Chương 15
20.
Thẩm Kính Hằng nghĩ đến rất nhiều đáp án mà nàng có thể đưa ra.
Nhưng lại không ngờ đối phương lại tốn nhiều thời gian và công sức như thế để bịa ra một câu chuyện quá sức tưởng tượng như vậy.
Cái gì mà thế giới trong truyện.
Cái gì mà vai chính vai phụ.
Nghe quả thật hoang đường đến cực điểm.
Thôi Thanh Nghi mặc kệ hắn nghĩ thế nào, sau khi kể hết toàn bộ chân tướng, nàng thoáng chốc cảm thấy thoải mái trong lòng hơn rất nhiều.
Nàng làm "Thôi Thanh Nghi" lâu đến vậy, lâu đến mức dường như trong chớp mắt đã bắt đầu quên đi bản thân mình. Thậm chí sẽ hoài nghi, liệu có phải cô gái cùng họ cùng tên trong thế giới hiện đại kia mới thật sự là một giấc mộng hay không.
Cho đến khi cái chết của Hy Tần như một cái côn nặng nề kéo nàng ra từ trong đống hỗn độn.
Thôi Thanh Nghi mới tỉnh ngộ. Nếu như kết cục của nhân vật phụ giống bọn họ đã định sẵn từ lâu, vậy cần gì phải che che đậy đậy, đắp lớp da của người khác sống một cuộc sống bản thân không thích chứ?
Dường như trong đó, có một loại ràng buộc vô hình dần tan rã.
Nàng nhìn dáng vẻ của Thẩm Kính Hằng liền biết đối phương hoàn toàn không tin những lời nàng vừa nói.
Trên thực tế cũng có thể lý giải được. Dù sao người ta vĩnh viễn cũng không tưởng tượng được thứ vượt ngoài phạm vi mà bản thân nhìn thấy.
Nhưng hiện giờ Thôi Thanh Nghi lại muốn phá vỡ quy tắc này.
Nàng khẽ hất cằm, khiêu khích nói với Thẩm Kính Hằng. Xi? hãy đọc t?uyệ? tại ~ ?RÙ M?R?YỆN.?? ~
"Ta biết một bí mật của ngài, là bí mật mà Thôi Thanh Nghi nguyên bản sẽ không biết."
"Tất cả mọi người đều nghĩ Tiên hoàng không còn vị huynh đệ ruột thịt nào trên đời, quả thật không phải. Trên đời này ông ấy vẫn còn một người đệ đệ."
Trên thực tế, đoạn tình tiết này vừa vặn nhảy đến trong đầu Thôi Thanh Nghi. Ban đầu tác giả chỉ đơn giản viết trong bối cảnh một câu, nói Thẩm Kính Hằng có liên hệ với vị hoàng thúc đã mất tích của mình.
Quả nhiên, nàng trông thấy hô hấp của đối phương vô hình ngừng lại nửa nhịp.
Tay đặt bên giường của Thẩm Kính Hằng hơi nắm thành quyền.
Chuyện của hoàng thúc trên đời này không có người thứ ba biết. Thậm chí có thể nói, nếu không phải đối phương chủ động tìm đến, hắn khả năng cả đời cũng không biết được chân tướng này.
Vậy sao Thôi Thanh Nghi có thể biết được chuyện này?
Lẽ nào lời nàng nói là sự thật... Sớm đã xem được trong kịch bản.
Thẩm Kính Hằng chăm chú nhìn đối phương như muốn tìm trên mặt nàng bất kỳ chi tiết nói dối nào.
Nhưng cuối cùng cũng không thu hoạch được gì.
Trông thấy thế giới quan của đối phương bị phá vỡ đến triệt để, đáy lòng Thôi Thanh Nghi dâng lên sự vui vẻ vì báo được thù.
Đến đây! Tổn thương lẫn nhau đi!
..........
Thôi Thanh Nghi cũng không biết Thẩm Kính Hằng có tin nàng hay không.
Về sau hắn không còn chất vấn gì nữa, cũng chưa từng nói nửa câu với Thôi Thanh Nghi mà chỉ coi nàng như vật làm nền trong suốt. Hắn gọi thủ hạ vào để bắt đầu sắp xếp kế hoạch phản công của mình.
Ban đầu Thôi Thanh Nghi vẫn chưa mò ra dự định của đối phương, chỉ đành án binh bất động tại chỗ. Sau khi phát hiện Thẩm Kính Hằng không thèm đoái hoài đến mình chút nào, bèn dứt khoát rời khỏi nơi này đến chùa Đại Từ Bi.
Nàng lười xen vào chuyện không đâu.
Dù sao nghĩ bằng đầu ngón chân cũng biết kẻ chiến thắng cuối cùng trong cuộc tranh đấu này chắc chắn là Thẩm Kính Hằng.
Dù sao ai bảo ngươi lại là nam chính cơ chứ?
Thời điểm Thôi Thanh Nghi mở miệng muốn cáo từ, Thẩm Kính Hằng đang thảo luận với ảnh vệ về chuyện trà trộn vào cung lấy Hổ Phù điều binh. Thấy nàng há miệng muốn đi, tiếng nói chuyện của hắn dừng lại vài giây nhưng rất nhanh lại khôi phục như thường. Sắc mặt bình đạm tiếp tục phân tích cục diện trước mắt với ảnh vệ.
"Trước mắt, đại quân của Bắc Nhung Quốc còn chưa đến, trước khi chúng đến, ta chỉ cần mang Hổ Phù đến đại doanh gần nhất ở Vân Châu điều binh là có thể ngăn chúng trong cung."
"Nếu kế hoạch thuận lợi, nói không chừng còn có thể phản kích lại đại quân Bắc Nhung Quốc."
Thôi Thanh Nghi bĩu môi, quay đầu muốn đi.
Nàng đứng trước cửa định đẩy ra, chợt nghe đến thanh âm giận dữ của Thẩm Kính Hằng từ phía sau.
"Nàng định cứ thế ra ngoài sao?"
"Cái gì?"
Thôi Thanh Nghi lúc này bỗng nhớ ra, vì để nhẹ nhàng thoát thân đã xé y phục tả tơi từ lâu. Lại thêm trước đó cõng Thẩm Kính Hằng đi đường, y phục khó tránh bị dính máu, tóm lại chính là một mảnh hỗn độn.
Thấy đối phương ngây ngốc tại chỗ, cố gắng vô ích vuốt vuốt lại váy áo, Thẩm Kính Hằng có chút bất đắc dĩ.
Hiện giờ hắn chỉ có thể dần dần chấp nhận lời Thôi Thanh Nghi nói trước đó.
Thậm chí không khỏi bắt đầu chất vấn, có phải người bên kia cũng ngốc nghếch giống Thôi Thanh Nghi hay không. Đối phương rõ ràng vừa tức giận tranh chấp cùng hắn, còn nói đạo lý từ đầu đến cuối. Vậy mà đối mặt với những loại chuyện cỏn con lại vô cùng ngốc nghếch.
Thẩm Kính Hằng thở dài: "Đi tìm cho nàng một bộ y phục bình thường để thay."
Ảnh vệ bên cạnh vội vã nhận lệnh.
Tình hình gì thế này?
Thôi Thanh Nghi chưa kịp phản ứng với thái độ sáng nắng chiều mưa của đối phương, mấp máy môi nửa ngày mới thốt ra một câu: "Cám ơn." Nàng gãi gãi đầu, suy nghĩ vừa rồi không phải nàng và Thẩm Kính Hằng vừa mới bất hoà với nhau sao, sao đột nhiên bầu không khí lại ôn hoà như thế: "Chuyện đó... Ngài tin ta sao?"
Thẩm Kính Hằng chỉ "hừ" một tiếng chứ không nói lời nào.
Xem ra đã tin rồi.
"Vậy ngài phải xin lỗi ta."
"???"
"Là ngài hoài nghi chất vấn ta trước, vậy không cần phải xin lỗi ta sao?"
"Thôi Thanh Nghi, ta khuyên nàng đừng được nước lấn tới."
"Ngài lại còn doạ dẫm ta nữa! Cây ngay không sợ chết đứng, ta là một tấm bia đỡ đạn sớm muộn gì cũng phải chết, còn sợ cái gì."
Thôi Thanh Nghi hiện giờ cảm thấy bản thân không sợ trời cao đất dày.
Thẩm Kính Hằng nghe vậy lại nhíu mày, hơi mất kiên nhẫn đáp.
"Được rồi, chuyện này là lỗi của ta. Chết hay không chết cái gì, sau này đừng nói vậy nữa."
"Ô..."
Không ngờ lại xin lỗi dễ dàng vậy.
Trong phòng đột nhiên yên tĩnh trở lại.
Ảnh vệ rất nhanh đã mang y phục về, có điều do thời gian gấp gáp nên số đo hơi to. Nhưng lúc này cũng không nên so đo gì cả, Thôi Thanh Nghi trốn trong góc phòng thay y phục, moi ra những đồ vụn vặt từ trong bộ y phục cũ rồi cất kỹ đi.
Sau khi thu dọn ổn thoả mới chuẩn bị lên đường một lần nữa.
Nhưng vừa mới đi được một nửa lại bị Thẩm Kính Hằng gọi về.
"Quay lại."
"???"
Nàng hoài nghi thằng cha này có phải không muốn cho nàng đi hay không, sao cứ ba lần bảy lượt gây phiền phức cho nàng.
Đang muốn nghiêm nghị, cứng rắn chuẩn bị nổi giận, lại thấy hắn chỉ lên đầu nàng.
"Qua đây, ta chải lại tóc cho nàng."
"Ừm..."
Thẩm Kính Hằng đúng là không muốn để nàng đi nhưng không biết giữ lại kiểu gì.
Hắn chỉ có thể vụng về dùng hai tay xuyên qua làn tóc đen, vụng về biểu đạt tình cảm của mình. Thẩm Kính Hằng hao tổn tâm sức chải cho đối phương một kiểu tóc đơn giản xong mới từ từ thu tay về.
Thôi Thanh Nghi đưa lưng về phía hắn còn đang cất giọng thúc giục.
"Xong chưa? Ta sợ không kịp mất rồi."
Thẩm Kính Hằng ngẩn ngơ: "Xong rồi."
Thôi Thanh Nghi vô thức sờ lên đỉnh đầu. Thẩm Kính Hằng có lẽ không biết vấn tóc, vậy nên chỉ có thể buộc lên, tạo cho nàng một kiểu tóc nam đơn giản nhất.
Chung quy vẫn thoải mái hơn cái đầu to rườm rà kia.
Nàng bất giác cong mắt cười.
"Cám ơn ngài."
Sóng nước trong mắt Thẩm Kính Hằng hơi động, hắn quay đầu đi không muốn nhìn nàng.
"Mau đi đi."
21.
Thôi Thanh Nghi không ngờ sự việc sẽ thuận lợi như thế.
Ảnh vệ đưa nàng tới tiểu trấn gần chùa Đại Từ Bi liền rời đi. Thôi Thanh Nghi lần theo ký ức của bản thân chuẩn bị lên núi. Nhưng vừa mới đến tiểu trấn không lâu đã trông thấy một đội binh sĩ đi ra từ một con ngõ nhỏ, bọn họ nhìn ngó xung quanh giống như đang tìm người nào đó.
Không phải là tìm nàng chứ?
Thôi Thanh Nghi vô thức trốn phía sau một sạp hàng nhỏ, dùng dư quang quan sát mấy tên binh lính kia, luôn cảm thấy có chỗ kỳ quái.
Theo lý thuyết, y phục của đám người này chắc hẳn đều được may đo, chỉ có dài chứ không có ngắn. Nhưng ống quần của mấy tên binh sĩ này rõ ràng hơi ngắn chút, đến mức có thể thấp thoáng nhìn thấy mắt cá chân.
Là người Bắc Nhung Quốc!
Trong đầu nàng lập tức bật ra suy đoán này.
Thôi Thanh Nghi cụp mắt giả vờ nhìn nến thơm bên trên sạp hàng: "Chủ quán, ta đến từ Vân Châu. Lần này muốn đến chùa Đại Từ Bi cầu bình an cho người nhà, không biết từ nơi này đến chùa Đại Từ Bi còn bao xa."
"Cô nương." Tiếng ỉ ôi của ông chủ bán nến thơm. Ông ta cũng liếc đám binh sĩ bên kia, thấy đám người không nhìn về bên này mới mở miệng: "Ta khuyên cô hôm nay đừng đi vội, chùa Đại Từ Bi bị người ta phong toả rồi!"
"Phong toả? Vì sao?"
"Ta nào có biết! Đoán chừng là đắc tội quý nhân nào đó. Nghe nói có thích khách lẻn vào đó, thế là bệ hạ liền phái người đến bao vây chùa."
Thôi Thanh Nghi thoáng chốc lạnh buốt chân tay.
Nàng vô thức quay đầu nhìn về ngôi chùa trên núi phía xa xa, trong lòng dâng lên cảm giác bất lực.
Chẳng lẽ nhân vật phụ thì không thể phản kháng lại vận mệnh sao?
Bản thân nếm trải hết lần này đến lần khác, cuối cùng lại dừng bước trước cánh cổng của sự thành công.
"Cô nương, ta khuyên cô mau đi đi. Hiện giờ những tên binh sĩ kia cứ bắt được ai liền tra khảo người đó, cũng không biết có phải cố ý hay không mà chuyên môn bắt nam nữ trẻ tuổi để hỏi."
"Cô nương? Cô nương?"
"À... được."
Thôi Thanh Nghi cười hơi miễn cưỡng. Nàng đang chuẩn bị đi liền nghe được môt giọng khàn khàn vang lên.
"Ngươi! Chính là ngươi!"
"Vị tiểu nương tử trước sạp nến thơm kia."
Bị phát hiện rồi.
Thôi Thanh Nghi không chút nghĩ ngợi liền co chân chạy.
Chỉ có tiếng người hét to: "Đuổi theo!"
..........
May trong tiểu trấn nhiều ngõ hẻm mới để Thôi Thanh Nghi tìm được một góc để trốn.
Nàng mang hết bột ớt cay từ trong ngực ra, lúc này mới cho bản thân chút thời gian nghỉ ngơi.
Có điều cứ liều sức như vậy chắc chắn là không được, truy binh phía sau tạm thời chưa đuổi đến.
Khi Thôi Thanh Nghi đi đến một góc rẽ, vô thức chuẩn bị chạy sang bên phải. Bởi vì bên trái là một con đường nhỏ lại còn có ngõ cụt. Trong ngõ cụt, ngoài một hộ nhà và những đống củi cùng chum đựng nước của mấy nhà khác bỏ lại thì không còn thứ gì khác.
Người bình thường khẳng định sẽ chọn hướng phải.
Nhưng Thôi Thanh Nghi chuẩn bị đánh cược một lần.
Nàng hít một hơi thật sâu, ẩn nấp trong vạc đựng nước.
Không lâu sau, những tên truy binh bị dính bột ớt cũng đuổi đến, miệng còn hùng hổ nói.
"Con nhóc này! Đợi lão tử tìm được cô ta nhất định sẽ nhấn chết."
Đám truy binh cũng trông thấy bố cục bên trong ngõ hẻm.
Người cầm đầu tuỳ ý quét qua bên trái một chút, không phát hiện điều gì bất thường nên phất tay ra lệnh: "Chắc chắn là chạy hướng phải!"
Cũng không biết qua bao lâu.
Ngay khi Thôi Thanh Nghi không nín thở được nữa chui lên từ trong chum nước thì lại đối diện với hai khuôn mặt kinh ngạc.
Nàng không quen biết nữ nhân trung tuổi kia, nhưng đại thúc còn lại rất quen mặt.
- - Là ông chủ bán bánh mà Thẩm Kính Hằng đưa nàng tới.
Đại thúc cũng phản ứng nhạy bén.
Ông ta vội vàng chặn lại ý muốn hét lên của vợ: "Vợ à, đây là phu nhân của Cảnh công tử."
Lại liên tưởng tới cục diện hò hét ầm ĩ bên ngoài, tranh thủ thời gian thúc giục: "Phu nhân, chúng ta mau vào nhà thôi."
Thẩm Kính Hằng nghĩ đến rất nhiều đáp án mà nàng có thể đưa ra.
Nhưng lại không ngờ đối phương lại tốn nhiều thời gian và công sức như thế để bịa ra một câu chuyện quá sức tưởng tượng như vậy.
Cái gì mà thế giới trong truyện.
Cái gì mà vai chính vai phụ.
Nghe quả thật hoang đường đến cực điểm.
Thôi Thanh Nghi mặc kệ hắn nghĩ thế nào, sau khi kể hết toàn bộ chân tướng, nàng thoáng chốc cảm thấy thoải mái trong lòng hơn rất nhiều.
Nàng làm "Thôi Thanh Nghi" lâu đến vậy, lâu đến mức dường như trong chớp mắt đã bắt đầu quên đi bản thân mình. Thậm chí sẽ hoài nghi, liệu có phải cô gái cùng họ cùng tên trong thế giới hiện đại kia mới thật sự là một giấc mộng hay không.
Cho đến khi cái chết của Hy Tần như một cái côn nặng nề kéo nàng ra từ trong đống hỗn độn.
Thôi Thanh Nghi mới tỉnh ngộ. Nếu như kết cục của nhân vật phụ giống bọn họ đã định sẵn từ lâu, vậy cần gì phải che che đậy đậy, đắp lớp da của người khác sống một cuộc sống bản thân không thích chứ?
Dường như trong đó, có một loại ràng buộc vô hình dần tan rã.
Nàng nhìn dáng vẻ của Thẩm Kính Hằng liền biết đối phương hoàn toàn không tin những lời nàng vừa nói.
Trên thực tế cũng có thể lý giải được. Dù sao người ta vĩnh viễn cũng không tưởng tượng được thứ vượt ngoài phạm vi mà bản thân nhìn thấy.
Nhưng hiện giờ Thôi Thanh Nghi lại muốn phá vỡ quy tắc này.
Nàng khẽ hất cằm, khiêu khích nói với Thẩm Kính Hằng. Xi? hãy đọc t?uyệ? tại ~ ?RÙ M?R?YỆN.?? ~
"Ta biết một bí mật của ngài, là bí mật mà Thôi Thanh Nghi nguyên bản sẽ không biết."
"Tất cả mọi người đều nghĩ Tiên hoàng không còn vị huynh đệ ruột thịt nào trên đời, quả thật không phải. Trên đời này ông ấy vẫn còn một người đệ đệ."
Trên thực tế, đoạn tình tiết này vừa vặn nhảy đến trong đầu Thôi Thanh Nghi. Ban đầu tác giả chỉ đơn giản viết trong bối cảnh một câu, nói Thẩm Kính Hằng có liên hệ với vị hoàng thúc đã mất tích của mình.
Quả nhiên, nàng trông thấy hô hấp của đối phương vô hình ngừng lại nửa nhịp.
Tay đặt bên giường của Thẩm Kính Hằng hơi nắm thành quyền.
Chuyện của hoàng thúc trên đời này không có người thứ ba biết. Thậm chí có thể nói, nếu không phải đối phương chủ động tìm đến, hắn khả năng cả đời cũng không biết được chân tướng này.
Vậy sao Thôi Thanh Nghi có thể biết được chuyện này?
Lẽ nào lời nàng nói là sự thật... Sớm đã xem được trong kịch bản.
Thẩm Kính Hằng chăm chú nhìn đối phương như muốn tìm trên mặt nàng bất kỳ chi tiết nói dối nào.
Nhưng cuối cùng cũng không thu hoạch được gì.
Trông thấy thế giới quan của đối phương bị phá vỡ đến triệt để, đáy lòng Thôi Thanh Nghi dâng lên sự vui vẻ vì báo được thù.
Đến đây! Tổn thương lẫn nhau đi!
..........
Thôi Thanh Nghi cũng không biết Thẩm Kính Hằng có tin nàng hay không.
Về sau hắn không còn chất vấn gì nữa, cũng chưa từng nói nửa câu với Thôi Thanh Nghi mà chỉ coi nàng như vật làm nền trong suốt. Hắn gọi thủ hạ vào để bắt đầu sắp xếp kế hoạch phản công của mình.
Ban đầu Thôi Thanh Nghi vẫn chưa mò ra dự định của đối phương, chỉ đành án binh bất động tại chỗ. Sau khi phát hiện Thẩm Kính Hằng không thèm đoái hoài đến mình chút nào, bèn dứt khoát rời khỏi nơi này đến chùa Đại Từ Bi.
Nàng lười xen vào chuyện không đâu.
Dù sao nghĩ bằng đầu ngón chân cũng biết kẻ chiến thắng cuối cùng trong cuộc tranh đấu này chắc chắn là Thẩm Kính Hằng.
Dù sao ai bảo ngươi lại là nam chính cơ chứ?
Thời điểm Thôi Thanh Nghi mở miệng muốn cáo từ, Thẩm Kính Hằng đang thảo luận với ảnh vệ về chuyện trà trộn vào cung lấy Hổ Phù điều binh. Thấy nàng há miệng muốn đi, tiếng nói chuyện của hắn dừng lại vài giây nhưng rất nhanh lại khôi phục như thường. Sắc mặt bình đạm tiếp tục phân tích cục diện trước mắt với ảnh vệ.
"Trước mắt, đại quân của Bắc Nhung Quốc còn chưa đến, trước khi chúng đến, ta chỉ cần mang Hổ Phù đến đại doanh gần nhất ở Vân Châu điều binh là có thể ngăn chúng trong cung."
"Nếu kế hoạch thuận lợi, nói không chừng còn có thể phản kích lại đại quân Bắc Nhung Quốc."
Thôi Thanh Nghi bĩu môi, quay đầu muốn đi.
Nàng đứng trước cửa định đẩy ra, chợt nghe đến thanh âm giận dữ của Thẩm Kính Hằng từ phía sau.
"Nàng định cứ thế ra ngoài sao?"
"Cái gì?"
Thôi Thanh Nghi lúc này bỗng nhớ ra, vì để nhẹ nhàng thoát thân đã xé y phục tả tơi từ lâu. Lại thêm trước đó cõng Thẩm Kính Hằng đi đường, y phục khó tránh bị dính máu, tóm lại chính là một mảnh hỗn độn.
Thấy đối phương ngây ngốc tại chỗ, cố gắng vô ích vuốt vuốt lại váy áo, Thẩm Kính Hằng có chút bất đắc dĩ.
Hiện giờ hắn chỉ có thể dần dần chấp nhận lời Thôi Thanh Nghi nói trước đó.
Thậm chí không khỏi bắt đầu chất vấn, có phải người bên kia cũng ngốc nghếch giống Thôi Thanh Nghi hay không. Đối phương rõ ràng vừa tức giận tranh chấp cùng hắn, còn nói đạo lý từ đầu đến cuối. Vậy mà đối mặt với những loại chuyện cỏn con lại vô cùng ngốc nghếch.
Thẩm Kính Hằng thở dài: "Đi tìm cho nàng một bộ y phục bình thường để thay."
Ảnh vệ bên cạnh vội vã nhận lệnh.
Tình hình gì thế này?
Thôi Thanh Nghi chưa kịp phản ứng với thái độ sáng nắng chiều mưa của đối phương, mấp máy môi nửa ngày mới thốt ra một câu: "Cám ơn." Nàng gãi gãi đầu, suy nghĩ vừa rồi không phải nàng và Thẩm Kính Hằng vừa mới bất hoà với nhau sao, sao đột nhiên bầu không khí lại ôn hoà như thế: "Chuyện đó... Ngài tin ta sao?"
Thẩm Kính Hằng chỉ "hừ" một tiếng chứ không nói lời nào.
Xem ra đã tin rồi.
"Vậy ngài phải xin lỗi ta."
"???"
"Là ngài hoài nghi chất vấn ta trước, vậy không cần phải xin lỗi ta sao?"
"Thôi Thanh Nghi, ta khuyên nàng đừng được nước lấn tới."
"Ngài lại còn doạ dẫm ta nữa! Cây ngay không sợ chết đứng, ta là một tấm bia đỡ đạn sớm muộn gì cũng phải chết, còn sợ cái gì."
Thôi Thanh Nghi hiện giờ cảm thấy bản thân không sợ trời cao đất dày.
Thẩm Kính Hằng nghe vậy lại nhíu mày, hơi mất kiên nhẫn đáp.
"Được rồi, chuyện này là lỗi của ta. Chết hay không chết cái gì, sau này đừng nói vậy nữa."
"Ô..."
Không ngờ lại xin lỗi dễ dàng vậy.
Trong phòng đột nhiên yên tĩnh trở lại.
Ảnh vệ rất nhanh đã mang y phục về, có điều do thời gian gấp gáp nên số đo hơi to. Nhưng lúc này cũng không nên so đo gì cả, Thôi Thanh Nghi trốn trong góc phòng thay y phục, moi ra những đồ vụn vặt từ trong bộ y phục cũ rồi cất kỹ đi.
Sau khi thu dọn ổn thoả mới chuẩn bị lên đường một lần nữa.
Nhưng vừa mới đi được một nửa lại bị Thẩm Kính Hằng gọi về.
"Quay lại."
"???"
Nàng hoài nghi thằng cha này có phải không muốn cho nàng đi hay không, sao cứ ba lần bảy lượt gây phiền phức cho nàng.
Đang muốn nghiêm nghị, cứng rắn chuẩn bị nổi giận, lại thấy hắn chỉ lên đầu nàng.
"Qua đây, ta chải lại tóc cho nàng."
"Ừm..."
Thẩm Kính Hằng đúng là không muốn để nàng đi nhưng không biết giữ lại kiểu gì.
Hắn chỉ có thể vụng về dùng hai tay xuyên qua làn tóc đen, vụng về biểu đạt tình cảm của mình. Thẩm Kính Hằng hao tổn tâm sức chải cho đối phương một kiểu tóc đơn giản xong mới từ từ thu tay về.
Thôi Thanh Nghi đưa lưng về phía hắn còn đang cất giọng thúc giục.
"Xong chưa? Ta sợ không kịp mất rồi."
Thẩm Kính Hằng ngẩn ngơ: "Xong rồi."
Thôi Thanh Nghi vô thức sờ lên đỉnh đầu. Thẩm Kính Hằng có lẽ không biết vấn tóc, vậy nên chỉ có thể buộc lên, tạo cho nàng một kiểu tóc nam đơn giản nhất.
Chung quy vẫn thoải mái hơn cái đầu to rườm rà kia.
Nàng bất giác cong mắt cười.
"Cám ơn ngài."
Sóng nước trong mắt Thẩm Kính Hằng hơi động, hắn quay đầu đi không muốn nhìn nàng.
"Mau đi đi."
21.
Thôi Thanh Nghi không ngờ sự việc sẽ thuận lợi như thế.
Ảnh vệ đưa nàng tới tiểu trấn gần chùa Đại Từ Bi liền rời đi. Thôi Thanh Nghi lần theo ký ức của bản thân chuẩn bị lên núi. Nhưng vừa mới đến tiểu trấn không lâu đã trông thấy một đội binh sĩ đi ra từ một con ngõ nhỏ, bọn họ nhìn ngó xung quanh giống như đang tìm người nào đó.
Không phải là tìm nàng chứ?
Thôi Thanh Nghi vô thức trốn phía sau một sạp hàng nhỏ, dùng dư quang quan sát mấy tên binh lính kia, luôn cảm thấy có chỗ kỳ quái.
Theo lý thuyết, y phục của đám người này chắc hẳn đều được may đo, chỉ có dài chứ không có ngắn. Nhưng ống quần của mấy tên binh sĩ này rõ ràng hơi ngắn chút, đến mức có thể thấp thoáng nhìn thấy mắt cá chân.
Là người Bắc Nhung Quốc!
Trong đầu nàng lập tức bật ra suy đoán này.
Thôi Thanh Nghi cụp mắt giả vờ nhìn nến thơm bên trên sạp hàng: "Chủ quán, ta đến từ Vân Châu. Lần này muốn đến chùa Đại Từ Bi cầu bình an cho người nhà, không biết từ nơi này đến chùa Đại Từ Bi còn bao xa."
"Cô nương." Tiếng ỉ ôi của ông chủ bán nến thơm. Ông ta cũng liếc đám binh sĩ bên kia, thấy đám người không nhìn về bên này mới mở miệng: "Ta khuyên cô hôm nay đừng đi vội, chùa Đại Từ Bi bị người ta phong toả rồi!"
"Phong toả? Vì sao?"
"Ta nào có biết! Đoán chừng là đắc tội quý nhân nào đó. Nghe nói có thích khách lẻn vào đó, thế là bệ hạ liền phái người đến bao vây chùa."
Thôi Thanh Nghi thoáng chốc lạnh buốt chân tay.
Nàng vô thức quay đầu nhìn về ngôi chùa trên núi phía xa xa, trong lòng dâng lên cảm giác bất lực.
Chẳng lẽ nhân vật phụ thì không thể phản kháng lại vận mệnh sao?
Bản thân nếm trải hết lần này đến lần khác, cuối cùng lại dừng bước trước cánh cổng của sự thành công.
"Cô nương, ta khuyên cô mau đi đi. Hiện giờ những tên binh sĩ kia cứ bắt được ai liền tra khảo người đó, cũng không biết có phải cố ý hay không mà chuyên môn bắt nam nữ trẻ tuổi để hỏi."
"Cô nương? Cô nương?"
"À... được."
Thôi Thanh Nghi cười hơi miễn cưỡng. Nàng đang chuẩn bị đi liền nghe được môt giọng khàn khàn vang lên.
"Ngươi! Chính là ngươi!"
"Vị tiểu nương tử trước sạp nến thơm kia."
Bị phát hiện rồi.
Thôi Thanh Nghi không chút nghĩ ngợi liền co chân chạy.
Chỉ có tiếng người hét to: "Đuổi theo!"
..........
May trong tiểu trấn nhiều ngõ hẻm mới để Thôi Thanh Nghi tìm được một góc để trốn.
Nàng mang hết bột ớt cay từ trong ngực ra, lúc này mới cho bản thân chút thời gian nghỉ ngơi.
Có điều cứ liều sức như vậy chắc chắn là không được, truy binh phía sau tạm thời chưa đuổi đến.
Khi Thôi Thanh Nghi đi đến một góc rẽ, vô thức chuẩn bị chạy sang bên phải. Bởi vì bên trái là một con đường nhỏ lại còn có ngõ cụt. Trong ngõ cụt, ngoài một hộ nhà và những đống củi cùng chum đựng nước của mấy nhà khác bỏ lại thì không còn thứ gì khác.
Người bình thường khẳng định sẽ chọn hướng phải.
Nhưng Thôi Thanh Nghi chuẩn bị đánh cược một lần.
Nàng hít một hơi thật sâu, ẩn nấp trong vạc đựng nước.
Không lâu sau, những tên truy binh bị dính bột ớt cũng đuổi đến, miệng còn hùng hổ nói.
"Con nhóc này! Đợi lão tử tìm được cô ta nhất định sẽ nhấn chết."
Đám truy binh cũng trông thấy bố cục bên trong ngõ hẻm.
Người cầm đầu tuỳ ý quét qua bên trái một chút, không phát hiện điều gì bất thường nên phất tay ra lệnh: "Chắc chắn là chạy hướng phải!"
Cũng không biết qua bao lâu.
Ngay khi Thôi Thanh Nghi không nín thở được nữa chui lên từ trong chum nước thì lại đối diện với hai khuôn mặt kinh ngạc.
Nàng không quen biết nữ nhân trung tuổi kia, nhưng đại thúc còn lại rất quen mặt.
- - Là ông chủ bán bánh mà Thẩm Kính Hằng đưa nàng tới.
Đại thúc cũng phản ứng nhạy bén.
Ông ta vội vàng chặn lại ý muốn hét lên của vợ: "Vợ à, đây là phu nhân của Cảnh công tử."
Lại liên tưởng tới cục diện hò hét ầm ĩ bên ngoài, tranh thủ thời gian thúc giục: "Phu nhân, chúng ta mau vào nhà thôi."