Chương 52
Kinh thành trong bầu trời đêm, đầy ánh sao, trên đường tối đen như mực, chỉ có những chiếc lồng đèn được máng trước cửa là sáng lập lòe, có vài khách điếm cùng tửu lầu là vừa mở cửa ra để tiếp đón khách.
Hai chiếc xe ngựa lộc cộc chạy về hướng hoàng cung, phụ xe ngồi bên ngoài thùng xe điều khiển ngựa chạy, ở hai bên thùng xe treo hai chiếc đèn lồng để chiếu sáng.
Bên trong xe ngựa Tô Đình uể oải ngồi dựa vào cửa sổ mà nhìn ra ngoài, vài năm rồi nàng không còn dạo quanh khắp kinh thành, khiến nàng có chút hoài niệm khi nhớ về chuyện xưa.
"Nếu nàng muốn ta có thể cùng nàng dạo quanh kinh thành như trước đây vậy." Hoàng Tiêu Hiên kéo nàng lại để nàng dựa vào người hắn.
"Thật sao, ngươi không bận rộn." Tô Đình thoải mái dựa vào vừa hỏi, có thể nói ngoại trừ phụ thân nàng thì trên dưới triều đình đều rất bận rộn, kể cả Hoàng bá bá còn không rảnh bằng phụ thân nàng.
Hoàng Tiêu Hiên dịu dàng nắm lấy tay nàng âu yếm nói "Chỉ cần nàng muốn ta sẽ đi cùng nàng, không bao giờ bận cả."
"Ngươi thật biết cách dỗ dành ta." Tô Đình bị hắn trọc liền bật cười "Có phải rất hay tán tỉnh những nữ tử khác hay không."
"Trừ nàng ra, trong mắt ta chẳng có thấy được bất kỳ ai khác." Hoàng Tiêu Hiên híp mắt chân thành nói, đúng vậy lần này hắn nói thật, đây là sự thật chờ đợi ba năm chỉ để có thể lấy nàng làm thê tử của mình, dù là trước đây hay là sau này hắn cũng chỉ có mình nàng.
Dù cho chuyện này có thể chỉ là tư tâm của hắn hay là hắn biết rất rõ, một khi hắn phụ nàng hắn sẽ hoàn toàn mất đi nàng thậm chí mất đi cả chỗ đứng hiện tại của mình.
"Lời ngon tiếng ngọt." Tô Đình khẽ cười.
Hai người bên trong xe thầm thì tâm tình cho đến khi xe ngựa dừng lại thì mới chỉnh đốn lại y phục rồi nhảy xuống xe ngựa.
Tất cả những người muốn vào cung đều phải được binh sĩ kiểm tra nghiêm ngặt, xe ngựa đều phải dừng lại trước cửa cung, sau khi binh sĩ kiểm tra xong liền phải đi bộ vào trong.
Hoàng Tiêu Hiên cùng Tô Đình đưa thể bài thân phận ra, sau đó đứng chờ vệ sĩ kiểm tra những nô tì họ đem theo rồi sau đó mới chậm rãi đi vào trong cung.
Dọc đường đi có rất nhiều người cũng đang đi giống họ, sắp đến giờ thượng triều ai nấy đều gấp gáp bước đi, dù thấy hai người bọn họ cũng chỉ gật đầu xem như chào hỏi rồi tiếp tục đi về phía trước.
Đối với quan lại bọn họ đi trễ giờ thượng triều chẳng khác nào mang tội khi quân đâu, vì vậy chẳng có người nào dám đi lại lôi kéo làm quen cả.
Tô Đình thích thú nhìn bọn họ như đang thi chạyà bước đi, mỗi bước chân đều dài hơn bình thường rất nhiều, giống như chỉ hận không thể lập tức bay đến trước đại điện vậy.
Nhìn những người có cơ thể mập mạp, mỗi bước đi đều đều chảy rất nhiều mồ hôi khiến nàng không khỏi muốn trêu chọc, nhưng nàng biết bây giờ không phải lúc, nàng không thể khiến họ mang tội vào người chỉ vì chuyện đùa dai của mình, vì vậy nàng cũng theo bước chân nhanh chóng của Hoàng Tiêu Hiên mà nhanh chóng bước đi.
"Nàng thật sự theo ta vào đại điện sao." Hoàng Tiêu Hiên nắm lấy tay nàng khẽ hỏi.
"Ừm, ta muốn đi á." Tô Đình mỉm cười chớp mắt đầy tinh nghịch.
"Vậy được rồi." Hoàng Tiêu Hiên gật đầu không khuyên giải, dù sao thấy mặt nàng phụ hoàng còn không phải vui vẻ đến chết sao nói gì tức giận khi thấy nàng đứng trong đại điện.
Những quan lại khác thấy nàng đi cùng đường với họ liền khó hiểu nhìn sang, có người thì câu mày nhăn mặt, có người thì hứng thú hóng hớt, có người thì mỉm cười nhìn nàng.
Đối với trong triều có rất nhiều loại người, cũng rất có nhiều nghĩ về nàng theo nhiều cách khác nhau.
Nhưng đối với bọn họ nàng đều nhìn theo một cách bình thường, người nào đối xử tốt với nàng, nàng sẽ toàn tâm toàn ý đối xử tốt lại với họ, người nào ác ý với nàng, nàng sẽ hoàn trả gấp đôi, người nào thờ ơ với nàng, nàng cũng sẽ hoàn toàn thờ ơ với họ.
Đối với nàng chỉ cần không đụng chạm đến nàng thì nàng cũng chẳng thèm nhìn ngó đến họ, nhưng cũng có khi nàng không nhịn nổi khi người đó quá xấu xa, thì khi đó nàng sẽ ra tay hành hiệp trượng nghĩa.
Cũng vì chuyện này mà những quan lại có nhi tử, tôn tử là tiểu bá vương đều bị nàng xử lý hết khiến hoàng thượng trách tội nên họ rất căm ghét nàng.
"Hiên vương phi."
Cuối cùng hai người cũng đứng trước cửa đại điện, cánh cửa dày cộm cứng ngắc vẫn đóng chặt lại, khiến nhóm quan lại đều phải đứng ở bên ngoài, trong lúc này một giọng nói vang lên gọi nàng.
Tô Đình xoay đầu theo hướng của tiếng gọi, lúc này liền thấy Tả thừa tướng cùng Chung thái sư đang chậm rãi đi đến chỗ nàng.
"Tả gia gia, Chung gia gia." Tô Đình vui vẻ hô lên.
"Hạ quan không dám, không dám nhận." Tả thừa tướng vội vàng xua tay nói sau đó cùng Chung thái sư chấp tay cúi chào người bên cạnh nàng "Vương gia."
"Tả thừa tướng, Chung thái sư." Hoàng Tiêu Hiên gật đầu đáp lại.
"Có gì mà không dám, hai ngài cứ gọi ta như khi xưa là được, không cần câu nệ với ta như vậy." Tô Đình lắc đầu nói, lúc nhỏ nàng đã quen gọi họ là gia gia rồi, nàng sẽ không vì địa vị thay đổi mà tính tình cũng thay đổi.
Tả thừa tướng nhìn nàng rưng rưng lệ "Được, được."
Chung thái sư dùng tay lau nước mắt rồi hỏi "Tiểu Đình lại định chọc giận hoàng thượng nữa à, con không phải không biết đai điện không cho phép nữ tử bước vào"
"Chung gia gia đừng lo Hoàng bá bá sẽ không tức giận đâu, ngài ấy từng hỏi con có muốn đến đại điện chơi không, nhưng lúc ấy con đã từ chối." Tô Đình thản nhiên nói, lúc ấy nàng còn được phong một chức tước nhất phẩm, nhưng bởi vì không muốn mỗi ngày đều phải vào triều nàng liền không thèm, chỉ muốn ra biên cương chinh chiến mà thôi.
"Hoàng thượng đúng là tùy hứng mà." Tả thừa tướng thở dài nói nhưng trong giọng nói lại không có một chút trách cứ, trong lòng ông cùng Chung thái sư nàng thật sự rất xứng đáng được đứng trong đại điện này hơn rất nhiều người.
"Nhưng dù sao con cũng cẩn thận, có rất nhiều người rất không thích con." Chung thái sư nhỏ giọng nói.
"Đúng vậy chắc chắn thế nào bọn họ cũng tố giác con lên giữa đại điện để hoàng thượng xử tội." Tả thừa tướng cũng nhoỏ giọng nhắc nhở.
"Tam đệ, tam đệ muội." Thái tử từ xa cũng đi đến gọi.
"Tham kiến thái tử điện hạ." Bốn người đồng thanh hô.
"Được rồi đừng quá đa lễ." Thái tử mỉm cười thân thiện "Tam đệ muội hôm nay định chọc tức phụ hoàng nữa sao."
Tô Đình nghe vậy liền bĩu môi phản bác "Sao ai cũng nghĩ ta đến đây chọc tức Hoàng bá bá hết vậy."
"Rõ ràng ta hết giận dỗi vào đây để giảng hòa cơ mà, đáng ghét."
Bốn người nghe nàng nói vậy liền híp mắt cười, vẻ mặt đều là 'ta hiểu mà ta hiểu mà' khiến nàng buồn bực không thôi.
"Cũng khó có dịp muội đến đây, lúc trước phụ hoàng có nói thế nào cũng không chịu đi." Thái tử lắc đầu thở dài, lúc hoàng thượng đề nghị phong quan cho Tô Đình, chàng cũng có mặt ở đó, nói thật chuyện đó cũng không có gì đáng để ngạc nhiên cả, những chiến công của nàng đã trải rộng khắp đất nước rồi, tuy đó cũng chỉ là vài ba việc nhỏ nhặt hay vài ba ý tưởng chẳng có chút tự tin thành công nào.
Nhưng những cống hiến của nàng thực sự rất lớn.
"Thật ra, ta cũng chỉ đến đây lần này thôi, muốn ta mỗi ngày đều phải dậy vào giờ sửu thật sự bất khả thi." Tô Đình lắc đầu sau đó vẻ mặt đau khổ.
"Con đúng là lắm trò." Tả thừa tướng cười nói.
Trong lúc năm người đứng trò chuyện với nhau thì một giọng nói lanh lảnh phát ra.
"Chuẩn bị thượng triều."
Hai chiếc xe ngựa lộc cộc chạy về hướng hoàng cung, phụ xe ngồi bên ngoài thùng xe điều khiển ngựa chạy, ở hai bên thùng xe treo hai chiếc đèn lồng để chiếu sáng.
Bên trong xe ngựa Tô Đình uể oải ngồi dựa vào cửa sổ mà nhìn ra ngoài, vài năm rồi nàng không còn dạo quanh khắp kinh thành, khiến nàng có chút hoài niệm khi nhớ về chuyện xưa.
"Nếu nàng muốn ta có thể cùng nàng dạo quanh kinh thành như trước đây vậy." Hoàng Tiêu Hiên kéo nàng lại để nàng dựa vào người hắn.
"Thật sao, ngươi không bận rộn." Tô Đình thoải mái dựa vào vừa hỏi, có thể nói ngoại trừ phụ thân nàng thì trên dưới triều đình đều rất bận rộn, kể cả Hoàng bá bá còn không rảnh bằng phụ thân nàng.
Hoàng Tiêu Hiên dịu dàng nắm lấy tay nàng âu yếm nói "Chỉ cần nàng muốn ta sẽ đi cùng nàng, không bao giờ bận cả."
"Ngươi thật biết cách dỗ dành ta." Tô Đình bị hắn trọc liền bật cười "Có phải rất hay tán tỉnh những nữ tử khác hay không."
"Trừ nàng ra, trong mắt ta chẳng có thấy được bất kỳ ai khác." Hoàng Tiêu Hiên híp mắt chân thành nói, đúng vậy lần này hắn nói thật, đây là sự thật chờ đợi ba năm chỉ để có thể lấy nàng làm thê tử của mình, dù là trước đây hay là sau này hắn cũng chỉ có mình nàng.
Dù cho chuyện này có thể chỉ là tư tâm của hắn hay là hắn biết rất rõ, một khi hắn phụ nàng hắn sẽ hoàn toàn mất đi nàng thậm chí mất đi cả chỗ đứng hiện tại của mình.
"Lời ngon tiếng ngọt." Tô Đình khẽ cười.
Hai người bên trong xe thầm thì tâm tình cho đến khi xe ngựa dừng lại thì mới chỉnh đốn lại y phục rồi nhảy xuống xe ngựa.
Tất cả những người muốn vào cung đều phải được binh sĩ kiểm tra nghiêm ngặt, xe ngựa đều phải dừng lại trước cửa cung, sau khi binh sĩ kiểm tra xong liền phải đi bộ vào trong.
Hoàng Tiêu Hiên cùng Tô Đình đưa thể bài thân phận ra, sau đó đứng chờ vệ sĩ kiểm tra những nô tì họ đem theo rồi sau đó mới chậm rãi đi vào trong cung.
Dọc đường đi có rất nhiều người cũng đang đi giống họ, sắp đến giờ thượng triều ai nấy đều gấp gáp bước đi, dù thấy hai người bọn họ cũng chỉ gật đầu xem như chào hỏi rồi tiếp tục đi về phía trước.
Đối với quan lại bọn họ đi trễ giờ thượng triều chẳng khác nào mang tội khi quân đâu, vì vậy chẳng có người nào dám đi lại lôi kéo làm quen cả.
Tô Đình thích thú nhìn bọn họ như đang thi chạyà bước đi, mỗi bước chân đều dài hơn bình thường rất nhiều, giống như chỉ hận không thể lập tức bay đến trước đại điện vậy.
Nhìn những người có cơ thể mập mạp, mỗi bước đi đều đều chảy rất nhiều mồ hôi khiến nàng không khỏi muốn trêu chọc, nhưng nàng biết bây giờ không phải lúc, nàng không thể khiến họ mang tội vào người chỉ vì chuyện đùa dai của mình, vì vậy nàng cũng theo bước chân nhanh chóng của Hoàng Tiêu Hiên mà nhanh chóng bước đi.
"Nàng thật sự theo ta vào đại điện sao." Hoàng Tiêu Hiên nắm lấy tay nàng khẽ hỏi.
"Ừm, ta muốn đi á." Tô Đình mỉm cười chớp mắt đầy tinh nghịch.
"Vậy được rồi." Hoàng Tiêu Hiên gật đầu không khuyên giải, dù sao thấy mặt nàng phụ hoàng còn không phải vui vẻ đến chết sao nói gì tức giận khi thấy nàng đứng trong đại điện.
Những quan lại khác thấy nàng đi cùng đường với họ liền khó hiểu nhìn sang, có người thì câu mày nhăn mặt, có người thì hứng thú hóng hớt, có người thì mỉm cười nhìn nàng.
Đối với trong triều có rất nhiều loại người, cũng rất có nhiều nghĩ về nàng theo nhiều cách khác nhau.
Nhưng đối với bọn họ nàng đều nhìn theo một cách bình thường, người nào đối xử tốt với nàng, nàng sẽ toàn tâm toàn ý đối xử tốt lại với họ, người nào ác ý với nàng, nàng sẽ hoàn trả gấp đôi, người nào thờ ơ với nàng, nàng cũng sẽ hoàn toàn thờ ơ với họ.
Đối với nàng chỉ cần không đụng chạm đến nàng thì nàng cũng chẳng thèm nhìn ngó đến họ, nhưng cũng có khi nàng không nhịn nổi khi người đó quá xấu xa, thì khi đó nàng sẽ ra tay hành hiệp trượng nghĩa.
Cũng vì chuyện này mà những quan lại có nhi tử, tôn tử là tiểu bá vương đều bị nàng xử lý hết khiến hoàng thượng trách tội nên họ rất căm ghét nàng.
"Hiên vương phi."
Cuối cùng hai người cũng đứng trước cửa đại điện, cánh cửa dày cộm cứng ngắc vẫn đóng chặt lại, khiến nhóm quan lại đều phải đứng ở bên ngoài, trong lúc này một giọng nói vang lên gọi nàng.
Tô Đình xoay đầu theo hướng của tiếng gọi, lúc này liền thấy Tả thừa tướng cùng Chung thái sư đang chậm rãi đi đến chỗ nàng.
"Tả gia gia, Chung gia gia." Tô Đình vui vẻ hô lên.
"Hạ quan không dám, không dám nhận." Tả thừa tướng vội vàng xua tay nói sau đó cùng Chung thái sư chấp tay cúi chào người bên cạnh nàng "Vương gia."
"Tả thừa tướng, Chung thái sư." Hoàng Tiêu Hiên gật đầu đáp lại.
"Có gì mà không dám, hai ngài cứ gọi ta như khi xưa là được, không cần câu nệ với ta như vậy." Tô Đình lắc đầu nói, lúc nhỏ nàng đã quen gọi họ là gia gia rồi, nàng sẽ không vì địa vị thay đổi mà tính tình cũng thay đổi.
Tả thừa tướng nhìn nàng rưng rưng lệ "Được, được."
Chung thái sư dùng tay lau nước mắt rồi hỏi "Tiểu Đình lại định chọc giận hoàng thượng nữa à, con không phải không biết đai điện không cho phép nữ tử bước vào"
"Chung gia gia đừng lo Hoàng bá bá sẽ không tức giận đâu, ngài ấy từng hỏi con có muốn đến đại điện chơi không, nhưng lúc ấy con đã từ chối." Tô Đình thản nhiên nói, lúc ấy nàng còn được phong một chức tước nhất phẩm, nhưng bởi vì không muốn mỗi ngày đều phải vào triều nàng liền không thèm, chỉ muốn ra biên cương chinh chiến mà thôi.
"Hoàng thượng đúng là tùy hứng mà." Tả thừa tướng thở dài nói nhưng trong giọng nói lại không có một chút trách cứ, trong lòng ông cùng Chung thái sư nàng thật sự rất xứng đáng được đứng trong đại điện này hơn rất nhiều người.
"Nhưng dù sao con cũng cẩn thận, có rất nhiều người rất không thích con." Chung thái sư nhỏ giọng nói.
"Đúng vậy chắc chắn thế nào bọn họ cũng tố giác con lên giữa đại điện để hoàng thượng xử tội." Tả thừa tướng cũng nhoỏ giọng nhắc nhở.
"Tam đệ, tam đệ muội." Thái tử từ xa cũng đi đến gọi.
"Tham kiến thái tử điện hạ." Bốn người đồng thanh hô.
"Được rồi đừng quá đa lễ." Thái tử mỉm cười thân thiện "Tam đệ muội hôm nay định chọc tức phụ hoàng nữa sao."
Tô Đình nghe vậy liền bĩu môi phản bác "Sao ai cũng nghĩ ta đến đây chọc tức Hoàng bá bá hết vậy."
"Rõ ràng ta hết giận dỗi vào đây để giảng hòa cơ mà, đáng ghét."
Bốn người nghe nàng nói vậy liền híp mắt cười, vẻ mặt đều là 'ta hiểu mà ta hiểu mà' khiến nàng buồn bực không thôi.
"Cũng khó có dịp muội đến đây, lúc trước phụ hoàng có nói thế nào cũng không chịu đi." Thái tử lắc đầu thở dài, lúc hoàng thượng đề nghị phong quan cho Tô Đình, chàng cũng có mặt ở đó, nói thật chuyện đó cũng không có gì đáng để ngạc nhiên cả, những chiến công của nàng đã trải rộng khắp đất nước rồi, tuy đó cũng chỉ là vài ba việc nhỏ nhặt hay vài ba ý tưởng chẳng có chút tự tin thành công nào.
Nhưng những cống hiến của nàng thực sự rất lớn.
"Thật ra, ta cũng chỉ đến đây lần này thôi, muốn ta mỗi ngày đều phải dậy vào giờ sửu thật sự bất khả thi." Tô Đình lắc đầu sau đó vẻ mặt đau khổ.
"Con đúng là lắm trò." Tả thừa tướng cười nói.
Trong lúc năm người đứng trò chuyện với nhau thì một giọng nói lanh lảnh phát ra.
"Chuẩn bị thượng triều."