Chương : 38
Tiểu Vân lắc đầu ngỡ ngàng, nàng không biết gì cả, không biết một chút gì hết. Nàng cho rằng Hiên là một vị thần hèn nhát yếu đuối chỉ biết trồng cây, biết quét dọn trong y quán.
Hóa ra chàng không phải như vậy, từ một thư sinh lúc mới gặp, chàng biến thành thần diệt yêu với pháp lực kinh người, sau đó biến thành một thần tiên có chút tình người, đến giờ lại trở thành mặt trời mà nàng chỉ có thể ngưỡng vọng…sao chàng cứ mãi biến hoá như vậy, biến hóa ngày càng xa nàng hơn.
Nàng thấy toàn thân rã rời, đầu óc quay cuồng, từng câu từng chữ Hiên từng nói văng vẳng bên tai nàng…
“Tiểu Vân, lúc nàng cảm thấy bản thân không có gì cả, nàng nhất định phải nhớ, ánh nắng thuộc về nàng, vĩnh viễn thuộc về một mình nàng”.
“Nếu như ta nói với nàng ta là thần tiên uy nghiêm nhất, có sức mạnh nhất, nàng có tin không?”
“Nàng cho rằng ông trời sẽ công bằng sao? Nàng cho rằng vì ta nói yêu nàng, sẽ trừng phạt ta sao? Nàng sai rồi…Ta có thân phận thần tiên tôn quý, nàng chẳng qua chỉ là một tiểu yêu không đáng nhắc tới, thiên đình sẽ dùng cái chết của nàng để đổi lại sự bất tử của ta, nàng có hiểu không?”
“Trên trời sao dày đặc này không có ta…”
“Ta trước nay chưa từng sợ điều gì…đáng tiếc những thứ ta có thể cho nàng không nhiều, ta chỉ có thể cố gắng hết sức thỏa mãn mọi yêu cầu của nàng. Cho dù biết trước cuộc tình của chúng ta không có kết quả, ta cũng sẽ cố gắng để nàng được vui vẻ…”
“Ta không thể không yêu nàng, ta sẽ vì nàng mà từ bỏ tất cả lại sau lưng…”
Giờ nàng mới hiểu, hiểu vì sao Hiên luôn trầm mặc, luôn quay mặt đến nơi nàng không nhìn thấy được. Chàng không muốn bị phát hiện, hi vọng nàng tự biết khó mà lui. Nhưng nàng vì yêu chàng, ích kỷ ép buộc chàng từ bỏ tất cả, bỏ lại phụ mẫu của chàng, thể tử của chàng, vị trí của chàng, tự do của chàng, thậm chí cả vận mệnh của chàng.
Hằng Nga nói không sai, nàng không hiểu gì về Hiên cả, căn bản không có tư cách để yêu cầu chàng phải yêu nàng.
“Ta rất hiểu cảm nhận của cô”. Hằng Nga mỉm cười trong ánh tà dương, nụ cười đầy dịu dàng đó khiến nàng ta trông càng đẹp hơn. “Chàng rất đặc biệt, khiến cô dù biết rõ không thể yêu nhưng vẫn không thể làm chủ bản thân mình mà tiếp tục yêu chàng, trái tim rung động vì chàng”.
Linh hồn Tiểu Vân dường như bị tiêu tan mất, chỉ còn lại thể xác trống rỗng, muốn rời đi mà không tìm được phương hướng, chỉ đứng ngây ra đó không biết làm gì. Một cơn gió thổi qua, đem theo mùi hương say đắm lòng người của Hằng Nga bay đi khắp nơi, mùi hương đó giống với mùi hương của Hiên!
Nhìn vóc dáng thướt tha của Hằng Nga, con mắt tinh nhanh, khí chất cao quý, lần đầu tiên nàng cảm thấy bản thân mình thật tầm thường. So với một nữ nhân hoàn hảo đến thế, nàng thật bi thảm.
Nàng thừa nhận, chỉ có tiên tử hoàn hảo như Hằng Nga mới xứng với thần tiên cao cao tại thượng như Hiên, bọn họ mới đúng là một đôi. Một tiểu hồ ly pháp lực thấp kém như nàng mà cũng mơ mộng hão huyền đòi tranh giành ánh sáng rực rỡ với nhật nguyệt, thật là khôi hài.
Có điều bản thân tự coi thường mình là một chuyện, bị người khác coi thường lại là một chuyện hoàn toàn khác. Có kém cỏi đến mức nào cũng không được thể hiện ra trước mặt tình địch.
Nàng hít một hơi thật sâu, tìm lại chút dũng khí còn sót lại, ra vẻ bình tĩnh hỏi: “Tại sao trong ba ngàn năm chàng không cười? Sao có thể không nói một câu nào trong một trăm năm chứ?”
“Ta nghĩ chắc cô đã nghe về truyền thuyết Hậu Nghệ bắn mặt trời rồi chứ? Các ca ca của chàng bị Hậu Nghệ giết…”
“Ta đương nhiên đã nghe rồi, nghe nói Hậu Nghệ là chồng của cô”. Cuối cùng nàng cũng tìm được chút thoải mái trong lòng, lồng ngực nghẹt thở hồi lâu dần dễ chịu hơn.
Khuôn mặt Hằng Nga vẫn điềm tĩnh không chút thay đổi, lại cười dịu dàng: “Người trong thiên hạ đều nói ta ích kỷ, vì muốn trở thành tiên mà bỏ rơi Hậu Nghệ, nhưng không có ai hiểu rõ chân tướng sự việc…
Sau ngày hôm đó Hậu Nghệ vẫn chưa quay về nhà, Hi Hiên từ trên trời xuống, lấy ra hai viên tiên đan đưa cho ta, nói là Vương Mẫu Nương Nương ban thưởng cho ta và Hậu Nghệ, uống vào sẽ được trường sinh.
Ta thấy xung quanh chàng tỏa ra một vầng sáng chói lóa, nhìn một cái là biết không phải người phàm tục, nên không nghi ngờ gì uống một viên, cất giữ viên còn lại đợi Hậu Nghệ quay về. Không ngờ sau khi chàng rời đi không lâu, một ông lão mặt mũi hiền lành đột nhiên xuất hiện trước mặt ta, nói với ta:
‘Con người sống trên thế gian, từ lúc cất tiếng khóc chào đời đã ấn định phải chịu đựng muôn vàn đau khổ, cho tới tận lúc chết. Trường sinh bất tử là khổ nạn không bao giờ kết thúc của đời người…Hi Hiên đưa tiên đan cho các ngươi, chính là hi vọng các ngươi sẽ sống, đợi chờ sự báo thù của ngài.
Ngươi đã uống một viên, không còn cách nào quay đầu nữa rồi. Nếu như lập tức uống nốt viên còn lại sẽ có thể trở thành thần tiên, làm chủ cung trăng, trở thành Thần Nguyệt được sùng bái muôn đời’.
Ta không muốn phải chịu đựng đau khổ mãi mãi, cũng không muốn để Hậu Nghệ phải chịu đựng điều đó. Cho nên ta nghe lời ông lão đó, uống nốt viên còn lại…
Lúc ta ở trên thiên đình nhìn thấy ánh mắt của Hi Hiên tuyệt vọng đến phẫn nộ, ta mới hiểu ra chân tướng sự việc.
Hóa ra Nữ Oa Nương Nương đã biết trước chàng sẽ trải qua một tình kiếp, ban cho chàng hai viên tiên đan, hi vọng có thể giúp chàng hóa giải. Nhưng chàng lại vì báo thù, chỉ vì muốn ta và Hậu Nghệ rơi vào cảnh sống không được, chết không xong, mà từ bỏ nữ nhân định mệnh của mình,.
Chàng lại không ngờ được Thái Bạch Kim Tinh đã ngăn cản, phá hỏng kế hoạch của chàng…”
Hằng Nga thở dài một tiếng, tiếp tục kể: “ Hậu Nghệ vì ta bỏ đi, không lâu sau đó buồn sầu mà chết. Hi Hiên không thay đổi, cả ngày chỉ trách mắng bản thân vô năng không báo thù được cho chín vị ca ca chết thảm.
Có lẽ những linh hồn phải chết không toàn vẹn và đau khổ kia, mới có thể ngưng đọng lại trong sự oán hận và tự trách bản thân của chàng, rồi sau đó hóa thành bát Kính Nguyệt. Từ đó về sau, chàng xem trọng bát Kính Nguyệt hơn bất cứ thứ gì, mỗi ngày đều quỳ thất thần trước bát Kính Nguyệt ngắm nhìn ánh sáng vàng nhạt của nó”.
Nhắc tới bát Kính Nguyệt, Tiểu Vân mới đột nhiên nhớ tới chiếc bát ngọc lưu ly suýt chút nữa đã hại chết nàng lúc ở Ma Vực, hóa ra những hình tròn trên đó là biểu tượng cho mặt trời, là ca ca của Hiên, chả trách Ma Vương lại cho rằng nàng muốn giúp Hiên lấy trộm nó.
“Bát Kính Nguyệt đó có phải giống như trăng non, trên đó có những hoa văn như ánh sáng và lửa không?” Nàng thấy Hằng Nga gật đầu, lại hỏi: “Đó là bảo vật của Hiên, sao lại ở trong Ma Vực”.
“Hi Hiên ở trước mặt ai cũng đều tỏ ra rất ung dung điềm đạm, nhưng thực chất chàng không hề như vậy, giống như nụ cười của chàng, khuôn mặt chàng ấm áp điềm đạm nhưng lại đang ẩn giấu sự oán giận trong lòng.
Đó là chuyện của một nghìn năm trước, chàng giết vương của Ma Giới, san bằng Ma Giới. Lúc chàng thân mang trọng thương quay về, mới phát hiện Hỏa Lân mà chàng vô cùng tin cậy đã yêu một kỳ lân ở Ma giới, lấy trộm bát Kinh Nguyệt, hạ giới biến thành yêu ma.
Bởi vì sự phản bội của Hỏa Lân, chàng bị trách phạt, do đó một trăm năm không nói câu nào…”
Nghe thấy những việc mà Hiên phải trải qua, Tiểu Vân mới hiểu thế nào là bi thảm. Nhưng nếu như có thể lựa chọn, nàng thật hi vọng Hiên tâm sự với nàng, chứ không phải nghe một nữ nhân khác thao thao bất tuyệt kể lại. Nàng không muốn nghe thêm nữa, không muốn Hằng Nga đứng trước mặt nàng tỏ ra hiểu chàng, lượng thứ cho chàng như vậy.
Nhưng Hằng Nga vẫn dùng giọng nói dịu dàng đó tiếp tục giày vò thần kinh yếu đuối nhạy cảm của nàng.
“Chàng trong mắt cô trông như thế nào? Dịu dàng bên cô, làm những chuyện vô nghĩa để dỗ dành cô vui vẻ, đúng vậy không? Vậy cô nhất định không đoán ra được trước khi quen cô chàng đã làm những gì”.
Tiểu Vân lắc đầu, chắc không phải du ngoạn trần gian, để trộm bạc hay bốc thuốc.
“Chàng tu luyện phép thuật không lười biếng dù chỉ một khắc, tự biến mình thành kẻ thù của hàng nghìn vạn yêu ma. Cô có thể tưởng tượng ra cảnh tượng một nghìn năm trước, một mình chàng đối mặt với hàng vạn yêu tinh không? Ta ở trên Quảng Hàn cung thấy chàng đã đã bị thương khắp người, vẫn ngạo mạn đứng trước lũ yêu tinh, thét lên một tiếng rồi tiến thẳng về phía trước. Đó mới thực sự là nam nhân, mới có thể lãnh đạo được tất cả các vị thần”.
Nói đi nói lại, trong lời Hằng Nga có gì đó rất lạ, nhìn ánh mắt nàng ta cũng như ẩn giấu điều gì đó: “Ta không thể hiểu, một Hi Hiên đối mặt với mọi việc đều điềm tĩnh lạnh lùng, không gì là không thể, là người nắm giữ sự sống chết của thế gian, từ kẻ ăn xin cho tới đại vương dưới phàm trần đều nằm trong lòng bàn tay của chàng. Lại có thể bị cô ép đến không thể chống đỡ được, can tâm tình nguyện sa vào lưới tình của cô…”
Tiểu Vân nhìn nắng chiều mỉm cười, quả là thần tiên! Hiên là thần tiên có khí thế dũng mãnh nhất, nàng thật may mắn mới gặp được chàng…
Khi một người nắm giữ trong tay mọi quyền lực, lúc đó không có gì phải sợ nữa cả, chàng chính là người như vậy.
Nhưng cũng có ngày chàng lại có điểm yếu, điểm yếu của chàng chính là những gì mà chàng có.
Nàng chính là điểm yếu của Hiên, nàng là người khiến Hiên trở nên yếu đuối, phải chịu đựng những đau khổ.
Nàng nhìn những vệt nắng chiều đang dần tan biến trên mặt đất, khắp trời mây đen phủ kín, áy náy cúi đầu nói: “Là do ta hại chàng…”
“Đây có lẽ chính là tình kiếp mà Nữ Oa Nương Nương đã biết trước. Bởi vì cô mà chàng bị Ngọc Đế giày vò giam cầm dưới đầm băng lạnh lẽo, vừa mới tỉnh dậy sau hôn mê, lại vội vã đi tìm cô”.
Tiểu Vân kinh ngạc, vội vàng quan sát xung quanh, tìm kiếm Hiên mà nàng luôn nhớ tới đã lâu: “Chàng tới tìm ta? Sao ta không thấy chàng?”
“Cô đương nhiên không nhìn thấy, bởi vì chàng không muốn để cô nhìn thấy bộ dạng chàng trút hơi thở cuối cùng, chàng nguyện để cô tiếp tục chờ đợi trong hi vọng, chứ không muốn gọi cô tới cứu chàng”.
“Cái gì?” Nàng mất hết lý trí tìm chàng khắp nơi, hoang mang gọi: “Hiên! Ta biết chàng nghe thấy, chàng ra đây đi!”
“Chàng không nghe thấy đâu, chàng đã bị thương rất nặng, bị Dạ Xoa và Minh Hồn đưa đến Ma Vực rồi”. Hằng Nga đưa cho nàng một viên tiên đan: “ Đây là tiên đan của Thái Thượng Đạo Quân chuẩn bị cho chàng từ rất lâu rồi, nó có thể khắc chế mũi tên hàn khí của Hậu Nghệ, giúp chàng tạm thời hồi phục công lực”.
Tiểu Vân vội vàng nhận lấy tiên đan, chạy về hướng Ma Vực, Hằng Nga đột nhiên gọi nàng lại: “Tiểu Vân, chỉ có mình cô mới có thể cứu được chàng, cô biết phải làm gì rồi chứ?”
Lời nói của Hằng Nga khiến hai chân nàng khựng lại, đương nhiên là nàng biết. Tiên đan này không thể cứu được Hiên, chỉ có mình nàng mới có thể cứu được Hiên.
Thần tiên đúng là lợi hại, bọn họ có thể dùng những cách nói uyển chuyển để dễ dàng phá tan cái sự cố chấp của nàng, khiến nàng can tâm tình nguyện từ bỏ.
Hóa ra chàng không phải như vậy, từ một thư sinh lúc mới gặp, chàng biến thành thần diệt yêu với pháp lực kinh người, sau đó biến thành một thần tiên có chút tình người, đến giờ lại trở thành mặt trời mà nàng chỉ có thể ngưỡng vọng…sao chàng cứ mãi biến hoá như vậy, biến hóa ngày càng xa nàng hơn.
Nàng thấy toàn thân rã rời, đầu óc quay cuồng, từng câu từng chữ Hiên từng nói văng vẳng bên tai nàng…
“Tiểu Vân, lúc nàng cảm thấy bản thân không có gì cả, nàng nhất định phải nhớ, ánh nắng thuộc về nàng, vĩnh viễn thuộc về một mình nàng”.
“Nếu như ta nói với nàng ta là thần tiên uy nghiêm nhất, có sức mạnh nhất, nàng có tin không?”
“Nàng cho rằng ông trời sẽ công bằng sao? Nàng cho rằng vì ta nói yêu nàng, sẽ trừng phạt ta sao? Nàng sai rồi…Ta có thân phận thần tiên tôn quý, nàng chẳng qua chỉ là một tiểu yêu không đáng nhắc tới, thiên đình sẽ dùng cái chết của nàng để đổi lại sự bất tử của ta, nàng có hiểu không?”
“Trên trời sao dày đặc này không có ta…”
“Ta trước nay chưa từng sợ điều gì…đáng tiếc những thứ ta có thể cho nàng không nhiều, ta chỉ có thể cố gắng hết sức thỏa mãn mọi yêu cầu của nàng. Cho dù biết trước cuộc tình của chúng ta không có kết quả, ta cũng sẽ cố gắng để nàng được vui vẻ…”
“Ta không thể không yêu nàng, ta sẽ vì nàng mà từ bỏ tất cả lại sau lưng…”
Giờ nàng mới hiểu, hiểu vì sao Hiên luôn trầm mặc, luôn quay mặt đến nơi nàng không nhìn thấy được. Chàng không muốn bị phát hiện, hi vọng nàng tự biết khó mà lui. Nhưng nàng vì yêu chàng, ích kỷ ép buộc chàng từ bỏ tất cả, bỏ lại phụ mẫu của chàng, thể tử của chàng, vị trí của chàng, tự do của chàng, thậm chí cả vận mệnh của chàng.
Hằng Nga nói không sai, nàng không hiểu gì về Hiên cả, căn bản không có tư cách để yêu cầu chàng phải yêu nàng.
“Ta rất hiểu cảm nhận của cô”. Hằng Nga mỉm cười trong ánh tà dương, nụ cười đầy dịu dàng đó khiến nàng ta trông càng đẹp hơn. “Chàng rất đặc biệt, khiến cô dù biết rõ không thể yêu nhưng vẫn không thể làm chủ bản thân mình mà tiếp tục yêu chàng, trái tim rung động vì chàng”.
Linh hồn Tiểu Vân dường như bị tiêu tan mất, chỉ còn lại thể xác trống rỗng, muốn rời đi mà không tìm được phương hướng, chỉ đứng ngây ra đó không biết làm gì. Một cơn gió thổi qua, đem theo mùi hương say đắm lòng người của Hằng Nga bay đi khắp nơi, mùi hương đó giống với mùi hương của Hiên!
Nhìn vóc dáng thướt tha của Hằng Nga, con mắt tinh nhanh, khí chất cao quý, lần đầu tiên nàng cảm thấy bản thân mình thật tầm thường. So với một nữ nhân hoàn hảo đến thế, nàng thật bi thảm.
Nàng thừa nhận, chỉ có tiên tử hoàn hảo như Hằng Nga mới xứng với thần tiên cao cao tại thượng như Hiên, bọn họ mới đúng là một đôi. Một tiểu hồ ly pháp lực thấp kém như nàng mà cũng mơ mộng hão huyền đòi tranh giành ánh sáng rực rỡ với nhật nguyệt, thật là khôi hài.
Có điều bản thân tự coi thường mình là một chuyện, bị người khác coi thường lại là một chuyện hoàn toàn khác. Có kém cỏi đến mức nào cũng không được thể hiện ra trước mặt tình địch.
Nàng hít một hơi thật sâu, tìm lại chút dũng khí còn sót lại, ra vẻ bình tĩnh hỏi: “Tại sao trong ba ngàn năm chàng không cười? Sao có thể không nói một câu nào trong một trăm năm chứ?”
“Ta nghĩ chắc cô đã nghe về truyền thuyết Hậu Nghệ bắn mặt trời rồi chứ? Các ca ca của chàng bị Hậu Nghệ giết…”
“Ta đương nhiên đã nghe rồi, nghe nói Hậu Nghệ là chồng của cô”. Cuối cùng nàng cũng tìm được chút thoải mái trong lòng, lồng ngực nghẹt thở hồi lâu dần dễ chịu hơn.
Khuôn mặt Hằng Nga vẫn điềm tĩnh không chút thay đổi, lại cười dịu dàng: “Người trong thiên hạ đều nói ta ích kỷ, vì muốn trở thành tiên mà bỏ rơi Hậu Nghệ, nhưng không có ai hiểu rõ chân tướng sự việc…
Sau ngày hôm đó Hậu Nghệ vẫn chưa quay về nhà, Hi Hiên từ trên trời xuống, lấy ra hai viên tiên đan đưa cho ta, nói là Vương Mẫu Nương Nương ban thưởng cho ta và Hậu Nghệ, uống vào sẽ được trường sinh.
Ta thấy xung quanh chàng tỏa ra một vầng sáng chói lóa, nhìn một cái là biết không phải người phàm tục, nên không nghi ngờ gì uống một viên, cất giữ viên còn lại đợi Hậu Nghệ quay về. Không ngờ sau khi chàng rời đi không lâu, một ông lão mặt mũi hiền lành đột nhiên xuất hiện trước mặt ta, nói với ta:
‘Con người sống trên thế gian, từ lúc cất tiếng khóc chào đời đã ấn định phải chịu đựng muôn vàn đau khổ, cho tới tận lúc chết. Trường sinh bất tử là khổ nạn không bao giờ kết thúc của đời người…Hi Hiên đưa tiên đan cho các ngươi, chính là hi vọng các ngươi sẽ sống, đợi chờ sự báo thù của ngài.
Ngươi đã uống một viên, không còn cách nào quay đầu nữa rồi. Nếu như lập tức uống nốt viên còn lại sẽ có thể trở thành thần tiên, làm chủ cung trăng, trở thành Thần Nguyệt được sùng bái muôn đời’.
Ta không muốn phải chịu đựng đau khổ mãi mãi, cũng không muốn để Hậu Nghệ phải chịu đựng điều đó. Cho nên ta nghe lời ông lão đó, uống nốt viên còn lại…
Lúc ta ở trên thiên đình nhìn thấy ánh mắt của Hi Hiên tuyệt vọng đến phẫn nộ, ta mới hiểu ra chân tướng sự việc.
Hóa ra Nữ Oa Nương Nương đã biết trước chàng sẽ trải qua một tình kiếp, ban cho chàng hai viên tiên đan, hi vọng có thể giúp chàng hóa giải. Nhưng chàng lại vì báo thù, chỉ vì muốn ta và Hậu Nghệ rơi vào cảnh sống không được, chết không xong, mà từ bỏ nữ nhân định mệnh của mình,.
Chàng lại không ngờ được Thái Bạch Kim Tinh đã ngăn cản, phá hỏng kế hoạch của chàng…”
Hằng Nga thở dài một tiếng, tiếp tục kể: “ Hậu Nghệ vì ta bỏ đi, không lâu sau đó buồn sầu mà chết. Hi Hiên không thay đổi, cả ngày chỉ trách mắng bản thân vô năng không báo thù được cho chín vị ca ca chết thảm.
Có lẽ những linh hồn phải chết không toàn vẹn và đau khổ kia, mới có thể ngưng đọng lại trong sự oán hận và tự trách bản thân của chàng, rồi sau đó hóa thành bát Kính Nguyệt. Từ đó về sau, chàng xem trọng bát Kính Nguyệt hơn bất cứ thứ gì, mỗi ngày đều quỳ thất thần trước bát Kính Nguyệt ngắm nhìn ánh sáng vàng nhạt của nó”.
Nhắc tới bát Kính Nguyệt, Tiểu Vân mới đột nhiên nhớ tới chiếc bát ngọc lưu ly suýt chút nữa đã hại chết nàng lúc ở Ma Vực, hóa ra những hình tròn trên đó là biểu tượng cho mặt trời, là ca ca của Hiên, chả trách Ma Vương lại cho rằng nàng muốn giúp Hiên lấy trộm nó.
“Bát Kính Nguyệt đó có phải giống như trăng non, trên đó có những hoa văn như ánh sáng và lửa không?” Nàng thấy Hằng Nga gật đầu, lại hỏi: “Đó là bảo vật của Hiên, sao lại ở trong Ma Vực”.
“Hi Hiên ở trước mặt ai cũng đều tỏ ra rất ung dung điềm đạm, nhưng thực chất chàng không hề như vậy, giống như nụ cười của chàng, khuôn mặt chàng ấm áp điềm đạm nhưng lại đang ẩn giấu sự oán giận trong lòng.
Đó là chuyện của một nghìn năm trước, chàng giết vương của Ma Giới, san bằng Ma Giới. Lúc chàng thân mang trọng thương quay về, mới phát hiện Hỏa Lân mà chàng vô cùng tin cậy đã yêu một kỳ lân ở Ma giới, lấy trộm bát Kinh Nguyệt, hạ giới biến thành yêu ma.
Bởi vì sự phản bội của Hỏa Lân, chàng bị trách phạt, do đó một trăm năm không nói câu nào…”
Nghe thấy những việc mà Hiên phải trải qua, Tiểu Vân mới hiểu thế nào là bi thảm. Nhưng nếu như có thể lựa chọn, nàng thật hi vọng Hiên tâm sự với nàng, chứ không phải nghe một nữ nhân khác thao thao bất tuyệt kể lại. Nàng không muốn nghe thêm nữa, không muốn Hằng Nga đứng trước mặt nàng tỏ ra hiểu chàng, lượng thứ cho chàng như vậy.
Nhưng Hằng Nga vẫn dùng giọng nói dịu dàng đó tiếp tục giày vò thần kinh yếu đuối nhạy cảm của nàng.
“Chàng trong mắt cô trông như thế nào? Dịu dàng bên cô, làm những chuyện vô nghĩa để dỗ dành cô vui vẻ, đúng vậy không? Vậy cô nhất định không đoán ra được trước khi quen cô chàng đã làm những gì”.
Tiểu Vân lắc đầu, chắc không phải du ngoạn trần gian, để trộm bạc hay bốc thuốc.
“Chàng tu luyện phép thuật không lười biếng dù chỉ một khắc, tự biến mình thành kẻ thù của hàng nghìn vạn yêu ma. Cô có thể tưởng tượng ra cảnh tượng một nghìn năm trước, một mình chàng đối mặt với hàng vạn yêu tinh không? Ta ở trên Quảng Hàn cung thấy chàng đã đã bị thương khắp người, vẫn ngạo mạn đứng trước lũ yêu tinh, thét lên một tiếng rồi tiến thẳng về phía trước. Đó mới thực sự là nam nhân, mới có thể lãnh đạo được tất cả các vị thần”.
Nói đi nói lại, trong lời Hằng Nga có gì đó rất lạ, nhìn ánh mắt nàng ta cũng như ẩn giấu điều gì đó: “Ta không thể hiểu, một Hi Hiên đối mặt với mọi việc đều điềm tĩnh lạnh lùng, không gì là không thể, là người nắm giữ sự sống chết của thế gian, từ kẻ ăn xin cho tới đại vương dưới phàm trần đều nằm trong lòng bàn tay của chàng. Lại có thể bị cô ép đến không thể chống đỡ được, can tâm tình nguyện sa vào lưới tình của cô…”
Tiểu Vân nhìn nắng chiều mỉm cười, quả là thần tiên! Hiên là thần tiên có khí thế dũng mãnh nhất, nàng thật may mắn mới gặp được chàng…
Khi một người nắm giữ trong tay mọi quyền lực, lúc đó không có gì phải sợ nữa cả, chàng chính là người như vậy.
Nhưng cũng có ngày chàng lại có điểm yếu, điểm yếu của chàng chính là những gì mà chàng có.
Nàng chính là điểm yếu của Hiên, nàng là người khiến Hiên trở nên yếu đuối, phải chịu đựng những đau khổ.
Nàng nhìn những vệt nắng chiều đang dần tan biến trên mặt đất, khắp trời mây đen phủ kín, áy náy cúi đầu nói: “Là do ta hại chàng…”
“Đây có lẽ chính là tình kiếp mà Nữ Oa Nương Nương đã biết trước. Bởi vì cô mà chàng bị Ngọc Đế giày vò giam cầm dưới đầm băng lạnh lẽo, vừa mới tỉnh dậy sau hôn mê, lại vội vã đi tìm cô”.
Tiểu Vân kinh ngạc, vội vàng quan sát xung quanh, tìm kiếm Hiên mà nàng luôn nhớ tới đã lâu: “Chàng tới tìm ta? Sao ta không thấy chàng?”
“Cô đương nhiên không nhìn thấy, bởi vì chàng không muốn để cô nhìn thấy bộ dạng chàng trút hơi thở cuối cùng, chàng nguyện để cô tiếp tục chờ đợi trong hi vọng, chứ không muốn gọi cô tới cứu chàng”.
“Cái gì?” Nàng mất hết lý trí tìm chàng khắp nơi, hoang mang gọi: “Hiên! Ta biết chàng nghe thấy, chàng ra đây đi!”
“Chàng không nghe thấy đâu, chàng đã bị thương rất nặng, bị Dạ Xoa và Minh Hồn đưa đến Ma Vực rồi”. Hằng Nga đưa cho nàng một viên tiên đan: “ Đây là tiên đan của Thái Thượng Đạo Quân chuẩn bị cho chàng từ rất lâu rồi, nó có thể khắc chế mũi tên hàn khí của Hậu Nghệ, giúp chàng tạm thời hồi phục công lực”.
Tiểu Vân vội vàng nhận lấy tiên đan, chạy về hướng Ma Vực, Hằng Nga đột nhiên gọi nàng lại: “Tiểu Vân, chỉ có mình cô mới có thể cứu được chàng, cô biết phải làm gì rồi chứ?”
Lời nói của Hằng Nga khiến hai chân nàng khựng lại, đương nhiên là nàng biết. Tiên đan này không thể cứu được Hiên, chỉ có mình nàng mới có thể cứu được Hiên.
Thần tiên đúng là lợi hại, bọn họ có thể dùng những cách nói uyển chuyển để dễ dàng phá tan cái sự cố chấp của nàng, khiến nàng can tâm tình nguyện từ bỏ.