Chương 18 : Mượn núi non dung 1 lát
Bầu trời trở nên u ám, mây đen dày đặc tụ tập ở ngay giữa sông làm cho sắc trời mờ mịt. Những chiếc thuyền nhỏ ở giữa sông bị Lý Ngư tinh lật tung hết lên rồi đẩy ra khỏi mặt nước, vô số sinh linh ở sông vượt sóng nhảy lên, giống như đang tổ chức một lễ khánh điển long trọng.
Nhan Lạc Nương và Nhan lão bị trói hai tay, đằng sau hai người họ là một tế đàn và mấy trăm cư dân sinh sống xung quanh khúc sông Tú Xuân. So với lần trước thì người tới lần này còn nhiều hơn, sắc mặt người nào người đấy đều nặng nề sợ hãi.
Mười mấy gã đen to cao vừa dùng sức một chút thì vách tường miếu Hà Bá đã đổ xuống. Chỉ một lát sau, cả miếu Hà Bá đã sụp.
Con Lý Ngư tinh cười ha ha, quẫy cái đuôi lớn tạo thành một đợt sóng lớn, khí thế như bài sơn đảo hải. Trông nó rất vui mừng, liên tục kêu chi chít, mới đó đã từ dưới sông ngoi lên đến chỗ miếu.
Mấy trăm người trước miếu hà bá sợ hãi quỳ xuống, không ngừng bái lạy, miệng nói:
- Hà bá bớt giận, Hà bá bớt giận...
Bỗng nhiên trên đầu Lý Ngư tinh xuất hiện một đám mây, đám mây này quay cuồng dường như đang hóa thành một con sông lớn chảy mạnh. Con Lý Ngư tinh này vốn là linh vật sống ở sông, tu luyện trăm năm mới được như hiện nay. Bây giờ nó được mọi người gọi là hà bá, lấy được tín ngưỡng của họ nên bài vị hà bá ở sông này cũng sẽ bị nó đoạt.
Ngay lúc con Lý Ngư tinh kết thành sắc phù, chuẩn bị cướp đi bài vị Hà Bá thì đột nhiên có một tiếng quát tức giận từ trên trời truyền xuống.
- Một con Lý Ngư tinh nho nhỏ cũng dám ao ước chức hà bá, muốn chết!
Giọng nói lạnh thấu xương, phảng phất phát ra từ tận trong lồng ngực, xé rách cổ họng, rồi lao ra bên ngoài, phá vỡ cả hư không.
Mọi người ngẩng đầu, liền nhìn thấy có một người áo xanh đang tung bay trên không trung như một chiếc lá khô. Người này từ xa bay đến, chỉ trong chớp mắt đã bay tới trên miếu hà bá.
Khi nhìn gần, mọi người mới thấy rõ người này chính là hà bá Trần Cảnh khúc sông Tú Xuân Loan, nhưng sắc mặt hắn hơi tái, ngay khóe miệng lại có vệt máu.
Ngay lúc ở trên không trung, hắn đột nhiên cao giọng nói:
- Hà bá khúc sông Tú Xuân Loan mượn lực lượng núi Thúy Bình dùng một chút.
Âm thanh này giống như tiếng sét đánh giữa trời quang, Trần Cảnh đã sử dụng hết lực lượng của mình. Vừa hô lên thì mắt, mũi, miệng, tai đều có máu tươi chảy ra.
Theo tiếng hô này, đột nhiên có gió nổi mây phun xuất hiện trên trời cao, gió mây hóa thành một ngọn núi hư ảo rồi từ trên trời giáng xuống. Ngọn núi này phóng một cột sáng thần thánh xuống, Trần Cảnh tuy không ngẩng đầu lên, nhưng có thể cảm nhận được ở trên lòng sông trong thần hồn của mình xuất hiện một dãy núi xanh um tươi tốt, kéo dài bất tận, trong đó có một ngọn vô cùng nổi bật. Sau khi trấn áp lòng sông gần như bị nứt vỡ, một luồng ánh sáng màu xanh chảy xuống hợp vào giữa sông, pháp lực của Trần Cảnh theo đó cũng tăng mạnh như sức mạnh tự nhiên.
Mọi người trước miếu hà bá mở to hai mắt nhìn Trần Cảnh ở trêncao vung một kiếm xuống, kiếm quang tỏa ánh sáng như ngọc, vô cùng chói mắt.
Thân phàm mặc quần áo bằng vải bố, khí thế uy nghiêm hiện rõ.
Đây cũng là thời khắc quan trọng để con Lý Ngư tinh kết thành bài vị, nó hú lên một tiếng quái dị, một cơn sóng lớn xuất hiện đánh tới. Đồng thời, nó cũng phun ra một bọt khí khổng lồ, nhanh chóng bao phủ lấy Trần Cảnh. Trần Cảnh không tránh mà vung kiếm đâm tới, chỉ thấy cả cơn sóng lớn và bọt khí do con Lý Ngư tinh tạo ra nhanh chóng bị đánh vỡ.
Con Lý Ngư tinh kinh hãi, bị khí thế một kiếm từ trên cao đâm xuống của Trần Cảnh chấn kinh. Nó không dám động thủ nữa mà lập tức quay đuôi lặn xuống sông. Lần này, Trần Cảnh không dừng lại như trước, tiếp tục vung kiếm đâm thẳng xuống sông, tạo nên một cơn sóng lớn, làm cho cá tôm trên mặt sông hoảng hốt chạy tứ tung.
Lúc trước Trần Cảnh xuống nước là vì pháp lực bản thân yếu, chỉ sợ vừa tiến vào trong nước sẽ phải táng thân trong bụng cá ngay tức thì. Nhưng bây giờ lại khác, có pháp lực núi Thúy Bình tương trợ, hắn cảm thấy pháp lực trong cơ thể tràn đầy, dường như có thể dùng mãi không hết.
Hắn vốn là hà bá khúc sông này, chỉ cần đủ pháp lực là có thể đi lại giữa sông tự nhiên như đang đi trên đất bằng. Tùy tâm sử dụng thuật ngự thủy, độn thủy.
Trần Cảnh hận con cá tinh này đoạt bài vị của mình, lại nhấn chìm thần miếu, thanh kiếm đã tế luyện nhiều năm ở trong tay tỏa sát khí nồng nặc, đuổi theo cá tinh tới tận đáy khúc sông.
Con Lý Ngư tinh tu hành ở sông này hơn trăm năm, tuy pháp lực thâm hậu nhưng lại không có thần thông pháp thuật gì cao, chỉ biết tạo sóng mà thôi. Bây giờ bị Trần Cảnh truy sát đến đáy sông, lại cảm nhận được sát khí lạnh thấu xương ở đằng sau, nó rất sợ hãi.
Đây là Trần Cảnh còn đang sử dụng lực lượng người khác, nếu như để Trần Cảnh lấy được linh lực khúc sông này thì việc trấn áp cá tinh chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay, không liên quan gì đến pháp lực cao hay thấp mà vì Trần Cảnh chính là Hà Bá khúc sông Tú Xuân. Sau khi Hà Bá lấy được toàn bộ tín ngưỡng và linh lực địa phương mình quản hạt, địa phương đó sẽ được gọi là thần vực, trong thần vực, tất cả sinh linh đều phải nghe theo lời vị thần quản hạt.
- Hà bá tha mạng, con xin thần phục hà bá, nghe theo sự sai bảo của hà bá.
Cá tinh sợ hãi nói.
Trần Cảnh tức giận hừ một tiếng, không để ý tới nó. Vốn hắn đang ở đằng sau cá tinh, nhưng lại đột nhiên biến mất, giống như tan vào trong nước vậy. Ngự thủy đuổi sóng, độn hóa vô hình chính là bản lĩnh của hà bá.
Con cá tinh cảm giác sát khí đằng sau biến mất, quay đầu nhìn lại liền thấy một vệt kiếm quang lạnh băng đã đâm trúng mắt nó, xuyên thẳng vào đầu.
- A...!
Cá tinh kêu thảm thiết, ngay lúc nó điên cuồng lên thì tất cả pháp lực cũng được phát động ra hết, tạo nên từng cơn sóng ngầm. Nhưng, nó lúc này giống như một người đang ngâm trong nước, còn Trần Cảnh lại hóa thành nước sông, không thể nào đoán được Trần Cảnh ở đâu, nên không tấn công được.
Mọi người trước miếu hà bá không tản đi mà ngược lại người càng lúc càng nhiều. Chỉ một lát sau, ai ai cũng biết đến chuyện Trần Cảnh truy sát cá tinh. Bỗng nhiên mặt nước chuyển động mãnh liệt, rồi có từng cơn sóng từ đáy nước sâu lao ra khỏi mặt nước, tạo thành những bọt nước khổng lồ.
Trong bọt nước có lẫn bùn cát vẩn đục, không lâu sau đó, nước sông đột nhiên chuyển sang màu đỏ sẫm, màu đỏ này nhanh chóng theo những cơn sóng khuếch tán ra, trong nháy mắt đã nhuộm đỏ phần lớn khúc sông.
"Ào ào..."
Một cơn sóng phóng lên cao, rồi có một con cá khổng lồ như thuyền nhỏ nổi trên mặt nước. Mọi người kinh hãi, lập tức nghĩ: "Cá tinh thắng rồi."
Ngay lúc mọi người sắp quỳ gối xuống thì lại phát hiện phía dưới cá tinh có một người dùng một tay nâng cá tinh khổng lồ lên. Người này bước trong không trung, ngự không đi tới, y phục bằng vải bố không hề dính nước.
Từng bước ngự không, chỉ mấy bước đã đi tới không trung trên miếu hà bá.
"Ầm!"
Xác cá tinh được Trần Cảnh để trên đống gạch nát miếu hà bá lúc trước, hắn từ từ đáp xuống, đứng trên thi thể cá tinh. Trần Cảnh đưa mắt nhìn quanh, thần uy lẫm lẫm.
Mọi người quỳ gối, hoảng sợ gọi hà bá, giống như sợ Trần Cảnh nổi giận sẽ gây bất lợi cho họ.
Ngọn núi ngay giữa lòng sông trong thần hồn của Trần Cảnh đã biến mất, mà pháp lực tín ngưỡng của cá tinh đã bị lòng sông hấp thu hết. Vốn lòng sông gần như đã khô nứt lại từ từ hồi phục, chỉ một lát sau đã có nước sông xuất hiện. Trong lúc mơ hồ, dường như có vô số dòng nước nhỏ đang chạy tới, hội tụ vào trong lòng sông.
- Cá tinh này thừa lúc ta mới được phong vị phạm thượng làm loạn, gây tai họa cho chúng sinh, giờ đã bị ta tru diệt. Ta muốn lấy vẩy nó làm ngói, xương cốt làm xà, không biết có ai tình nguyện dựng lại miếu hà bá không?
Trần Cảnh đứng trên xác cá tinh, đảo mắt nhìn xung quanh, lớn tiếng nói.  Mọi người nhìn nhau, tựa như đang trao đổi hay suy nghĩ gì đó, bỗng nhiên có mười người ở đằng sau đứng lên, tỏ vẻ tình nguyện dựng lại miếu hà bá. Mười người này chính là những người lúc trước đã hủy miếu hà bá, bọn họ sợ Trần Cảnh trách tội nên mới tự nguyện đứng dậy trước, nhận lấy công việc.
Sau khi nói những lời này, Trần Cảnh nhìn những người đang quỳ gối trên đất một chút, không khỏi hít sâu một hơi. Bỗng nhiên hắn tung người bay lên cao, rồi chìm xuống lòng sông Kinh Hà.
Trần Cảnh xuống dưới đáy sông, còn ở trên bờ sông thì mọi người đang xây lại miếu hà bá.
Năm tháng dài dằng dặc, sóng sông vỗ bờ, đã nửa tháng trôi qua.
Miếu hà bá đã được xây lại, vị trưởng thôn ngày trước chỉ huy mọi người hủy miếu hà bá, lúc này lại ngày ngày tự mình chỉ huy xây miếu.
Vẩy cá tinh có những miếng lớn nhỏ khác nhau, có thể làm ngói được. Xương sống lưng cá lấp lánh hào quang được dùng làm xà chính, những khúc xương nhỏ thì làm xà phụ.
Lúc cầm những miếng vẩy đen sì như sắt, mọi người cảm thấy nó rất nặng, thỉnh thoảng còn có một ít lân phiến màu vàng. Cửa miếu được làm từ xương miệng cá, nên lúc xây xong lại có hình vòm.
Trần Cảnh lệnh cho tộc trưởng trong trấn xẻ thịt cá ra, nhưng có nhiều người không dám lấy về nhà. Đến khi thấy sắc mặt Trần Cảnh trầm xuống thì người nào người nấy cũng vội vội vàng vàng lấy một hai cân.
Lòng kính sợ cũng làm cho người ta sinh lòng tín ngưỡng. Mặc dù lúc trước cá tinh đã dùng cách thức uy hiếp, nhưng suýt nữa đã làm cho Trần Cảnh được sắc phù hà bá của Thiên Đình phải thần tán vị di (1).
Sau khi miếu hà bá được xây xong, tộc trưởng liền tổ chức cúng bái, đem tới không ít gia súc gia cầm, cảnh tượng rất long trọng. Mọi người ở xung quanh mười dặm cũng tới dự, ít nhất có đến năm sáu trăm người. Tuy nhiên, lúc cử hành cúng bái thì Trần Cảnh không có ở trong miếu, ở đấy chỉ có một tượng thần: Y phục bằng vải bố, lưng đeo trường kiếm, tay phải cầm một cây gậy hơi đen. Tượng thần này nhìn chăm chú vào sông Kinh Hà chảy cuồn cuộn dưới chân núi, mày kiếm mắt sáng, hai mắt tràn đầy uy nghiêm, dường như ẩn một chút sát khí.
Người tạc tượng thần này đã nhìn thấy cảnh Trần Cảnh giết cá tinh, lúc đó hắn thấy Trần Cảnh tỏa sát khí dày đặc làm cho người ta sinh lòng kính sợ, do đó đã để lại ấn tượng rất đậm trong lòng hắn. Thật ra không chỉ có mình hắn, những người khác cũng có cảm giác như thế.
Động phủ cá tinh ở khúc sông Tú Xuân Loan này lại thô lậu, không có chút mỹ quan, nhưng do được xây dựng ngay trên hà nhãn nên linh khí đậm đặc từ hà nhãn chảy vào bên trong rất nhiều. Lúc này Trần Cảnh đang ngồi ngay sát hà nhãn.
Trên đầu hắn xuất hiện một dòng sông, chỉ nhìn qua một lần là có thể biết dòng sông này chỉ là một đoạn trong con sông dài mà thôi. Hiện giờ, nước trong lòng sông đã lên được một phần ba, bên trên còn có mưa phùn đang rơi lả tả vào giữa sông.
Bên ngoài động phủ có các sinh linh sinh sống ở khúc sông Tú Xuân Loan, tất cả đều im lặng nằm rạp xuống.
Trần Cảnh chậm rãi mở mắt ra, trong đôi mắt như có nước sông chảy cuồn cuộn. Chỉ một ý niệm, hắn còn đang ở trong động phủ nhưng đã có thể nhìn thấy cả khúc sông.
Hắn không làm bất cứ động tác gì, miệng vừa niệm một tiếng thì thân thể đột nhiên tan ra như băng, biến mất vào trong nước. Mà ở ngay giữa nước sông bên ngoài động phủ lại có một người từ từ hiện ra, ban đầu còn mờ mờ nhưng một lúc sau đã rõ ràng, chính là Trần Cảnh. Hắn ngẫm nghĩ lại, mới biết các yêu có thể thực sự khai thông linh trí không có mấy, phần lớn còn trong trạng thái u mê, chỉ biết gần lợi tránh hại, phục tùng ý niệm của cường giả.
Trần Cảnh nhìn bọn chúng, không khỏi nhớ lại chính chúng đã từng diễu võ dương oai ngay trước miếu của mình. Hắn hít sâu một hơi, lạnh lùng nói:
- Bổn thần được Ngọc Hoàng Đại đế đại đức nhân từ của Thiên Đình ban sắc phù hà bá, con cá tinh nhân lúc ta vừa được bài vị nên đã phạm tới thần uy, nay đã đền tội. Mặc dù bọn ngươi có mắc sai lầm nhưng ta cũng không truy cứu. Sau này, nếu như có ai làm trái với ý muốn của ta, ta sẽ lột vảy rút xương, trấn áp thần hồn, không để hắn sống.
(1) Thần tán vị di: Vị thần được sắc phong khi bài vị bị tiêu hủy sẽ mất mạng.