Chương 61: Tôi không cần bạn gái
Edit: mienemenguyen, NCX
Chương 61: Tôi không cần bạn gái.
2
Một vòng, hai vòng, ba vòng...
Lâm Thiên Tây thầm đếm số vòng trong đầu, đến khi về đến đích, cậu dừng lại rồi lau mồ hôi trên trán.
"Được rồi, hôm nay em tới sớm nên huấn luyện xong sớm." Ngô Xuyên đứng phía trước phất tay với cậu rồi nhìn đồng hồ đeo tay, ghi nhớ thành tích của cậu như thường lệ.
Lâm Thiên Tây không nói gì nữa, cậu chạy ra khỏi sân tập rồi trở về tòa giảng dạy.
"Cạch" một tiếng, chìa khóa của chiếc xe moto cũ bị ném lên bàn học của Vương Tiếu.
Tôn Thành vừa vào lớp đã thay Lâm Thiên Tây trả xe.
Vương Tiếu cũng vừa tới, nó cầm chìa khóa rồi khó hiểu hỏi: "Không phải anh Tây lái sao, hôm qua hai người ở cùng nhau hả?"
Tôn Thành buông cặp sách xuống, không nói vào ý chính: "Lúc sau tôi đã dùng."
"Há, em đã bảo mà."
Một cơn gió thổi qua cửa sau, Lâm Thiên Tay nhanh chóng chạy vào phòng học với cái đầu đầy mồ hôi, trên tay cậu còn cầm một chai nước.
Tôn Thành quay người lại: "Cậu tới rồi à."
Lâm Thiên Tây trông thấy hắn thì khựng lại, nhớ tới cảnh lái xe đi hóng gió tối qua, cậu nở nụ cười, kéo cổ áo lau mồ hôi: "Đúng thế, vừa mới bị Ngô Xuyên nhìn chằm chằm để chạy cho xong buổi huấn luyện hôm nay."
Tôn Khải quay đầu lại nói: "Hôm nay anh Tây đến sớm thật, nhìn quầng thâm mắt của anh kìa, y chang như lúc gặm sách mãnh liệt học kỳ trước luôn."
Tôn Thành liếc qua hai mắt của Lâm Thiên Tây, ngồi xuống: "Tích cực vậy à?"
"Còn không phải vì sắp thi giữa kỳ à, lớp 12 bắt đầu sớm nên chắc thi giữa kỳ cũng sẽ diễn ra sớm thôi." Lời lẽ của Lâm Thiên Tây rất đầy đủ, cậu cầm theo chai nước ngồi vào chỗ, hạ thấp giọng rồi nhìn hắn: "Sáng nay tôi tới còn học thuộc năm sáu mươi từ vựng, làm thêm nửa tờ đề nữa đó, cậu muốn kiểm tra không?"
Tôn Thành duỗi tay ra: "Đưa đây."
Lâm Thiên Tây lấy bài ôn tập khoa học tự nhiên tổng hợp trong hộc bàn đưa sang rồi nhìn hắn cầm lấy, dường như hôm qua bọn họ không hề gặp nhau, chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, cậu gãi gãi bên mép miệng, không thể diễn tả được cảm giác của mình.
Dù sao thì đêm qua sau khi về cậu cũng ngủ không ngon giấc, cứ không ngừng học thuộc lòng sách, học từ vựng, xem công thức, như muốn nhồi nhét đầy đầu để khỏi phải suy nghĩ về câu hỏi cuối cùng của hắn "Tôi vui hay không quan trọng vậy sao?", kết quả là ép bản thân học đến hơn nửa đêm.
Sáng sớm hôm nay tỉnh dậy, sau khi đến trường thì lại tập chạy điền kinh, Ngô Xuyên bảo trông cậu có tinh thần lắm, ông còn tưởng là nhờ huấn luyện nên có hiệu quả như vậy.
...
"Mấy câu này sai rồi." Tôn Thành đưa bài thi tới rồi thấp giọng nói.
Lâm Thiên Tây hoàn hồn, nhận lấy, sau đó ngồi vào chỗ bên cạnh: "Vậy cậu giải thích cho tôi một chút đi? Không lẽ muốn tôi gọi ngay bây giờ luôn hả?"
Tôn Thành liếc lên trên.
Lâm Thiên Tây trông thấy ánh mắt của hắn thì ngẩng đầu lên, Khương Hạo quay xuống nhìn hai người họ.
3
"Hai cậu làm gì thế, vừa tới đã ngồi đằng sau thì thầm với nhau rồi à?"
Lâm Thiên Tây nghẹn họng: "Rồi sao, cậu có muốn gia nhập không?"
Khương Hạo quay đầu trở lại: "Thôi bỏ đi, ai mà biết được mấy cậu đang làm gì..."
Lâm Thiên Tây nhìn sang Tôn Thành.
Hắn thấp giọng: "Đến phòng thiết bị luyện bi-a rồi nói sau."
Lâm Thiên Tây không còn cách nào khác, đành phải cất bài thi vào.
Vào giờ ra chơi dài nhất, lúc tiếng chuông tan học vang lên, Tôn Thành ra khỏi phòng học trước.
Lâm Thiên Tây gấp bài thi lại nhét vào trong túi quần rồi đi ra từ cửa sau, bước chưa được hai bước thì đụng phải Từ Tiến và lão Chu một trước một sau đang đi trên hành lang. Trong tay lão Chu vẫn là chiếc ly mà cậu tặng, cái ống nhựa cũng vẫn quấn chặt quanh ly, che kín đi mấy chữ "Cái đinh nhổ không ra tặng".
"Lâm Thiên Tây!" Từ Tiến vừa thấy cậu đã gào lên: "Lần thi giữa kỳ này thầy muốn xem em còn có thể thi Toán được bao nhiêu điểm!"
"Sao thầy cứ nhớ thương điểm em mãi thế?" Lâm Thiên Tây nhìn lão Chu, nghĩ thầm ông bình tĩnh thật, sau đó cậu gào to: "Mặc kệ bao nhiêu điểm đi, bây giờ em chỉ muốn vào top 30 của lớp."
Cậu vừa thốt ra câu này, lão Chu đã lập tức khựng lại, liếc mắt nhìn sang.
"Bao nhiêu cơ?" Từ Tiến như sắp cười ra tiếng: "Em có biết bây giờ tên em đang ở vị trí nào không?"
"Thứ mấy thế ạ?"
"Ở cuối, ngoại trừ đứng trên ba đứa Vương Tiếu kia, em không cao hơn ai khác nữa đâu, không phải hạng ba thì cũng là hạng bốn đếm ngược từ dưới lên!"
"..." Lâm Thiên Tây bước nhanh hơn, dứt khoát rời đi: "Vậy thì sao chứ."
Đi rồi vẫn có thể nghe thấy Từ Tiến nói thầm với lão Chu: "Ai cho nó dũng khí vậy nhỉ, thế mà còn muốn vào top 30?"
Cậu thầm nghĩ trong lòng: Chậc, là Tôn Thành cho em dũng khí đó.
Lúc đến phòng thiết bị, loa phát thanh bên ngoài vừa khéo bắt đầu phát nhạc cho bài thể dục giữa giờ, không gian bỗng chốc trở nên ầm ĩ.
Lâm Thiên Tây đi vào nhưng chưa nhìn thấy Tôn Thành, cổ áo bỗng bị kéo nhẹ, cậu quay đầu mới phát hiện hắn đang đứng cạnh cửa ra vào chứ không phải ở bàn bi-a.
"Muốn luyện bi-a à?" Tôn Thành hỏi.
"Cái gì?" Quá ồn ào nên Lâm Thiên Tây không nghe rõ.
"Thôi, giảng đề trước đi." Tôn Thành đưa tay ra muốn lấy đề ôn của cậu.
Lâm Thiên Tây móc bài thi trong túi ra đưa sang, chợt thấy miệng hắn mấp máy, cậu tiến lại gần: "Cậu nói to chút đi, mẹ nó bên ngoài ồn quá."
Tôn Thành vừa quay đầu, chóp mũi suýt chút chạm vào mái tóc đen nhánh của cậu, khi đó mới ý thức được cả hai đang cách gần nhau đến mức nào, hắn đưa tờ đề trong tay đến trước mặt đối phương: "Bây giờ nghe thế nào rồi?"
Lâm Thiên Tây cảm giác được âm thanh ngay sát bên tai, tựa như bị hơi thở ấm áp của hắn làm cho tê rần, cậu lập tức dùng một tay ấn cửa, sợ mình lại gần hơn nên chỉ giữ khoảng cách có thể nghe được như hiện tại, lại thấp giọng: "Bây giờ tạm ổn rồi, nói đi..."
Đến khi tiếng ầm ĩ bên ngoài rốt cuộc cũng lắng xuống, đề cũng vừa giảng xong.
Tôn Thành trả bài thi lại: "Nhớ kỹ hết chưa?"
"Nhớ kỹ rồi." Lâm Thiên Tây thầm ép mình tập trung nhớ bài, vừa rồi cũng không nhìn hắn một lần nào.
Tôn Thành bước ra xa cậu một khoảng, đưa tay mở cửa: "Về lớp đi, không đủ thời gian luyện bi-a."
"Ừm." Lâm Thiên Tây lại cất bài thi vào, nhìn hắn ra ngoài rồi mới đi ra sau.
Vừa định kéo cửa thì nghe thấy bên ngoài có tiếng một nữ sinh gọi: "Tôn Thành."
Lâm Thiên Tây dừng lại một chút, không vội đi ra, nhanh chóng liếc mắt nhìn bên ngoài, trông thấy Lưu Tâm Du buộc tóc đuôi ngựa đi tới, cậu vọt trở vào trong phòng rồi khép hờ cửa.
Phòng thiết bị này cực kỳ tồi tàn, bình thường có rất ít người ghé qua, nếu không phải luyện bi-a thì bọn họ cũng sẽ không đến, không biết tại sao cô nàng lại tới đây, dù có trở về lớp sau giờ ra chơi thì cũng không cần đi ngang qua nơi này.
"Có việc gì à?" Tôn Thành ở bên ngoài hỏi.
Trực giác Lâm Thiên Tây mách bảo là có chuyện gì đó xảy ra, nếu không cậu đã mở cửa đi ra luôn, bây giờ đành dừng lại một lúc, quyết định đợi họ đi khỏi rồi mới đi ra ngoài.
"Có chút chuyện, hôm qua tớ tìm cậu nhưng cậu không đi học, vừa rồi cũng không thấy cậu ở lớp nên tớ đành phải tới đây tìm cậu, tớ chỉ muốn hỏi một chuyện thôi, bây giờ cậu có tiện nói không?" Lưu Tâm Du nói.
Lâm Thiên Tây nghe thấy cô đặc biệt tới tìm Tôn Thành, không hiểu sao cậu lại nhớ đến lần gặp mặt trên đường hồi nghỉ hè, cô đã tặng cho Tôn Thành một chiếc bánh kem nhỏ, thế mà cậu lại nhớ rất rõ ràng, lúc ấy còn cảm thấy cô nàng có ý với Tôn Thành nữa.
"Không có gì không tiện, cậu nói đi." Tôn Thành đáp.
Lâm Thiên Tây thầm nghĩ mẹ nó, đây là định nghe lén người ta nói chuyện hả, bèn quay đầu nhìn bàn bi-a, rõ ràng trong lòng nghĩ nên đi đâu tránh xa chỗ ấy một chút, nhưng bước chân lại không di chuyển, hai tai cũng nghe rõ hơn bao giờ hết.
Câu tiếp theo, cậu nghe thấy Lưu Tâm Du dùng giọng vừa đủ nghe hỏi: "Tớ muốn hỏi cậu, cậu có bạn gái chưa, nếu chưa, tớ có thể làm bạn gái cậu được không?"
2
Lâm Thiên Tây quay mặt về phía cửa, khóe miệng giật giật, quả nhiên, không hề bất ngờ.
Hạng hai khối theo đuổi hạng nhất khối, so với người khác cũng tự tin hơn hẳn, cứ thế đi tới nói một câu rất thẳng thắn.
Cậu muốn nhìn thử biểu cảm của Tôn Thành bây giờ là gì, cũng không biết hắn trả lời lại thế nào, tay cậu nắm lấy cửa, bỗng phát hiện bên ngoài không còn âm thanh gì nữa, một chút động tĩnh cũng không có, đây là đi rồi?
Ngón tay Lâm Thiên Tây vô thức sờ sờ cánh cửa, chờ Tôn Thành trả lời, mà mãi vẫn chưa chờ được.
Biết đâu đi thật rồi, đi chỗ khác nói chuyện, dù sao hắn cũng biết rõ cậu ở đây mà, có lẽ là cố ý tránh đi.
Khóe miệng Lâm Thiên Tây lại giật giật, cậu quyết tâm kéo cửa đi ra ngoài, chưa được hai bước đã thấy Tôn Thành, hắn vẫn còn ở đó chưa đi, đang đứng ở khúc rẽ.
Lưu Tâm Du đứng đối diện hắn, quay đầu nhìn thấy Lâm Thiên Tây đi từ phòng thiết bị ra thì thoáng chốc sững người, mặt lập tức đỏ lên.
"Đệt..." Lâm Thiên Tây nhỏ giọng chửi một câu, cứ tưởng bọn họ đi rồi, không ngờ thế mà lại còn đụng thẳng mặt, cậu cúi đầu xỏ tay vào túi quần, dứt khoát đi lướt qua bọn họ, chỉ có thể miễn cưỡng làm như không thấy.
Chờ cậu đi rồi, Lưu Tâm Du lại bình tĩnh, không thể hiện ra mình vô cùng xấu hổ nữa, cô nhìn Tôn Thành: "Cậu cân nhắc lâu như vậy rồi, trả lời tớ được không?"
Tầm mắt Tôn Thành dõi theo hướng Lâm Thiên Tây rời đi, ngữ khí bình thản như thể không hề nghe thấy lời tỏ tình nào, không có một tia gợn sóng: "Không cần cân nhắc, tôi không cần bạn gái."
Sắc mặt Lưu Tâm Du thoáng cái cứng ngắc, tựa như không nghĩ rằng hắn sẽ thẳng thừng từ chối: "Tại sao, cậu có người mình thích rồi à?"
"Gần như thế." Tôn Thành nói xong thì dứt khoát rời đi.
Lâm Thiên Tây vừa tiến vào trong lớp, trông thấy mấy người bàn trên chụm đầu vào nhau xì xào bàn tán, Vương Tiếu là đứa hưng phấn nhất, trên cái mặt đen nhẻm cũng đã in hàng chữ "Ông đây có nhiều chuyện muốn kể lắm".
"Anh Tây, lại đây!" Vương Tiếu thấy cậu vào cửa thì vội vàng vẫy tay.
Lâm Thiên Tây bước vào chỗ, đá ghế ra rồi ngồi xuống.
Vương Tiếu bị một cước này dọa cho kinh hãi: "Sao thế, lúc tập bi-a tâm trạng không tốt à? Hầy không sao đâu, em kể cho anh nghe chuyện này là tâm trạng anh tốt ngay." Cả người nó cũng chồm hẳn xuống, nhỏ giọng bảo: "Lúc trước thấy người ta bảo đầu học kỳ 1 rất nhiều người muốn yêu đương, em còn không tin, giờ tin rồi."
Tiết Thịnh hỏi: "Tại sao thế?"
"Mày hỏi tại sao á, học kỳ sau là sắp phải thi đại học rồi, chắc chắn phải thổ lộ vào học kỳ 1 chứ." Vương Tiếu chỉ Lâm Thiên Tây, lại chỉ vào chỗ bên cạnh cậu: "Mày xem anh Tây với Thành gia đi, bây giờ mới được bao lâu mà đào hoa đã liên tục nở rộ rồi, không thì sao mà Lưu Tâm Du đi tìm Thành gia tỏ tình được hả?"
Lâm Thiên Tây ngẩng đầu: "Cái đệt con mẹ nó sao cậu lại biết chuyện này?"
"Biết chứ," Vương Tiếu nói: "Ai cũng biết mà, thằng đần Đinh bám theo nữ thần của nó suốt, tận mắt chứng kiến rồi tự truyền ra ngoài luôn, làm sao mà giả được? Bây giờ nó sắp cay đến chết luôn rồi."
"..." Lâm Thiên Tây cạn lời, mẹ nó Đinh Kiệt nên đi làm paparazzi đi.
Khương Hạo nói xen vào: "Cũng chẳng phải tin gì mới, từ lớp 11 tôi đã nhận ra Lưu Tâm Du có ý với Tôn Thành rồi, rõ ràng vãi chưởng, ngày đầu tiên Tôn Thành chuyển lớp đã để ý tới cậu ấy, thực ra con gái lớp bọn tôi cũng có mấy đứa hay ngắm Tôn Thành, nhưng mà không ai lộ liễu như Lưu Tâm Du. Chẳng qua tôi chưa thấy Tôn Thành đối xử đặc biệt với đứa con gái nào cả, có vẻ bà chị lần trước đến trường tìm cậu ấy là gần gũi hơn một chút, nếu mà nói là đặc biệt thì..."
Cậu ta liếc liếc Lâm Thiên Tây, thầm nghĩ còn không đặc biệt bằng với Lâm lưu manh nữa.
1
Lâm Thiên Tây không muốn nghe nhiều về mấy chuyện này, cậu rút tờ đề trong túi quần ra, cầm bút vùi đầu sửa lại những chỗ làm sai.
Vương Tiếu vốn đang muốn hóng hớt nhiều hơn về chuyện riêng của Tôn Thành với Khương Hạo, quay xuống thấy cậu như thế thì rất ngạc nhiên: "Đậu má? Anh Tây không hóng chuyện của Thành gia tí nào luôn à?"
"Bớt cmn phiền phức lại, không thấy anh đây đang rất sốt ruột à?" Lâm Thiên Tây chọc mạnh ngòi bút vào tờ đề: "Mấy người không lo lắng chuyện thi giữa kỳ đúng không?"
"Không phải... Nhưng bây giờ chẳng phải càng nên quan tâm chuyện mới xảy ra của Thành gia hả?"
"Tùy mấy cậu, đừng có làm phiền ông đây là được." Mắt Lâm Thiên Tây vẫn không rời khỏi đề ôn.
Chiếc ghế bên cạnh bị kéo nhẹ ra, Vương Tiếu quay xuống cười cười: "Thành gia về rồi à? Sao rồi, trạng thái của anh đã thay đổi chưa thế?"
Lâm Thiên Tây ngừng bút, nhìn sang bên cạnh.
Tôn Thành ngồi xuống: "Trạng thái gì?"
"Thì anh còn độc thân hay không đó."
"Không thế thì sao?"
"Đệch, lần này thằng đần Đinh có thể nhắm mắt xuôi tay được rồi, nữ thần của nó tỏ tình thất bại." Vương Tiếu trêu ghẹo nói: "Anh Tây với Thành gia đều có tiêu chuẩn cao thật, ai cũng không đồng ý luôn."
"Tôi bảo rồi mà, cậu ấy không thể nào đồng ý được." Khương Hạo tiếp lời.
Tôn Khải thở dài cảm khái: "Ầy, trai đẹp kén chọn ghê, rốt cuộc là hai người thích kiểu người như thế nào thế."
Tôn Thành quay đầu sang bên cạnh nhìn.
3
Lâm Thiên Tây đụng phải cái nhìn của hắn, ánh mắt cậu thoáng lóe lên, cậu xoay xoay cây bút trong tay, miễn cưỡng nhếch miệng cười, nhỏ giọng bảo: "Không phải tôi cố ý đâu, tưởng bọn cậu đi rồi nên tôi mới đi ra."
Đang nói, Lưu Tâm Du đi vào trong lớp từ cửa sau, mặt vẫn đỏ bừng, thần thái không tốt lắm, lúc đi qua hàng cuối đột nhiên liếc xéo Lâm Thiên Tây một cái.
Rốt cuộc chuyện cũng đã bị lan truyền khắp nơi, cô vừa bước vào cửa đã bị người khác nhìn chằm chằm, Vương Tiếu thấy rõ ràng một màn vừa rồi, thì thầm hỏi: "Sao thế, anh Tây đắc tội với cậu ta à?"
Lâm Thiên Tây bỗng chốc hiểu ra, lẩm bẩm một câu: "Đệch, cậu ta sẽ không nghĩ là mình truyền tin ra chứ?"
Dẫu sao cậu cũng là người duy nhất đã tận mắt chứng kiến cảnh tượng cô tỏ tình.
Tôn Thành nghe thấy, nhìn cậu: "Không sao, có chuyện cũng là chuyện của tôi, tôi giải quyết."
Lâm Thiên Tây nhấp miệng, đúng là chuyện của hắn thật, người khác không thể xen vào, cậu lại xoay xoay cây bút trong tay vài vòng, cuối cùng vẫn không nhịn được mà hỏi một câu: "Người kia cũng không phải gu của cậu sao?"
"Không phải." Tôn Thành trả lời cực kỳ dứt khoát, ngước mắt lên nhìn cậu lần nữa.
"Ồ." Lâm Thiên Tây khô khan cười, cho dù không phải, sau này vẫn sẽ được con gái theo đuổi, cảnh tượng hôm nay chẳng qua chỉ là màn mở đầu, về sau chuyện giống như thế này còn phải chứng kiến rất nhiều.
Nghĩ đến đây, cậu lại cúi đầu nhìn tờ đề, nhất định phải tìm chuyện mà làm, vùi đầu vào học còn thú vị hơn so với việc nghĩ tới những chuyện này.
Mãi cho đến khi tan học, Lâm Thiên Tây vẫn đang đối chọi với bài tập.
Vương Tiếu quay xuống rất nhiều lần, chỉ nhìn thấy cậu đang giải đề, cũng không dám quấy rầy, sợ chọc cậu không vui lại trở thành cái ghế bị đá, trước khi đi chỉ chỉ cậu, nói bằng khẩu hình miệng với Tôn Thành: "Hôm nay tự dưng tâm trạng của anh Tây không tốt."
Tôn Thành nhìn sang bên cạnh, cầm cặp sách đứng lên, chưa kịp mở miệng thì Lưu Tâm Du đã quay đầu nhìn hắn, góc mắt hắn liếc thấy, song cũng không nhìn lại.
"Cậu còn không đi à?" Hắn chỉ chăm chú nhìn Lâm Thiên Tây.
Lâm Thiên Tây ngẩng đầu, lại vội vàng cúi xuống, thu dọn sách vở cùng đề rồi cất hết vào trong cặp: "Đi đây."
Tôn Thành thấy bọn Vương Tiếu đi trước rồi mới mở miệng hỏi: "Cậu làm sao vậy?"
"Sao là sao, tôi chẳng sao cả." Lâm Thiên Tây cảm thấy điện thoại vừa rung, lúc nhét sách vào cặp nhìn thoáng qua, hình như là Cố Dương gửi tin nhắn WeChat tới, cũng không đọc mà xách cặp đứng lên: "Tôi phải chuẩn bị cho thi giữa kỳ, về nhà giải đề luôn đây, đi trước nhé."
Nói xong thì không thèm nhìn một cái đã lướt qua hắn chạy ra cửa.
Tôn Thành cầm cặp theo ra ngoài, chỉ kịp trông thấy bóng lưng cậu vội vã rẽ vào khúc ngoặt, thoáng chốc đã xuống cầu thang.
Vừa nãy định hỏi cậu có muốn tới chỗ Dương Duệ luyện bi-a không, hay là vẫn tới nhà hắn học bài, chưa kịp nói ra miệng, lại cảm giác mình cứ thế mà bị bỏ lại đằng sau rồi.
4
- -------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Vương Tiếu: Anh Tây với Thành gia tiêu chuẩn đều cao ghê.
Anh Tây: Đúng thế.
Tôn Thành: Tạm được.
Chương 61: Tôi không cần bạn gái.
2
Một vòng, hai vòng, ba vòng...
Lâm Thiên Tây thầm đếm số vòng trong đầu, đến khi về đến đích, cậu dừng lại rồi lau mồ hôi trên trán.
"Được rồi, hôm nay em tới sớm nên huấn luyện xong sớm." Ngô Xuyên đứng phía trước phất tay với cậu rồi nhìn đồng hồ đeo tay, ghi nhớ thành tích của cậu như thường lệ.
Lâm Thiên Tây không nói gì nữa, cậu chạy ra khỏi sân tập rồi trở về tòa giảng dạy.
"Cạch" một tiếng, chìa khóa của chiếc xe moto cũ bị ném lên bàn học của Vương Tiếu.
Tôn Thành vừa vào lớp đã thay Lâm Thiên Tây trả xe.
Vương Tiếu cũng vừa tới, nó cầm chìa khóa rồi khó hiểu hỏi: "Không phải anh Tây lái sao, hôm qua hai người ở cùng nhau hả?"
Tôn Thành buông cặp sách xuống, không nói vào ý chính: "Lúc sau tôi đã dùng."
"Há, em đã bảo mà."
Một cơn gió thổi qua cửa sau, Lâm Thiên Tay nhanh chóng chạy vào phòng học với cái đầu đầy mồ hôi, trên tay cậu còn cầm một chai nước.
Tôn Thành quay người lại: "Cậu tới rồi à."
Lâm Thiên Tây trông thấy hắn thì khựng lại, nhớ tới cảnh lái xe đi hóng gió tối qua, cậu nở nụ cười, kéo cổ áo lau mồ hôi: "Đúng thế, vừa mới bị Ngô Xuyên nhìn chằm chằm để chạy cho xong buổi huấn luyện hôm nay."
Tôn Khải quay đầu lại nói: "Hôm nay anh Tây đến sớm thật, nhìn quầng thâm mắt của anh kìa, y chang như lúc gặm sách mãnh liệt học kỳ trước luôn."
Tôn Thành liếc qua hai mắt của Lâm Thiên Tây, ngồi xuống: "Tích cực vậy à?"
"Còn không phải vì sắp thi giữa kỳ à, lớp 12 bắt đầu sớm nên chắc thi giữa kỳ cũng sẽ diễn ra sớm thôi." Lời lẽ của Lâm Thiên Tây rất đầy đủ, cậu cầm theo chai nước ngồi vào chỗ, hạ thấp giọng rồi nhìn hắn: "Sáng nay tôi tới còn học thuộc năm sáu mươi từ vựng, làm thêm nửa tờ đề nữa đó, cậu muốn kiểm tra không?"
Tôn Thành duỗi tay ra: "Đưa đây."
Lâm Thiên Tây lấy bài ôn tập khoa học tự nhiên tổng hợp trong hộc bàn đưa sang rồi nhìn hắn cầm lấy, dường như hôm qua bọn họ không hề gặp nhau, chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, cậu gãi gãi bên mép miệng, không thể diễn tả được cảm giác của mình.
Dù sao thì đêm qua sau khi về cậu cũng ngủ không ngon giấc, cứ không ngừng học thuộc lòng sách, học từ vựng, xem công thức, như muốn nhồi nhét đầy đầu để khỏi phải suy nghĩ về câu hỏi cuối cùng của hắn "Tôi vui hay không quan trọng vậy sao?", kết quả là ép bản thân học đến hơn nửa đêm.
Sáng sớm hôm nay tỉnh dậy, sau khi đến trường thì lại tập chạy điền kinh, Ngô Xuyên bảo trông cậu có tinh thần lắm, ông còn tưởng là nhờ huấn luyện nên có hiệu quả như vậy.
...
"Mấy câu này sai rồi." Tôn Thành đưa bài thi tới rồi thấp giọng nói.
Lâm Thiên Tây hoàn hồn, nhận lấy, sau đó ngồi vào chỗ bên cạnh: "Vậy cậu giải thích cho tôi một chút đi? Không lẽ muốn tôi gọi ngay bây giờ luôn hả?"
Tôn Thành liếc lên trên.
Lâm Thiên Tây trông thấy ánh mắt của hắn thì ngẩng đầu lên, Khương Hạo quay xuống nhìn hai người họ.
3
"Hai cậu làm gì thế, vừa tới đã ngồi đằng sau thì thầm với nhau rồi à?"
Lâm Thiên Tây nghẹn họng: "Rồi sao, cậu có muốn gia nhập không?"
Khương Hạo quay đầu trở lại: "Thôi bỏ đi, ai mà biết được mấy cậu đang làm gì..."
Lâm Thiên Tây nhìn sang Tôn Thành.
Hắn thấp giọng: "Đến phòng thiết bị luyện bi-a rồi nói sau."
Lâm Thiên Tây không còn cách nào khác, đành phải cất bài thi vào.
Vào giờ ra chơi dài nhất, lúc tiếng chuông tan học vang lên, Tôn Thành ra khỏi phòng học trước.
Lâm Thiên Tây gấp bài thi lại nhét vào trong túi quần rồi đi ra từ cửa sau, bước chưa được hai bước thì đụng phải Từ Tiến và lão Chu một trước một sau đang đi trên hành lang. Trong tay lão Chu vẫn là chiếc ly mà cậu tặng, cái ống nhựa cũng vẫn quấn chặt quanh ly, che kín đi mấy chữ "Cái đinh nhổ không ra tặng".
"Lâm Thiên Tây!" Từ Tiến vừa thấy cậu đã gào lên: "Lần thi giữa kỳ này thầy muốn xem em còn có thể thi Toán được bao nhiêu điểm!"
"Sao thầy cứ nhớ thương điểm em mãi thế?" Lâm Thiên Tây nhìn lão Chu, nghĩ thầm ông bình tĩnh thật, sau đó cậu gào to: "Mặc kệ bao nhiêu điểm đi, bây giờ em chỉ muốn vào top 30 của lớp."
Cậu vừa thốt ra câu này, lão Chu đã lập tức khựng lại, liếc mắt nhìn sang.
"Bao nhiêu cơ?" Từ Tiến như sắp cười ra tiếng: "Em có biết bây giờ tên em đang ở vị trí nào không?"
"Thứ mấy thế ạ?"
"Ở cuối, ngoại trừ đứng trên ba đứa Vương Tiếu kia, em không cao hơn ai khác nữa đâu, không phải hạng ba thì cũng là hạng bốn đếm ngược từ dưới lên!"
"..." Lâm Thiên Tây bước nhanh hơn, dứt khoát rời đi: "Vậy thì sao chứ."
Đi rồi vẫn có thể nghe thấy Từ Tiến nói thầm với lão Chu: "Ai cho nó dũng khí vậy nhỉ, thế mà còn muốn vào top 30?"
Cậu thầm nghĩ trong lòng: Chậc, là Tôn Thành cho em dũng khí đó.
Lúc đến phòng thiết bị, loa phát thanh bên ngoài vừa khéo bắt đầu phát nhạc cho bài thể dục giữa giờ, không gian bỗng chốc trở nên ầm ĩ.
Lâm Thiên Tây đi vào nhưng chưa nhìn thấy Tôn Thành, cổ áo bỗng bị kéo nhẹ, cậu quay đầu mới phát hiện hắn đang đứng cạnh cửa ra vào chứ không phải ở bàn bi-a.
"Muốn luyện bi-a à?" Tôn Thành hỏi.
"Cái gì?" Quá ồn ào nên Lâm Thiên Tây không nghe rõ.
"Thôi, giảng đề trước đi." Tôn Thành đưa tay ra muốn lấy đề ôn của cậu.
Lâm Thiên Tây móc bài thi trong túi ra đưa sang, chợt thấy miệng hắn mấp máy, cậu tiến lại gần: "Cậu nói to chút đi, mẹ nó bên ngoài ồn quá."
Tôn Thành vừa quay đầu, chóp mũi suýt chút chạm vào mái tóc đen nhánh của cậu, khi đó mới ý thức được cả hai đang cách gần nhau đến mức nào, hắn đưa tờ đề trong tay đến trước mặt đối phương: "Bây giờ nghe thế nào rồi?"
Lâm Thiên Tây cảm giác được âm thanh ngay sát bên tai, tựa như bị hơi thở ấm áp của hắn làm cho tê rần, cậu lập tức dùng một tay ấn cửa, sợ mình lại gần hơn nên chỉ giữ khoảng cách có thể nghe được như hiện tại, lại thấp giọng: "Bây giờ tạm ổn rồi, nói đi..."
Đến khi tiếng ầm ĩ bên ngoài rốt cuộc cũng lắng xuống, đề cũng vừa giảng xong.
Tôn Thành trả bài thi lại: "Nhớ kỹ hết chưa?"
"Nhớ kỹ rồi." Lâm Thiên Tây thầm ép mình tập trung nhớ bài, vừa rồi cũng không nhìn hắn một lần nào.
Tôn Thành bước ra xa cậu một khoảng, đưa tay mở cửa: "Về lớp đi, không đủ thời gian luyện bi-a."
"Ừm." Lâm Thiên Tây lại cất bài thi vào, nhìn hắn ra ngoài rồi mới đi ra sau.
Vừa định kéo cửa thì nghe thấy bên ngoài có tiếng một nữ sinh gọi: "Tôn Thành."
Lâm Thiên Tây dừng lại một chút, không vội đi ra, nhanh chóng liếc mắt nhìn bên ngoài, trông thấy Lưu Tâm Du buộc tóc đuôi ngựa đi tới, cậu vọt trở vào trong phòng rồi khép hờ cửa.
Phòng thiết bị này cực kỳ tồi tàn, bình thường có rất ít người ghé qua, nếu không phải luyện bi-a thì bọn họ cũng sẽ không đến, không biết tại sao cô nàng lại tới đây, dù có trở về lớp sau giờ ra chơi thì cũng không cần đi ngang qua nơi này.
"Có việc gì à?" Tôn Thành ở bên ngoài hỏi.
Trực giác Lâm Thiên Tây mách bảo là có chuyện gì đó xảy ra, nếu không cậu đã mở cửa đi ra luôn, bây giờ đành dừng lại một lúc, quyết định đợi họ đi khỏi rồi mới đi ra ngoài.
"Có chút chuyện, hôm qua tớ tìm cậu nhưng cậu không đi học, vừa rồi cũng không thấy cậu ở lớp nên tớ đành phải tới đây tìm cậu, tớ chỉ muốn hỏi một chuyện thôi, bây giờ cậu có tiện nói không?" Lưu Tâm Du nói.
Lâm Thiên Tây nghe thấy cô đặc biệt tới tìm Tôn Thành, không hiểu sao cậu lại nhớ đến lần gặp mặt trên đường hồi nghỉ hè, cô đã tặng cho Tôn Thành một chiếc bánh kem nhỏ, thế mà cậu lại nhớ rất rõ ràng, lúc ấy còn cảm thấy cô nàng có ý với Tôn Thành nữa.
"Không có gì không tiện, cậu nói đi." Tôn Thành đáp.
Lâm Thiên Tây thầm nghĩ mẹ nó, đây là định nghe lén người ta nói chuyện hả, bèn quay đầu nhìn bàn bi-a, rõ ràng trong lòng nghĩ nên đi đâu tránh xa chỗ ấy một chút, nhưng bước chân lại không di chuyển, hai tai cũng nghe rõ hơn bao giờ hết.
Câu tiếp theo, cậu nghe thấy Lưu Tâm Du dùng giọng vừa đủ nghe hỏi: "Tớ muốn hỏi cậu, cậu có bạn gái chưa, nếu chưa, tớ có thể làm bạn gái cậu được không?"
2
Lâm Thiên Tây quay mặt về phía cửa, khóe miệng giật giật, quả nhiên, không hề bất ngờ.
Hạng hai khối theo đuổi hạng nhất khối, so với người khác cũng tự tin hơn hẳn, cứ thế đi tới nói một câu rất thẳng thắn.
Cậu muốn nhìn thử biểu cảm của Tôn Thành bây giờ là gì, cũng không biết hắn trả lời lại thế nào, tay cậu nắm lấy cửa, bỗng phát hiện bên ngoài không còn âm thanh gì nữa, một chút động tĩnh cũng không có, đây là đi rồi?
Ngón tay Lâm Thiên Tây vô thức sờ sờ cánh cửa, chờ Tôn Thành trả lời, mà mãi vẫn chưa chờ được.
Biết đâu đi thật rồi, đi chỗ khác nói chuyện, dù sao hắn cũng biết rõ cậu ở đây mà, có lẽ là cố ý tránh đi.
Khóe miệng Lâm Thiên Tây lại giật giật, cậu quyết tâm kéo cửa đi ra ngoài, chưa được hai bước đã thấy Tôn Thành, hắn vẫn còn ở đó chưa đi, đang đứng ở khúc rẽ.
Lưu Tâm Du đứng đối diện hắn, quay đầu nhìn thấy Lâm Thiên Tây đi từ phòng thiết bị ra thì thoáng chốc sững người, mặt lập tức đỏ lên.
"Đệt..." Lâm Thiên Tây nhỏ giọng chửi một câu, cứ tưởng bọn họ đi rồi, không ngờ thế mà lại còn đụng thẳng mặt, cậu cúi đầu xỏ tay vào túi quần, dứt khoát đi lướt qua bọn họ, chỉ có thể miễn cưỡng làm như không thấy.
Chờ cậu đi rồi, Lưu Tâm Du lại bình tĩnh, không thể hiện ra mình vô cùng xấu hổ nữa, cô nhìn Tôn Thành: "Cậu cân nhắc lâu như vậy rồi, trả lời tớ được không?"
Tầm mắt Tôn Thành dõi theo hướng Lâm Thiên Tây rời đi, ngữ khí bình thản như thể không hề nghe thấy lời tỏ tình nào, không có một tia gợn sóng: "Không cần cân nhắc, tôi không cần bạn gái."
Sắc mặt Lưu Tâm Du thoáng cái cứng ngắc, tựa như không nghĩ rằng hắn sẽ thẳng thừng từ chối: "Tại sao, cậu có người mình thích rồi à?"
"Gần như thế." Tôn Thành nói xong thì dứt khoát rời đi.
Lâm Thiên Tây vừa tiến vào trong lớp, trông thấy mấy người bàn trên chụm đầu vào nhau xì xào bàn tán, Vương Tiếu là đứa hưng phấn nhất, trên cái mặt đen nhẻm cũng đã in hàng chữ "Ông đây có nhiều chuyện muốn kể lắm".
"Anh Tây, lại đây!" Vương Tiếu thấy cậu vào cửa thì vội vàng vẫy tay.
Lâm Thiên Tây bước vào chỗ, đá ghế ra rồi ngồi xuống.
Vương Tiếu bị một cước này dọa cho kinh hãi: "Sao thế, lúc tập bi-a tâm trạng không tốt à? Hầy không sao đâu, em kể cho anh nghe chuyện này là tâm trạng anh tốt ngay." Cả người nó cũng chồm hẳn xuống, nhỏ giọng bảo: "Lúc trước thấy người ta bảo đầu học kỳ 1 rất nhiều người muốn yêu đương, em còn không tin, giờ tin rồi."
Tiết Thịnh hỏi: "Tại sao thế?"
"Mày hỏi tại sao á, học kỳ sau là sắp phải thi đại học rồi, chắc chắn phải thổ lộ vào học kỳ 1 chứ." Vương Tiếu chỉ Lâm Thiên Tây, lại chỉ vào chỗ bên cạnh cậu: "Mày xem anh Tây với Thành gia đi, bây giờ mới được bao lâu mà đào hoa đã liên tục nở rộ rồi, không thì sao mà Lưu Tâm Du đi tìm Thành gia tỏ tình được hả?"
Lâm Thiên Tây ngẩng đầu: "Cái đệt con mẹ nó sao cậu lại biết chuyện này?"
"Biết chứ," Vương Tiếu nói: "Ai cũng biết mà, thằng đần Đinh bám theo nữ thần của nó suốt, tận mắt chứng kiến rồi tự truyền ra ngoài luôn, làm sao mà giả được? Bây giờ nó sắp cay đến chết luôn rồi."
"..." Lâm Thiên Tây cạn lời, mẹ nó Đinh Kiệt nên đi làm paparazzi đi.
Khương Hạo nói xen vào: "Cũng chẳng phải tin gì mới, từ lớp 11 tôi đã nhận ra Lưu Tâm Du có ý với Tôn Thành rồi, rõ ràng vãi chưởng, ngày đầu tiên Tôn Thành chuyển lớp đã để ý tới cậu ấy, thực ra con gái lớp bọn tôi cũng có mấy đứa hay ngắm Tôn Thành, nhưng mà không ai lộ liễu như Lưu Tâm Du. Chẳng qua tôi chưa thấy Tôn Thành đối xử đặc biệt với đứa con gái nào cả, có vẻ bà chị lần trước đến trường tìm cậu ấy là gần gũi hơn một chút, nếu mà nói là đặc biệt thì..."
Cậu ta liếc liếc Lâm Thiên Tây, thầm nghĩ còn không đặc biệt bằng với Lâm lưu manh nữa.
1
Lâm Thiên Tây không muốn nghe nhiều về mấy chuyện này, cậu rút tờ đề trong túi quần ra, cầm bút vùi đầu sửa lại những chỗ làm sai.
Vương Tiếu vốn đang muốn hóng hớt nhiều hơn về chuyện riêng của Tôn Thành với Khương Hạo, quay xuống thấy cậu như thế thì rất ngạc nhiên: "Đậu má? Anh Tây không hóng chuyện của Thành gia tí nào luôn à?"
"Bớt cmn phiền phức lại, không thấy anh đây đang rất sốt ruột à?" Lâm Thiên Tây chọc mạnh ngòi bút vào tờ đề: "Mấy người không lo lắng chuyện thi giữa kỳ đúng không?"
"Không phải... Nhưng bây giờ chẳng phải càng nên quan tâm chuyện mới xảy ra của Thành gia hả?"
"Tùy mấy cậu, đừng có làm phiền ông đây là được." Mắt Lâm Thiên Tây vẫn không rời khỏi đề ôn.
Chiếc ghế bên cạnh bị kéo nhẹ ra, Vương Tiếu quay xuống cười cười: "Thành gia về rồi à? Sao rồi, trạng thái của anh đã thay đổi chưa thế?"
Lâm Thiên Tây ngừng bút, nhìn sang bên cạnh.
Tôn Thành ngồi xuống: "Trạng thái gì?"
"Thì anh còn độc thân hay không đó."
"Không thế thì sao?"
"Đệch, lần này thằng đần Đinh có thể nhắm mắt xuôi tay được rồi, nữ thần của nó tỏ tình thất bại." Vương Tiếu trêu ghẹo nói: "Anh Tây với Thành gia đều có tiêu chuẩn cao thật, ai cũng không đồng ý luôn."
"Tôi bảo rồi mà, cậu ấy không thể nào đồng ý được." Khương Hạo tiếp lời.
Tôn Khải thở dài cảm khái: "Ầy, trai đẹp kén chọn ghê, rốt cuộc là hai người thích kiểu người như thế nào thế."
Tôn Thành quay đầu sang bên cạnh nhìn.
3
Lâm Thiên Tây đụng phải cái nhìn của hắn, ánh mắt cậu thoáng lóe lên, cậu xoay xoay cây bút trong tay, miễn cưỡng nhếch miệng cười, nhỏ giọng bảo: "Không phải tôi cố ý đâu, tưởng bọn cậu đi rồi nên tôi mới đi ra."
Đang nói, Lưu Tâm Du đi vào trong lớp từ cửa sau, mặt vẫn đỏ bừng, thần thái không tốt lắm, lúc đi qua hàng cuối đột nhiên liếc xéo Lâm Thiên Tây một cái.
Rốt cuộc chuyện cũng đã bị lan truyền khắp nơi, cô vừa bước vào cửa đã bị người khác nhìn chằm chằm, Vương Tiếu thấy rõ ràng một màn vừa rồi, thì thầm hỏi: "Sao thế, anh Tây đắc tội với cậu ta à?"
Lâm Thiên Tây bỗng chốc hiểu ra, lẩm bẩm một câu: "Đệch, cậu ta sẽ không nghĩ là mình truyền tin ra chứ?"
Dẫu sao cậu cũng là người duy nhất đã tận mắt chứng kiến cảnh tượng cô tỏ tình.
Tôn Thành nghe thấy, nhìn cậu: "Không sao, có chuyện cũng là chuyện của tôi, tôi giải quyết."
Lâm Thiên Tây nhấp miệng, đúng là chuyện của hắn thật, người khác không thể xen vào, cậu lại xoay xoay cây bút trong tay vài vòng, cuối cùng vẫn không nhịn được mà hỏi một câu: "Người kia cũng không phải gu của cậu sao?"
"Không phải." Tôn Thành trả lời cực kỳ dứt khoát, ngước mắt lên nhìn cậu lần nữa.
"Ồ." Lâm Thiên Tây khô khan cười, cho dù không phải, sau này vẫn sẽ được con gái theo đuổi, cảnh tượng hôm nay chẳng qua chỉ là màn mở đầu, về sau chuyện giống như thế này còn phải chứng kiến rất nhiều.
Nghĩ đến đây, cậu lại cúi đầu nhìn tờ đề, nhất định phải tìm chuyện mà làm, vùi đầu vào học còn thú vị hơn so với việc nghĩ tới những chuyện này.
Mãi cho đến khi tan học, Lâm Thiên Tây vẫn đang đối chọi với bài tập.
Vương Tiếu quay xuống rất nhiều lần, chỉ nhìn thấy cậu đang giải đề, cũng không dám quấy rầy, sợ chọc cậu không vui lại trở thành cái ghế bị đá, trước khi đi chỉ chỉ cậu, nói bằng khẩu hình miệng với Tôn Thành: "Hôm nay tự dưng tâm trạng của anh Tây không tốt."
Tôn Thành nhìn sang bên cạnh, cầm cặp sách đứng lên, chưa kịp mở miệng thì Lưu Tâm Du đã quay đầu nhìn hắn, góc mắt hắn liếc thấy, song cũng không nhìn lại.
"Cậu còn không đi à?" Hắn chỉ chăm chú nhìn Lâm Thiên Tây.
Lâm Thiên Tây ngẩng đầu, lại vội vàng cúi xuống, thu dọn sách vở cùng đề rồi cất hết vào trong cặp: "Đi đây."
Tôn Thành thấy bọn Vương Tiếu đi trước rồi mới mở miệng hỏi: "Cậu làm sao vậy?"
"Sao là sao, tôi chẳng sao cả." Lâm Thiên Tây cảm thấy điện thoại vừa rung, lúc nhét sách vào cặp nhìn thoáng qua, hình như là Cố Dương gửi tin nhắn WeChat tới, cũng không đọc mà xách cặp đứng lên: "Tôi phải chuẩn bị cho thi giữa kỳ, về nhà giải đề luôn đây, đi trước nhé."
Nói xong thì không thèm nhìn một cái đã lướt qua hắn chạy ra cửa.
Tôn Thành cầm cặp theo ra ngoài, chỉ kịp trông thấy bóng lưng cậu vội vã rẽ vào khúc ngoặt, thoáng chốc đã xuống cầu thang.
Vừa nãy định hỏi cậu có muốn tới chỗ Dương Duệ luyện bi-a không, hay là vẫn tới nhà hắn học bài, chưa kịp nói ra miệng, lại cảm giác mình cứ thế mà bị bỏ lại đằng sau rồi.
4
- -------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Vương Tiếu: Anh Tây với Thành gia tiêu chuẩn đều cao ghê.
Anh Tây: Đúng thế.
Tôn Thành: Tạm được.