Chương 31: Gọi như vậy xấu hổ lắm đó.
Tuy Tôn Thành cố ý gửi hình đi, nhưng kỳ thực bản thân cũng cảm thấy như thế rất ấu trĩ, bởi trước đây chắc chắn hắn sẽ không làm vậy.
Có lẽ là dạo này bị Lâm Thiên Tây làm hư rồi.
Hắn lại mở bức ảnh gốc ấy ra, gương mặt của Lâm Thiên Tây được độ phân giải tạo thành cảm giác mờ ảo vừa đủ, góc độ nhìn của Tôn Thành cũng hài hòa đến lạ kỳ, tựa như ánh mắt và toàn bộ sự chú ý đều rơi trên gương mặt của người kia.
Ngón tay Tôn Thành nhấn xuống, mở ra tùy chọn Xóa ảnh, hắn nhìn thêm lần nữa, cuối cùng vẫn không xóa đi.
Thật ra Lâm Thiên Tây nói không sai, bức ảnh này chụp rất đẹp, chụp sườn mặt của hai người bọn họ cực kỳ đẹp.
Xóa đi thì có hơi tiếc, giữ lại cũng được. Tôn Thành ấn thoát khỏi bức ảnh, đặt điện thoại di động xuống rồi đứng dậy đi rót nước.
Chưa sờ được đến chiếc cốc thì tiếng chuông điện thoại lại reo.
Hắn cho rằng là Lâm Thiên Tây gọi đến, lúc quay lại lấy điện thoại khóe miệng cũng đã nhếch lên, có điều khi thấy một dãy số không tên trên màn hình thì ý cười vụt tắt trong nháy mắt, mặt lạnh xuống ấn nút nghe.
1
"Tôn Thành! Có phải mày nghe máy không đấy?" Giọng Cố Chí Cường trong điện thoại vẫn oang oang như trước, thật sự rất điếc tai.
"Không cần kêu, là tôi." Tôn Thành trả lời.
"Được, là mày là được." Cố Chí Cường nói: "Mày cũng giỏi thật nhỉ, dùng cách gì cũng không động được đến mày. Mày mới đến đó bao lâu mà cả bọn đầu gấu cũng không làm gì được, có thế nào mày cũng nhất quyết cứ phải tuyệt tình như thế đúng không?"
"Ông không cảm thấy lời này có vấn đề à?" Tôn Thành lạnh giọng: "Làm phiền chính ông đừng gây chuyện."
"Tao gây chuyện?" Giọng điệu Cố Chí Cường lại cao thêm vài tone: "Thế nào gọi là tao gây chuyện? Tao là ba mày đấy! Mày dựa vào đâu mà đem Cố Dương đi không nhận tao hả, tao vẫn chưa già mà mày đã giẫm đạp rồi, có đứa con trai nào như mày không? Để tao nói cho mày nghe nhé nhóc Thành, mày có thế nào cũng không thay đổi được sự thật mày là con tao, mày như thế thì sẽ bị sét đánh đó có biết không hả?"
"Chớ gọi tôi như vậy, tôi đã không còn quan hệ gì với ông rồi." Tôn Thành nói: "Chờ sét xuống, hai ta đứng cạnh nhau, ông thử xem xem là ai sẽ bị đánh."
"Mày..." Cố Chí Cường bị chọc giận, thở hổn hển qua điện thoại: "Ông không nói nhảm với mày nữa, mày vẫn chưa thành niên, không thoát khỏi tay tao được, mẹ mày chết rồi, cái nhà này phải do tao định đoạt."
"Thành niên chỉ là chuyện của vài tháng nữa, rất nhanh. Đừng nghĩ đòi được tiền dễ như vậy." Tôn Thành cắt ngang lời gã: "Khoản tiền này giữ lại cho tôi và Cố Dương đi học, không phải của ông, một xu cũng đừng nghĩ đến."
Giọng điệu của Cố Chí Cường đã the thé đến cực điểm: "Mai là ngày giỗ của mẹ mày, mày lại đối xử thế với ba mình à?"
Tôn Thành cười lạnh một tiếng: "Ngày giỗ của mẹ tôi còn cần đến ông nhắc nhở ư? Trước ngày giỗ mẹ tôi hai ngày ông còn thuê người đến cửa nhà tôi, cũng không kém cạnh."
"Tôn..."
Điện thoại bị hắn cúp rồi.
Tôn Thành đứng đó, nhớ đến Cố Dương, bèn cúi đầu mở Wechat của nhóc ra, định hỏi nhóc có bị Cố Chí Cường tìm đến không.
Có điều liếc nhìn thời gian xong, hắn lại cảm thấy đã muộn lắm rồi, đoán rằng Cố Dương đã ngủ, cuối cùng hắn lại thoát khỏi khung thoại, gửi tin nhắn cho Quý Thải.
Quý Thải vẫn chưa ngủ, thoáng chốc sau đã trả lời.
[ Ba cậu không thể tìm Cố Dương, ông ta biết tất cả tiền đều là cậu giữ mà, huống chi còn có tôi. ]
[ Có phải ông ta lại tìm cậu không? ]
Tôn Thành ngồi xuống ghế, co hai chân lên.
[ Tìm, tìm cũng vô ích. ]
Quý Thải lập tức gọi điện tới.
Tôn Thành nghe máy.
"Sao thế nhóc Thành, cậu ở bên đó có cần tôi giúp một tay không?" Giọng Quý Thải rất nhỏ, có lẽ là sợ quấy rầy đến Cố Dương.
Tôn Thành dựa người vào lưng ghế: "Không cần, không có côn đồ tìm tôi gây phiền phức."
"Giải quyết rồi à?" Quý Thải hỏi: "Có người giúp cậu hả?"
"Ừm, một người tên Lộ Phong, giúp tôi giải quyết một chút." Tôn Thành vốn nên nói ra tên Lâm Thiên Tây, nhưng không biết tại sao lại không muốn nhắc đến cậu trước mặt Quý Thải.
"Ầy, có bạn bè giúp cậu là được." Quý Thải cười một tiếng, tựa như muốn làm bầu không khí trở nên tích cực: "Nhóc Thành của chúng ta đáng thương quá, lẽ ra nên sống mệnh của cậu chủ lớn, thật sự không dễ dàng mà."
Tôn Thành cũng phối hợp cười theo một tiếng, nhưng thanh âm thấp lại thấp như có như không: "Không có cái mệnh đó."
Quý Thải nói: "Cậu yên tâm, một đứa làm giáo viên thể dục như tôi ấy, bên cạnh đều là những người luyện võ, ba cậu chẳng dám đến gần tôi tìm Cố Dương đâu."
Tôn Thành biết điều này nên mới giao Cố Dương cho cô, trầm giọng đáp: "Cố Dương không sao là được, chị giúp tôi chăm sóc tốt cho nó, sau này tôi sẽ tới đón thằng bé."
"Đã biết, nói với cậu bao lần rồi mà." Giọng điệu Quý Thải mềm mỏng: "Đi ngủ sớm một chút đi nhóc Thành, đừng quá cực khổ."
Tôn Thành cũng không nói gì, chỉ "Ừm" một tiếng.
Có lẽ là Quý Thải nghe ra ý hắn không muốn nói tiếp nữa nên đã cúp máy trước.
Thời gian này hắn thường ngồi làm đề, học tập, người quen hắn đều biết thói quen sinh hoạt của hắn nên sẽ không quấy rầy nhiều.
Tôn Thành lẳng lặng tắt khung thoại, một tay đã đưa ra lấy bút, đột nhiên mắt lại phát hiện ra một tin nhắn chưa đọc.
Ngay từ lúc hắn xem lại ảnh, Lâm Thiên Tây đã trả lời lại rồi.
[ Tôi! Đang! Học! Nè! ]
Mỗi một dấu chấm than này, quả thực ăn nói rất có khí phách.
Tôn Thành liếc mắt nhìn thời gian trên điện thoại, đoán rằng có lẽ cậu vẫn còn đang học, khóe miệng nhẹ nhàng giương lên, tâm trạng mà Cố Chí Cường làm hỏng bét cũng dần bị át đi.
2
Không nghĩ là cậu lại rất nghe lời.
Lâm Thiên Tây thật sự ngoan ngoãn học.
Buổi tối ngủ nhiều nhất ba tiếng, buổi sáng hơn sáu rưỡi đã rời giường.
Sau khi tỉnh dậy, việc đầu tiên cậu làm là đưa mắt nhìn tờ kế hoạch dán ở đầu giường, rồi ngay tức khắc xỏ dép vọt vào WC đánh răng rửa mặt.
Đến khi cậu ra cửa, miệng ngậm miếng bánh mì, trong tay còn cầm một quyển sổ tay ngữ văn, vừa bước xuống lầu vừa lẩm nhẩm đọc bài thơ cổ.
Đây cũng là một mục trong kế hoạch.
Hôm nay không có nhiều thời gian, lúc cậu ra khỏi khu nhà nhỏ cũng không gặp Vương Tiếu lái moto đi qua, thế là cậu leo lên xe buýt đi luôn.
Lâm Thiên Tây đứng cạnh cửa xe ăn bánh mì, đồng thời trong đầu cũng cố ghi nhớ bài thơ cổ mà trước đây chưa từng đọc qua, lúc này chỉ có thể miễn cưỡng học thuộc, còn khó hơn cả nhai miếng bánh mì trong miệng nữa.
Gian quan oanh ngữ hoa đê hoạt...hoạt, U yết....lưu thủy, không phải, U yết lưu tuyền thủy hạ than. [1]
Câu tiếp theo là gì ấy nhỉ?
Đột nhiên cậu nghe thấy chỗ ngồi bên cạnh mình có giọng trẻ con cũng đang đọc thơ cổ, Lâm Thiên Tây nhìn sang, thấy một đứa bé gái tóc thắt bím đang gật gù trong lòng bà mình, dùng giọng ngây ngô của bọn con nít mà đọc bài thơ "Cố nhân tây từ Hoàng Hạc lâu" [2], mấy câu đằng sau cũng đọc thuộc lòng ra vanh vách.
Bà đứa trẻ vỗ tay khen: "Cục cưng giỏi quá!"
Vị khách ngồi bên cạnh cũng khen: "Bạn nhỏ này thông minh thật đó!"
Lâm Thiên Tây lẳng lặng cắn một miếng bánh mì rồi nuốt xuống, quyết định lần sau sẽ không ngồi chuyến xe này nữa, lòng tự trọng của cậu bị đả kích rồi, khiến cho cậu cảm thấy hình như mình còn chẳng bằng một nửa nhóc con choai choai bé tí.
May mà chỉ thoáng chốc sau đã đến trường học.
Lâm Thiên Tây xuống xe, sải một bước dài xông vào cổng trường.
Cậu khoác cặp sách trên lưng, không chút rề rà mà chạy thẳng lên tòa giảng dạy, lúc đi đến khúc ngoặt thì thấy Khương Hạo khoác cặp đi phía sau, bước chân lập tức phanh lại, gọi cậu ta: "Này! Tôn Thành đến chưa?"
Khương Hạo ngẩng đầu, khó hiểu nhìn cậu: "Cậu có việc gì à?"
"Tôi tìm cậu ấy." Lâm Thiên Tây nắm tay vịn hỏi: "Đến chưa?"
"Chưa đến," Khương Hạo nhìn cậu chằm chằm: "Cậu tìm cậu ấy làm gì?"
Lâm Thiên Tây cảm thấy ánh mắt này của Khương Hạo rất không thân thiện, cả lời nói cũng chẳng khách khí chút nào, như thể người như cậu không nên tìm Tôn Thành, thế là cậu nhếch miệng cười cười: "Tôi cứ thích tìm cậu ấy đấy, cậu có ý kiến gì không?"
Nói xong cũng mặc kệ cậu ta rồi vội vã đi luôn.
Quả thực hôm nay cậu đi học khá sớm, nửa lớp đã đến, Đinh Kiệt lẫn Trương Nhậm đều chưa đến, hàng dưới cùng chỉ có mình Lâm Thiên Tây.
Bài thơ cổ kia cậu mới thuộc được một nửa, lại lấy sách ra tiếp tục hăng hái chiến đấu.
Đột nhiên có người đứng bên cạnh cậu.
Lâm Thiên Tây vừa nghiêng đầu thì giật nảy mình: "Đệt đệt, cái gì thế?"
Chu Học Minh chắp hai tay sau lưng, vừa đi vào từ cửa sau, đang dòm Lâm Thiên Tây.
"Sao thế hả thầy Chu?"
Chu Học Minh nhìn cậu một lúc, lại đưa mắt nhìn lên quyển sách trước mặt cậu, không đáp lời mà giữ nguyên trạng thái bình tĩnh chắp tay sau lưng đi lên bục giảng. Ông đặt ly trà trong tay xuống, cầm viên phấn viết hai chữ to trên bảng đen: Thông báo.
Viết xong thì lão Chu bỏ phấn xuống, phủi phủi tay rồi quay đầu nói: "Chiều nay lớp nghỉ học, toàn khối 11 tổ chức họp phụ huynh để phổ biến việc liên quan đến thi cuối kỳ và chia lớp, các em hãy thông báo một tiếng với phụ huynh mình đi, và nhắc cả những bạn vắng mặt hôm nay nữa."
Lâm Thiên Tây gác hai chân trên ghế của bàn đằng trước, nửa người trên không tự chủ được rung lắc, miệng "Chậc" một tiếng.
Trước thi cuối kỳ phải họp phụ huynh, hình như là thế thật, có điều cậu còn chưa kịp chuẩn bị trước.
Không biết lão Chu có nghe thấy không mà lại phóng tầm mắt đến chỗ cậu: "Nhất định phải gọi đến, đừng tưởng là sẽ láo lếu lừa gạt qua được ải, đây là chuyện liên quan đến lớp 12 đấy. Phụ huynh em nào không đến thì buổi chiều các em cũng khỏi cần ở lại chờ nữa."
Nói xong thì cầm ly trà lên đi ra ngoài.
Trước đây Lâm Thiên Tây chính là cái đứa chuyên láo lếu lừa gạt để trót lọt qua ải họp phụ huynh, câu này của lão Chu rõ ràng là nói cho cậu nghe.
Chương Hiểu Giang đi lên viết lại lời của lão Chu lên bảng đen để thông báo cho các bạn học.
Không ít bạn học trong lớp đã ra ngoài để liên lạc với người nhà.
Lâm Thiên Tây đóng sách lại, đứng lên rời khỏi chỗ ngồi.
Lúc đi qua chỗ Đào Tuyết, cô ngẩng đầu lên hỏi nhỏ: "Lâm Thiên Tây này, cậu cũng định đi thông báo cho phụ huynh à?"
Lâm Thiên Tây chỉ cười một tiếng, không đáp lại; cậu ra ngoài hành lang rồi lấy điện thoại ra.
Số điện thoại của mẹ cậu đã nhớ kỹ từ lâu, rất nhanh đã mở lên được, nhưng số lần nói chuyện của bọn họ chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay mà thôi.
Lâm Thiên Tây hơi do dự không muốn gọi, sợ lúc này mẹ cậu vừa xong ca đêm, gọi điện thì không tiện lắm.
Cuối cùng sau nửa phút nhìn chằm chằm dãy số, cậu vẫn ấn gọi.
Âm báo bận vang từng hồi bên tai, cho đến khi Lâm Thiên Tây tưởng cuộc gọi sắp tự động ngắt kết nối thì bên kia mới nghe máy.
"Chuyện gì?" Lâm Tuệ Lệ hỏi.
Lâm Thiên Tây nghe một câu này mới nhớ ngày đó sau khi cãi cọ một trận, bọn họ đã chẳng nói chuyện với nhau mấy ngày. Kỳ thực hôm qua lúc ở bên ngoài cửa hàng tiện lợi, cậu đã nhìn thấy Tôn Thành đứng trước mặt cô mua đồ, nhưng rồi vẫn làm như không thấy gì.
Cậu thấp giọng nói: "Đầu giờ chiều nay mẹ có rảnh không? Trường học thông báo muốn mở họp phụ huynh."
Dường như Lâm Tuệ Lệ ở đầu dây bên kia đang bận bịu làm gì đó, tiếng sột sột soạt soạt truyền qua điện thoại: "Trước đây mày chưa từng đề cập tới việc phải họp phụ huynh."
Cô dừng lại một lúc rồi hỏi: "Có chuyện gì khác đúng không? Lần này là đánh nhau hay chuyện gì, thầy mày gọi mẹ tới để bồi thường tiền thuốc thang à?"
Lâm Thiên Tây thoáng trầm mặc, sau đó đáp: "Là họp phụ huynh mà."
"Mẹ không có thời gian đâu, chuyển cho mày thêm tiền sinh hoạt nhé, nếu phải đền tiền thật thì tự mình trả." Lâm Tuệ Lệ không mặn không nhạt nói: "Ngày đó mẹ cũng có trách nhiệm, không nên tranh cãi với mày, mày đừng vì chuyện này mà ra bên ngoài gây chuyện, tiết chế lại một chút đi Lâm Thiên Tây."
Trong điện thoại có người gọi cô: "Đi chưa chị Tuệ Lệ? Hiếm có thời gian nghỉ ngơi, đang chờ chị đó."
Lâm Tuệ Lệ nói tiếp: "Mẹ có việc bận phải đi, cúp đây."
Lâm Thiên Tây nghe âm thanh cúp máy, không kịp nói câu tiếp theo, nhìn vào điện thoại trong tay một lúc rồi nhếch miệng, lặp lại một câu: "Tiết chế lại một chút đi Lâm Thiên Tây..."
Nói chung là cũng có thể đoán trước được, mẹ cậu sao có thể dính dáng tới kiểu chuyện họp phụ huynh như thế này, hoàn toàn không thể, cho nên ngay cả khi có thời gian rảnh rỗi cũng sẽ không đến.
Cậu cầm điện thoại trở về phòng học, vừa mới ngồi xuống trong di động đã hiện lên thông báo tiền được chuyển tới.
Thế mà mẹ cậu thật sự lại chuyển thêm cho cậu mấy trăm tệ tiền sinh hoạt.
Lâm Thiên Tây không nhận, chờ nó tự hoàn về rồi cậu ném điện thoại vào cặp sách, không muốn nhìn thêm lần nào nữa.
Rõ ràng là những bạn học khác thông báo thuận lợi hơn rất nhiều, tiết cuối buổi trưa tan học không lâu đã có không ít phụ huynh hăng hái đến.
Đến tận trưa vẫn không thấy mặt mũi Đinh Kiệt lẫn Trương Nhậm đâu, thế là hai vị phụ huynh đành phải ngồi thẳng luôn vào chỗ ngồi bọn họ.
Trong lớp trò chuyện ầm ĩ, Lâm Thiên Tây bị kẹp giữa mấy phụ huynh hăng hái tích cực này, thấy Chương Hiểu Giang đứng trên bụng giảng chuẩn bị điểm danh thì mình lấy cặp sách ra, đứng lên rời khỏi phòng học.
Một buổi họp phụ huynh mà thôi, không có gì to tát cả, thà về ngồi tự học còn hơn.
....
Tôn Thành đứng bên ngã tư vắng vẻ, trước mặt là một đống tiền giấy đang đốt.
Đã rời khỏi quê hương rồi, cho nên đến cả nơi để tưởng niệm ngày giỗ của người thân cũng không có.
Hắn phủi người vài cái, song mùi khói vương vào mình vẫn chưa thể bị xua tan, rồi lại xoay người đi về.
Qua con đường quen thuộc, Dương Duệ ló đầu ra từ cửa tiệm tạp hóa nhỏ: "Hôm nay nhóc không đến trường học hả? Sao lại ở đây?"
Tôn Thành nhìn anh: "Ừm, có chút việc."
"Chắc chắn là chuyện quan trọng nhỉ," Dương Duệ cười một tiếng: "Anh thấy Lâm Thiên Tây mấy ngày nay vội muốn chết, như kiểu mai đã thi luôn rồi ấy."
Tôn Thành không lên tiếng, vừa đi vừa lấy điện thoại di động ra, hôm nay Lâm Thiên Tây không gửi tin nhắn đến, hắn lướt thêm chút nữa, thế mà lại thấy Khương Hạo gửi cho mình hai tin nhắn.
[ Đầu giờ chiều nay có buổi họp phụ huynh, phải thông báo cho người nhà đó. ]
[ Hôm nay cậu xin nghỉ đúng lúc ghê, trốn vụ này một cách hoàn hảo luôn. ]
Tôn Thành không trả lời, cất điện thoại di động vào.
Lúc chuyển tới hắn đã nói qua hoàn cảnh của mình với thầy, cho nên chắc chắn không thể nào tham dự buổi họp phụ huynh, thầy cũng đã gật đầu đồng ý.
Thời tiết hôm nay không đẹp lắm, hơi âm u.
Tôn Thành một mình đi đến tòa nhà cũ kỹ, chưa vào bên trong thì một miếng bánh mì nhỏ chợt bay đến cạnh chân, hắn nhìn theo hướng nó văng ra thì phát hiện là đến từ bồn hoa bên cạnh, rất giống như có người ở đó.
Bên ngoài tòa nhà cũ xây một mảnh đất nhỏ để trồng hoa cỏ, bồn hoa ấy cũng đã được sửa sang lại một thời gian; cạnh đó là một thanh niên khoanh tay ngồi xổm, để cặp sách bên chân, rõ ràng có thể thấy là vừa từ trường học đi tới.
Là Lâm Thiên Tây.
Cậu cầm túi bánh mì vừa xé miệng trên tay, mắt nhìn chằm chằm vật nhỏ cạnh dưới chân: "Trùng hợp thế, mày cũng có một mình thôi à?"
Tôn Thành đi tới, nhìn thấy một màn này thì khó hiểu, cậu đang nói chuyện với ai?
"Tao cũng một mình này, đến nói chuyện một lát đi, một lát thôi nhé." Lâm Thiên Tây xé bánh mì trên tay, vừa xé vừa nói: "Chỉ nói một lát được thôi, lúc khác tao không có thời gian đâu, còn phải học cơ." Sau đó cậu ném miếng bánh mì vụn sang bên cạnh: "Đến đây Tom, đi ra đi."
Một con cún nhỏ bẩn thỉu nhảy ra từ trong bụi hoa, ngậm lấy vụn bánh mì.
Lúc này Tôn Thành mới biết là cậu đang nói chuyện với con cún.
Tại sao lại gọi là Tom? Tom và Jerry? Đó là tên của con mèo mà?
"Không có ai nuôi mày hả?" Lâm Thiên Tây hỏi cún nhỏ: "Mày cũng không có bạn sao?"
Cún con sốt ruột sủa với cậu một tiếng, nóng lòng muốn được cho ăn.
"Đệt, tính cách còn nóng nảy thật." Lâm Thiên Tây lại ném một miếng xuống đối diện thân cây, miệng nói: "Đừng có không vui mà, ai mà không thế chứ, mọi người đều giống nhau thôi."
Cún con khua khoắng hai chân vồ lấy ăn sạch.
Tôn Thành nhìn chằm chằm Lâm Thiên Tây, nhìn cậu ném từng miếng từng miếng bánh mì nhỏ, không biết thói quen lẩm bẩm độc thoại này của cậu hình thành từ đâu mà ra, có lẽ nguyên nhân là do không có ai nói chuyện với cậu chăng?
Chẳng mấy chốc cậu đã đút hết một cái bánh mì nguyên vẹn, sau đó cậu móc trong túi ra mấy viên đậu phộng, bóc vỏ rồi ném cho cún nhỏ, cố tình ném đến thân cây, chọc cho con cún chạy nhảy tung tăng loạn xạ, mỗi một viên đều ném chuẩn xác vào cùng một chiếc lá trên cây đối diện.
"Nhìn này Tom, anh có giỏi không hả?" Lâm Thiên Tây cong miệng nói.
Lông mày của Tôn Thành khẽ nhíu, làm trò ngớ ngẩn gì thế, mới đó mà đã xưng anh gọi em với con chó rồi.
"Lại đây, cho cưng xem thêm màn biểu diễn kỹ thuật gia truyền của nhà Lâm."
Lâm Thiên Tây ném viên đậu phộng cuối cùng trong tay trúng vào thân cây, viên đậu phộng nảy ra rơi xuống mặt lá lớn của cây chuối, sau đó dội xuống mép gạch dọc bồn hoa, cuối cùng bắn ra ngoài rơi xuống đất, lăn vào khe hở của ống cống thoát nước.
"Chậc." Lâm Thiên Tây cau mày: "Tính khoảng cách không đúng rồi, lẽ ra nên bay vào kia, sao lại lăn xuống đó chứ..."
Cậu quay đầu đưa tay ra bắt lấy chân trước của cún nhỏ đang giương mắt nhìn mình, vỗ vỗ hai chân nó vào nhau rồi ép giọng nói: "Anh Tây giỏi ghê! Anh Tây siêu đẹp trai luôn!"
4
Vừa buông một chân cún nhỏ ra, một tay cậu lại giữ chân kia của nó quơ quơ lên xuống: "Chê cười rồi Tom, lần sau nhất định sẽ để cưng được chứng kiến thực lực thật sự của anh."
Tôn Thành đã biết vì sao cậu đánh bi-a tốt, quả thực là rất có đầu óc ở phương diện này, xem ra chắc chắn có thể học tốt đường parabol.
Có điều bây giờ hình như cậu hơi say rồi, đầu tiên là xưng anh gọi em với con chó, sau đó tự mình phân thân vừa diễn vai chó vừa diễn vai người, không biết mấy phút nữa có hợp làm một với con chó luôn không.
"Gặp lại sau nhé Tom, cuộc trò chuyện kết thúc." Cuối cùng Lâm Thiên Tây cũng buông con cún nhỏ ra, vỗ vỗ cái túi trống không: "Lần sau mang nhiều hơn đến tìm mày."
Cún con sủa "gâu gâu" hai tiếng, lại chui về bụi rậm.
Mà Lâm Thiên Tây tựa như vẫn mãi nhìn về chỗ ấy không thôi, điệu bộ không muốn đi lắm.
Tôn Thành quay đầu định đi, tránh quấy rầy nhã hứng của cậu.
"Ai thế!" Lâm Thiên Tây đã phát hiện có người, liền đuổi tới.
Tôn Thành đi ra ngoài một đoạn, vẫn bị cậu đuổi kịp, tay xỏ túi rồi xoay người lại.
"Tôi đi ngang qua."
"Cậu ngang qua cái con khỉ," Lâm Thiên Tây đuổi theo: "Tôi ở đây chờ cậu mà."
"Cậu trốn học?" Tôn Thành đột nhiên hỏi.
Lâm Thiên Tây bị hỏi đến ngẩn người: "Không."
Tôn Thành quan sát cậu, không phải trốn học, mà đó là họp phụ huynh không đi. Hắn lại chợt nhớ tới lần đã gặp mẹ cậu trong cửa hàng tiện lợi, còn có một câu kia của Dương Duệ, "có nhà như không có", trong lòng ít nhiều đã sáng tỏ.
Là không có nơi nào để đi.
Tôn Thành xoay người bước đến tòa nhà cũ: "Hôm nay tôi xin nghỉ, cũng không đến trường."
"Thảo nào chẳng thấy cậu đâu." Lâm Thiên Tây đuổi theo hắn.
Bọn họ đi thẳng vào trong nhà Tôn Thành, hắn đẩy bàn nhỏ dịch ra ngoài, thuận tay lấy một cái đệm mới từ trong ngăn kéo ra, ném cho cậu: "Cho cậu dùng."
Lâm Thiên Tây cầm lên nhìn, thấy bên trên in hình một con chuột Mickey: "Đệch, sao lại là hoạt hình thế? Lẽ ra cậu nên mua cho tôi một cái thật ngầu chứ!"
"Ai mua cho cậu?" Tôn Thành nói: "Tôi mua cho Cố Dương."
Lâm Thiên Tây cười một tiếng: "Được rồi, lần sau tự tôi mua một cái ngầu ngầu rồi mang tới."
"Tùy cậu." Tôn Thành hỏi: "Ăn cơm không?"
"Lúc ăn cơm có thể giảng đề không?" Lâm Thiên Tây đặt đệm xuống, ngồi bên bàn nhỏ.
Tôn Thành đáp: "Cậu gọi ba thì có thể giảng."
Lâm Thiên Tây cúi đầu lật sách: "Cậu chờ một chút, nội dung trong kế hoạch quá nhiều, tôi muốn nhìn thử xem bao nhiêu đề."
Tôn Thành kéo nệm ngồi xuống bên cạnh cậu, lấy điện thoại ra đặt đồ ăn, rồi hắn lại chợt nhớ đến chuyện bức ảnh, lặng lẽ cười: "Hôm nay cậu chỉ cần gọi một tiếng, gọi ngay trước mặt là được."
Lâm Thiên Tây ngẩng đầu: "Cậu mẹ nó cũng rất..."
"Rất gì?" Tôn Thành cắt ngang lời cậu.
Lâm Thiên Tây định nói cũng rất biết chơi, nhưng nhìn đống đề chờ được giảng trước mặt mình, cuối cùng vẫn nhịn xuống, nghiêng đầu nhìn sườn mặt hắn.
Tôn Thành cúi đầu chọn đồ ăn, ngón tay đặt bừa mấy món, vừa định hỏi cậu muốn ăn gì lại cảm thấy người Lâm Thiên Tây nhích gần mình, hắn ngẩng đầu lên.
"Ba ơi..."
Tôn Thành nhìn cậu, thanh âm của cậu chui thẳng vào trong màng nhĩ, giọng phảng phất thổi qua bên tai khiến tai hắn có hơi ngứa ngáy.
Lâm Thiên Tây vừa định nhỏ giọng tấn công bất ngờ xem như là xong chuyện, lại không nghĩ đến hắn sẽ ngẩng đầu lên, thế là trong tích tắc, bọn họ mặt thẳng mặt đối diện nhau.
Hai người bốn con mắt, không ai lên tiếng.
1
Đến khi điện thoại reo một tiếng nhắc nhở chọn món ăn, Lâm Thiên Tây mới hoàn hồn, thấp giọng nói một câu: "Mẹ nó, mất mặt quá..."
Gọi như vậy xấu hổ lắm đó.
Tôn Thành cúi đầu, lại ấn vài lần lên màn hình điện thoại rồi đưa cho cậu, không nhìn ra trên mặt có thay đổi gì: "Ăn gì thì tự chọn đi."
Lâm Thiên Tây nhận lấy điện thoại, tựa như vẫn chưa yên tâm, ngẩng đầu hỏi hắn: "Tôi gọi thế nào, có thể giảng không?"
"Nghe thấy rồi," Tôn Thành nhìn cậu: "Có thể."
- ---------------------------
[1] Trích trong bài thơ "Tỳ Bà Hành" của Bạch Cư Dị. Hai câu Lâm Thiên Tây đọc:
Gian quan oanh ngữ hoa để hoạt
U yết lưu cảnh thuỷ hạ than
Dịch nghĩa:
Ca oanh trơn giọng, líu lo trong hoa
Nhịp suối ngập ngừng, nước dội xuống thác
[2] Cố nhân tây từ Hoàng Hạc lâu (thơ Lý Bạch):
Cố nhân tây từ Hoàng Hạc lâu,
Yên hoa tam nguyệt há Dương Châu.
Cô phàm viễn ảnh bích không tận,
Duy kiến Trường Giang thiên tế lưu.
Dịch nghĩa:
Bạn cũ từ biệt tại lầu Hoàng Hạc đi về phía tây,
Tháng ba hoa khói, xuống Dương Châu.
Bóng chiếc buồm lẻ phía xa dần khuất vào trong nền trời xanh,
Chỉ còn thấy dòng Trường Giang vẫn chảy bên trời.
1
Có lẽ là dạo này bị Lâm Thiên Tây làm hư rồi.
Hắn lại mở bức ảnh gốc ấy ra, gương mặt của Lâm Thiên Tây được độ phân giải tạo thành cảm giác mờ ảo vừa đủ, góc độ nhìn của Tôn Thành cũng hài hòa đến lạ kỳ, tựa như ánh mắt và toàn bộ sự chú ý đều rơi trên gương mặt của người kia.
Ngón tay Tôn Thành nhấn xuống, mở ra tùy chọn Xóa ảnh, hắn nhìn thêm lần nữa, cuối cùng vẫn không xóa đi.
Thật ra Lâm Thiên Tây nói không sai, bức ảnh này chụp rất đẹp, chụp sườn mặt của hai người bọn họ cực kỳ đẹp.
Xóa đi thì có hơi tiếc, giữ lại cũng được. Tôn Thành ấn thoát khỏi bức ảnh, đặt điện thoại di động xuống rồi đứng dậy đi rót nước.
Chưa sờ được đến chiếc cốc thì tiếng chuông điện thoại lại reo.
Hắn cho rằng là Lâm Thiên Tây gọi đến, lúc quay lại lấy điện thoại khóe miệng cũng đã nhếch lên, có điều khi thấy một dãy số không tên trên màn hình thì ý cười vụt tắt trong nháy mắt, mặt lạnh xuống ấn nút nghe.
1
"Tôn Thành! Có phải mày nghe máy không đấy?" Giọng Cố Chí Cường trong điện thoại vẫn oang oang như trước, thật sự rất điếc tai.
"Không cần kêu, là tôi." Tôn Thành trả lời.
"Được, là mày là được." Cố Chí Cường nói: "Mày cũng giỏi thật nhỉ, dùng cách gì cũng không động được đến mày. Mày mới đến đó bao lâu mà cả bọn đầu gấu cũng không làm gì được, có thế nào mày cũng nhất quyết cứ phải tuyệt tình như thế đúng không?"
"Ông không cảm thấy lời này có vấn đề à?" Tôn Thành lạnh giọng: "Làm phiền chính ông đừng gây chuyện."
"Tao gây chuyện?" Giọng điệu Cố Chí Cường lại cao thêm vài tone: "Thế nào gọi là tao gây chuyện? Tao là ba mày đấy! Mày dựa vào đâu mà đem Cố Dương đi không nhận tao hả, tao vẫn chưa già mà mày đã giẫm đạp rồi, có đứa con trai nào như mày không? Để tao nói cho mày nghe nhé nhóc Thành, mày có thế nào cũng không thay đổi được sự thật mày là con tao, mày như thế thì sẽ bị sét đánh đó có biết không hả?"
"Chớ gọi tôi như vậy, tôi đã không còn quan hệ gì với ông rồi." Tôn Thành nói: "Chờ sét xuống, hai ta đứng cạnh nhau, ông thử xem xem là ai sẽ bị đánh."
"Mày..." Cố Chí Cường bị chọc giận, thở hổn hển qua điện thoại: "Ông không nói nhảm với mày nữa, mày vẫn chưa thành niên, không thoát khỏi tay tao được, mẹ mày chết rồi, cái nhà này phải do tao định đoạt."
"Thành niên chỉ là chuyện của vài tháng nữa, rất nhanh. Đừng nghĩ đòi được tiền dễ như vậy." Tôn Thành cắt ngang lời gã: "Khoản tiền này giữ lại cho tôi và Cố Dương đi học, không phải của ông, một xu cũng đừng nghĩ đến."
Giọng điệu của Cố Chí Cường đã the thé đến cực điểm: "Mai là ngày giỗ của mẹ mày, mày lại đối xử thế với ba mình à?"
Tôn Thành cười lạnh một tiếng: "Ngày giỗ của mẹ tôi còn cần đến ông nhắc nhở ư? Trước ngày giỗ mẹ tôi hai ngày ông còn thuê người đến cửa nhà tôi, cũng không kém cạnh."
"Tôn..."
Điện thoại bị hắn cúp rồi.
Tôn Thành đứng đó, nhớ đến Cố Dương, bèn cúi đầu mở Wechat của nhóc ra, định hỏi nhóc có bị Cố Chí Cường tìm đến không.
Có điều liếc nhìn thời gian xong, hắn lại cảm thấy đã muộn lắm rồi, đoán rằng Cố Dương đã ngủ, cuối cùng hắn lại thoát khỏi khung thoại, gửi tin nhắn cho Quý Thải.
Quý Thải vẫn chưa ngủ, thoáng chốc sau đã trả lời.
[ Ba cậu không thể tìm Cố Dương, ông ta biết tất cả tiền đều là cậu giữ mà, huống chi còn có tôi. ]
[ Có phải ông ta lại tìm cậu không? ]
Tôn Thành ngồi xuống ghế, co hai chân lên.
[ Tìm, tìm cũng vô ích. ]
Quý Thải lập tức gọi điện tới.
Tôn Thành nghe máy.
"Sao thế nhóc Thành, cậu ở bên đó có cần tôi giúp một tay không?" Giọng Quý Thải rất nhỏ, có lẽ là sợ quấy rầy đến Cố Dương.
Tôn Thành dựa người vào lưng ghế: "Không cần, không có côn đồ tìm tôi gây phiền phức."
"Giải quyết rồi à?" Quý Thải hỏi: "Có người giúp cậu hả?"
"Ừm, một người tên Lộ Phong, giúp tôi giải quyết một chút." Tôn Thành vốn nên nói ra tên Lâm Thiên Tây, nhưng không biết tại sao lại không muốn nhắc đến cậu trước mặt Quý Thải.
"Ầy, có bạn bè giúp cậu là được." Quý Thải cười một tiếng, tựa như muốn làm bầu không khí trở nên tích cực: "Nhóc Thành của chúng ta đáng thương quá, lẽ ra nên sống mệnh của cậu chủ lớn, thật sự không dễ dàng mà."
Tôn Thành cũng phối hợp cười theo một tiếng, nhưng thanh âm thấp lại thấp như có như không: "Không có cái mệnh đó."
Quý Thải nói: "Cậu yên tâm, một đứa làm giáo viên thể dục như tôi ấy, bên cạnh đều là những người luyện võ, ba cậu chẳng dám đến gần tôi tìm Cố Dương đâu."
Tôn Thành biết điều này nên mới giao Cố Dương cho cô, trầm giọng đáp: "Cố Dương không sao là được, chị giúp tôi chăm sóc tốt cho nó, sau này tôi sẽ tới đón thằng bé."
"Đã biết, nói với cậu bao lần rồi mà." Giọng điệu Quý Thải mềm mỏng: "Đi ngủ sớm một chút đi nhóc Thành, đừng quá cực khổ."
Tôn Thành cũng không nói gì, chỉ "Ừm" một tiếng.
Có lẽ là Quý Thải nghe ra ý hắn không muốn nói tiếp nữa nên đã cúp máy trước.
Thời gian này hắn thường ngồi làm đề, học tập, người quen hắn đều biết thói quen sinh hoạt của hắn nên sẽ không quấy rầy nhiều.
Tôn Thành lẳng lặng tắt khung thoại, một tay đã đưa ra lấy bút, đột nhiên mắt lại phát hiện ra một tin nhắn chưa đọc.
Ngay từ lúc hắn xem lại ảnh, Lâm Thiên Tây đã trả lời lại rồi.
[ Tôi! Đang! Học! Nè! ]
Mỗi một dấu chấm than này, quả thực ăn nói rất có khí phách.
Tôn Thành liếc mắt nhìn thời gian trên điện thoại, đoán rằng có lẽ cậu vẫn còn đang học, khóe miệng nhẹ nhàng giương lên, tâm trạng mà Cố Chí Cường làm hỏng bét cũng dần bị át đi.
2
Không nghĩ là cậu lại rất nghe lời.
Lâm Thiên Tây thật sự ngoan ngoãn học.
Buổi tối ngủ nhiều nhất ba tiếng, buổi sáng hơn sáu rưỡi đã rời giường.
Sau khi tỉnh dậy, việc đầu tiên cậu làm là đưa mắt nhìn tờ kế hoạch dán ở đầu giường, rồi ngay tức khắc xỏ dép vọt vào WC đánh răng rửa mặt.
Đến khi cậu ra cửa, miệng ngậm miếng bánh mì, trong tay còn cầm một quyển sổ tay ngữ văn, vừa bước xuống lầu vừa lẩm nhẩm đọc bài thơ cổ.
Đây cũng là một mục trong kế hoạch.
Hôm nay không có nhiều thời gian, lúc cậu ra khỏi khu nhà nhỏ cũng không gặp Vương Tiếu lái moto đi qua, thế là cậu leo lên xe buýt đi luôn.
Lâm Thiên Tây đứng cạnh cửa xe ăn bánh mì, đồng thời trong đầu cũng cố ghi nhớ bài thơ cổ mà trước đây chưa từng đọc qua, lúc này chỉ có thể miễn cưỡng học thuộc, còn khó hơn cả nhai miếng bánh mì trong miệng nữa.
Gian quan oanh ngữ hoa đê hoạt...hoạt, U yết....lưu thủy, không phải, U yết lưu tuyền thủy hạ than. [1]
Câu tiếp theo là gì ấy nhỉ?
Đột nhiên cậu nghe thấy chỗ ngồi bên cạnh mình có giọng trẻ con cũng đang đọc thơ cổ, Lâm Thiên Tây nhìn sang, thấy một đứa bé gái tóc thắt bím đang gật gù trong lòng bà mình, dùng giọng ngây ngô của bọn con nít mà đọc bài thơ "Cố nhân tây từ Hoàng Hạc lâu" [2], mấy câu đằng sau cũng đọc thuộc lòng ra vanh vách.
Bà đứa trẻ vỗ tay khen: "Cục cưng giỏi quá!"
Vị khách ngồi bên cạnh cũng khen: "Bạn nhỏ này thông minh thật đó!"
Lâm Thiên Tây lẳng lặng cắn một miếng bánh mì rồi nuốt xuống, quyết định lần sau sẽ không ngồi chuyến xe này nữa, lòng tự trọng của cậu bị đả kích rồi, khiến cho cậu cảm thấy hình như mình còn chẳng bằng một nửa nhóc con choai choai bé tí.
May mà chỉ thoáng chốc sau đã đến trường học.
Lâm Thiên Tây xuống xe, sải một bước dài xông vào cổng trường.
Cậu khoác cặp sách trên lưng, không chút rề rà mà chạy thẳng lên tòa giảng dạy, lúc đi đến khúc ngoặt thì thấy Khương Hạo khoác cặp đi phía sau, bước chân lập tức phanh lại, gọi cậu ta: "Này! Tôn Thành đến chưa?"
Khương Hạo ngẩng đầu, khó hiểu nhìn cậu: "Cậu có việc gì à?"
"Tôi tìm cậu ấy." Lâm Thiên Tây nắm tay vịn hỏi: "Đến chưa?"
"Chưa đến," Khương Hạo nhìn cậu chằm chằm: "Cậu tìm cậu ấy làm gì?"
Lâm Thiên Tây cảm thấy ánh mắt này của Khương Hạo rất không thân thiện, cả lời nói cũng chẳng khách khí chút nào, như thể người như cậu không nên tìm Tôn Thành, thế là cậu nhếch miệng cười cười: "Tôi cứ thích tìm cậu ấy đấy, cậu có ý kiến gì không?"
Nói xong cũng mặc kệ cậu ta rồi vội vã đi luôn.
Quả thực hôm nay cậu đi học khá sớm, nửa lớp đã đến, Đinh Kiệt lẫn Trương Nhậm đều chưa đến, hàng dưới cùng chỉ có mình Lâm Thiên Tây.
Bài thơ cổ kia cậu mới thuộc được một nửa, lại lấy sách ra tiếp tục hăng hái chiến đấu.
Đột nhiên có người đứng bên cạnh cậu.
Lâm Thiên Tây vừa nghiêng đầu thì giật nảy mình: "Đệt đệt, cái gì thế?"
Chu Học Minh chắp hai tay sau lưng, vừa đi vào từ cửa sau, đang dòm Lâm Thiên Tây.
"Sao thế hả thầy Chu?"
Chu Học Minh nhìn cậu một lúc, lại đưa mắt nhìn lên quyển sách trước mặt cậu, không đáp lời mà giữ nguyên trạng thái bình tĩnh chắp tay sau lưng đi lên bục giảng. Ông đặt ly trà trong tay xuống, cầm viên phấn viết hai chữ to trên bảng đen: Thông báo.
Viết xong thì lão Chu bỏ phấn xuống, phủi phủi tay rồi quay đầu nói: "Chiều nay lớp nghỉ học, toàn khối 11 tổ chức họp phụ huynh để phổ biến việc liên quan đến thi cuối kỳ và chia lớp, các em hãy thông báo một tiếng với phụ huynh mình đi, và nhắc cả những bạn vắng mặt hôm nay nữa."
Lâm Thiên Tây gác hai chân trên ghế của bàn đằng trước, nửa người trên không tự chủ được rung lắc, miệng "Chậc" một tiếng.
Trước thi cuối kỳ phải họp phụ huynh, hình như là thế thật, có điều cậu còn chưa kịp chuẩn bị trước.
Không biết lão Chu có nghe thấy không mà lại phóng tầm mắt đến chỗ cậu: "Nhất định phải gọi đến, đừng tưởng là sẽ láo lếu lừa gạt qua được ải, đây là chuyện liên quan đến lớp 12 đấy. Phụ huynh em nào không đến thì buổi chiều các em cũng khỏi cần ở lại chờ nữa."
Nói xong thì cầm ly trà lên đi ra ngoài.
Trước đây Lâm Thiên Tây chính là cái đứa chuyên láo lếu lừa gạt để trót lọt qua ải họp phụ huynh, câu này của lão Chu rõ ràng là nói cho cậu nghe.
Chương Hiểu Giang đi lên viết lại lời của lão Chu lên bảng đen để thông báo cho các bạn học.
Không ít bạn học trong lớp đã ra ngoài để liên lạc với người nhà.
Lâm Thiên Tây đóng sách lại, đứng lên rời khỏi chỗ ngồi.
Lúc đi qua chỗ Đào Tuyết, cô ngẩng đầu lên hỏi nhỏ: "Lâm Thiên Tây này, cậu cũng định đi thông báo cho phụ huynh à?"
Lâm Thiên Tây chỉ cười một tiếng, không đáp lại; cậu ra ngoài hành lang rồi lấy điện thoại ra.
Số điện thoại của mẹ cậu đã nhớ kỹ từ lâu, rất nhanh đã mở lên được, nhưng số lần nói chuyện của bọn họ chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay mà thôi.
Lâm Thiên Tây hơi do dự không muốn gọi, sợ lúc này mẹ cậu vừa xong ca đêm, gọi điện thì không tiện lắm.
Cuối cùng sau nửa phút nhìn chằm chằm dãy số, cậu vẫn ấn gọi.
Âm báo bận vang từng hồi bên tai, cho đến khi Lâm Thiên Tây tưởng cuộc gọi sắp tự động ngắt kết nối thì bên kia mới nghe máy.
"Chuyện gì?" Lâm Tuệ Lệ hỏi.
Lâm Thiên Tây nghe một câu này mới nhớ ngày đó sau khi cãi cọ một trận, bọn họ đã chẳng nói chuyện với nhau mấy ngày. Kỳ thực hôm qua lúc ở bên ngoài cửa hàng tiện lợi, cậu đã nhìn thấy Tôn Thành đứng trước mặt cô mua đồ, nhưng rồi vẫn làm như không thấy gì.
Cậu thấp giọng nói: "Đầu giờ chiều nay mẹ có rảnh không? Trường học thông báo muốn mở họp phụ huynh."
Dường như Lâm Tuệ Lệ ở đầu dây bên kia đang bận bịu làm gì đó, tiếng sột sột soạt soạt truyền qua điện thoại: "Trước đây mày chưa từng đề cập tới việc phải họp phụ huynh."
Cô dừng lại một lúc rồi hỏi: "Có chuyện gì khác đúng không? Lần này là đánh nhau hay chuyện gì, thầy mày gọi mẹ tới để bồi thường tiền thuốc thang à?"
Lâm Thiên Tây thoáng trầm mặc, sau đó đáp: "Là họp phụ huynh mà."
"Mẹ không có thời gian đâu, chuyển cho mày thêm tiền sinh hoạt nhé, nếu phải đền tiền thật thì tự mình trả." Lâm Tuệ Lệ không mặn không nhạt nói: "Ngày đó mẹ cũng có trách nhiệm, không nên tranh cãi với mày, mày đừng vì chuyện này mà ra bên ngoài gây chuyện, tiết chế lại một chút đi Lâm Thiên Tây."
Trong điện thoại có người gọi cô: "Đi chưa chị Tuệ Lệ? Hiếm có thời gian nghỉ ngơi, đang chờ chị đó."
Lâm Tuệ Lệ nói tiếp: "Mẹ có việc bận phải đi, cúp đây."
Lâm Thiên Tây nghe âm thanh cúp máy, không kịp nói câu tiếp theo, nhìn vào điện thoại trong tay một lúc rồi nhếch miệng, lặp lại một câu: "Tiết chế lại một chút đi Lâm Thiên Tây..."
Nói chung là cũng có thể đoán trước được, mẹ cậu sao có thể dính dáng tới kiểu chuyện họp phụ huynh như thế này, hoàn toàn không thể, cho nên ngay cả khi có thời gian rảnh rỗi cũng sẽ không đến.
Cậu cầm điện thoại trở về phòng học, vừa mới ngồi xuống trong di động đã hiện lên thông báo tiền được chuyển tới.
Thế mà mẹ cậu thật sự lại chuyển thêm cho cậu mấy trăm tệ tiền sinh hoạt.
Lâm Thiên Tây không nhận, chờ nó tự hoàn về rồi cậu ném điện thoại vào cặp sách, không muốn nhìn thêm lần nào nữa.
Rõ ràng là những bạn học khác thông báo thuận lợi hơn rất nhiều, tiết cuối buổi trưa tan học không lâu đã có không ít phụ huynh hăng hái đến.
Đến tận trưa vẫn không thấy mặt mũi Đinh Kiệt lẫn Trương Nhậm đâu, thế là hai vị phụ huynh đành phải ngồi thẳng luôn vào chỗ ngồi bọn họ.
Trong lớp trò chuyện ầm ĩ, Lâm Thiên Tây bị kẹp giữa mấy phụ huynh hăng hái tích cực này, thấy Chương Hiểu Giang đứng trên bụng giảng chuẩn bị điểm danh thì mình lấy cặp sách ra, đứng lên rời khỏi phòng học.
Một buổi họp phụ huynh mà thôi, không có gì to tát cả, thà về ngồi tự học còn hơn.
....
Tôn Thành đứng bên ngã tư vắng vẻ, trước mặt là một đống tiền giấy đang đốt.
Đã rời khỏi quê hương rồi, cho nên đến cả nơi để tưởng niệm ngày giỗ của người thân cũng không có.
Hắn phủi người vài cái, song mùi khói vương vào mình vẫn chưa thể bị xua tan, rồi lại xoay người đi về.
Qua con đường quen thuộc, Dương Duệ ló đầu ra từ cửa tiệm tạp hóa nhỏ: "Hôm nay nhóc không đến trường học hả? Sao lại ở đây?"
Tôn Thành nhìn anh: "Ừm, có chút việc."
"Chắc chắn là chuyện quan trọng nhỉ," Dương Duệ cười một tiếng: "Anh thấy Lâm Thiên Tây mấy ngày nay vội muốn chết, như kiểu mai đã thi luôn rồi ấy."
Tôn Thành không lên tiếng, vừa đi vừa lấy điện thoại di động ra, hôm nay Lâm Thiên Tây không gửi tin nhắn đến, hắn lướt thêm chút nữa, thế mà lại thấy Khương Hạo gửi cho mình hai tin nhắn.
[ Đầu giờ chiều nay có buổi họp phụ huynh, phải thông báo cho người nhà đó. ]
[ Hôm nay cậu xin nghỉ đúng lúc ghê, trốn vụ này một cách hoàn hảo luôn. ]
Tôn Thành không trả lời, cất điện thoại di động vào.
Lúc chuyển tới hắn đã nói qua hoàn cảnh của mình với thầy, cho nên chắc chắn không thể nào tham dự buổi họp phụ huynh, thầy cũng đã gật đầu đồng ý.
Thời tiết hôm nay không đẹp lắm, hơi âm u.
Tôn Thành một mình đi đến tòa nhà cũ kỹ, chưa vào bên trong thì một miếng bánh mì nhỏ chợt bay đến cạnh chân, hắn nhìn theo hướng nó văng ra thì phát hiện là đến từ bồn hoa bên cạnh, rất giống như có người ở đó.
Bên ngoài tòa nhà cũ xây một mảnh đất nhỏ để trồng hoa cỏ, bồn hoa ấy cũng đã được sửa sang lại một thời gian; cạnh đó là một thanh niên khoanh tay ngồi xổm, để cặp sách bên chân, rõ ràng có thể thấy là vừa từ trường học đi tới.
Là Lâm Thiên Tây.
Cậu cầm túi bánh mì vừa xé miệng trên tay, mắt nhìn chằm chằm vật nhỏ cạnh dưới chân: "Trùng hợp thế, mày cũng có một mình thôi à?"
Tôn Thành đi tới, nhìn thấy một màn này thì khó hiểu, cậu đang nói chuyện với ai?
"Tao cũng một mình này, đến nói chuyện một lát đi, một lát thôi nhé." Lâm Thiên Tây xé bánh mì trên tay, vừa xé vừa nói: "Chỉ nói một lát được thôi, lúc khác tao không có thời gian đâu, còn phải học cơ." Sau đó cậu ném miếng bánh mì vụn sang bên cạnh: "Đến đây Tom, đi ra đi."
Một con cún nhỏ bẩn thỉu nhảy ra từ trong bụi hoa, ngậm lấy vụn bánh mì.
Lúc này Tôn Thành mới biết là cậu đang nói chuyện với con cún.
Tại sao lại gọi là Tom? Tom và Jerry? Đó là tên của con mèo mà?
"Không có ai nuôi mày hả?" Lâm Thiên Tây hỏi cún nhỏ: "Mày cũng không có bạn sao?"
Cún con sốt ruột sủa với cậu một tiếng, nóng lòng muốn được cho ăn.
"Đệt, tính cách còn nóng nảy thật." Lâm Thiên Tây lại ném một miếng xuống đối diện thân cây, miệng nói: "Đừng có không vui mà, ai mà không thế chứ, mọi người đều giống nhau thôi."
Cún con khua khoắng hai chân vồ lấy ăn sạch.
Tôn Thành nhìn chằm chằm Lâm Thiên Tây, nhìn cậu ném từng miếng từng miếng bánh mì nhỏ, không biết thói quen lẩm bẩm độc thoại này của cậu hình thành từ đâu mà ra, có lẽ nguyên nhân là do không có ai nói chuyện với cậu chăng?
Chẳng mấy chốc cậu đã đút hết một cái bánh mì nguyên vẹn, sau đó cậu móc trong túi ra mấy viên đậu phộng, bóc vỏ rồi ném cho cún nhỏ, cố tình ném đến thân cây, chọc cho con cún chạy nhảy tung tăng loạn xạ, mỗi một viên đều ném chuẩn xác vào cùng một chiếc lá trên cây đối diện.
"Nhìn này Tom, anh có giỏi không hả?" Lâm Thiên Tây cong miệng nói.
Lông mày của Tôn Thành khẽ nhíu, làm trò ngớ ngẩn gì thế, mới đó mà đã xưng anh gọi em với con chó rồi.
"Lại đây, cho cưng xem thêm màn biểu diễn kỹ thuật gia truyền của nhà Lâm."
Lâm Thiên Tây ném viên đậu phộng cuối cùng trong tay trúng vào thân cây, viên đậu phộng nảy ra rơi xuống mặt lá lớn của cây chuối, sau đó dội xuống mép gạch dọc bồn hoa, cuối cùng bắn ra ngoài rơi xuống đất, lăn vào khe hở của ống cống thoát nước.
"Chậc." Lâm Thiên Tây cau mày: "Tính khoảng cách không đúng rồi, lẽ ra nên bay vào kia, sao lại lăn xuống đó chứ..."
Cậu quay đầu đưa tay ra bắt lấy chân trước của cún nhỏ đang giương mắt nhìn mình, vỗ vỗ hai chân nó vào nhau rồi ép giọng nói: "Anh Tây giỏi ghê! Anh Tây siêu đẹp trai luôn!"
4
Vừa buông một chân cún nhỏ ra, một tay cậu lại giữ chân kia của nó quơ quơ lên xuống: "Chê cười rồi Tom, lần sau nhất định sẽ để cưng được chứng kiến thực lực thật sự của anh."
Tôn Thành đã biết vì sao cậu đánh bi-a tốt, quả thực là rất có đầu óc ở phương diện này, xem ra chắc chắn có thể học tốt đường parabol.
Có điều bây giờ hình như cậu hơi say rồi, đầu tiên là xưng anh gọi em với con chó, sau đó tự mình phân thân vừa diễn vai chó vừa diễn vai người, không biết mấy phút nữa có hợp làm một với con chó luôn không.
"Gặp lại sau nhé Tom, cuộc trò chuyện kết thúc." Cuối cùng Lâm Thiên Tây cũng buông con cún nhỏ ra, vỗ vỗ cái túi trống không: "Lần sau mang nhiều hơn đến tìm mày."
Cún con sủa "gâu gâu" hai tiếng, lại chui về bụi rậm.
Mà Lâm Thiên Tây tựa như vẫn mãi nhìn về chỗ ấy không thôi, điệu bộ không muốn đi lắm.
Tôn Thành quay đầu định đi, tránh quấy rầy nhã hứng của cậu.
"Ai thế!" Lâm Thiên Tây đã phát hiện có người, liền đuổi tới.
Tôn Thành đi ra ngoài một đoạn, vẫn bị cậu đuổi kịp, tay xỏ túi rồi xoay người lại.
"Tôi đi ngang qua."
"Cậu ngang qua cái con khỉ," Lâm Thiên Tây đuổi theo: "Tôi ở đây chờ cậu mà."
"Cậu trốn học?" Tôn Thành đột nhiên hỏi.
Lâm Thiên Tây bị hỏi đến ngẩn người: "Không."
Tôn Thành quan sát cậu, không phải trốn học, mà đó là họp phụ huynh không đi. Hắn lại chợt nhớ tới lần đã gặp mẹ cậu trong cửa hàng tiện lợi, còn có một câu kia của Dương Duệ, "có nhà như không có", trong lòng ít nhiều đã sáng tỏ.
Là không có nơi nào để đi.
Tôn Thành xoay người bước đến tòa nhà cũ: "Hôm nay tôi xin nghỉ, cũng không đến trường."
"Thảo nào chẳng thấy cậu đâu." Lâm Thiên Tây đuổi theo hắn.
Bọn họ đi thẳng vào trong nhà Tôn Thành, hắn đẩy bàn nhỏ dịch ra ngoài, thuận tay lấy một cái đệm mới từ trong ngăn kéo ra, ném cho cậu: "Cho cậu dùng."
Lâm Thiên Tây cầm lên nhìn, thấy bên trên in hình một con chuột Mickey: "Đệch, sao lại là hoạt hình thế? Lẽ ra cậu nên mua cho tôi một cái thật ngầu chứ!"
"Ai mua cho cậu?" Tôn Thành nói: "Tôi mua cho Cố Dương."
Lâm Thiên Tây cười một tiếng: "Được rồi, lần sau tự tôi mua một cái ngầu ngầu rồi mang tới."
"Tùy cậu." Tôn Thành hỏi: "Ăn cơm không?"
"Lúc ăn cơm có thể giảng đề không?" Lâm Thiên Tây đặt đệm xuống, ngồi bên bàn nhỏ.
Tôn Thành đáp: "Cậu gọi ba thì có thể giảng."
Lâm Thiên Tây cúi đầu lật sách: "Cậu chờ một chút, nội dung trong kế hoạch quá nhiều, tôi muốn nhìn thử xem bao nhiêu đề."
Tôn Thành kéo nệm ngồi xuống bên cạnh cậu, lấy điện thoại ra đặt đồ ăn, rồi hắn lại chợt nhớ đến chuyện bức ảnh, lặng lẽ cười: "Hôm nay cậu chỉ cần gọi một tiếng, gọi ngay trước mặt là được."
Lâm Thiên Tây ngẩng đầu: "Cậu mẹ nó cũng rất..."
"Rất gì?" Tôn Thành cắt ngang lời cậu.
Lâm Thiên Tây định nói cũng rất biết chơi, nhưng nhìn đống đề chờ được giảng trước mặt mình, cuối cùng vẫn nhịn xuống, nghiêng đầu nhìn sườn mặt hắn.
Tôn Thành cúi đầu chọn đồ ăn, ngón tay đặt bừa mấy món, vừa định hỏi cậu muốn ăn gì lại cảm thấy người Lâm Thiên Tây nhích gần mình, hắn ngẩng đầu lên.
"Ba ơi..."
Tôn Thành nhìn cậu, thanh âm của cậu chui thẳng vào trong màng nhĩ, giọng phảng phất thổi qua bên tai khiến tai hắn có hơi ngứa ngáy.
Lâm Thiên Tây vừa định nhỏ giọng tấn công bất ngờ xem như là xong chuyện, lại không nghĩ đến hắn sẽ ngẩng đầu lên, thế là trong tích tắc, bọn họ mặt thẳng mặt đối diện nhau.
Hai người bốn con mắt, không ai lên tiếng.
1
Đến khi điện thoại reo một tiếng nhắc nhở chọn món ăn, Lâm Thiên Tây mới hoàn hồn, thấp giọng nói một câu: "Mẹ nó, mất mặt quá..."
Gọi như vậy xấu hổ lắm đó.
Tôn Thành cúi đầu, lại ấn vài lần lên màn hình điện thoại rồi đưa cho cậu, không nhìn ra trên mặt có thay đổi gì: "Ăn gì thì tự chọn đi."
Lâm Thiên Tây nhận lấy điện thoại, tựa như vẫn chưa yên tâm, ngẩng đầu hỏi hắn: "Tôi gọi thế nào, có thể giảng không?"
"Nghe thấy rồi," Tôn Thành nhìn cậu: "Có thể."
- ---------------------------
[1] Trích trong bài thơ "Tỳ Bà Hành" của Bạch Cư Dị. Hai câu Lâm Thiên Tây đọc:
Gian quan oanh ngữ hoa để hoạt
U yết lưu cảnh thuỷ hạ than
Dịch nghĩa:
Ca oanh trơn giọng, líu lo trong hoa
Nhịp suối ngập ngừng, nước dội xuống thác
[2] Cố nhân tây từ Hoàng Hạc lâu (thơ Lý Bạch):
Cố nhân tây từ Hoàng Hạc lâu,
Yên hoa tam nguyệt há Dương Châu.
Cô phàm viễn ảnh bích không tận,
Duy kiến Trường Giang thiên tế lưu.
Dịch nghĩa:
Bạn cũ từ biệt tại lầu Hoàng Hạc đi về phía tây,
Tháng ba hoa khói, xuống Dương Châu.
Bóng chiếc buồm lẻ phía xa dần khuất vào trong nền trời xanh,
Chỉ còn thấy dòng Trường Giang vẫn chảy bên trời.
1