ mình có thể đạt được nàng, nhưng người này cũng tuyệt đối không phải thằng Blair phế vật kia.
Coi như chỉ sinh ra ý nghĩ như thế, hắn cũng cảm thấy đang vũ nhục nữ thần.
Hắn nhìn về phía Trần Lạc một chút, hừ lạnh một tiếng, quay người rời khỏi phòng học, sau đó chạy nhanh về phía khu lớp học năm thứ ba.
Kiến thức hóa học của Trần Lạc cũng chỉ có trình độ lớp 12 mà thôi, hắn cũng không có khả năng sắp xếp lại bảng tuần hoàn các nguyên tố hóa học một lần nữa.
Huống chi, còn có tinh thần lực, thần chú và kết ấn, loại chuyện này đánh chết hắn cũng không giải thích được.
Những giả thuyết chỉ là hắn phỏng đoán một cách vô trách nhiệm, còn có quá nhiều đồ vật Trần Lạc không nghĩ ra. Ma pháp nguyên tố trên thế giới này cũng nhất định không có hắn tưởng tượng đơn giản như vậy.
Không ai có thể giải đáp phóng đoán của Trần Lạc, trước mắt hắn chỉ biết một phép Hỏa Cầu Thuật, cũng không có cách nào đi nghiệm chứng phần lớn giả thuyết của mình.
Tuy nhiên, về suy đoán đơn giản của Hỏa Cầu Thuật, ngược lại Trần Lạc có thể tiến hành thí nghiệm nho nhỏ một phen.
Trong lòng ý tưởng một khi dâng lên rốt cuộc ức chế không nổi, Trần Lạc từ trên giường đứng dậy, lặng lẽ đi ra thư viện, sau đó hắn đi vào vườn hoa sau khu lớp học.
Lúc này đêm đã khuya, yên lặng như tờ, vị trí hắn chọn tối đen như mực, cơn gió nhẹ lay động lá cây truyền đến tiếng sàn sạt để cho lòng hắn run rẩy một trận.
Nếu như không tất yếu, Trần Lạc cũng không muốn đi vào nơi vắng vẻ này, chỉ có điều hắn lo lắng nếu không khống chế được ma pháp trong phòng mình, vấn đề đó nhưng lớn lắm.
Phòng kho chứa đồ nếu bị đốt trụi, ngay cả chỗ ngủ Trần Lạc cũng không có, huống chi nơi đó là thư viện, hắn cũng đảm đương không nổi trách nhiệm.
Hắn ngồi trên một băng ghế đá lạnh tanh, tùy ý triệu hồi ra một hỏa cầu.
Sau đó, hắn lấy ra một lọ thủy tinh vừa rồi mới chuẩn bị, hắn bèn lật úp lọ thủy tinh lại từ từ đội lên hỏa cầu trong lòng bàn tay.
Đây là vì nghiệm chứng phỏng đoán trong lòng của hắn, ma pháp Hỏa hệ có cần khí ô-xy làm chất dẫn cháy hay không. Sau một chốc, một chuyện để Trần Lạc giật mình xuất hiện.
Hắn cũng không tán đi tinh thần lực, nhưng mà hỏa cầu trong lọ thủy tinh lại chầm chậm yếu bớt, cuối cùng từ từ tiêu tán.
Trần Lạc lặp lại mấy lần, kết quả đều giống nhau như đúc, mãi cho đến khi hắn lấy lọ thủy tinh ra, một lần nữa triệu hồi hỏa cầu khác. Hỏa cầu kia lơ lửng tại lòng bàn tay của hắn, tiếp tục ổn định cháy ngùn ngụt.
Trong mắt Trần Lạc hiện ra một tia hiểu rõ, hắn lẩm bẩm: "Quả nhiên cần khí ô-xy..."
Nói cách khác, Hỏa Cầu Thuật, nhưng thật ra là một loại sản phẩm của phản ứng giữa nguyên tố nào đó Trần Lạc không biết với khí ô-xy. Mặc dù hắn không biết nguyên tố này là gì, nhưng biết rõ nguyên lý, trong lòng Trần Lạc, ma pháp nguyên tố thần bí lập tức rút đi một tấm khăn che mặt bí ẩn.
Nếu Hỏa Cầu Thuật rất có thể là một loại phản ứng oxi hóa nào đó, vậy nó cũng hẳn là tuân theo tính chất của phản ứng oxi hóa, vừa nghĩ đến đây, trong lòng Trần Lạc lập tức dâng lên một ý nghĩ to gan.
Hắn triệu hồi ra một cái hỏa cầu một lần nữa, cũng không dùng lọ thủy tinh đậy lại.
Ngược lại, trong lúc khống chế Hỏa Cầu Thuật, hắn đồng thời tản ra một bộ phận tinh thần lực ngưng tụ một loại vật chất nào đó có hàm lượng chiếm vị trí thứ hai trong không khí chung quanh.
Những Ma Pháp sư khác coi loại vật chất này là nguyên tố tạp chất, trong mắt bọn họ, vật này không chỉ không có một chút tác dụng nào, ngược lại sẽ ảnh hưởng bọn hắn câu thông ma pháp nguyên tố.
Nhưng trong lòng Trần Lạc rõ ràng, nó căn bản không phải là nguyên tố tạp chất gì cả, nó chính là khí ô-xy. Nếu không có nguyên tố tạp chất này, cái gì Đại Ma Đạo Sư Thánh Ma Đạo Sư, tất cả đều ngạt thở mà chết.
Ma Pháp sư không chỉ có thể khống chế ma pháp nguyên tố, cũng có thể khống chế nguyên tố tạp chất, chỉ có điều có rất ít người lãng phí tinh thần lực ở trên loại chuyện không có ý nghĩa này.
Nhưng mà Trần Lạc biết, chuyện này ý nghĩa nặng bực nào lớn lao.
Khi cùng lúc khống chế Hỏa Cầu Thuật, còn phân ra một bộ phận tinh thần lực đi ngưng tụ khí ô-xy, đối với Trần Lạc tới nói là một chuyện cũng không dễ dàng. Điều này gần như đã là cực hạn lực khống chế của hắn, ngay cả khống chế hỏa cầu cũng xuất hiện một tia lắc lư.
Hắn cẩn thận đưa đoàn khí ô-xy vừa ngưng kết tới gần hỏa cầu. Trong chớp mắt cả hai chạm vào nhau, quả cầu lửa trong tay của hắn bỗng nhiên sinh ra chấn động kịch liệt. Trần Lạc dùng tinh thần lực cẩn thận từng li từng tí khống chế hỏa cầu, mới không để hỏa cầu trong lòng bàn tay sụp đổ.
Mà theo cả hai dung hợp, trong hỏa cầu vốn dĩ hiện lên màu đỏ, dần dần xuất hiện một tia lam quang.
Tia lam quang này lan tràn cực nhanh, gần như trong chớp mắt, hỏa cầu trong lòng bàn tay Trần Lạc hoàn toàn biến thành màu xanh.
"Đốt cháy hoàn toàn à..." Trần Lạc cứ thế đứng như trời trồng tại chỗ, sau khi thì thào một câu, sắc mặt bỗng nhiên biến đổi, theo bản năng hắn phất tay vung hỏa cầu ra.
Cùng với cảm giác ấm áp của hỏa cầu màu đỏ khác biệt, ngay lúc quả cầu lửa trong tay của hắn hoàn toàn biến thành màu lam, nơi lòng bàn tay lập tức truyền đến một loại cảm giác phỏng dữ dội.
Ầm!
Trần Lạc vung ra hỏa cầu vào một gốc đại thụ phía trước. Sau một khắc, trước mắt của hắn xuất hiện ánh lửa phô thiên cái địa.
Chỉ trong chớp mắt, hắn tận mắt chứng kiến một gốc đại thụ cao hơn mười mét bị đốt cháy thành tro tàn.
...
"Đây là Hỏa Cầu Thuật sao?"
Mặc dù bây giờ đã là sáng sớm hôm sau, nhưng nhớ tới hỏa cầu màu lam tối qua, Trần Lạc vẫn còn có chút không rét mà run.
Hỏa Cầu Thuật sở dĩ bị chia làm ma pháp Hỏa hệ học đồ, cũng bởi vì uy lực của nó rất nhỏ, nhiều nhất đối với người bình thường tạo thành một điểm uy hiếp nho nhỏ mà thôi, có thể lưu lại một vết tích cháy đep trên cành cây đã có thể tính là Hỏa Cầu Thuật đạt tiêu chuẩn.
Ai có thể nghĩ tới, uy lực của đốt cháy hoàn toàn Hỏa nguyên tố sẽ lớn như vậy, một gốc đại thụ cao hơn mười mét, trong mấy hơi thở công phu biến thành tro tàn cơ chứ. Nếu không phải Trần Lạc thấy tình thế không đúng, hắn rất có thể là tên Ma Pháp sư đầu tiên bị Hỏa Cầu Thuật do chính mình tạo ra thiêu chết.
Loại trình độ Hỏa Cầu Thuật này xem như phân chia đến ma pháp cao cấp cũng chưa đủ.
Nghĩ đến chuyện tối ngày hôm qua, đến tận bây giờ hắn còn hơi sợ hãi trong lòng.
Lúc đầu hắn dự định tiến hành thí nghiệm tiếp theo là trộn một hỗn hợp khí hydro và ô-xy với số lượng nhất định, thông qua ma pháp nhóm lửa, để xem uy lực đến cùng lớn cỡ nào. Nhưng sau khi trải nghiệm một khắc hung hiểm tối qua, Trần Lạc vẫn quyết định trước tiên thả ra chuyện này một chút.
Dù sao, lòng hiếu kỳ xa xa không quan trọng bằng mạng chó...
Đêm qua, Trần Lạc gần như một đêm không ngủ, kết hợp với đặc thù của ma pháp nguyên tố, hắn mơ hồ cảm thấy ma pháp nguyên tố hẳn cũng không phải là chất trên bảng tuần hoàn các nguyên tố hóa học, nhưng chúng nó với nguyên tố hóa học cũng không phải hoàn toàn cách ly, Hỏa nguyên tố kết hợp với khí ô-xy sinh ra Biến Dị Hỏa Cầu Thuật đã có thể nói rõ điểm này.
Ngoài ra, gần núi lửa nồng đậm Hỏa nguyên tố, chung quanh sông hồ Thủy nguyên tố dồi dào, Phong nguyên tố và Thổ nguyên tố càng ở khắp mọi nơi, cũng tuyệt đối không phải là trùng hợp, chẳng trách mọi người coi bốn nguyên tố chính là bản nguyên của thế giới.
Khi Trần Lạc đang suy nghĩ lung tung, Toby từ bên ngoài đi tới, lầm bầm nói: "Nghe nói đêm qua, có một vị Ma Pháp sư cao cấp đốt đi một gốc Ngô Đồng Thụ của học viện, hiện tại học viện đang điều tra, cũng không biết là vị Ma Pháp sư cao cấp nào nhàm chán như vậy..."
Trần Lạc ho nhẹ một tiếng, không nói tiếng nào.
Toby ngồi xuống bên cạnh hắn, vô cùng chờ mong nói: “Nếu tớ cũng có thể trở thành Ma Pháp sư cao cấp thì tốt biết mấy, đàn ông con trai nên trở thành một vị Ma Pháp sư vĩ đại, tớ không muốn kế thừa phá trang viên của cha đâu.."
Mộng tưởng của Toby là trở thành một vị Ma Pháp sư vĩ đại, chỉ tiếc, đến bây giờ hắn còn chưa thể thành công phóng thích ra Hỏa Cầu Thuật.
Toby đang huyên thuyên một mình, bỗng nhiên nhìn về phía Trần Lạc, hỏi: "Blair, ước mơ của cậu là gì?"
Chuyện Isabella qua đi, Trần Lạc đương nhiên sẽ không treo ước mơ hắn muốn trở thành Thánh Ma Đạo Sư ở ngoài miệng, hắn lạnh nhạt đáp: "Thuận lợi tốt nghiệp học viện Thánh Donas."
Toby hơi kinh ngạc, nhỏ giọng nói: "Tớ cho rằng ước mơ của cậu là cô Britney chứ, năm ngoái lúc tớ hỏi cậu, cậu còn nói ước mơ của cậu chính là cô Britney mà..."
"Cô Britney thế nào?" Một giọng nói dễ nghe từ phía sau truyền đến.
Toby ngoảnh đầu lại, lập tức đứng phắt dậy, kích động nói: "Chị Isabella!"
Isabella mỉm cười với hắn, hỏi: "Tôi có thể ngồi ở chỗ này hay không?"
"Có thể, đương nhiên có thể!" Toby gật đầu lia lịa, hắn lộn nhào một cái, trước khi đi hắn còn đối với Trần Lạc nháy mắt ra hiệu, biểu lộ hèn mọn đến cực điểm.
Isabella ngồi ở bên người Trần Lạc, duỗi ra bàn tay mảnh khảnh chìa trước mặt hắn, nàng nói: "Đưa tôi."
"Đưa gì?" Trần Lạc liếc mắt nhìn nàng, nói: "Tôi không nhớ rõ đã mượn thứ gì của cô."
"Quà xin lỗi." Isabella nói: “Lúc cậu xin lỗi tặng cho tôi."
Trần Lạc nhíu mày, hỏi: "Cô không phải không cần sao?"
Isabella không cần chiếc vòng tay kia, ngược lại để cho hắn tiết kiệm được 10 đồng bạc, lúc đầu Trần Lạc dự định hôm nay sau khi tan học sẽ đem trả nó.
Isabella nói: "Hiện tại tôi lại muốn nó, không được sao?"
Trần Lạc lười nhác cùng nàng dây dưa, từ trong túi xách lấy ra chiếc một cái hộp đẹp đẽ, tiện tay đưa cho nàng.
Isabella cầm ở trong tay, cũng không trực tiếp mở ra, nàng biết lấy tình huống kinh tế chẳng mấy khá khẩm của Trần Lạc không có khả năng tặng đồ quý giá gì. Nếu mình mở ra ở chỗ này, có lẽ sẽ làm cho hắn bẽ mặt.
Sau khi trải qua sự kiện cá cược, ấn tượng nàng đối với Trần Lạc đã hoàn toàn đổi mới.
Dứt bỏ hai người ân oán nhỏ không so đo giữa hai người, hai người có chung giáo viên hướng dẫn, tại học viện Thánh Donas, quan hệ giữa bọn họ xem như thân cận nhất.
Huống chi, trong nội tâm nàng còn lo lắng về định luật vật rơi "Blair - Isabella" đâu.
Trong lòng Trần Lạc đang suy nghĩ về chuyện Hỏa Cầu Thuật biến dị, hắn cũng không nói tiếng nào với Isabella, tâm tư cũng không tại việc thảo luận định luật vật rơi.
Baader vừa mới bước vào phòng học, lập tức thấy Isabella ngồi bên cạnh Blair, vừa nói vừa cười gì đó với hắn.
Điều này khiến mặt của hắn lập tức trầm xuống.
Giữa chị Isabella xinh đẹp và thằng Blair đáng chết đến cùng là quan hệ như thế nào.
"Vì sao chị Isabella lại đến tìm Blair nhỉ?"
"Bọn họ không phải là đang hẹn hò thật chứ?"
"Rất có thể, vừa rồi tớ thấy Blair tặng quà cho chị Isabella..."
...
Tiếng xì xầm chung quanh truyền vào trong tai Baader để sắc mặt của hắn càng thêm khó coi, chị Isabella tựa như nữ thần trên thánh sơn, cho dù là Baader cho tới bây giờ cũng không nghĩ mình có thể đạt được nàng, nhưng người này cũng tuyệt đối không phải thằng Blair phế vật kia.
Coi như chỉ sinh ra ý nghĩ như thế, hắn cũng cảm thấy đang vũ nhục nữ thần.
Hắn nhìn về phía Trần Lạc một chút, hừ lạnh một tiếng, quay người rời khỏi phòng học, sau đó chạy nhanh về phía khu lớp học năm thứ ba.