Chương 18
Ba ngày sau trong khi nàng vẫn còn đang say giấc nồng thì nghe thấy tiếng ồn ào nhộn nhịp, một nhóm người chạy ào vào phòng, mặc cho nàng một bộ trang phục nặng trịch, sau đó bôi bôi trét trét thứ gì đó lên mặt nàng.
Lúc đó nàng rất mệt mỏi nên không hề để ý, đến khi bị Nhị cả cổng để vào trong kiệu hoa, lúc này nàng mới kịp phản ứng, đây là gả nàng đi đó hả.
Sao nàng chẳng biết chuyện gì vậy, rốt cuộc nàng phải gả cho ai, nàng tức giận vén màn kiệu lên muốn đi ra ngoài thì bị nhị ca vịn lại, chàng nói nhỏ vào tai nàng.
"Yên đấy, đây là hoàng thượng tứ hôn muội được gả đến Hiền vương phủ làm Hiền vương phi, đã đến mức độ này rồi không thể làm mọi người mất mặc được."
Nghe vậy Tô Đình liền hậm hực nhưng lại không thể khiến phụ thân, mẫu thân cùng Hoàng bá bá mất mặt được.
Cuối cùng nàng cũng buông tay để kiệu hoa tiến đến Hiền vương phủ.
Tiếng kèn vui mừng vang lên khắp nơi, tiếng chúc mừng kéo dài trên đường đến vương phủ, cuối cùng kiệu hoa dừng lại, một bàn tay thon dài thò vào trong kiệu hoa.
Tô Đình không vui trừng mắt với bàn tay đó nhưng vẫn đưa tay đặt lên, nàng được dìu ra khỏi kiệu, sau đó giống như một con rối gỗ mà nghe theo sự chỉ dẫn của người chủ trì hôn lễ, cuối cùng là được nha hoàn đưa vào tân phòng.
Cuối cùng ước mơ rong ruổi xa trường của nàng bị sự mơ mơ hồ hồ trở thành thê tử của người ta làm tan biến, lúc đó nàng rất tức giận, hận không thể đánh hắn một trận để xả cơn giận trong lòng.
Nhưng cuối cùng hắn dùng sự chân thành cùng tình yêu cảm hóa nàng, khiến nàng rung động sau đó đáp lại tình yêu của hắn.
Hồi ức của Tô Đình bị tiếng hét lớn của tiểu Thúy cắt ngang, lúc này nàng vẫn mặc bộ quan phục hoàng hậu, cả người thẩn thờ.
"Hoàng hậu, hoàng hậu không hay rồi, không hay rồi."
Tô Đình ngước mắt lên hỏi "Có chuyện gì mà muội hoảng hốt vậy."
"Tiểu... Không phải, Hoàng hậu không hay rồi hoàng thượng đã đến Đông cung thị tẩm An quý phi."
"Cái gì." Tô Đình bật người dậy, cả người lão đão ôm lấy hai vai của tiểu Thúy "Ý muội là hoàng thượng không đến đây mà đã đến Đông cung."
"Phải." Tiểu Thúy khó khăn gật đầu.
Tô Đình ngơ ngác buông tay, cả người vô lực ngã ngồi xuống giường, hai mắt đẫm lệ, nàng đưa miếng ngọc bội lên trước mặt sau đó lầm bầm "Thật ra ngọc bội này là ngọc bội đính ước, từ nhỏ ta đã thích nàng nên mới tặng nó cho nàng."
"Ha ha ha, thì ra là vậy thì ra là vậy."
Nàng bật cười, sau đó lại khóc "Ngày mà chàng đưa ta lên làm hoàng hậu cũng là ngày ta mất đi chàng, thì ra là vậy, thì ra là vậy."
"Hoàng hậu." Tiểu Thúy lo lắng gọi, nhìn thấy sự đau thương trong mắt tiểu thư khiến nàng đau đớn.
"A." Tô Đình giơ tay quăng miếng ngọc xuống đất.
Miếng ngọc rơi xuống kêu lên một tiếng cạch sau đó vỡ nát.
"Cuối cùng thì ta đã hiểu tại sao đế vương lại vô tình rồi, cuối cùng bảy năm tình nồng ý mặn cũng chỉ là một hồi mưu kế." Tô Đình thờ thẩn nhìn trần nhà "Hoàng Tiêu Hiên, cuối cùng ta vẫn là không hiểu chàng."
"Tiểu thư." Nhìn Tô Đình như người mất hồn khiến tiểu Thúy lo lắng mà gọi lớn.
Lúc này Tô Đình mới nhìn đến tiểu Thúy, nhìn thấy khuôn mặt đẫm lệ của cô nương nhỏ này nàng liền tỉnh táo lại, nàng thở dài nhỏ giọng thì thầm.
"Tiểu Thúy à, muội ra ngoài đi ta muốn yên tĩnh một mình."
"Nhưng..." Tiểu Thúy lắc đầu không muốn nhưng Tô Đình nhanh chóng ngắc lời "Ra ngoài đi, tiểu thư của muội muốn ở một mình, không có lệnh của ta đừng để ai tiến vào."
Tiểu Thúy ngập ngừng nhìn nàng cuối cùng liền gật đầu lui ra.
Tô Đình nằm trên giường nước mắt bắt đầu rơi, trong hai mươi hai năm cuộc đời ngoại trừ lúc mới sinh ra, sau đó là khi gia gia cùng tổ mẫu qua đời, tiếp đến là Hoàng bá bá cũng bỏ nàng mà đi thì đây là lần đầu tiên nàng rơi lệ trong sự đau đớn như thế này.
Rõ ràng nàng là một tiểu bá vương không ai dám trêu chọc đến, là tiểu bảo bối của rất nhiều người nhưng hiện tại lại chỉ có thể yên lặng âm thầm rơi lệ.
"Hoàng bá bá ơi, Đình Đình của ngài đau quá, rõ ràng hôm nay Đình Đình rất xinh đẹp nhưng Đình Đình lại chẳng vui một chút nào." Tô Đình thì thầm, nàng lấy hai tay che mắt lại như muốn ngăn đi dòng lệ của mình nhưng lại không thể được.
Nàng của trước đây dù bị thương cũng chẳng rơi lấy một giọt lệ nào, nhưng bây giờ chỉ không còn được yêu thương nữa đã Khóc đến không dừng lại được rồi.
Chẳng lẽ nàng trở nên yếu ớt hơn rồi, chẳng lẽ bởi vì đã không còn ai dung túng nàng nữa rồi, hay bởi vì nàng không biết cuối cùng mình nên làm gì đây.
Vừa khóc vừa suy nghĩ cuối cùng nàng nặng nề ngủ thiếp đi, ba năm trước sau khi bị thương sức khỏe của nàng đã trở nên yếu ớt, một chút khổ sở như thế này đã đủ dày vò cả thể xác lẫn tinh thần của nàng.
Giấc ngủ của nàng trở nên sâu hơn, cho dù trong phòng có tiếng động nàng cũng không tỉnh dậy.
Bên cạnh giường một hắc y nhân nhìn nàng đầy đau lòng, cuối cùng chỉ có thể buông tiếng thở dài sau đó khom người lụm lấy những mảnh vỡ ngọc bội rồi nhảy ra khỏi cửa sổ mà rời đi.
Bầu trời đêm dần trở nên ảm đạm giống như tâm tình hiện giờ của người đang ngủ bên trong Phượng Từ cung kia, một màu sắc đau buồn.
Lúc đó nàng rất mệt mỏi nên không hề để ý, đến khi bị Nhị cả cổng để vào trong kiệu hoa, lúc này nàng mới kịp phản ứng, đây là gả nàng đi đó hả.
Sao nàng chẳng biết chuyện gì vậy, rốt cuộc nàng phải gả cho ai, nàng tức giận vén màn kiệu lên muốn đi ra ngoài thì bị nhị ca vịn lại, chàng nói nhỏ vào tai nàng.
"Yên đấy, đây là hoàng thượng tứ hôn muội được gả đến Hiền vương phủ làm Hiền vương phi, đã đến mức độ này rồi không thể làm mọi người mất mặc được."
Nghe vậy Tô Đình liền hậm hực nhưng lại không thể khiến phụ thân, mẫu thân cùng Hoàng bá bá mất mặt được.
Cuối cùng nàng cũng buông tay để kiệu hoa tiến đến Hiền vương phủ.
Tiếng kèn vui mừng vang lên khắp nơi, tiếng chúc mừng kéo dài trên đường đến vương phủ, cuối cùng kiệu hoa dừng lại, một bàn tay thon dài thò vào trong kiệu hoa.
Tô Đình không vui trừng mắt với bàn tay đó nhưng vẫn đưa tay đặt lên, nàng được dìu ra khỏi kiệu, sau đó giống như một con rối gỗ mà nghe theo sự chỉ dẫn của người chủ trì hôn lễ, cuối cùng là được nha hoàn đưa vào tân phòng.
Cuối cùng ước mơ rong ruổi xa trường của nàng bị sự mơ mơ hồ hồ trở thành thê tử của người ta làm tan biến, lúc đó nàng rất tức giận, hận không thể đánh hắn một trận để xả cơn giận trong lòng.
Nhưng cuối cùng hắn dùng sự chân thành cùng tình yêu cảm hóa nàng, khiến nàng rung động sau đó đáp lại tình yêu của hắn.
Hồi ức của Tô Đình bị tiếng hét lớn của tiểu Thúy cắt ngang, lúc này nàng vẫn mặc bộ quan phục hoàng hậu, cả người thẩn thờ.
"Hoàng hậu, hoàng hậu không hay rồi, không hay rồi."
Tô Đình ngước mắt lên hỏi "Có chuyện gì mà muội hoảng hốt vậy."
"Tiểu... Không phải, Hoàng hậu không hay rồi hoàng thượng đã đến Đông cung thị tẩm An quý phi."
"Cái gì." Tô Đình bật người dậy, cả người lão đão ôm lấy hai vai của tiểu Thúy "Ý muội là hoàng thượng không đến đây mà đã đến Đông cung."
"Phải." Tiểu Thúy khó khăn gật đầu.
Tô Đình ngơ ngác buông tay, cả người vô lực ngã ngồi xuống giường, hai mắt đẫm lệ, nàng đưa miếng ngọc bội lên trước mặt sau đó lầm bầm "Thật ra ngọc bội này là ngọc bội đính ước, từ nhỏ ta đã thích nàng nên mới tặng nó cho nàng."
"Ha ha ha, thì ra là vậy thì ra là vậy."
Nàng bật cười, sau đó lại khóc "Ngày mà chàng đưa ta lên làm hoàng hậu cũng là ngày ta mất đi chàng, thì ra là vậy, thì ra là vậy."
"Hoàng hậu." Tiểu Thúy lo lắng gọi, nhìn thấy sự đau thương trong mắt tiểu thư khiến nàng đau đớn.
"A." Tô Đình giơ tay quăng miếng ngọc xuống đất.
Miếng ngọc rơi xuống kêu lên một tiếng cạch sau đó vỡ nát.
"Cuối cùng thì ta đã hiểu tại sao đế vương lại vô tình rồi, cuối cùng bảy năm tình nồng ý mặn cũng chỉ là một hồi mưu kế." Tô Đình thờ thẩn nhìn trần nhà "Hoàng Tiêu Hiên, cuối cùng ta vẫn là không hiểu chàng."
"Tiểu thư." Nhìn Tô Đình như người mất hồn khiến tiểu Thúy lo lắng mà gọi lớn.
Lúc này Tô Đình mới nhìn đến tiểu Thúy, nhìn thấy khuôn mặt đẫm lệ của cô nương nhỏ này nàng liền tỉnh táo lại, nàng thở dài nhỏ giọng thì thầm.
"Tiểu Thúy à, muội ra ngoài đi ta muốn yên tĩnh một mình."
"Nhưng..." Tiểu Thúy lắc đầu không muốn nhưng Tô Đình nhanh chóng ngắc lời "Ra ngoài đi, tiểu thư của muội muốn ở một mình, không có lệnh của ta đừng để ai tiến vào."
Tiểu Thúy ngập ngừng nhìn nàng cuối cùng liền gật đầu lui ra.
Tô Đình nằm trên giường nước mắt bắt đầu rơi, trong hai mươi hai năm cuộc đời ngoại trừ lúc mới sinh ra, sau đó là khi gia gia cùng tổ mẫu qua đời, tiếp đến là Hoàng bá bá cũng bỏ nàng mà đi thì đây là lần đầu tiên nàng rơi lệ trong sự đau đớn như thế này.
Rõ ràng nàng là một tiểu bá vương không ai dám trêu chọc đến, là tiểu bảo bối của rất nhiều người nhưng hiện tại lại chỉ có thể yên lặng âm thầm rơi lệ.
"Hoàng bá bá ơi, Đình Đình của ngài đau quá, rõ ràng hôm nay Đình Đình rất xinh đẹp nhưng Đình Đình lại chẳng vui một chút nào." Tô Đình thì thầm, nàng lấy hai tay che mắt lại như muốn ngăn đi dòng lệ của mình nhưng lại không thể được.
Nàng của trước đây dù bị thương cũng chẳng rơi lấy một giọt lệ nào, nhưng bây giờ chỉ không còn được yêu thương nữa đã Khóc đến không dừng lại được rồi.
Chẳng lẽ nàng trở nên yếu ớt hơn rồi, chẳng lẽ bởi vì đã không còn ai dung túng nàng nữa rồi, hay bởi vì nàng không biết cuối cùng mình nên làm gì đây.
Vừa khóc vừa suy nghĩ cuối cùng nàng nặng nề ngủ thiếp đi, ba năm trước sau khi bị thương sức khỏe của nàng đã trở nên yếu ớt, một chút khổ sở như thế này đã đủ dày vò cả thể xác lẫn tinh thần của nàng.
Giấc ngủ của nàng trở nên sâu hơn, cho dù trong phòng có tiếng động nàng cũng không tỉnh dậy.
Bên cạnh giường một hắc y nhân nhìn nàng đầy đau lòng, cuối cùng chỉ có thể buông tiếng thở dài sau đó khom người lụm lấy những mảnh vỡ ngọc bội rồi nhảy ra khỏi cửa sổ mà rời đi.
Bầu trời đêm dần trở nên ảm đạm giống như tâm tình hiện giờ của người đang ngủ bên trong Phượng Từ cung kia, một màu sắc đau buồn.