Chương 11: Mùi hoa quế
Thật ra thì ai cũng sẽ muốn đi hỏi thăm người khác chuyện của anh trai mình ở trường thế nào.
Chỉ là Lâm Thiên Tây không hiểu ý Cố Dương lắm, hỏi ai không hỏi sao lại đi hỏi cậu, nhìn cậu giống thân thiết với Tôn Thành lắm à?
Cố Dương ở đầu bên kia rep một chuỗi "...", có lẽ là không xác định được có phải cậu vừa nói đùa hay không.
Trong tay Lâm Thiên Tây vẫn còn cầm bài làm chỉ có ba câu cuối của anh trai cậu nhóc, thật sự không có tâm trạng trò chuyện, lại thấy cậu nhóc cũng không gửi đến nội dung gì quan trọng, bèn nhắn một câu: [ Vào học đã, nói sau nhé. ]
Coi như là kết thúc đoạn chat, gửi xong thì tiến vào lớp học.
Đinh Kiệt ngồi ở hàng cuối cầm sách che đầu rồi nằm bò trên bàn, nhìn như đang ngủ, nhưng quần áo trên người nhăn nhúm đến mất nếp, sau lưng như ẩn như hiện một dấu chân, muốn lừa mình dối người cũng khó.
Trương Nhậm thấy Lâm Thiên Tây trở lại, che miệng nhỏ giọng bát quái: "Từ lúc nó về là không động đậy tí nào luôn, như kiểu bị liệt dương ấy."
"Ồ, nó trưởng thành rồi đó." Lâm Thiên Tây ngồi xuống, đặt bài thi trong tay lên bàn, mở đến trang cuối cùng của bài làm chằng chịt chữ viết, bắt đầu nghiên cứu quá trình giải đề.
Thủ phạm làm Đinh Kiệt bị liệt dương kia, ngay cả con số viết ra cũng mang đến một loại cảm giác mạnh mẽ, lại có thể nhìn được rõ nét bút sắc bén.
Đáng tiếc thay, trừ điểm này ra, cậu nhìn cái gì cũng không hiểu.
Lâm Thiên Tây gấp lại bài làm, giọng nói trong đầu kia tựa như lại chui ra ngoài: Ê, mày thật sự không có tư chất học tốt đâu, không thể học được.
Lâm Thiên Tây cậu là sinh vật có tư chất đánh nhau, tư chất lộn lêu lổng khắp nơi, chắc chắn không có năng lực để học tốt.
Nhìn thêm một hồi, cuối cùng cậu gấp đôi bài thi, nhét vào trong sách.
Tiếng chuông tan học buổi chiều hôm đó vừa hay vang lên, Lâm Thiên Tây lập tức khoác cặp sách rời khỏi trường.
Vừa ra khỏi cánh cổng cạnh phòng bảo vệ đã thấy có người đang vẫy tay gọi cậu.
"Ế anh Tây ơi!" Vương Tiếu đang chờ, đến gần quan sát vẻ mặt cậu: "Mất hứng rồi hả, quả nhiên cuộc sống đi học chẳng hợp với anh xíu nào."
Lâm Thiên Tây dừng bước, liếc nó một cái.
Vương Tiếu không nhận ra ánh mắt này chứa hàm ý khó chịu, gương mặt đen nhẻm vẫn còn cười cười: "Hôm nay có việc gì cho em không?"
Lâm Thiên Tây nhìn Tiết Thịnh cùng Tôn Khải đang chờ phía sau nó, gật đầu: "Có."
Vương Tiếu hỏi: "Là gì thế?"
"Lăn về nhà làm bài tập." Ngón tay Lâm Thiên Tây chỉ cổng trường: "Hoặc là học tiết tự học buổi tối với học sinh nội trú."
"...." Mặt Vương Tiếu đần ra, nhìn cậu rời đi ngay trước mắt.
Lâm Thiên Tây định đi thẳng về nhà, nhưng đi được nửa đường lại nhớ ra trong nhà không có cái gì ăn.
Bị nuôi thả cũng phải có tự giác của một vật bị nuôi thả, cậu đổi hướng đi, quyết định tự mua ít đồ mang về.
Mẹ cậu làm việc trong cửa hàng tiện lợi ở trung tâm thành phố bên cạnh, ngồi bốn trạm xe buýt là có thể tới.
Lâm Thiên Tây bước từ trên xe xuống, đi vào trong tiệm, nhìn thấy kệ hàng từ cửa trước nhưng lại không thấy bóng dáng mẹ cậu đâu.
Phía sau quầy có người đang kiểm tra sổ sách, nghe thấy có khách thì ngẩng đầu, thấy là cậu, một câu "Hoan nghênh quý khách" bị nghẹn lại.
"Dì Lý." Lâm Thiên Tây gọi bà một tiếng.
"Ây da, là Thiên Tây hả, suýt chút nữa dì không nhận ra đấy, sao cháu lại đến đây thế?" Dì Lý đáp lời, đẩy ngăn kéo tiền ở quầy thu ngân vào.
Lâm Thiên Tây liếc nhìn động tác của bà rồi lại rời ánh mắt đi, làm như không thấy: "Tới mua chút đồ thôi, mẹ cháu có ở đây không?"
Dì Lý quay sang: "Không có ở đây, hôm nay mẹ cháu không có ca."
Lâm Thiên Tây "Ồ" một tiếng, lấy bừa một giỏ hàng rồi bước đến quầy phía sau.
Cậu chọn mua mấy thứ dễ chế biến nhất, cà chua, trứng gà, mì ống, bất cứ đồ gì tiện lợi, có thể tạm thời ứng phó trước ba bữa là được.
Đợi đến khi Lâm Thiên Tây xách một giỏ đồ ăn tới quầy tính tiền, dì Lý mới chịu mở ngăn kéo thu ngân ra.
"Có chuyện gì cần gặp mẹ hả?" Bà cười cười hàn huyên với Lâm Thiên Tây, mặc dù điệu cười chẳng có nổi mấy phần chân thành.
Lâm Thiên Tây đáp: "Cháu tới mua đồ thôi, không có chuyện gì đâu."
"Dì còn tưởng rằng trường học lại gọi mẹ cháu tới cơ." Gương mặt dì Lý vẫn mang theo nụ cười giả lả, bỏ đồ ăn vào túi tiện lợi, sau đó lại hỏi tiếp: "Lưu lại chờ mẹ cháu trả chứ?"
"Không cần, cháu tự trả." Lâm Thiên Tây trả tiền, xách túi lên lập tức rời đi.
Trước khi ra cửa, cậu thoáng nhìn thấy một quầy hàng, lại quay lại bước đến trước quầy hàng kia.
Phía trên kệ đều là đồ của phụ nữ, mỹ phẩm dưỡng da của thương hiệu nổi tiếng, đồ trang điểm, có cả dây buộc tóc đủ mọi màu sắc.
Lâm Thiên Tây không hiểu rõ mấy thứ này lắm, chỉ là đột nhiên nhớ tới việc mẹ cậu bắt đầu ăn diện, có lẽ là thật sự hài lòng với đối tượng lần này.
Nhìn nửa buổi, cậu cầm lọ nước hoa lên, nhớ ra mẹ mình còn hút thuốc, ngộ nhỡ người đàn ông kia không thích mùi thuốc lá trên người cô, vậy thì có thể che giấu được một chút.
Lúc chuẩn bị bỏ đồ vào giỏ thì cậu nhìn thấy giá dán trên đó, cậu sờ sờ dưới túi, lại lấy điện thoại di động mở ra, nhìn số tài khoản của mình một lúc.
Lâm Thiên Tây có một tài khoản ngân hàng riêng, Lâm Tuệ Lệ sẽ đều đặn gửi phí sinh hoạt vào đó, sẽ không nhiều thêm một phần, cũng sẽ không ít đi một phần.
Rõ ràng hai mẹ con họ ở cùng dưới một mái nhà, nhưng từ lúc cậu lên cấp ba, bọn họ vẫn luôn sống theo cách thức này, ngay cả đối mặt trực tiếp đưa một món đồ cũng hiếm khi, huống chi đến tiền – thứ có thể phân biệt rõ ràng nhất sự gần gũi của một mối quan hệ.
Trong tài khoản vẫn còn có tiền nhưng không nhiều lắm, Lâm Thiên Tây tính toán một hồi, thấy vẫn còn có thể mua thêm chút cà chua trứng gà, mấy ngày sau không ăn gì khác nữa, vậy là cầm lên mang đi.
Lấy lọ nước hoa xong, cậu lại tiện tay cầm thêm một tuýp kem dưỡng da tay, sau đó nhét tất cả vào giỏ hàng.
"Nhóc đẹp trai vừa đi kia là con trai của chị Tuệ Lệ ạ?"
Lâm Thiên Tây nghe được tiếng nói chuyện, xuyên qua khe hở quầy hàng nhìn sang bên đó, thấy có thêm một nhân viên bán hàng nữ trẻ tuổi.
"Nó đi chưa?" Dì Lý ngó đầu ra cửa xem một lát, mới nói tiếp: "Ừ, đổi cách ăn mặc xong chả nhận ra được."
Nhân viên bán hàng nữ kia lại hỏi: "Chị Tuệ Lệ đi đâu vậy ạ, em tưởng chị ấy có ca chứ?"
"Đi đón con trai rồi, người chị giới thiệu cho nó có một đứa con trai ngoan lắm, lên tiểu học rồi, tốt hơn con trai nó nhiều."
1
Dì Lý vừa nói vừa "Chậc chậc" hai tiếng: "Còn con trai của nó, lần nào chị nhìn cũng phát sợ luôn, quá mức đầu đường xó chợ. Có lần trở về có mấy người truy đuổi đến tiệm chúng ta, người ta bị nó đánh cho cả người toàn máu là máu, em nói thử xem nó là đứa như nào chứ? Nhìn nó bước vào cửa là chị phải trông coi thật kỹ tiền trong quầy rồi. Thế nên là Lâm Tuệ Lệ bây giờ phải nhanh chóng tìm một người để lập gia đình, từ nay về sau còn có chỗ nương tựa, đi đón con trai người ta để bồi dưỡng tình cảm là đúng đó, chả lẽ lại còn mong chờ nương tựa thằng con mình sinh ra được chắc? Không chừng ngày nào đó có thể bước vào..."
Lời đột nhiên im bặt, bởi vì Lâm Thiên Tây từ kệ hàng phía sau đi tới. Cậu đem đồ trong tay đặt hết lên quầy.
Dì Lý đứng chỗ đó, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, cười mỉa: "Ơ Thiên Tây, vẫn chưa đi à?"
Lâm Thiên Tây quay sang quầy, lười nhác mở miệng: "Tính thêm tiền đi."
"A? Được..." Dì Lý vùi đầu tính tiền.
Có lẽ nhân viên nữ kia cảm thấy lúng túng nên đã đi sang bên cạnh sắp xếp hàng.
Rất nhanh, Lâm Thiên Tây quét QR thanh toán trước vẻ mặt ngượng ngùng của dì Lý, cậu xách túi định đi, bỗng dưng quay đầu lại, một tay vỗ lên bàn thu ngân của bà đánh "ầm" một tiếng: "Dì Lý à."
Dì Lý bị dọa cho giật mình: "Hả?"
Lâm Thiên Tây nhếch miệng: "Kỳ thực là tôi cũng không khác cướp ngân hàng mấy, nhưng cái tiệm bé tí này của dì thì tôi không để vào mắt đâu, yên tâm đi."
Nói xong thì liếc mắt nhìn gương mặt hết xanh lại đỏ thốt không ra lời của bà, quay đầu rời đi.
Sau khi rời khỏi cửa hàng tiện lợi, nụ cười châm biếm của cậu biến mất, đi thẳng qua đường lớn trước mặt rồi lên xe buýt.
Thời điểm xe bắt đầu chạy, cậu nhìn thấy một bóng người quen thuộc ở đường lớn đối diện.
Mẹ cậu mặc chiếc váy dài lúc sáng, dắt theo một nhóc con mặc đồng phục tiểu học đi về phía cửa hàng, vừa đi vừa không quên nắm tay thằng nhóc dắt sang lề đường.
Lâm Thiên Tây nhìn đứa bé kia một lúc, dáng vẻ có hơi câu nệ cẩn trọng, để mẹ cậu dắt như thế nào thì đi như thế, cũng lẳng lặng suốt dọc đường.
Cậu cười thầm, con trai của người khác thật sự rất ngoan ngoãn. Thì ra thời điểm mẹ không ở trước mặt cậu cũng sẽ dạt dào tình mẫu tử như thế.
Cậu quay lưng lại bắt lấy tay vịn, để cửa kính trên xe phản chiếu nửa gương mặt.
Lâm Thiên Tây nhìn chằm chằm chính mình, trong lòng thầm nghĩ: Mày có nhiều chuyện quá không, tình cảm của mẹ Lâm với người ta vẫn còn rất tốt, còn cần tới mày phải bận tâm thay họ chắc?
Xe buýt dừng lại.
Lâm Thiên Tây xuống xe, chợt cảm thấy lạnh gáy liền đưa tay sờ sờ, mò được giọt nước vừa nhỏ xuống, cậu ngẩng đầu nhìn trời: "Đệt mẹ!"
Trời mưa rồi.
Cậu nhắm tới cửa tiệm ít người gần đó, chạy vọt đi.
Vừa đứng xuống tránh mưa, trong cửa sau lưng truyền ra một tiếng "lách cách" vang dội, Lâm Thiên Tây quay đầu lại, thấy trong ánh đèn mờ ảo là mấy bàn bi-a.
Có người dựa vào bên cạnh bàn, mặc áo phông đen tay ngắn, đưa lưng về cửa, đang dùng phấn cọ lên đầu cơ(*), ánh đèn từ trên đỉnh đầu chiếu xuống, tỏa ra quầng sáng vàng nhàn nhạt chiếu lên mái tóc cắt ngắn của hắn.
Là Tôn Thành.
(*) - Cơ: gậy đánh bi-a
- Phấn cọ: Ở đây là phấn lơ, chức năng chính của phấn lơ trong bi-a là đảm bảo độ bám tốt hơn giữa đầu cơ và bóng cái.
Bên cạnh còn có một người khác, vừa mới đánh xong một lượt, đang bò dậy từ trên bàn, cũng học A9, hình như là Khương Hạo, cậu ta nói: "Tôi còn tưởng cậu ở trong ký túc xá chứ."
Tôn Thành đặt phấn xuống: "Tôi có thói quen không tốt lắm, không thích hợp ở ký túc xá."
"Thói quen gì cơ?"
"Thói quen học tập." Tôn Thành đáp: "Tôi quen tự mình sắp xếp thời gian rồi."
"Cái này cũng có thói quen á?" Khương Hạo cười nói: "Tôi toàn học lung tung thôi."
Lâm Thiên Tây nhìn một lát, thầm nghĩ cmn trái đất này thật tròn ghê.
Sau đó lại nghĩ, chẳng phải thành phố này chỉ nhỏ bằng lòng bàn tay thôi à, kiểu gì cũng sẽ thường xuyên gặp mặt.
Vốn dĩ cậu không muốn nhìn nữa, nhưng góc mắt lại liếc thấy Tôn Thành ép người xuống, thế là lại quay đầu qua.
Tay Tôn Thành đỡ cơ, bả vai đè xuống, chăm chú nhìn mặt bàn.
Từ chỗ Lâm Thiên Tây có thể nhìn thấy, đây quả thực là một góc độ rất khôn ngoan, dường như những quả bi rải rác trên bàn thậm chí còn càng tản ra từ vị trí của hắn.
"Cạch" Hắn chợt ra tay.
"Đậu má!" Khương Hạo tức khắc phát ra một tiếng thét kinh hãi: "Trâu bò vãi!"
Trên bàn gần như trống trải, chỉ còn dư lại một bi.
Đáng tiếng thay, Lâm Thiên Tây nghĩ thầm nếu tìm được vị trí tốt hơn một chút thì có thể vào tất rồi, miệng không nhịn được "chậc" một tiếng.
Rõ ràng tiếng "chậc" này không cao, nhưng hai người bên bàn bi-a đều đồng thời quay đầu ra.
Một phen này khiến Lâm Thiên Tây trở tay không kịp, lập tức bại lộ sự việc mình đang nhìn lén người ta, bèn hướng chân ra phía cửa.
"Lâm Thiên Tây?" Khương Hạo hơi ngạc nhiên, nhìn cậu từ trên xuống dưới: "Sao thế, cậu cũng chơi cái này à?"
Lâm Thiên Tây không khỏi cười: "Còn có trò gì tôi không biết chơi chắc?"
Khương Hạo cảm thấy giọng điệu cậu quá kiêu ngạo, ánh mắt hơi không thoải mái: "Vậy tiếng chậc vừa nãy của cậu là ý gì hả, chê cậu ấy đánh không hay đấy à?" Cậu ta quơ cây cơ trong tay ra phía cửa: "Không thì cậu đến làm một ván đi?"
"Không chơi." Lâm Thiên Tây xoay người: "Đang bận rồi, đi ngang qua thôi." Vừa nói vừa định tiêu sái bước lên phía trước, sau đó tự dưng bước chân khựng lại.
Không phải lúc để tiêu sái, mẹ nó mưa còn chưa tạnh.
Khương Hạo biết quá nhiều sự tích ngày thường của Lâm Thiên Tây, không có hảo cảm với cậu lắm, quay đầu nhỏ giọng thầm thì với Tôn Thành: "Sao cậu ta lại tới?"
Tôn Thành lia mắt đến bóng người ngoài cửa: "Chỗ này cũng không phải địa bàn cá nhân mà."
Khương Hạo vẫn còn lẩm bẩm, điện thoại di động trên người đột nhiên reo, cậu ta cầm lên bắt máy, vội vã nói đôi câu thì cúp, buông gậy xuống nói: "Mẹ tôi gọi về rồi, hôm nay đến đây thôi, ngày khác lại tiếp tục nhé."
"Ừ." Tôn Thành cầm cặp sách của cậu ta lên đưa tới.
Khương Hạo nhận lấy xong thì ra cửa, đi qua Lâm Thiên Tây, vội liếc cậu một cái, có vẻ vẫn còn hơi không phục, giơ cặp sách lên che đầu mà chạy.
Lâm Thiên Tây cũng không để ý đến cậu ta, nhìn qua cửa.
Tôn Thành cúi đầu lau cơ, sau đó chợt ngẩng đầu lên nhìn về phía cậu, đưa chân khều cái ghế nhựa đá sang chỗ cậu đang đứng.
Lâm Thiên Tây đứng một giây, đưa mắt xuống dưới nhìn ống quần bị bắn một mảng nước trong thoáng chốc rồi xách đồ đi vào, ngồi xuống chiếc ghế kia.
Bên trong một nhân viên phục vụ gân cổ lên hỏi: "Mấy anh đẹp trai à, chơi thế nào rồi?"
Đây là ý muốn thu tiền.
Lâm Thiên Tây còn chưa mở miệng, Tôn Thành đã nói: "Cậu ta chơi cùng tôi, tính tôi."
"Được rồi." Nhân viên phục vụ lại tự động ẩn thân.
Lâm Thiên Tây nhướng mày: "Sớm biết vậy đã không vào rồi, ngay cả cơ cũng chưa sờ tới mà còn bị đòi tiền?"
Tôn Thành chỉ ngón tay lên cây cơ trên bàn: "Vậy cậu sờ đi."
"Không." Cậu đáp.
Tôn Thành liếc cậu một cái, sau đó quay đầu đi xếp bi, trưng ra dáng điệu tùy cậu.
Lâm Thiên Tây ngồi ở vị trí không cách hắn quá một mét, nhìn hắn ở nơi đó một mình xếp bi, lau cơ, bộ dạng chuẩn bị thực hiện một cú đánh tiếp, đột nhiên cảm thấy vô cùng quái dị.
Hai người không nói lời nào nữa, tựa như chỉ có một mình hắn thưởng thức.
Cậu nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài, sau đó mặc kệ trời mưa, đứng lên nói: "Tôi đi đây."
Tôn Thành không quay đầu: "Ừm."
Lâm Thiên Tây chợt nhớ ra gì đó, bỗng nhiên lấy đồ từ trong túi ra: "Tôi cũng không muốn ngồi không với cậu ở chỗ này mấy phút, đưa cậu vài món tốt vậy."
Tôn Thành quay đầu.
Lâm Thiên Tây móc ra lọ nước hoa kia: "Cái này, coi như là bồi thường ngày đó tôi ói trước mặt cậu." Sau đó đến tuýp kem dưỡng da tay: "Còn cái này, coi như là cậu khổ cực làm bài thi cho tôi xem, cho cậu dưỡng tay đấy."
3
Cả hai thứ đều bị Lâm Thiên Tây thả xuống bàn bi-a.
Lâm Thiên Tây chợt ngước mắt lên, như thể vừa bừng tỉnh ra: "Đúng, chính là như thế, cái này chính xác là tặng cho cậu!" Nói xong cũng không cho hắn cơ hội từ chối, thẳng thừng bước ra cửa.
Tôn Thành nhìn bóng lưng cậu dần khuất rồi mới tiến đến nhìn đồ vật cậu để lại trên bàn, khó hiểu chớp mắt một cái, hắn cầm lọ nước hoa kia lên, miệng không mặn không nhạt nói một câu: "Mẹ nó, mùi gì đây?"
Là mùi hoa quế.
Chỉ là Lâm Thiên Tây không hiểu ý Cố Dương lắm, hỏi ai không hỏi sao lại đi hỏi cậu, nhìn cậu giống thân thiết với Tôn Thành lắm à?
Cố Dương ở đầu bên kia rep một chuỗi "...", có lẽ là không xác định được có phải cậu vừa nói đùa hay không.
Trong tay Lâm Thiên Tây vẫn còn cầm bài làm chỉ có ba câu cuối của anh trai cậu nhóc, thật sự không có tâm trạng trò chuyện, lại thấy cậu nhóc cũng không gửi đến nội dung gì quan trọng, bèn nhắn một câu: [ Vào học đã, nói sau nhé. ]
Coi như là kết thúc đoạn chat, gửi xong thì tiến vào lớp học.
Đinh Kiệt ngồi ở hàng cuối cầm sách che đầu rồi nằm bò trên bàn, nhìn như đang ngủ, nhưng quần áo trên người nhăn nhúm đến mất nếp, sau lưng như ẩn như hiện một dấu chân, muốn lừa mình dối người cũng khó.
Trương Nhậm thấy Lâm Thiên Tây trở lại, che miệng nhỏ giọng bát quái: "Từ lúc nó về là không động đậy tí nào luôn, như kiểu bị liệt dương ấy."
"Ồ, nó trưởng thành rồi đó." Lâm Thiên Tây ngồi xuống, đặt bài thi trong tay lên bàn, mở đến trang cuối cùng của bài làm chằng chịt chữ viết, bắt đầu nghiên cứu quá trình giải đề.
Thủ phạm làm Đinh Kiệt bị liệt dương kia, ngay cả con số viết ra cũng mang đến một loại cảm giác mạnh mẽ, lại có thể nhìn được rõ nét bút sắc bén.
Đáng tiếc thay, trừ điểm này ra, cậu nhìn cái gì cũng không hiểu.
Lâm Thiên Tây gấp lại bài làm, giọng nói trong đầu kia tựa như lại chui ra ngoài: Ê, mày thật sự không có tư chất học tốt đâu, không thể học được.
Lâm Thiên Tây cậu là sinh vật có tư chất đánh nhau, tư chất lộn lêu lổng khắp nơi, chắc chắn không có năng lực để học tốt.
Nhìn thêm một hồi, cuối cùng cậu gấp đôi bài thi, nhét vào trong sách.
Tiếng chuông tan học buổi chiều hôm đó vừa hay vang lên, Lâm Thiên Tây lập tức khoác cặp sách rời khỏi trường.
Vừa ra khỏi cánh cổng cạnh phòng bảo vệ đã thấy có người đang vẫy tay gọi cậu.
"Ế anh Tây ơi!" Vương Tiếu đang chờ, đến gần quan sát vẻ mặt cậu: "Mất hứng rồi hả, quả nhiên cuộc sống đi học chẳng hợp với anh xíu nào."
Lâm Thiên Tây dừng bước, liếc nó một cái.
Vương Tiếu không nhận ra ánh mắt này chứa hàm ý khó chịu, gương mặt đen nhẻm vẫn còn cười cười: "Hôm nay có việc gì cho em không?"
Lâm Thiên Tây nhìn Tiết Thịnh cùng Tôn Khải đang chờ phía sau nó, gật đầu: "Có."
Vương Tiếu hỏi: "Là gì thế?"
"Lăn về nhà làm bài tập." Ngón tay Lâm Thiên Tây chỉ cổng trường: "Hoặc là học tiết tự học buổi tối với học sinh nội trú."
"...." Mặt Vương Tiếu đần ra, nhìn cậu rời đi ngay trước mắt.
Lâm Thiên Tây định đi thẳng về nhà, nhưng đi được nửa đường lại nhớ ra trong nhà không có cái gì ăn.
Bị nuôi thả cũng phải có tự giác của một vật bị nuôi thả, cậu đổi hướng đi, quyết định tự mua ít đồ mang về.
Mẹ cậu làm việc trong cửa hàng tiện lợi ở trung tâm thành phố bên cạnh, ngồi bốn trạm xe buýt là có thể tới.
Lâm Thiên Tây bước từ trên xe xuống, đi vào trong tiệm, nhìn thấy kệ hàng từ cửa trước nhưng lại không thấy bóng dáng mẹ cậu đâu.
Phía sau quầy có người đang kiểm tra sổ sách, nghe thấy có khách thì ngẩng đầu, thấy là cậu, một câu "Hoan nghênh quý khách" bị nghẹn lại.
"Dì Lý." Lâm Thiên Tây gọi bà một tiếng.
"Ây da, là Thiên Tây hả, suýt chút nữa dì không nhận ra đấy, sao cháu lại đến đây thế?" Dì Lý đáp lời, đẩy ngăn kéo tiền ở quầy thu ngân vào.
Lâm Thiên Tây liếc nhìn động tác của bà rồi lại rời ánh mắt đi, làm như không thấy: "Tới mua chút đồ thôi, mẹ cháu có ở đây không?"
Dì Lý quay sang: "Không có ở đây, hôm nay mẹ cháu không có ca."
Lâm Thiên Tây "Ồ" một tiếng, lấy bừa một giỏ hàng rồi bước đến quầy phía sau.
Cậu chọn mua mấy thứ dễ chế biến nhất, cà chua, trứng gà, mì ống, bất cứ đồ gì tiện lợi, có thể tạm thời ứng phó trước ba bữa là được.
Đợi đến khi Lâm Thiên Tây xách một giỏ đồ ăn tới quầy tính tiền, dì Lý mới chịu mở ngăn kéo thu ngân ra.
"Có chuyện gì cần gặp mẹ hả?" Bà cười cười hàn huyên với Lâm Thiên Tây, mặc dù điệu cười chẳng có nổi mấy phần chân thành.
Lâm Thiên Tây đáp: "Cháu tới mua đồ thôi, không có chuyện gì đâu."
"Dì còn tưởng rằng trường học lại gọi mẹ cháu tới cơ." Gương mặt dì Lý vẫn mang theo nụ cười giả lả, bỏ đồ ăn vào túi tiện lợi, sau đó lại hỏi tiếp: "Lưu lại chờ mẹ cháu trả chứ?"
"Không cần, cháu tự trả." Lâm Thiên Tây trả tiền, xách túi lên lập tức rời đi.
Trước khi ra cửa, cậu thoáng nhìn thấy một quầy hàng, lại quay lại bước đến trước quầy hàng kia.
Phía trên kệ đều là đồ của phụ nữ, mỹ phẩm dưỡng da của thương hiệu nổi tiếng, đồ trang điểm, có cả dây buộc tóc đủ mọi màu sắc.
Lâm Thiên Tây không hiểu rõ mấy thứ này lắm, chỉ là đột nhiên nhớ tới việc mẹ cậu bắt đầu ăn diện, có lẽ là thật sự hài lòng với đối tượng lần này.
Nhìn nửa buổi, cậu cầm lọ nước hoa lên, nhớ ra mẹ mình còn hút thuốc, ngộ nhỡ người đàn ông kia không thích mùi thuốc lá trên người cô, vậy thì có thể che giấu được một chút.
Lúc chuẩn bị bỏ đồ vào giỏ thì cậu nhìn thấy giá dán trên đó, cậu sờ sờ dưới túi, lại lấy điện thoại di động mở ra, nhìn số tài khoản của mình một lúc.
Lâm Thiên Tây có một tài khoản ngân hàng riêng, Lâm Tuệ Lệ sẽ đều đặn gửi phí sinh hoạt vào đó, sẽ không nhiều thêm một phần, cũng sẽ không ít đi một phần.
Rõ ràng hai mẹ con họ ở cùng dưới một mái nhà, nhưng từ lúc cậu lên cấp ba, bọn họ vẫn luôn sống theo cách thức này, ngay cả đối mặt trực tiếp đưa một món đồ cũng hiếm khi, huống chi đến tiền – thứ có thể phân biệt rõ ràng nhất sự gần gũi của một mối quan hệ.
Trong tài khoản vẫn còn có tiền nhưng không nhiều lắm, Lâm Thiên Tây tính toán một hồi, thấy vẫn còn có thể mua thêm chút cà chua trứng gà, mấy ngày sau không ăn gì khác nữa, vậy là cầm lên mang đi.
Lấy lọ nước hoa xong, cậu lại tiện tay cầm thêm một tuýp kem dưỡng da tay, sau đó nhét tất cả vào giỏ hàng.
"Nhóc đẹp trai vừa đi kia là con trai của chị Tuệ Lệ ạ?"
Lâm Thiên Tây nghe được tiếng nói chuyện, xuyên qua khe hở quầy hàng nhìn sang bên đó, thấy có thêm một nhân viên bán hàng nữ trẻ tuổi.
"Nó đi chưa?" Dì Lý ngó đầu ra cửa xem một lát, mới nói tiếp: "Ừ, đổi cách ăn mặc xong chả nhận ra được."
Nhân viên bán hàng nữ kia lại hỏi: "Chị Tuệ Lệ đi đâu vậy ạ, em tưởng chị ấy có ca chứ?"
"Đi đón con trai rồi, người chị giới thiệu cho nó có một đứa con trai ngoan lắm, lên tiểu học rồi, tốt hơn con trai nó nhiều."
1
Dì Lý vừa nói vừa "Chậc chậc" hai tiếng: "Còn con trai của nó, lần nào chị nhìn cũng phát sợ luôn, quá mức đầu đường xó chợ. Có lần trở về có mấy người truy đuổi đến tiệm chúng ta, người ta bị nó đánh cho cả người toàn máu là máu, em nói thử xem nó là đứa như nào chứ? Nhìn nó bước vào cửa là chị phải trông coi thật kỹ tiền trong quầy rồi. Thế nên là Lâm Tuệ Lệ bây giờ phải nhanh chóng tìm một người để lập gia đình, từ nay về sau còn có chỗ nương tựa, đi đón con trai người ta để bồi dưỡng tình cảm là đúng đó, chả lẽ lại còn mong chờ nương tựa thằng con mình sinh ra được chắc? Không chừng ngày nào đó có thể bước vào..."
Lời đột nhiên im bặt, bởi vì Lâm Thiên Tây từ kệ hàng phía sau đi tới. Cậu đem đồ trong tay đặt hết lên quầy.
Dì Lý đứng chỗ đó, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, cười mỉa: "Ơ Thiên Tây, vẫn chưa đi à?"
Lâm Thiên Tây quay sang quầy, lười nhác mở miệng: "Tính thêm tiền đi."
"A? Được..." Dì Lý vùi đầu tính tiền.
Có lẽ nhân viên nữ kia cảm thấy lúng túng nên đã đi sang bên cạnh sắp xếp hàng.
Rất nhanh, Lâm Thiên Tây quét QR thanh toán trước vẻ mặt ngượng ngùng của dì Lý, cậu xách túi định đi, bỗng dưng quay đầu lại, một tay vỗ lên bàn thu ngân của bà đánh "ầm" một tiếng: "Dì Lý à."
Dì Lý bị dọa cho giật mình: "Hả?"
Lâm Thiên Tây nhếch miệng: "Kỳ thực là tôi cũng không khác cướp ngân hàng mấy, nhưng cái tiệm bé tí này của dì thì tôi không để vào mắt đâu, yên tâm đi."
Nói xong thì liếc mắt nhìn gương mặt hết xanh lại đỏ thốt không ra lời của bà, quay đầu rời đi.
Sau khi rời khỏi cửa hàng tiện lợi, nụ cười châm biếm của cậu biến mất, đi thẳng qua đường lớn trước mặt rồi lên xe buýt.
Thời điểm xe bắt đầu chạy, cậu nhìn thấy một bóng người quen thuộc ở đường lớn đối diện.
Mẹ cậu mặc chiếc váy dài lúc sáng, dắt theo một nhóc con mặc đồng phục tiểu học đi về phía cửa hàng, vừa đi vừa không quên nắm tay thằng nhóc dắt sang lề đường.
Lâm Thiên Tây nhìn đứa bé kia một lúc, dáng vẻ có hơi câu nệ cẩn trọng, để mẹ cậu dắt như thế nào thì đi như thế, cũng lẳng lặng suốt dọc đường.
Cậu cười thầm, con trai của người khác thật sự rất ngoan ngoãn. Thì ra thời điểm mẹ không ở trước mặt cậu cũng sẽ dạt dào tình mẫu tử như thế.
Cậu quay lưng lại bắt lấy tay vịn, để cửa kính trên xe phản chiếu nửa gương mặt.
Lâm Thiên Tây nhìn chằm chằm chính mình, trong lòng thầm nghĩ: Mày có nhiều chuyện quá không, tình cảm của mẹ Lâm với người ta vẫn còn rất tốt, còn cần tới mày phải bận tâm thay họ chắc?
Xe buýt dừng lại.
Lâm Thiên Tây xuống xe, chợt cảm thấy lạnh gáy liền đưa tay sờ sờ, mò được giọt nước vừa nhỏ xuống, cậu ngẩng đầu nhìn trời: "Đệt mẹ!"
Trời mưa rồi.
Cậu nhắm tới cửa tiệm ít người gần đó, chạy vọt đi.
Vừa đứng xuống tránh mưa, trong cửa sau lưng truyền ra một tiếng "lách cách" vang dội, Lâm Thiên Tây quay đầu lại, thấy trong ánh đèn mờ ảo là mấy bàn bi-a.
Có người dựa vào bên cạnh bàn, mặc áo phông đen tay ngắn, đưa lưng về cửa, đang dùng phấn cọ lên đầu cơ(*), ánh đèn từ trên đỉnh đầu chiếu xuống, tỏa ra quầng sáng vàng nhàn nhạt chiếu lên mái tóc cắt ngắn của hắn.
Là Tôn Thành.
(*) - Cơ: gậy đánh bi-a
- Phấn cọ: Ở đây là phấn lơ, chức năng chính của phấn lơ trong bi-a là đảm bảo độ bám tốt hơn giữa đầu cơ và bóng cái.
Bên cạnh còn có một người khác, vừa mới đánh xong một lượt, đang bò dậy từ trên bàn, cũng học A9, hình như là Khương Hạo, cậu ta nói: "Tôi còn tưởng cậu ở trong ký túc xá chứ."
Tôn Thành đặt phấn xuống: "Tôi có thói quen không tốt lắm, không thích hợp ở ký túc xá."
"Thói quen gì cơ?"
"Thói quen học tập." Tôn Thành đáp: "Tôi quen tự mình sắp xếp thời gian rồi."
"Cái này cũng có thói quen á?" Khương Hạo cười nói: "Tôi toàn học lung tung thôi."
Lâm Thiên Tây nhìn một lát, thầm nghĩ cmn trái đất này thật tròn ghê.
Sau đó lại nghĩ, chẳng phải thành phố này chỉ nhỏ bằng lòng bàn tay thôi à, kiểu gì cũng sẽ thường xuyên gặp mặt.
Vốn dĩ cậu không muốn nhìn nữa, nhưng góc mắt lại liếc thấy Tôn Thành ép người xuống, thế là lại quay đầu qua.
Tay Tôn Thành đỡ cơ, bả vai đè xuống, chăm chú nhìn mặt bàn.
Từ chỗ Lâm Thiên Tây có thể nhìn thấy, đây quả thực là một góc độ rất khôn ngoan, dường như những quả bi rải rác trên bàn thậm chí còn càng tản ra từ vị trí của hắn.
"Cạch" Hắn chợt ra tay.
"Đậu má!" Khương Hạo tức khắc phát ra một tiếng thét kinh hãi: "Trâu bò vãi!"
Trên bàn gần như trống trải, chỉ còn dư lại một bi.
Đáng tiếng thay, Lâm Thiên Tây nghĩ thầm nếu tìm được vị trí tốt hơn một chút thì có thể vào tất rồi, miệng không nhịn được "chậc" một tiếng.
Rõ ràng tiếng "chậc" này không cao, nhưng hai người bên bàn bi-a đều đồng thời quay đầu ra.
Một phen này khiến Lâm Thiên Tây trở tay không kịp, lập tức bại lộ sự việc mình đang nhìn lén người ta, bèn hướng chân ra phía cửa.
"Lâm Thiên Tây?" Khương Hạo hơi ngạc nhiên, nhìn cậu từ trên xuống dưới: "Sao thế, cậu cũng chơi cái này à?"
Lâm Thiên Tây không khỏi cười: "Còn có trò gì tôi không biết chơi chắc?"
Khương Hạo cảm thấy giọng điệu cậu quá kiêu ngạo, ánh mắt hơi không thoải mái: "Vậy tiếng chậc vừa nãy của cậu là ý gì hả, chê cậu ấy đánh không hay đấy à?" Cậu ta quơ cây cơ trong tay ra phía cửa: "Không thì cậu đến làm một ván đi?"
"Không chơi." Lâm Thiên Tây xoay người: "Đang bận rồi, đi ngang qua thôi." Vừa nói vừa định tiêu sái bước lên phía trước, sau đó tự dưng bước chân khựng lại.
Không phải lúc để tiêu sái, mẹ nó mưa còn chưa tạnh.
Khương Hạo biết quá nhiều sự tích ngày thường của Lâm Thiên Tây, không có hảo cảm với cậu lắm, quay đầu nhỏ giọng thầm thì với Tôn Thành: "Sao cậu ta lại tới?"
Tôn Thành lia mắt đến bóng người ngoài cửa: "Chỗ này cũng không phải địa bàn cá nhân mà."
Khương Hạo vẫn còn lẩm bẩm, điện thoại di động trên người đột nhiên reo, cậu ta cầm lên bắt máy, vội vã nói đôi câu thì cúp, buông gậy xuống nói: "Mẹ tôi gọi về rồi, hôm nay đến đây thôi, ngày khác lại tiếp tục nhé."
"Ừ." Tôn Thành cầm cặp sách của cậu ta lên đưa tới.
Khương Hạo nhận lấy xong thì ra cửa, đi qua Lâm Thiên Tây, vội liếc cậu một cái, có vẻ vẫn còn hơi không phục, giơ cặp sách lên che đầu mà chạy.
Lâm Thiên Tây cũng không để ý đến cậu ta, nhìn qua cửa.
Tôn Thành cúi đầu lau cơ, sau đó chợt ngẩng đầu lên nhìn về phía cậu, đưa chân khều cái ghế nhựa đá sang chỗ cậu đang đứng.
Lâm Thiên Tây đứng một giây, đưa mắt xuống dưới nhìn ống quần bị bắn một mảng nước trong thoáng chốc rồi xách đồ đi vào, ngồi xuống chiếc ghế kia.
Bên trong một nhân viên phục vụ gân cổ lên hỏi: "Mấy anh đẹp trai à, chơi thế nào rồi?"
Đây là ý muốn thu tiền.
Lâm Thiên Tây còn chưa mở miệng, Tôn Thành đã nói: "Cậu ta chơi cùng tôi, tính tôi."
"Được rồi." Nhân viên phục vụ lại tự động ẩn thân.
Lâm Thiên Tây nhướng mày: "Sớm biết vậy đã không vào rồi, ngay cả cơ cũng chưa sờ tới mà còn bị đòi tiền?"
Tôn Thành chỉ ngón tay lên cây cơ trên bàn: "Vậy cậu sờ đi."
"Không." Cậu đáp.
Tôn Thành liếc cậu một cái, sau đó quay đầu đi xếp bi, trưng ra dáng điệu tùy cậu.
Lâm Thiên Tây ngồi ở vị trí không cách hắn quá một mét, nhìn hắn ở nơi đó một mình xếp bi, lau cơ, bộ dạng chuẩn bị thực hiện một cú đánh tiếp, đột nhiên cảm thấy vô cùng quái dị.
Hai người không nói lời nào nữa, tựa như chỉ có một mình hắn thưởng thức.
Cậu nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài, sau đó mặc kệ trời mưa, đứng lên nói: "Tôi đi đây."
Tôn Thành không quay đầu: "Ừm."
Lâm Thiên Tây chợt nhớ ra gì đó, bỗng nhiên lấy đồ từ trong túi ra: "Tôi cũng không muốn ngồi không với cậu ở chỗ này mấy phút, đưa cậu vài món tốt vậy."
Tôn Thành quay đầu.
Lâm Thiên Tây móc ra lọ nước hoa kia: "Cái này, coi như là bồi thường ngày đó tôi ói trước mặt cậu." Sau đó đến tuýp kem dưỡng da tay: "Còn cái này, coi như là cậu khổ cực làm bài thi cho tôi xem, cho cậu dưỡng tay đấy."
3
Cả hai thứ đều bị Lâm Thiên Tây thả xuống bàn bi-a.
Lâm Thiên Tây chợt ngước mắt lên, như thể vừa bừng tỉnh ra: "Đúng, chính là như thế, cái này chính xác là tặng cho cậu!" Nói xong cũng không cho hắn cơ hội từ chối, thẳng thừng bước ra cửa.
Tôn Thành nhìn bóng lưng cậu dần khuất rồi mới tiến đến nhìn đồ vật cậu để lại trên bàn, khó hiểu chớp mắt một cái, hắn cầm lọ nước hoa kia lên, miệng không mặn không nhạt nói một câu: "Mẹ nó, mùi gì đây?"
Là mùi hoa quế.