Chương : 10
Lấy xuống chiếc mũ ma pháp phế vật, học tra [1], Trần Lạc hiển nhiên biến thành học sinh được hoan nghênh trong lớp, nhất là sau khi bài luận của cô Britney đăng báo, được học viện trắng trợn tuyên dương.
[1] học tra: học cho có, điểm thấp
Cho dù trong học viện có rất nhiều người đều cho rằng, tên của hắn sở dĩ xuất hiện ở trên luận văn kia, chỉ bởi vì ôm vào cặp đùi xinh đẹp của cô Britney...
Lời đồn thổi sặc mùi chua chua có không ít, nhưng cũng bắt đầu có người nguyện ý chủ động chào hỏi với hắn. Trên đường nếu gặp được bạn học nữ cùng lớp, bọn họ cũng sẽ đối với Trần Lạc mỉm cười.
Thậm chí còn có học sinh khóa dưới chạy tới hỏi hắn kinh nghiệm học tập ma pháp và toán học, đối với những học sinh vừa mới nhập học tới nói, ma pháp và toán học so với hồng thủy mãnh thú còn đáng sợ hơn rất nhiều.
"Anh Blair, ma pháp của anh lợi hại như vậy, về lời đồn anh không có thiên phú ma pháp có phải là giả hay không?"
Đối mặt với câu hỏi của một bé nữ sinh khóa dưới, Trần Lạc mỉm cười đáp: "Không phải nha, thiên phú ma pháp của anh rất kém cỏi, anh chỉ dành thời gian người khác đang ngủ đều dùng lên minh tưởng mà thôi."
Sau khi chịu đủ lý luận ma pháp tra tấn, thiếu nữ nhận được ủng hộ mới vừa rời lại một bạn nữ cùng lớp đi tới, nàng cười hì hì nói: “Blair ơi, cậu chỉ mình cách giải bài này với?”
Trần Lạc vừa mới hướng dẫn nàng giải xong, lại có một cô gái với gương mặt đáng yêu chạy vội lại, nói liếng thoắt một tràng: "Blair, điểm môn toán của mình rất kém cỏi, sau khi tan học bạn có thể kèm riêng mình được không, ngay trong trang viên nhà mình, mình có thể trả học phí cho bạn..."
Trần Lạc không có bày ra dáng vẻ lạnh lùng trịch thượng, từ chối nhờ vả của người khác là bởi vì hắn còn muốn ở chỗ này sinh hoạt một đoạn thời gian rất dài, giữ gìn mối quan hệ hài hòa với người bên cạnh hiển nhiên muốn so với tăng thêm kẻ ghét mình tốt hơn nhiều lắm.
Mặc dù Trần Lạc biết, bọn họ đối với mình có thái độ cải biến chỉ bởi vì sau này hắn rất có thể trở thành một học giả được người người tôn kính, nhưng đây cũng là nhân chi thường tình, hắn không phải là thiếu niên mới ra đời, quy tắc xã giao với mọi người hắn vẫn hiểu một chút.
Đương nhiên, không từ chối thì không từ chối, điều kiện tiên quyết là đối phương đối với hắn không có ý gì khác, giống như thiếu nữ trước mắt này hiển nhiên đang đánh chủ ý lên phương diện khác.
Đối với người kiểu này, Trần Lạc sẽ từ chối thẳng thừng.
Thế là hắn đối với thiếu nữ kia mỉm cười rồi hỏi: "Không biết bạn dự định trả mình bao nhiêu tiền?"
Thiếu nữ gặp Trần Lạc có vẻ đồng ý, trong lòng mừng khấp khởi, nàng nói: "Một tháng năm đồng bạc."
Năm đồng bạc so với tiền lương một tháng hai đồng bạc của Trần Lạc đã nhiều hơn không ít, nhưng trong lúc nhàn rỗi này, hắn còn không bằng cùng Cô Britney viết thêm vài bài luận nữa, Trần Lạc cười với nàng một tiếng, giọng nói mang theo áy náy: "Mặc dù mình rất nguyện ý giúp bạn, nhưng mình đã đáp ứng Toby, chỉ hắn luyện tập Hỏa Cầu Thuật, làm người phải giữ chữ tín, mình chỉ biết xin lỗi bạn thôi, Tracey..."
Sau khi ứng phó xong mấy nữ sinh, cuối cùng cũng không có người tìm nữa, Trần Lạc thở phào nhẹ nhõm, lúc quay đầu lại, hắn phát hiện Toby đang ngơ ngác nhìn mình.
Trần Lạc nhìn hắn một cái rồi hỏi: "Trên mặt tớ có cái gì à?"
Toby lắc đầu, sắc mặt bỗng nhiên nghiêm túc, hỏi: "Blair, tớ quyết định, về sau tớ sẽ theo cậu..."
Toby đối với Blair thật giúp đỡ rất nhiều, bởi vậy Trần Lạc gần như không nghĩ ngợi liền nhận tiểu đệ này.
Ở một góc khác trong phòng học, Baader nhìn Trần Lạc vừa rồi gần như bị các nữ sinh vây lấy tới nghẹt thở, hung hăng phi một ngụm, khinh thường nói: "Cũng không biết thằng Blair đạp phải vận khí cứt chó gì, vậy mà có thể giúp đỡ cô Britney bận bịu, để Cô Britney chiếu cố hắn nhiều như thế..."
Sau khi hắn nói xong, đám học sinh bên cạnh nhao nhao phụ họa.
"Đúng vậy, thằng Blair thật may mắn!"
"Hắn nói cái gì mà đọc sách tại thư viện, hắn rõ ràng mỗi ngày ngoại trừ đi ngủ chính là nhìn trộm cô Britney!"
"Loại chuyện tốt này tại sao chúng ta không rơi vào đầu chúng ta cơ chứ!"
...
Nếu như nói trên tiết ma pháp Blair gáy lên một tiếng làm kinh người, chỉ để bọn họ hơi hâm mộ đôi chút thì việc hắn kí tên chung với cô Britney trên một bài viết quan trọng, để cho Blair trở thành nhân vật phong vân trong học viện, nhận được rất nhiều hoan nghênh từ nữ sinh. Điều này đã làm những người này có chút ghen ghét.
Rõ ràng là củi mục kém nhất lớp, làm sao trong vòng một đêm liền cưỡi trên đầu trên cổ tất cả mọi người?
Về phần bài kiểm tra môn toán của Blair đạt điểm tối đa, cũng bị cho rằng là cô Britney đối với hắn chiếu cố.
Ngoại trừ Baader, không ít người trong học viện cũng nghĩ như vậy.
Bọn hắn không muốn thừa nhận bản thân mình ngay cả một cái ‘Xuẩn tài’ trong miệng bọn hắn cũng không bằng, bọn hắn đều đang chờ đợi ngày mà Blair từ trên vị trí đó ngã xuống.
Ngay lúc đám học sinh đang xì xào bàn tán, bên tai bỗng nhiên truyền đến tiếng rối loạn tưng bừng.
"Là chị Isabella!"
"Chị Isabella đến lớp chúng ta làm gì?"
"Chị ấy cũng đến tìm Blair sao?"
...
Ánh mắt của Baader và mọi người lượn một vòng trên người Isabella, cuối cùng dừng lại một góc nào đó trong lớp học.
Sau đó, sắc mặt phần lớn nam sinh tức thì thay đổi, trên khuôn mặt mấy người Baader càng nổi lên phẫn nộ và oán hận.
Học tỷ Isabella, nữ thần trong lòng vô số học sinh, tìm Blair làm cái gì?
Tại học viện Thánh Donas, Isabella đi tới chỗ nào đều sẽ dẫn tới một trận rối loạn, cho nên trước khi nàng đến phòng học, Trần Lạc đã phát hiện.
Bằng tâm mà nói, ngoại trừ dáng người của nàng có thiếu khuyết, dung mạo trong học viện tuyệt đối là số một số hai, lại thêm nàng có gia thế tốt đẹp, thành tích các môn đều loại ưu, nàng trở thành tiêu điểm mọi người chú ý cũng không ngoài ý muốn.
Nhưng Trần Lạc đối với nàng lại tương đối cảnh giác, mặc dù Isabella ngoài miệng nói không so đo ân oán giữa hai người. Nhưng qua hai lần xung đột này, Trần Lạc đã sớm hiểu rõ, nàng là một người rất hẹp hòi.
Nếu như không phải cô Britney, chỉ sợ nàng sẽ không đối với mình khách khí như vậy.
Bởi vì cô Britney, Trần Lạc và nàng cũng coi như quen biết, hắn ngẩng đầu lườm nàng một chút, hỏi: "Có việc gì?"
Isabella không có trả lời, mà nhìn về phía Toby, hỏi một cách lịch sự: "Tôi có thể ngồi ở chỗ này sao?"
"Không thể." Dây dưa với Isabella quá lâu không phải chuyện tốt, Trần Lạc thay Toby trả lời: "Em còn muốn dạy hắn ứng dụng liên quan tới Hỏa Cầu Thuật..."
Isabella nhìn Toby, hỏi: "Thật sao?"
Toby dứt khoát đứng phắt dậy, ôm bụng, nói: "Blair, tớ bỗng nhiên hơi đau bụng, chuyện Hỏa Cầu Thuật ngày mai lại nói..."
Nhìn trong thời khắc mấu chốt, mập mạp phản bội hắn bỏ chạy trối chết, Trần Lạc bắt đầu hối hận quyết định vừa rồi thu hắn làm tiểu đệ.
Isabella hào phóng ngồi ở bên người Trần Lạc, hỏi: "Ngày đó cô Britney viết xong bài liên quan tới câu đố gì đó rồi sao?"
Không biết trong hồ lô của nàng bán thuốc gì, Trần Lạc nhẹ nhàng gật đầu, đáp: "Viết xong."
Isabella nói: "Nghe đồn cậu rất có thiên phú, có cơ hội chúng ta tỷ thí một chút."
Trần Lạc lắc đầu nói: "Tôi chỉ biết mỗi Hỏa Cầu Thuật mà thôi, cô đi tìm người khác đi."
"Đã cậu không muốn, thôi quên đi." Isabella nhìn hắn, bỗng nhiên nhỏ giọng: "Tôi có một bí mật phải nói cho cậu biết."
Trần Lạc theo bản năng hỏi lại: "Bí mật gì?"
Isabella nhích sát lại gần bên tai của hắn, Trần Lạc đợi hồi lâu, mới nghe nàng thì thầm: "Lần sau tôi sẽ nói cho cậu biết."
Nói xong, nàng khẽ cười một tiếng, rời khỏi chỗ ngồi, đi thẳng ra khỏi phòng học.
Trần Lạc run lên hồi lâu, lấy lại tinh thần, lầm bầm mắng: "Bệnh thần kinh..."
Nữ nhân này, bỗng dưng chạy đến lớp học của mình, chính là vì lảm nhảm hai câu này ư?
Đang lúc Trần Lạc chuẩn bị tiếp tục xem sách, hắn chợt cảm giác được bầu không khí chung quanh hơi không đúng.
Toàn bộ phòng học tựa hồ an tĩnh rất nhiều so với vừa rồi.
Hắn quay đầu nhìn bốn phía, phát hiện đám con gái đều dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn hắn, còn phần lớn ánh mắt của bọn con trai dòm hắn hơi đỏ ngầu lên.
Cách đó không xa, một nữ sinh há hốc miệng, khó có thể tin nổi, nàng lẩm bẩm hỏi: "Vừa rồi chị Isabella hôn Blair ư?"
Bởi vì trong lớp học quá mức an tĩnh, câu nói này truyền hơi xa nên Trần Lạc nghe rất rõ ràng.
Hắn rốt cục ý thức được chuyện gì xảy ra, trong lòng hơi hồi hộp một chút, cả giận mắng: "Không tốt, trúng kế!"
Ở cửa phòng học, Bước chân Isabella dừng một chút, trên khuôn mặt đẹp đẽ lộ ra một tia khoái ý, nàng lầm bầm: "Cái đồ vô lễ, chờ lấy tiếp nhận trừng phạt đi..."
[1] học tra: học cho có, điểm thấp
Cho dù trong học viện có rất nhiều người đều cho rằng, tên của hắn sở dĩ xuất hiện ở trên luận văn kia, chỉ bởi vì ôm vào cặp đùi xinh đẹp của cô Britney...
Lời đồn thổi sặc mùi chua chua có không ít, nhưng cũng bắt đầu có người nguyện ý chủ động chào hỏi với hắn. Trên đường nếu gặp được bạn học nữ cùng lớp, bọn họ cũng sẽ đối với Trần Lạc mỉm cười.
Thậm chí còn có học sinh khóa dưới chạy tới hỏi hắn kinh nghiệm học tập ma pháp và toán học, đối với những học sinh vừa mới nhập học tới nói, ma pháp và toán học so với hồng thủy mãnh thú còn đáng sợ hơn rất nhiều.
"Anh Blair, ma pháp của anh lợi hại như vậy, về lời đồn anh không có thiên phú ma pháp có phải là giả hay không?"
Đối mặt với câu hỏi của một bé nữ sinh khóa dưới, Trần Lạc mỉm cười đáp: "Không phải nha, thiên phú ma pháp của anh rất kém cỏi, anh chỉ dành thời gian người khác đang ngủ đều dùng lên minh tưởng mà thôi."
Sau khi chịu đủ lý luận ma pháp tra tấn, thiếu nữ nhận được ủng hộ mới vừa rời lại một bạn nữ cùng lớp đi tới, nàng cười hì hì nói: “Blair ơi, cậu chỉ mình cách giải bài này với?”
Trần Lạc vừa mới hướng dẫn nàng giải xong, lại có một cô gái với gương mặt đáng yêu chạy vội lại, nói liếng thoắt một tràng: "Blair, điểm môn toán của mình rất kém cỏi, sau khi tan học bạn có thể kèm riêng mình được không, ngay trong trang viên nhà mình, mình có thể trả học phí cho bạn..."
Trần Lạc không có bày ra dáng vẻ lạnh lùng trịch thượng, từ chối nhờ vả của người khác là bởi vì hắn còn muốn ở chỗ này sinh hoạt một đoạn thời gian rất dài, giữ gìn mối quan hệ hài hòa với người bên cạnh hiển nhiên muốn so với tăng thêm kẻ ghét mình tốt hơn nhiều lắm.
Mặc dù Trần Lạc biết, bọn họ đối với mình có thái độ cải biến chỉ bởi vì sau này hắn rất có thể trở thành một học giả được người người tôn kính, nhưng đây cũng là nhân chi thường tình, hắn không phải là thiếu niên mới ra đời, quy tắc xã giao với mọi người hắn vẫn hiểu một chút.
Đương nhiên, không từ chối thì không từ chối, điều kiện tiên quyết là đối phương đối với hắn không có ý gì khác, giống như thiếu nữ trước mắt này hiển nhiên đang đánh chủ ý lên phương diện khác.
Đối với người kiểu này, Trần Lạc sẽ từ chối thẳng thừng.
Thế là hắn đối với thiếu nữ kia mỉm cười rồi hỏi: "Không biết bạn dự định trả mình bao nhiêu tiền?"
Thiếu nữ gặp Trần Lạc có vẻ đồng ý, trong lòng mừng khấp khởi, nàng nói: "Một tháng năm đồng bạc."
Năm đồng bạc so với tiền lương một tháng hai đồng bạc của Trần Lạc đã nhiều hơn không ít, nhưng trong lúc nhàn rỗi này, hắn còn không bằng cùng Cô Britney viết thêm vài bài luận nữa, Trần Lạc cười với nàng một tiếng, giọng nói mang theo áy náy: "Mặc dù mình rất nguyện ý giúp bạn, nhưng mình đã đáp ứng Toby, chỉ hắn luyện tập Hỏa Cầu Thuật, làm người phải giữ chữ tín, mình chỉ biết xin lỗi bạn thôi, Tracey..."
Sau khi ứng phó xong mấy nữ sinh, cuối cùng cũng không có người tìm nữa, Trần Lạc thở phào nhẹ nhõm, lúc quay đầu lại, hắn phát hiện Toby đang ngơ ngác nhìn mình.
Trần Lạc nhìn hắn một cái rồi hỏi: "Trên mặt tớ có cái gì à?"
Toby lắc đầu, sắc mặt bỗng nhiên nghiêm túc, hỏi: "Blair, tớ quyết định, về sau tớ sẽ theo cậu..."
Toby đối với Blair thật giúp đỡ rất nhiều, bởi vậy Trần Lạc gần như không nghĩ ngợi liền nhận tiểu đệ này.
Ở một góc khác trong phòng học, Baader nhìn Trần Lạc vừa rồi gần như bị các nữ sinh vây lấy tới nghẹt thở, hung hăng phi một ngụm, khinh thường nói: "Cũng không biết thằng Blair đạp phải vận khí cứt chó gì, vậy mà có thể giúp đỡ cô Britney bận bịu, để Cô Britney chiếu cố hắn nhiều như thế..."
Sau khi hắn nói xong, đám học sinh bên cạnh nhao nhao phụ họa.
"Đúng vậy, thằng Blair thật may mắn!"
"Hắn nói cái gì mà đọc sách tại thư viện, hắn rõ ràng mỗi ngày ngoại trừ đi ngủ chính là nhìn trộm cô Britney!"
"Loại chuyện tốt này tại sao chúng ta không rơi vào đầu chúng ta cơ chứ!"
...
Nếu như nói trên tiết ma pháp Blair gáy lên một tiếng làm kinh người, chỉ để bọn họ hơi hâm mộ đôi chút thì việc hắn kí tên chung với cô Britney trên một bài viết quan trọng, để cho Blair trở thành nhân vật phong vân trong học viện, nhận được rất nhiều hoan nghênh từ nữ sinh. Điều này đã làm những người này có chút ghen ghét.
Rõ ràng là củi mục kém nhất lớp, làm sao trong vòng một đêm liền cưỡi trên đầu trên cổ tất cả mọi người?
Về phần bài kiểm tra môn toán của Blair đạt điểm tối đa, cũng bị cho rằng là cô Britney đối với hắn chiếu cố.
Ngoại trừ Baader, không ít người trong học viện cũng nghĩ như vậy.
Bọn hắn không muốn thừa nhận bản thân mình ngay cả một cái ‘Xuẩn tài’ trong miệng bọn hắn cũng không bằng, bọn hắn đều đang chờ đợi ngày mà Blair từ trên vị trí đó ngã xuống.
Ngay lúc đám học sinh đang xì xào bàn tán, bên tai bỗng nhiên truyền đến tiếng rối loạn tưng bừng.
"Là chị Isabella!"
"Chị Isabella đến lớp chúng ta làm gì?"
"Chị ấy cũng đến tìm Blair sao?"
...
Ánh mắt của Baader và mọi người lượn một vòng trên người Isabella, cuối cùng dừng lại một góc nào đó trong lớp học.
Sau đó, sắc mặt phần lớn nam sinh tức thì thay đổi, trên khuôn mặt mấy người Baader càng nổi lên phẫn nộ và oán hận.
Học tỷ Isabella, nữ thần trong lòng vô số học sinh, tìm Blair làm cái gì?
Tại học viện Thánh Donas, Isabella đi tới chỗ nào đều sẽ dẫn tới một trận rối loạn, cho nên trước khi nàng đến phòng học, Trần Lạc đã phát hiện.
Bằng tâm mà nói, ngoại trừ dáng người của nàng có thiếu khuyết, dung mạo trong học viện tuyệt đối là số một số hai, lại thêm nàng có gia thế tốt đẹp, thành tích các môn đều loại ưu, nàng trở thành tiêu điểm mọi người chú ý cũng không ngoài ý muốn.
Nhưng Trần Lạc đối với nàng lại tương đối cảnh giác, mặc dù Isabella ngoài miệng nói không so đo ân oán giữa hai người. Nhưng qua hai lần xung đột này, Trần Lạc đã sớm hiểu rõ, nàng là một người rất hẹp hòi.
Nếu như không phải cô Britney, chỉ sợ nàng sẽ không đối với mình khách khí như vậy.
Bởi vì cô Britney, Trần Lạc và nàng cũng coi như quen biết, hắn ngẩng đầu lườm nàng một chút, hỏi: "Có việc gì?"
Isabella không có trả lời, mà nhìn về phía Toby, hỏi một cách lịch sự: "Tôi có thể ngồi ở chỗ này sao?"
"Không thể." Dây dưa với Isabella quá lâu không phải chuyện tốt, Trần Lạc thay Toby trả lời: "Em còn muốn dạy hắn ứng dụng liên quan tới Hỏa Cầu Thuật..."
Isabella nhìn Toby, hỏi: "Thật sao?"
Toby dứt khoát đứng phắt dậy, ôm bụng, nói: "Blair, tớ bỗng nhiên hơi đau bụng, chuyện Hỏa Cầu Thuật ngày mai lại nói..."
Nhìn trong thời khắc mấu chốt, mập mạp phản bội hắn bỏ chạy trối chết, Trần Lạc bắt đầu hối hận quyết định vừa rồi thu hắn làm tiểu đệ.
Isabella hào phóng ngồi ở bên người Trần Lạc, hỏi: "Ngày đó cô Britney viết xong bài liên quan tới câu đố gì đó rồi sao?"
Không biết trong hồ lô của nàng bán thuốc gì, Trần Lạc nhẹ nhàng gật đầu, đáp: "Viết xong."
Isabella nói: "Nghe đồn cậu rất có thiên phú, có cơ hội chúng ta tỷ thí một chút."
Trần Lạc lắc đầu nói: "Tôi chỉ biết mỗi Hỏa Cầu Thuật mà thôi, cô đi tìm người khác đi."
"Đã cậu không muốn, thôi quên đi." Isabella nhìn hắn, bỗng nhiên nhỏ giọng: "Tôi có một bí mật phải nói cho cậu biết."
Trần Lạc theo bản năng hỏi lại: "Bí mật gì?"
Isabella nhích sát lại gần bên tai của hắn, Trần Lạc đợi hồi lâu, mới nghe nàng thì thầm: "Lần sau tôi sẽ nói cho cậu biết."
Nói xong, nàng khẽ cười một tiếng, rời khỏi chỗ ngồi, đi thẳng ra khỏi phòng học.
Trần Lạc run lên hồi lâu, lấy lại tinh thần, lầm bầm mắng: "Bệnh thần kinh..."
Nữ nhân này, bỗng dưng chạy đến lớp học của mình, chính là vì lảm nhảm hai câu này ư?
Đang lúc Trần Lạc chuẩn bị tiếp tục xem sách, hắn chợt cảm giác được bầu không khí chung quanh hơi không đúng.
Toàn bộ phòng học tựa hồ an tĩnh rất nhiều so với vừa rồi.
Hắn quay đầu nhìn bốn phía, phát hiện đám con gái đều dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn hắn, còn phần lớn ánh mắt của bọn con trai dòm hắn hơi đỏ ngầu lên.
Cách đó không xa, một nữ sinh há hốc miệng, khó có thể tin nổi, nàng lẩm bẩm hỏi: "Vừa rồi chị Isabella hôn Blair ư?"
Bởi vì trong lớp học quá mức an tĩnh, câu nói này truyền hơi xa nên Trần Lạc nghe rất rõ ràng.
Hắn rốt cục ý thức được chuyện gì xảy ra, trong lòng hơi hồi hộp một chút, cả giận mắng: "Không tốt, trúng kế!"
Ở cửa phòng học, Bước chân Isabella dừng một chút, trên khuôn mặt đẹp đẽ lộ ra một tia khoái ý, nàng lầm bầm: "Cái đồ vô lễ, chờ lấy tiếp nhận trừng phạt đi..."