Chương : 30
Bước những bước nặng về đến y quán, giờ đã là hoàng hôn ngày thứ hai rồi.
Hiên thấy Tiểu Vân đang ngồi ngẩn người trước cửa, trong lòng trào dâng sự quyến luyến, hạ quyết tâm biệt ly lại không biết phải mở lời ra sao. Tại sao đến một cơ hội để lựa chọn Ngọc Đế cũng không cho chàng, cho dù chàng quyết từ bỏ tất cả, cũng chỉ đổi lại được không quá mười mấy ngày ngọt ngào hạnh phúc này.
“Chàng quay về rồi? Ta biết chàng sẽ quay về”. Tiểu Vân vừa nhìn thấy chàng, cười tươi chạy đến bên cạnh chàng.
Chàng giả vờ như không thấy nước mắt vẫn chưa khô trong mắt nàng, nén nỗi khổ đau trong tim, cười nói: “ Ta để nàng đợi, thì nhất định sẽ quay lại, sao nàng phải sốt ruột vậy?”
“Hiên…không cần biết phải đợi tới lúc nào, chàng chỉ cần ta đợi chàng, ta sẽ đợi…chỉ cần chàng nói! Cho dù là bao lâu đi chăng nữa ta cũng sẽ đợi chàng”. Lo lắng và muộn phiền trên khuôn mặt của Tiểu Vân khiến chàng lại không kiềm nén được tình cảm của mình, không quan tâm tới những người qua lại trên đường, ôm chặt lấy nàng trong vòng tay: “Ta hứa với nàng, mãi mãi sẽ không đột nhiên biến mất nữa. Nàng cũng hứa với ta, bất luận có thế nào cũng phải tiếp tục sống…”
“Ta không muốn!” Nàng vội vã nắm lấy bàn tay chàng nói: “Ta muốn ở bên chàng, cùng sinh cùng tử!”
“Đừng ngốc như vậy, để ta đưa nàng đi ngắm cảnh hoàng hôn”. Thời gian của hai người bọn họ cũng không còn lại nhiều, chàng không muốn về y quán gặp phải Mạnh đại phu toàn xuất hiện những lúc không nên xuất hiện.
Sau khi hai người ngắm nhìn những đám mây biến đổi màu sắc nhanh như trở bàn tay, dần dần bay tản ra, nhìn nhau không nói gì.
Điều muốn nói rất nhiều, càng không biết mở lời ra sao;
Đau khổ giằng xé, càng không thể tùy tiện nói ra;
Tình cảm sâu đậm, càng không biết làm sao để nói lời “Biệt ly”.
Hiên nhìn vào ánh mắt sâu thẳm của nàng, không nói gì quay đầu đi.
Nàng cười ngượng ngùng: “Chúng ta nói chuyện đi”.
“Có gì để nói?”
“Vậy chúng ta chơi vài ván cờ nhé ”.
Chàng suy nghĩ rất lâu, mới khẽ nói: “Nàng chơi cờ kém lắm”.
Chàng hiểu Tiểu Vân nói gì, cùng một cuộc đối thoại, nhưng tâm trạng đã không còn giống nhau nữa.
Hôm nay ngoại trừ can tâm tình nguyện quay về, chàng cũng không còn lựa chọn nào khác. Mặc dù phải kết thúc mộng cảnh đẹp đẽ mà ngắn ngủi này, hà tất phải để lại cho nàng một vết thương không thể lành lại được.
Tiểu Vân khinh bỉ nhìn chàng một cái, đứng dậy nói: “ Đây là chàng nói đấy, đừng có hối hận!”
Đáng tiếc vẫn chưa đi được mấy bước, nàng lại ngã vào vòng tay ấm áp của Hiên.
Bỗng nhiên lúc đó, trên trời đầy những cánh hoa bay mịt mù,
Chỉ phút chốc, mặt đất đã phủ đầy những cánh hoa phù dung trắng như tuyết.
Trong lúc nàng chìm đắm vào vẻ đẹp thiêng liêng của đất trời này, Hiên nhẹ nhàng đặt cơ thể nàng trên những cánh hoa mềm mại, mười ngón tay khẽ run run tháo chiếc đai ở eo nàng…
Những áng mây trùng trùng điệp điệp dày đặc bao quanh lấy họ, ngăn chặn mọi ánh mắt tò mò.
Thương Bách trong núi bị mây truyền cuộc đối thoại mà phải cười ngặt nghẽo.
Nữ nhân oán trách: “Chàng rốt cuộc có làm được không?”
“Nàng nói xem? ”
…
“Chàng có làm được không đây?”
Nam nhân nghiến răng nói: “ Ta trước đây từng là thần tiên, chứ không phải là yêu tinh…chuyện này, ba ngàn năm nay, ta đến nghĩ cũng chưa từng nghĩ tới”.
“Yêu tinh làm sao? Thấy chàng là chọc ghẹo ư!”
“ Dụ dỗ ta…”
“Ta dụ dỗ chàng lúc nào?” nữ nhân không hài lòng phản bác.
“Lần đầu tiên gặp mặt”.
“Có sao?...Ta cho chàng xem váy của ta…”
“Nhưng đó không phải thứ ta nhìn thấy”.
“Vậy là cái gì?”
“Yêu tinh, một nữ nhân xinh đẹp thơm ngào nhạt…” nam nhân than thở.
Tiếp theo, Thương Bách có cố gắng thế nào cũng chỉ có thể thấp thoáng nghe được những tiếng rên ri nhỏ xíu và líu ríu của hai người.
Sau những xúc cảm bùng cháy, dần dần đi ra, Hiên mới nhìn thấy môi Tiểu Vân chảy máu và khóe mắt chứa đầy nước mắt.
“Tiểu Vân, ta…” Chàng thấy Tiểu Vân khẽ quay người đi, mặc lại y phục, không biết nên nói điều gì, lời xin lỗi sắp nói ra khỏi miệng, xong lại nuốt ngược vào trong.
“Quyết định sẽ đi, thì không cần nói thêm gì nữa…” Nàng quay lưng lại với chàng, nghẹn ngào nói: “ Ta chỉ xin chàng một chuyện, vĩnh viễn đừng bao giờ xuất hiện trước mặt ta nữa”.
“Được”.
Nàng nghe thấy câu trả lời không chút do dự của chàng, đột nhiên quay lại, những giọt nước mắt nghi ngờ và đau đớn đang rơi trong tim chàng. Chàng nhớ mỗi lần gặp mặt, nàng đều cười. Rất nhiều lần chàng đã xót xa không nở nổi một nụ cười, Tiểu Vân vẫn sẽ cười nói với chàng: Không sao cả!
Chữ “Được” của chàng hôm nay đã làm nàng tổn thương sâu sắc.
Một câu chàng rất nhiều lần muốn nói, nhưng lại không dám nói ra khỏi miệng: “Khóc đi, hãy dựa vào vai ta khóc ra hết những ấm ức của nàng”.
Tiểu Vân nghe thấy lời chàng nói, lao vào khóc trong vòng tay của chàng: “Chàng chỉ cần nói một câu để ta đợi chàng, sợ gì một nghìn năm một vạn năm ta đều có thể đợi được, chàng cứ coi như lừa ta một lần, chấp nhận không có cách nào thực hiện được lời hứa cũng được…chí ít ta vẫn có thể tự lừa dối bản thân tiếp tục chờ đợi”.
“Xin lỗi!”.
“Ta không muốn nghe xin lỗi, ta muốn nghe chàng nói: chàng sẽ quay lại, sẽ quay lại…” nàng kề sát khuôn mặt đẫm nước mắt của mình vào khuôn mặt chàng, sự lạnh giá theo gò má chảy vào cơ thể. Đây là nước mắt sao? Chàng đã không còn cúi đầu giả như kiên cường và lãnh đạm, không có cách nào che đậy sự tiếc nuối và lưu luyến của bản thân.
Chàng đỡ khuôn mặt Tiểu Vân, lau nước mắt cho nàng: “Tiểu Vân, ta không thể lừa dối nàng. Hôm nay ta đã phạm vào giới luật của thiên giới, sẽ bị giam cầm suốt đời…chúng ta không còn ngày gặp lại nữa”.
“Vậy mà chàng vẫn muốn quay về sao?”
“Ta cũng không muốn quay về, nhưng người tới bắt ta sắp tới rồi…nàng còn không đi sẽ không kịp đâu”.
“Chúng ta hãy cùng nhau chạy trốn đi!”
Đối mặt với sự ngây thơ của nàng, chàng chỉ biết cười đau khổ: “ Trốn? Ở đâu không có thiên địa! Tiểu Vân, nhân lúc còn kịp, nàng hãy mau chạy tới Ma Vực, mãi mãi đừng ra khỏi đó…”
“Không, ta không đi…trừ khi chàng đồng ý sẽ tới tìm ta, không thì ta nguyện thịt nát xương tan ở đây!”
“Tiểu Vân…” Một cơn gió ảm đạm thổi qua, những cánh hoa trắng tinh bay theo gió, rơi lả tả xuống đất…
“Mau đi đi!” Chàng hoảng hốt đẩy Tiểu Vân: “Còn không đi sẽ không kịp nữa đâu”.
“Ta không đi !”
Đột nhiên lúc đó, trời đất âm u, sấm sét lóe chớp, mưa to gió lớn. Tử Vi Chân Quân thân mặc giáp bạc đang bay từ trên trời xuống trong những tia chớp, những nơi bước chân ngài đặt qua, nền đất hiện rõ những vết rạn nứt, Hoa Sơn hùng tráng dường như cũng không chịu nổi sức mạnh của ngài.
“Ngọc Thanh! Ngươi đã phạm vào giới luật, chọc giận Ngọc Đế. Mau tránh ra, đợi ra tiêu diệt tiểu yêu xong, theo ta quay về nhận tội”. Giọng Tử Vi Chân Quân giống như tiếng “đùng đoàng” của sấm sét, chấn động nhức óc, dư âm mãi không dứt.
“Chuyện này không liên quan gì đến nàng, sao lại làm khó một tiểu yêu như nàng”.
Tử Vi Chân Quân hoàn toàn không nể mặt chàng, rút từ bên hông thanh bảo kiếm tử vi, tay cầm bảo kiếm, nói: “Đừng nói với ta những lời vô ích, ta chỉ phụng chỉ làm việc, ngươi còn không tránh ra, thì đừng trách ta”.
Chàng đã nghe qua về thanh bảo kiếm trong tay Tử Vi Chân Quân có thể trừ yêu diệt ma, cũng có thể tru tiên diệt thần. Chưa từng nghĩ tới có một ngày chàng lại có cơ hội được lĩnh giáo.
Hiên tập hợp chân khí bảo vệ thần tâm, nói với Tiểu Vân ở phía sau: “Mau đi đi”.
“Chàng có quay lại không?” Tiểu Vân vẫn cố chấp nắm lấy ống tay áo chàng không buông, ý của nàng rất rõ ràng, vào lúc sinh ly và tử biệt này, nàng chọn vế thứ hai.
Chàng cũng không muốn phản kháng, nhắm chặt hai mắt. Sinh ly và tử biệt chàng cũng nguyện chọn vế thứ hai, nếu một kiếm thật sự có thể kết thúc sự giày vò linh hồn mấy ngàn năm nay của chàng, cũng coi như công đức của Tử Vi Chân Quân.
Đáng tiếc, mũi kiếm sắc lạnh cắt qua mưa gió, xé toạc cả sấm chớp, cũng không xé được ngọn lửa đang cháy trên thân thể chàng, cuối cùng dừng lại trước người chàng.
Với những gì chàng biết về Tử Vi Chân Quân, vị thần tính cách cổ quái này tuyệt đối không có thói quen hạ thủ lưu tình vào những lúc quan trọng, mở mắt ra mới biết cái phất trần của Thái Bạch Kim Tinh đã chặn kiếm của ngài.
“Hi Hiên, ông tránh ra!” Thái Bạch Kim Tinh đáp xuống bên cạnh chàng nói.
“Thái Bạch, ta có thể quay về cùng các người, ông tha cho Tiểu Vân đi”.
“Quá muộn rồi, Ngọc Đế vừa mới hạ chỉ, phải diệt nguyên thần của nàng ta. Hơn nữa đặc biệt dặn dò: ai dám cản trở, giết không khoan nhượng!”
Mặt Hiên biến sắc nói: “Người thật sự làm như vậy sao? Thật sự đến ta cũng không quan tâm nữa sao?”
Thái Bạch Kim Tinh nói: “Ngọc Đế nếu không còn quan tâm đến ông, sẽ không để nàng ta sống đến tận hôm nay. Nàng ta đã dụ dỗ ông phạm vào giới luật của thiên giới, Ngọc Đế không giết nàng ta sao có thể thu phục lòng người? Làm sao có thể cứu ông!”
Từ Vi Chân Quân không quan tâm bọn họ đang nói gì, ban tay to lớn vận chân khí, che phủ bọn họ ở phía dưới.
Nhát kiếm vừa rồi tuy không hủy được nguyên thần của Hiên, nhưng đã khiến chàng bị thương, nhất thời chàng không thể vận chân khí, chỉ có thể bất lực nhìn cơ thể Tiểu Vân bị hút lên trời, trông thấy nụ cười của nàng sao vẫn rực rỡ như vậy, sự xấu hổ lại lần nữa gặm nhấm linh hồn chàng.
Phụ Vương chí cao vô thượng không lừa chàng, quả nhiên muốn chàng tận mắt chứng kiến nữ nhân mà mình yêu vì chàng mà chết, khiến chàng mãi mãi không quên được hậu quả do sự ngạo mạn của chàng đem lại.
“Không!” Hiên muốn bay lên cứu nàng, nhưng cánh tay bị Thái Bạch Kim Tinh giữ lại: “ Ông nên hiểu tính khí của Tử Vi Chân Quân, trong mắt hắn chỉ có thánh chỉ!”
Hiên thấy dùng lực cũng không thể thoát khỏi sự khống chế của Thái Bạch Kim Tinh, tức giận nói: “Buông ra! Thái Bạch, lúc cấp bách như này, đến ông cũng không niệm tình cũ sao?”
“Hiên, ta buông tay lúc này sẽ làm hại ông”.
Chàng căm giận nhìn Thái Bạch Kim Tinh, trong số mệnh của chàng, đã được nếm trải sự tuyệt tình rất nhiều lần, vốn cho rằng đã đủ kinh nghiệm rồi, hôm nay thấy người bạn ba nghìn năm tuyệt tình như vây, ngoài căm giận, chàng không tìm thấy được cảm xúc nào khác.
Đột nhiên, trời đất quay cuồng, đất cát bay mù trời, ánh sáng một đen một trắng xuất hiện trên bầu trời âm u, vô số cánh tay đen trắng hướng về phía Thái Bạch Kim Tinh.
Hiên nhân lúc Thái Bạch Kim Tinh né tránh, thoát khỏi sự khống chế của ông ta, bay lên trên trời. Dùng chút nguyên khí cuối cùng của chàng đẩy Tiểu Vân xuống vực sâu muôn trượng: “Tới Ma Vực đợi ta…”
Chàng nhìn nữ nhân mình yêu rơi xuống vực sâu đen tối, tự mình bay lên trời cao, mới hiểu ra cái gọi là thiên ý, cái gọi là số mệnh.
Cho dù có tình cảm sâu đậm, rốt cuộc cuối cùng một người ở trên trời, một người ở dưới đất, một người sáng, một người tối.
Hiên thấy Tiểu Vân đang ngồi ngẩn người trước cửa, trong lòng trào dâng sự quyến luyến, hạ quyết tâm biệt ly lại không biết phải mở lời ra sao. Tại sao đến một cơ hội để lựa chọn Ngọc Đế cũng không cho chàng, cho dù chàng quyết từ bỏ tất cả, cũng chỉ đổi lại được không quá mười mấy ngày ngọt ngào hạnh phúc này.
“Chàng quay về rồi? Ta biết chàng sẽ quay về”. Tiểu Vân vừa nhìn thấy chàng, cười tươi chạy đến bên cạnh chàng.
Chàng giả vờ như không thấy nước mắt vẫn chưa khô trong mắt nàng, nén nỗi khổ đau trong tim, cười nói: “ Ta để nàng đợi, thì nhất định sẽ quay lại, sao nàng phải sốt ruột vậy?”
“Hiên…không cần biết phải đợi tới lúc nào, chàng chỉ cần ta đợi chàng, ta sẽ đợi…chỉ cần chàng nói! Cho dù là bao lâu đi chăng nữa ta cũng sẽ đợi chàng”. Lo lắng và muộn phiền trên khuôn mặt của Tiểu Vân khiến chàng lại không kiềm nén được tình cảm của mình, không quan tâm tới những người qua lại trên đường, ôm chặt lấy nàng trong vòng tay: “Ta hứa với nàng, mãi mãi sẽ không đột nhiên biến mất nữa. Nàng cũng hứa với ta, bất luận có thế nào cũng phải tiếp tục sống…”
“Ta không muốn!” Nàng vội vã nắm lấy bàn tay chàng nói: “Ta muốn ở bên chàng, cùng sinh cùng tử!”
“Đừng ngốc như vậy, để ta đưa nàng đi ngắm cảnh hoàng hôn”. Thời gian của hai người bọn họ cũng không còn lại nhiều, chàng không muốn về y quán gặp phải Mạnh đại phu toàn xuất hiện những lúc không nên xuất hiện.
Sau khi hai người ngắm nhìn những đám mây biến đổi màu sắc nhanh như trở bàn tay, dần dần bay tản ra, nhìn nhau không nói gì.
Điều muốn nói rất nhiều, càng không biết mở lời ra sao;
Đau khổ giằng xé, càng không thể tùy tiện nói ra;
Tình cảm sâu đậm, càng không biết làm sao để nói lời “Biệt ly”.
Hiên nhìn vào ánh mắt sâu thẳm của nàng, không nói gì quay đầu đi.
Nàng cười ngượng ngùng: “Chúng ta nói chuyện đi”.
“Có gì để nói?”
“Vậy chúng ta chơi vài ván cờ nhé ”.
Chàng suy nghĩ rất lâu, mới khẽ nói: “Nàng chơi cờ kém lắm”.
Chàng hiểu Tiểu Vân nói gì, cùng một cuộc đối thoại, nhưng tâm trạng đã không còn giống nhau nữa.
Hôm nay ngoại trừ can tâm tình nguyện quay về, chàng cũng không còn lựa chọn nào khác. Mặc dù phải kết thúc mộng cảnh đẹp đẽ mà ngắn ngủi này, hà tất phải để lại cho nàng một vết thương không thể lành lại được.
Tiểu Vân khinh bỉ nhìn chàng một cái, đứng dậy nói: “ Đây là chàng nói đấy, đừng có hối hận!”
Đáng tiếc vẫn chưa đi được mấy bước, nàng lại ngã vào vòng tay ấm áp của Hiên.
Bỗng nhiên lúc đó, trên trời đầy những cánh hoa bay mịt mù,
Chỉ phút chốc, mặt đất đã phủ đầy những cánh hoa phù dung trắng như tuyết.
Trong lúc nàng chìm đắm vào vẻ đẹp thiêng liêng của đất trời này, Hiên nhẹ nhàng đặt cơ thể nàng trên những cánh hoa mềm mại, mười ngón tay khẽ run run tháo chiếc đai ở eo nàng…
Những áng mây trùng trùng điệp điệp dày đặc bao quanh lấy họ, ngăn chặn mọi ánh mắt tò mò.
Thương Bách trong núi bị mây truyền cuộc đối thoại mà phải cười ngặt nghẽo.
Nữ nhân oán trách: “Chàng rốt cuộc có làm được không?”
“Nàng nói xem? ”
…
“Chàng có làm được không đây?”
Nam nhân nghiến răng nói: “ Ta trước đây từng là thần tiên, chứ không phải là yêu tinh…chuyện này, ba ngàn năm nay, ta đến nghĩ cũng chưa từng nghĩ tới”.
“Yêu tinh làm sao? Thấy chàng là chọc ghẹo ư!”
“ Dụ dỗ ta…”
“Ta dụ dỗ chàng lúc nào?” nữ nhân không hài lòng phản bác.
“Lần đầu tiên gặp mặt”.
“Có sao?...Ta cho chàng xem váy của ta…”
“Nhưng đó không phải thứ ta nhìn thấy”.
“Vậy là cái gì?”
“Yêu tinh, một nữ nhân xinh đẹp thơm ngào nhạt…” nam nhân than thở.
Tiếp theo, Thương Bách có cố gắng thế nào cũng chỉ có thể thấp thoáng nghe được những tiếng rên ri nhỏ xíu và líu ríu của hai người.
Sau những xúc cảm bùng cháy, dần dần đi ra, Hiên mới nhìn thấy môi Tiểu Vân chảy máu và khóe mắt chứa đầy nước mắt.
“Tiểu Vân, ta…” Chàng thấy Tiểu Vân khẽ quay người đi, mặc lại y phục, không biết nên nói điều gì, lời xin lỗi sắp nói ra khỏi miệng, xong lại nuốt ngược vào trong.
“Quyết định sẽ đi, thì không cần nói thêm gì nữa…” Nàng quay lưng lại với chàng, nghẹn ngào nói: “ Ta chỉ xin chàng một chuyện, vĩnh viễn đừng bao giờ xuất hiện trước mặt ta nữa”.
“Được”.
Nàng nghe thấy câu trả lời không chút do dự của chàng, đột nhiên quay lại, những giọt nước mắt nghi ngờ và đau đớn đang rơi trong tim chàng. Chàng nhớ mỗi lần gặp mặt, nàng đều cười. Rất nhiều lần chàng đã xót xa không nở nổi một nụ cười, Tiểu Vân vẫn sẽ cười nói với chàng: Không sao cả!
Chữ “Được” của chàng hôm nay đã làm nàng tổn thương sâu sắc.
Một câu chàng rất nhiều lần muốn nói, nhưng lại không dám nói ra khỏi miệng: “Khóc đi, hãy dựa vào vai ta khóc ra hết những ấm ức của nàng”.
Tiểu Vân nghe thấy lời chàng nói, lao vào khóc trong vòng tay của chàng: “Chàng chỉ cần nói một câu để ta đợi chàng, sợ gì một nghìn năm một vạn năm ta đều có thể đợi được, chàng cứ coi như lừa ta một lần, chấp nhận không có cách nào thực hiện được lời hứa cũng được…chí ít ta vẫn có thể tự lừa dối bản thân tiếp tục chờ đợi”.
“Xin lỗi!”.
“Ta không muốn nghe xin lỗi, ta muốn nghe chàng nói: chàng sẽ quay lại, sẽ quay lại…” nàng kề sát khuôn mặt đẫm nước mắt của mình vào khuôn mặt chàng, sự lạnh giá theo gò má chảy vào cơ thể. Đây là nước mắt sao? Chàng đã không còn cúi đầu giả như kiên cường và lãnh đạm, không có cách nào che đậy sự tiếc nuối và lưu luyến của bản thân.
Chàng đỡ khuôn mặt Tiểu Vân, lau nước mắt cho nàng: “Tiểu Vân, ta không thể lừa dối nàng. Hôm nay ta đã phạm vào giới luật của thiên giới, sẽ bị giam cầm suốt đời…chúng ta không còn ngày gặp lại nữa”.
“Vậy mà chàng vẫn muốn quay về sao?”
“Ta cũng không muốn quay về, nhưng người tới bắt ta sắp tới rồi…nàng còn không đi sẽ không kịp đâu”.
“Chúng ta hãy cùng nhau chạy trốn đi!”
Đối mặt với sự ngây thơ của nàng, chàng chỉ biết cười đau khổ: “ Trốn? Ở đâu không có thiên địa! Tiểu Vân, nhân lúc còn kịp, nàng hãy mau chạy tới Ma Vực, mãi mãi đừng ra khỏi đó…”
“Không, ta không đi…trừ khi chàng đồng ý sẽ tới tìm ta, không thì ta nguyện thịt nát xương tan ở đây!”
“Tiểu Vân…” Một cơn gió ảm đạm thổi qua, những cánh hoa trắng tinh bay theo gió, rơi lả tả xuống đất…
“Mau đi đi!” Chàng hoảng hốt đẩy Tiểu Vân: “Còn không đi sẽ không kịp nữa đâu”.
“Ta không đi !”
Đột nhiên lúc đó, trời đất âm u, sấm sét lóe chớp, mưa to gió lớn. Tử Vi Chân Quân thân mặc giáp bạc đang bay từ trên trời xuống trong những tia chớp, những nơi bước chân ngài đặt qua, nền đất hiện rõ những vết rạn nứt, Hoa Sơn hùng tráng dường như cũng không chịu nổi sức mạnh của ngài.
“Ngọc Thanh! Ngươi đã phạm vào giới luật, chọc giận Ngọc Đế. Mau tránh ra, đợi ra tiêu diệt tiểu yêu xong, theo ta quay về nhận tội”. Giọng Tử Vi Chân Quân giống như tiếng “đùng đoàng” của sấm sét, chấn động nhức óc, dư âm mãi không dứt.
“Chuyện này không liên quan gì đến nàng, sao lại làm khó một tiểu yêu như nàng”.
Tử Vi Chân Quân hoàn toàn không nể mặt chàng, rút từ bên hông thanh bảo kiếm tử vi, tay cầm bảo kiếm, nói: “Đừng nói với ta những lời vô ích, ta chỉ phụng chỉ làm việc, ngươi còn không tránh ra, thì đừng trách ta”.
Chàng đã nghe qua về thanh bảo kiếm trong tay Tử Vi Chân Quân có thể trừ yêu diệt ma, cũng có thể tru tiên diệt thần. Chưa từng nghĩ tới có một ngày chàng lại có cơ hội được lĩnh giáo.
Hiên tập hợp chân khí bảo vệ thần tâm, nói với Tiểu Vân ở phía sau: “Mau đi đi”.
“Chàng có quay lại không?” Tiểu Vân vẫn cố chấp nắm lấy ống tay áo chàng không buông, ý của nàng rất rõ ràng, vào lúc sinh ly và tử biệt này, nàng chọn vế thứ hai.
Chàng cũng không muốn phản kháng, nhắm chặt hai mắt. Sinh ly và tử biệt chàng cũng nguyện chọn vế thứ hai, nếu một kiếm thật sự có thể kết thúc sự giày vò linh hồn mấy ngàn năm nay của chàng, cũng coi như công đức của Tử Vi Chân Quân.
Đáng tiếc, mũi kiếm sắc lạnh cắt qua mưa gió, xé toạc cả sấm chớp, cũng không xé được ngọn lửa đang cháy trên thân thể chàng, cuối cùng dừng lại trước người chàng.
Với những gì chàng biết về Tử Vi Chân Quân, vị thần tính cách cổ quái này tuyệt đối không có thói quen hạ thủ lưu tình vào những lúc quan trọng, mở mắt ra mới biết cái phất trần của Thái Bạch Kim Tinh đã chặn kiếm của ngài.
“Hi Hiên, ông tránh ra!” Thái Bạch Kim Tinh đáp xuống bên cạnh chàng nói.
“Thái Bạch, ta có thể quay về cùng các người, ông tha cho Tiểu Vân đi”.
“Quá muộn rồi, Ngọc Đế vừa mới hạ chỉ, phải diệt nguyên thần của nàng ta. Hơn nữa đặc biệt dặn dò: ai dám cản trở, giết không khoan nhượng!”
Mặt Hiên biến sắc nói: “Người thật sự làm như vậy sao? Thật sự đến ta cũng không quan tâm nữa sao?”
Thái Bạch Kim Tinh nói: “Ngọc Đế nếu không còn quan tâm đến ông, sẽ không để nàng ta sống đến tận hôm nay. Nàng ta đã dụ dỗ ông phạm vào giới luật của thiên giới, Ngọc Đế không giết nàng ta sao có thể thu phục lòng người? Làm sao có thể cứu ông!”
Từ Vi Chân Quân không quan tâm bọn họ đang nói gì, ban tay to lớn vận chân khí, che phủ bọn họ ở phía dưới.
Nhát kiếm vừa rồi tuy không hủy được nguyên thần của Hiên, nhưng đã khiến chàng bị thương, nhất thời chàng không thể vận chân khí, chỉ có thể bất lực nhìn cơ thể Tiểu Vân bị hút lên trời, trông thấy nụ cười của nàng sao vẫn rực rỡ như vậy, sự xấu hổ lại lần nữa gặm nhấm linh hồn chàng.
Phụ Vương chí cao vô thượng không lừa chàng, quả nhiên muốn chàng tận mắt chứng kiến nữ nhân mà mình yêu vì chàng mà chết, khiến chàng mãi mãi không quên được hậu quả do sự ngạo mạn của chàng đem lại.
“Không!” Hiên muốn bay lên cứu nàng, nhưng cánh tay bị Thái Bạch Kim Tinh giữ lại: “ Ông nên hiểu tính khí của Tử Vi Chân Quân, trong mắt hắn chỉ có thánh chỉ!”
Hiên thấy dùng lực cũng không thể thoát khỏi sự khống chế của Thái Bạch Kim Tinh, tức giận nói: “Buông ra! Thái Bạch, lúc cấp bách như này, đến ông cũng không niệm tình cũ sao?”
“Hiên, ta buông tay lúc này sẽ làm hại ông”.
Chàng căm giận nhìn Thái Bạch Kim Tinh, trong số mệnh của chàng, đã được nếm trải sự tuyệt tình rất nhiều lần, vốn cho rằng đã đủ kinh nghiệm rồi, hôm nay thấy người bạn ba nghìn năm tuyệt tình như vây, ngoài căm giận, chàng không tìm thấy được cảm xúc nào khác.
Đột nhiên, trời đất quay cuồng, đất cát bay mù trời, ánh sáng một đen một trắng xuất hiện trên bầu trời âm u, vô số cánh tay đen trắng hướng về phía Thái Bạch Kim Tinh.
Hiên nhân lúc Thái Bạch Kim Tinh né tránh, thoát khỏi sự khống chế của ông ta, bay lên trên trời. Dùng chút nguyên khí cuối cùng của chàng đẩy Tiểu Vân xuống vực sâu muôn trượng: “Tới Ma Vực đợi ta…”
Chàng nhìn nữ nhân mình yêu rơi xuống vực sâu đen tối, tự mình bay lên trời cao, mới hiểu ra cái gọi là thiên ý, cái gọi là số mệnh.
Cho dù có tình cảm sâu đậm, rốt cuộc cuối cùng một người ở trên trời, một người ở dưới đất, một người sáng, một người tối.