Chương : 26
Edit + Beta: Như Heo.
Chương 26: Ỷ lại.
Ngu Đường lạnh nhạt nhìn đôi nam nữ kia một cái, khẽ gật đầu: "Đến gặp ba con?"
Người đàn ông này chính là chú ba của hắn - Ngu Đạm. Người này vốn mở công ty giải trí ở thành phố B, coi như cũng có chút danh tiếng, sau đó không hiểu sao lại chuyển đến thành phố A.
"À, không phải, xế chiều hôm nay thím đến tìm phu nhân nói chuyện phiếm, chú con đến đón thím," Người phụ nữ này là vợ của Ngu Đạm, thấy chồng mình đang há mồm, vội vàng dùng khuỷu tay huých hắn một cái, cười giải thích: "Thằng nhóc nhà thím đang chơi với Miêu Miêu, hai đứa nó chơi với nhau rất vui, thằng bé ham chơi quá không chịu về nhà, chúng ta còn đang sốt ruột đây này."
Ngu Đường tất nhiên thấy được động tác nhỏ của hai người họ, hai người này có mục đích gì vừa nhìn là đã hiểu ngay, đơn giản là chưa gặp được ba hắn, muốn tìm cơ hội ở lại ăn cơm đây mà. Thế nhưng làm một học sinh trung học, Ngu Đường cũng không nên tỏ ra quá hiểu biết như vậy, vì vậy chỉ gật đầu chào lần nữa, rồi nhấc chân đi vào.
Vợ chồng hai người nhìn bóng lưng cao ngất của hắn, không hẹn mà cùng thở phào một hơi. Không biết tại sao, mỗi khi đối mặt với vị thiếu gia này, so với đối mặt với ba của hắn càng khiến người ta căng thẳng hơn, loại quý khí phát ra từ tận xương tủy kia, khiến người ta không tự chủ được phải khom lưng cúi đầu trước hắn.
Sau khi hỏi thăm quản gia Ngu Miêu đang chơi ở đâu, Ngu Đường liền vòng tới vườn hoa nhỏ sau phòng.
Vì muốn làm tốt mối quan hệ với nhà Ngu Đường, hai vợ chồng kia mỗi tháng đều chạy tới đây, còn mang theo đứa con trai mười tuổi của mình, bảo là đến chơi cùng Ngu Miêu.
...
"Tao cảnh cáo mày, không được chạm vào váy của tao!" Hôm nay Ngu Miêu mặc váy công chúa màu xanh nước biển, cài chiếc kẹp tóc bảo thạch xinh đẹp, xa xa nhìn qua, thật sự rất giống tiểu mỹ nhân ngư bơi lội trên biển cả.
"Ha ha ha..." Nhóc con bị cảnh cáo cợt nhã thu tay lại, sau đó thừa dịp Ngu Miêu xoay người, đột nhiên tung váy Ngu Miêu lên.
"A---" Ngu Miêu kêu lên một tiếng sợ hãi, bởi vì dùng lực rất lớn, cho nên váy bị vén lên tận trên đầu cô nhóc, lộ ra quần đùi màu hồng nhạt bên trong.
Nhóc con bây giờ bảy tám tuổi đã có ý thức phân biệt giới tính rõ ràng rồi, huống chi là Ngu Miêu từ nhỏ đã tiếp thu cách giáo dục thục nữ của gia đình.
Ngu Miêu vội vã kéo váy xuống, kẹp tóc bảo thạch tinh xảo trên đầu bị rơi ra, khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn cau lại, cô nhóc ngẩng đầu lên nhìn thấy anh trai mình đang đi tới, lập tức òa khóc: "Oa..."
Thằng nhóc kia bởi vì vấn đề góc độ cho nên vẫn chưa phát hiện Ngu Đường đang bước lại gần, nhặt kép tóc của Ngu Miêu lên, dương dương tự đắc quơ quơ trước mặt Ngu Miêu, sau đó xoay người chạy đi: "Có ngon thì đuổi theo tao đi!"
Mới vừa quay người lại, nhóc con đã đụng phải một bức "tường" rắn chắc, thế là "Ui da" một tiếng ngã nhào ra đất.
Ngu Đường từ trên cao nhìn xuống thằng nhóc to con mập mạp kia, khom người, lấy lại kẹp tóc, trực tiếp đi tới chỗ em gái đang nhìn hắn khóc, ôm tiểu Miêu Miêu ủy khuất lên, trả kẹp tóc lại cho cô bé.
Ngu Miêu được anh trai ôm lên thì không khóc nữa, dụi dụi lông mi ướt đẫm nước mắt, nằm úp sấp trên bả vai Ngu Đường.
Dỗ em gái xong, lúc này Ngu Đường mới xoay người liếc nhìn tên cầm đầu còn lại.
Nhóc con có chút sợ sệt nhìn Ngu Đường, nhưng lại không chịu thua hừ một tiếng, nói: "Qủy đáng yêu, tao không phải chỉ muốn nhìn màu sắc quần lót của mày một cái thôi sao?"
Ánh mắt Ngu Đường nháy mắt trở nên ác liệt, dọa nhóc con mập mạp kia sợ đến lùi về sau mấy bước.
"Cởi quần nó ra treo lên cây, cho mọi người cũng nhìn màu sắc quần lót của nó." Ngu Đường lạnh giọng lưu lại mênh lệnh, ôm em gái quay người lên lầu.
Người hầu trong vườn hai mặt nhìn nhau, bọn họ là người hầu, sao có thể cởi quần áo khách nhân như vậy được chứ?
Thế nhưng, không đợi bọn họ ra tay, Độc Cô Ám đã hoàn thành nhiệm vụ xong rồi.
"Oa a---" Trong vườn hoa rất nhanh truyền ra tiếng khóc vang dội.
"Này... này, Tiểu Ám thiếu gia..." Bảo mẫu phụ trách chăm non bọn trẻ nhìn nhóc con cởi truồng run lẩy bẩy đu trên cành cây, "Ý của đại thiếu gia..."
"Các người đừng động vào." Độc Cô Ám để lại một câu lạnh như băng, rồi cũng quay người rời đi.
"Không, không phải..." Nữ bảo mẫu khóc không ra nước mắt nhìn theo bóng lưng tiêu sái của Độc Cô Ám, ý của đại thiếu gia là treo quần lên trên cây, chứ không phải treo người lên cây như vầy a!
Không thèm để ý náo loạn trong vườn hoa, Ngu Đường ôm em gái ngoan ngoãn trong ngực đi đến phòng đồ chơi trên lầu hai, cùng ngồi trên thảm lông mềm mại trên sàn với cô nhóc.
"Nếu như không muốn chơi với nó thì tránh xa nó ra." Ngu Đường nhận khăn mặt nóng bảo mẫu đưa tới, lau mặt cho Ngu Miêu, sau đó bảo các cô ra ngoài.
Ngu Miêu nhìn căn phòng trống chỉ còn lại hai anh em, bĩu môi: "Nhưng mà mẹ bảo em chơi với nó."
"Ai cũng không thể ép em chơi với người mà em không thích," Ngu Đường trầm mặt xuống, "Không thích thì nói không thích, nếu em lợi hại hơn bọn họ, bọn họ sẽ không thể ép buộc được em."
An Viễn công chúa đời trước, cũng bởi vì quá nghe lời hiểu chuyện, cho nên mới bị người ta bắt nạt, cuối cùng mới rơi vào kết cục như vậy.
Mắt to giống như búp bê sùng bái nhìn anh trai mình, ra sức gật đầu.
...
Tống Tiêu không như lời người đàn ông đó nói lưu số điện thoại hắn lại, rõ ràng đối phương đang cố ý gây hấn. Nhưng người kia tại sao lại biết được số điện thoại của y, chuyện này ngược lại nhất định phải điều tra một chút mới được.
Điện thoại di động này sau khi xuất viện Tống Tử Thành mới mua cho y, số cũng là số mới, rất ít người biết. Hơn nữa thái độ truyền thông Đại Nhật phách lối như vậy, chắc chắn là đã biết được tin tức gì rồi, nhất định phải thương lượng chuyện này với Tống Tử Thành mới được.
Tiếng cãi vã dưới lầu vẫn còn đang tiếp tục, Tống Tiêu không tiếng động thở dài một hơi, gia đình lụp xụp, ngoại vụ không được xử lý kịp thời, làm sao thịnh vượng cho được kia chứ.
Đúng lúc này, di động lại vang lên, Tống Tiêu cầm lên, nhìn thấy hai chữ "Hoàng thượng", tâm tình không khỏi buông lỏng đôi chút, thần sắc cũng nhu hòa đi rất nhiều, ấn nút nghe máy.
"Anh, anh làm đầu bếp, mau bưng món ăn này cho em đi!" Đầu đây bên kia truyền đến giọng nói nón nớt của bé gái.
Ngu Đường một tay tiếp nhận bắp cải thảo bằng nhựa của Ngu Miêu, đưa di động đến trước mặt Ngu Miêu đang nghịch đồ chơi, mở miệng bảo: "Miêu Miêu, gọi chị dâu đi."
"Hả?... Chị dâu..." Ngu Miêu tỉnh tỉnh mê mê kêu một tiếng, lại vội vàng tiếp tục mặc quần áo cho búp bê.
"Nghe rõ chưa?" Ngu Đường lấy điện thoại về, giọng nói vẫn bình tĩnh trầm ổn như cũ.
"Khụ, đó là..." Tống Tiêu có hơi bất ngờ.
"Em gái tớ," Ngu Đường cầm bắp cải thảo bằng nhựa, đứng dậy đi tới bên cửa sổ, "Giống hệt An Viễn lúc bé."
Hai người đồng thời trầm mặc.
Tống Tiêu đương nhiên biết công chúa An Viễn, năm đó Cảnh Nguyên đế lần đầu tiên xuất chinh tái bắc, hăng hái nói muốn đi đón muội muội trở về. Kết quả cuối cùng, lại chỉ mang về một nắm cát vàng.
"Trẫm, tới trễ..." Ngu Cẩm Đường mặc thường phục huyền sắc thêu Kim Long, lôi kéo y đến ngự hoa viên uống rượu, cho đến hôm nay Tống Tiêu vẫn còn nhớ, cặp mắt đế vương lúc đó có lẽ đã bị rượu hun đỏ, đôi mắt tràn đầy hổ thẹn và bi thương.
"Thật tốt quá." Tống Tiêu nhẹ giọng nói, mang theo vài phần ý cười.
"Ừ," Ngu Đường cũng cười rộ lên, như nhóc con đang khoe khoang đồ chơi của mình, "Hôm nào dẫn cậu đi gặp nó."
Hai người nói chuyện phiếm một hồi, lúc chuẩn bị cúp điện thoại, Tống Tiêu có chút do dự, cuối cùng vẫn nói: "Hoàng thượng, thần còn một việc muốn bẩm tấu."
Ngu Đường sửng sốt: "Cậu nói đi."
"Cậu biết truyền thông Đại Nhật không?" Tống Tiêu có thói quen bẩm tấu đại sự với hoàng thượng, huống hồ bây giờ còn đang ở hiện đại, không tự chủ được muốn ỷ lại vào hắn, rất nhanh thuật lại cuộc nói chuyện kỳ quái kia không sót một chữ cho Ngu Đường.
"Không cần để ý đến ông ta," Sau khi nghe Tống Tiêu nói xong, Ngu Đường lạnh lùng nhìn về phía hai vợ chồng đang mặc lại quần đang mặc lại quần cho thằng bé kia trong vườn hoa, "Tớ sẽ giải quyết."
"Được." Tống Tiêu cũng không hỏi Ngu Đường làm cách nào, y chỉ biết nếu như hoàng thượng đã nói để hắn giải quyết, nhất định sẽ giải quyết thật tốt.
==========
Tiểu kịch trường:
Muội muội: "Hôm qua ca ca đưa ta đi gặp chị dâu."
Đệ đệ(*): (⊙v⊙)
Muội muội: "Là một anh trai rất đáng yêu."
Đệ đệ: ╮(╯▽╰)╭
Muội muội: "Anh ấy tên là Tống Tiêu."
Đệ đệ: Σ( ° △ °|||)
Muội muội: "Ca ca, đệ đệ tè dầm rồi."
Ngư Đường: (mặt quỷ súc) "Bị dọa tè ra quần rồi!"
(*): Là Ngu Lân - Ngu Cẩm Lân - Ngư Lân:)
[Heo: Có chuyện này cần mấy bạn góp ý nè, mấy bạn thích xưng hô của của Ngu Đường với Tống tIêu là: "cậu-tớ" hay "cậu-tôi" hơn ha? Tại vì hôm bữa có bạn nói với tui nên để xưng hô là "cậu-tôi" cho nó lạnh lùng hơn, "cậu-tớ" nghe nó con nít quá ^^ Mấy bạn thấy sao?]
Chương 26: Ỷ lại.
Ngu Đường lạnh nhạt nhìn đôi nam nữ kia một cái, khẽ gật đầu: "Đến gặp ba con?"
Người đàn ông này chính là chú ba của hắn - Ngu Đạm. Người này vốn mở công ty giải trí ở thành phố B, coi như cũng có chút danh tiếng, sau đó không hiểu sao lại chuyển đến thành phố A.
"À, không phải, xế chiều hôm nay thím đến tìm phu nhân nói chuyện phiếm, chú con đến đón thím," Người phụ nữ này là vợ của Ngu Đạm, thấy chồng mình đang há mồm, vội vàng dùng khuỷu tay huých hắn một cái, cười giải thích: "Thằng nhóc nhà thím đang chơi với Miêu Miêu, hai đứa nó chơi với nhau rất vui, thằng bé ham chơi quá không chịu về nhà, chúng ta còn đang sốt ruột đây này."
Ngu Đường tất nhiên thấy được động tác nhỏ của hai người họ, hai người này có mục đích gì vừa nhìn là đã hiểu ngay, đơn giản là chưa gặp được ba hắn, muốn tìm cơ hội ở lại ăn cơm đây mà. Thế nhưng làm một học sinh trung học, Ngu Đường cũng không nên tỏ ra quá hiểu biết như vậy, vì vậy chỉ gật đầu chào lần nữa, rồi nhấc chân đi vào.
Vợ chồng hai người nhìn bóng lưng cao ngất của hắn, không hẹn mà cùng thở phào một hơi. Không biết tại sao, mỗi khi đối mặt với vị thiếu gia này, so với đối mặt với ba của hắn càng khiến người ta căng thẳng hơn, loại quý khí phát ra từ tận xương tủy kia, khiến người ta không tự chủ được phải khom lưng cúi đầu trước hắn.
Sau khi hỏi thăm quản gia Ngu Miêu đang chơi ở đâu, Ngu Đường liền vòng tới vườn hoa nhỏ sau phòng.
Vì muốn làm tốt mối quan hệ với nhà Ngu Đường, hai vợ chồng kia mỗi tháng đều chạy tới đây, còn mang theo đứa con trai mười tuổi của mình, bảo là đến chơi cùng Ngu Miêu.
...
"Tao cảnh cáo mày, không được chạm vào váy của tao!" Hôm nay Ngu Miêu mặc váy công chúa màu xanh nước biển, cài chiếc kẹp tóc bảo thạch xinh đẹp, xa xa nhìn qua, thật sự rất giống tiểu mỹ nhân ngư bơi lội trên biển cả.
"Ha ha ha..." Nhóc con bị cảnh cáo cợt nhã thu tay lại, sau đó thừa dịp Ngu Miêu xoay người, đột nhiên tung váy Ngu Miêu lên.
"A---" Ngu Miêu kêu lên một tiếng sợ hãi, bởi vì dùng lực rất lớn, cho nên váy bị vén lên tận trên đầu cô nhóc, lộ ra quần đùi màu hồng nhạt bên trong.
Nhóc con bây giờ bảy tám tuổi đã có ý thức phân biệt giới tính rõ ràng rồi, huống chi là Ngu Miêu từ nhỏ đã tiếp thu cách giáo dục thục nữ của gia đình.
Ngu Miêu vội vã kéo váy xuống, kẹp tóc bảo thạch tinh xảo trên đầu bị rơi ra, khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn cau lại, cô nhóc ngẩng đầu lên nhìn thấy anh trai mình đang đi tới, lập tức òa khóc: "Oa..."
Thằng nhóc kia bởi vì vấn đề góc độ cho nên vẫn chưa phát hiện Ngu Đường đang bước lại gần, nhặt kép tóc của Ngu Miêu lên, dương dương tự đắc quơ quơ trước mặt Ngu Miêu, sau đó xoay người chạy đi: "Có ngon thì đuổi theo tao đi!"
Mới vừa quay người lại, nhóc con đã đụng phải một bức "tường" rắn chắc, thế là "Ui da" một tiếng ngã nhào ra đất.
Ngu Đường từ trên cao nhìn xuống thằng nhóc to con mập mạp kia, khom người, lấy lại kẹp tóc, trực tiếp đi tới chỗ em gái đang nhìn hắn khóc, ôm tiểu Miêu Miêu ủy khuất lên, trả kẹp tóc lại cho cô bé.
Ngu Miêu được anh trai ôm lên thì không khóc nữa, dụi dụi lông mi ướt đẫm nước mắt, nằm úp sấp trên bả vai Ngu Đường.
Dỗ em gái xong, lúc này Ngu Đường mới xoay người liếc nhìn tên cầm đầu còn lại.
Nhóc con có chút sợ sệt nhìn Ngu Đường, nhưng lại không chịu thua hừ một tiếng, nói: "Qủy đáng yêu, tao không phải chỉ muốn nhìn màu sắc quần lót của mày một cái thôi sao?"
Ánh mắt Ngu Đường nháy mắt trở nên ác liệt, dọa nhóc con mập mạp kia sợ đến lùi về sau mấy bước.
"Cởi quần nó ra treo lên cây, cho mọi người cũng nhìn màu sắc quần lót của nó." Ngu Đường lạnh giọng lưu lại mênh lệnh, ôm em gái quay người lên lầu.
Người hầu trong vườn hai mặt nhìn nhau, bọn họ là người hầu, sao có thể cởi quần áo khách nhân như vậy được chứ?
Thế nhưng, không đợi bọn họ ra tay, Độc Cô Ám đã hoàn thành nhiệm vụ xong rồi.
"Oa a---" Trong vườn hoa rất nhanh truyền ra tiếng khóc vang dội.
"Này... này, Tiểu Ám thiếu gia..." Bảo mẫu phụ trách chăm non bọn trẻ nhìn nhóc con cởi truồng run lẩy bẩy đu trên cành cây, "Ý của đại thiếu gia..."
"Các người đừng động vào." Độc Cô Ám để lại một câu lạnh như băng, rồi cũng quay người rời đi.
"Không, không phải..." Nữ bảo mẫu khóc không ra nước mắt nhìn theo bóng lưng tiêu sái của Độc Cô Ám, ý của đại thiếu gia là treo quần lên trên cây, chứ không phải treo người lên cây như vầy a!
Không thèm để ý náo loạn trong vườn hoa, Ngu Đường ôm em gái ngoan ngoãn trong ngực đi đến phòng đồ chơi trên lầu hai, cùng ngồi trên thảm lông mềm mại trên sàn với cô nhóc.
"Nếu như không muốn chơi với nó thì tránh xa nó ra." Ngu Đường nhận khăn mặt nóng bảo mẫu đưa tới, lau mặt cho Ngu Miêu, sau đó bảo các cô ra ngoài.
Ngu Miêu nhìn căn phòng trống chỉ còn lại hai anh em, bĩu môi: "Nhưng mà mẹ bảo em chơi với nó."
"Ai cũng không thể ép em chơi với người mà em không thích," Ngu Đường trầm mặt xuống, "Không thích thì nói không thích, nếu em lợi hại hơn bọn họ, bọn họ sẽ không thể ép buộc được em."
An Viễn công chúa đời trước, cũng bởi vì quá nghe lời hiểu chuyện, cho nên mới bị người ta bắt nạt, cuối cùng mới rơi vào kết cục như vậy.
Mắt to giống như búp bê sùng bái nhìn anh trai mình, ra sức gật đầu.
...
Tống Tiêu không như lời người đàn ông đó nói lưu số điện thoại hắn lại, rõ ràng đối phương đang cố ý gây hấn. Nhưng người kia tại sao lại biết được số điện thoại của y, chuyện này ngược lại nhất định phải điều tra một chút mới được.
Điện thoại di động này sau khi xuất viện Tống Tử Thành mới mua cho y, số cũng là số mới, rất ít người biết. Hơn nữa thái độ truyền thông Đại Nhật phách lối như vậy, chắc chắn là đã biết được tin tức gì rồi, nhất định phải thương lượng chuyện này với Tống Tử Thành mới được.
Tiếng cãi vã dưới lầu vẫn còn đang tiếp tục, Tống Tiêu không tiếng động thở dài một hơi, gia đình lụp xụp, ngoại vụ không được xử lý kịp thời, làm sao thịnh vượng cho được kia chứ.
Đúng lúc này, di động lại vang lên, Tống Tiêu cầm lên, nhìn thấy hai chữ "Hoàng thượng", tâm tình không khỏi buông lỏng đôi chút, thần sắc cũng nhu hòa đi rất nhiều, ấn nút nghe máy.
"Anh, anh làm đầu bếp, mau bưng món ăn này cho em đi!" Đầu đây bên kia truyền đến giọng nói nón nớt của bé gái.
Ngu Đường một tay tiếp nhận bắp cải thảo bằng nhựa của Ngu Miêu, đưa di động đến trước mặt Ngu Miêu đang nghịch đồ chơi, mở miệng bảo: "Miêu Miêu, gọi chị dâu đi."
"Hả?... Chị dâu..." Ngu Miêu tỉnh tỉnh mê mê kêu một tiếng, lại vội vàng tiếp tục mặc quần áo cho búp bê.
"Nghe rõ chưa?" Ngu Đường lấy điện thoại về, giọng nói vẫn bình tĩnh trầm ổn như cũ.
"Khụ, đó là..." Tống Tiêu có hơi bất ngờ.
"Em gái tớ," Ngu Đường cầm bắp cải thảo bằng nhựa, đứng dậy đi tới bên cửa sổ, "Giống hệt An Viễn lúc bé."
Hai người đồng thời trầm mặc.
Tống Tiêu đương nhiên biết công chúa An Viễn, năm đó Cảnh Nguyên đế lần đầu tiên xuất chinh tái bắc, hăng hái nói muốn đi đón muội muội trở về. Kết quả cuối cùng, lại chỉ mang về một nắm cát vàng.
"Trẫm, tới trễ..." Ngu Cẩm Đường mặc thường phục huyền sắc thêu Kim Long, lôi kéo y đến ngự hoa viên uống rượu, cho đến hôm nay Tống Tiêu vẫn còn nhớ, cặp mắt đế vương lúc đó có lẽ đã bị rượu hun đỏ, đôi mắt tràn đầy hổ thẹn và bi thương.
"Thật tốt quá." Tống Tiêu nhẹ giọng nói, mang theo vài phần ý cười.
"Ừ," Ngu Đường cũng cười rộ lên, như nhóc con đang khoe khoang đồ chơi của mình, "Hôm nào dẫn cậu đi gặp nó."
Hai người nói chuyện phiếm một hồi, lúc chuẩn bị cúp điện thoại, Tống Tiêu có chút do dự, cuối cùng vẫn nói: "Hoàng thượng, thần còn một việc muốn bẩm tấu."
Ngu Đường sửng sốt: "Cậu nói đi."
"Cậu biết truyền thông Đại Nhật không?" Tống Tiêu có thói quen bẩm tấu đại sự với hoàng thượng, huống hồ bây giờ còn đang ở hiện đại, không tự chủ được muốn ỷ lại vào hắn, rất nhanh thuật lại cuộc nói chuyện kỳ quái kia không sót một chữ cho Ngu Đường.
"Không cần để ý đến ông ta," Sau khi nghe Tống Tiêu nói xong, Ngu Đường lạnh lùng nhìn về phía hai vợ chồng đang mặc lại quần đang mặc lại quần cho thằng bé kia trong vườn hoa, "Tớ sẽ giải quyết."
"Được." Tống Tiêu cũng không hỏi Ngu Đường làm cách nào, y chỉ biết nếu như hoàng thượng đã nói để hắn giải quyết, nhất định sẽ giải quyết thật tốt.
==========
Tiểu kịch trường:
Muội muội: "Hôm qua ca ca đưa ta đi gặp chị dâu."
Đệ đệ(*): (⊙v⊙)
Muội muội: "Là một anh trai rất đáng yêu."
Đệ đệ: ╮(╯▽╰)╭
Muội muội: "Anh ấy tên là Tống Tiêu."
Đệ đệ: Σ( ° △ °|||)
Muội muội: "Ca ca, đệ đệ tè dầm rồi."
Ngư Đường: (mặt quỷ súc) "Bị dọa tè ra quần rồi!"
(*): Là Ngu Lân - Ngu Cẩm Lân - Ngư Lân:)
[Heo: Có chuyện này cần mấy bạn góp ý nè, mấy bạn thích xưng hô của của Ngu Đường với Tống tIêu là: "cậu-tớ" hay "cậu-tôi" hơn ha? Tại vì hôm bữa có bạn nói với tui nên để xưng hô là "cậu-tôi" cho nó lạnh lùng hơn, "cậu-tớ" nghe nó con nít quá ^^ Mấy bạn thấy sao?]