Chương 8
Cung Tử Ngôn biết chuyện của cô dù sớm hay muộn cũng sẽ trở thành trò cười cúa toàn trường, cô cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần sẽ bị người khác cười nhạo.
Dù sao thì ánh mắt mọi người ở kiếp này nhìn cô còn thân thiện hơn ở kiếp trước nhiều.
Cô cũng luôn an ủi bản thân là không sao, dù có tệ đến đâu thì cũng không tệ bằng lúc bị mọi người cô lập ở kiếp trước, nhưng cô cũng sẽ không đứng yên để cho người ta bắt nạt như thế nữa.
Chỉ là cô không ngờ rằng, người ở kiếp trước lúc nào cũng muốn vạch ranh giới rõ ràng với cô như Nghệ Thuần lần này lại chủ động can thiệp.
Trong lúc mọi người đang reo hò, Nghệ Thuần vậy mà lại nhìn cô gật đầu chào hỏi, sau đó lại quay đầu tiếp tục đọc sách như chưa có chuyện gì xảy ra.
Để một mình Cung Tử Ngôn đứng ngây ngốc tại chỗ, cô không phải bị nụ cười của Nghệ Thuần mê hoặc mà là bị cô ta dọa sợ rồi. Kiếp trước Nghệ Thuần vô cùng kiêu ngạo, trừ lúc giảng bài cho cô ra thì sẽ không nói thêm bất cứ điều gì, chứ đừng nói đến việc mỉm cười chào hỏi cô.
Cung Tử Ngôn khó hiểu, chẳng nhẽ cô ta lại không sợ ảnh hưởng đến danh tiếng hoa khôi sao?
Bây giờ dù sao thì cô cũng đang là người đầu tiên come out, tuy rằng có Phong Sở bảo kê nên không ai dám nói gì, nhưng ở sau lưng mọi người nói như thế nào, Cung Tử Ngôn không cần nghĩ cũng biết.
Cung Tử Ngôn tất nhiên sẽ không rảnh đến nổi đi đoán Nghệ Thuần đang suy nghĩ gì, bây giờ điều quan trọng nhất cô cần làm đó là giải thích với Đan Quân lý do cô đến đây.
Đan Quân thấy cô đến liền đứng dậy đi về phía cô, sắc mặt vô cùng bình tĩnh, khiến cô nghi ngờ rằng liệu Đan Quân có biết đến sự việc vừa xảy ra ban nãy hay không.
"Nghĩ gì thế?" Đan Quân đã đi đến nơi, lúc này đang vẫy tay mấy cái trước mặt Cung Tử Ngôn.
Hồn Cung Tử Ngôn nhanh chóng quay về thân xác, sắc mặt có hơi chút xấu hổ. Cô tất nhiên sẽ không để người khác cho rằng cô lấy Đan Quân làm người thay thế, cất cao giọng nói: "Đan Quân, hôm nay mình đặc biệt đến đây để tìm cậu."
Khuôn mặt không biểu cảm của Đan Quân hơi sững lại một chút, sau đó liền mỉm cười, giơ tay xoa đầu Cung Tử Ngôn: "Mình tất nhiên biết cậu đến là để tìm mình, chẳng phải hôm qua chúng ta để hẹn sẵn rồi sao?"
Cung Tử Ngôn cũng cảm thấy vậy, nhưng cô cảm giác được tâm trạng Đan Quân vui hơn ban nãy nhiều, nên tất nhiên tâm trạng của cô cũng không tệ đến đâu.
Dù sao thì lớp A cũng không giống với lớp chọn của cô, mọi người thấy không còn chuyện gì để hóng nữa thì lại tiếp tục cúi đầu xuống học tập.
Lâm Đồng không kiếm chuyện được thì trừng mắt nhìn Cung Tử Ngôn một cái, xỉa xói: "Giờ nghỉ trưa không lo ôn bài còn đi chơi, đến lúc thua thì đừng bảo tại sao."
Cung Tử Ngôn ngay lập tức cảm thấy lo lắng, nhỏ giọng hỏi Đan Quân: "Mình.. có phải là mình làm phiền cậu rồi không?"
Đan Quân cười cô: "Sợ mình thua đến thế cơ à?"
Cung Tử Ngôn gật đầu rồi lại vội vàng lắc đầu, tỏ vẻ nếu như thua thì còn có cô, để cô đợi xem đến lúc đấy ai dám bắt nạt Đan Quân.
Giờ cô tỉnh ra rồi, não bắt đầu muốn đi bảo vệ người khác.
"Gan cậu bé quá, người ta dọa một cái đã tin." Đan Quân vẫn nói câu nói cũ: "Yên tâm, mình không thua được."
Tuy rằng Cung Tử Ngôn tin tưởng Đan Quân, nhưng sau khi nhìn thấy Nghệ Thuần vẫn đang giải đề thì lại cảm thấy lo lắng thay cho Đan Quân.
Cung Tử Ngôn và Đan Quân vừa rời đi thì Lâm Đồng đã "hứ" một tiếng, sau đó quay sang nói với a Nguyệt: "Ban nãy cậu có nhìn thấy không, ban nãy Nghệ Thuần nhìn cậu ta cười một cái, cậu ta liền giống như bị mê hoặc vậy."
Tay cầm bút của Nghệ Thuần hơi sững lại, a Nguyệt vội vàng nói theo: "Còn phải nói, chẳng phải vì Nghệ Thuần không để ý đến Cung Tử Ngôn nữa nên cậu ta mới chuyển sang Đan Quân sao?"
Nghệ Thuần cúi đầu, trên mặt để lộ ra một chút ý cười, nhưng trong giọng nói lại mang theo vẻ nghiêm túc: "Đừng nói linh tinh nữa, để ý mấy người họ làm gì?"
"Ai thèm để ý chứ." Lâm Đồng trừng mắt một cái: "Mình đang cảm thấy không đáng cho Đan Quân, cậu ấy còn để Phong Sở bảo kê cho Đan Quân, mà trong lòng Cung Tử Ngôn hoàn toàn không có cậu ấy.
A Nguyệt ở một bên cũng tán đồng:" Còn phải nói, nếu như Nghệ Thuần nhà chúng ta nhìn một cái, chẳng nhẽ cậu ta lại không vác mông chạy sang bên này. "
Nghệ Thuần đột nhiên ngẩng đầu:" Thật sao? "
" Tất nhiên. "Mặt Lâm Đồng toàn vẻ kiêu ngạo:" Cậu là hoa khôi của trường, sao lại có thể nghi ngờ sức hấp dẫn của bản thân được. "
Nghệ Thuần ra vẻ đã hiểu:" Ý mình là sao mấy cậu biết được trong lòng Cung Tử Ngôn không có Đan Quân.
"Chỉ cần nhìn là biết." Lâm Đồng bắt đầu phân tích chi tiết: "Cậu không thấy vẻ mặt không tình nguyện của cậu ta lúc Đan Quân giúp ôn bài, giống như đang bị ép vậy."
"Giữa cậu và Đan QUân, người bình thường đều biết nên chọn như thế nào, cậu ta nhất định là do sợ bị cậu từ chối nên lúc đó mới đưa thư tình cho Đan Quân." A Nguyệt nói xong liền bật cười: "Muốn trách thì chỉ trách cậu lạnh lùng quá."
Lâm Đồng lấy lòng nói giúp Nghệ Thuần: "Cậu thì biết cái gì, lạnh lùng có thể đánh gục được 80 phần trăm số người."
Nghệ Thuần không nói gì thêm, tay cầm bút chậm chạm không đặt được nét xuống.
Cung Tử Ngôn đi cùng Đan Quân vòng qua sân trường để đến khu ký túc xá.
Ký túc xá của trường có hai tòa, một tòa cho nữ một tòa cho nam. Bởi vì phần lớn học sinh đều về nhà trong ngày, chỉ có một phần nhỏ điều kiện gia đình không được tốt mới phải ở lại trường, vậy nên khi Cung Tử Ngôn cảm thấy đường về nhà quá xa, muốn ở lại ký túc xá của trường, Cung Đinh thà bị đánh chết cũng không đồng ý.
Cô ta cảm thấy việc ở lại ký túc xá sẽ bị người khác xem thường.
Ba Cung mẹ Cung thương cô ta cho nên hôm nào cũng đến đón.
Thật ra điều kiện ký túc xá của Chí Thành cũng không tệ, khi mới vào trường Cung Tử Ngôn đã từng đi xem, tuy là phòng đôi nhưng không gian lại cách biệt nhau, hai người chung sống không có gì phải đụng chạm.
Cung Tử Ngôn lúc đó cũng rất muốn ở lại trường, ở lại không chỉ tiện mà còn tiết kiệm thời gian, quan trọng hơn là không cần ngày nào cũng phải nghe Cung Đinh lảm nhảm những chuyện linh tinh nghe được ở trường, còn có cả mấy cái quan điểm kì lạ.
Nhưng tất cả mọi chuyện ba Cung mẹ Cung đều nghe theo ý của Cung Đinh, lời của Cung Tử Ngôn nói không hề quan trọng.
Đan Quân đưa Cung Tử Ngôn vào ký túc xá, đi lên đến tầng cao nhất, phòng của Đan Quân ở trên đó.
Cung Tử Ngôn bắt đầu cảm thấy kì lạ, phòng ở ký túc xá vẫn còn trống rất nhiều, sao cô ấy lại chọn ở tầng cao nhất.
Đợi đến khi cửa phòng được mở ra, Cung Tử Ngôn đứng ngây ra ngay tại chỗ.
Ký túc xá của Đan Quân vô cùng lớn, đo bằng mắt thường thì giống như là mấy phòng gộp lại với nhau. Điều khiến Cung Tử Ngôn kinh ngạc không chỉ có không gian, mà là do phòng của Đan Quân vô cùng loạn, nhưng không phải do bẩn mà là do trong phòng có rất nhiều đồ phục vụ nghiên cứu khoa học và sách, sách nhiều đến mức gần như chiếm phần lớn diện tích của căn phòng, còn có cả một cái máy tính với màn hình siêu lớn, cô hoàn toàn nhìn không hiểu nội dung được viết bên trên.
Trong phòng còn có tiếng tí tách tí tách của dụng cụ đo lường khiến cô có cảm giác vô cùng đỉnh cao.
Giường của Đan Quân ở trên, nhìn qua thì vô cùng bình thường, nhưng bên dưới thì lại hoàn toàn giống như một phòng thí nghiệm.
Cung Tử Ngôn cắn lưỡi, đây chính là kiểu học bá trong truyền thuyết sao?
Dù sao thì ánh mắt mọi người ở kiếp này nhìn cô còn thân thiện hơn ở kiếp trước nhiều.
Cô cũng luôn an ủi bản thân là không sao, dù có tệ đến đâu thì cũng không tệ bằng lúc bị mọi người cô lập ở kiếp trước, nhưng cô cũng sẽ không đứng yên để cho người ta bắt nạt như thế nữa.
Chỉ là cô không ngờ rằng, người ở kiếp trước lúc nào cũng muốn vạch ranh giới rõ ràng với cô như Nghệ Thuần lần này lại chủ động can thiệp.
Trong lúc mọi người đang reo hò, Nghệ Thuần vậy mà lại nhìn cô gật đầu chào hỏi, sau đó lại quay đầu tiếp tục đọc sách như chưa có chuyện gì xảy ra.
Để một mình Cung Tử Ngôn đứng ngây ngốc tại chỗ, cô không phải bị nụ cười của Nghệ Thuần mê hoặc mà là bị cô ta dọa sợ rồi. Kiếp trước Nghệ Thuần vô cùng kiêu ngạo, trừ lúc giảng bài cho cô ra thì sẽ không nói thêm bất cứ điều gì, chứ đừng nói đến việc mỉm cười chào hỏi cô.
Cung Tử Ngôn khó hiểu, chẳng nhẽ cô ta lại không sợ ảnh hưởng đến danh tiếng hoa khôi sao?
Bây giờ dù sao thì cô cũng đang là người đầu tiên come out, tuy rằng có Phong Sở bảo kê nên không ai dám nói gì, nhưng ở sau lưng mọi người nói như thế nào, Cung Tử Ngôn không cần nghĩ cũng biết.
Cung Tử Ngôn tất nhiên sẽ không rảnh đến nổi đi đoán Nghệ Thuần đang suy nghĩ gì, bây giờ điều quan trọng nhất cô cần làm đó là giải thích với Đan Quân lý do cô đến đây.
Đan Quân thấy cô đến liền đứng dậy đi về phía cô, sắc mặt vô cùng bình tĩnh, khiến cô nghi ngờ rằng liệu Đan Quân có biết đến sự việc vừa xảy ra ban nãy hay không.
"Nghĩ gì thế?" Đan Quân đã đi đến nơi, lúc này đang vẫy tay mấy cái trước mặt Cung Tử Ngôn.
Hồn Cung Tử Ngôn nhanh chóng quay về thân xác, sắc mặt có hơi chút xấu hổ. Cô tất nhiên sẽ không để người khác cho rằng cô lấy Đan Quân làm người thay thế, cất cao giọng nói: "Đan Quân, hôm nay mình đặc biệt đến đây để tìm cậu."
Khuôn mặt không biểu cảm của Đan Quân hơi sững lại một chút, sau đó liền mỉm cười, giơ tay xoa đầu Cung Tử Ngôn: "Mình tất nhiên biết cậu đến là để tìm mình, chẳng phải hôm qua chúng ta để hẹn sẵn rồi sao?"
Cung Tử Ngôn cũng cảm thấy vậy, nhưng cô cảm giác được tâm trạng Đan Quân vui hơn ban nãy nhiều, nên tất nhiên tâm trạng của cô cũng không tệ đến đâu.
Dù sao thì lớp A cũng không giống với lớp chọn của cô, mọi người thấy không còn chuyện gì để hóng nữa thì lại tiếp tục cúi đầu xuống học tập.
Lâm Đồng không kiếm chuyện được thì trừng mắt nhìn Cung Tử Ngôn một cái, xỉa xói: "Giờ nghỉ trưa không lo ôn bài còn đi chơi, đến lúc thua thì đừng bảo tại sao."
Cung Tử Ngôn ngay lập tức cảm thấy lo lắng, nhỏ giọng hỏi Đan Quân: "Mình.. có phải là mình làm phiền cậu rồi không?"
Đan Quân cười cô: "Sợ mình thua đến thế cơ à?"
Cung Tử Ngôn gật đầu rồi lại vội vàng lắc đầu, tỏ vẻ nếu như thua thì còn có cô, để cô đợi xem đến lúc đấy ai dám bắt nạt Đan Quân.
Giờ cô tỉnh ra rồi, não bắt đầu muốn đi bảo vệ người khác.
"Gan cậu bé quá, người ta dọa một cái đã tin." Đan Quân vẫn nói câu nói cũ: "Yên tâm, mình không thua được."
Tuy rằng Cung Tử Ngôn tin tưởng Đan Quân, nhưng sau khi nhìn thấy Nghệ Thuần vẫn đang giải đề thì lại cảm thấy lo lắng thay cho Đan Quân.
Cung Tử Ngôn và Đan Quân vừa rời đi thì Lâm Đồng đã "hứ" một tiếng, sau đó quay sang nói với a Nguyệt: "Ban nãy cậu có nhìn thấy không, ban nãy Nghệ Thuần nhìn cậu ta cười một cái, cậu ta liền giống như bị mê hoặc vậy."
Tay cầm bút của Nghệ Thuần hơi sững lại, a Nguyệt vội vàng nói theo: "Còn phải nói, chẳng phải vì Nghệ Thuần không để ý đến Cung Tử Ngôn nữa nên cậu ta mới chuyển sang Đan Quân sao?"
Nghệ Thuần cúi đầu, trên mặt để lộ ra một chút ý cười, nhưng trong giọng nói lại mang theo vẻ nghiêm túc: "Đừng nói linh tinh nữa, để ý mấy người họ làm gì?"
"Ai thèm để ý chứ." Lâm Đồng trừng mắt một cái: "Mình đang cảm thấy không đáng cho Đan Quân, cậu ấy còn để Phong Sở bảo kê cho Đan Quân, mà trong lòng Cung Tử Ngôn hoàn toàn không có cậu ấy.
A Nguyệt ở một bên cũng tán đồng:" Còn phải nói, nếu như Nghệ Thuần nhà chúng ta nhìn một cái, chẳng nhẽ cậu ta lại không vác mông chạy sang bên này. "
Nghệ Thuần đột nhiên ngẩng đầu:" Thật sao? "
" Tất nhiên. "Mặt Lâm Đồng toàn vẻ kiêu ngạo:" Cậu là hoa khôi của trường, sao lại có thể nghi ngờ sức hấp dẫn của bản thân được. "
Nghệ Thuần ra vẻ đã hiểu:" Ý mình là sao mấy cậu biết được trong lòng Cung Tử Ngôn không có Đan Quân.
"Chỉ cần nhìn là biết." Lâm Đồng bắt đầu phân tích chi tiết: "Cậu không thấy vẻ mặt không tình nguyện của cậu ta lúc Đan Quân giúp ôn bài, giống như đang bị ép vậy."
"Giữa cậu và Đan QUân, người bình thường đều biết nên chọn như thế nào, cậu ta nhất định là do sợ bị cậu từ chối nên lúc đó mới đưa thư tình cho Đan Quân." A Nguyệt nói xong liền bật cười: "Muốn trách thì chỉ trách cậu lạnh lùng quá."
Lâm Đồng lấy lòng nói giúp Nghệ Thuần: "Cậu thì biết cái gì, lạnh lùng có thể đánh gục được 80 phần trăm số người."
Nghệ Thuần không nói gì thêm, tay cầm bút chậm chạm không đặt được nét xuống.
Cung Tử Ngôn đi cùng Đan Quân vòng qua sân trường để đến khu ký túc xá.
Ký túc xá của trường có hai tòa, một tòa cho nữ một tòa cho nam. Bởi vì phần lớn học sinh đều về nhà trong ngày, chỉ có một phần nhỏ điều kiện gia đình không được tốt mới phải ở lại trường, vậy nên khi Cung Tử Ngôn cảm thấy đường về nhà quá xa, muốn ở lại ký túc xá của trường, Cung Đinh thà bị đánh chết cũng không đồng ý.
Cô ta cảm thấy việc ở lại ký túc xá sẽ bị người khác xem thường.
Ba Cung mẹ Cung thương cô ta cho nên hôm nào cũng đến đón.
Thật ra điều kiện ký túc xá của Chí Thành cũng không tệ, khi mới vào trường Cung Tử Ngôn đã từng đi xem, tuy là phòng đôi nhưng không gian lại cách biệt nhau, hai người chung sống không có gì phải đụng chạm.
Cung Tử Ngôn lúc đó cũng rất muốn ở lại trường, ở lại không chỉ tiện mà còn tiết kiệm thời gian, quan trọng hơn là không cần ngày nào cũng phải nghe Cung Đinh lảm nhảm những chuyện linh tinh nghe được ở trường, còn có cả mấy cái quan điểm kì lạ.
Nhưng tất cả mọi chuyện ba Cung mẹ Cung đều nghe theo ý của Cung Đinh, lời của Cung Tử Ngôn nói không hề quan trọng.
Đan Quân đưa Cung Tử Ngôn vào ký túc xá, đi lên đến tầng cao nhất, phòng của Đan Quân ở trên đó.
Cung Tử Ngôn bắt đầu cảm thấy kì lạ, phòng ở ký túc xá vẫn còn trống rất nhiều, sao cô ấy lại chọn ở tầng cao nhất.
Đợi đến khi cửa phòng được mở ra, Cung Tử Ngôn đứng ngây ra ngay tại chỗ.
Ký túc xá của Đan Quân vô cùng lớn, đo bằng mắt thường thì giống như là mấy phòng gộp lại với nhau. Điều khiến Cung Tử Ngôn kinh ngạc không chỉ có không gian, mà là do phòng của Đan Quân vô cùng loạn, nhưng không phải do bẩn mà là do trong phòng có rất nhiều đồ phục vụ nghiên cứu khoa học và sách, sách nhiều đến mức gần như chiếm phần lớn diện tích của căn phòng, còn có cả một cái máy tính với màn hình siêu lớn, cô hoàn toàn nhìn không hiểu nội dung được viết bên trên.
Trong phòng còn có tiếng tí tách tí tách của dụng cụ đo lường khiến cô có cảm giác vô cùng đỉnh cao.
Giường của Đan Quân ở trên, nhìn qua thì vô cùng bình thường, nhưng bên dưới thì lại hoàn toàn giống như một phòng thí nghiệm.
Cung Tử Ngôn cắn lưỡi, đây chính là kiểu học bá trong truyền thuyết sao?