Chương : 22
Vệ Dĩnh Gia không thích giao tiếp với Ngụy Ninh, người này am hiểu thủ đoạn giết người không thấy máu, mới một khắc trước còn cười với ngươi thì một khắc sau đã có thể lấy mạng ngươi.
Vì vậy Vệ Dĩnh Gia thật sự rất cẩn thận khi đối mặt với Ngụy Ninh.
“Ngụy đại ca.” Vệ Dĩnh Gia kêu một cách thân thiết, bọn họ coi như cũng có họ hàng xa.
Ngụy Ninh làm tư thế thỉnh, đợi Vệ Dĩnh Gia ngồi xuống thì trực tiếp phân phó, “Tử Nghiêu, ngươi đi ra ngoài đi, ta có lời muốn nói riêng với Vĩnh Ninh Hầu.”
Ngụy An cũng không nhiều lời, bèn đứng dậy, “Ta đi xem tiểu Ngôn thế nào.”
Vệ Dĩnh Gia nhịn không được mà nói một câu, “Ngươi để người khác đi không được hay sao? Với lại, dù sao người ta cũng là sĩ tử, dây dưa cũng không tốt lắm đâu.”
Cho dù Ngụy Ninh không hiểu được bọn họ đang nói đến ai, rốt cục đã xảy ra chuyện gì, bất quá hiện tại hắn cũng không có ý đi truy cứu, chỉ khoát tay nói, “Không sao, bảo bọn họ thận trọng một chút thì chuyện của chúng ta sẽ không truyền ra ngoài đâu.”
Vệ Dĩnh Gia câm miệng.
Đợi Ngụy An rời đi thì Ngụy Ninh mới nhìn về phía Vệ Dĩnh Gia mà nói, “Ta có chuyện muốn bàn với Hầu gia.”
“Đại ca cứ nói đi.” Tuy Vệ Dĩnh Gia bản tính lãnh đạm, bất quá cũng biết phân biệt trái phải, đạo lý đối nhân xử thế hoàn toàn là không thành vấn đề, “Đại ca cứ gọi tên ta là được rồi.”
“Ta nghe Tử Nghiêu nói các ngươi ở bên nhau cũng được vài năm rồi. Ta muốn hỏi một chút, ngươi tính trường kỳ cùng Tử Nghiêu như vậy hay sao? Chỉ nguyện cùng hắn làm nhất dạ tình?” Vệ Dĩnh Gia vừa đến đây, chưa uống trà cũng chưa uống nước mà Ngụy Ninh đã ném ngay một câu như vậy khiến Vệ Dĩnh Gia nhất thời không biết nói gì. (nhất dạ tình = tình một đêm)
Vệ Dĩnh Gia chưa trả lời thẳng câu hỏi của hắn, cân nhắc nói, “Ta nghe Tử Nghiêu bảo rằng hắn muốn thôi Đỗ thị, có phải đại ca có an bài gì khác hay không?”
“Việc hắn và Đỗ thị thôi nhau không cần ngươi bận tâm, chẳng qua Phúc Xương đại trưởng công chúa muốn ầm ĩ lên ngự tiền, Ngụy gia chúng ta cũng không sợ nàng ta.” Ngụy Ninh lãnh đạm thản nhiên, “Vì ta sắp đến đảo quốc, sau này ít khi trở về. Tử Nghiêu bẩm sinh đã thích nam nhân, việc các ngươi ở cùng nhau cũng không phải chuyện một sớm một chiều. Ngươi xem như là bằng hữu tương đối thân mật của hắn, đương nhiên ta muốn hỏi rõ, cũng muốn tìm người để hắn có thể ổn định.”
Vệ Dĩnh Gia vừa kinh vừa hỉ, vội nói, “Ta đối với Tử Nghiêu đương nhiên là mong muốn đã từ lâu. Nhưng hắn đối với ta…” Dù sao ở trước mặt huynh trưởng của người ta mà tố cáo tình trạng yêu đương thì Vệ Dĩnh Gia vẫn có chút khó mở miệng.
“Tốt lắm.” Ngụy Ninh cắt ngang lời của Vệ Dĩnh Gia, ánh mắt như gợn nước liếc nhìn Vệ Dĩnh Gia, “Tử Nghiêu là đệ đệ của ta, hắn có tật xấu gì thì ta rất rõ ràng. Ngươi cũng không cần ấp a ấp úng như vậy, nếu ngươi không có chút thủ đoạn thì cũng không thể ở bên cạnh Tử Nghiêu lâu như thế. Tử Nghiêu cũng không phải kẻ ngốc, không hẳn lá hắn vẫn chưa nhìn ra thủ đoạn này của ngươi.”
Quả nhiên tố cáo đệ đệ của người ta cho ca ca của người ta biết quả thật là một chuyện rất ngốc, Vệ Hầu Gia vội vàng điều chỉnh chiến lược, tăng thêm sự khẩn thiết, “Đại ca, ta đối với Tử Nghiêu hoàn toàn là thật lòng.”
“Ngươi có thể hứa hẹn như vậy thì ta cũng an tâm.” Ngụy Ninh mong muốn sau này mình không ở nhà, có rất nhiều chuyện vượt ngoài tầm với thì hắn vẫn có thể đem đến cho đệ đệ một cây cổ thụ để núp bóng, như vậy hắn cũng có thể yên tâm một chút. Về phần Vệ Dĩnh Gia, tuy rằng hắn vẫn không thích tiểu tử này, chẳng qua hiện tại muốn tìm một người đáng tin cậy cho đệ đệ thì thật sự chẳng còn kẻ nào có thể vượt qua Vĩnh Ninh Hầu phủ.
Ngụy Ninh ôn hòa nói, “Khi ta không ở đế đô thì mong ngươi chiếu cố hắn nhiều một chút.”
“Đây là chuyện đương nhiên.” Vệ Dĩnh Gia vui mừng nhận lời, hắn nghe rất rõ những gì Ngụy Ninh đã nói. Bất quá Vệ Dĩnh Gia cũng có chỗ khó xử.
Vệ Dĩnh Gia vốn là người không nhiệt tình, người lãnh đạm thường thiên về lý trí. Huống chi Vệ Dĩnh Gia kế thừa tước vị từ nhỏ, đã sớm làm đương sai, về phương diện thủ đoạn thì không hề kém cỏi.
Vệ Dĩnh Gia và Ngụy An khác nhau, nếu không phải thật sự động lòng đối với Ngụy An thì Vệ Dĩnh Gia sẽ tình nguyện đi bao hai tên đào kép tướng công nuôi ở trong phủ, vừa an toàn vừa không có hậu hoạn. Ai ngờ đầy rẫy bao nhiêu người mà Vệ Dĩnh Gia lại nhìn trúng Ngụy Tử Nghiêu quần là áo lụa của đế đô. Lúc trước vì để cho Ngụy Tử Nghiêu cắn câu thì Vệ Dĩnh Gia phải ngầm sử dụng không ít mưu kế.
Tuy rằng Ngụy Tử Nghiêu ngoại trừ sống phóng túng không có bản lĩnh gì nhưng hắn lại có xuất thân rất chí mạng, cùng với vị huynh trưởng nguy hiểm chết người này. Cho nên bất luận trong lòng của hắn cáu giận cái thói trăng hoa của Ngụy An đến cỡ nào thì Vệ Dĩnh Gia cũng không dám dùng bạo lực với Ngụy An, còn phải đề phòng Ngụy Ninh trở mặt trả thù. Vì vậy hắn muốn vui vẻ cùng Ngụy Tử Nghiêu thật sự cũng là một việc rất phiêu lưu. Nhưng nói đi cũng nói lại, nếu không phải thật sự động lòng thì hắn cũng không đáng phải treo cổ lên cái cây Ngụy Tử Nghiêu này.
Nay thật sự là ông trời ban cho hỉ sự, Ngụy Ninh lại nói hoạch toẹt chuyện hắn và Ngụy Tử Nghiêu.
Vệ Dĩnh Gia đương nhiên phải bắt lấy cơ hội ngàn năm một thưở này, hắn hy vọng có thể được Ngụy Ninh hỗ trợ. Hắn mở miệng một cách gian nan, “Không dối gạt đại ca, Tử Nghiêu ngoại trừ ta thì bên ngoài còn có người khác. Ta không thể quản được hắn.”
Ngụy Ninh chẳng nói gì, nhưng ánh mắt tựa như trách cứ lại làm cho Vệ Dĩnh Gia đỏ mặt. Ý tứ của Ngụy Ninh rất đơn giản: Ngươi thật sự là vô dụng.
Ngụy Ninh đang cùng tiểu tam của đệ đệ là Vĩnh Ninh Hầu đàm phán, lại không biết Phúc Xương đại trưởng công chúa đã nhanh hơn một bước mà bẩm báo chuyện hai nhà Ngụy Đỗ thôi nhau tại hoàng cung để chiếm tiên cơ! (tiểu tam ý chỉ người thành công chia rẻ đôi phu thê)
Sắp đến ân khoa mùa xuân, Minh Trạm đang phát sầu về chuyện chọn đề văn cho ân khoa mùa xuân!
Bản thân hắn không phải là người có học vấn cao, mấy ngày nay vì chuyện chọn đề thi cho đám sĩ tử mà phải lôi tứ thư ngũ kinh ra đọc khiến hai mắt đỏ ngầu, tính tình cũng trở nên gắt gỏng.
Nguyễn Hồng Phi bưng lên một tách trà hạ hỏa cho Minh Trạm uống thì liền nhín thấy Đại thái giám ở Từ Ninh Cung là Hứa Diên cầu kiến, Hứa Diên trước tiên thỉnh an rồi mới cung kính trả lời, “Bẩm bệ hạ, lão tổ tông lệnh cho nô tài đến xem thử, nếu bệ hạ rãnh rỗi thì lão tổ tông thỉnh bệ hạ sang Từ Ninh cung giúp đỡ khuyên Phúc Xương đại trưởng công chúa một chút.”
Hứa Diên không đợi bị hỏi liền thuật lại chuyện phiền não ở chỗ Thái hoàng thái hậu, “Hôm nay Phúc Xương đại trưởng công chúa đến thỉnh an lão tổ tông, bảo rằng Thừa Ân Công phủ Ngụy nhị gia muốn thôi nữ nhi của Đại trưởng công chúa là Đỗ thị. Phúc Xương đại trưởng công chúa khóc nức nở, lão tổ tông cũng nổi giận một trận, thỉnh bệ hạ cho một chút chủ ý.”
Minh Trạm đành phải đi giải quyết vụ tranh chấp tôn thất.
Nay Thái hoàng thái hậu rất xứng đáng với cái tên lão tổ tông, bà ta có suy nghĩ đơn giản, hiện tại ngoại trừ hai nhi tử ở xa tận Vân Quý, thì bà ta chỉ quan tâm đến hai điệt tử ở nương gia của mình. Chợt nghe Phúc Xương đại trưởng công chúa khóc lóc kể lệ, Thái hoàng thái hậu suýt nữa đã giận đến ngạt thở. Đám nô tỳ hầu hạ cho uống một viên thuận khí hạ hỏa thì mới bình ổn đôi chút.
Minh Trạm vừa đến, hành lễ xong thì liền an ủi. Minh Trạm nắm tay của tổ mẫu, nghe Phúc Xương đại trưởng công chúa khóc lóc thuật lại, “Từ khi Mai nhi gả cho Ngụy Tử Nghiêu, trong ngoài lo liệu gia vụ cho hắn, chuẩn bị từ trên xuống dưới, nếu hắn muốn nạp tiểu thiếp hay bao đào kép dưỡng tướng công thì Mai nhi cũng không dám nói nửa chữ. Nay đang yên đang lành lại đòi thôi nhau? Mẫu hậu, ta thật sự chẳng muốn sống nữa….”
Phúc Xương đại trưởng công chúa nắm khăn bụm mặt khóc nức nở một trận, “Tiểu nha đầu nhà ta có làm ra chuyện gì không tốt thì hắn cứ nói thẳng đi. Vô duyên vô cớ lại đòi hưu thê, ta và Hầu gia là người nổi danh ở đế đô mà ngay cả một chút ý kiến cũng chưa kịp đưa ra liền đuổi tiểu nha đầu nhà ta về nhà, đây chẳng phải là bức người ta vào đường cùng hay sao….Hoàng thượng a, bệ hạ a, ngài làm chủ cho bá bá này đi…..”
Thái hoàng thái hậu tin lời của Phúc Xương đại công chúa, lại nổi giận, liên mồm nói, “Gọi Tử Nghiêu đến đây, ai gia muốn đích thân hỏi hắn. Hắn, hắn muốn làm cái gì đây!”
Phúc Xương đại trưởng công chúa vẫn khóc lóc ỉ ôi, ra vẻ khổ chủ, “Ta cũng muốn giáp mặt hỏi hắn một câu cho rõ ràng….”
Vẫn là Minh Trạm từng chứng kiến mồm miệng của Phúc Xương đại trưởng công chúa, bèn đè lại tay của Thái hoàng thái hậu rồi ôn hòa nói, “Lão tổ tông không cần gấp gáp, nay Thừa Ân Công đang ở đế đô, trẫm nghĩ Tử Nghiêu có chút phóng túng nhưng Thừa Ân Công lại rất trầm ổn. Chuyện của Công phủ nên do Thừa Ân Công làm chủ, chuyện hưu thê cũng không phải Tử Nghiêu muốn hưu thê thì có thể hưu thê ngay lập tức.”
Thái hoàng thái hậu nhất thời bị lời nói của Minh Trạm trấn an, nàng hiểu Tử Nghiêu, mặc dù nổi tiếng có chút phong lưu nhưng cũng chưa từng làm ra chuyện quá khác người. Hơn nữa Tử Mẫn thấu tình đạt lý, tuyệt đối sẽ không ngồi yên nhìn Tử Nghiêu làm chuyện hoang đường. Vì thế Thái hoàng thái hậu bèn sửa lại lời, “Vậy gọi Tử Mẫn đến.”
“Lão tổ tông, nay sắc trời đã tối muộn, đường ra ngoại ô cũng khó đi, huống chi cũng không phải chuyện đại sự.” Minh Trạm cười nói, “Cũng chỉ là chuyện của tiểu nhi nữ, Tử Nghiêu và Đỗ biểu tỷ vẫn còn trẻ, huống hồ bát đũa cũng có lúc xô mà. Tiểu phu thê cũng không thể thiếu vài lời tranh cãi, người ta hay nói mới cãi nhau lập tức hòa hảo đó sao, tối nay Tử Nghiêu sẽ đi đón biểu tỷ về phủ cũng không chừng. Trong khi chúng ta lại nôn nóng sốt ruột như trời sắp sập. Ngài không nên gọi bọn họ đến đây giữa đêm hôm khuya khoắc, chưa nói đến việc cưỡi ngựa ngồi xe ban đêm rất gian nan mà nếu chuyện này truyền ra ngoài thì chẳng phải sẽ mất mặt Tử Nghiêu và Đỗ biểu tỷ hay sao?”
“Phúc Xương bá chỉ đau lòng thay khuê nữ mà thôi.” Minh Trạm dùng nhu đối cương, “Nếu thật sự có chuyện ǵ th́ cứ giao cho trẫm đến xử lý. Phúc Xương bá cũng biết mà, trẫm xưa nay thường thiên vị cho các tỷ muội, trẫm sẽ không khiến Đỗ biểu tỷ chịu thiệt đâu, Phúc Xương bá cứ yên tâm đi.”
“Hôm nay trời cũng đã khuya rồi, bá bá nên ở lại biệt viện ngủ một đêm. Ta phái người đi báo với Bắc Xương Hầu một tiếng để hắn đỡ phải trông mong.” Minh Trạm an ủi Thái hoàng thái hậu, “Hoàng tổ mẫu, ngài không cần phải lo lắng, sáng mai sau khi lâm triều thì trẫm sẽ trực tiếp lưu Thừa Ân Công lại nói chuyện, Hoàng tổ mẫu có gì muốn hỏi thì cứ hỏi Thừa Ân Công là được.”
Thái hoàng thái hậu được Minh Trạm nói mấy câu liền trở nên bình tâm tĩnh khí, không còn rối rắm vì chuyện của Ngụy gia và Đỗ gia nữa, thật lòng chỉ cảm thấy Minh Trạm rất hữu ích, cũng tương tự như khi nhi tử còn tại vị.
Thái hoàng thái hậu thở dài, “Ai gia nhất thời nổi giận, không trì hoãn Hoàng thượng xử lý triều chính chứ?”
“Hoàng tổ mẫu đừng nói như vậy, trẫm chỉ xử lý chính sự vào buổi sáng mà thôi, vốn cũng không có việc gì. Còn nữa, cho dù có việc thì chuyện của Hoàng tổ mẫu vẫn quan trọng hơn.” Minh Trạm nói, “Hoàng tổ mẫu lớn tuổi, gặp chuyện đừng nổi giận, cứ giao cho trẫm là được rồi, trẫm có thể thay mặt mà giải quyết. Sự việc không quan trọng, thân mình của Hoàng tổ mẫu mới là quan trọng.”
Thái hoàng thái hậu vô cùng hưởng thụ, nàng vốn là người đơn giản, Minh Trạm nói một lúc thì Thái hoàng thái hậu quyết định buông tha cho chuyện này.
Chỉ vài câu của Minh Trạm liền khiến chuyện lớn hóa chuyện bé, sắc mặt của Phúc Xương đại trưởng công chúa không được dễ coi cho lắm. Thái hoàng thái hậu dễ lừa, nhưng Minh Trạm lại quá khôn khéo, hơn nữa trước kia Phúc Xương đại trưởng công chúa và Minh Trạm coi như cũng có chút xung đột, Phúc Xương đại trưởng công chúa cũng không cho rằng Minh Trạm sẽ thiên vị cho nàng.
Khuyên xong Thái hoàng thái hậu, Minh Trạm trực tiếp cùng Phúc Xương đại trưởng công chúa ra ngoài nói chuyện.
Vượt ngoài dự kiến của Phúc Xương đại trưởng công chúa, Minh Trạm không hề nhắc đến chuyện hưu thê, “Trẫm đã sớm nói với Như Lan, khi nào hắn nguyện ý hoàn tục thì cứ nói với trẫm một tiếng là được. Mẫu hậu đã nói với bá bá chuyện này chưa?”
Phúc Xương đại trưởng công chúa bất ngờ bi ai, lặng lẽ rơi nước mắt, nhưng lại thấm đẫm lòng người hơn hẳn màn gào khóc vừa rồi, “Là Như Lan vô phúc, ta cũng đã khuyên hắn rồi.” Thật vất vả hoàng thất mới chịu nói ra, Phúc Xương đại trưởng công chúa lập tức nắm chặt cơ hội đi gọi con về nhà, ai ngờ mấy năm nay Đỗ Như Lan ở trong chùa, dường như đã thật sự dứt nợ trần duyên, thấu rõ hồng trần, cũng không nguyện hoàn tục. Phúc Xương đại trưởng công chúa khuyên hết nước mắt cũng không thể thuyết phục được nhi tử.
Mọi người đều có duyên pháp của riêng mình.
Nghĩ đến việc Đỗ Như Lan đang tuổi tráng niên, Minh Trạm không thể không cảm thán.
……………
Vì vậy Vệ Dĩnh Gia thật sự rất cẩn thận khi đối mặt với Ngụy Ninh.
“Ngụy đại ca.” Vệ Dĩnh Gia kêu một cách thân thiết, bọn họ coi như cũng có họ hàng xa.
Ngụy Ninh làm tư thế thỉnh, đợi Vệ Dĩnh Gia ngồi xuống thì trực tiếp phân phó, “Tử Nghiêu, ngươi đi ra ngoài đi, ta có lời muốn nói riêng với Vĩnh Ninh Hầu.”
Ngụy An cũng không nhiều lời, bèn đứng dậy, “Ta đi xem tiểu Ngôn thế nào.”
Vệ Dĩnh Gia nhịn không được mà nói một câu, “Ngươi để người khác đi không được hay sao? Với lại, dù sao người ta cũng là sĩ tử, dây dưa cũng không tốt lắm đâu.”
Cho dù Ngụy Ninh không hiểu được bọn họ đang nói đến ai, rốt cục đã xảy ra chuyện gì, bất quá hiện tại hắn cũng không có ý đi truy cứu, chỉ khoát tay nói, “Không sao, bảo bọn họ thận trọng một chút thì chuyện của chúng ta sẽ không truyền ra ngoài đâu.”
Vệ Dĩnh Gia câm miệng.
Đợi Ngụy An rời đi thì Ngụy Ninh mới nhìn về phía Vệ Dĩnh Gia mà nói, “Ta có chuyện muốn bàn với Hầu gia.”
“Đại ca cứ nói đi.” Tuy Vệ Dĩnh Gia bản tính lãnh đạm, bất quá cũng biết phân biệt trái phải, đạo lý đối nhân xử thế hoàn toàn là không thành vấn đề, “Đại ca cứ gọi tên ta là được rồi.”
“Ta nghe Tử Nghiêu nói các ngươi ở bên nhau cũng được vài năm rồi. Ta muốn hỏi một chút, ngươi tính trường kỳ cùng Tử Nghiêu như vậy hay sao? Chỉ nguyện cùng hắn làm nhất dạ tình?” Vệ Dĩnh Gia vừa đến đây, chưa uống trà cũng chưa uống nước mà Ngụy Ninh đã ném ngay một câu như vậy khiến Vệ Dĩnh Gia nhất thời không biết nói gì. (nhất dạ tình = tình một đêm)
Vệ Dĩnh Gia chưa trả lời thẳng câu hỏi của hắn, cân nhắc nói, “Ta nghe Tử Nghiêu bảo rằng hắn muốn thôi Đỗ thị, có phải đại ca có an bài gì khác hay không?”
“Việc hắn và Đỗ thị thôi nhau không cần ngươi bận tâm, chẳng qua Phúc Xương đại trưởng công chúa muốn ầm ĩ lên ngự tiền, Ngụy gia chúng ta cũng không sợ nàng ta.” Ngụy Ninh lãnh đạm thản nhiên, “Vì ta sắp đến đảo quốc, sau này ít khi trở về. Tử Nghiêu bẩm sinh đã thích nam nhân, việc các ngươi ở cùng nhau cũng không phải chuyện một sớm một chiều. Ngươi xem như là bằng hữu tương đối thân mật của hắn, đương nhiên ta muốn hỏi rõ, cũng muốn tìm người để hắn có thể ổn định.”
Vệ Dĩnh Gia vừa kinh vừa hỉ, vội nói, “Ta đối với Tử Nghiêu đương nhiên là mong muốn đã từ lâu. Nhưng hắn đối với ta…” Dù sao ở trước mặt huynh trưởng của người ta mà tố cáo tình trạng yêu đương thì Vệ Dĩnh Gia vẫn có chút khó mở miệng.
“Tốt lắm.” Ngụy Ninh cắt ngang lời của Vệ Dĩnh Gia, ánh mắt như gợn nước liếc nhìn Vệ Dĩnh Gia, “Tử Nghiêu là đệ đệ của ta, hắn có tật xấu gì thì ta rất rõ ràng. Ngươi cũng không cần ấp a ấp úng như vậy, nếu ngươi không có chút thủ đoạn thì cũng không thể ở bên cạnh Tử Nghiêu lâu như thế. Tử Nghiêu cũng không phải kẻ ngốc, không hẳn lá hắn vẫn chưa nhìn ra thủ đoạn này của ngươi.”
Quả nhiên tố cáo đệ đệ của người ta cho ca ca của người ta biết quả thật là một chuyện rất ngốc, Vệ Hầu Gia vội vàng điều chỉnh chiến lược, tăng thêm sự khẩn thiết, “Đại ca, ta đối với Tử Nghiêu hoàn toàn là thật lòng.”
“Ngươi có thể hứa hẹn như vậy thì ta cũng an tâm.” Ngụy Ninh mong muốn sau này mình không ở nhà, có rất nhiều chuyện vượt ngoài tầm với thì hắn vẫn có thể đem đến cho đệ đệ một cây cổ thụ để núp bóng, như vậy hắn cũng có thể yên tâm một chút. Về phần Vệ Dĩnh Gia, tuy rằng hắn vẫn không thích tiểu tử này, chẳng qua hiện tại muốn tìm một người đáng tin cậy cho đệ đệ thì thật sự chẳng còn kẻ nào có thể vượt qua Vĩnh Ninh Hầu phủ.
Ngụy Ninh ôn hòa nói, “Khi ta không ở đế đô thì mong ngươi chiếu cố hắn nhiều một chút.”
“Đây là chuyện đương nhiên.” Vệ Dĩnh Gia vui mừng nhận lời, hắn nghe rất rõ những gì Ngụy Ninh đã nói. Bất quá Vệ Dĩnh Gia cũng có chỗ khó xử.
Vệ Dĩnh Gia vốn là người không nhiệt tình, người lãnh đạm thường thiên về lý trí. Huống chi Vệ Dĩnh Gia kế thừa tước vị từ nhỏ, đã sớm làm đương sai, về phương diện thủ đoạn thì không hề kém cỏi.
Vệ Dĩnh Gia và Ngụy An khác nhau, nếu không phải thật sự động lòng đối với Ngụy An thì Vệ Dĩnh Gia sẽ tình nguyện đi bao hai tên đào kép tướng công nuôi ở trong phủ, vừa an toàn vừa không có hậu hoạn. Ai ngờ đầy rẫy bao nhiêu người mà Vệ Dĩnh Gia lại nhìn trúng Ngụy Tử Nghiêu quần là áo lụa của đế đô. Lúc trước vì để cho Ngụy Tử Nghiêu cắn câu thì Vệ Dĩnh Gia phải ngầm sử dụng không ít mưu kế.
Tuy rằng Ngụy Tử Nghiêu ngoại trừ sống phóng túng không có bản lĩnh gì nhưng hắn lại có xuất thân rất chí mạng, cùng với vị huynh trưởng nguy hiểm chết người này. Cho nên bất luận trong lòng của hắn cáu giận cái thói trăng hoa của Ngụy An đến cỡ nào thì Vệ Dĩnh Gia cũng không dám dùng bạo lực với Ngụy An, còn phải đề phòng Ngụy Ninh trở mặt trả thù. Vì vậy hắn muốn vui vẻ cùng Ngụy Tử Nghiêu thật sự cũng là một việc rất phiêu lưu. Nhưng nói đi cũng nói lại, nếu không phải thật sự động lòng thì hắn cũng không đáng phải treo cổ lên cái cây Ngụy Tử Nghiêu này.
Nay thật sự là ông trời ban cho hỉ sự, Ngụy Ninh lại nói hoạch toẹt chuyện hắn và Ngụy Tử Nghiêu.
Vệ Dĩnh Gia đương nhiên phải bắt lấy cơ hội ngàn năm một thưở này, hắn hy vọng có thể được Ngụy Ninh hỗ trợ. Hắn mở miệng một cách gian nan, “Không dối gạt đại ca, Tử Nghiêu ngoại trừ ta thì bên ngoài còn có người khác. Ta không thể quản được hắn.”
Ngụy Ninh chẳng nói gì, nhưng ánh mắt tựa như trách cứ lại làm cho Vệ Dĩnh Gia đỏ mặt. Ý tứ của Ngụy Ninh rất đơn giản: Ngươi thật sự là vô dụng.
Ngụy Ninh đang cùng tiểu tam của đệ đệ là Vĩnh Ninh Hầu đàm phán, lại không biết Phúc Xương đại trưởng công chúa đã nhanh hơn một bước mà bẩm báo chuyện hai nhà Ngụy Đỗ thôi nhau tại hoàng cung để chiếm tiên cơ! (tiểu tam ý chỉ người thành công chia rẻ đôi phu thê)
Sắp đến ân khoa mùa xuân, Minh Trạm đang phát sầu về chuyện chọn đề văn cho ân khoa mùa xuân!
Bản thân hắn không phải là người có học vấn cao, mấy ngày nay vì chuyện chọn đề thi cho đám sĩ tử mà phải lôi tứ thư ngũ kinh ra đọc khiến hai mắt đỏ ngầu, tính tình cũng trở nên gắt gỏng.
Nguyễn Hồng Phi bưng lên một tách trà hạ hỏa cho Minh Trạm uống thì liền nhín thấy Đại thái giám ở Từ Ninh Cung là Hứa Diên cầu kiến, Hứa Diên trước tiên thỉnh an rồi mới cung kính trả lời, “Bẩm bệ hạ, lão tổ tông lệnh cho nô tài đến xem thử, nếu bệ hạ rãnh rỗi thì lão tổ tông thỉnh bệ hạ sang Từ Ninh cung giúp đỡ khuyên Phúc Xương đại trưởng công chúa một chút.”
Hứa Diên không đợi bị hỏi liền thuật lại chuyện phiền não ở chỗ Thái hoàng thái hậu, “Hôm nay Phúc Xương đại trưởng công chúa đến thỉnh an lão tổ tông, bảo rằng Thừa Ân Công phủ Ngụy nhị gia muốn thôi nữ nhi của Đại trưởng công chúa là Đỗ thị. Phúc Xương đại trưởng công chúa khóc nức nở, lão tổ tông cũng nổi giận một trận, thỉnh bệ hạ cho một chút chủ ý.”
Minh Trạm đành phải đi giải quyết vụ tranh chấp tôn thất.
Nay Thái hoàng thái hậu rất xứng đáng với cái tên lão tổ tông, bà ta có suy nghĩ đơn giản, hiện tại ngoại trừ hai nhi tử ở xa tận Vân Quý, thì bà ta chỉ quan tâm đến hai điệt tử ở nương gia của mình. Chợt nghe Phúc Xương đại trưởng công chúa khóc lóc kể lệ, Thái hoàng thái hậu suýt nữa đã giận đến ngạt thở. Đám nô tỳ hầu hạ cho uống một viên thuận khí hạ hỏa thì mới bình ổn đôi chút.
Minh Trạm vừa đến, hành lễ xong thì liền an ủi. Minh Trạm nắm tay của tổ mẫu, nghe Phúc Xương đại trưởng công chúa khóc lóc thuật lại, “Từ khi Mai nhi gả cho Ngụy Tử Nghiêu, trong ngoài lo liệu gia vụ cho hắn, chuẩn bị từ trên xuống dưới, nếu hắn muốn nạp tiểu thiếp hay bao đào kép dưỡng tướng công thì Mai nhi cũng không dám nói nửa chữ. Nay đang yên đang lành lại đòi thôi nhau? Mẫu hậu, ta thật sự chẳng muốn sống nữa….”
Phúc Xương đại trưởng công chúa nắm khăn bụm mặt khóc nức nở một trận, “Tiểu nha đầu nhà ta có làm ra chuyện gì không tốt thì hắn cứ nói thẳng đi. Vô duyên vô cớ lại đòi hưu thê, ta và Hầu gia là người nổi danh ở đế đô mà ngay cả một chút ý kiến cũng chưa kịp đưa ra liền đuổi tiểu nha đầu nhà ta về nhà, đây chẳng phải là bức người ta vào đường cùng hay sao….Hoàng thượng a, bệ hạ a, ngài làm chủ cho bá bá này đi…..”
Thái hoàng thái hậu tin lời của Phúc Xương đại công chúa, lại nổi giận, liên mồm nói, “Gọi Tử Nghiêu đến đây, ai gia muốn đích thân hỏi hắn. Hắn, hắn muốn làm cái gì đây!”
Phúc Xương đại trưởng công chúa vẫn khóc lóc ỉ ôi, ra vẻ khổ chủ, “Ta cũng muốn giáp mặt hỏi hắn một câu cho rõ ràng….”
Vẫn là Minh Trạm từng chứng kiến mồm miệng của Phúc Xương đại trưởng công chúa, bèn đè lại tay của Thái hoàng thái hậu rồi ôn hòa nói, “Lão tổ tông không cần gấp gáp, nay Thừa Ân Công đang ở đế đô, trẫm nghĩ Tử Nghiêu có chút phóng túng nhưng Thừa Ân Công lại rất trầm ổn. Chuyện của Công phủ nên do Thừa Ân Công làm chủ, chuyện hưu thê cũng không phải Tử Nghiêu muốn hưu thê thì có thể hưu thê ngay lập tức.”
Thái hoàng thái hậu nhất thời bị lời nói của Minh Trạm trấn an, nàng hiểu Tử Nghiêu, mặc dù nổi tiếng có chút phong lưu nhưng cũng chưa từng làm ra chuyện quá khác người. Hơn nữa Tử Mẫn thấu tình đạt lý, tuyệt đối sẽ không ngồi yên nhìn Tử Nghiêu làm chuyện hoang đường. Vì thế Thái hoàng thái hậu bèn sửa lại lời, “Vậy gọi Tử Mẫn đến.”
“Lão tổ tông, nay sắc trời đã tối muộn, đường ra ngoại ô cũng khó đi, huống chi cũng không phải chuyện đại sự.” Minh Trạm cười nói, “Cũng chỉ là chuyện của tiểu nhi nữ, Tử Nghiêu và Đỗ biểu tỷ vẫn còn trẻ, huống hồ bát đũa cũng có lúc xô mà. Tiểu phu thê cũng không thể thiếu vài lời tranh cãi, người ta hay nói mới cãi nhau lập tức hòa hảo đó sao, tối nay Tử Nghiêu sẽ đi đón biểu tỷ về phủ cũng không chừng. Trong khi chúng ta lại nôn nóng sốt ruột như trời sắp sập. Ngài không nên gọi bọn họ đến đây giữa đêm hôm khuya khoắc, chưa nói đến việc cưỡi ngựa ngồi xe ban đêm rất gian nan mà nếu chuyện này truyền ra ngoài thì chẳng phải sẽ mất mặt Tử Nghiêu và Đỗ biểu tỷ hay sao?”
“Phúc Xương bá chỉ đau lòng thay khuê nữ mà thôi.” Minh Trạm dùng nhu đối cương, “Nếu thật sự có chuyện ǵ th́ cứ giao cho trẫm đến xử lý. Phúc Xương bá cũng biết mà, trẫm xưa nay thường thiên vị cho các tỷ muội, trẫm sẽ không khiến Đỗ biểu tỷ chịu thiệt đâu, Phúc Xương bá cứ yên tâm đi.”
“Hôm nay trời cũng đã khuya rồi, bá bá nên ở lại biệt viện ngủ một đêm. Ta phái người đi báo với Bắc Xương Hầu một tiếng để hắn đỡ phải trông mong.” Minh Trạm an ủi Thái hoàng thái hậu, “Hoàng tổ mẫu, ngài không cần phải lo lắng, sáng mai sau khi lâm triều thì trẫm sẽ trực tiếp lưu Thừa Ân Công lại nói chuyện, Hoàng tổ mẫu có gì muốn hỏi thì cứ hỏi Thừa Ân Công là được.”
Thái hoàng thái hậu được Minh Trạm nói mấy câu liền trở nên bình tâm tĩnh khí, không còn rối rắm vì chuyện của Ngụy gia và Đỗ gia nữa, thật lòng chỉ cảm thấy Minh Trạm rất hữu ích, cũng tương tự như khi nhi tử còn tại vị.
Thái hoàng thái hậu thở dài, “Ai gia nhất thời nổi giận, không trì hoãn Hoàng thượng xử lý triều chính chứ?”
“Hoàng tổ mẫu đừng nói như vậy, trẫm chỉ xử lý chính sự vào buổi sáng mà thôi, vốn cũng không có việc gì. Còn nữa, cho dù có việc thì chuyện của Hoàng tổ mẫu vẫn quan trọng hơn.” Minh Trạm nói, “Hoàng tổ mẫu lớn tuổi, gặp chuyện đừng nổi giận, cứ giao cho trẫm là được rồi, trẫm có thể thay mặt mà giải quyết. Sự việc không quan trọng, thân mình của Hoàng tổ mẫu mới là quan trọng.”
Thái hoàng thái hậu vô cùng hưởng thụ, nàng vốn là người đơn giản, Minh Trạm nói một lúc thì Thái hoàng thái hậu quyết định buông tha cho chuyện này.
Chỉ vài câu của Minh Trạm liền khiến chuyện lớn hóa chuyện bé, sắc mặt của Phúc Xương đại trưởng công chúa không được dễ coi cho lắm. Thái hoàng thái hậu dễ lừa, nhưng Minh Trạm lại quá khôn khéo, hơn nữa trước kia Phúc Xương đại trưởng công chúa và Minh Trạm coi như cũng có chút xung đột, Phúc Xương đại trưởng công chúa cũng không cho rằng Minh Trạm sẽ thiên vị cho nàng.
Khuyên xong Thái hoàng thái hậu, Minh Trạm trực tiếp cùng Phúc Xương đại trưởng công chúa ra ngoài nói chuyện.
Vượt ngoài dự kiến của Phúc Xương đại trưởng công chúa, Minh Trạm không hề nhắc đến chuyện hưu thê, “Trẫm đã sớm nói với Như Lan, khi nào hắn nguyện ý hoàn tục thì cứ nói với trẫm một tiếng là được. Mẫu hậu đã nói với bá bá chuyện này chưa?”
Phúc Xương đại trưởng công chúa bất ngờ bi ai, lặng lẽ rơi nước mắt, nhưng lại thấm đẫm lòng người hơn hẳn màn gào khóc vừa rồi, “Là Như Lan vô phúc, ta cũng đã khuyên hắn rồi.” Thật vất vả hoàng thất mới chịu nói ra, Phúc Xương đại trưởng công chúa lập tức nắm chặt cơ hội đi gọi con về nhà, ai ngờ mấy năm nay Đỗ Như Lan ở trong chùa, dường như đã thật sự dứt nợ trần duyên, thấu rõ hồng trần, cũng không nguyện hoàn tục. Phúc Xương đại trưởng công chúa khuyên hết nước mắt cũng không thể thuyết phục được nhi tử.
Mọi người đều có duyên pháp của riêng mình.
Nghĩ đến việc Đỗ Như Lan đang tuổi tráng niên, Minh Trạm không thể không cảm thán.
……………