Chương : 13
Thanh âm A Cửu có một tia cay đắng, thế nhưng vẫn như trước nhìn chằm chằm Cảnh Nhất Bích. Thập Nhất, ngươi còn nhớ rõ hay không, ngày chúng ta từng bị người khác giẫm lên?
“Người chân chính cảm tạ, tôn trọng đối phương, sẽ tự nhiên khiến kẻ khác cúi đầu. Nhưng có hay không làm vậy, cũng phải tùy thuộc vào phẩm hạnh bản thân hắn.” Nàng cười cười, “Nước có thể đẩy thuyền cũng có thể chặn thuyền, công tử là ngưởi bác học, so với Tư Noãn càng minh bạch đạo lý này đi.”
Cảnh Nhất Bích giật mình, đôi mắt màu lam nhạt thật sâu dừng trước nữ tử lần đầu gặp này, đáy mắt xẹt qua một tia thâm ý.
A Cửu nhìn Thu Mặc, phát hiện trong mắt nàng đã có lệ ngấn, thanh âm không khỏi trầm xuống, “Nước mắt không thể cho người ta thương hại.”
Quân Khanh Vũ buông chén trà trong tay, nhìn đạm sắc thủy bên trong, liễm con ngươi. Nửa ngày sau, xốc lên mành xe ngựa, nhìn về phía hai người cách đó không xa.
Góc độ này vừa vặn thấy được diện mạo cô gái kia, y sam có chút xộc xệch, tóc cũng có vẻ lộn xộn. Khuôn mặt bởi vì trắng bệch mà mơ hồ, chỉ cảm thấy đôi mắt thần kỳ trong veo, nhìn chằm chằm vào Cảnh Nhất Bích.
Quân Khanh Vũ nhíu mày, nhìn thị vệ bên cạnh, thanh âm mang theo một phần kinh ngạc cùng lãnh phúng, “Tả Khuynh, ngươi nói cho trẫm biết, đó là Mai Tư Noãn?”
Tả Khuynh thuận mắt nhìn lại, trong lòng không khỏi cả kinh, tựa hồ cũng khó lấy mỹ nhân ngạo cư lục quốc cùng nữ tử không chỉnh chu trước mặt liên hệ tới nhau!
“Là.”
Tay Quân Khanh Vũ đỡ mành run lên một cái, “Người như vậy, các ngươi cũng có thể cho trẫm chọn tiến cung?!”
Tả Khuynh sắc mặt cứng đờ. Đồn đại, Tam đại mỹ, Tô Mi khuynh thành lục quốc, tuyệt diễm thiên hạ. Vinh quý phi cao quý đoan trang. Mai Tư Noãn biên vực nổi danh tài nữ, hơn nữa dung mạo thập phần xinh đẹp, nổi bật trong tam đại mỹ nhân chi liệt.
Cuộc trò chuyện kia, đúng là của một tài nữ nói, nhưng mà thân trang điểm này, dung mạo này…
Cũng khó trách hoàng thượng như vậy thất vọng.
“Hồi cung đi.” Quân Khanh Vũ không còn hứng thú, không kiên nhẫn đối Tả Khuynh phất phất tay.
Tả Khuynh hội ý, xuống xe đi tới chỗ Cảnh Nhất Bích hơi cúi đầu, phục viên và kẻ đánh xe đã trở lại chỗ xe ngựa.
“Thỉnh Mai tiểu thư lên xe.”
Cảnh Nhất Bích ôn hòa nói.
A Cửu đầu tiên là sửng sốt, sau đó mới nhận ra người hầu kia chính là thị vệ của Quân Khanh Vũ.
Nguy rồi, cuộc nói chuyện kia tất nhiên cũng bị hắn nghe thấy.
Không dám suy nghĩ nhiều, A Cửu liền lên xe ngựa, Thu Mặc cùng vài nha đầu khác theo ở phía sau.
Vừa lên xe, một đạo âm ngoan ánh mắt lập tức tiến tới, “Chậc chậc, còn muốn đem nguyệt nô đê tiện mang vào cung. Tư Noãn muội muội, muội thế nhưng thực sự hảo tâm, phỏng chừng Bích công tử cũng chưa từng thấy qua người giống muội chủ tử săn sóc cho nô tỳ.”
Thanh âm Thôi Bích Ảnh trào phúng bén nhọn, A Cửu cũng không để ý, chỉ dựa vào xe nhắm mắt nghỉ ngơi.
“Bất quá, thì thế nào?” Một nữ tử tiếp lời, “Chuyện tiến cung Bích công tử chỉ sợ cũng khó làm chủ.”
“Chẳng phải được hoàng thượng đáp ứng thì mới đúng sao.”
Thôi Bích Ảnh cười nói, trong mắt có vẻ đắc ý.
A Cửu mở mắt nhìn, nhàn nhạt hướng Thôi Bích Ảnh, cũng cười mỉm, “Bích Ảnh tỷ tỷ, tay còn đau không?”
Thôi Bích Ảnh thân thể chấn động, vô ý thức rụt tay lại mắng, “Dã man tử.”
“Cũng khó trách, nghe nói Tây Bắc hẻo lánh, đại thể man di. Trách không được cùng Bích công tử nói chuyện không chút rụt rè… Như vậy tiến cung, để hoàng thượng thấy thì…”
Mấy nữ tử cùng phá lên cười.
A Cửu lúc này mới ý thức được, nữ tử niên đại còn rất rụt rè, sau đó cố dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn các nàng, “Xem ra các tỷ tỷ còn không biết a.”
“Cái gì?” Thôi Bích Ảnh ngưng cười, chỉ cảm thấy nữ nhân A Cửu này rất quái dị.
“Hoàng thượng, hắn ở cỗ xe ngựa phía sau ý.”