Chương 16
Phùng Tử Kính vừa dứt lời đã bị nói tiếp, có chút tức giận mà quay đầu đi tìm chủ nhân của âm thanh vừa phát ra là ai.
Mọi người cũng cùng quay đầu lại, thì thấy phía sau có hai con ngựa, một lớn một nhỏ. Lại nhìn lên gương mặt thì …
“Hoàng Thượng!”
“Nương nương!”
Tất cả đều hoảng loạn xuống ngựa thỉnh an.
Phùng Tử Kính càng hoảng sợ, vội vàng xuống ngựa quỳ xuống.
Cố Linh Quân nhìn một đám người quỳ xuống trước mắt, bắt đầu cảm thấy có chút khẩn trương.
Vừa mới xem đến tức giận khí thế “Gặp chuyện bất bình ra tay tương trợ” chậm rãi từ từ tan biến.
Đảo mắt nhìn Tiêu Dục Hành ngầm đồng ý cho nàng “Kiêu ngạo”, một bộ dáng tùy ý nàng xử lý.
Cố Linh Quân: “... ”
- -- “ Mình không nên làm như vậy, chết rồi, phải giải quyết sao đây?!”
Chậm chạp không thấy phía trên lên tiếng, phía sau lưng Phùng Tử Kính chậm rãi chảy ra mồ hôi lạnh, liếc mắt sang quận chúa Khang Nghi cũng đang quỳ, dần dần sinh ra hối hận.
Đánh vỡ cục diện bế tắc vẫn là hai nhà phùng – Hạ nghe tiếng mà tới.
Người tới chính là Trung Viễn Hầu và Phùng thân vương, không nói hai lời lập tức quỳ xuống, hô lớn …
“Vi thần không biết cách dạy con, xin bệ hạ, nương nương trách phạt.”
“Là Khang Nghi có lỗi, muốn phạt cũng là nên phạt nàng.”
Tiêu Dục Hành lúc này mới mở miệng, nhưng anh lại là đem củ khoai lang phỏng tay này ném tới trên tay nàng: “Việc này Quý Phi thấy thế nào?”
Cố Linh Quân: “... ”
- -- “Tên hoàng đế này thật là quá tâm cơ!”
Cố Linh Quân biết chút thông tin về Phùng gia này, tổ tiên có công được phong Thân Vương, vốn chỉ nhận được sắc phong trong ba đời, nhưng lại được tiên hoàng yêu thích, nên được mang danh hiệu Thân Vương thêm một thế hệ.
Mà Phùng Tử Kính lại là con vợ cả Phùng gia là một người có tài hoa hơn người trong đám con cháu Phùng gia, là người đứng đầu kỳ *thi Đình năm nay.
*thi Đình: Tương đương với THPT hiện tại. Hồi xưa chia làm 3 cuộc thi lớn, xong mới tới thi Trạng Nguyên, cuộc thi quan trọng nhất. Là thi Hương, thi Hội, thi Đình, thi Trạng = tiểu học, THCS, THPT, đại học.
Hạ gia thì càng không cần phải nói.
Hai bên đều không thể đắc tội nên giao cho nàng xử lý, quả nhiên thân phận vật hy sinh có khác.
***
Trương Đức Phúc như đã nhìn ra nàng khó xử, vẫy vẫy phất trần, hô to, giọng vang khắp bốn phía: “Ai tới nói một chút xem chuyện gì đã xảy ra.”
Một con cháu *thế gia đứng lên, kính cẩn thuận theo mà hành lễ, nói: “Hồi bệ hạ, nương nương. Chúng ta đang vui chơi đua ngựa tại đây, trong lúc đó có khả năng nói vài câu vui đùa vô tình quận chúa Khang Nghi nghe được. Quận chúa Khang Nghi giận dữ ra tay muốn đánh người, Tử Kính vì tránh xung đột nên đề nghị thi đấu cưỡi ngựa bắn cung, thua chúng ta sẽ xin lỗi, thắng thì coi như cho qua.”
“Vấn đề xảy ra vào lúc cuối, quận chúa Khang Nghi thấy sắp đấu thua Tử Kính, nên không màng an nguy của Tử Kính, chưa tới nơi đã ra tay bắn tên, mũi tên cọ qua mặt Tử Kính … Sau đó lại xảy ra chút mâu thuẫn...”
“Là chúng thần không tốt, nói ra còn tưởng rằng chúng thần ức hiếp một nữ hài. Mong bệ hạ, nương nương không cần trách phạt quận chúa Khang Nghi, tất cả đều là lỗi do chúng thần gây ra.”
Nếu không phải vừa mới nãy nàng tận mắt nhìn thấy bọn họ khinh nhục Khang Nghi, có lẽ Cố Linh Quân thật sự sẽ tin những gì bọn họ nói.
Nhưng hiện tại nghe giải thích nửa ngày, trong lòng Cố Linh Quân vẫn còn nghi vấn.
Mà phía dưới, một đám người nghe xong sôi nổi gật đầu đều đồng ý cách nói, thế nhưng không có một người nào đứng ra giải thích giùm quận chúa Khang Nghi.
Khang Nghi đang quỳ cũng yên lặng nắm chặt tay, cúi đầu không lên tiếng.
“Khang Nghi, chuyện là thế này sao?” Cố Linh Quân cau mày hỏi, ý muốn bảo vệ đều bị từ ngữ của lũ người kia kích thích ra tới.
Khang Nghi cúi đầu, lông mi trên dưới rung động, ngẩng đầu vừa định mở miệng, thì nhìn thấy ánh mắt ngăn cản của Trung Viễn Hầu.
Nàng đành đè ép xuống, hít sâu một hơi, nói: “Chuyện chính là như vậy, mong bệ hạ, nương nương trách phạt.”
Cố Linh Quân thầm than một tiếng, ôm ánh mắt hy vọng cuối cùng nhìn Tiêu Dục Hành.
“Cấm túc hai người một tháng, tự suy nghĩ lại lỗi lầm của bản thân.”
Quyết định này của Tiêu Dục Hành nhìn như công chính, nhưng vẫn là nghiêng về phía Phùng Tử Kính. Tuy bên ngoài mọi người không có biểu hiện gì, nhưng trong lòng đều có phán đoán riêng.
Cố Linh Quân nghẹn một bụng lửa, không ngờ bị một câu “Bệ hạ, vi thần có chuyện quan trọng bẩm báo” của Phùng thân vương giành trước, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào bóng dáng rời đi của Tiêu Dục Hành.
***
Tiêu Dục Hành đi rồi chỉ để Trương Đức Phúc ở lại với nàng. Nhưng hiển nhiên, vừa mới xảy ra chuyện như vậy đã làm Cố Linh Quân hết hứng thú, uể oải mà ngồi trên lưng ngựa.
Nhớ tới trước khi đi bệ hạ căn dặn phải chăm sóc Quý Phi thật tốt, Trương Đức Phúc phát huy 40 năm kinh nghiệm làm việc tại hoàng gia, chủ động giải thích giùm chủ tử nhà mình.
“Nương nương còn tức giận vì chuyện vừa rồi?”
Cố Linh Quân nhìn hắn, không nói chuyện, còn không rõ ràng sao.
“Thật ra, bệ hạ cũng không dễ dàng gì...”
Trương Đức Phúc nói: “Nương nương có điều không biết, người sáng suốt đều nhìn ra được, chuyện hôm nay là thế tử Phùng gia có lỗi, quận chúa Khang Nghi thân là *biểu muội của bệ hạ, nhưng bệ hạ vẫn không thể tùy ý xử trí...”
*biểu muội: em gái họ (nội; ngoại)
Cố Linh Quân hiện ra biểu tình hóng chuyện, vãnh tai hỏi: “Tại sao?”
Thoạt nhìn quyền lực của Phùng thân vương cũng không lớn đến mức khiến hoàng đế kiêng kị, có thể ngang ngược kiêu ngạo hành động cũng phải giống như phụ thân của nàng, hai tay đều cầm binh quyền nha!
Trương Đức Phúc thở dài, như là đang nhớ lại chuyện gì đó, trả lời: “Đây chính là chỗ khiến bệ hạ khó xử...”
Biết sẽ không hỏi ra cái gì, Cố Linh Quân chọn một vấn đề nghi vấn khác hỏi: “Quận chúa Khang Nghi đã có đối tượng thành hôn?”
Nhìn còn rất nhỏ tuổi.
Trương Đức Phúc lại thở dài: “Quận chúa Khang Nghi cũng không dễ dàng...”
Vốn tưởng rằng sẽ không có được trả lời, không ngờ Trương Đức Phúc lại tăng thêm kiến thức về bí mật hoàng thất cho nàng biết.
Sau khi vẫy lui người ngựa không liên quan, vừa nắm dây cương đi phía trước vừa nói: “Việc hôn nhân này là do Thái Hậu còn trên đời định ra, nương nương có từng nghe nhắc đến đại ca của Thái Hậu?”
Tim Cố Linh Quân đập nhanh hơn một nhịp, vội vàng gật đầu.
Lục Trúc và Đặng công công đi kế bên cũng vãnh tai lên nghe.
“Năm đó, Hạ tướng quân từng định ra một cửa hôn nhân, là *Từ gia Nàng Tô, đã trao đổi tên tuổi ngày sinh, chỉ kém một bước cuối cùng...”
*Từ gia Nàng Tô: nhà họ Từ ở huyện Nàng Tô.
“Ngay từ đầu là tính sau khi kết thúc chiến tranh sẽ thành hôn, nhưng không ngờ sau khi Hạ tướng quân về kinh thành lại cạo tóc xuất gia. Sau khi Từ gia tiểu thư biết tin, nàng trộm chạy vào kinh muốn tìm câu trả lời, nhưng lại không thể thay đổi quyết định của Hạ tướng quân...”
Cố Linh Quân suy đoán nói tiếp: “Vì thế xuất phát từ bồi thường, Thái Hậu mới tứ hôn cho đời tiếp theo, cũng chính là quận chúa Khang Nghi.”
Trương Đức Phúc gật đầu: “Nương nương quả nhiên thông minh.”
“Từ gia công tử có gì không ổn sao?”
“Từ gia công tử mặt như tượng ngọc, là *mỹ nam tử có tiếng ở Nàng Tô. Trừ bỏ bề ngoài xuất chúng, tài hoa cũng là hiếm có, được bệ hạ tự mình khen thưởng. Chỉ tiếc … Từ công tử từ nhỏ yếu ớt, bệnh tật quấn thân, nói là... Có tướng chết yểu...”
*mỹ nam tử: = soái ca = chàng đẹp trai.
Cố Linh Quân thổn thức không thôi, tiếp theo lại hỏi đến chuyện làm nàng khá thắc mắc: “Trương công công có biết lý do tại sao năm đó Hạ tướng quân lại xuất gia không?”
Tuy nàng ngồi trên lưng ngựa không nhìn thấy biểu tình của Trương Đức Phúc, nhưng rõ ràng nhìn được bước chân của hắn hơi khựng lại.
Trương Đức Phúc trả lời: “Việc này *lão nô cũng không biết.”
*lão nô: lão = người già, người lớn tuổi; nô = nô lệ, cách xưng hô chủa tớ ngày xưa.
Cố Linh Quân cũng không truy hỏi, im lặng tự hỏi tiêu hóa tin tức vừa mới nghe.
Tính lên nàng xuyên vào đã gần một năm, ngay từ đầu vốn định thích ứng mọi tình cảnh, chẳng sợ bị đá vào lãnh cung, chỉ cần sống sót cũng tốt rồi.
Nhưng cẩn thận nghĩ lại, phát hiện cốt truyện ngay từ lúc bắt đầu đã khác xa với nguyên tác nàng từng đọc.
Trong nguyên tác, tác giả chủ yếu quay xung quanh Bạch Tĩnh Nhu, những tình tiết lặt vặt còn lại rất ít nhắc tới.
Ở trong trí nhớ mơ hồ của nàng, sau khi nàng tiếp xúc với Tiêu Dục Hành bằng xương bằng thịt này cùng với Tiêu Dục Hành trong cốt truyện, hoàn toàn là hai người khác nhau.
Nhớ tới Bạch Tĩnh Nhu, Cố Linh Quân nhịn không được thoát khỏi bi ai.
Nữ chính bị nhốt vào Đại Lý Tự, cốt truyện bắt đầu không dựa theo kịch bản tới diễn. Trong lúc vô ý thức, hình như nàng còn nhúng tay thay đổi một vài tình tiết trong cốt truyện.
Cốt truyện trong nguyên tác tiếp diễn như thế nào ta?
À, Bạch Tĩnh Nhu không có bị giam giữ, cò đi theo tới tham gia săn bắn mùa thu. Ở hành cung còn gặp phải ám sát, cùng rớt xuống vực chung với Tiêu Dục Hành sau đó hai người ôm nhau trốn vào bên trong sơn động.
Sau đó chính là cốt truyện rập khuôn đầy cũ rích.
Nghĩ vậy, Cố Linh Quân giật mình kinh ngạc, nữ chính đã không có, vậy tình tiết ám sát có còn hay không?
Nàng không muốn rớt xuống vực, ôm Tiêu Dục Hành nằm trong sơn động đâu, một nhân vật không có vầng sáng nữ chủ như nàng, rớt xuống vực chính là chết chắc không cần nghi ngờ.
Càng nghĩ càng hoảng sợ, Cố Linh Quân thít chặt dây cương, nói với Trương Đức Phúc: “Chúng ta trở về đi.”
Nhìn rừng cây nhỏ yên lặng không tiếng động, thấy thế nào cũng giống như sẽ có một đám sát thủ cầm đao kiếm nhảy ra bất cứ lúc nào.
Hết chương 16
Mọi người cũng cùng quay đầu lại, thì thấy phía sau có hai con ngựa, một lớn một nhỏ. Lại nhìn lên gương mặt thì …
“Hoàng Thượng!”
“Nương nương!”
Tất cả đều hoảng loạn xuống ngựa thỉnh an.
Phùng Tử Kính càng hoảng sợ, vội vàng xuống ngựa quỳ xuống.
Cố Linh Quân nhìn một đám người quỳ xuống trước mắt, bắt đầu cảm thấy có chút khẩn trương.
Vừa mới xem đến tức giận khí thế “Gặp chuyện bất bình ra tay tương trợ” chậm rãi từ từ tan biến.
Đảo mắt nhìn Tiêu Dục Hành ngầm đồng ý cho nàng “Kiêu ngạo”, một bộ dáng tùy ý nàng xử lý.
Cố Linh Quân: “... ”
- -- “ Mình không nên làm như vậy, chết rồi, phải giải quyết sao đây?!”
Chậm chạp không thấy phía trên lên tiếng, phía sau lưng Phùng Tử Kính chậm rãi chảy ra mồ hôi lạnh, liếc mắt sang quận chúa Khang Nghi cũng đang quỳ, dần dần sinh ra hối hận.
Đánh vỡ cục diện bế tắc vẫn là hai nhà phùng – Hạ nghe tiếng mà tới.
Người tới chính là Trung Viễn Hầu và Phùng thân vương, không nói hai lời lập tức quỳ xuống, hô lớn …
“Vi thần không biết cách dạy con, xin bệ hạ, nương nương trách phạt.”
“Là Khang Nghi có lỗi, muốn phạt cũng là nên phạt nàng.”
Tiêu Dục Hành lúc này mới mở miệng, nhưng anh lại là đem củ khoai lang phỏng tay này ném tới trên tay nàng: “Việc này Quý Phi thấy thế nào?”
Cố Linh Quân: “... ”
- -- “Tên hoàng đế này thật là quá tâm cơ!”
Cố Linh Quân biết chút thông tin về Phùng gia này, tổ tiên có công được phong Thân Vương, vốn chỉ nhận được sắc phong trong ba đời, nhưng lại được tiên hoàng yêu thích, nên được mang danh hiệu Thân Vương thêm một thế hệ.
Mà Phùng Tử Kính lại là con vợ cả Phùng gia là một người có tài hoa hơn người trong đám con cháu Phùng gia, là người đứng đầu kỳ *thi Đình năm nay.
*thi Đình: Tương đương với THPT hiện tại. Hồi xưa chia làm 3 cuộc thi lớn, xong mới tới thi Trạng Nguyên, cuộc thi quan trọng nhất. Là thi Hương, thi Hội, thi Đình, thi Trạng = tiểu học, THCS, THPT, đại học.
Hạ gia thì càng không cần phải nói.
Hai bên đều không thể đắc tội nên giao cho nàng xử lý, quả nhiên thân phận vật hy sinh có khác.
***
Trương Đức Phúc như đã nhìn ra nàng khó xử, vẫy vẫy phất trần, hô to, giọng vang khắp bốn phía: “Ai tới nói một chút xem chuyện gì đã xảy ra.”
Một con cháu *thế gia đứng lên, kính cẩn thuận theo mà hành lễ, nói: “Hồi bệ hạ, nương nương. Chúng ta đang vui chơi đua ngựa tại đây, trong lúc đó có khả năng nói vài câu vui đùa vô tình quận chúa Khang Nghi nghe được. Quận chúa Khang Nghi giận dữ ra tay muốn đánh người, Tử Kính vì tránh xung đột nên đề nghị thi đấu cưỡi ngựa bắn cung, thua chúng ta sẽ xin lỗi, thắng thì coi như cho qua.”
“Vấn đề xảy ra vào lúc cuối, quận chúa Khang Nghi thấy sắp đấu thua Tử Kính, nên không màng an nguy của Tử Kính, chưa tới nơi đã ra tay bắn tên, mũi tên cọ qua mặt Tử Kính … Sau đó lại xảy ra chút mâu thuẫn...”
“Là chúng thần không tốt, nói ra còn tưởng rằng chúng thần ức hiếp một nữ hài. Mong bệ hạ, nương nương không cần trách phạt quận chúa Khang Nghi, tất cả đều là lỗi do chúng thần gây ra.”
Nếu không phải vừa mới nãy nàng tận mắt nhìn thấy bọn họ khinh nhục Khang Nghi, có lẽ Cố Linh Quân thật sự sẽ tin những gì bọn họ nói.
Nhưng hiện tại nghe giải thích nửa ngày, trong lòng Cố Linh Quân vẫn còn nghi vấn.
Mà phía dưới, một đám người nghe xong sôi nổi gật đầu đều đồng ý cách nói, thế nhưng không có một người nào đứng ra giải thích giùm quận chúa Khang Nghi.
Khang Nghi đang quỳ cũng yên lặng nắm chặt tay, cúi đầu không lên tiếng.
“Khang Nghi, chuyện là thế này sao?” Cố Linh Quân cau mày hỏi, ý muốn bảo vệ đều bị từ ngữ của lũ người kia kích thích ra tới.
Khang Nghi cúi đầu, lông mi trên dưới rung động, ngẩng đầu vừa định mở miệng, thì nhìn thấy ánh mắt ngăn cản của Trung Viễn Hầu.
Nàng đành đè ép xuống, hít sâu một hơi, nói: “Chuyện chính là như vậy, mong bệ hạ, nương nương trách phạt.”
Cố Linh Quân thầm than một tiếng, ôm ánh mắt hy vọng cuối cùng nhìn Tiêu Dục Hành.
“Cấm túc hai người một tháng, tự suy nghĩ lại lỗi lầm của bản thân.”
Quyết định này của Tiêu Dục Hành nhìn như công chính, nhưng vẫn là nghiêng về phía Phùng Tử Kính. Tuy bên ngoài mọi người không có biểu hiện gì, nhưng trong lòng đều có phán đoán riêng.
Cố Linh Quân nghẹn một bụng lửa, không ngờ bị một câu “Bệ hạ, vi thần có chuyện quan trọng bẩm báo” của Phùng thân vương giành trước, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào bóng dáng rời đi của Tiêu Dục Hành.
***
Tiêu Dục Hành đi rồi chỉ để Trương Đức Phúc ở lại với nàng. Nhưng hiển nhiên, vừa mới xảy ra chuyện như vậy đã làm Cố Linh Quân hết hứng thú, uể oải mà ngồi trên lưng ngựa.
Nhớ tới trước khi đi bệ hạ căn dặn phải chăm sóc Quý Phi thật tốt, Trương Đức Phúc phát huy 40 năm kinh nghiệm làm việc tại hoàng gia, chủ động giải thích giùm chủ tử nhà mình.
“Nương nương còn tức giận vì chuyện vừa rồi?”
Cố Linh Quân nhìn hắn, không nói chuyện, còn không rõ ràng sao.
“Thật ra, bệ hạ cũng không dễ dàng gì...”
Trương Đức Phúc nói: “Nương nương có điều không biết, người sáng suốt đều nhìn ra được, chuyện hôm nay là thế tử Phùng gia có lỗi, quận chúa Khang Nghi thân là *biểu muội của bệ hạ, nhưng bệ hạ vẫn không thể tùy ý xử trí...”
*biểu muội: em gái họ (nội; ngoại)
Cố Linh Quân hiện ra biểu tình hóng chuyện, vãnh tai hỏi: “Tại sao?”
Thoạt nhìn quyền lực của Phùng thân vương cũng không lớn đến mức khiến hoàng đế kiêng kị, có thể ngang ngược kiêu ngạo hành động cũng phải giống như phụ thân của nàng, hai tay đều cầm binh quyền nha!
Trương Đức Phúc thở dài, như là đang nhớ lại chuyện gì đó, trả lời: “Đây chính là chỗ khiến bệ hạ khó xử...”
Biết sẽ không hỏi ra cái gì, Cố Linh Quân chọn một vấn đề nghi vấn khác hỏi: “Quận chúa Khang Nghi đã có đối tượng thành hôn?”
Nhìn còn rất nhỏ tuổi.
Trương Đức Phúc lại thở dài: “Quận chúa Khang Nghi cũng không dễ dàng...”
Vốn tưởng rằng sẽ không có được trả lời, không ngờ Trương Đức Phúc lại tăng thêm kiến thức về bí mật hoàng thất cho nàng biết.
Sau khi vẫy lui người ngựa không liên quan, vừa nắm dây cương đi phía trước vừa nói: “Việc hôn nhân này là do Thái Hậu còn trên đời định ra, nương nương có từng nghe nhắc đến đại ca của Thái Hậu?”
Tim Cố Linh Quân đập nhanh hơn một nhịp, vội vàng gật đầu.
Lục Trúc và Đặng công công đi kế bên cũng vãnh tai lên nghe.
“Năm đó, Hạ tướng quân từng định ra một cửa hôn nhân, là *Từ gia Nàng Tô, đã trao đổi tên tuổi ngày sinh, chỉ kém một bước cuối cùng...”
*Từ gia Nàng Tô: nhà họ Từ ở huyện Nàng Tô.
“Ngay từ đầu là tính sau khi kết thúc chiến tranh sẽ thành hôn, nhưng không ngờ sau khi Hạ tướng quân về kinh thành lại cạo tóc xuất gia. Sau khi Từ gia tiểu thư biết tin, nàng trộm chạy vào kinh muốn tìm câu trả lời, nhưng lại không thể thay đổi quyết định của Hạ tướng quân...”
Cố Linh Quân suy đoán nói tiếp: “Vì thế xuất phát từ bồi thường, Thái Hậu mới tứ hôn cho đời tiếp theo, cũng chính là quận chúa Khang Nghi.”
Trương Đức Phúc gật đầu: “Nương nương quả nhiên thông minh.”
“Từ gia công tử có gì không ổn sao?”
“Từ gia công tử mặt như tượng ngọc, là *mỹ nam tử có tiếng ở Nàng Tô. Trừ bỏ bề ngoài xuất chúng, tài hoa cũng là hiếm có, được bệ hạ tự mình khen thưởng. Chỉ tiếc … Từ công tử từ nhỏ yếu ớt, bệnh tật quấn thân, nói là... Có tướng chết yểu...”
*mỹ nam tử: = soái ca = chàng đẹp trai.
Cố Linh Quân thổn thức không thôi, tiếp theo lại hỏi đến chuyện làm nàng khá thắc mắc: “Trương công công có biết lý do tại sao năm đó Hạ tướng quân lại xuất gia không?”
Tuy nàng ngồi trên lưng ngựa không nhìn thấy biểu tình của Trương Đức Phúc, nhưng rõ ràng nhìn được bước chân của hắn hơi khựng lại.
Trương Đức Phúc trả lời: “Việc này *lão nô cũng không biết.”
*lão nô: lão = người già, người lớn tuổi; nô = nô lệ, cách xưng hô chủa tớ ngày xưa.
Cố Linh Quân cũng không truy hỏi, im lặng tự hỏi tiêu hóa tin tức vừa mới nghe.
Tính lên nàng xuyên vào đã gần một năm, ngay từ đầu vốn định thích ứng mọi tình cảnh, chẳng sợ bị đá vào lãnh cung, chỉ cần sống sót cũng tốt rồi.
Nhưng cẩn thận nghĩ lại, phát hiện cốt truyện ngay từ lúc bắt đầu đã khác xa với nguyên tác nàng từng đọc.
Trong nguyên tác, tác giả chủ yếu quay xung quanh Bạch Tĩnh Nhu, những tình tiết lặt vặt còn lại rất ít nhắc tới.
Ở trong trí nhớ mơ hồ của nàng, sau khi nàng tiếp xúc với Tiêu Dục Hành bằng xương bằng thịt này cùng với Tiêu Dục Hành trong cốt truyện, hoàn toàn là hai người khác nhau.
Nhớ tới Bạch Tĩnh Nhu, Cố Linh Quân nhịn không được thoát khỏi bi ai.
Nữ chính bị nhốt vào Đại Lý Tự, cốt truyện bắt đầu không dựa theo kịch bản tới diễn. Trong lúc vô ý thức, hình như nàng còn nhúng tay thay đổi một vài tình tiết trong cốt truyện.
Cốt truyện trong nguyên tác tiếp diễn như thế nào ta?
À, Bạch Tĩnh Nhu không có bị giam giữ, cò đi theo tới tham gia săn bắn mùa thu. Ở hành cung còn gặp phải ám sát, cùng rớt xuống vực chung với Tiêu Dục Hành sau đó hai người ôm nhau trốn vào bên trong sơn động.
Sau đó chính là cốt truyện rập khuôn đầy cũ rích.
Nghĩ vậy, Cố Linh Quân giật mình kinh ngạc, nữ chính đã không có, vậy tình tiết ám sát có còn hay không?
Nàng không muốn rớt xuống vực, ôm Tiêu Dục Hành nằm trong sơn động đâu, một nhân vật không có vầng sáng nữ chủ như nàng, rớt xuống vực chính là chết chắc không cần nghi ngờ.
Càng nghĩ càng hoảng sợ, Cố Linh Quân thít chặt dây cương, nói với Trương Đức Phúc: “Chúng ta trở về đi.”
Nhìn rừng cây nhỏ yên lặng không tiếng động, thấy thế nào cũng giống như sẽ có một đám sát thủ cầm đao kiếm nhảy ra bất cứ lúc nào.
Hết chương 16