Chương : 18
Ngày ly biệt luôn tới rất nhanh.
Ngay tại một khắc ánh sáng mặt trời mới lên kia, An Bình đại quân đã chờ xuất phát.
Sáng sớm còn mang theo cảm giác mát lạnh, cùng khí trời phảng phất sương mù, ánh sáng mặt trời giống như viên ngọc đỏ, nhuộm màu toàn bộ hoàng cung, mấy vạn quân đứng ở quảng trường thì đều yên lặng không tiếng động.
Duyên Thanh đứng ở phía trước đại điện trên đài cao tuyên chỉ, thanh âm rõ ràng mà dứt khoát đọc chiếu chỉ vang khắp quảng trường, nói xong, cờ xí cao cao bay lên trong gió phất phới.
Thời điểm Đoạn Lăng Duệ xuất phát, Đoạn Trường An cũng không có đến tiễn đưa, trước trạm quân đội đã chuẩn bị xuất phát, trước khi đi, Đoạn Lăng Duệ nhịn không được quay đầu lại, liền thấy một thân ảnh đứng ở phía sau cửa đại điện, cặp mắt kia nhìn hắn, không né không tránh, thẳng đến khi hắn quay đầu đi, hắn biết, y vẫn nhìn bóng dáng hắn dần dần đi xa.
Đoạn tiểu thỏ tránh ở phía sau cánh cửa, đại môn khắc hoa văn che hơn phân nửa thân mình, y nhìn hoàng huynh một thân quân trang, ngồi ở trên con ngựa cao to, quay đầu nhìn y, sau đó cũng không quay đầu lại nữa, đi về phía trước, dần dần cách xa y mà đi.
Đoạn tiểu thỏ không hiểu sao có chút khủng hoảng.
“Tiểu Trường An, huynh phải tin tưởng ca ca huynh, nhất định sẽ khải hoàn trở về.” Đứng ở bên cạnh y, Lâm Tú Nhi nhìn y ánh mắt có chút lo lắng.
“Không cần gọi ta tiểu Trường An, ta là ca ca.” Đoạn tiểu thỏ ỷ vào ưu thế thân cao nhu nhu đầu Lâm Tú Nhi, xoay người bước đi.
Lâm Tú Nhi sửng sốt một chút, lập tức theo sau, “Đoạn Trường An! Về sau đừng mong ta làm bách hoa cao cho huynh!”
“Đừng nha! Hảo Tú Nhi! Hảo tỷ tỷ còn không được sao......”
“Hừ......”
“Tú nhi? Hảo tỷ tỷ?”
“......”
Đoạn tiểu thỏ trở lại tẩm điện, một mình ngồi ở trên nhuyễn tháp ngẩn người, ánh mắt có chút trống rỗng.
Lâm Tú Nhi nói là chính mình đi chơi không để ý tới y, y lại thấy nàng quay đầu đi ngự thiện phòng, xem ra nàng vẫn là không yên lòng, muốn làm chút điểm tâm cho y, y một thân làm ca ca, thế nhưng còn để muội muội chiếu cố mình, nghĩ đến mà cảm thấy có chút uất ức......
Nhưng mà hoàng huynh...... Khi nào thì mới trở về?
“Ai?!” Trong phòng ngủ đột nhiên xâm nhập một hơi thở xa lạ, Đoạn tiểu thỏ lập tức cảnh giác.
Tẩm điện của y bình thường là không cho phép cung nhân vào, mà giờ y lại cảm thấy nơi này một người ẩn núp.
“Đừng nhúc nhích. Hoàng đế ở nơi nào?” Khi Đoạn Trường An nhận thấy được người nọ đi đến phía sau chính mình đã không còn kịp rồi, một thanh loan đao cư nhiên đặt trên cổ y.
“Ngươi là ai?” Đoạn tiểu thỏ không một gợn sóng sợ hãi, nghe thanh âm đúng là nữ tử.
“Ta hỏi ngươi hoàng đế ở nơi nào?” Thanh âm nghe có vẻ là một cô gái tuổi còn trẻ.
“Hắn đã đi rồi.” Đoạn tiểu thỏ rất lãnh tĩnh.
“Đi rồi?!” Nữ tử nghe vậy đẩy Đoạn tiểu thỏ ra muốn đuổi theo.
“Ngươi đuổi không kịp, hắn đã đi gần hai canh giờ rồi,” Đoạn tiểu thỏ nhìn nàng, ngay tại trong nháy mắt nàng dừng lại kia, từ bốn phía tẩm điện tràn ra thị vệ vây quanh.
“Hiện tại ngươi có thể nói, ngươi tìm hoàng huynh ta làm gì?” Nữ tử trước mắt che mặt, một thân trang phục, nhìn không quá hai mươi tuổi.
“Hoàng huynh ngươi? Ngươi là Đoạn tiểu vương gia?” Hắn thấy nữ tử vốn có chút ảm đạm hai mắt sáng lên.
Đoạn tiểu thỏ nâng lên thùy mâu, “Các ngươi đều lui xuống đi.”
Một vòng thị vệ vây quanh nhìn nữ tử che mặt còn cầm loan đao, hai mặt nhìn nhau.
“Tuy rằng các ngươi là người Trưởng Tôn Tuyên mời đến, nhưng đã ở trong này, phải nghe ta.” Thị vệ đi đầu nghe vậy, nhìn y một cái, xoay người trở lại vị trí của mình.
Thị vệ lần lượt thối lui, toàn bộ đại điện nhất thời yên tĩnh không tiếng động.
Nữ tử che mặt đột nhiên hướng y quỳ xuống.
Đoạn tiểu thỏ một đôi mắt không một gợn sóng sợ hãi, y biết, nàng sẽ nói trước.
“Van cầu ngươi, cứu Đoạn Nguyệt”.
Ngay tại một khắc ánh sáng mặt trời mới lên kia, An Bình đại quân đã chờ xuất phát.
Sáng sớm còn mang theo cảm giác mát lạnh, cùng khí trời phảng phất sương mù, ánh sáng mặt trời giống như viên ngọc đỏ, nhuộm màu toàn bộ hoàng cung, mấy vạn quân đứng ở quảng trường thì đều yên lặng không tiếng động.
Duyên Thanh đứng ở phía trước đại điện trên đài cao tuyên chỉ, thanh âm rõ ràng mà dứt khoát đọc chiếu chỉ vang khắp quảng trường, nói xong, cờ xí cao cao bay lên trong gió phất phới.
Thời điểm Đoạn Lăng Duệ xuất phát, Đoạn Trường An cũng không có đến tiễn đưa, trước trạm quân đội đã chuẩn bị xuất phát, trước khi đi, Đoạn Lăng Duệ nhịn không được quay đầu lại, liền thấy một thân ảnh đứng ở phía sau cửa đại điện, cặp mắt kia nhìn hắn, không né không tránh, thẳng đến khi hắn quay đầu đi, hắn biết, y vẫn nhìn bóng dáng hắn dần dần đi xa.
Đoạn tiểu thỏ tránh ở phía sau cánh cửa, đại môn khắc hoa văn che hơn phân nửa thân mình, y nhìn hoàng huynh một thân quân trang, ngồi ở trên con ngựa cao to, quay đầu nhìn y, sau đó cũng không quay đầu lại nữa, đi về phía trước, dần dần cách xa y mà đi.
Đoạn tiểu thỏ không hiểu sao có chút khủng hoảng.
“Tiểu Trường An, huynh phải tin tưởng ca ca huynh, nhất định sẽ khải hoàn trở về.” Đứng ở bên cạnh y, Lâm Tú Nhi nhìn y ánh mắt có chút lo lắng.
“Không cần gọi ta tiểu Trường An, ta là ca ca.” Đoạn tiểu thỏ ỷ vào ưu thế thân cao nhu nhu đầu Lâm Tú Nhi, xoay người bước đi.
Lâm Tú Nhi sửng sốt một chút, lập tức theo sau, “Đoạn Trường An! Về sau đừng mong ta làm bách hoa cao cho huynh!”
“Đừng nha! Hảo Tú Nhi! Hảo tỷ tỷ còn không được sao......”
“Hừ......”
“Tú nhi? Hảo tỷ tỷ?”
“......”
Đoạn tiểu thỏ trở lại tẩm điện, một mình ngồi ở trên nhuyễn tháp ngẩn người, ánh mắt có chút trống rỗng.
Lâm Tú Nhi nói là chính mình đi chơi không để ý tới y, y lại thấy nàng quay đầu đi ngự thiện phòng, xem ra nàng vẫn là không yên lòng, muốn làm chút điểm tâm cho y, y một thân làm ca ca, thế nhưng còn để muội muội chiếu cố mình, nghĩ đến mà cảm thấy có chút uất ức......
Nhưng mà hoàng huynh...... Khi nào thì mới trở về?
“Ai?!” Trong phòng ngủ đột nhiên xâm nhập một hơi thở xa lạ, Đoạn tiểu thỏ lập tức cảnh giác.
Tẩm điện của y bình thường là không cho phép cung nhân vào, mà giờ y lại cảm thấy nơi này một người ẩn núp.
“Đừng nhúc nhích. Hoàng đế ở nơi nào?” Khi Đoạn Trường An nhận thấy được người nọ đi đến phía sau chính mình đã không còn kịp rồi, một thanh loan đao cư nhiên đặt trên cổ y.
“Ngươi là ai?” Đoạn tiểu thỏ không một gợn sóng sợ hãi, nghe thanh âm đúng là nữ tử.
“Ta hỏi ngươi hoàng đế ở nơi nào?” Thanh âm nghe có vẻ là một cô gái tuổi còn trẻ.
“Hắn đã đi rồi.” Đoạn tiểu thỏ rất lãnh tĩnh.
“Đi rồi?!” Nữ tử nghe vậy đẩy Đoạn tiểu thỏ ra muốn đuổi theo.
“Ngươi đuổi không kịp, hắn đã đi gần hai canh giờ rồi,” Đoạn tiểu thỏ nhìn nàng, ngay tại trong nháy mắt nàng dừng lại kia, từ bốn phía tẩm điện tràn ra thị vệ vây quanh.
“Hiện tại ngươi có thể nói, ngươi tìm hoàng huynh ta làm gì?” Nữ tử trước mắt che mặt, một thân trang phục, nhìn không quá hai mươi tuổi.
“Hoàng huynh ngươi? Ngươi là Đoạn tiểu vương gia?” Hắn thấy nữ tử vốn có chút ảm đạm hai mắt sáng lên.
Đoạn tiểu thỏ nâng lên thùy mâu, “Các ngươi đều lui xuống đi.”
Một vòng thị vệ vây quanh nhìn nữ tử che mặt còn cầm loan đao, hai mặt nhìn nhau.
“Tuy rằng các ngươi là người Trưởng Tôn Tuyên mời đến, nhưng đã ở trong này, phải nghe ta.” Thị vệ đi đầu nghe vậy, nhìn y một cái, xoay người trở lại vị trí của mình.
Thị vệ lần lượt thối lui, toàn bộ đại điện nhất thời yên tĩnh không tiếng động.
Nữ tử che mặt đột nhiên hướng y quỳ xuống.
Đoạn tiểu thỏ một đôi mắt không một gợn sóng sợ hãi, y biết, nàng sẽ nói trước.
“Van cầu ngươi, cứu Đoạn Nguyệt”.