Chương 23
Huynh muội Tô gia sau khi đưa vào cách ly liền được nhanh chóng chăm sóc, Lý thái y cùng những thái y cùng đĩa phương khác mau chóng chọn ra những phương pháp giảm sốt hữu hiệu nhất.
Nhưng ba huynh muội Tô gia vẫn không thể giảm sốt thành công, tuy cơn sốt không tăng cao nhưng những vết đốm li ti lại không ngừng lan ra khắp nơi trên cơ thể.
Nhóm thái y, ngày ngày không ngủ nghỉ mà nhanh chóng nghiên cứu tất cả căn bệnh dịch từ trước đến nay để tìm ra được một phương hướng đúng đắn.
Một tuần trôi qua những người thân từng tiếp xúc với bệnh nhân chỉ cần trên mười lăm tuổi liền không bị mắc bệnh, mọi người trong khu cách ly được phép về nhà, còn lại những đứa trẻ mắc bệnh đều phải ở lại chữa trị.
Hoàng thượng cuối cùng cũng cho phép mọi người ra đường tiếp tục làm ăn buôn bán, nhưng đối với trẻ nhỏ thì phải ở yên trong nhà chăm sóc kỹ lưỡng.
Nhưng căn bệnh dịch này rất kỳ lạ, nó không lấy mạng bất kỳ đứa nhỏ nào, nhưng nó lại ăn mòn sức khỏe của bọn nhỏ qua từng ngày.
Người nhiễm bệnh đầu tiên là ngũ hoàng tử, càng ngày càng trở nên yếu dần, cơn sốt cũng bắt đầu tăng cao, không có sự huyên giảm.
Hoàng thượng nghe tin long nhan phẫn nộ hạ lệnh nếu không thể chữa trị hết cho hoàng tử cùng công chúa đang nhiễm bệnh thì lấy mạng của cả dòng tộc mà theo cùng.
Bởi vì mệnh lệnh này mà tất cả thái y viện cùng đại phu khắp kinh thành ăn ngủ không yên, mỗi ngày càng thêm tiều tụy.
Cuối cùng sau một tháng bọn họ cũng nghĩ ra một bài thuốc, tuy nhiên bọn họ lại không dám để những hoàng tộc này thử trước, cuối cùng chỉ đành để những đứa nhỏ dân thường sử dụng.
May mắn thay những đứa nhỏ đó sử dụng xong liền nhanh chóng giảm sốt, tuy những vết đốm li ti trên người vẫn còn nhưng cơn sốt đã lui.
Thử nghiệm thành công Lý thái y liền nhanh chóng để hoàng tử, công chúa cùng con cháu thế gia uống.
Trong cơn thấp hõm từng ngày cuối cùng cơn sốt của tất cả bệnh nhân đều lui hết.
Nhưng chuyện đau đầu lại đến, sau khi cơn sốt lui tất cả bọn nhỏ đều thức dậy, đối với những đứa nhỏ lớn lên trong sự sung sướng này thì luôn ra lệnh cho người hầu tìm cho mình thứ này, muốn ăn thứ này, nhưng hoàng thượng đã có chỉ không thể rời khỏi khu cách ly, vì vậy bọn họ bắt đầu náo loạn.
Còn những đứa nhỏ dân chúng bình thường thì khóc lớn đòi về nhà, nếu không gặp được phụ thân mẫu thân thì không chịu nín khóc.
Nhóm thái y, đại phu cùng các binh sĩ trong coi khu cách ly không khỏi đau đầu, mệt mỏi, nhưng bọn họ lại không thể làm gì chỉ ngậm ngùi chịu đựng, nếu có người ra tay với những đứa nhỏ bình dân thì khi bị phát hiện liền cách chức đuổi đi.
Tiểu Tô Đình tỉnh dậy sau ba ngày hạ sốt, nhưng cả người lại mệt mỏi, những vết đốm li ti khiến cả người nàng đỏ lên.
"Muội muội." Tô Khai thấy muội muội tỉnh dậy liền vui vẻ kêu lên.
Ba ngày qua, tất cả những đứa nhỏ trong khu cách ly đều đã tỉnh dậy chỉ có muội muội này của bọn họ là vẫn mê mang, thật may cuối cùng nàng cũng tỉnh lại.
"Tam ca." Tiểu Tô Đình khàn giọng gọi.
Lúc này trước mặt nàng xuất hiện một chén nước, Tô Ninh đỡ nàng dậy rồi đút cho nàng uống.
"Muội không sao rồi, các ca ca cũng không sao rồi." Tiểu Tô Đình vui vẻ nói.
"Ừ, không sao rồi." Tô Khai vuốt nhẹ tóc nàng.
Ngày hôm sau cuối cùng tiểu Tô Đình cũng có thể rời khỏi giường mà hoạt động thân thể, ngày hôm qua nàng nghe những tiếng ồn ào khó chịu bên ngoài khiến nàng rất phiền, thế là hôm nay nàng quyết định dẫn theo hai ca ca của mình ra ngoài thị sát.
Tiểu Tô Đình, một nàng công chúa được hoàng thượng sắc phong, tính tình bá đạo, thích gì làm nấy, ai nghe danh đều phải khiếp sợ, cho dù là hoàng tử, công chúa, hài tử ruột thịt của hoàng thượng cũng không muốn dây vào nàng.
Bởi vì bọn họ đều đã từng chứng kiến sự thiên vị của hoàng thượng đối với nàng, nhị hoàng tử bởi vì đắc tội nàng mà nhiều lần gặp quả đắng.
Lúc này ba huynh đệ Tô gia đang hiên ngang đi trong khu cách ly.
Lúc đi ngang qua chỗ ở của nhị công chúa liền nghe thấy tiếng chửi mắng cùng tiếng đập đồ, ba anh em Tô gia liền nhíu mày sau đó đi vào.
Cửa phòng mở toang, bên trong có hai vị công chúa cùng một vị tiểu thư, đây là nữ nhi thứ ba của Chung thái sư.
Ở trên sàn nhà là những mảnh vỡ của đồ sứ, bốn nô tỳ đang quỳ trên đất bị những mảnh vỡ cắt vào làm trầy xướt cả hai đầu gối.
"À, chuyện gì làm nhị công chúa cùng ngũ công chúa tức giận như vậy." Tiểu Tô Đình cười khẽ sau đó lên tiếng.
Nghe thấy tiếng nói chuyện quen thuộc nhị công chúa cùng ngũ công chúa giật mình nhìn ra cửa.
"Tô muội." Chung Yến nhìn thấy nàng liền vui vẻ đứng dậy tiếp đón, thật ra nãy giờ nàng ta rất muốn rời đi rồi, ở chung với những công chúa thích gây sự như thế này thật nhàm chán.
"Yến tỷ tỷ." Tiểu Tô Đình mỉm cười gọi.
"Tô muội muội đấy à, ta chỉ đang dậy dỗ hạ nhân một chút mà thôi." Nhị công chúa mỉm cười nói.
"À, vậy không biết bọn họ đã làm gì chọc giận tỷ tỷ vậy." Tiểu Tô Đình tỏ vẻ ngây thơ hỏi.
Nhị công chúa nghe vậy liền thở dài "Do chúng vô dụng, tỷ chỉ sai làm chút việc cũng chẳng làm được."
Tiểu Tô Đình mỉm cười càng thêm tươi rồi vui vẻ nói "Thì ra tỷ xem nơi này là hoàng cung à, ta nói nha cái khu cách ly này mà có thể làm được việc mà tỷ tỷ sai thì chỉ có mà mộc cánh á, nô tỳ của tỷ là chim sẻ hay chim ưng."
"Ngươi, ngươi..." Nhị công chúa tức giận chỉ vào Tô Đình nhưng một câu cũng không thể nói ra.
"Muội nói nhé, hiện tại bệnh còn chưa khỏi đâu, đừng có mà xử hết người hầu bên cạnh, đến lúc cần thì chẳng ai dám đến mà chăm sóc á." Tiểu Tô Đình chớp mắt một cái rồi nói, sau đó không chút để ý đến sắc mặt biến đen của nhị công chúa mà xoay người rời đi.
Hai vị ca ca không lên tiếng nhưng vẫn đứng sau nàng tỏ vẻ hậu thuẫn, Chung Yến thấy nàng rời đi cũng vui vẻ theo sau.
Một đường tham quan của ba người dần tăng lên thành bốn người, năm người, sáu người, để lại phía sau là những tiếng tức giận đầy kìm nén.
Sự ồn ào của trong khu hoàng tộc chỉ sau một ngày đã trở nên yên lặng, hài hòa, cho dù không hài hòa cũng bị tiểu Tô Đình cùng hai ca ca nàng làm cho hài hòa.
Nhưng ba huynh muội Tô gia vẫn không thể giảm sốt thành công, tuy cơn sốt không tăng cao nhưng những vết đốm li ti lại không ngừng lan ra khắp nơi trên cơ thể.
Nhóm thái y, ngày ngày không ngủ nghỉ mà nhanh chóng nghiên cứu tất cả căn bệnh dịch từ trước đến nay để tìm ra được một phương hướng đúng đắn.
Một tuần trôi qua những người thân từng tiếp xúc với bệnh nhân chỉ cần trên mười lăm tuổi liền không bị mắc bệnh, mọi người trong khu cách ly được phép về nhà, còn lại những đứa trẻ mắc bệnh đều phải ở lại chữa trị.
Hoàng thượng cuối cùng cũng cho phép mọi người ra đường tiếp tục làm ăn buôn bán, nhưng đối với trẻ nhỏ thì phải ở yên trong nhà chăm sóc kỹ lưỡng.
Nhưng căn bệnh dịch này rất kỳ lạ, nó không lấy mạng bất kỳ đứa nhỏ nào, nhưng nó lại ăn mòn sức khỏe của bọn nhỏ qua từng ngày.
Người nhiễm bệnh đầu tiên là ngũ hoàng tử, càng ngày càng trở nên yếu dần, cơn sốt cũng bắt đầu tăng cao, không có sự huyên giảm.
Hoàng thượng nghe tin long nhan phẫn nộ hạ lệnh nếu không thể chữa trị hết cho hoàng tử cùng công chúa đang nhiễm bệnh thì lấy mạng của cả dòng tộc mà theo cùng.
Bởi vì mệnh lệnh này mà tất cả thái y viện cùng đại phu khắp kinh thành ăn ngủ không yên, mỗi ngày càng thêm tiều tụy.
Cuối cùng sau một tháng bọn họ cũng nghĩ ra một bài thuốc, tuy nhiên bọn họ lại không dám để những hoàng tộc này thử trước, cuối cùng chỉ đành để những đứa nhỏ dân thường sử dụng.
May mắn thay những đứa nhỏ đó sử dụng xong liền nhanh chóng giảm sốt, tuy những vết đốm li ti trên người vẫn còn nhưng cơn sốt đã lui.
Thử nghiệm thành công Lý thái y liền nhanh chóng để hoàng tử, công chúa cùng con cháu thế gia uống.
Trong cơn thấp hõm từng ngày cuối cùng cơn sốt của tất cả bệnh nhân đều lui hết.
Nhưng chuyện đau đầu lại đến, sau khi cơn sốt lui tất cả bọn nhỏ đều thức dậy, đối với những đứa nhỏ lớn lên trong sự sung sướng này thì luôn ra lệnh cho người hầu tìm cho mình thứ này, muốn ăn thứ này, nhưng hoàng thượng đã có chỉ không thể rời khỏi khu cách ly, vì vậy bọn họ bắt đầu náo loạn.
Còn những đứa nhỏ dân chúng bình thường thì khóc lớn đòi về nhà, nếu không gặp được phụ thân mẫu thân thì không chịu nín khóc.
Nhóm thái y, đại phu cùng các binh sĩ trong coi khu cách ly không khỏi đau đầu, mệt mỏi, nhưng bọn họ lại không thể làm gì chỉ ngậm ngùi chịu đựng, nếu có người ra tay với những đứa nhỏ bình dân thì khi bị phát hiện liền cách chức đuổi đi.
Tiểu Tô Đình tỉnh dậy sau ba ngày hạ sốt, nhưng cả người lại mệt mỏi, những vết đốm li ti khiến cả người nàng đỏ lên.
"Muội muội." Tô Khai thấy muội muội tỉnh dậy liền vui vẻ kêu lên.
Ba ngày qua, tất cả những đứa nhỏ trong khu cách ly đều đã tỉnh dậy chỉ có muội muội này của bọn họ là vẫn mê mang, thật may cuối cùng nàng cũng tỉnh lại.
"Tam ca." Tiểu Tô Đình khàn giọng gọi.
Lúc này trước mặt nàng xuất hiện một chén nước, Tô Ninh đỡ nàng dậy rồi đút cho nàng uống.
"Muội không sao rồi, các ca ca cũng không sao rồi." Tiểu Tô Đình vui vẻ nói.
"Ừ, không sao rồi." Tô Khai vuốt nhẹ tóc nàng.
Ngày hôm sau cuối cùng tiểu Tô Đình cũng có thể rời khỏi giường mà hoạt động thân thể, ngày hôm qua nàng nghe những tiếng ồn ào khó chịu bên ngoài khiến nàng rất phiền, thế là hôm nay nàng quyết định dẫn theo hai ca ca của mình ra ngoài thị sát.
Tiểu Tô Đình, một nàng công chúa được hoàng thượng sắc phong, tính tình bá đạo, thích gì làm nấy, ai nghe danh đều phải khiếp sợ, cho dù là hoàng tử, công chúa, hài tử ruột thịt của hoàng thượng cũng không muốn dây vào nàng.
Bởi vì bọn họ đều đã từng chứng kiến sự thiên vị của hoàng thượng đối với nàng, nhị hoàng tử bởi vì đắc tội nàng mà nhiều lần gặp quả đắng.
Lúc này ba huynh đệ Tô gia đang hiên ngang đi trong khu cách ly.
Lúc đi ngang qua chỗ ở của nhị công chúa liền nghe thấy tiếng chửi mắng cùng tiếng đập đồ, ba anh em Tô gia liền nhíu mày sau đó đi vào.
Cửa phòng mở toang, bên trong có hai vị công chúa cùng một vị tiểu thư, đây là nữ nhi thứ ba của Chung thái sư.
Ở trên sàn nhà là những mảnh vỡ của đồ sứ, bốn nô tỳ đang quỳ trên đất bị những mảnh vỡ cắt vào làm trầy xướt cả hai đầu gối.
"À, chuyện gì làm nhị công chúa cùng ngũ công chúa tức giận như vậy." Tiểu Tô Đình cười khẽ sau đó lên tiếng.
Nghe thấy tiếng nói chuyện quen thuộc nhị công chúa cùng ngũ công chúa giật mình nhìn ra cửa.
"Tô muội." Chung Yến nhìn thấy nàng liền vui vẻ đứng dậy tiếp đón, thật ra nãy giờ nàng ta rất muốn rời đi rồi, ở chung với những công chúa thích gây sự như thế này thật nhàm chán.
"Yến tỷ tỷ." Tiểu Tô Đình mỉm cười gọi.
"Tô muội muội đấy à, ta chỉ đang dậy dỗ hạ nhân một chút mà thôi." Nhị công chúa mỉm cười nói.
"À, vậy không biết bọn họ đã làm gì chọc giận tỷ tỷ vậy." Tiểu Tô Đình tỏ vẻ ngây thơ hỏi.
Nhị công chúa nghe vậy liền thở dài "Do chúng vô dụng, tỷ chỉ sai làm chút việc cũng chẳng làm được."
Tiểu Tô Đình mỉm cười càng thêm tươi rồi vui vẻ nói "Thì ra tỷ xem nơi này là hoàng cung à, ta nói nha cái khu cách ly này mà có thể làm được việc mà tỷ tỷ sai thì chỉ có mà mộc cánh á, nô tỳ của tỷ là chim sẻ hay chim ưng."
"Ngươi, ngươi..." Nhị công chúa tức giận chỉ vào Tô Đình nhưng một câu cũng không thể nói ra.
"Muội nói nhé, hiện tại bệnh còn chưa khỏi đâu, đừng có mà xử hết người hầu bên cạnh, đến lúc cần thì chẳng ai dám đến mà chăm sóc á." Tiểu Tô Đình chớp mắt một cái rồi nói, sau đó không chút để ý đến sắc mặt biến đen của nhị công chúa mà xoay người rời đi.
Hai vị ca ca không lên tiếng nhưng vẫn đứng sau nàng tỏ vẻ hậu thuẫn, Chung Yến thấy nàng rời đi cũng vui vẻ theo sau.
Một đường tham quan của ba người dần tăng lên thành bốn người, năm người, sáu người, để lại phía sau là những tiếng tức giận đầy kìm nén.
Sự ồn ào của trong khu hoàng tộc chỉ sau một ngày đã trở nên yên lặng, hài hòa, cho dù không hài hòa cũng bị tiểu Tô Đình cùng hai ca ca nàng làm cho hài hòa.