Chương 7: Cậu xem anh đây có đam mê gì sao?
Tông Thành một tay cầm cặp bước ra khỏi trường, liếc mắt đã thấy bên vỉa hè có người ngồi xổm ở đó, tai đút tai nghe chơi game dưới gốc cây.
Hắn đi tới, dùng chân đá giày của người kia.
Người ngồi xổm ngước khuôn mặt trắng nõn lên nhìn, vừa thấy là hắn, liền lấy tai nghe xuống: “Anh? Sao anh lại ra đây?”
Tông Thành nói: “Không phải muốn anh chở đi à?”
“Không cần chở đâu.” Cậu ta đưa tay vào túi móc ra vé tàu cao tốc ra: “Em mua vé tàu rồi, chúng ta đi thôi.”
Chiếc vé tàu hắn cầm trên tay ghi tên: “Cố Dương.”
Tông Thành cầm lấy xem thời gian, thấy còn sớm thì đưa lại nói: “Vẫn còn sớm, đi ăn cơm trước.”
Cố Dương cất vé vào túi áo: ” Những tiết sau anh không học sao?”
“Xin nghỉ rồi.” Tông Thành đi lên phía trước: “Dù sao đều học qua rồi.”
Cố Dương đuổi theo, nói như ông cụ non: “Em đã nói là anh không cần tới đây sớm đâu, tuy rằng Bát Trung không bằng trường trước đây của anh, nhưng đối với địa phương nhỏ này đã là tốt lắm rồi, mà anh bây giờ đã lên cấp ba, lúc này không thích hợp chuyển trường tiếp….”
Tông Thành cũng không ngoảnh lại: “Muốn ăn cái gì đây?”
Cố Dương lập tức bị đánh lạc hướng, tùy ý phất tay: “Ăn cái gì ngon một chút, dù sao anh cũng mới đến đây thôi.”
Tông Thành cầm cặp vác lên vai: “Được.”
Trong hành lang tràn ngập mùi thơm của thức ăn, là truyền ra từ nhà của người khác. Không biết là lầu trên hay lầu dưới xào rau, tiếng chảo và muôi va chạm lẫn nhau, như sắp vỡ đến nơi vậy. Cậu vặn chìa khóa mở cửa ra, lại là căn nhà im ắng, một người cũng không có.
Mẹ cậu hôm nay lí ra không có lịch trực, nhưng vẫn không muốn ở nhà.
Lâm Thiên Tây tiện tay ném cặp vào cửa, cúi xuống cởi giày thì vừa vặn nghe thấy hàng xóm sát vách cãi nhau, tiếng người phụ nữ mắng chửi đứa bé một cách gay gắt: “Suốt ngày chỉ biết xem tivi! Không làm việc, không biết viết, mày không thể cố gắng học hành một chút sao! Bà đây không hiểu vì sao lại sinh ra một đứa vô tích sự như mày….”
Tiếng chửi bới như vò ve, ồn ào muốn chết.
Cậu đứng ở cửa một lúc, giày cũng không thèm thay, trực tiếp đi vào phòng bếp.
Tủ lạnh vẫn trống không như trước, mẹ cậu thật sự xem cậu như khách trọ, sớm tập thành thói quen nuôi thả cậu.
Lâm Thiên Tây tựa lên cửa tủ lạnh, sờ soạng số tiền còn lại trong túi quần, lại đi ra phòng bếp.
Trong nhà không có một chút khói lửa, hàng xóm sát vách vẫn nói những lời đáng ghét, cậu không muốn chờ lâu, quyết định vẫn nên đi ra ngoài.
Lúc ra ngoài thì cố ý đẩy mạnh cánh cửa, “rầm” một tiếng vang thật lớn, hàng xóm cách vách bị hoảng sợ, yên lặng trong nháy mắt.
Trời sắp tối rồi, nhưng mùa hè ở thành phố nhỏ này thì trời tối chính là lúc sôi nổi nhất.
Lâm Thiên Tây không nhanh không chậm đi qua mấy con phố, vẫn chưa nghĩ ra muốn ăn cái gì, không biết rốt cuộc là mình có phải đi ra ngoài để kiếm thức ăn hay không, người không biết còn tưởng rằng cậu đang đi dạo đấy.
Đi đến một con đường trong thành phố cổ, nhìn thấy trên đầu của một quán ăn bên đường viết “Thức ăn nhanh, đồ nướng, tôm hùm đất”, cậu không đi nữa, bước đến cửa ra vào tùy tiện chọn một cái bàn lớn rồi ngồi xuống.
“Tây ca.”
Lâm Thiên Tây quay đầu, bên cạnh xuất hiện một gương mặt đen thui, là Vương Tiếu.
Tiết Thịnh, Tôn Khải đều ở đây, ba người bọn họ đang ngồi ở bàn bên cạnh.
Vương Tiếu hỏi bọn họ rồi mới kéo ghế tới: “Em cũng đang ăn, chúng ta ăn chung với nhau cũng được.”
“Được rồi.” Lâm Thiên Tây cầm menu gọi hai món, ghép bàn với bọn họ.
“Hôm nay muốn gọi anh tới chỗ này, ai ngờ vừa tan học chờ cả nửa ngày mà cũng không thấy anh đâu.” Vương Tiếu tìm cái ly dùng một lần rót bia cho Lâm Thiên Tây, đẩy tới trước mặt cậu.
“Tôi ra về sớm.” Lâm Thiên Tây không nói mình bị Từ Tiến đuổi ra ngoài.
Không phải cảm thấy mất mặt, chuyện này trong mắt bọn Vương Tiếu không phải là vấn đề lớn gì, còn lấy làm niềm tự hào đáy, chủ yếu vì cảm thấy không cần thiết.
Những người khác không có kinh nghiệm từng trải, cũng không biết cậu đang suy nghĩ cái gì.
Tiết Thịnh nói: “Cũng không gặp được thằng chó kia, nghe nói Đinh Kiệt muốn gặp hắn ở nhà vệ sinh, hắn còn chạy?”
Lâm Thiên Tây cười: “Mẹ nó hắn đều đánh bay các cậu rồi, chắc quan tâm mấy người gọi hắn là thằng chó đấy.”
“Móa, Tây ca anh vừa dội một chậu nước lạnh đó…” Bả vai Tiết Thịnh run run hai lần, bày ra tư thế bị “xuyên tim”.
“Mẹ nó bớt thể hiện đi.” Tôn Khải đá Tiết Thịnh một cước, không muốn nhắc tới chuyện kia, thật quá mất mặt: “Cái người đó ngay cả chúng ta cũng không thèm chấp, sẽ để ý đến Đinh Kiệt sao?”
Cậu ta nói xong, lấy USB từ trong túi ra, đưa đến trước mắt Lâm Thiên Tây như hiến vật quý: “Tây ca, vừa tìm được mấy tấm ảnh tốt, ăn xong thì chúng ta đi tìm hiểu một vài ‘tư thế’ đi?”
Miệng Lâm Thiên Tây cắn xiên thịt, nghiêng đầu nhìn một chút: “Không hứng thú.”
Vương Tiếu ném cho Tôn Khải một xiên thịt: “Cút đi, Tây ca không có cái đam mê giống như mày, mày có cái đồ đó thì giữ lại xem một mình đi.”
“Đam mê của tao?” Tôn Khải quơ quơ USB: “Đây không phải là đam mê của nhiều người sao? Chẳng lẽ Tây ca không thích xem ngực lớn mông to?”
“Tao không biết.” Vương Tiếu nhìn Lâm Thiên Tây: “Dù sao tao chưa từng thấy Tây ca xem những thứ này.”
Lâm Thiên Tây vẫn ăn phần của mình, còn thuận tiện uống thêm một hớp bia lớn.
Lạnh thật, sảng khoái, đóng băng hết một ngày mê mang của cậu.
Cậu lại uống thêm một hớp, mới để mắt đến Tôn Khải: “Cậu xem anh đây có đam mê gì hay sao?”
Đèn đuốc bên đường bây giờ đều tối, đánh thẳng vào khuôn mặt trắng như sứ của cậu, cậu rót thêm bia lạnh vào, đôi mắt nhìn người khác giống như mang theo một chút khí lạnh.
Một người con trai như Tôn Khải bị nhìn đến mức tự nghi ngờ: “Móa, em biết ngay em muốn lớn lên như anh vậy, chắc chắn có mười tám cô em đi theo phía sau em, khi nào còn cần đến ‘kiến thức lý thuyết’ này chứ.”
Vương Tiếu lại nịnh nọt: “Đúng thế, nhất định là Tây ca không đồng ý, không thì muốn loại em gái nào mà chẳng có.”
Lâm Thiên Tây cũng không nhận những lời này, trong miệng vẫn nhai xiên thịt, trên cầm xiên trúc gõ gõ cái bàn: “Có ăn hay không, không ăn thì tôi đi trước.”
Vương Tiếu nói: “Bây giờ đã về rồi?”
“Không về thì làm gì? Ở đây nói nhảm với các cậu?” Lâm Thiên Tây hỏi: “Các cậu không có chuyện gì làm hả?”
“Chuyện của bọn em không phải theo chân anh làm việc sao?” Tiết Thịnh chen vào nói.
“Đệt…” Lâm Thiên Tấy suýt nữa câm nín: “Tìm việc quan trọng một chút mà làm đi.”
“Mày thì có việc quan trọng gì?” Đột nhiên vang lên một câu.
Lâm Thiên Tây quay đầu, phát hiện đột nhiên trước mặt xuất hiện thêm một người, hình như người này vừa mới đi tới trước mặt cậu, cả người mặc bộ đồng phục xanh trắng, đôi giày chơi bóng sạch sẽ.
Cậu ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tần Nhất Đông nghiêm mặt tức giận nhìn cậu: “Mày có việc quan trọng gì vậy Lâm Thiên Tây, mời ba bốn lần cũng không gặp được?”
“…” Lâm Thiên Tây nhìn cậu ta ba giây, đứng lên muốn chạy.
“Mày còn chạy!” Tần Nhất Đông đã sớm đề phòng cậu rồi, chặn ngang ôm lấy eo cậu.
“Này, mày làm gì đấy!” Lâm Thiên Tây Tây chưa từng bị một thằng con trai ôm lấy bên đường như vậy bao giờ, cảm thấy khó chịu trực tiếp động thủ với cậu ta: “Giữ chút mặt mũi đi Tần Nhất Đông!”
“Ai không biết xấu hổ, mày dám đứng lại nói chuyện cẩn thận, mẹ nó ai thèm ôm mày.”
Vương Tiếu đã đi lăn lộn với Lâm Thiên Tây từ lâu, trước đây từng gặp Tần Nhất Đông rồi, nhưng nhìn thấy tình huống không đúng, chắc chắn đứng về phía Lâm Thiên Tây, bước tới kéo Tần Nhất Đông ra.
Lâm Thiên Tây nhìn thấy mấy người ở bàn bên cạnh đều cầm điện thoại lên chuẩn bị chụp bọn họ, mắng một câu “xxx”, nắm cánh tay của Tần Nhất Đông tách ra, bỗng nhiên đẩy một cái.
Vương Tiếu chuẩn xác ôm lấy, túm Tần Nhất Đông sang bên cạnh.
Dáng dấp Tần Nhất Đông nhã nhặn, thật sự không phải loại hay động tay động chân, hồi nãy cũng do Lâm Thiên Tây nhường cho cậu ta thôi, bị Vương Tiếu kéo một cái liền đụng phải cái bàn trống bên cạnh, đột nhiên nằm thẳng lên bàn.
Một cú này làm chai chai lọ lọ trên bàn đổ xuống, nước tương chảy tứ tung, dính vào cả người cậu ta. Cậu ta đứng lên, lại bị Vương Tiếu đè một cánh tay xuống ấn lên bàn, nghiêng nửa thân trên lại, quay đầu mắng: “Mẹ mày đó!”
Vương Tiếu đè cậu ta lại, giục Lâm Thiên Tây: “Chạy đi Tây ca, anh không muốn chạy sao?”
Lâm Thiên Tây lại không động đậy gì, đôi mắt nhìn chằm chằm Tần Nhất Đông, giống như bỗng nhiên ngây người.
Trên người Tần Nhất Đông dính một đống sốt cà chua, sền sệt, đỏ tươi, được đèn đường chiếu rọi, chảy xuống lồng ngực, trên mặt, chảy xuống vào trong mắt cậu ta.
Trong đầu Lâm Thiên Tây xuất hiện ồ ạt, một màn rồi lại một màn, cuối cùng sót lại hình ảnh Tần Nhất Đông nằm trên lưng cậu, thứ ấm nóng kia từ cổ của cậu ta chảy dọc xuống, đỏ tơi, cứ chảy thẳng xuống…
“Mẹ nó…” Lâm Thiên Tây lẩm bẩm trong miệng một câu, lùi về sau hai bước, bỗng nhiên quay đầu chạy mất.
Tần Nhất Đông ở phía sau mắng: “Lâm Thiên Tây, con mẹ nó mày có bệnh hả!”
Trước mắt Tông Thành là một nồi lẩu cũ.
Chỉ có hai người hắn và Cố Dương, nhưng đồ ăn lại đầy một bàn.
Cố Dương cầm đũa nhúng lẩu, một bên nhìn hắn: “Em cứ như vậy mà về, có chút không yên lòng.”
Tông Thành cúi đầu nhìn điện thoại, cũng không ngẩng đầu lên nói: “Anh là học sinh tiểu học chắc?”
“Anh không phải, nhưng em phải, em đại diện cho học sinh tiểu học lo lắng cho anh có được không?” Cố Dương lại cầm đũa nhúng thêm: “Sau này anh ở đây một mình thật sự không có chuyện gì sao?”
“Không có chuyện gì.” Tông Thành ngẩng đầu, đưa di động tới lật qua cho cậu bé nhìn, phía trên hiện ra một đơn đặt vé máy bay: “Đổi thành vé máy bay cho em, nhanh hơn tàu cao tốc.”
Cố Dương nói: “Anh đây là muốn em nhanh rời khỏi đây, mặc dù em nhỏ hơn anh, nhưng em có thể làm mọi thứ, anh xem em còn vào một group tìm hiểu tình huống của Bát Trung, vốn còn muốn làm quen cái người Tây ca kia một chút, không chừng sau này cậu ta có thể chăm sóc anh một chút.”
Tông Thành để di động lên mặt bàn, xắn ống tay áo, cánh tay dựa vào thành ghế: “Lâm Thiên Tây? Cậu ta chăm sóc cho anh?”
“Anh chưa từng nghe qua rồng cũng khó thắng được rắn địa phương à, anh trai!” Cố Dương ngắm cổ tay đã xắn tay áo lên: “Anh xem, rắn địa phương cho anh vết thương còn chưa khỏi, vốn dĩ có thể không có vết thương này đấy.”
Tông Thành không thèm để ý đến cậu bé, vốn dĩ không có gì, vẫn phải dựa vào nó lừa gạt mới được nghỉ ngơi.
Hắn quay đầu nhìn ra ngoài, đột nhiên thốt lên một câu nhạt nhẽo: “Đệt…”
Cố Dương sững sờ một chút, ngẩng đầu nhìn Tông Thành, phát hiện hắn nhìn ngoài cửa kính, cũng nghiêng đầu nhìn theo, sợ hết hồn: “Bà mẹ nó, đây là đang làm gì!”
Có người đứng ở bên ngoài, một tay chống lên cửa kính, một tay ôm bụng, mặt trắng bệch như quỷ, bỗng nhiên mở miệng nôn ra.
Cố Dương vô thức ném đôi đũa đi, nhíu mày nhìn người đó, đột nhiên nhận ra được: “Đây không phải cái người Tây ca đó sao?” Cậu bé vỗ vỗ cửa kính: “Tây ca! Lâm Thiên Tây!”
Lâm Thiên chạy một mạch, lúc dừng lại cũng không biết mình đang ở chỗ nào, cũng cảm thấy xung quanh rất sáng, tám phần là đang ở ngoài tiệm người ta.”
Huyệt thái dương nhói lên, dạ dày co lại vô cùng khó chịu, không biết do tâm lý hay là sinh lý, cậu ôm bụng, một tay vịn cửa kính, bỗng nhiên nôn ra.
“Tây ca! Lâm Thiên Tây!”
Hình như có người gọi cậu.
Lâm Thiên Tây ngẩng đầu, một cậu bé trắng nõn nà đang ở trước cửa kính, nhìn sang bên cạnh, thấy Tông Thành đang ngồi ở đối diện, cánh tay hắn dựa vào thành ghế, nhìn mình chằm chằm, mặt không chút biểu cảm.
Mẹ nó, người ta đang ăn cơm ngon lành, cậu lại chạy tới đây nôn, thấy thế nào cũng giống như đang nhắm vào hắn, phải đi thôi.
Cậu đỡ cửa kính muốn đứng lên, còn chưa kịp đứng thẳng dậy, dạ dày giống như bị trúng một mũi tên, lại ngồi xuống.
“Loảng xoảng” một tiếng, cũng không biết âm thanh tới từ đâu, dù sao cách đầu của cậu không xa, cậu cảm thấy mặt mình bị che lại, thế giới tắt đèn, xung quanh một màu đen tối.
Editor có lời muốn nói: Tây ca không thích ngực to mông lớn, Tây ca thích cái đó lớn:))
Hắn đi tới, dùng chân đá giày của người kia.
Người ngồi xổm ngước khuôn mặt trắng nõn lên nhìn, vừa thấy là hắn, liền lấy tai nghe xuống: “Anh? Sao anh lại ra đây?”
Tông Thành nói: “Không phải muốn anh chở đi à?”
“Không cần chở đâu.” Cậu ta đưa tay vào túi móc ra vé tàu cao tốc ra: “Em mua vé tàu rồi, chúng ta đi thôi.”
Chiếc vé tàu hắn cầm trên tay ghi tên: “Cố Dương.”
Tông Thành cầm lấy xem thời gian, thấy còn sớm thì đưa lại nói: “Vẫn còn sớm, đi ăn cơm trước.”
Cố Dương cất vé vào túi áo: ” Những tiết sau anh không học sao?”
“Xin nghỉ rồi.” Tông Thành đi lên phía trước: “Dù sao đều học qua rồi.”
Cố Dương đuổi theo, nói như ông cụ non: “Em đã nói là anh không cần tới đây sớm đâu, tuy rằng Bát Trung không bằng trường trước đây của anh, nhưng đối với địa phương nhỏ này đã là tốt lắm rồi, mà anh bây giờ đã lên cấp ba, lúc này không thích hợp chuyển trường tiếp….”
Tông Thành cũng không ngoảnh lại: “Muốn ăn cái gì đây?”
Cố Dương lập tức bị đánh lạc hướng, tùy ý phất tay: “Ăn cái gì ngon một chút, dù sao anh cũng mới đến đây thôi.”
Tông Thành cầm cặp vác lên vai: “Được.”
Trong hành lang tràn ngập mùi thơm của thức ăn, là truyền ra từ nhà của người khác. Không biết là lầu trên hay lầu dưới xào rau, tiếng chảo và muôi va chạm lẫn nhau, như sắp vỡ đến nơi vậy. Cậu vặn chìa khóa mở cửa ra, lại là căn nhà im ắng, một người cũng không có.
Mẹ cậu hôm nay lí ra không có lịch trực, nhưng vẫn không muốn ở nhà.
Lâm Thiên Tây tiện tay ném cặp vào cửa, cúi xuống cởi giày thì vừa vặn nghe thấy hàng xóm sát vách cãi nhau, tiếng người phụ nữ mắng chửi đứa bé một cách gay gắt: “Suốt ngày chỉ biết xem tivi! Không làm việc, không biết viết, mày không thể cố gắng học hành một chút sao! Bà đây không hiểu vì sao lại sinh ra một đứa vô tích sự như mày….”
Tiếng chửi bới như vò ve, ồn ào muốn chết.
Cậu đứng ở cửa một lúc, giày cũng không thèm thay, trực tiếp đi vào phòng bếp.
Tủ lạnh vẫn trống không như trước, mẹ cậu thật sự xem cậu như khách trọ, sớm tập thành thói quen nuôi thả cậu.
Lâm Thiên Tây tựa lên cửa tủ lạnh, sờ soạng số tiền còn lại trong túi quần, lại đi ra phòng bếp.
Trong nhà không có một chút khói lửa, hàng xóm sát vách vẫn nói những lời đáng ghét, cậu không muốn chờ lâu, quyết định vẫn nên đi ra ngoài.
Lúc ra ngoài thì cố ý đẩy mạnh cánh cửa, “rầm” một tiếng vang thật lớn, hàng xóm cách vách bị hoảng sợ, yên lặng trong nháy mắt.
Trời sắp tối rồi, nhưng mùa hè ở thành phố nhỏ này thì trời tối chính là lúc sôi nổi nhất.
Lâm Thiên Tây không nhanh không chậm đi qua mấy con phố, vẫn chưa nghĩ ra muốn ăn cái gì, không biết rốt cuộc là mình có phải đi ra ngoài để kiếm thức ăn hay không, người không biết còn tưởng rằng cậu đang đi dạo đấy.
Đi đến một con đường trong thành phố cổ, nhìn thấy trên đầu của một quán ăn bên đường viết “Thức ăn nhanh, đồ nướng, tôm hùm đất”, cậu không đi nữa, bước đến cửa ra vào tùy tiện chọn một cái bàn lớn rồi ngồi xuống.
“Tây ca.”
Lâm Thiên Tây quay đầu, bên cạnh xuất hiện một gương mặt đen thui, là Vương Tiếu.
Tiết Thịnh, Tôn Khải đều ở đây, ba người bọn họ đang ngồi ở bàn bên cạnh.
Vương Tiếu hỏi bọn họ rồi mới kéo ghế tới: “Em cũng đang ăn, chúng ta ăn chung với nhau cũng được.”
“Được rồi.” Lâm Thiên Tây cầm menu gọi hai món, ghép bàn với bọn họ.
“Hôm nay muốn gọi anh tới chỗ này, ai ngờ vừa tan học chờ cả nửa ngày mà cũng không thấy anh đâu.” Vương Tiếu tìm cái ly dùng một lần rót bia cho Lâm Thiên Tây, đẩy tới trước mặt cậu.
“Tôi ra về sớm.” Lâm Thiên Tây không nói mình bị Từ Tiến đuổi ra ngoài.
Không phải cảm thấy mất mặt, chuyện này trong mắt bọn Vương Tiếu không phải là vấn đề lớn gì, còn lấy làm niềm tự hào đáy, chủ yếu vì cảm thấy không cần thiết.
Những người khác không có kinh nghiệm từng trải, cũng không biết cậu đang suy nghĩ cái gì.
Tiết Thịnh nói: “Cũng không gặp được thằng chó kia, nghe nói Đinh Kiệt muốn gặp hắn ở nhà vệ sinh, hắn còn chạy?”
Lâm Thiên Tây cười: “Mẹ nó hắn đều đánh bay các cậu rồi, chắc quan tâm mấy người gọi hắn là thằng chó đấy.”
“Móa, Tây ca anh vừa dội một chậu nước lạnh đó…” Bả vai Tiết Thịnh run run hai lần, bày ra tư thế bị “xuyên tim”.
“Mẹ nó bớt thể hiện đi.” Tôn Khải đá Tiết Thịnh một cước, không muốn nhắc tới chuyện kia, thật quá mất mặt: “Cái người đó ngay cả chúng ta cũng không thèm chấp, sẽ để ý đến Đinh Kiệt sao?”
Cậu ta nói xong, lấy USB từ trong túi ra, đưa đến trước mắt Lâm Thiên Tây như hiến vật quý: “Tây ca, vừa tìm được mấy tấm ảnh tốt, ăn xong thì chúng ta đi tìm hiểu một vài ‘tư thế’ đi?”
Miệng Lâm Thiên Tây cắn xiên thịt, nghiêng đầu nhìn một chút: “Không hứng thú.”
Vương Tiếu ném cho Tôn Khải một xiên thịt: “Cút đi, Tây ca không có cái đam mê giống như mày, mày có cái đồ đó thì giữ lại xem một mình đi.”
“Đam mê của tao?” Tôn Khải quơ quơ USB: “Đây không phải là đam mê của nhiều người sao? Chẳng lẽ Tây ca không thích xem ngực lớn mông to?”
“Tao không biết.” Vương Tiếu nhìn Lâm Thiên Tây: “Dù sao tao chưa từng thấy Tây ca xem những thứ này.”
Lâm Thiên Tây vẫn ăn phần của mình, còn thuận tiện uống thêm một hớp bia lớn.
Lạnh thật, sảng khoái, đóng băng hết một ngày mê mang của cậu.
Cậu lại uống thêm một hớp, mới để mắt đến Tôn Khải: “Cậu xem anh đây có đam mê gì hay sao?”
Đèn đuốc bên đường bây giờ đều tối, đánh thẳng vào khuôn mặt trắng như sứ của cậu, cậu rót thêm bia lạnh vào, đôi mắt nhìn người khác giống như mang theo một chút khí lạnh.
Một người con trai như Tôn Khải bị nhìn đến mức tự nghi ngờ: “Móa, em biết ngay em muốn lớn lên như anh vậy, chắc chắn có mười tám cô em đi theo phía sau em, khi nào còn cần đến ‘kiến thức lý thuyết’ này chứ.”
Vương Tiếu lại nịnh nọt: “Đúng thế, nhất định là Tây ca không đồng ý, không thì muốn loại em gái nào mà chẳng có.”
Lâm Thiên Tây cũng không nhận những lời này, trong miệng vẫn nhai xiên thịt, trên cầm xiên trúc gõ gõ cái bàn: “Có ăn hay không, không ăn thì tôi đi trước.”
Vương Tiếu nói: “Bây giờ đã về rồi?”
“Không về thì làm gì? Ở đây nói nhảm với các cậu?” Lâm Thiên Tây hỏi: “Các cậu không có chuyện gì làm hả?”
“Chuyện của bọn em không phải theo chân anh làm việc sao?” Tiết Thịnh chen vào nói.
“Đệt…” Lâm Thiên Tấy suýt nữa câm nín: “Tìm việc quan trọng một chút mà làm đi.”
“Mày thì có việc quan trọng gì?” Đột nhiên vang lên một câu.
Lâm Thiên Tây quay đầu, phát hiện đột nhiên trước mặt xuất hiện thêm một người, hình như người này vừa mới đi tới trước mặt cậu, cả người mặc bộ đồng phục xanh trắng, đôi giày chơi bóng sạch sẽ.
Cậu ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tần Nhất Đông nghiêm mặt tức giận nhìn cậu: “Mày có việc quan trọng gì vậy Lâm Thiên Tây, mời ba bốn lần cũng không gặp được?”
“…” Lâm Thiên Tây nhìn cậu ta ba giây, đứng lên muốn chạy.
“Mày còn chạy!” Tần Nhất Đông đã sớm đề phòng cậu rồi, chặn ngang ôm lấy eo cậu.
“Này, mày làm gì đấy!” Lâm Thiên Tây Tây chưa từng bị một thằng con trai ôm lấy bên đường như vậy bao giờ, cảm thấy khó chịu trực tiếp động thủ với cậu ta: “Giữ chút mặt mũi đi Tần Nhất Đông!”
“Ai không biết xấu hổ, mày dám đứng lại nói chuyện cẩn thận, mẹ nó ai thèm ôm mày.”
Vương Tiếu đã đi lăn lộn với Lâm Thiên Tây từ lâu, trước đây từng gặp Tần Nhất Đông rồi, nhưng nhìn thấy tình huống không đúng, chắc chắn đứng về phía Lâm Thiên Tây, bước tới kéo Tần Nhất Đông ra.
Lâm Thiên Tây nhìn thấy mấy người ở bàn bên cạnh đều cầm điện thoại lên chuẩn bị chụp bọn họ, mắng một câu “xxx”, nắm cánh tay của Tần Nhất Đông tách ra, bỗng nhiên đẩy một cái.
Vương Tiếu chuẩn xác ôm lấy, túm Tần Nhất Đông sang bên cạnh.
Dáng dấp Tần Nhất Đông nhã nhặn, thật sự không phải loại hay động tay động chân, hồi nãy cũng do Lâm Thiên Tây nhường cho cậu ta thôi, bị Vương Tiếu kéo một cái liền đụng phải cái bàn trống bên cạnh, đột nhiên nằm thẳng lên bàn.
Một cú này làm chai chai lọ lọ trên bàn đổ xuống, nước tương chảy tứ tung, dính vào cả người cậu ta. Cậu ta đứng lên, lại bị Vương Tiếu đè một cánh tay xuống ấn lên bàn, nghiêng nửa thân trên lại, quay đầu mắng: “Mẹ mày đó!”
Vương Tiếu đè cậu ta lại, giục Lâm Thiên Tây: “Chạy đi Tây ca, anh không muốn chạy sao?”
Lâm Thiên Tây lại không động đậy gì, đôi mắt nhìn chằm chằm Tần Nhất Đông, giống như bỗng nhiên ngây người.
Trên người Tần Nhất Đông dính một đống sốt cà chua, sền sệt, đỏ tươi, được đèn đường chiếu rọi, chảy xuống lồng ngực, trên mặt, chảy xuống vào trong mắt cậu ta.
Trong đầu Lâm Thiên Tây xuất hiện ồ ạt, một màn rồi lại một màn, cuối cùng sót lại hình ảnh Tần Nhất Đông nằm trên lưng cậu, thứ ấm nóng kia từ cổ của cậu ta chảy dọc xuống, đỏ tơi, cứ chảy thẳng xuống…
“Mẹ nó…” Lâm Thiên Tây lẩm bẩm trong miệng một câu, lùi về sau hai bước, bỗng nhiên quay đầu chạy mất.
Tần Nhất Đông ở phía sau mắng: “Lâm Thiên Tây, con mẹ nó mày có bệnh hả!”
Trước mắt Tông Thành là một nồi lẩu cũ.
Chỉ có hai người hắn và Cố Dương, nhưng đồ ăn lại đầy một bàn.
Cố Dương cầm đũa nhúng lẩu, một bên nhìn hắn: “Em cứ như vậy mà về, có chút không yên lòng.”
Tông Thành cúi đầu nhìn điện thoại, cũng không ngẩng đầu lên nói: “Anh là học sinh tiểu học chắc?”
“Anh không phải, nhưng em phải, em đại diện cho học sinh tiểu học lo lắng cho anh có được không?” Cố Dương lại cầm đũa nhúng thêm: “Sau này anh ở đây một mình thật sự không có chuyện gì sao?”
“Không có chuyện gì.” Tông Thành ngẩng đầu, đưa di động tới lật qua cho cậu bé nhìn, phía trên hiện ra một đơn đặt vé máy bay: “Đổi thành vé máy bay cho em, nhanh hơn tàu cao tốc.”
Cố Dương nói: “Anh đây là muốn em nhanh rời khỏi đây, mặc dù em nhỏ hơn anh, nhưng em có thể làm mọi thứ, anh xem em còn vào một group tìm hiểu tình huống của Bát Trung, vốn còn muốn làm quen cái người Tây ca kia một chút, không chừng sau này cậu ta có thể chăm sóc anh một chút.”
Tông Thành để di động lên mặt bàn, xắn ống tay áo, cánh tay dựa vào thành ghế: “Lâm Thiên Tây? Cậu ta chăm sóc cho anh?”
“Anh chưa từng nghe qua rồng cũng khó thắng được rắn địa phương à, anh trai!” Cố Dương ngắm cổ tay đã xắn tay áo lên: “Anh xem, rắn địa phương cho anh vết thương còn chưa khỏi, vốn dĩ có thể không có vết thương này đấy.”
Tông Thành không thèm để ý đến cậu bé, vốn dĩ không có gì, vẫn phải dựa vào nó lừa gạt mới được nghỉ ngơi.
Hắn quay đầu nhìn ra ngoài, đột nhiên thốt lên một câu nhạt nhẽo: “Đệt…”
Cố Dương sững sờ một chút, ngẩng đầu nhìn Tông Thành, phát hiện hắn nhìn ngoài cửa kính, cũng nghiêng đầu nhìn theo, sợ hết hồn: “Bà mẹ nó, đây là đang làm gì!”
Có người đứng ở bên ngoài, một tay chống lên cửa kính, một tay ôm bụng, mặt trắng bệch như quỷ, bỗng nhiên mở miệng nôn ra.
Cố Dương vô thức ném đôi đũa đi, nhíu mày nhìn người đó, đột nhiên nhận ra được: “Đây không phải cái người Tây ca đó sao?” Cậu bé vỗ vỗ cửa kính: “Tây ca! Lâm Thiên Tây!”
Lâm Thiên chạy một mạch, lúc dừng lại cũng không biết mình đang ở chỗ nào, cũng cảm thấy xung quanh rất sáng, tám phần là đang ở ngoài tiệm người ta.”
Huyệt thái dương nhói lên, dạ dày co lại vô cùng khó chịu, không biết do tâm lý hay là sinh lý, cậu ôm bụng, một tay vịn cửa kính, bỗng nhiên nôn ra.
“Tây ca! Lâm Thiên Tây!”
Hình như có người gọi cậu.
Lâm Thiên Tây ngẩng đầu, một cậu bé trắng nõn nà đang ở trước cửa kính, nhìn sang bên cạnh, thấy Tông Thành đang ngồi ở đối diện, cánh tay hắn dựa vào thành ghế, nhìn mình chằm chằm, mặt không chút biểu cảm.
Mẹ nó, người ta đang ăn cơm ngon lành, cậu lại chạy tới đây nôn, thấy thế nào cũng giống như đang nhắm vào hắn, phải đi thôi.
Cậu đỡ cửa kính muốn đứng lên, còn chưa kịp đứng thẳng dậy, dạ dày giống như bị trúng một mũi tên, lại ngồi xuống.
“Loảng xoảng” một tiếng, cũng không biết âm thanh tới từ đâu, dù sao cách đầu của cậu không xa, cậu cảm thấy mặt mình bị che lại, thế giới tắt đèn, xung quanh một màu đen tối.
Editor có lời muốn nói: Tây ca không thích ngực to mông lớn, Tây ca thích cái đó lớn:))