Chương : 6
Lý Bình Chu, Công bộ Thượng thư.
Từ Tam, Lại bộ Thượng thư.
Vương Duệ An, Đô sát viện tả Đô ngự sử.
Lâm Vĩnh Thường, Lý phiên viện Thượng thư.
Mấy người này có thâm niên giống như Lý Bình Chu, lão thần tứ triều. Có học vấn giống như Từ Tam, thủ khoa trạng Nguyên, là chủ nhân của tam nguyên. Mồm mép gọn gàng như Vương Duệ An Lâm Vĩnh Thường, một người là đương nhiệm Ngự sử, một người là tiền Ngự sử. Vậy mà hiện tại ngay cả đánh rắm cũng không dám.
Mấy tên đại nam nhân này quyền cao chức trọng, lại bị một nữ lưu mắng cho thúi đầu, mặt mày xám xịt bước ra khỏi Vương phủ, cùng nhau đi đến Lý phủ.
Lâm Vĩnh Thường lau mồ hôi trên trán, nói một cách thổn thức, “Thái hậu nương nương quả nhiên là lợi hại.” Lúc trước hắn cũng đã chuẩn bị cả bụng đạo lý lời hay ý đẹp, nhưng nhìn thấy Lý đại nhân bị Vệ vương phi hỏi vài ba câu thì mặt xám mày tro á khẩu không thể trả lời, Lâm Vĩnh Thường liền thức thời không dám đụng vào cái gai này.
Từ Tam trầm ngâm nói, “Muốn ta nói thì chúng ta đừng nên ngăn cản nữa. Dù sao Thái hậu cũng là mẫu thân của Hoàng thượng, nay xem ra Thái hậu sẽ không quay về Côn Minh. Hoàng thượng đối đãi trọng hậu đối với mẫu thân của chúng ta, suy bụng ta ra bụng người, chuyện này chúng ta không có lý rồi.”
Việc Minh Trạm ân thưởng cho mẫu thân của các vị đại nhân rốt cục cũng lộ ra ưu điểm, tuy rằng Minh Trạm chưa nói gì, bất quá đám đại thần có thể đứng ở Tuyên đức điện đều không hề ngốc, ý của Minh Trạm chính là: Trẫm đối đãi như vậy với mẫu thân của các ngươi, các ngươi nên đền đáp thế nào cho trẫm đây!
Ở thời này nữ nhân không hiểu chính sự.
Các lão thái thái đã được Hoàng thượng ân thưởng, đương nhiên chỉ có cao hứng. Hoàn toàn không nghĩ đến chuyện nhi tử của mình ở trong triều phạm phải cái gì mà khiến Hoàng thượng lại đối đãi trọng hậu với bọn họ như vậy.
Đương nhiên cũng có lão thái thái nghĩ sâu xa một chút. Bất quá chỉ cần là tam phẩm cáo mệnh phu nhân ở đế đô thì đều được Hoàng thượng triệu kiến. Lại nghĩ sâu xa hơn một chút, nhi tử trong nhà giải thích khó hiểu, các nàng cũng không biết được chuyện trong triều, chỉ cần nhận được ân điển của đế vương là đủ.
Chiêu này của Minh Trạm rất hay, vừa ban ân cho mẫu thân của thần tử, vừa tát vào mặt của đám thần tử, hơn nữa còn tát rất đã tay.
Minh Trạm tát xong, đến phiên Vệ vương phi tát.
Sau khi gặp mặt các vị đại thần, Vệ vương phi bảo Minh Trạm đem trà yến chuyển đến Trấn Nam Vương phủ.
Vệ vương phi thuở nhỏ được giáo dục tử tế, giao tế là bài học quan trọng nhất, huống chi nàng là nữ nhân, tìm một chút đề tài chung giữa các nữ nhân với nhau cũng không tính là khó khăn.
Hơn nữa trà yến của Vệ vương phi không chỉ giới hạn trong các lão thái thái, tôn thất Công chúa cũng không phải đám thanh lưu đại thần ngoan cố này, các nàng đương nhiên rất vui vẻ đến lấy lòng mẫu thân của Hoàng thượng.
Huống chi mấy vị đại Công chúa có quan hệ khá tốt với Vệ vương phi. Mặt khác Minh Diễm và Minh Nhã thì càng không cần phải bàn đến, trong khi ba vị Công chúa mà Phượng Cảnh Kiền đã gả cho người ta cũng không phải kẻ ngốc, bọn họ càng dụng tâm ủng hộ.
Trong lúc nhất thời xã hội thượng lưu ở đế đô đều vinh hạnh vì nhận được thiếp mời của Vệ vương phi.
Đám thanh lưu càng không ngờ Vệ vương phi lại từ phòng thủ chuyển sang chủ động tấn công, vì vậy càng cảm thấy nữ nhân này không hề đơn giản. Mặc dù mất mặt nhưng bọn họ vẫn vô sĩ không chịu nhắc đến chuyện nghênh đón Vệ vương phi vào cung.
Đương nhiên cũng có thần tử đầu cơ bí mật dâng tấu chương cho Minh Trạm, nói đến điểm này, Minh Trạm đáp thẳng “Sẽ nghị luận sau.” Đây là trận đấu đầu tiên giữa hắn và đám thần tử thanh lưu, nếu sử dụng bạo lực, mặc dù có thể nghênh đón mẫu thân tiến cung, nhưng kết quả sẽ là lưỡng bại câu thương.
Minh Trạm sẽ không làm ra sự kiện “Đại lễ nghi” như thời Gia Tĩnh, có nhiều lúc người đọc sách tuy rằng cổ hủ ngoan cố, nhưng người đọc sách cũng là người có lương tâm. Hơn nữa, nay Phượng Cảnh Kiền ở đây, đám đại thần hoặc nhiều hoặc ít vẫn còn tình cảm quân thần. Minh Trạm xuống tay quá thẳng thừng thì chỉ làm cho quân thần đối nghịch, làm cho bọn họ càng thêm hoài niệm thời gian mà Phượng Cảnh Kiền chấp chính. Cho nên mặc dù phiền toái một chút thì Minh Trạm vẫn phải đi đường vòng.
Minh Trạm đến trao đổi với lão nương của mình, “Sắp đến kỳ ân khoa rồi, ta muốn mô phỏng Thiện Nhân đường, mở một gian dược đường ở đế đô, có thể cho đại phu ở Thái y viện ra đó khám chẩn bệnh. Lão nhân ở đế đô từ sáu mươi tuổi trở lên thì lấy một nửa phí chẩn bệnh, trên tám mươi tuổi thì miễn phí. Chuyện này cứ lấy bạc từ trong tư khố, mẫu thân ra mặt, ta gọi đám tôn lão trong Thái y viên ra thương lượng cùng mẫu thân. Vừa lúc tỷ phu đang ở đế đô, hắn cũng có thể giúp đỡ một tay. Lúc trước chuyện ở Thiện Nhân đường là do Lý Thành và Phạm Duy lo liệu, ta sẽ bảo bọn họ đem kế hoạch dự trù và kinh phí xây dựng bàn bạc tỉ mỉ với mẫu thân, những người trong phủ đều ngóng trông có thể thăng tiến, dù sao cũng không thiếu người đâu.”
Vệ vương phi nói, “Đám triều thần luôn sợ ta tham dự vào chính sự, nay chuyện tốt như vậy chẳng phải sẽ khiến bọn họ nắm lấy nhược điểm có sẵn hay sao?”
“Hầy, bởi vì mới đăng cơ nên không tiện xử lý đám ngu ngốc cứng đầu kia mà thôi.” Minh Trạm cầm lấy miếng bánh hạnh nhân rồi bỏ vào mồm, “Mẫu thân còn trẻ như vậy, đi ra ngoài làm chút chuyện cũng tốt, cứ mặc kệ bọn họ. Sớm muộn gì bọn họ cũng nhắc đến, ta sẽ đơn giản giải quyết cùng một lúc! Chẳng lẽ dựa vào mấy cái trứng thúi như bọn họ lại có thể làm ra cái bánh ngon hay sao!”
“Mẫu thân yên tâm đi, chuyện này ta sẽ phái người ra ngoài dán lên bản vàng của đế đô. Thứ nhất, không sử dụng bạc của bất kỳ kẻ nào; thứ hai là lợi quốc lợi dân. Dân chúng nhất định sẽ không phản đối, nếu trong đám đại thần có ai ý kiến gì thì bảo bọn họ đi giải thích với dân chúng đế đô, để cho hắn muôn đời chịu tiếng xấu!!” Minh Trạm rút củi dưới đáy nồi, cười một cách gian tà, “Văn nhân luôn trọng danh, bảo đảm bọn họ sẽ câm điếc ăn hoàng liên thôi.”
Nguyễn Hồng Phi thấy Minh Trạm vừa ăn vừa cười một cách xấu xa, bột bánh hạnh nhân rơi vương vãi xuống y phục, mà mấy thứ này lại đầy dầu mỡ, đảo mắt một cái thì toàn thân đã dính dầu mỡ. Thầm nghĩ, nếu tiểu mũm mĩm không làm hoàng đế thì có thể đi chiên điểm tâm cũng được lắm.
Nguyễn Hồng Phi có chút ưa sạch sẽ, thật sự chịu không nổi cách ăn uống thế này của Minh Trạm, bèn nhét cho Minh Trạm chiếc khăn tay rồi nói với Vệ vương phi, “Sao không lôi kéo đám cáo mệnh phu nhân làm cùng, không cần bọn họ bỏ bạc ra, chỉ cần mượn cái danh là được rồi. Nếu ai phản đối thì cứ về nhà thu phục lão nương của mình trước đã rồi tính sau.”
“Ôi chao ôi chao, Phi Phi, chẳng lẽ ngươi là con giun trong bụng của ta ư!” Minh Trạm cười to ba tiếng một cách tự đại, “Quả nhiên không hổ là người mà ta đã chọn!” Một tay giơ nửa miếng bánh vẫn chưa ăn xong, một tay ôm lấy Nguyễn Hồng Phi, vỗ vỗ sau lưng của Nguyễn Hồng Phi, quay đầu, vui rạo rực nói với mẫu thân, “Quyết định như vậy đi.”
Vệ vương phi nhếch môi, nhịn không được mà nở nụ cười, nháy mắt ra hiệu cho Minh Trạm.
Minh Trạm quay đầu liền nhìn thấy sắc mặt tái xanh của Nguyễn Hồng Phi, nếu không phải có Vệ vương phi ở đây thì nhất định đã nổi đóa. Tiểu Minh ù chết tiệt, dám dùng cả bàn tay đầy mỡ vỗ vào sau lưng hắn, nhất định đã để lại dấu ấn! Chết tiệt!
“Phi Phi, ngươi làm sao vậy?” Minh Trạm vội vàng nhét nửa miếng bánh còn lại vào miệng, thân thiết nắm lấy y mệ của Nguyễn Hồng Phi, đang êm đang lành lại khó chịu là sao.
Trán của Nguyễn Hồng Phi nổi bật gân xanh, nắm lấy cổ tay của Minh Trạm rồi gạt ra ngoài, nhìn thấy trên y mệ của mình quả nhiên xuất hiện vài dấu tay mơ hồ, nghiến răng nghiến lợi nói, “Ngươi cách ra xa một chút đi!”
Vệ vương phi chậm rãi bưng lên tách trà nhỏ mà uống.
Lúc này Minh Trạm mới hoàn hồn, hóa ra Phi Phi ngại hắn tay bẩn. Minh Trạm cẩm thấy thật mất mặt, bĩu môi nói, “Ngay cả con chuột cũng dám ăn mà còn ngại người khác ở bẩn ư? Với lại chỉ có chút dầu mỡ thôi, có gì đâu mà dơ!” Nói xong, hắn còn liếm liếm ngón tay rồi đưa cho Nguyễn Hồng Phi xem, “Nè, sạch rồi chứ!”
Nguyễn Hồng Phi suýt nữa đã bị Minh Trạm chọc tức đến nghẹn họng, đẩy tay Minh Trạm ra rồi cau mày, “Ngươi bao nhiêu tuổi rồi, không biết xấu hổ hay sao?”
Minh Trạm giận dữ nói, “Buổi tối ngay cả ngón chân của ta mà ngươi cũng liếm, ta liếm tay có chút xíu mà bày đặt bảo là ghê tởm!”
Vệ vương phi bất ngờ bị sặc.
Nguyễn Hồng Phi cảm thấy một đời anh minh của mình đã bị hủy trong tay của tiểu mũm mĩm chết tiệt này, thật sự là da mặt dày tám trượng mà, cái gì cũng nói ra được!
Khuôn mặt tuấn mỹ tuyệt luân của Nguyễn Hồng Phi tái ngắt, không hề nhiều lời, trực tiếp nhấc Minh Trạm lên rồi nói với Vệ vương phi, “Trời sắp tối rồi, xin cáo từ trước.”
Minh Trạm lúc lắc thân mình mà kêu gào, “Ta phải cùng mẫu thân dùng bữa a a a a a! Ô–” Bị Nguyễn Hồng Phi bịt mồm.
Nguyễn Hồng Phi là người rất trọng sĩ diện, hơn nữa lúc trước hắn và Vệ vương phi xem như có chút giao tình, tuy rằng bắt được tiểu Minh ù nhưng Nguyễn Hồng Phi cũng là tương giao ngang hàng với Vệ vương phi. Nay ở trước mặt nữ nhân này mà lại gặp phải chuyện mất mặt như vậy, Nguyễn Hồng Phi cảm thấy chính mình ít nhất một tháng không còn mặt mũi nào xuất hiện trước mặt Vệ vương phi.
Minh Trạm bị Nguyễn Hồng Phi lôi về trong cung, hắn còn có chút mất hứng đối với chuyện Phi Phi bịt mồm hắn ở trước mặt mẫu thân, nói thầm, “Chỉ có ngươi muốn thể diện thôi sao, ta không cần thể diện chắc?”
Nguyễn Hồng Phi giận tái mặt, “Vì sao ngay cả chuyện giường chiếu mà ngươi cũng nói ra ngoài? Ngươi có ngốc không vậy!”
“Có gì đâu mà nói không được, chỉ là liếm chân mà thôi.” Với da mặt dày cỡ Minh Trạm thì hoàn toàn chẳng cảm thấy có gì là quá, đắc ý nhấc lên cái cằm đầy thịt, “Ngươi còn hôn mông ta nữa kìa.”
Nguyễn Hồng Phi thật sự chỉ muốn chết, nắm lấy Minh Trạm, thái dương giật giật, “Ngươi có nói với ai chuyện này hay chưa?”
“Nếu ngươi còn làm cho ta mất mặt nữa thì ta sẽ nói ra ngoài.” Minh Trạm rất chướng mắt đối với thái độ này của Nguyễn Hồng Phi, bĩu môi nói, “Lên trên giường thì chuyện hạ lưu như thế nào cũng dám làm. Mặc vào xiêm y thì giả vờ nhân nghĩa! Hừ! Ít giả vờ dùm ta đi!”
“Cũng không phải chuyện hạ lưu kia chỉ có một mình ta làm.” Nguyễn Hồng Phi biết Minh Trạm xưa nay ăn mềm không ăn cứng, bèn hỏi hắn, “Chuyện giường chiếu là chuyện rất riêng tư, ngươi ra ngoài nói lung tung như vậy mà không cảm thấy mất mặt hay sao?”
“Ai bảo ngươi chê bai ta làm chi? Ta cũng không phải cố ý, chẳng phải là chỉ vô ý lưu lại dấu tay trên người của ngươi hay sao? Ngươi đối với ta như vậy là có ý gì?” Minh Trạm tức giận, “Nhất định mẫu thân sẽ cho rằng ta là phu cương bất vựng, bao nhiêu thể diện của ta đều bị ngươi làm mất hết rồi!” Hay là chỉ có một mình ngươi cần thể diện thôi!
Ngươi có cái quái gì mà đòi phu cương!
Nguyễn Hồng Phi biết rõ nếu nói như vậy thì chỉ thêm dầu vào lửa, đành phải dỗ dành Minh Trạm, “Được rồi, lần này xem như ta cũng có lỗi, sau này nhất định sẽ chừa lại thể diện cho ngươi. Chẳng qua những chuyện như vậy cũng không nên ồn ào, biết chưa?”
Minh Trạm được lợi còn khoe mẽ, “Phải xem biểu hiện của ngươi thế nào đã.” Đi viết nhật ký thôi.
Vì để lưu lại cuộc sống hạnh phúc của mình và Nguyễn Hồng Phi mà hiện tại mỗi ngày Minh Trạm đều viết nhật ký.
Nội dung đủ loại, ngoại trừ số lần công thụ thì còn có những chuyện như “Phi Phi khen miệng hắn xinh đẹp”, “Phi Phi nói hắn thật đẹp mắt”, “Phi Phi nói tiểu Minh ù có khí khái nam tử hán”…
Có trời mới biết có nhiều câu đều là lời ngon tiếng ngọt khi Nguyễn Hồng Phi dỗ dành hắn ở trên giường, Minh Trạm có trí nhớ tốt, chẳng quá trí nhớ tốt chẳng thể sánh bằng ngòi bút quá thối nát, hắn ghi tạc vào sổ, mỗi khi xem qua sẽ cảm thấy vui vẻ.
Nếu là ở đời trước thì Minh Trạm thật không dám mong có thể tìm được bạn đời xuất sắc như Nguyễn Hồng Phi. Nay hắn may mắn ngồi trên vị trí này, lại chiếm được tình ý của Nguyễn Hồng Phi, Minh Trạm cảm thấy mỗi người đều có phúc phận khác nhau, hắn có thể sống hai cuộc đời đã là đại phúc, nay còn có bạn đời như ý như vậy thì nhất định phải tích phúc mới có thể bền vững lâu dài, cho nên hắn muốn đối xử với Nguyễn Hồng Phi tốt gấp bội.
Mỗi lần tiểu Minh ù viết nhật ký đều lén lúc giống như ăn trộm, sau đó đặt nhật ký vào trong hộp rồi khóa lại, đề phòng Nguyễn Hồng Phi nhìn lén.
Bất quá chỉ cần hắn lén lút một chút thì vẫn không thoát khỏi ánh mắt của Nguyễn Hồng Phi.
Vì vậy, tiểu Minh ù viết một trang thì Nguyễn Hồng Phi sẽ đọc một trang.
Về phần tiểu Minh ù rốt cục có biết Nguyễn Hồng Phi nhìn lén hay không thì ai biết được? Dù sao cái hộp kia được đặt lồ lộ trên cái giá lót gấm trong phòng ngủ của bọn họ, tiểu Minh ù còn cài thêm ổ khóa bằng đồng sáng loáng nặng nửa cân. Hừ hừ, như vậy mà nhìn không ra thì Nguyễn Hồng Phi đi làm người mù là được rồi!
Cho nên, mỗi lần như vậy Nguyễn Hồng Phi lại cảm thán, có khi làm trộm cũng là một loại tình thú.
…………
Từ Tam, Lại bộ Thượng thư.
Vương Duệ An, Đô sát viện tả Đô ngự sử.
Lâm Vĩnh Thường, Lý phiên viện Thượng thư.
Mấy người này có thâm niên giống như Lý Bình Chu, lão thần tứ triều. Có học vấn giống như Từ Tam, thủ khoa trạng Nguyên, là chủ nhân của tam nguyên. Mồm mép gọn gàng như Vương Duệ An Lâm Vĩnh Thường, một người là đương nhiệm Ngự sử, một người là tiền Ngự sử. Vậy mà hiện tại ngay cả đánh rắm cũng không dám.
Mấy tên đại nam nhân này quyền cao chức trọng, lại bị một nữ lưu mắng cho thúi đầu, mặt mày xám xịt bước ra khỏi Vương phủ, cùng nhau đi đến Lý phủ.
Lâm Vĩnh Thường lau mồ hôi trên trán, nói một cách thổn thức, “Thái hậu nương nương quả nhiên là lợi hại.” Lúc trước hắn cũng đã chuẩn bị cả bụng đạo lý lời hay ý đẹp, nhưng nhìn thấy Lý đại nhân bị Vệ vương phi hỏi vài ba câu thì mặt xám mày tro á khẩu không thể trả lời, Lâm Vĩnh Thường liền thức thời không dám đụng vào cái gai này.
Từ Tam trầm ngâm nói, “Muốn ta nói thì chúng ta đừng nên ngăn cản nữa. Dù sao Thái hậu cũng là mẫu thân của Hoàng thượng, nay xem ra Thái hậu sẽ không quay về Côn Minh. Hoàng thượng đối đãi trọng hậu đối với mẫu thân của chúng ta, suy bụng ta ra bụng người, chuyện này chúng ta không có lý rồi.”
Việc Minh Trạm ân thưởng cho mẫu thân của các vị đại nhân rốt cục cũng lộ ra ưu điểm, tuy rằng Minh Trạm chưa nói gì, bất quá đám đại thần có thể đứng ở Tuyên đức điện đều không hề ngốc, ý của Minh Trạm chính là: Trẫm đối đãi như vậy với mẫu thân của các ngươi, các ngươi nên đền đáp thế nào cho trẫm đây!
Ở thời này nữ nhân không hiểu chính sự.
Các lão thái thái đã được Hoàng thượng ân thưởng, đương nhiên chỉ có cao hứng. Hoàn toàn không nghĩ đến chuyện nhi tử của mình ở trong triều phạm phải cái gì mà khiến Hoàng thượng lại đối đãi trọng hậu với bọn họ như vậy.
Đương nhiên cũng có lão thái thái nghĩ sâu xa một chút. Bất quá chỉ cần là tam phẩm cáo mệnh phu nhân ở đế đô thì đều được Hoàng thượng triệu kiến. Lại nghĩ sâu xa hơn một chút, nhi tử trong nhà giải thích khó hiểu, các nàng cũng không biết được chuyện trong triều, chỉ cần nhận được ân điển của đế vương là đủ.
Chiêu này của Minh Trạm rất hay, vừa ban ân cho mẫu thân của thần tử, vừa tát vào mặt của đám thần tử, hơn nữa còn tát rất đã tay.
Minh Trạm tát xong, đến phiên Vệ vương phi tát.
Sau khi gặp mặt các vị đại thần, Vệ vương phi bảo Minh Trạm đem trà yến chuyển đến Trấn Nam Vương phủ.
Vệ vương phi thuở nhỏ được giáo dục tử tế, giao tế là bài học quan trọng nhất, huống chi nàng là nữ nhân, tìm một chút đề tài chung giữa các nữ nhân với nhau cũng không tính là khó khăn.
Hơn nữa trà yến của Vệ vương phi không chỉ giới hạn trong các lão thái thái, tôn thất Công chúa cũng không phải đám thanh lưu đại thần ngoan cố này, các nàng đương nhiên rất vui vẻ đến lấy lòng mẫu thân của Hoàng thượng.
Huống chi mấy vị đại Công chúa có quan hệ khá tốt với Vệ vương phi. Mặt khác Minh Diễm và Minh Nhã thì càng không cần phải bàn đến, trong khi ba vị Công chúa mà Phượng Cảnh Kiền đã gả cho người ta cũng không phải kẻ ngốc, bọn họ càng dụng tâm ủng hộ.
Trong lúc nhất thời xã hội thượng lưu ở đế đô đều vinh hạnh vì nhận được thiếp mời của Vệ vương phi.
Đám thanh lưu càng không ngờ Vệ vương phi lại từ phòng thủ chuyển sang chủ động tấn công, vì vậy càng cảm thấy nữ nhân này không hề đơn giản. Mặc dù mất mặt nhưng bọn họ vẫn vô sĩ không chịu nhắc đến chuyện nghênh đón Vệ vương phi vào cung.
Đương nhiên cũng có thần tử đầu cơ bí mật dâng tấu chương cho Minh Trạm, nói đến điểm này, Minh Trạm đáp thẳng “Sẽ nghị luận sau.” Đây là trận đấu đầu tiên giữa hắn và đám thần tử thanh lưu, nếu sử dụng bạo lực, mặc dù có thể nghênh đón mẫu thân tiến cung, nhưng kết quả sẽ là lưỡng bại câu thương.
Minh Trạm sẽ không làm ra sự kiện “Đại lễ nghi” như thời Gia Tĩnh, có nhiều lúc người đọc sách tuy rằng cổ hủ ngoan cố, nhưng người đọc sách cũng là người có lương tâm. Hơn nữa, nay Phượng Cảnh Kiền ở đây, đám đại thần hoặc nhiều hoặc ít vẫn còn tình cảm quân thần. Minh Trạm xuống tay quá thẳng thừng thì chỉ làm cho quân thần đối nghịch, làm cho bọn họ càng thêm hoài niệm thời gian mà Phượng Cảnh Kiền chấp chính. Cho nên mặc dù phiền toái một chút thì Minh Trạm vẫn phải đi đường vòng.
Minh Trạm đến trao đổi với lão nương của mình, “Sắp đến kỳ ân khoa rồi, ta muốn mô phỏng Thiện Nhân đường, mở một gian dược đường ở đế đô, có thể cho đại phu ở Thái y viện ra đó khám chẩn bệnh. Lão nhân ở đế đô từ sáu mươi tuổi trở lên thì lấy một nửa phí chẩn bệnh, trên tám mươi tuổi thì miễn phí. Chuyện này cứ lấy bạc từ trong tư khố, mẫu thân ra mặt, ta gọi đám tôn lão trong Thái y viên ra thương lượng cùng mẫu thân. Vừa lúc tỷ phu đang ở đế đô, hắn cũng có thể giúp đỡ một tay. Lúc trước chuyện ở Thiện Nhân đường là do Lý Thành và Phạm Duy lo liệu, ta sẽ bảo bọn họ đem kế hoạch dự trù và kinh phí xây dựng bàn bạc tỉ mỉ với mẫu thân, những người trong phủ đều ngóng trông có thể thăng tiến, dù sao cũng không thiếu người đâu.”
Vệ vương phi nói, “Đám triều thần luôn sợ ta tham dự vào chính sự, nay chuyện tốt như vậy chẳng phải sẽ khiến bọn họ nắm lấy nhược điểm có sẵn hay sao?”
“Hầy, bởi vì mới đăng cơ nên không tiện xử lý đám ngu ngốc cứng đầu kia mà thôi.” Minh Trạm cầm lấy miếng bánh hạnh nhân rồi bỏ vào mồm, “Mẫu thân còn trẻ như vậy, đi ra ngoài làm chút chuyện cũng tốt, cứ mặc kệ bọn họ. Sớm muộn gì bọn họ cũng nhắc đến, ta sẽ đơn giản giải quyết cùng một lúc! Chẳng lẽ dựa vào mấy cái trứng thúi như bọn họ lại có thể làm ra cái bánh ngon hay sao!”
“Mẫu thân yên tâm đi, chuyện này ta sẽ phái người ra ngoài dán lên bản vàng của đế đô. Thứ nhất, không sử dụng bạc của bất kỳ kẻ nào; thứ hai là lợi quốc lợi dân. Dân chúng nhất định sẽ không phản đối, nếu trong đám đại thần có ai ý kiến gì thì bảo bọn họ đi giải thích với dân chúng đế đô, để cho hắn muôn đời chịu tiếng xấu!!” Minh Trạm rút củi dưới đáy nồi, cười một cách gian tà, “Văn nhân luôn trọng danh, bảo đảm bọn họ sẽ câm điếc ăn hoàng liên thôi.”
Nguyễn Hồng Phi thấy Minh Trạm vừa ăn vừa cười một cách xấu xa, bột bánh hạnh nhân rơi vương vãi xuống y phục, mà mấy thứ này lại đầy dầu mỡ, đảo mắt một cái thì toàn thân đã dính dầu mỡ. Thầm nghĩ, nếu tiểu mũm mĩm không làm hoàng đế thì có thể đi chiên điểm tâm cũng được lắm.
Nguyễn Hồng Phi có chút ưa sạch sẽ, thật sự chịu không nổi cách ăn uống thế này của Minh Trạm, bèn nhét cho Minh Trạm chiếc khăn tay rồi nói với Vệ vương phi, “Sao không lôi kéo đám cáo mệnh phu nhân làm cùng, không cần bọn họ bỏ bạc ra, chỉ cần mượn cái danh là được rồi. Nếu ai phản đối thì cứ về nhà thu phục lão nương của mình trước đã rồi tính sau.”
“Ôi chao ôi chao, Phi Phi, chẳng lẽ ngươi là con giun trong bụng của ta ư!” Minh Trạm cười to ba tiếng một cách tự đại, “Quả nhiên không hổ là người mà ta đã chọn!” Một tay giơ nửa miếng bánh vẫn chưa ăn xong, một tay ôm lấy Nguyễn Hồng Phi, vỗ vỗ sau lưng của Nguyễn Hồng Phi, quay đầu, vui rạo rực nói với mẫu thân, “Quyết định như vậy đi.”
Vệ vương phi nhếch môi, nhịn không được mà nở nụ cười, nháy mắt ra hiệu cho Minh Trạm.
Minh Trạm quay đầu liền nhìn thấy sắc mặt tái xanh của Nguyễn Hồng Phi, nếu không phải có Vệ vương phi ở đây thì nhất định đã nổi đóa. Tiểu Minh ù chết tiệt, dám dùng cả bàn tay đầy mỡ vỗ vào sau lưng hắn, nhất định đã để lại dấu ấn! Chết tiệt!
“Phi Phi, ngươi làm sao vậy?” Minh Trạm vội vàng nhét nửa miếng bánh còn lại vào miệng, thân thiết nắm lấy y mệ của Nguyễn Hồng Phi, đang êm đang lành lại khó chịu là sao.
Trán của Nguyễn Hồng Phi nổi bật gân xanh, nắm lấy cổ tay của Minh Trạm rồi gạt ra ngoài, nhìn thấy trên y mệ của mình quả nhiên xuất hiện vài dấu tay mơ hồ, nghiến răng nghiến lợi nói, “Ngươi cách ra xa một chút đi!”
Vệ vương phi chậm rãi bưng lên tách trà nhỏ mà uống.
Lúc này Minh Trạm mới hoàn hồn, hóa ra Phi Phi ngại hắn tay bẩn. Minh Trạm cẩm thấy thật mất mặt, bĩu môi nói, “Ngay cả con chuột cũng dám ăn mà còn ngại người khác ở bẩn ư? Với lại chỉ có chút dầu mỡ thôi, có gì đâu mà dơ!” Nói xong, hắn còn liếm liếm ngón tay rồi đưa cho Nguyễn Hồng Phi xem, “Nè, sạch rồi chứ!”
Nguyễn Hồng Phi suýt nữa đã bị Minh Trạm chọc tức đến nghẹn họng, đẩy tay Minh Trạm ra rồi cau mày, “Ngươi bao nhiêu tuổi rồi, không biết xấu hổ hay sao?”
Minh Trạm giận dữ nói, “Buổi tối ngay cả ngón chân của ta mà ngươi cũng liếm, ta liếm tay có chút xíu mà bày đặt bảo là ghê tởm!”
Vệ vương phi bất ngờ bị sặc.
Nguyễn Hồng Phi cảm thấy một đời anh minh của mình đã bị hủy trong tay của tiểu mũm mĩm chết tiệt này, thật sự là da mặt dày tám trượng mà, cái gì cũng nói ra được!
Khuôn mặt tuấn mỹ tuyệt luân của Nguyễn Hồng Phi tái ngắt, không hề nhiều lời, trực tiếp nhấc Minh Trạm lên rồi nói với Vệ vương phi, “Trời sắp tối rồi, xin cáo từ trước.”
Minh Trạm lúc lắc thân mình mà kêu gào, “Ta phải cùng mẫu thân dùng bữa a a a a a! Ô–” Bị Nguyễn Hồng Phi bịt mồm.
Nguyễn Hồng Phi là người rất trọng sĩ diện, hơn nữa lúc trước hắn và Vệ vương phi xem như có chút giao tình, tuy rằng bắt được tiểu Minh ù nhưng Nguyễn Hồng Phi cũng là tương giao ngang hàng với Vệ vương phi. Nay ở trước mặt nữ nhân này mà lại gặp phải chuyện mất mặt như vậy, Nguyễn Hồng Phi cảm thấy chính mình ít nhất một tháng không còn mặt mũi nào xuất hiện trước mặt Vệ vương phi.
Minh Trạm bị Nguyễn Hồng Phi lôi về trong cung, hắn còn có chút mất hứng đối với chuyện Phi Phi bịt mồm hắn ở trước mặt mẫu thân, nói thầm, “Chỉ có ngươi muốn thể diện thôi sao, ta không cần thể diện chắc?”
Nguyễn Hồng Phi giận tái mặt, “Vì sao ngay cả chuyện giường chiếu mà ngươi cũng nói ra ngoài? Ngươi có ngốc không vậy!”
“Có gì đâu mà nói không được, chỉ là liếm chân mà thôi.” Với da mặt dày cỡ Minh Trạm thì hoàn toàn chẳng cảm thấy có gì là quá, đắc ý nhấc lên cái cằm đầy thịt, “Ngươi còn hôn mông ta nữa kìa.”
Nguyễn Hồng Phi thật sự chỉ muốn chết, nắm lấy Minh Trạm, thái dương giật giật, “Ngươi có nói với ai chuyện này hay chưa?”
“Nếu ngươi còn làm cho ta mất mặt nữa thì ta sẽ nói ra ngoài.” Minh Trạm rất chướng mắt đối với thái độ này của Nguyễn Hồng Phi, bĩu môi nói, “Lên trên giường thì chuyện hạ lưu như thế nào cũng dám làm. Mặc vào xiêm y thì giả vờ nhân nghĩa! Hừ! Ít giả vờ dùm ta đi!”
“Cũng không phải chuyện hạ lưu kia chỉ có một mình ta làm.” Nguyễn Hồng Phi biết Minh Trạm xưa nay ăn mềm không ăn cứng, bèn hỏi hắn, “Chuyện giường chiếu là chuyện rất riêng tư, ngươi ra ngoài nói lung tung như vậy mà không cảm thấy mất mặt hay sao?”
“Ai bảo ngươi chê bai ta làm chi? Ta cũng không phải cố ý, chẳng phải là chỉ vô ý lưu lại dấu tay trên người của ngươi hay sao? Ngươi đối với ta như vậy là có ý gì?” Minh Trạm tức giận, “Nhất định mẫu thân sẽ cho rằng ta là phu cương bất vựng, bao nhiêu thể diện của ta đều bị ngươi làm mất hết rồi!” Hay là chỉ có một mình ngươi cần thể diện thôi!
Ngươi có cái quái gì mà đòi phu cương!
Nguyễn Hồng Phi biết rõ nếu nói như vậy thì chỉ thêm dầu vào lửa, đành phải dỗ dành Minh Trạm, “Được rồi, lần này xem như ta cũng có lỗi, sau này nhất định sẽ chừa lại thể diện cho ngươi. Chẳng qua những chuyện như vậy cũng không nên ồn ào, biết chưa?”
Minh Trạm được lợi còn khoe mẽ, “Phải xem biểu hiện của ngươi thế nào đã.” Đi viết nhật ký thôi.
Vì để lưu lại cuộc sống hạnh phúc của mình và Nguyễn Hồng Phi mà hiện tại mỗi ngày Minh Trạm đều viết nhật ký.
Nội dung đủ loại, ngoại trừ số lần công thụ thì còn có những chuyện như “Phi Phi khen miệng hắn xinh đẹp”, “Phi Phi nói hắn thật đẹp mắt”, “Phi Phi nói tiểu Minh ù có khí khái nam tử hán”…
Có trời mới biết có nhiều câu đều là lời ngon tiếng ngọt khi Nguyễn Hồng Phi dỗ dành hắn ở trên giường, Minh Trạm có trí nhớ tốt, chẳng quá trí nhớ tốt chẳng thể sánh bằng ngòi bút quá thối nát, hắn ghi tạc vào sổ, mỗi khi xem qua sẽ cảm thấy vui vẻ.
Nếu là ở đời trước thì Minh Trạm thật không dám mong có thể tìm được bạn đời xuất sắc như Nguyễn Hồng Phi. Nay hắn may mắn ngồi trên vị trí này, lại chiếm được tình ý của Nguyễn Hồng Phi, Minh Trạm cảm thấy mỗi người đều có phúc phận khác nhau, hắn có thể sống hai cuộc đời đã là đại phúc, nay còn có bạn đời như ý như vậy thì nhất định phải tích phúc mới có thể bền vững lâu dài, cho nên hắn muốn đối xử với Nguyễn Hồng Phi tốt gấp bội.
Mỗi lần tiểu Minh ù viết nhật ký đều lén lúc giống như ăn trộm, sau đó đặt nhật ký vào trong hộp rồi khóa lại, đề phòng Nguyễn Hồng Phi nhìn lén.
Bất quá chỉ cần hắn lén lút một chút thì vẫn không thoát khỏi ánh mắt của Nguyễn Hồng Phi.
Vì vậy, tiểu Minh ù viết một trang thì Nguyễn Hồng Phi sẽ đọc một trang.
Về phần tiểu Minh ù rốt cục có biết Nguyễn Hồng Phi nhìn lén hay không thì ai biết được? Dù sao cái hộp kia được đặt lồ lộ trên cái giá lót gấm trong phòng ngủ của bọn họ, tiểu Minh ù còn cài thêm ổ khóa bằng đồng sáng loáng nặng nửa cân. Hừ hừ, như vậy mà nhìn không ra thì Nguyễn Hồng Phi đi làm người mù là được rồi!
Cho nên, mỗi lần như vậy Nguyễn Hồng Phi lại cảm thán, có khi làm trộm cũng là một loại tình thú.
…………