Chương 4
9.
Trước khi quay về lãnh cung, ta thuận tay chôm thêm mấy cái bánh bao trong Ngự thiện phòng.
Hôm nay có bánh bao nhân thịt dê cà rốt, từ xa đã ngửi thấy mùi thơm.
Xuân Đào và Hạ Hà đang chơi đá cầu trong sân lãnh cung, thấy ta trở về, vội vàng chạy lại cầm lấy bánh bao trong tay ta.
Trong lúc ta đang uống trà, hai nàng này đã ăn hết bánh bao chỉ chừa lại đúng một cái.
"À, nương nương, tối qua bệ hạ có tới tìm người đó."
"Nô tỳ và Hạ Hà nói với ngài ấy rằng ăn bữa tối xong nương nương liền đi nghỉ ngơi rồi."
Ta quyết định không nói sự thật với Xuân Đào.
Kẻo nửa đêm nàng ta lại mơ thấy mình bị ché/m đầu vì tội lừa gạt Hoàng đế.
Lãnh cung thật sự rất nhàm chán.
Ta ngồi trong viện luyện thư pháp, Xuân Đào và Hạ Hà đang ngồi thêu thùa ở một bên.
Lâu rồi không cầm bút, giờ viết được một lúc mà tay đã mỏi nhừ rồi.
"Xuân Đào, có mang dầu Bạch Hoa của Tây Vực tiến cống không?"
"Hình như là có, để nô tỳ tìm thử xem."
Xuân Đào câu được câu chăng, xoa bóp tay cho ta, "Nương nương, tối nay chúng ta ăn gì thế?"
Ta ngửi thấy mùi của dầu Bạch Hoa liền hơi buồn ngủ, đầu óc có chút trì trệ: "Ngự thiện phòng có gì thì ăn đấy."
"Thẩm Vân Thanh! Ngươi cho là ngươi đang đi nghỉ dưỡng đấy à?"
Đột nhiên có một giọng nói chói tai vang lên, đập thẳng vào tai ta.
Tống Quý Phi và Thái hậu đang hùng hổ xông vào.
Ta dẫn Xuân Đào, Hạ Hà quỳ gối trước mặt Thái hậu, hành lễ.
Quỳ nửa ngày cũng không thấy Thái hậu bảo chúng ta đứng lên.
Ta lặng lẽ ngẩng đầu nhìn.
Thái hậu đánh giá một lượt, rồi hừ lạnh một tiếng.
"Thừa tướng cấu kết với địch quốc, Hoàng thượng niệm tình cũ mới không phế hậu. Sao mà Hoàng hậu có thể tự do tự tại ở chốn lãnh cung này như vậy?"
"Nếu Hoàng hậu đã không hiểu quy củ như thế thì cứ quỳ để ngẫm lại đi."
Thái hậu không phải là sinh mẫu của Tạ Huyên.
Sinh mẫu của Tạ Huyên là Hoàng hậu đầu tiên của cố Tiên đế, sau khi bà ấy qua đời thì Tạ Huyên được đưa tới nuôi dưỡng dưới gối Thái hậu khi đó vẫn còn là Tống Quý phi.
Sau này Tạ Huyên đăng cơ, Tống Quý phi cũng trở thành Thái hậu theo lẽ tự nhiên.
Từ trước tới nay bà chưa bao giờ đối xử tốt với ta cả.
Bởi vì vốn dĩ Hoàng hậu mà bà chọn là chất nữ của bà, người mà hiện giờ đang là Tống Quý phi.
Hai người này trước giờ cũng gây không ít chuyện cho ta.
Bây giờ cha ta lại phạm phải tội lớn như vậy, hai người chắc chắn sẽ nhân cơ hội này để bỏ thêm đá xuống giếng.
Cha thân yêu, con gái của người sắp bị người hại chớt rồi!
10.
"Bệ hạ giá đáo----"
Ta chưa bao giờ cảm thấy bốn chữ này lại dễ nghe như bây giờ.
Tạ Huyên vẫn mặc long bào, hình như vừa mới kết thúc buổi thượng triều, liền vội vàng chạy tới chỗ ta.
Giọng nói của hắn cũng càng ngày càng gần.
[Cũng may trẫm vẫn cho ám vệ để mắt tới lãnh cung!]
[Mẫu hậu có phải chán sống rồi không! Sao mà bà ấy lại dám! Sao bà ấy dám!]
[Trừ cái ngày phong hậu, Hoàng hậu phải quỳ cùng trẫm để bái thiên địa! Thì chưa bao giờ ta để Hoàng hậu quỳ cả!]
[Trái tym trẫm đau quá!]
Kể từ sau khi có thuật đọc tâm, Tạ Huyên đã thay đổi hoàn toàn trong mắt ta.
Tuy rằng từ trước tới giờ hắn đối xử với ta rất tốt.
Nhưng ta vẫn luôn nghĩ rằng đó chỉ là chuyện tương kính như tân của Đế Hậu mà thôi.
Bây giờ ta mới biết, hóa ra hắn lại...
Yêu thương ta tới mức này.
Tạ Huyên đỡ ta đứng dậy, dùng ánh mắt sắc bén đảo qua Thái hậu và Tống Quý phi.
"Mẫu hậu, Vân Thanh vẫn là Hoàng hậu của trẫm, ngoài trẫm ra thì không ai được phép động vào nàng, mẫu hậu cũng không được."
"Nhi thần hy vọng sẽ không có lần sau."
[Nếu còn có lần sau thì đừng trách trẫm đại nghĩa diệt thân!]
[Trẫm mà phát điên/g, ngay cả bản thân mình thì trẫm cũng ch/ém đấy!]
Thái hậu lảo đảo lùi về sau mấy bước, "Huyên Nhi, Thẩm gia cấu kết với địch, phản quốc, Thẩm Vân Thanh là nữ nhi của tội thần! Con...."
"Mẫu hậu, trẫm sẽ không nói lại lần hai đâu."
Thái hậu khoát tay, "Thôi, ai gia già rồi, nói chuyện cũng không có ai nghe."
"Vậy mẫu hậu về nghỉ ngơi sớm đi. Lát nữa trẫm sai Ngự dược phòng sắc ít trà thanh tâm cho người."
[Đã biết mình nói không ai nghe mà còn nói chi không biết!]
[Rốt cuộc người đứng đầu nước này họ Tạ hay họ Tống?]
[Có mấy cái đầu mà dám động vào Hoàng hậu của trẫm!]
Sắc mặt Thái hậu xanh mét.
"Bệ hạ." Tống Quý phi đỡ Thái hậu, trừng mắt liếc qua ta một cái, rồi lại dịu dàng nhìn Tạ Huyên, nói: "Mẫu hậu cũng vì nghĩ cho giang sơn xã tắc mà thôi."
[Có ý gì đấy? Ý là trẫm đây cố tình gây chuyện đúng không?]
[Bội kiếm của trẫm đâu rồi? Trẫm khiến nàng ta câ/m miệng mãi mãi được không?]
Ta sợ Tạ Huyên xúc động sẽ thật sự cầm kiếm ch/ém Tống Quý phi.
Nên lặng lẽ túm tay áo hắn.
Bàn tay đang nắm chặt của Tạ Huyên buông lỏng ra, rồi trở tay nắm lấy tay ta.
"Cho tới khi vụ án của Thừa tướng được sáng tỏ, vì để bảo vệ sự an toàn của Hoàng hậu, từ giờ trẫm ở đâu thì Hoàng hậu sẽ ở đó."
"Huyền Nhi!"
"Bệ hạ!"
Tạ Huyên dùng ánh mắt sắc như da/o nhìn lại, Thái hậu và Tống Quy phi lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
12.
[Trẫm đúng là thông minh mà!]
[Nghĩ ra một cái cớ vô cùng là tuyệt zời để giữ Hoàng hậu bên cạnh!]
[Tối nay được ôm Hoàng hậu ngủ rồi!]
[Thiên hạ này đúng là may mắn lắm khi có một Hoàng đế anh minh thần võ như trẫm!]
[Tay Hoàng hậu sao lại lạnh thế nhỉ?]
[Tối phải bảo Ngự thiện phòng làm thêm tám món nữa! Phải bồi bổ cho Hoàng hậu!]
Đi một hồi ta mới nhận ra con đường này không phải là đường về cung Hoàng hậu, "Bệ hạ, chúng ta đang đi đâu thế?"
Tạ Huyên thản nhiên nói, "Đến Dưỡng Tâm điện, trẫm vẫn còn tấu chương cần phê."
Ta ồ nhẹ một tiếng.
Tiếng lòng của Tạ Huyên lại vang lên:
[Sao Hoàng hậu lại 'ồ'??]
[Có phải nàng cảm thấy tới Dưỡng Tâm điện với trẫm rất nhàm chán không?]
[Làm sao đây, làm sao bây giờ, có cần trẫm giúp nàng một tay không?]
"Bệ hạ." Ta gọi Tạ Huyên, cong môi cười với hắn, "Quốc sự quan trọng, thần thiếp hiểu mà."
[Hoàng hậu của trẫm đúng là người tuyệt nhất thế gian mà!]
[Không ổn rồi, môi Hoàng hậu hồng hồng như kia làm trẫm muốn hôn quá!]
Không ngờ Tạ Huyên thật sự dừng lại, còn bảo thị vệ và cung nữ quay người sang hướng khác.
Hắn ôm lấy eo ta rồi cúi xuống hôn.
[Điêng rồi, trẫm điêng mất rồi!]
[Trẫm yêu Hoàng hậu quá đi! Ai hiểu được nỗi lòng trẫm!]
Lần đầu tiên ta cảm thấy nụ hôn của Tạ Huyên lại say đắm lòng người như vậy.
Tạ Huyên phê duyệt tấu chương cả ngày trời ở Dưỡng Tâm điện, ta cũng ở bên cạnh hắn cả một ngày.
Rót trà, mài mực.
Mặt trời lặn xuống, ánh chiều tà xuyên qua khung cửa sổ, dừng lại trên sườn mặt hắn.
Ta nhìn khung cảnh nên thơ này rồi ngủ lúc nào không hay.
Trước khi quay về lãnh cung, ta thuận tay chôm thêm mấy cái bánh bao trong Ngự thiện phòng.
Hôm nay có bánh bao nhân thịt dê cà rốt, từ xa đã ngửi thấy mùi thơm.
Xuân Đào và Hạ Hà đang chơi đá cầu trong sân lãnh cung, thấy ta trở về, vội vàng chạy lại cầm lấy bánh bao trong tay ta.
Trong lúc ta đang uống trà, hai nàng này đã ăn hết bánh bao chỉ chừa lại đúng một cái.
"À, nương nương, tối qua bệ hạ có tới tìm người đó."
"Nô tỳ và Hạ Hà nói với ngài ấy rằng ăn bữa tối xong nương nương liền đi nghỉ ngơi rồi."
Ta quyết định không nói sự thật với Xuân Đào.
Kẻo nửa đêm nàng ta lại mơ thấy mình bị ché/m đầu vì tội lừa gạt Hoàng đế.
Lãnh cung thật sự rất nhàm chán.
Ta ngồi trong viện luyện thư pháp, Xuân Đào và Hạ Hà đang ngồi thêu thùa ở một bên.
Lâu rồi không cầm bút, giờ viết được một lúc mà tay đã mỏi nhừ rồi.
"Xuân Đào, có mang dầu Bạch Hoa của Tây Vực tiến cống không?"
"Hình như là có, để nô tỳ tìm thử xem."
Xuân Đào câu được câu chăng, xoa bóp tay cho ta, "Nương nương, tối nay chúng ta ăn gì thế?"
Ta ngửi thấy mùi của dầu Bạch Hoa liền hơi buồn ngủ, đầu óc có chút trì trệ: "Ngự thiện phòng có gì thì ăn đấy."
"Thẩm Vân Thanh! Ngươi cho là ngươi đang đi nghỉ dưỡng đấy à?"
Đột nhiên có một giọng nói chói tai vang lên, đập thẳng vào tai ta.
Tống Quý Phi và Thái hậu đang hùng hổ xông vào.
Ta dẫn Xuân Đào, Hạ Hà quỳ gối trước mặt Thái hậu, hành lễ.
Quỳ nửa ngày cũng không thấy Thái hậu bảo chúng ta đứng lên.
Ta lặng lẽ ngẩng đầu nhìn.
Thái hậu đánh giá một lượt, rồi hừ lạnh một tiếng.
"Thừa tướng cấu kết với địch quốc, Hoàng thượng niệm tình cũ mới không phế hậu. Sao mà Hoàng hậu có thể tự do tự tại ở chốn lãnh cung này như vậy?"
"Nếu Hoàng hậu đã không hiểu quy củ như thế thì cứ quỳ để ngẫm lại đi."
Thái hậu không phải là sinh mẫu của Tạ Huyên.
Sinh mẫu của Tạ Huyên là Hoàng hậu đầu tiên của cố Tiên đế, sau khi bà ấy qua đời thì Tạ Huyên được đưa tới nuôi dưỡng dưới gối Thái hậu khi đó vẫn còn là Tống Quý phi.
Sau này Tạ Huyên đăng cơ, Tống Quý phi cũng trở thành Thái hậu theo lẽ tự nhiên.
Từ trước tới nay bà chưa bao giờ đối xử tốt với ta cả.
Bởi vì vốn dĩ Hoàng hậu mà bà chọn là chất nữ của bà, người mà hiện giờ đang là Tống Quý phi.
Hai người này trước giờ cũng gây không ít chuyện cho ta.
Bây giờ cha ta lại phạm phải tội lớn như vậy, hai người chắc chắn sẽ nhân cơ hội này để bỏ thêm đá xuống giếng.
Cha thân yêu, con gái của người sắp bị người hại chớt rồi!
10.
"Bệ hạ giá đáo----"
Ta chưa bao giờ cảm thấy bốn chữ này lại dễ nghe như bây giờ.
Tạ Huyên vẫn mặc long bào, hình như vừa mới kết thúc buổi thượng triều, liền vội vàng chạy tới chỗ ta.
Giọng nói của hắn cũng càng ngày càng gần.
[Cũng may trẫm vẫn cho ám vệ để mắt tới lãnh cung!]
[Mẫu hậu có phải chán sống rồi không! Sao mà bà ấy lại dám! Sao bà ấy dám!]
[Trừ cái ngày phong hậu, Hoàng hậu phải quỳ cùng trẫm để bái thiên địa! Thì chưa bao giờ ta để Hoàng hậu quỳ cả!]
[Trái tym trẫm đau quá!]
Kể từ sau khi có thuật đọc tâm, Tạ Huyên đã thay đổi hoàn toàn trong mắt ta.
Tuy rằng từ trước tới giờ hắn đối xử với ta rất tốt.
Nhưng ta vẫn luôn nghĩ rằng đó chỉ là chuyện tương kính như tân của Đế Hậu mà thôi.
Bây giờ ta mới biết, hóa ra hắn lại...
Yêu thương ta tới mức này.
Tạ Huyên đỡ ta đứng dậy, dùng ánh mắt sắc bén đảo qua Thái hậu và Tống Quý phi.
"Mẫu hậu, Vân Thanh vẫn là Hoàng hậu của trẫm, ngoài trẫm ra thì không ai được phép động vào nàng, mẫu hậu cũng không được."
"Nhi thần hy vọng sẽ không có lần sau."
[Nếu còn có lần sau thì đừng trách trẫm đại nghĩa diệt thân!]
[Trẫm mà phát điên/g, ngay cả bản thân mình thì trẫm cũng ch/ém đấy!]
Thái hậu lảo đảo lùi về sau mấy bước, "Huyên Nhi, Thẩm gia cấu kết với địch, phản quốc, Thẩm Vân Thanh là nữ nhi của tội thần! Con...."
"Mẫu hậu, trẫm sẽ không nói lại lần hai đâu."
Thái hậu khoát tay, "Thôi, ai gia già rồi, nói chuyện cũng không có ai nghe."
"Vậy mẫu hậu về nghỉ ngơi sớm đi. Lát nữa trẫm sai Ngự dược phòng sắc ít trà thanh tâm cho người."
[Đã biết mình nói không ai nghe mà còn nói chi không biết!]
[Rốt cuộc người đứng đầu nước này họ Tạ hay họ Tống?]
[Có mấy cái đầu mà dám động vào Hoàng hậu của trẫm!]
Sắc mặt Thái hậu xanh mét.
"Bệ hạ." Tống Quý phi đỡ Thái hậu, trừng mắt liếc qua ta một cái, rồi lại dịu dàng nhìn Tạ Huyên, nói: "Mẫu hậu cũng vì nghĩ cho giang sơn xã tắc mà thôi."
[Có ý gì đấy? Ý là trẫm đây cố tình gây chuyện đúng không?]
[Bội kiếm của trẫm đâu rồi? Trẫm khiến nàng ta câ/m miệng mãi mãi được không?]
Ta sợ Tạ Huyên xúc động sẽ thật sự cầm kiếm ch/ém Tống Quý phi.
Nên lặng lẽ túm tay áo hắn.
Bàn tay đang nắm chặt của Tạ Huyên buông lỏng ra, rồi trở tay nắm lấy tay ta.
"Cho tới khi vụ án của Thừa tướng được sáng tỏ, vì để bảo vệ sự an toàn của Hoàng hậu, từ giờ trẫm ở đâu thì Hoàng hậu sẽ ở đó."
"Huyền Nhi!"
"Bệ hạ!"
Tạ Huyên dùng ánh mắt sắc như da/o nhìn lại, Thái hậu và Tống Quy phi lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
12.
[Trẫm đúng là thông minh mà!]
[Nghĩ ra một cái cớ vô cùng là tuyệt zời để giữ Hoàng hậu bên cạnh!]
[Tối nay được ôm Hoàng hậu ngủ rồi!]
[Thiên hạ này đúng là may mắn lắm khi có một Hoàng đế anh minh thần võ như trẫm!]
[Tay Hoàng hậu sao lại lạnh thế nhỉ?]
[Tối phải bảo Ngự thiện phòng làm thêm tám món nữa! Phải bồi bổ cho Hoàng hậu!]
Đi một hồi ta mới nhận ra con đường này không phải là đường về cung Hoàng hậu, "Bệ hạ, chúng ta đang đi đâu thế?"
Tạ Huyên thản nhiên nói, "Đến Dưỡng Tâm điện, trẫm vẫn còn tấu chương cần phê."
Ta ồ nhẹ một tiếng.
Tiếng lòng của Tạ Huyên lại vang lên:
[Sao Hoàng hậu lại 'ồ'??]
[Có phải nàng cảm thấy tới Dưỡng Tâm điện với trẫm rất nhàm chán không?]
[Làm sao đây, làm sao bây giờ, có cần trẫm giúp nàng một tay không?]
"Bệ hạ." Ta gọi Tạ Huyên, cong môi cười với hắn, "Quốc sự quan trọng, thần thiếp hiểu mà."
[Hoàng hậu của trẫm đúng là người tuyệt nhất thế gian mà!]
[Không ổn rồi, môi Hoàng hậu hồng hồng như kia làm trẫm muốn hôn quá!]
Không ngờ Tạ Huyên thật sự dừng lại, còn bảo thị vệ và cung nữ quay người sang hướng khác.
Hắn ôm lấy eo ta rồi cúi xuống hôn.
[Điêng rồi, trẫm điêng mất rồi!]
[Trẫm yêu Hoàng hậu quá đi! Ai hiểu được nỗi lòng trẫm!]
Lần đầu tiên ta cảm thấy nụ hôn của Tạ Huyên lại say đắm lòng người như vậy.
Tạ Huyên phê duyệt tấu chương cả ngày trời ở Dưỡng Tâm điện, ta cũng ở bên cạnh hắn cả một ngày.
Rót trà, mài mực.
Mặt trời lặn xuống, ánh chiều tà xuyên qua khung cửa sổ, dừng lại trên sườn mặt hắn.
Ta nhìn khung cảnh nên thơ này rồi ngủ lúc nào không hay.